Mệnh Luân Chi Chủ! Khi Dị Biến Giáng Lâm Nhân Gian! - Chương 1218

topic

Mệnh Luân Chi Chủ! Khi Dị Biến Giáng Lâm Nhân Gian! - Chương 1218 :Lời dặn dò của tiền bối
Tất cả mọi người đang nhìn Giang Khải, động tác của hắn hơi chậm, cẩn thận tỉ mỉ, sau khi hắn tế bái lại đứng ngơ ngác nhìn bức ảnh kia.
Lúc nằm trên giường bệnh, hắn đã nghĩ đến rất nhiều vấn đề.
Nếu mình có thể sớm nhìn rõ âm mưu của bọn họ, nếu mình có thể về sớm một chút, có lẽ tất cả sẽ khác.
Đáng tiếc, cho tới bây giờ trong hiện thực không có nếu như.
Lão nhân vẫn yên lặng trợ giúp mình, chỉ dẫn mình, dâng hiến cả đời cho Hoa Hạ, cho Giang Trung thành, lúc này đã nằm ở trong quan tài.
Hắn ta đã không thể cho mình sự chỉ dẫn nữa, cũng không thể bảo vệ Giang Trung thành.
Nước mắt im ắng tuôn rơi…
Thời gian muộn hơn, Giang Khải đi theo đám người Lộ Tuấn đến tường thành của Giang Trung thành.
Đại chiến đã qua ba ngày nhưng chiến trường vẫn chưa được dọn dẹp hoàn tất, rất nhiều quân nhân đang xử lý xác Thú Thần.
Đội kiến trúc có to có nhỏ đang chữa trị bức tường tổn hại không chịu nổi.
Giang Khải đứng trên cửa thành, ánh mắt nhìn về nơi xa, nơi đó là hướng mặt trời mọc, chiếu sáng đô thị đổ nát hoang vu nơi xa.
Ở đằng xa đầy bất ngờ, nguy hiểm nhưng cùng lúc có vô số bí ẩn quanh quẩn trong đầu Giang Khải, đáp án của bọn họ cũng ở đó!
“Khải, tướng quân đã từng nói với ta, nguyện vọng lớn nhất đời hắn cũng là thấy Hoa Hạ lấy lại sơn hà, nhân dân an cư lạc nghiệp, tất cả trở lại dáng vẻ lúc trước.” Lộ Tuấn khẽ khàng nói, với hắn ta thì việc tướng quân rời đi rất khó mà tiếp nhận được.
Trong mắt Giang Khải lại đong đầy nước mắt, hắn cố nhịn, hít sâu một hơi nói, “Lộ đại ca, sự nghiệp chưa hoàn thành của tướng quân, chúng ta đến hoàn thành giúp hắn đi!” Lộ Tuấn gật đầu thật mạnh, “Đúng, chúng ta đến hoàn thành!” …
Tối hôm đó, Giang Khải lại đến mật thất trong ngõ tối.
Sau khi hắn đi vào phòng, bóng dáng vừa xa lạ vừa quen thuộc kia đã ngồi chờ ở nơi đó, hắn liền đi vào tự ngồi xuống.
Còn chưa đợi hắn mở miệng, người kia đã nói trước.
“Thật xin lỗi, ta không tìm được Thủ hộ giả.” Người kia nói, “Hình như Thủ hộ giả là một tổ chức được thành lập vào cuối thời đại trước, nhưng ta điều tra nhiều mặt vẫn không tìm được truyền nhân của tổ chức này.” Nói xong, hắn ta thở dài một hơi, “Thần thị giả có truyền nhân, Cuồng nhiệt giả cũng đến từ một loại truyền thừa nào đó, hết lần này tới lần khác Thủ hộ giả không có truyền thừa, đáng tiếc.” “Lần này không thu tiền của ngươi.” Giang Khải nhẹ gật đầu, đứng dậy chuẩn bị rời đi.
Thật ra hắn đã sớm chuẩn bị cho kết quả này, theo thực lực của mình tăng lên, sự vật mà hắn tiếp xúc cũng càng ngày càng nhiều.
Hắn đều gặp được truyền nhân của Cuồng nhiệt giả, Thần thị giả, chỉ chưa từng gặp được truyền nhân Thủ hộ giả.
Là Thủ hộ giả, lúc đến thời khắc nguy nan nên sớm xuất hiện, nhưng đến hiện tại vẫn chưa có bất cứ người nào tự xưng là truyền nhân Thủ hộ giả.
Có lẽ, Thủ hộ giả đã không còn truyền nhân.
“Ngươi còn dự định thu hoạch tin tức của hắn không?” Người kia hỏi, “Khách quen, bên ta sẽ cho một ít ưu đãi.” Giang Khải suy nghĩ, hắn muốn biết Cuồng nhiệt giả bên cao tầng quân đội là ai, nhưng cân nhắc đến bốn chợ đen lớn là sự tồn tại được quân đội ngầm thừa nhận, nói cách khác có khả năng chợ đen cũng liên quan đến quân đội.
Thu hoạch tin tức ở chỗ này cũng chưa chắc an toàn trăm phần trăm.
Cho nên tốt nhất đừng để bất kỳ ai khác biết vấn đề này.
“Chờ ta nghĩ ra, lại đến tìm ngươi.” Giang Khải nói xong, quay người trực tiếp rời khỏi ngõ tối.
Một mình quay về nhà, Giang Khải ngồi một mình trong phòng khách nhìn bóng đêm ngoài cửa sổ.
Hắn nghĩ tới câu nói của Liêm Hổ trước khi chết, vào khoảnh khắc đến điểm cuối của sinh mệnh là hắn ta đẩy mình ra, điều này khiến hắn rất khó hiểu được.
Còn có nguyên thần của tiền bối trong Hoa Hạ chi ưng, hắn ta nói còn có một chuyện quan trọng muốn nói với mình, không biết lúc nào hắn ta lại xuất hiện nữa.
Có nên bôi chút máu của mình lên trên huy chương hay không?
Nghĩ tới đây, Giang Khải lấy ra huy chương, lại lấy ra Thiên La trảm yêu kiếm chuẩn bị cắt ngón tay của mình…
Đúng vào lúc này, huy chương Hoa Hạ chi ưng trước ngực hắn phát sáng.
Hư ảnh của lão giả kia lại xuất hiện trước mặt Giang Khải.
“Tiền bối!” Giang Khải ngạc nhiên đứng bật dậy.
Lão nhân nhìn Giang Khải, mỉm cười, “Đừng cắt, ta là trạng thái nguyên thần chỉ có thể hấp thu năng lượng nhất định từ trong máu của ngươi, vượt qua hạn mức sẽ hoàn toàn ngược lại.” Giang Khải cũng không hiểu rõ nguyên lý tồn tại của nguyên thần, chỉ có thể nghe lão giả nói tiếp.
“Tiểu tử, năng lượng của ta không còn thừa bao nhiêu, chúng ta nói ngắn gọn.” “Vì nguyên thần của ta tồn tại thời gian quá lâu, có rất nhiều chuyện mà ta cũng không nhớ rõ, nhưng có một việc ta vẫn nhớ rất rõ ràng, hình như nói chuyện này cho các ngươi biết chính là mục đích khiến ta để lại phần nguyên thần này lúc còn sống.” “Lời nói tiếp theo, ngươi nghiêm túc lắng nghe đi!” Giang Khải gật đầu, tập trung tinh thần nghe lão giả nói chuyện.