Mệnh Luân Chi Chủ! Khi Dị Biến Giáng Lâm Nhân Gian! - Chương 1217
topicMệnh Luân Chi Chủ! Khi Dị Biến Giáng Lâm Nhân Gian! - Chương 1217 :Liên thủ (2)
Hai người trực tiếp bị hút xuống lòng đất.
Cùng lúc đó, mấy viên đạn pháo chuẩn xác không sai chui xuống lòng đất theo hai người!
Tất cả mọi người cũng không tin nổi nhìn tình cảnh này, vẫn không rõ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Người phục chế đột nhiên hô to một tiếng, “Địa ngục chi môn là kỹ năng di chuyển tổn thương, nhưng một lần di chuyển cũng có hạn mức cao nhất! Tất cả mọi người dùng ra chiêu thức mạnh nhất của mình, đồng thời ra chiêu!” “Có thể giết Liêm Hổ hay không chỉ có một cơ hội này!” Trong lòng đất, Giang Khải túm chặt lấy cánh tay Liêm Hổ, hai người nhanh chóng rơi xuống.
Sau lưng bọn họ, mấy viên đạn đạo đuổi sát không rời!
Liêm Hổ cười lạnh một tiếng, “Ngươi không nghĩ rằng loại vũ khí nóng này có thể làm ta bị thương đi, nếu chúng nó thật sự có thể tổn thương ta, nhân loại các ngươi đã sớm lấy lại đất bị mất!” Nói xong, hắn ta dứt khoát không thu kiếm, ngược lại dùng sức ép xuống.
Giang Khải đã không ngăn cản nổi áp lực trên bờ vai, Trảm Yêu kiếm đặt lên vai, cứng rắn ép vào trong bả vai của Giang Khải.
Bả vai bị đau, trong mắt Giang Khải lại tràn ngập lửa giận, “Ngươi miễn cưỡng chịu tổn thương của những vũ khí này, dù không chết cũng bị lột da!” “Liêm Hổ, ta muốn trả thù cho lão Vệ!” “Đại địa phun trào!” Thân thể hai người rơi nhanh xuống, dưới người đột nhiên có đất đã nhô lên, xông lên trên.
Thấy hai người đã sắp đối mặt với đạn đạo, Liêm Hổ vì đảm bảo sự an toàn của mình, cuối cùng đã mở ra Địa ngục chi môn!
Ầm ầm ầm ầm, tiếng phá hủy liên tục vang lên, năng lượng cực lớn sau khi đạn đạo nổ tung đều bị Địa ngục chi môn hoàn toàn chuyển đi.
Nhưng đúng lúc này hơn mười đạo kiếm khí sắc bén theo sát phía sau, rót thành một tia sáng trắng lập tức đánh trúng Địa ngục chi môn!
Lúc trước Giang Khải cũng chỉ nghĩ đến để người phục chế phát động Kiếm động cửu thiên, lợi dụng người phục chế và năng lượng khi đạn đạo nổ tung để phá Địa ngục chi môn.
Nhưng bây giờ không chỉ có người phục chế công kích, còn có cao thủ khác của tổ Tứ thần thú công kích, lần liên hợp công kích này có uy lực to lớn, ngay cả Giang Khải cũng không ngờ!
Lượng lớn năng lượng lập tức tràn vào, khí thuẫn màu đỏ của Địa ngục chi môn lập tức trở nên cực kỳ bất ổn, sau đó hoàn toàn sụp đổ!
Liêm Hổ không thể tưởng tượng nổi nhìn khí thuẫn biến mất, hắn ta tuyệt đối không ngờ những người này có thể phá hủy Địa ngục chi môn của hắn ta!
Sau khi Địa ngục chi môn bị phá hủy, năng lượng của tia sáng trắng kia lại chưa hao hết, trực tiếp đánh xuyên qua người Liêm Hổ, Thân thể khổng lồ của Liêm Hổ lập tức chịu đả kích mạnh mẽ, lập tức chia năm xẻ bảy, huyết nhục văng tung tóe.
Lúc thân thể Liêm Hổ sụp đổ đến vị trí nòng cốt lại xuất hiện thân thể của một nhân loại bình thường…
Người kia có một khuôn mặt chữ quốc, tóc đã hoa râm, cuối cùng đôi mắt của hắn ta đã khôi phục màu sắc bình thường, đen trắng rõ ràng, thân thể không có sức bay lên trên theo Đại địa phun trào.
Nhưng ngay sau đó ánh sáng trắng lập tức đánh xuyên qua thân thể này…
Dựa theo xu thế tiền lên của ánh sáng trắng, tiếp theo sẽ đánh xuyên qua thân thể Giang Khải… Nhưng đúng vào lúc này lão nhân tóc trắng kia nhìn thoáng qua Giang Khải một cái, hai tay đưa ra đầy Giang Khải sang một bên, tránh bị ánh sáng trắng đánh xuyên qua!
“Lão đội trưởng?” Giang Khải thấy bóng dáng kia, ngạc nhiên nói.
“Tiểu tử, biết không? Ta tình nguyện tin tưởng lời của Vệ Ưng mới là đúng…” Đây là câu nói sau cùng do Liêm Hổ để lại.
Liêm Hổ chiến tử, đại quân Thú Thần như đã mất đi một sự khống chế nào đó, đại quân dừng công thành, đủ loại dã thú nhao nhao rút lui.
Tình cảnh này giống hệt với tình huống ở Quỷ Tinh.
Đường Thái Ngưng ngơ ngác nhìn vực sâu to lớn trước mặt, tuy đánh lui đại quân Thú Thần nhưng trong lòng nàng như đã mất đi cái gì đó.
“Hắn không chết.” Người phục chế từ tốn nói, “Nếu hắn chết thì ta cũng không cách nào tiếp tục tồn tại.” Lời nói của người phục chế lập tức đánh thức mọi người, Lạc Văn là người đầu tiên nhảy xuống vực sâu…
Ba ngày sau, Giang Khải còn chưa hoàn toàn khôi phục nhưng đã không có gì đáng ngại.
Rời khỏi phòng bệnh, Giang Khải đến thẳng nhà tang lễ trong căn cứ.
Từ xa, hắn đã thấy rất nhiều dân chúng vây quanh nơi đó.
Lần này có mấy ngàn Chiến Thần hi sinh, dân chúng đang đến phúng viếng bọn họ.
Ở phòng khách chính của nhà tang lễ, nơi đó treo một bức ảnh phóng to, từ xa Giang Khải đã thấy lão nhân hòa ái dễ gần trên bức ảnh đó, không nhịn được nước mắt tuôn rơi.
“Kẻ điên…” Đám người Tần Phấn đã đứng ở cửa chờ đợi, thấy Giang Khải xuất hiện liền đi theo.
“Lão đại.” Mấy người Hồ Ngôn, Nguyễn Ngữ, Triệu Thiết Toàn, Âu Dương Dịch, Vong Trần, Hà Thi Thi cũng đi tới.
“Giang Khải.” Lộ Tuấn, Tô Lam Lam, Hắc thần không nỡ nhìn Giang Khải, trong chốc lát không biết nên an ủi hắn ra sao.
Giang Khải khẽ gật đầu với bọn họ, đi đến trước linh đường của Vệ Ưng, lấy hương, nhóm lửa, tế bái.
Cùng lúc đó, mấy viên đạn pháo chuẩn xác không sai chui xuống lòng đất theo hai người!
Tất cả mọi người cũng không tin nổi nhìn tình cảnh này, vẫn không rõ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Người phục chế đột nhiên hô to một tiếng, “Địa ngục chi môn là kỹ năng di chuyển tổn thương, nhưng một lần di chuyển cũng có hạn mức cao nhất! Tất cả mọi người dùng ra chiêu thức mạnh nhất của mình, đồng thời ra chiêu!” “Có thể giết Liêm Hổ hay không chỉ có một cơ hội này!” Trong lòng đất, Giang Khải túm chặt lấy cánh tay Liêm Hổ, hai người nhanh chóng rơi xuống.
Sau lưng bọn họ, mấy viên đạn đạo đuổi sát không rời!
Liêm Hổ cười lạnh một tiếng, “Ngươi không nghĩ rằng loại vũ khí nóng này có thể làm ta bị thương đi, nếu chúng nó thật sự có thể tổn thương ta, nhân loại các ngươi đã sớm lấy lại đất bị mất!” Nói xong, hắn ta dứt khoát không thu kiếm, ngược lại dùng sức ép xuống.
Giang Khải đã không ngăn cản nổi áp lực trên bờ vai, Trảm Yêu kiếm đặt lên vai, cứng rắn ép vào trong bả vai của Giang Khải.
Bả vai bị đau, trong mắt Giang Khải lại tràn ngập lửa giận, “Ngươi miễn cưỡng chịu tổn thương của những vũ khí này, dù không chết cũng bị lột da!” “Liêm Hổ, ta muốn trả thù cho lão Vệ!” “Đại địa phun trào!” Thân thể hai người rơi nhanh xuống, dưới người đột nhiên có đất đã nhô lên, xông lên trên.
Thấy hai người đã sắp đối mặt với đạn đạo, Liêm Hổ vì đảm bảo sự an toàn của mình, cuối cùng đã mở ra Địa ngục chi môn!
Ầm ầm ầm ầm, tiếng phá hủy liên tục vang lên, năng lượng cực lớn sau khi đạn đạo nổ tung đều bị Địa ngục chi môn hoàn toàn chuyển đi.
Nhưng đúng lúc này hơn mười đạo kiếm khí sắc bén theo sát phía sau, rót thành một tia sáng trắng lập tức đánh trúng Địa ngục chi môn!
Lúc trước Giang Khải cũng chỉ nghĩ đến để người phục chế phát động Kiếm động cửu thiên, lợi dụng người phục chế và năng lượng khi đạn đạo nổ tung để phá Địa ngục chi môn.
Nhưng bây giờ không chỉ có người phục chế công kích, còn có cao thủ khác của tổ Tứ thần thú công kích, lần liên hợp công kích này có uy lực to lớn, ngay cả Giang Khải cũng không ngờ!
Lượng lớn năng lượng lập tức tràn vào, khí thuẫn màu đỏ của Địa ngục chi môn lập tức trở nên cực kỳ bất ổn, sau đó hoàn toàn sụp đổ!
Liêm Hổ không thể tưởng tượng nổi nhìn khí thuẫn biến mất, hắn ta tuyệt đối không ngờ những người này có thể phá hủy Địa ngục chi môn của hắn ta!
Sau khi Địa ngục chi môn bị phá hủy, năng lượng của tia sáng trắng kia lại chưa hao hết, trực tiếp đánh xuyên qua người Liêm Hổ, Thân thể khổng lồ của Liêm Hổ lập tức chịu đả kích mạnh mẽ, lập tức chia năm xẻ bảy, huyết nhục văng tung tóe.
Lúc thân thể Liêm Hổ sụp đổ đến vị trí nòng cốt lại xuất hiện thân thể của một nhân loại bình thường…
Người kia có một khuôn mặt chữ quốc, tóc đã hoa râm, cuối cùng đôi mắt của hắn ta đã khôi phục màu sắc bình thường, đen trắng rõ ràng, thân thể không có sức bay lên trên theo Đại địa phun trào.
Nhưng ngay sau đó ánh sáng trắng lập tức đánh xuyên qua thân thể này…
Dựa theo xu thế tiền lên của ánh sáng trắng, tiếp theo sẽ đánh xuyên qua thân thể Giang Khải… Nhưng đúng vào lúc này lão nhân tóc trắng kia nhìn thoáng qua Giang Khải một cái, hai tay đưa ra đầy Giang Khải sang một bên, tránh bị ánh sáng trắng đánh xuyên qua!
“Lão đội trưởng?” Giang Khải thấy bóng dáng kia, ngạc nhiên nói.
“Tiểu tử, biết không? Ta tình nguyện tin tưởng lời của Vệ Ưng mới là đúng…” Đây là câu nói sau cùng do Liêm Hổ để lại.
Liêm Hổ chiến tử, đại quân Thú Thần như đã mất đi một sự khống chế nào đó, đại quân dừng công thành, đủ loại dã thú nhao nhao rút lui.
Tình cảnh này giống hệt với tình huống ở Quỷ Tinh.
Đường Thái Ngưng ngơ ngác nhìn vực sâu to lớn trước mặt, tuy đánh lui đại quân Thú Thần nhưng trong lòng nàng như đã mất đi cái gì đó.
“Hắn không chết.” Người phục chế từ tốn nói, “Nếu hắn chết thì ta cũng không cách nào tiếp tục tồn tại.” Lời nói của người phục chế lập tức đánh thức mọi người, Lạc Văn là người đầu tiên nhảy xuống vực sâu…
Ba ngày sau, Giang Khải còn chưa hoàn toàn khôi phục nhưng đã không có gì đáng ngại.
Rời khỏi phòng bệnh, Giang Khải đến thẳng nhà tang lễ trong căn cứ.
Từ xa, hắn đã thấy rất nhiều dân chúng vây quanh nơi đó.
Lần này có mấy ngàn Chiến Thần hi sinh, dân chúng đang đến phúng viếng bọn họ.
Ở phòng khách chính của nhà tang lễ, nơi đó treo một bức ảnh phóng to, từ xa Giang Khải đã thấy lão nhân hòa ái dễ gần trên bức ảnh đó, không nhịn được nước mắt tuôn rơi.
“Kẻ điên…” Đám người Tần Phấn đã đứng ở cửa chờ đợi, thấy Giang Khải xuất hiện liền đi theo.
“Lão đại.” Mấy người Hồ Ngôn, Nguyễn Ngữ, Triệu Thiết Toàn, Âu Dương Dịch, Vong Trần, Hà Thi Thi cũng đi tới.
“Giang Khải.” Lộ Tuấn, Tô Lam Lam, Hắc thần không nỡ nhìn Giang Khải, trong chốc lát không biết nên an ủi hắn ra sao.
Giang Khải khẽ gật đầu với bọn họ, đi đến trước linh đường của Vệ Ưng, lấy hương, nhóm lửa, tế bái.