Vạn Biến Hư Ảo - Chương 148
topicVạn Biến Hư Ảo - Chương 148 :Trục Lợi
  Chương 148: Trục Lợi
Đúng lúc hỗn loạn ấy, một khe nứt không gian đột nhiên mở ra, người chưa xuất hiện nhưng tiếng cười đã vang lên:
- Khặc khặc. Toàn một đám ngu ngốc. Ma Thần Kiếm à? Thánh Giáo các ngươi thân còn chưa lo xong thì sao xứng đáng giữ bảo bối. Thứ này ta tạm thời giữ cho các ngươi. Không cần cảm tạ, không cần cảm tạ.
- Mad?
Faith nghe thấy âm thanh quen thuộc, quay lại nhìn thấy bóng dáng của Mad thì mắt hạnh trợn trừng, nghiến răng nghiến lợi quát. Cô không ngờ tên này khăng khăng từ chối yêu cầu hợp tác của sư phụ mình, mà phần thưởng cho lần hợp tác ấy chính là thứ Thần Binh lợi khí này, rồi khi ngài vừa c·hết, hắn liền xuất hiện lập tức muốn chiếm giữ nó làm của riêng. Nhưng tức giận thì tức giận, hiện tại cô chưa đủ khả năng đấu một trận với hắn.
Một thanh niên tuấn tú bước ra từ thông đạo, đôi đồng tử màu đỏ kì dị khiến hắn trở nên rất đặc biệt. Giờ phút này, giữa chiến trường khói lửa, hắn thản nhiên xuất hiện, vừa tới đã lập tức muốn lấy thứ đồ vật có giá trị nhất nơi này, và cũng là nguyên nhân gốc rễ của cuộc chiến thảm khốc hiện tại. Mà theo ý tứ hắn nói, việc lấy đồ vật này đi là việc rất nên làm, thậm chí mọi người còn phải cảm ơn hắn mới đúng.
Chính vào thời điểm mấu chốt xâm thực cuối cùng thì bị Yon xuất hiện làm gián đoạn, thần trí của Tôn Khiết may mắn thoát nạn. Cho nên, khi Thần Kiếm bị phong ấn, Ma Văn bị đẩy lùi, ả đã cơn đau buốt từ bàn tay b·ị c·hém cụt làm tỉnh táo lại. Rồi một tràng âm thanh do một tên nhãi lọt vừa khéo lọt vào tai khiến Tôn Khiết cực kỳ phẫn nộ. Suy cho cùng ả chính là một cao thủ cấp Nữ Hoàng, sức mạnh và địa vị là tối cao, vậy mà lại bị một tên chưa ráo máu đầu khiêu khích quyền uy thì sao mà chịu được.
Không nói một lời, ánh mắt lạnh lẽo chiếu thẳng vào Mad rồi quát:
- Cuồng Long!
Không khí nhất thời chấn động, một dòng khí lưu mạnh mẽ nhanh chóng hình thành một c·ơn l·ốc x·oáy cực lớn, nhìn xa trông giống một con rồng đang tức giận muốn xé tan tất cả những nơi mà nó đi qua. Và lộ tuyến của nó rõ ràng trong chốc lát sẽ cuốn về phía Mad.
- Ngươi coi lời ta nói là trò đùa?
Mad nhíu mày không vui, nắm tay vung lên thành nắm đấm, chưởng kình xuất ra, không gian nhất thời nứt vỡ ra chi chít các mảnh nhỏ, thi thoảng còn thấy được lờ mờ sau nó là thứ không gian tối tăm tràn đầy khí tức nguy hiểm.
- Không thể nào!
Tôn Khiết bỗng dưng kh·iếp sợ, đòn t·ấn c·ông của ả không ngờ tên kia xuất ra một đấm đã đánh bật nó lại, thoáng chốc đã ở ngay trước mặt ả. Tinh thần chấn động, Tôn Khiết luống cuống phi thân chạy trốn.
- Chạy đâu.
Mad chẳng biết từ khi nào đã xuất hiện sau lưng ả, cánh tay vung lên. “Chát” một cái tát thật kêu vang lên, Tôn Khiết phun máu bay ngược trở lại, rơi vào sát chiêu do chính mình vừa tạo ra cách đây không lâu.
Tiếng hét thảm vang lên từ trong gió bão, tới khi lốc xoáy tan đi, một thân ảnh vô cùng thảm hại, quần áo tả tơi, tóc tai bù xù, người lấm lem v·ết m·áu hiện ra trước mắt công chúng.
- Tiện nhân. Hôm nay tâm tình ta khá tốt nên tạm tha cho ngươi một mạng. Đừng không biết đủ. Liên Minh? Thánh Giáo chó má gì, ông đây không vui lập tức giẫm nát lũ sâu kiến các ngươi.
Nói xong mắt khẽ liếc về phía Dương Tuấn Vũ, thần thái khẽ động, sờ cằm suy tư giống như phát hiện ra thứ gì đó khá thú vị.
Giây phút vừa rồi, Mad rõ ràng cảm thấy một tia dao động quen thuộc nhưng rất nhanh chóng biến mất. Cố lán lại một chút mà không thấy điều mình mong chờ, hắn hết kiên nhẫn lắc đầu bước vào thông đạo biến mất.
Không ai ngăn cản hắn, đúng hơn là không ai đủ năng lực làm được điều đó, ngay cả Tôn Khiết sau khi nếm trái đắng đã tỉnh táo hơn nhiều.
Nhưng Mad vừa mang theo Thần Kiếm mà vợ chồng ả mưu tính suốt bao nhiêu năm khiến Tôn Khiết tức muốn phát điên. Ả cần tìm một chỗ phát tiết, mà tên đầu sỏ dẫn tới chuỗi t·hảm k·ịch này tuyệt đối là sự lựa chọn thích hợp nhất.
Vốn dĩ nếu là lúc trước thì ả đã túm váy chạy vội, nhưng bây giờ, nhìn bộ dạng dường như đang kịch liệt tranh đấu của Dương Tuấn Vũ, ả biết cơ hội trả thù hoàn toàn có thể đạt được.
Cố nén cơn đau từ bàn tay b·ị t·hương, sức lực đã không còn lại bao nhiêu, ả phải giải quyết tên khốn này trong một đòn duy nhất.
- Phong Thần Thủ!
Năng lượng gió lốc phút chốc tích tụ, hóa hình thành một bàn tay khổng lồ, kình phong sắc bén cuộn trào bên trong có thể dễ dàng cắt nát bất cứ một cao thủ cấp Vương nào. Chiêu thức tàn nhẫn phóng thích, vẻ mặt Tôn Khiết trắng bệch, khí lực mờ nhạt nhưng ánh mắt lạnh lẽo mang theo cảm giác không thỏa mãn hiện ra, rõ ràng việc tung ra một chiêu chỉ với chưa tới một nửa sức mạnh vốn có khiến ả không thỏa mãn cho lắm. Chỉ là hiện giờ đối phương còn đang nội đấu, không kịp phản ứng đã nhanh chóng bị gió lốc sắc bén bao phủ làm ả có phần yên tâm, thở phào.
Bên trong gió lốc nhanh chóng vang lên hàng loạt tiếng thét dài đau đớn, mùi tanh của máu theo gió lan đi khắp không gian, ngay cả đám người đã chạy khỏi dãy Thiên Sơn vẫn ngửi thấy được đủ biết tình trạng của n·ạn n·hân đã rất xấu.
Đám người Diệt Thiên cao thủ có không ít nhưng cảnh giới quá thấp, cuộc quyết đấu ở trên cao nên dù rất muốn cứu chủ tử nhưng lực bất tòng tâm. Mặc cho các đòn đánh từ phía dưới liên tục phóng lên nhưng chưa kịp tới gần phạm vi chiến trường đã bị tàn dư năng lượng gió lốc thổi bay.
Tôn Khiết nhìn xuống nhíu mày, mấy con kiến này đốt chỉ như gãi ngứa nhưng khiến một kẻ tâm tình đang không tốt như ả cảm thấy vô cùng khó chịu. Một chút uy năng Phong Thần Thủ phía ngoài bị ả tiện tay vung xuống, ánh mắt ác liệt trợn trừng nhìn xuống.
Tuy chỉ là một chút chiêu thức dư thừa nhưng đối mặt với nó vẫn đủ khiến đám Diệt Thiên tái mặt, cả đội có bao nhiêu hơi sức toàn bộ phóng thích, cật lực chống đỡ.
- Còn không rời đi! Các ngươi ở lại chỉ làm vướng chân hắn!
Faith bỗng xuất hiện, cô bay lên trên tất cả, viên đá trước trán phát ra ánh sáng rực rõ, một thứ pháp thuật thánh khiết nhanh chóng hình thành, tạo thành màn chắn bảo vệ mọi người phía dưới.
Ầm ầm!
Mặt đất bản chất là thứ đá vô cùng cứng rắn nhưng vẫn bị vỡ nát, lún xuống biến thành một cái hố sâu hoắm.
Dù đã hợp lực với đám người Diệt Thiên nhưng vẫn phải cố hết sức mới sống sót qua được một chiêu này.
- Nhanh!
Faith hoa dung thất sắc, một thông đạo cấp tốc xuất hiện dưới pháp thuật của cô.
Đám cao tầng Diệt Thiên biết mình ở lại chỉ làm vướng chân vướng tay chủ tử, lại vừa nếm một chiêu tiện tay của cao thủ cấp Nữ Hoàng khiến họ hoàn toàn hiểu rõ khoảng cách thực lực hai bên là quá lớn. May mà có Faith quay lại cứu nếu không họ giờ chỉ còn là một đám thịt nát.
Thế mới biết, Faith lựa chọn rút quân ngay từ khi cuộc chiến xuất hiện biến cố là một hành động sáng suốt ra sao, cho dù nhiều người bất mãn cô vẫn không thay đổi quyết định.
Muốn trả thù thì trước hết phải giữ được cái mạng đã rồi nói tiếp.
- Cô không đi sao?
LiLy vội vàng bước vào thông đạo, cô ở lại tiếp ứng những người b·ị t·hương rời đi, thân thể nhỏ bé có chút chật vật, mặt mũi lấm lem, mắt đỏ hoe cũng vì con gấu nhỏ của cô ôm- Teddy đã dùng thân thể nó che chở giúp cô thoát khỏi bị tổn thương do chiêu thức kinh khủng vừa rồi.
Nhưng quay lại thấy bộ dạng nhíu mày của Faith khiến cô không biết là sao. Cô ta còn muốn làm gì nữa chứ? LiLy tò mò nhìn ngó xung quanh.
Faith khẽ nhìn LiLy nhưng rõ ràng không muốn nhiều lời giải thích với cô, điều này khiến cô gái nhỏ tức tới phồng mồm trợn má. Tính khí ương bướng nổi lên, cô nhất định không đi mà đứng đó đọ mắt với Faith.
Faith thấy vậy chẳng quan tâm lắm, đám người này sống c·hết liên quan gì tới cô, coi như nể tình tên khốn kia, cô mới quay lại cứu họ một lần. Nếu còn không biết điều muốn ở lại thì có “nhỡ không may” bị g·iết thì cũng chẳng khiến cô áy náy. Sư phụ cô vừa mất, Faith tâm tình đang rất kém.
- Tới rồi!
Faith lẩm bẩm, ánh mắt nhìn về phía xa.
Theo hướng cô nhìn, LiLy tròn mắt nhìn theo, ở phía chân trời xuất hiện vài điểm đen đang chuyển động.
- Thật nhanh!
LiLy há hốc miệng nhỏ.
Từng luồng khí tức vô cùng mạnh mẽ đang dùng một tốc độ không tưởng tiến về chiến trường phía bên này. Ngay cả Tôn Khiết ở phía xa dường như cũng đã lập tức phát hiện điều dị thường, tuy thứ đang tới khá mạnh mẽ, nhưng với cao thủ đỉnh cấp như ả thì chẳng coi ra gì.
- Một … Hai … Ba … Bốn. Bốn người.
LiLy chỉ tay đếm đếm, lập tức xác định được số lượng nhóm người đang tới.
- Yo!
Một tên tóc xanh, bộ dạng uể oải, miệng ngáp dài giơ tay chào Faith.
- Thánh nữ bộ dạng sao thê thảm thể này?
Tiếng nói đầy tính lả lơi truyền tới, đây là một ma nữ. LiLy hết nhìn đối phương lại nhìn xuống bản thân, đôi môi nhỏ bĩu lên đầy vẻ chán ghét, kẻ này thứ gì cũng lớn, nhất là hai cái u trước ngực kia. Rồi bỗng dưng như chợt nhớ ra điều gì, cô chỉ tay quát:
- Ngươi! Ngươi chính là ả đàn bà khốn kiếp đánh lén ta lần đó.
- Ồ!
Envy nhướng mày, cái eo rắn nước nhỏ nhắn gập lại do nửa thân trên ả đang ngả hẳn về phía trước, bộ ngực trắng muốt đầy đặn như muốn đổ ập vào mặt LiLy khiến cô bé bất mãn hừ một tiếng lùi lại giữ khoảng cách.
- Aa. Đã nhớ ra. Ngươi … sao vẫn nhỏ như vậy.
- Ta … ta có chỗ nào nhỏ?
LiLy như bị động vào vảy ngược, cả người nhảy dựng, thét lên.
- Chỗ nào nhỏ? Rõ ràng là chỗ nào cũng nhỏ. Làm ta thật vất vả mới nhận ra. Không ngờ trên đời lại có kẻ ăn hao tài tốn của mà vẫn không thể lớn. Haha.
- Ngươi!
LiLy mặt đỏ bừng, hỏa cầu bùng lên trên tay, rõ ràng muốn lao vào ăn thua đủ với đối phương.
- Thú vị!
Envy thấy vậy càng ưỡn ngực khiến hai quả đào càng thêm lớn như muốn làm LiLy tức c·hết, ả chẳng sợ đối phương làm gì được mình, một hỏa cầu cũng vừa vặn xuất hiện trên tay.
Nhưng đúng lúc này Faith nhíu mày quát:
- Các người làm gì? Tới đây để nói mấy thứ này?
Lus liếm chiếc môi còn dính máu đỏ tươi, cười nói:
- Tới góp vui.
- Đối phương là cao thủ cấp Nữ Hoàng đấy. Mặc dù khí lực đã suy yếu nhưng vẫn không phải là kẻ các ngươi có thể đối phó được.
- Haha.
Envy phá lên cười, ánh mắt trêu tức nhìn Faith như nhìn một con ngốc. Ngón tay búp măng chỉ chỉ về phía sau, nơi đó một kẻ yên lặng đứng đó, trong bốn người hắn là kẻ duy nhất chưa hề hé răng nói một lời:
- Hắn đã đột phá.
- Arro?
Faith trầm giọng, mặc dù biết kẻ này rất mạnh nhưng không ngờ trong số bốn thủ hạ của Mad hắn lại là người đạt được cấp độ này đầu tiên.
- Ta cũng sắp đột phá.
Kẻ tóc xanh kì dị- Greed gãi gãi má nói.
Faith nghe vậy cũng câm nín, cô có thể cảm nhận được sự dao động trong sức mạnh bất thường của hắn, đây đúng là dấu hiệu đột phá.
Khác với Arro hùng hục rèn luyện, hắn đột phá dù khiến Faith ngạc nhiên nhưng vẫn chấp nhận được, còn tên vua lười này, hết ăn lại ngủ vậy mà cũng có thể đột phá tới đỉnh cao sức mạnh khiến Faith không biết nói gì.
Lus có vẻ không ưa cái vẻ mặt của Greed nên có vẻ mất kiên nhẫn, hắn nói:
- Mad bảo bọn ta tới để dọn tàn cuộc, vừa để Arro thử sức, cũng là để Greed chịu chút áp lực của cao thủ cấp Đế, để hắn dễ dàng đột phá hơn.
- Tùy các ngươi. Tới lúc ta phải đi rồi.
- Vậy à. Tiếc là ngươi không thấy được phong thái tuyệt thế của bọn ta. Haha.
Envy nhếch mép cười nhạt.
- Hừ! Đừng đắc ý sớm mà c·hết ngoài ý muốn.
Faith vừa nói vừa túm LiLy bước vào thông đạo hư không biến mất.
Nhìn thông đạo khép lại, Envy khinh miệt:
- Cứ chờ đấy, ngày tháng tươi đẹp của ngươi cũng theo cái lão già kia xuống đất rồi.
- Hết chuyện rồi?
Arro lắc lắc cổ, mất kiên nhẫn nói.
- Ừ. Đi thôi.
Envy gật đầu, ánh mắt nhìn Arro có vẻ không thoải mái. Mặc dù nói là cùng là kẻ dưới trướng của Mad, nhưng giữa bọn họ luôn tồn tại sự cạnh tranh ngầm. Bây giờ có kẻ sức mạnh vượt qua, đương nhiên khiến cô cảm thấy không vui vẻ gì. Chẳng qua trước mặt kẻ thù lâu năm- Faith, cô ta mới lên tiếng chế giễu đối phương mà thôi.
 Đúng lúc hỗn loạn ấy, một khe nứt không gian đột nhiên mở ra, người chưa xuất hiện nhưng tiếng cười đã vang lên:
- Khặc khặc. Toàn một đám ngu ngốc. Ma Thần Kiếm à? Thánh Giáo các ngươi thân còn chưa lo xong thì sao xứng đáng giữ bảo bối. Thứ này ta tạm thời giữ cho các ngươi. Không cần cảm tạ, không cần cảm tạ.
- Mad?
Faith nghe thấy âm thanh quen thuộc, quay lại nhìn thấy bóng dáng của Mad thì mắt hạnh trợn trừng, nghiến răng nghiến lợi quát. Cô không ngờ tên này khăng khăng từ chối yêu cầu hợp tác của sư phụ mình, mà phần thưởng cho lần hợp tác ấy chính là thứ Thần Binh lợi khí này, rồi khi ngài vừa c·hết, hắn liền xuất hiện lập tức muốn chiếm giữ nó làm của riêng. Nhưng tức giận thì tức giận, hiện tại cô chưa đủ khả năng đấu một trận với hắn.
Một thanh niên tuấn tú bước ra từ thông đạo, đôi đồng tử màu đỏ kì dị khiến hắn trở nên rất đặc biệt. Giờ phút này, giữa chiến trường khói lửa, hắn thản nhiên xuất hiện, vừa tới đã lập tức muốn lấy thứ đồ vật có giá trị nhất nơi này, và cũng là nguyên nhân gốc rễ của cuộc chiến thảm khốc hiện tại. Mà theo ý tứ hắn nói, việc lấy đồ vật này đi là việc rất nên làm, thậm chí mọi người còn phải cảm ơn hắn mới đúng.
Chính vào thời điểm mấu chốt xâm thực cuối cùng thì bị Yon xuất hiện làm gián đoạn, thần trí của Tôn Khiết may mắn thoát nạn. Cho nên, khi Thần Kiếm bị phong ấn, Ma Văn bị đẩy lùi, ả đã cơn đau buốt từ bàn tay b·ị c·hém cụt làm tỉnh táo lại. Rồi một tràng âm thanh do một tên nhãi lọt vừa khéo lọt vào tai khiến Tôn Khiết cực kỳ phẫn nộ. Suy cho cùng ả chính là một cao thủ cấp Nữ Hoàng, sức mạnh và địa vị là tối cao, vậy mà lại bị một tên chưa ráo máu đầu khiêu khích quyền uy thì sao mà chịu được.
Không nói một lời, ánh mắt lạnh lẽo chiếu thẳng vào Mad rồi quát:
- Cuồng Long!
Không khí nhất thời chấn động, một dòng khí lưu mạnh mẽ nhanh chóng hình thành một c·ơn l·ốc x·oáy cực lớn, nhìn xa trông giống một con rồng đang tức giận muốn xé tan tất cả những nơi mà nó đi qua. Và lộ tuyến của nó rõ ràng trong chốc lát sẽ cuốn về phía Mad.
- Ngươi coi lời ta nói là trò đùa?
Mad nhíu mày không vui, nắm tay vung lên thành nắm đấm, chưởng kình xuất ra, không gian nhất thời nứt vỡ ra chi chít các mảnh nhỏ, thi thoảng còn thấy được lờ mờ sau nó là thứ không gian tối tăm tràn đầy khí tức nguy hiểm.
- Không thể nào!
Tôn Khiết bỗng dưng kh·iếp sợ, đòn t·ấn c·ông của ả không ngờ tên kia xuất ra một đấm đã đánh bật nó lại, thoáng chốc đã ở ngay trước mặt ả. Tinh thần chấn động, Tôn Khiết luống cuống phi thân chạy trốn.
- Chạy đâu.
Mad chẳng biết từ khi nào đã xuất hiện sau lưng ả, cánh tay vung lên. “Chát” một cái tát thật kêu vang lên, Tôn Khiết phun máu bay ngược trở lại, rơi vào sát chiêu do chính mình vừa tạo ra cách đây không lâu.
Tiếng hét thảm vang lên từ trong gió bão, tới khi lốc xoáy tan đi, một thân ảnh vô cùng thảm hại, quần áo tả tơi, tóc tai bù xù, người lấm lem v·ết m·áu hiện ra trước mắt công chúng.
- Tiện nhân. Hôm nay tâm tình ta khá tốt nên tạm tha cho ngươi một mạng. Đừng không biết đủ. Liên Minh? Thánh Giáo chó má gì, ông đây không vui lập tức giẫm nát lũ sâu kiến các ngươi.
Nói xong mắt khẽ liếc về phía Dương Tuấn Vũ, thần thái khẽ động, sờ cằm suy tư giống như phát hiện ra thứ gì đó khá thú vị.
Giây phút vừa rồi, Mad rõ ràng cảm thấy một tia dao động quen thuộc nhưng rất nhanh chóng biến mất. Cố lán lại một chút mà không thấy điều mình mong chờ, hắn hết kiên nhẫn lắc đầu bước vào thông đạo biến mất.
Không ai ngăn cản hắn, đúng hơn là không ai đủ năng lực làm được điều đó, ngay cả Tôn Khiết sau khi nếm trái đắng đã tỉnh táo hơn nhiều.
Nhưng Mad vừa mang theo Thần Kiếm mà vợ chồng ả mưu tính suốt bao nhiêu năm khiến Tôn Khiết tức muốn phát điên. Ả cần tìm một chỗ phát tiết, mà tên đầu sỏ dẫn tới chuỗi t·hảm k·ịch này tuyệt đối là sự lựa chọn thích hợp nhất.
Vốn dĩ nếu là lúc trước thì ả đã túm váy chạy vội, nhưng bây giờ, nhìn bộ dạng dường như đang kịch liệt tranh đấu của Dương Tuấn Vũ, ả biết cơ hội trả thù hoàn toàn có thể đạt được.
Cố nén cơn đau từ bàn tay b·ị t·hương, sức lực đã không còn lại bao nhiêu, ả phải giải quyết tên khốn này trong một đòn duy nhất.
- Phong Thần Thủ!
Năng lượng gió lốc phút chốc tích tụ, hóa hình thành một bàn tay khổng lồ, kình phong sắc bén cuộn trào bên trong có thể dễ dàng cắt nát bất cứ một cao thủ cấp Vương nào. Chiêu thức tàn nhẫn phóng thích, vẻ mặt Tôn Khiết trắng bệch, khí lực mờ nhạt nhưng ánh mắt lạnh lẽo mang theo cảm giác không thỏa mãn hiện ra, rõ ràng việc tung ra một chiêu chỉ với chưa tới một nửa sức mạnh vốn có khiến ả không thỏa mãn cho lắm. Chỉ là hiện giờ đối phương còn đang nội đấu, không kịp phản ứng đã nhanh chóng bị gió lốc sắc bén bao phủ làm ả có phần yên tâm, thở phào.
Bên trong gió lốc nhanh chóng vang lên hàng loạt tiếng thét dài đau đớn, mùi tanh của máu theo gió lan đi khắp không gian, ngay cả đám người đã chạy khỏi dãy Thiên Sơn vẫn ngửi thấy được đủ biết tình trạng của n·ạn n·hân đã rất xấu.
Đám người Diệt Thiên cao thủ có không ít nhưng cảnh giới quá thấp, cuộc quyết đấu ở trên cao nên dù rất muốn cứu chủ tử nhưng lực bất tòng tâm. Mặc cho các đòn đánh từ phía dưới liên tục phóng lên nhưng chưa kịp tới gần phạm vi chiến trường đã bị tàn dư năng lượng gió lốc thổi bay.
Tôn Khiết nhìn xuống nhíu mày, mấy con kiến này đốt chỉ như gãi ngứa nhưng khiến một kẻ tâm tình đang không tốt như ả cảm thấy vô cùng khó chịu. Một chút uy năng Phong Thần Thủ phía ngoài bị ả tiện tay vung xuống, ánh mắt ác liệt trợn trừng nhìn xuống.
Tuy chỉ là một chút chiêu thức dư thừa nhưng đối mặt với nó vẫn đủ khiến đám Diệt Thiên tái mặt, cả đội có bao nhiêu hơi sức toàn bộ phóng thích, cật lực chống đỡ.
- Còn không rời đi! Các ngươi ở lại chỉ làm vướng chân hắn!
Faith bỗng xuất hiện, cô bay lên trên tất cả, viên đá trước trán phát ra ánh sáng rực rõ, một thứ pháp thuật thánh khiết nhanh chóng hình thành, tạo thành màn chắn bảo vệ mọi người phía dưới.
Ầm ầm!
Mặt đất bản chất là thứ đá vô cùng cứng rắn nhưng vẫn bị vỡ nát, lún xuống biến thành một cái hố sâu hoắm.
Dù đã hợp lực với đám người Diệt Thiên nhưng vẫn phải cố hết sức mới sống sót qua được một chiêu này.
- Nhanh!
Faith hoa dung thất sắc, một thông đạo cấp tốc xuất hiện dưới pháp thuật của cô.
Đám cao tầng Diệt Thiên biết mình ở lại chỉ làm vướng chân vướng tay chủ tử, lại vừa nếm một chiêu tiện tay của cao thủ cấp Nữ Hoàng khiến họ hoàn toàn hiểu rõ khoảng cách thực lực hai bên là quá lớn. May mà có Faith quay lại cứu nếu không họ giờ chỉ còn là một đám thịt nát.
Thế mới biết, Faith lựa chọn rút quân ngay từ khi cuộc chiến xuất hiện biến cố là một hành động sáng suốt ra sao, cho dù nhiều người bất mãn cô vẫn không thay đổi quyết định.
Muốn trả thù thì trước hết phải giữ được cái mạng đã rồi nói tiếp.
- Cô không đi sao?
LiLy vội vàng bước vào thông đạo, cô ở lại tiếp ứng những người b·ị t·hương rời đi, thân thể nhỏ bé có chút chật vật, mặt mũi lấm lem, mắt đỏ hoe cũng vì con gấu nhỏ của cô ôm- Teddy đã dùng thân thể nó che chở giúp cô thoát khỏi bị tổn thương do chiêu thức kinh khủng vừa rồi.
Nhưng quay lại thấy bộ dạng nhíu mày của Faith khiến cô không biết là sao. Cô ta còn muốn làm gì nữa chứ? LiLy tò mò nhìn ngó xung quanh.
Faith khẽ nhìn LiLy nhưng rõ ràng không muốn nhiều lời giải thích với cô, điều này khiến cô gái nhỏ tức tới phồng mồm trợn má. Tính khí ương bướng nổi lên, cô nhất định không đi mà đứng đó đọ mắt với Faith.
Faith thấy vậy chẳng quan tâm lắm, đám người này sống c·hết liên quan gì tới cô, coi như nể tình tên khốn kia, cô mới quay lại cứu họ một lần. Nếu còn không biết điều muốn ở lại thì có “nhỡ không may” bị g·iết thì cũng chẳng khiến cô áy náy. Sư phụ cô vừa mất, Faith tâm tình đang rất kém.
- Tới rồi!
Faith lẩm bẩm, ánh mắt nhìn về phía xa.
Theo hướng cô nhìn, LiLy tròn mắt nhìn theo, ở phía chân trời xuất hiện vài điểm đen đang chuyển động.
- Thật nhanh!
LiLy há hốc miệng nhỏ.
Từng luồng khí tức vô cùng mạnh mẽ đang dùng một tốc độ không tưởng tiến về chiến trường phía bên này. Ngay cả Tôn Khiết ở phía xa dường như cũng đã lập tức phát hiện điều dị thường, tuy thứ đang tới khá mạnh mẽ, nhưng với cao thủ đỉnh cấp như ả thì chẳng coi ra gì.
- Một … Hai … Ba … Bốn. Bốn người.
LiLy chỉ tay đếm đếm, lập tức xác định được số lượng nhóm người đang tới.
- Yo!
Một tên tóc xanh, bộ dạng uể oải, miệng ngáp dài giơ tay chào Faith.
- Thánh nữ bộ dạng sao thê thảm thể này?
Tiếng nói đầy tính lả lơi truyền tới, đây là một ma nữ. LiLy hết nhìn đối phương lại nhìn xuống bản thân, đôi môi nhỏ bĩu lên đầy vẻ chán ghét, kẻ này thứ gì cũng lớn, nhất là hai cái u trước ngực kia. Rồi bỗng dưng như chợt nhớ ra điều gì, cô chỉ tay quát:
- Ngươi! Ngươi chính là ả đàn bà khốn kiếp đánh lén ta lần đó.
- Ồ!
Envy nhướng mày, cái eo rắn nước nhỏ nhắn gập lại do nửa thân trên ả đang ngả hẳn về phía trước, bộ ngực trắng muốt đầy đặn như muốn đổ ập vào mặt LiLy khiến cô bé bất mãn hừ một tiếng lùi lại giữ khoảng cách.
- Aa. Đã nhớ ra. Ngươi … sao vẫn nhỏ như vậy.
- Ta … ta có chỗ nào nhỏ?
LiLy như bị động vào vảy ngược, cả người nhảy dựng, thét lên.
- Chỗ nào nhỏ? Rõ ràng là chỗ nào cũng nhỏ. Làm ta thật vất vả mới nhận ra. Không ngờ trên đời lại có kẻ ăn hao tài tốn của mà vẫn không thể lớn. Haha.
- Ngươi!
LiLy mặt đỏ bừng, hỏa cầu bùng lên trên tay, rõ ràng muốn lao vào ăn thua đủ với đối phương.
- Thú vị!
Envy thấy vậy càng ưỡn ngực khiến hai quả đào càng thêm lớn như muốn làm LiLy tức c·hết, ả chẳng sợ đối phương làm gì được mình, một hỏa cầu cũng vừa vặn xuất hiện trên tay.
Nhưng đúng lúc này Faith nhíu mày quát:
- Các người làm gì? Tới đây để nói mấy thứ này?
Lus liếm chiếc môi còn dính máu đỏ tươi, cười nói:
- Tới góp vui.
- Đối phương là cao thủ cấp Nữ Hoàng đấy. Mặc dù khí lực đã suy yếu nhưng vẫn không phải là kẻ các ngươi có thể đối phó được.
- Haha.
Envy phá lên cười, ánh mắt trêu tức nhìn Faith như nhìn một con ngốc. Ngón tay búp măng chỉ chỉ về phía sau, nơi đó một kẻ yên lặng đứng đó, trong bốn người hắn là kẻ duy nhất chưa hề hé răng nói một lời:
- Hắn đã đột phá.
- Arro?
Faith trầm giọng, mặc dù biết kẻ này rất mạnh nhưng không ngờ trong số bốn thủ hạ của Mad hắn lại là người đạt được cấp độ này đầu tiên.
- Ta cũng sắp đột phá.
Kẻ tóc xanh kì dị- Greed gãi gãi má nói.
Faith nghe vậy cũng câm nín, cô có thể cảm nhận được sự dao động trong sức mạnh bất thường của hắn, đây đúng là dấu hiệu đột phá.
Khác với Arro hùng hục rèn luyện, hắn đột phá dù khiến Faith ngạc nhiên nhưng vẫn chấp nhận được, còn tên vua lười này, hết ăn lại ngủ vậy mà cũng có thể đột phá tới đỉnh cao sức mạnh khiến Faith không biết nói gì.
Lus có vẻ không ưa cái vẻ mặt của Greed nên có vẻ mất kiên nhẫn, hắn nói:
- Mad bảo bọn ta tới để dọn tàn cuộc, vừa để Arro thử sức, cũng là để Greed chịu chút áp lực của cao thủ cấp Đế, để hắn dễ dàng đột phá hơn.
- Tùy các ngươi. Tới lúc ta phải đi rồi.
- Vậy à. Tiếc là ngươi không thấy được phong thái tuyệt thế của bọn ta. Haha.
Envy nhếch mép cười nhạt.
- Hừ! Đừng đắc ý sớm mà c·hết ngoài ý muốn.
Faith vừa nói vừa túm LiLy bước vào thông đạo hư không biến mất.
Nhìn thông đạo khép lại, Envy khinh miệt:
- Cứ chờ đấy, ngày tháng tươi đẹp của ngươi cũng theo cái lão già kia xuống đất rồi.
- Hết chuyện rồi?
Arro lắc lắc cổ, mất kiên nhẫn nói.
- Ừ. Đi thôi.
Envy gật đầu, ánh mắt nhìn Arro có vẻ không thoải mái. Mặc dù nói là cùng là kẻ dưới trướng của Mad, nhưng giữa bọn họ luôn tồn tại sự cạnh tranh ngầm. Bây giờ có kẻ sức mạnh vượt qua, đương nhiên khiến cô cảm thấy không vui vẻ gì. Chẳng qua trước mặt kẻ thù lâu năm- Faith, cô ta mới lên tiếng chế giễu đối phương mà thôi.
 
  
  
  
  
  
  
  
  
  
  
  
 