Vạn Biến Hư Ảo - Chương 149
topicVạn Biến Hư Ảo - Chương 149 :Trốn?
Chương 149: Trốn?
Tôn Khiết vốn không nghĩ quá nhiều khi đám người này mới xuất hiện, nhưng khi một kẻ trong số đó, người cầm trên tay một loại v·ũ k·hí là sợi xích thả ra khí tức thì lập tức ả tái mặt.
Sợi xích có các mắt xích gai góc nhưng xương sống, nhìn qua như một con rết. Chưa nói tới sự kì quái mà nó đem tới thị giác người nhìn, mà chỉ dựa vào hơi thở nguy hiểm của người sử dụng nó thì Tôn Khiết đã biết đại sự không ổn.
Cấp Đế!
Dù sức mạnh dao động còn chưa ổn định chứng tỏ hắn mới đột phá cách đây không lâu, nhưng với tình trạng sức cùng lực kiệt, sức mạnh còn chưa tới hai phần như mình hiện giờ thì vẫn là tử cục.
Trốn!
Là một nữ nhân độc địa, ả nhanh chóng làm ra quyết định, kẻ địch vừa bay tới ả lập tức quay người phóng đi.
- Định chạy?
Arro nhướng mày, nhưng rất nhanh nở nụ cười nhạt đuổi theo.
Mấy kẻ còn lại như Greed, Envy, Lus thấy vậy thì ngẩn người, họ không ngờ đối phương quyết đoán như vậy, sẵn sàng bất chấp mặt mũi cao thủ đỉnh cao mà cúp đuôi chạy.
- Đuổi theo! Lus, ngươi ở lại giải quyết tàn cục.
Mad đã hạ quyết định từ nay không còn thứ gọi là Liên Minh Công Hội Thiên Thánh Giáo chó mà gì nữa. Mặc dù hắn không ưa gì lão già Yon, nhưng việc một đại công thần cấp Đế của Thập Giới bị c·hết khiến họ tổn thất cả thực lực lẫn danh tiếng là điều không thể tha thứ.
Mad hoàn toàn có thể một tay g·iết sạch của Tôn Khiết lẫn thuộc hạ của ả, nhưng hắn chẳng có thời gian để lãng phí như thế, Thần Kiếm đã nằm trong tay, hắn cần về tìm hiểu một phen.
Thứ đó mắc dù đã được vợ chồng Họa Viễn Cực giải trừ phong ấn, nhưng do mới thoát khốn khiến nó chưa phát huy được bao nhiêu sức mạnh, mà vợ chồng họ cũng chưa có thời gian làm quen với nó, chưa biết được uy lực nông sâu cụ thể ra sao đã phải đối mặt với một tràng kịch chiến, chứ Thần Kiếm cấp Đế tuyệt không đơn giản như vậy.
Vì thế, công việc dọn dẹp liền rơi vào tay đám thuộc hạ, tiện thể để Arro củng cố cảnh giới, làm quen với một loại chiến đấu mới, Greed và những kẻ còn lại tranh thủ tìm một chút cảm ngộ từ cuộc chiến để thuận lợi cho quá trình đột phá sau này.
Nhưng họ không ngờ ả đàn bà này lại bỏ căn cơ ngàn năm mà chạy khiến họ bắt buộc phải cử người ở lại, Lus là kẻ yếu nhất, đương nhiên phải chịu cảnh thiệt thòi. Cơ hội nhìn cao thủ cấp Đế chiến đấu rất hiếm hắn không được thấy, đổi lại phải đi t·ruy s·át đám người bỏ chạy tứ tán kia, không mệt đứt hơi mới là lạ.
- Huyết Vực!
Hắn gào thét phun ra một ngụm máu, đám máu đỏ chói không rơi xuống mà vặn vẹo trên không trung, dần dần xé rách nó, mở ra một thông đạo đen ngòm. Theo khe hở, từng tiếng kêu gào vang lên, hàng loạt các loại sinh vật màu đỏ, đen trào ra như thủy triều máu.
Những thứ đó đều là sinh vật dòng dõi Vampire, tầng lớp có cao có thấp, có mạnh có yếu, theo mùi tinh huyết nồng nặc nơi đây phấn khích lao đi bốn phương tám hướng, truy đuổi các con mồi đang hoảng sợ bỏ chạy. Trong số đó có khoảng 20 kẻ xuất hiện với hình dạng con người, chúng cúi đầu với Lus, một chân quỳ xuống, tay chắp phía trước nói:
- Bá tước!
- Ừ. Các ngươi chia ra g·iết sạch những kẻ có ngưỡng sức mạnh cấp Công Tước trở lên.
- Rõ!
Chúng hô một tiếng rồi lập tức hóa thành đám máu tanh nồng bay đi. Lus cũng không nhàn nhã, hắn chọn nhưng kẻ cùng cấp Vương để tiêu diệt, nếu để lâu bọn chúng kịp chạy trốn, nhiệm vụ không hoàn thành thì về sẽ bị trách phạt. Để giá·m s·át thuộc hạ của mình, Mad đã phân ra bốn cái bóng, thứ kì quái này không có sức mạnh nhưng rất khó tiêu diệt, mà họ cũng không có cái gan động tới chúng, bởi vì một khi giở trò chống đối Mad sẽ lập tức phát hiện ra, và khi có chính là ngày họ phải c·hết.
Trong vòng một tiếng đồng hồ, một nơi từng là tồn tại đỉnh cao suốt ngàn năm, danh tiếng cao tới tận trời nay đã bị xóa sổ, những nơi vốn đã đổ nát sau cuộc chiến của Dương Tuấn Vũ và Yon lúc trước thì nay lại bị đám Huyết tộc cày nát một lần nữa, dưới sự t·ruy s·át của chúng, không một thứ gì có sinh mệnh có thể tồn tại. Và số lượng Huyết tộc bị g·iết do phản kháng cũng rất nhiều, nhưng những tộc nhân khác không lộ ra một tia bi thương nào, hoàn toàn coi đây là một quy luật tự nhiên, kẻ mạnh sống, kẻ yếu bị đào thải.
Không thể không nói, vì chính sách nội tộc máu lạnh vô tình như vậy mà Huyết tốc từ vị thế bị toàn xã hội hắt hủi, đuổi g·iết, giờ đã quy tụ lại sinh khí, bắt đầu phát triển mạnh mẽ.
Để duy trì sự tồn tại đó, không thể không nhắc tới các tinh anh của Huyết tộc. Những kẻ này đều đầu nhập vào các tổ chức mạnh mẽ, qua đó tranh thủ sự ủng hộ của các nơi này, để bảo hộ Huyết tộc. Quan hệ của Lus- một Bá Tước nổi danh của tộc Vampire và Thập Giới chính là như vậy.
Khi cuộc t·hảm s·át kết thúc, Lus một lần nữa mở ra Huyết Vực đưa tộc nhân trở về, thì sự im lặng thê lương mới chính thức bao trùm toàn bộ Thiên Sơn. Nhìn về phía kẻ đã từng khiến mình mất mặt trong lần đầu gặp mặt ở Vương Cung Thánh Đường ngày đó, sự phẫn nộ lại nổi lên trong lòng Lus.
Tình thế của Dương Tuấn Vũ vẫn rất bất ổn, hắc khí và hoàng khí vẫn đang tranh đấu, hắc quỷ và bản thể kịch liệt chèn ép nhau, nhất thời khó phân được thắng bại.
- Cơ hội ...
Lus nhếch mép cười gian tà, xung quanh không có ai, hắn có thể nhân cơ hội g·iết c·hết tên nhóc này. Mà theo hắn nghĩ, lão già Yon đ·ã c·hết, phe phái của lão sớm muộn cũng bị Mad nuốt chửng, nếu giờ có thiếu đi một tên ngoại lai thì cũng không tạo ra được sóng gió gì to tát.
Nghĩ là làm, tinh huyết từ nội thể phóng ra hóa thành hình dạng một thanh Đao, hắn bắt đầu áp sát, tính toán định bất ngờ chém đứt đối phương.
Vốn dĩ nếu duy trì được sức mạnh như lúc Hắc Quỷ xuất hiện thì Dương Tuấn Vũ vẫn sẽ lơ lửng trên trời cao, Lus dù bá đạo cũng không có khả năng bay lên tiếp cận hắn. Nhưng từ lúc sự bất ổn kia hình thành, sức mạnh hắn nhất thời bị r·ối l·oạn, khiến Dương Tuấn Vũ giờ này đã tụt xuống rất thấp, lọt vào tầm t·ấn c·ông của Lus.
Thần trí Dương Tuấn Vũ có phần đã tỉnh táo lại, hắn cũng nhận ra hành động mờ ám của Lus, nhưng chưa thể làm chủ cơ thể khiến hắn hiện tại chỉ biết trơ mắt nhìn đối phương tiếp cận, đại đao làm bằng máu đỏ thâm vung lên.
Huyết quang léo sáng, một dòng máu nóng bắn lên mặt Dương Tuấn Vũ.
Nhưng ... hắn không có cảm giác đau đớn. Không phải vì trạng thái hiện tại làm hắn mất đi tri giác, mà nhát chém của Lus đã bị người khác trong thời khắc mấu chốt ngăn cản.
Leng keng!
Một phần bạch kiếm bị gãy sáng loáng, nhiễm lên nó một phần huyết hoa, vô tình rơi xuống mặt đá lạnh lẽo. Thứ âm thanh này vốn bình thường nhưng lại khiến ý chí Dương Tuấn Vũ như muốn sụp đổ.
- Rinnn!!!!!
Lồng ngực vang lên những tiếng đập trầm đục, nhưng giờ phút này ngay cả người ngoài cũng nghe thấy. Từ trái tim đã im ắng rất lâu giờ đây lại tiếp tục giải phóng ra một dòng huyết dịch vàng chói, thứ máu kì dị này nhất thời bộc phát một loại sức mạnh kinh khủng, trong tích tắc đã đẩy tan hắc khí vờn quanh, đem lại sự tự do làm chủ thân thể cho Dương Tuấn Vũ.
Chỉ là hắn không nhận ra sự thay đổi ấy, giờ phút này tâm trí toàn độ đều đặt vào cô gái ngốc nghếch kia.
Vội bế thân thể đầy máu vào ngực, đôi tay phút chốc đã bị nhuộm đỏ, mùi máu tanh ập vào mũi khiến thần trí hắn có phần điên loạn.
- Rin ! Rin ! Sao em lại làm vậy? Em ... Em tuyệt đối không thể xảy ra chuyện gì.
Tí tách!
Những giọt lệ của hắn tuôn ra không thể kìm hãm, đang rơi xuống gương mặt xinh đẹp đã có phần trắng bệch của cô, Rin khẽ lắc đầu, môi hấp háy thì thào gì đó không còn rõ, bàn tay trắng nhỏ cố gắng vươn lên vuốt ve má hắn như muốn nói: “Em ổn, anh đừng lo”.
Từng chuỗi kí ức xưa cũ một lần nữa trôi qua trong đầu của Dương Tuấn Vũ, hình ảnh Diệp Minh Châu toàn thân đầy máu vì đỡ những nhát đạn chí mạng cho hắn rồi rơi xuống vực sâu, biến mất ngay trước tầm mắt mà hắn chỉ biết bất lực giương mắt lên nhìn. Cơn ác mộng ấy ập tới khiến hắn hoảng sợ.
Dương Tuấn Vũ từ ngày đó đã rất cố gắng, làm việc hay luyện tập đều tới mức kiệt sức, liên tục phá vỡ giới hạn bản thân khiến Triệu Cơ thường xuyên lải nhải trách mắng. Tất cả là vì điều gì? Đó không phải là vì hắn không muốn bất cứ người thân nào của mình giống như Diệp Minh Châu gặp bất trắc vì hắn hay sao?
- Cô ấy ... vì anh ... làm được. Em ... Em cũng làm được ... Mong rằng ... khi em ... c·hết ... c·hết đi ... anh sẽ ... mãi nhớ ... về em ... như thế.
Rin hấp hối, yếu ớt cố gắng nói ra từng từ, đôi môi còn nở một nụ cười xinh đẹp với hắn.
- Em tuyệt đối không c·hết! Không thể c·hết!
Dương Tuấn Vũ điên cuồng lắc đầu, từng dòng Ki truyền vào người cô như muốn chữa trị v·ết t·hương khủng kh·iếp trên người nàng, một nhát chém khiến thanh Kikui-Ume hắn làm cho cô cũng bị đứt rời, vậy mà cơ thể Rin vẫn chút nữa b·ị c·hém đứt đôi nói lên nhát chém vừa rồi của Lus hoàn toàn muốn g·iết c·hết Dương Tuấn Vũ.
- Mày phải c·hết!
Dương Tuấn Vũ dù điên loạn nhưng vẫn cảm nhận được Lus muốn tranh thủ cơ hội thần trí hắn không tỉnh táo mà từ phía sau chém ra một sát chiêu nữa. Bàn tay rực lửa ánh áng đâm vào không gian trước mặt, không biết từ đâu lôi ra một thanh Thương có một con Độc Long cuộn chặt lấy thân, giờ phút này Độc Nhãn của nó tỏa ra ánh sáng chói mắt, thân rồng dường như cũng linh động như sống dậy.
Dương Tuấn Vũ một tay cầm Thương một nhát bùng nổ sức mạnh đầy phẫn nộ chém về sau, Huyết Đao đỏ rực giờ phút này không ngờ giống như tờ giấy mỏng lập tức b·ị c·hém đứt, Lus kinh hoàng chưa kịp phản ứng đã b·ị c·hém thành hai nửa đúng như những gì hắn đã gây ra cho Rin.
Tôn Khiết vốn không nghĩ quá nhiều khi đám người này mới xuất hiện, nhưng khi một kẻ trong số đó, người cầm trên tay một loại v·ũ k·hí là sợi xích thả ra khí tức thì lập tức ả tái mặt.
Sợi xích có các mắt xích gai góc nhưng xương sống, nhìn qua như một con rết. Chưa nói tới sự kì quái mà nó đem tới thị giác người nhìn, mà chỉ dựa vào hơi thở nguy hiểm của người sử dụng nó thì Tôn Khiết đã biết đại sự không ổn.
Cấp Đế!
Dù sức mạnh dao động còn chưa ổn định chứng tỏ hắn mới đột phá cách đây không lâu, nhưng với tình trạng sức cùng lực kiệt, sức mạnh còn chưa tới hai phần như mình hiện giờ thì vẫn là tử cục.
Trốn!
Là một nữ nhân độc địa, ả nhanh chóng làm ra quyết định, kẻ địch vừa bay tới ả lập tức quay người phóng đi.
- Định chạy?
Arro nhướng mày, nhưng rất nhanh nở nụ cười nhạt đuổi theo.
Mấy kẻ còn lại như Greed, Envy, Lus thấy vậy thì ngẩn người, họ không ngờ đối phương quyết đoán như vậy, sẵn sàng bất chấp mặt mũi cao thủ đỉnh cao mà cúp đuôi chạy.
- Đuổi theo! Lus, ngươi ở lại giải quyết tàn cục.
Mad đã hạ quyết định từ nay không còn thứ gọi là Liên Minh Công Hội Thiên Thánh Giáo chó mà gì nữa. Mặc dù hắn không ưa gì lão già Yon, nhưng việc một đại công thần cấp Đế của Thập Giới bị c·hết khiến họ tổn thất cả thực lực lẫn danh tiếng là điều không thể tha thứ.
Mad hoàn toàn có thể một tay g·iết sạch của Tôn Khiết lẫn thuộc hạ của ả, nhưng hắn chẳng có thời gian để lãng phí như thế, Thần Kiếm đã nằm trong tay, hắn cần về tìm hiểu một phen.
Thứ đó mắc dù đã được vợ chồng Họa Viễn Cực giải trừ phong ấn, nhưng do mới thoát khốn khiến nó chưa phát huy được bao nhiêu sức mạnh, mà vợ chồng họ cũng chưa có thời gian làm quen với nó, chưa biết được uy lực nông sâu cụ thể ra sao đã phải đối mặt với một tràng kịch chiến, chứ Thần Kiếm cấp Đế tuyệt không đơn giản như vậy.
Vì thế, công việc dọn dẹp liền rơi vào tay đám thuộc hạ, tiện thể để Arro củng cố cảnh giới, làm quen với một loại chiến đấu mới, Greed và những kẻ còn lại tranh thủ tìm một chút cảm ngộ từ cuộc chiến để thuận lợi cho quá trình đột phá sau này.
Nhưng họ không ngờ ả đàn bà này lại bỏ căn cơ ngàn năm mà chạy khiến họ bắt buộc phải cử người ở lại, Lus là kẻ yếu nhất, đương nhiên phải chịu cảnh thiệt thòi. Cơ hội nhìn cao thủ cấp Đế chiến đấu rất hiếm hắn không được thấy, đổi lại phải đi t·ruy s·át đám người bỏ chạy tứ tán kia, không mệt đứt hơi mới là lạ.
- Huyết Vực!
Hắn gào thét phun ra một ngụm máu, đám máu đỏ chói không rơi xuống mà vặn vẹo trên không trung, dần dần xé rách nó, mở ra một thông đạo đen ngòm. Theo khe hở, từng tiếng kêu gào vang lên, hàng loạt các loại sinh vật màu đỏ, đen trào ra như thủy triều máu.
Những thứ đó đều là sinh vật dòng dõi Vampire, tầng lớp có cao có thấp, có mạnh có yếu, theo mùi tinh huyết nồng nặc nơi đây phấn khích lao đi bốn phương tám hướng, truy đuổi các con mồi đang hoảng sợ bỏ chạy. Trong số đó có khoảng 20 kẻ xuất hiện với hình dạng con người, chúng cúi đầu với Lus, một chân quỳ xuống, tay chắp phía trước nói:
- Bá tước!
- Ừ. Các ngươi chia ra g·iết sạch những kẻ có ngưỡng sức mạnh cấp Công Tước trở lên.
- Rõ!
Chúng hô một tiếng rồi lập tức hóa thành đám máu tanh nồng bay đi. Lus cũng không nhàn nhã, hắn chọn nhưng kẻ cùng cấp Vương để tiêu diệt, nếu để lâu bọn chúng kịp chạy trốn, nhiệm vụ không hoàn thành thì về sẽ bị trách phạt. Để giá·m s·át thuộc hạ của mình, Mad đã phân ra bốn cái bóng, thứ kì quái này không có sức mạnh nhưng rất khó tiêu diệt, mà họ cũng không có cái gan động tới chúng, bởi vì một khi giở trò chống đối Mad sẽ lập tức phát hiện ra, và khi có chính là ngày họ phải c·hết.
Trong vòng một tiếng đồng hồ, một nơi từng là tồn tại đỉnh cao suốt ngàn năm, danh tiếng cao tới tận trời nay đã bị xóa sổ, những nơi vốn đã đổ nát sau cuộc chiến của Dương Tuấn Vũ và Yon lúc trước thì nay lại bị đám Huyết tộc cày nát một lần nữa, dưới sự t·ruy s·át của chúng, không một thứ gì có sinh mệnh có thể tồn tại. Và số lượng Huyết tộc bị g·iết do phản kháng cũng rất nhiều, nhưng những tộc nhân khác không lộ ra một tia bi thương nào, hoàn toàn coi đây là một quy luật tự nhiên, kẻ mạnh sống, kẻ yếu bị đào thải.
Không thể không nói, vì chính sách nội tộc máu lạnh vô tình như vậy mà Huyết tốc từ vị thế bị toàn xã hội hắt hủi, đuổi g·iết, giờ đã quy tụ lại sinh khí, bắt đầu phát triển mạnh mẽ.
Để duy trì sự tồn tại đó, không thể không nhắc tới các tinh anh của Huyết tộc. Những kẻ này đều đầu nhập vào các tổ chức mạnh mẽ, qua đó tranh thủ sự ủng hộ của các nơi này, để bảo hộ Huyết tộc. Quan hệ của Lus- một Bá Tước nổi danh của tộc Vampire và Thập Giới chính là như vậy.
Khi cuộc t·hảm s·át kết thúc, Lus một lần nữa mở ra Huyết Vực đưa tộc nhân trở về, thì sự im lặng thê lương mới chính thức bao trùm toàn bộ Thiên Sơn. Nhìn về phía kẻ đã từng khiến mình mất mặt trong lần đầu gặp mặt ở Vương Cung Thánh Đường ngày đó, sự phẫn nộ lại nổi lên trong lòng Lus.
Tình thế của Dương Tuấn Vũ vẫn rất bất ổn, hắc khí và hoàng khí vẫn đang tranh đấu, hắc quỷ và bản thể kịch liệt chèn ép nhau, nhất thời khó phân được thắng bại.
- Cơ hội ...
Lus nhếch mép cười gian tà, xung quanh không có ai, hắn có thể nhân cơ hội g·iết c·hết tên nhóc này. Mà theo hắn nghĩ, lão già Yon đ·ã c·hết, phe phái của lão sớm muộn cũng bị Mad nuốt chửng, nếu giờ có thiếu đi một tên ngoại lai thì cũng không tạo ra được sóng gió gì to tát.
Nghĩ là làm, tinh huyết từ nội thể phóng ra hóa thành hình dạng một thanh Đao, hắn bắt đầu áp sát, tính toán định bất ngờ chém đứt đối phương.
Vốn dĩ nếu duy trì được sức mạnh như lúc Hắc Quỷ xuất hiện thì Dương Tuấn Vũ vẫn sẽ lơ lửng trên trời cao, Lus dù bá đạo cũng không có khả năng bay lên tiếp cận hắn. Nhưng từ lúc sự bất ổn kia hình thành, sức mạnh hắn nhất thời bị r·ối l·oạn, khiến Dương Tuấn Vũ giờ này đã tụt xuống rất thấp, lọt vào tầm t·ấn c·ông của Lus.
Thần trí Dương Tuấn Vũ có phần đã tỉnh táo lại, hắn cũng nhận ra hành động mờ ám của Lus, nhưng chưa thể làm chủ cơ thể khiến hắn hiện tại chỉ biết trơ mắt nhìn đối phương tiếp cận, đại đao làm bằng máu đỏ thâm vung lên.
Huyết quang léo sáng, một dòng máu nóng bắn lên mặt Dương Tuấn Vũ.
Nhưng ... hắn không có cảm giác đau đớn. Không phải vì trạng thái hiện tại làm hắn mất đi tri giác, mà nhát chém của Lus đã bị người khác trong thời khắc mấu chốt ngăn cản.
Leng keng!
Một phần bạch kiếm bị gãy sáng loáng, nhiễm lên nó một phần huyết hoa, vô tình rơi xuống mặt đá lạnh lẽo. Thứ âm thanh này vốn bình thường nhưng lại khiến ý chí Dương Tuấn Vũ như muốn sụp đổ.
- Rinnn!!!!!
Lồng ngực vang lên những tiếng đập trầm đục, nhưng giờ phút này ngay cả người ngoài cũng nghe thấy. Từ trái tim đã im ắng rất lâu giờ đây lại tiếp tục giải phóng ra một dòng huyết dịch vàng chói, thứ máu kì dị này nhất thời bộc phát một loại sức mạnh kinh khủng, trong tích tắc đã đẩy tan hắc khí vờn quanh, đem lại sự tự do làm chủ thân thể cho Dương Tuấn Vũ.
Chỉ là hắn không nhận ra sự thay đổi ấy, giờ phút này tâm trí toàn độ đều đặt vào cô gái ngốc nghếch kia.
Vội bế thân thể đầy máu vào ngực, đôi tay phút chốc đã bị nhuộm đỏ, mùi máu tanh ập vào mũi khiến thần trí hắn có phần điên loạn.
- Rin ! Rin ! Sao em lại làm vậy? Em ... Em tuyệt đối không thể xảy ra chuyện gì.
Tí tách!
Những giọt lệ của hắn tuôn ra không thể kìm hãm, đang rơi xuống gương mặt xinh đẹp đã có phần trắng bệch của cô, Rin khẽ lắc đầu, môi hấp háy thì thào gì đó không còn rõ, bàn tay trắng nhỏ cố gắng vươn lên vuốt ve má hắn như muốn nói: “Em ổn, anh đừng lo”.
Từng chuỗi kí ức xưa cũ một lần nữa trôi qua trong đầu của Dương Tuấn Vũ, hình ảnh Diệp Minh Châu toàn thân đầy máu vì đỡ những nhát đạn chí mạng cho hắn rồi rơi xuống vực sâu, biến mất ngay trước tầm mắt mà hắn chỉ biết bất lực giương mắt lên nhìn. Cơn ác mộng ấy ập tới khiến hắn hoảng sợ.
Dương Tuấn Vũ từ ngày đó đã rất cố gắng, làm việc hay luyện tập đều tới mức kiệt sức, liên tục phá vỡ giới hạn bản thân khiến Triệu Cơ thường xuyên lải nhải trách mắng. Tất cả là vì điều gì? Đó không phải là vì hắn không muốn bất cứ người thân nào của mình giống như Diệp Minh Châu gặp bất trắc vì hắn hay sao?
- Cô ấy ... vì anh ... làm được. Em ... Em cũng làm được ... Mong rằng ... khi em ... c·hết ... c·hết đi ... anh sẽ ... mãi nhớ ... về em ... như thế.
Rin hấp hối, yếu ớt cố gắng nói ra từng từ, đôi môi còn nở một nụ cười xinh đẹp với hắn.
- Em tuyệt đối không c·hết! Không thể c·hết!
Dương Tuấn Vũ điên cuồng lắc đầu, từng dòng Ki truyền vào người cô như muốn chữa trị v·ết t·hương khủng kh·iếp trên người nàng, một nhát chém khiến thanh Kikui-Ume hắn làm cho cô cũng bị đứt rời, vậy mà cơ thể Rin vẫn chút nữa b·ị c·hém đứt đôi nói lên nhát chém vừa rồi của Lus hoàn toàn muốn g·iết c·hết Dương Tuấn Vũ.
- Mày phải c·hết!
Dương Tuấn Vũ dù điên loạn nhưng vẫn cảm nhận được Lus muốn tranh thủ cơ hội thần trí hắn không tỉnh táo mà từ phía sau chém ra một sát chiêu nữa. Bàn tay rực lửa ánh áng đâm vào không gian trước mặt, không biết từ đâu lôi ra một thanh Thương có một con Độc Long cuộn chặt lấy thân, giờ phút này Độc Nhãn của nó tỏa ra ánh sáng chói mắt, thân rồng dường như cũng linh động như sống dậy.
Dương Tuấn Vũ một tay cầm Thương một nhát bùng nổ sức mạnh đầy phẫn nộ chém về sau, Huyết Đao đỏ rực giờ phút này không ngờ giống như tờ giấy mỏng lập tức b·ị c·hém đứt, Lus kinh hoàng chưa kịp phản ứng đã b·ị c·hém thành hai nửa đúng như những gì hắn đã gây ra cho Rin.