Dòng Máu Của Rồng - Chương 105

topic

Dòng Máu Của Rồng - Chương 105 :KHÔNG LINH GIỚI

Bên trong gian phòng sang trọng tại Bách Bảo Các. Minh Long đang ngồi xếp bằng trên chiếc đệm êm ái, chăm chú quan sát hai món đồ vật vừa nhận được sau khi Hệ Thống triệu hoán xong. Một là một viên ngọc trai nhỏ, một là một tấm lệnh bài

[- Thất cấp hạ phẩm pháp bảo - Không Linh Giới

- Dục Tức Lệnh thượng phẩm.]

- Hửm? - Minh Long vuốt vuốt cằm, ánh mắt đăm chiêu ngắm nhìn viên ngọc trai trước tiên. Bề ngoài của nó có hình dạng một viên ngọc trai màu trắng ngà, chỉ nhỏ bằng đầu ngón tay út, toát ra một khí tức không gian mờ ảo:

- Một pháp bảo hệ không gian à?

Ngay lập tức, một dòng chú thích chi tiết hiện ra trong đầu hắn.

[*Chú thích: Không Linh Giới.

*Phẩm cấp: Thất cấp - Hạ phẩm pháp bảo

*Hình dạng: Viên ngọc trai trắng ngà, tròn trịa bằng đầu ngón tay út, bề mặt mờ ảo như có một lớp sương mỏng bao quanh. Khi được kích hoạt, ánh sáng trong suốt của nó khẽ dao động như những gợn sóng lăn tăn trên mặt hồ tĩnh lặng.

*Miêu tả:

- Không Linh Giới là một pháp bảo không gian, được luyện chế từ "Tinh Không Tủy Ngọc" và "Linh Giới Hoa Tâm", hai loại tài liệu không gian cực kỳ hiếm có, chỉ xuất hiện ở những nơi giao thoa giữa chân giới và hư vô.

- Bên trong viên ngọc là một tiểu thế giới riêng biệt, diện tích khoảng mấy trăm dặm vuông, linh khí bên trong cực kỳ dồi dào. Tiểu thế giới này có sông suối, núi non và cả một bầu trời được giả lập. Thời gian bên trong trôi chậm hơn bên ngoài một phần mười, rất thích hợp để bế quan tu luyện, dưỡng linh thú hoặc trồng linh dược.

*Đặc tính:

- Ẩn Giới Chi Năng: Khi không được kích hoạt, Không Linh Giới trở nên vô hình và vô cảm đối với mọi loại thần thức dưới cấp Hợp Thể kỳ, gần như không thể bị phát hiện.

- Tĩnh Giới Bất Động: Không Linh Giới không thể tự mình di chuyển trong hư không, muốn mang theo, chủ nhân phải thu viên ngọc vào trong người hoặc một pháp bảo trữ vật khác.

- Linh Dưỡng Chi Địa: Linh khí trong giới tự động tuần hoàn, có khả năng chữa lành những thương tích nhẹ và giúp người bên trong khôi phục linh lực nhanh hơn so với bình thường.

- Tâm Ứng Giới Liên: Chủ nhân có thể tự do ra vào tiểu thế giới chỉ bằng một tâm niệm, đồng thời có thể mang theo vật phẩm hoặc người khác (giới hạn số lượng sẽ tùy thuộc vào tu vi của chủ nhân).

*Nhược điểm

- Không có năng lực phòng ngự mạnh; nếu bị một tu sĩ Luyện Hư kỳ viên mãn tập trung công phá, không gian bên trong có thể bị chấn động mạnh, gây ra sụp giới.

- Không thể di chuyển độc lập trong hư không, nên khi chủ nhân rơi vào vòng vây, việc thoát thân vẫn phải dựa vào các loại pháp bảo di hình khác.

- Cần tâm thần ổn định, nếu người sử dụng không may bị tẩu hỏa nhập ma, Không Linh Giới có thể mất đi liên kết và bị phong ấn mãi mãi.]

Nhìn toàn bộ thông tin vừa hiện ra, Minh Long không khỏi cảm thán:

- Chà… chà… thứ đồ tốt a. - Hắn mân mê viên ngọc trai trong tay, cảm nhận được dao động không gian mờ ảo từ nó:

- Cơ mà… - Hắn gãi gãi đầu, vẻ mặt có chút khó hiểu:

- …pháp bảo dạng không gian thế này, lão tử cần làm gì? Ta đã có Không Gian Hệ Thống rồi mà.

Ngọc Nhi hiện ra, lơ lửng trước mặt hắn, lắc lắc đầu, ánh mắt nhìn hắn như nhìn một tên ngốc:

- Dốt thật! Hai việc này căn bản không hề giống nhau.

Nàng giải thích, giọng điệu như một vị sư phụ đang dạy dỗ đồ đệ:

- Không Gian Hệ Thống của ngươi, tuy có thể nói là một không gian tuyệt vời nhất để ngươi có thể lưu trữ vật phẩm, là một nhà kho vô tận. Tuy nhiên… nó chỉ có thể chứa vật phẩm mà thôi, đối với sinh vật sống như con người thì tuyệt đối không thể.

- Còn Không Linh Giới thì khác. - Nàng chỉ vào viên ngọc trai:

- Bên trong nó chứa đựng đủ yếu tố sơn hà trời đất, có thể chứa được cả con người. Ở bên trong đó giống hệt như một thế giới thu nhỏ, có sinh cơ, có linh khí. Ngươi có thể sinh sống bên trong, trồng linh dược, bế quan tu luyện… thậm chí là còn có thể đưa được người khác cùng vào bên trong đó với ngươi.

Ngọc Nhi đảo mắt, hỏi một câu chốt hạ:

- Ngươi nói xem, những thứ đó, Không Gian Hệ Thống của ngươi có làm được không?

- Cái này…. - Minh Long á khẩu, hoàn toàn bị thuyết phục:

- Đúng vậy, Ngọc Nhi đại tỉ nói đúng. Tại hạ nông cạn rồi.

- À mà… - Đến đây, ánh mắt Minh Long đột nhiên lấp lóe lên, hắn như vừa nghĩ ra một điều vô cùng quan trọng:

- Ngươi vừa nói… là có thể trồng được linh dược y như ngoài đời thật?

- Ừ, đúng rồi. - Ngọc Nhi gật đầu.

- Vậy thì… - Hắn hỏi, giọng điệu có chút run run vì kích động:

- …có trồng được Lạc Việt Thần Cốc không?

- Đương nhiên là được. Ta đã nói bên trong chẳng khác nào một thế giới thu nhỏ rồi mà, hoàn toàn có thể trồng được. - Ngọc Nhi đáp, rồi lại nói thêm:

- Tuy nhiên… yếu tố kiên quyết để trồng được nó, vẫn phải là có nước sông Kinh Thầy.

- Cái này ta nhớ rồi. - Minh Long tặc lưỡi, niềm vui sướng vừa dâng lên đã bị dội một gáo nước lạnh:

- Nhưng biết tìm sông Kinh Thầy ở đâu thì không biết.

Ngọc Nhi nhún nhún vai, tỏ vẻ nàng cũng đành chịu thua trước câu hỏi này, cho thấy việc tìm kiếm con sông đó hoàn toàn phải dựa vào cơ duyên.

Minh Long thấy vậy cũng không chần chừ thêm nữa. Hắn vội nhỏ một giọt máu từ đầu ngón tay của mình, cẩn thận đặt lên viên ngọc trai Không Linh Giới để nhận chủ.

"Ong!"

Viên ngọc trai trong tay Minh Long rung lên một nhịp, tỏa ra một vầng sáng trắng dịu nhẹ. Giọt máu tươi nhanh chóng bị nó hấp thụ, hòa tan vào bên trong như mực tan trong nước, rồi nó nhanh chóng yên tĩnh trở lại. Nhận chủ thành công. Hắn lúc này có thể cảm nhận được bản thân như đang có một sợi dây liên kết vô hình, một sự kết nối tâm linh sâu sắc với viên ngọc. Hắn có thể cảm nhận được một không gian rộng lớn, tràn đầy sức sống đang ẩn chứa bên trong nó.

- Để xem nào… - Minh Long động ý niệm, muốn thử tiến vào bên trong không gian này.

"Vù!"

Gần như ngay tức khắc, không gian xung quanh hắn vặn vẹo. Một cảm giác bị kéo đi bởi một lực hút vô hình ập đến, và chỉ trong một cái chớp mắt, cơ thể hắn đã bị dịch chuyển đến một khoảng không gian hoàn toàn khác.

Minh Long thấy mình đang ngồi xếp bằng trên một nền đất mềm mại. Hắn mở mắt ra, và đập vào mắt hắn là một cảnh tượng hữu tình, đẹp đến mức khiến người ta phải nín thở. Dưới chân hắn là một thảm cỏ xanh non, mềm mại như nhung, trên đó vẫn còn đọng lại những giọt sương mai lấp lánh dưới ánh nắng. Xung quanh, những tán cây vươn cao, cành lá sum suê, đâm chồi nảy lộc, vô số loài hoa dại mà hắn chưa từng thấy bao giờ đang khoe sắc, tỏa ra hương thơm ngát.

Ở phía xa xa, những dãy núi trập trùng, hùng vĩ, đỉnh núi chìm trong những áng mây trắng bồng bềnh. Một con sông trong vắt uốn lượn quanh co dưới chân núi, nước trong đến mức có thể nhìn thấy rõ từng viên sỏi cuội dưới đáy, tiếng nước chảy róc rách vui tai. Trên cao là một vầng thái dương ấm áp, tỏa ra những tia nắng vàng óng, chiếu rọi khắp không gian, tạo nên một thế giới thu nhỏ tràn đầy sức sống.

Không khí ở đây vô cùng trong lành, linh khí dồi dào, sinh cơ bàng bạc, chỉ cần hít một hơi cũng cảm thấy sảng khoái đến tận tâm can, mọi mệt mỏi dường như đều tan biến:

- Đây là… - Minh Long sững sờ, không thốt nên lời trước vẻ đẹp này.

- Là Không Linh Giới đó. - Ngọc Nhi tiếp lời, giọng nói của nàng cũng có một tia tán thưởng.

Minh Long chống tay đứng dậy, hít một hơi thật sâu, căng lồng ngực để cảm nhận luồng không khí tinh khiết này, một cảm giác thư thái chưa từng có lan tỏa khắp cơ thể.

- Thật thần kỳ!

- Nhưng mà… - Minh Long thắc mắc, vẫn chưa hết kinh ngạc trước cảnh tượng này:

- Làm sao có thể tạo ra được một thế giới y như thật thế này? Có cả mặt trời kìa!

Hắn chỉ tay lên vầng thái dương ấm áp đang tỏa sáng trên cao:

- Đem được cả mặt trời vào trong một pháp bảo luôn cơ à?

Ngọc Nhi cười, lắc đầu trước sự ngây thơ của hắn:

- Thật ra cũng không hẳn là thật. Những thứ ngươi đang nhìn thấy ở đây chỉ là mô phỏng lại thế giới bên ngoài mà thôi. Chúng căn bản không phải là vật thật, nhưng công dụng của chúng thì chẳng khác nào là thật cả. - Nàng giải thích thêm:

- Kể cả mặt trời, sông núi, đất đai, tất cả đều là giả. Nhưng chúng đều có chức năng như thật. Mặt trời vẫn tỏa ra ánh sáng và nhiệt lượng, sông vẫn chảy, đất đai vẫn có thể trồng trọt. Chỉ có điều, tất cả đều bị giới hạn bên trong không gian này mà thôi.

- Ồ! - Minh Long gật gù, cuối cùng cũng hiểu ra:

- Người tạo ra thứ này, ắt hẳn phải là một Luyện Khí Sư hàng đầu trong thiên hạ.

- Cũng không phải luôn. - Ngọc Nhi cười đáp:

- Theo như lão nương vừa tìm hiểu thông tin từ Hệ Thống, thì Không Linh Giới này là một pháp bảo do chính Hệ Thống tạo ra, chứ không phải do bất kỳ một Luyện Khí Sư nào tạo ra cả.

Nói rồi, ánh mắt nàng vẫn chăm chú nhìn vào một khoảng không vô định trước mặt, như đang đọc một thứ gì đó mà chỉ mình nàng thấy được. Nàng vuốt vuốt cằm:

- Hừm… để xem nào…

Minh Long cũng chăm chú nhìn gương mặt đăm chiêu của nàng, không dám làm phiền.

Chừng vài hơi thở sau, Ngọc Nhi mới lên tiếng:

- À rồi! Không Linh Giới này là một pháp bảo được Hệ Thống tạo ra, dựa trên nguyên mẫu của một pháp bảo không gian khác có tên là Linh Giới Châu.

- Linh Giới Châu? - Minh Long lẩm bẩm lại cái tên.

- Ừm… Linh Giới Châu. - Ngọc Nhi gật đầu:

- Đây cũng là một pháp bảo dạng không gian, nhưng nó ở một đẳng cấp hoàn toàn khác. Bên trong nó có đầy đủ ngũ hành luân chuyển, tự tạo thành một vòng tuần hoàn sinh thái hoàn chỉnh. Tuy nhiên, điểm khác biệt lớn nhất là, tất cả mọi thứ bên trong đó đều là hàng thật, không phải hàng giả như Không Linh Giới này.

"Hít!"

- Ngũ hành luân chuyển? Đã vậy tất cả còn là hàng thật? - Minh Long hít một ngụm khí lạnh, không thể tưởng tượng nổi sự tồn tại của một pháp bảo kinh khủng đến như vậy.

- Tin chuẩn đấy. - Ngọc Nhi vẫn đăm chiêu quan sát vào khoảng không, không để ý đến vẻ mặt bất ngờ của Minh Long. Nàng vuốt vuốt cằm, lẩm bẩm một mình:

- Chà… đẳng cấp cao như vậy cơ à?

Nhìn biểu hiện đăm chiêu, đầy kinh ngạc của Ngọc Nhi, Minh Long cũng cảm thấy ngứa ngáy trong lòng. Hắn tò mò hỏi:

- Ngươi đang xem cái gì vậy? Cho ta xem với.

Ngọc Nhi đáp, ánh mắt vẫn không rời khỏi khoảng không vô định:

- Đang xem thông tin chi tiết về cái Linh Giới Châu này do Hệ Thống cung cấp.

- Thế nào? Đẳng cấp cao lắm à? - Minh Long liền hỏi, giọng điệu đầy tò mò.

- Hừm… đẳng cấp rất cao đấy. - Ngọc Nhi tán thưởng, một sự công nhận hiếm thấy từ nàng.

- Cao cỡ nào? - Hắn hỏi dồn, trong mắt hiện lên vẻ mong chờ.

Ngọc Nhi phẩy tay một cách lười biếng:

- Aizzz… bỏ đi. Ngươi vẫn chưa đủ tư cách để biết.

Minh Long nghe vậy, vẻ mặt đang hưng phấn liền xụi lơ:

- Ơ, sao lại thế? Bật mí một xíu đi mà. - Hắn liền giở giọng năn nỉ, không chút liêm sỉ:

- Đi mà… đi mà… Ngọc Nhi tỷ tỷ xinh đẹp nhất trần đời… đi mà…

Ngọc Nhi vỗ vỗ trán vì cái thái độ không biết xấu hổ này của hắn. Nàng thở dài một hơi, cuối cùng cũng chịu hé lộ một chút:

- Ngươi chỉ cần biết là đẳng cấp của nó rất cao, cao đến mức ngươi không thể tưởng tượng nổi.

- Đẳng cấp cao vậy thì ai mà đủ tư cách làm chủ nhân của nó cơ chứ. - Minh Long chép miệng, trong lòng có chút thất vọng.

Ngọc Nhi nghe vậy thì bật cười, một nụ cười đầy bí ẩn. Nàng quay lại, nhìn hắn từ đầu đến chân:

- Ngươi nghĩ vậy à?

Nàng lắc lắc đầu, ánh mắt như đang nhìn một đứa trẻ ngây thơ, rồi tặc lưỡi đánh giá:

- Chậc… chậc… chậc… Minh Long à Minh Long, ngươi còn non và xanh lắm.

...

Bên trong A Tốc Cung, cung điện của hoàng thất A Tốc Cát Bộ, không khí vừa uy nghiêm lại vừa mang đậm khí chất hoang dã của vùng cao nguyên. Những cây cột gỗ khổng lồ chống đỡ lấy mái điện cao vút, trên đó chạm khắc hình ảnh những con mãnh thú và những cuộc đi săn huyền thoại. Lửa từ những lò sưởi lớn bằng đồng cháy bập bùng, hắt bóng lên những tấm thảm lông thú quý giá trải khắp sàn nhà.

Trên một chiếc bảo tọa lớn được bọc bằng da của một con gấu tuyết khổng lồ, một nam tử trung niên đang ngồi đó. Hắn có vóc người cao lớn, vạm vỡ, gương mặt góc cạnh, phong trần như được tạc ra từ đá núi, đôi mắt sắc như chim ưng, toát lên một khí chất thiện chiến và uy quyền tuyệt đối. Đây chính là A Tốc Cát Bát, Đại Hãn tối cao của A Tốc Cát Bộ.

Ánh mắt hắn đang nhìn xuống một nữ tử đang quỳ gối ở bên dưới. Nàng có một vẻ đẹp vô cùng nổi bật, với làn da trắng như tuyết, mái tóc vàng óng được tết lại một cách cầu kỳ và đôi mắt màu xanh biếc như ngọc. Nhưng trên người nàng lại là một bộ y phục truyền thống của người du mục, được làm từ lụa và gấm, viền lông thú, vừa tôn lên vẻ đẹp yêu kiều lại vừa không làm mất đi khí chất mạnh mẽ. Nàng chính là A Tốc Bất Ca, Đại công chúa của A Tốc Cát Bộ.

- Điều con vừa nói là thật sao, Bất Ca? - Giọng nói của A Tốc Cát Bát trầm thấp, đầy uy lực.

Bất Ca vội vàng đáp lại, giọng nói đầy khẩn khoản và vẫn còn chưa hết chấn động:

- Đúng vậy, thưa phụ hãn! Con không dám nói dối nửa lời! Người này chỉ mới là một Kim Đan sơ kỳ, nhưng chiến lực của hắn kinh khủng đến mức nào thì Bất Ca đều đã nói hết với phụ hãn rồi.

Nghe vậy, ánh mắt của A Tốc Cát Bát hiện lên một vẻ mừng rỡ xen lẫn sự bất ngờ không nguôi. Hắn khẽ ngả người ra sau, dựa vào tấm da gấu, miệng lẩm bẩm, như đang cố gắng tiêu hóa thông tin khó tin này:

- Con nói… tên của người này là gì cơ?

A Tốc Bất Ca liền đáp lại một cách rõ ràng, hai chữ mang theo một sức nặng kỳ lạ:

- Minh Long.