Dòng Máu Của Rồng - Chương 106
topicDòng Máu Của Rồng - Chương 106 :TÍNH KẾ
Hai ngày sau.
Tại một tửu lầu trông có vẻ bình thường, thậm chí là có phần cũ kỹ, nằm nép mình ở khu ngoại ô vắng vẻ của A Tốc Thành, nơi ít người qua lại. Bên trong, ánh đèn dầu leo lét chỉ đủ soi sáng vài chiếc bàn gỗ đơn sơ, không khí có phần tĩnh lặng, khác hẳn sự ồn ào náo nhiệt trong trung tâm thành.
Cánh cửa gỗ kẽo kẹt mở ra, hai thân ảnh hoàn toàn được che kín trong những chiếc áo choàng đen rộng thùng thình bước vào. Mũ trùm của cả hai được kéo thấp, che gần hết khuôn mặt, chỉ để lộ đôi mắt sắc bén, lặng lẽ quét nhìn xung quanh một lượt rồi dừng lại ở quầy rượu. Sự xuất hiện của họ không gây ra tiếng động nào nhưng lại mang đến một cảm giác áp bức vô hình.
Người phục vụ, một gã đàn ông trung niên trông có vẻ lanh lợi, đang lau dọn quầy rượu, nhìn thấy hai người thì vội hất chiếc khăn lau lên vai rồi chạy lại đón khách, nụ cười niềm nở theo thói quen:
- Hoan nghênh hai vị khách quan đã ghé quán. Không biết hai vị muốn dùng gì ạ?
Lời của gã vừa dứt, một trong hai người liền im lặng, không đáp lời. Bàn tay giấu trong tay áo choàng đưa ra, chậm rãi lấy từ trong vạt áo ra một đồng xu bằng bạc. Đồng xu này có vẻ ngoài không quá đặc biệt, nhưng trên mặt lại được khắc hình những con sóng biển đang cuộn trào một cách vô cùng tinh xảo và sống động, dưới ánh đèn mờ ảo còn lóe lên một tia sáng kỳ lạ.
Người phục vụ vừa nhìn thấy đồng xu, nụ cười trên môi lập tức tắt ngấm. Vẻ lanh lợi, chào mời ban nãy biến mất không còn dấu vết, thay vào đó là sự nghiêm túc và tập trung cao độ. Gã vội vàng chắp tay, cúi đầu một cách trang trọng:
- Hai vị đại nhân, tiểu nhân thất lễ. Chủ nhân đã đợi sẵn các vị từ lâu. Mời theo tiểu nhân.
Cả hai người cùng gật đầu một cách lặng lẽ rồi im lặng tiến vào theo sau người phục vụ. Gã dẫn đường đi qua khu sảnh chính vắng vẻ, tiến về phía sau quầy rượu. Gã cẩn thận nhìn quanh một lượt, chắc chắn không có ai khác để ý, rồi mới nhanh chóng đẩy nhẹ một chiếc bình gốm trang trí trông có vẻ bình thường trên kệ.
Một tiếng "cạch" khẽ vang lên, theo sau là tiếng đá ma sát nặng nề. Một phần của bức tường đá phía sau quầy rượu từ từ dịch chuyển sang một bên, để lộ ra một đường hầm bí mật tối om, sâu hun hút. Gã phục vụ không bước vào, chỉ phất tay vào trong, giọng nói trầm ổn và kính cẩn:
- Chủ nhân đang ở bên trong.
Hai người tiến vào bên trong đường hầm tối om. Những bậc thang đá dẫn cả hai đi sâu xuống dưới lòng đất. Cuối đường hầm là một cánh cửa gỗ nặng nề. Vừa bước đến cửa, một giọng nói nữ nhân trong trẻo, êm tai nhưng lại mang theo một sự uy nghiêm không thể xem thường, vọng ra từ bên trong:
- Hai vị đã tới. Mời vào.
Hai người nghe vậy liền đẩy cửa, tiến vào trong.
Ngay lập tức, một luồng ánh sáng dịu nhẹ và hương trà thanh khiết ập vào giác quan. Đập vào mắt cả hai là một gian phòng được bài trí vô cùng trang nhã và tinh tế. Bên trong, một nữ nhân diện mục yêu kiều đang ung dung ngồi bên bàn trà, ngón tay thon dài thanh thoát nâng nhẹ tách trà bằng bạch ngọc. Nàng khoác trên mình bộ y phục màu trắng tuyết bằng lụa thượng hạng, mái tóc đen dài được búi cao một cách cầu kỳ, cài một cây trâm phượng hoàng tinh xảo. Gương mặt nàng đẹp tựa tranh vẽ, nhưng đôi mắt lại sâu thẳm, toát lên vẻ cao quý và trí tuệ khó lường.
Ngồi phía đối diện nàng, cũng đang thong thả thưởng trà là một nam tử trẻ tuổi, diện mục vô cùng bất phàm. Hắn mặc một bộ trường bào màu xanh ngọc, đai lưng nạm bảo thạch, mái tóc đen được buộc gọn gàng bằng một dải lụa trắng. Gương mặt hắn tuấn lãng phiêu dật, khóe miệng luôn nở một nụ cười nhẹ, phong thái ung dung, tự tại, cũng toát lên một vẻ cao quý không hề thua kém nữ nhân kia.
Vừa thấy rõ hai người ngồi bên bàn trà, Bột Nhi Chỉ Căn và Tát Lan Cáp Đôn, hai nhân vật quyền khuynh A Tốc Cát Bộ, lập tức vội vàng cúi đầu, chắp tay một cách vô cùng cung kính. Giọng nói của cả hai đồng thanh vang lên:
- Tham kiến Lam Ba Đại công chúa, tham kiến Lam Ba Thái Tử điện hạ.
Lam Huyền nghe vậy liền nở một nụ cười nhẹ, phất tay một cách tùy ý:
- Nhiếp chính vương và Tát Lan tướng quân không cần đa lễ. Mời ngồi.
Cả hai liền đứng thẳng người, cẩn thận gỡ bỏ chiếc mũ trùm đang che kín gương mặt, để lộ ra diện mạo thật sự. Bọn hắn tiến lại, ngồi xuống hai chiếc đệm đối diện:
- Tạ Đại công chúa.
Lam Huyền không vòng vo, đi thẳng vào vấn đề chính. Nàng đặt tách trà xuống, ánh mắt sắc bén nhìn thẳng vào hai người:
- Thế nào rồi? Đề xuất của phụ hoàng ta… các vị thấy thế nào?
Bột Nhi Chỉ Căn liền đáp trước, giọng điệu đầy thành ý:
- Hồi Đại công chúa, ta và Tát Lan tướng quân đây đã có trao đổi kỹ lưỡng từ trước và rất ủng hộ đề xuất này của Hoàng đế bệ hạ. - Hắn ngừng lại, vẻ mặt có chút ngập ngừng:
- Chỉ có điều…
Lam Thắng ngồi bên cạnh, thấy Chỉ Căn ngập ngừng thì nhíu mày:
- Nhiếp chính vương cứ nói thẳng.
Chỉ Căn liền nhẹ giọng đáp, nói ra nỗi lo lớn nhất của mình:
- Chỉ có điều, phía tình báo của Đại Hãn A Tốc Cát Bát, ta đoán chắc hẳn cũng đã biết đến đề xuất này. Nhưng hắn ta vẫn chưa hề có bất cứ động thái nào tỏ ý nghiêng về phía Lam Ba Quốc. Ta sợ rằng…
Lam Huyền nghe vậy, khẽ đảo mắt, cất giọng hỏi lại:
- Chẳng phải mọi chuyện triều chính của A Tốc Cát Bộ hiện nay đều nằm trong tay phe cánh Bột Nhi gia của ngài sao? Sao giờ Nhiếp chính vương ngài lại tỏ ra e dè vị Đại Hãn kia rồi?
Bột Nhi Chỉ Căn thở dài một hơi, vẻ mặt đầy bất đắc dĩ:
- Đúng như Đại công chúa nói, mặc dù quyền hành quyết định trên triều đều thuộc về phe cánh Bột Nhi gia của ta. Nhưng suy cho cùng, hắn ta vẫn là Đại Hãn, là biểu tượng của cả bộ tộc. - Hắn nói tiếp, giọng điệu vô cùng ngưng trọng:
- Tuy nói là không có quyền lực gì trong tay, nhưng bản thân hắn vẫn là một cường giả Hóa Thần hậu kỳ. Chuyện này lại vô cùng hệ trọng, liên quan đến vận mệnh của cả một dân tộc. Ngộ nhỡ… - Chỉ Căn nuốt một ngụm nước bọt:
- Ngộ nhỡ hắn ta nổi điên lên, bất chấp tất cả, chơi trò cá chết lưới rách, vậy thì tình hình sẽ trở nên vô cùng khó khăn rồi a.
Lam Thắng híp mắt lại, ánh mắt sắc bén nhìn thẳng vào Chỉ Căn, đặt ra một câu hỏi trực diện, đi thẳng vào vấn đề cốt lõi:
- Vậy hiện tại, phe cánh trung thành với các ngươi chiếm được bao nhiêu phần thực quyền trên triều đình A Tốc Cát Bộ?
- Bẩm Thái Tử điện hạ. - Chỉ Căn đáp, giọng điệu đầy tự tin và không chút do dự:
- Do từ lần Khả Hãn A Tốc Cát Bát khăng khăng muốn ra các chính sách cải cách gây bất lợi nghiêm trọng đối với tầng lớp quý tộc, động chạm đến lợi ích cốt lõi của chúng ta, tất cả các đại thần trong triều, từ các gia tộc lớn cho đến những quý tộc nhỏ, đều đã đoàn kết lại, phản đối kịch liệt. Chính vì sự phản kháng đồng lòng đó mà những chính sách của hắn ta đến nay vẫn chưa thể nào được thực hiện. - Hắn dừng lại một chút, rồi nói tiếp, không hề che giấu vai trò chủ chốt của mình trong việc này:
- Mà người đứng đầu liên minh quý tộc đó, không ai khác, chính là ta.
Chỉ Căn ánh mắt lấp lóe, sự tự tin hiện rõ trong từng lời nói:
- Hay nói một cách khác, phe cánh của ta hiện tại đã chiếm tới chín phần thực quyền trong triều. Mọi quyết sách lớn nhỏ đều phải thông qua sự đồng thuận của chúng ta. Một phần ít ỏi còn lại chỉ là phe trung thành với hoàng thất mà thôi, thế lực yếu ớt, không đáng kể.
Tát Lan Cáp Đôn cũng chắp tay, lên tiếng khẳng định lời của Chỉ Căn, thể hiện sự đồng lòng tuyệt đối:
- Đúng thật là như vậy, thưa hai vị điện hạ. Chỉ cần Lam Ba Hoàng Đế bệ hạ ra lệnh, chỉ cần ý chỉ của ngài truyền đến, chúng ta lập tức có thể đồng thuận thông qua việc quy thuận. - Hắn ngập ngừng, rồi nói ra điều kiện tiên quyết, giọng điệu trở nên vô cùng nghiêm túc:
- Chỉ có một vấn đề… - Cáp Đôn hít một hơi thật sâu:
- Chúng ta cần có một sự đảm bảo chắc chắn, một lời hứa sắt đá về sự bảo hộ của Lam Ba Quốc trong mọi tình huống có thể xảy ra, cả trước mắt và lâu dài.
Hắn nhìn thẳng vào Lam Huyền và Lam Thắng, giọng điệu vô cùng nghiêm túc, thể hiện rõ tầm quan trọng của điều kiện này:
- Nếu được như vậy, chúng ta sẽ không còn gì phải lo lắng nữa. Ngay lập tức, chúng ta sẽ hiệu triệu toàn bộ quan viên quý tộc trong liên minh, công khai ủng hộ việc quy thuận Lam Ba Quốc. Sau đó, chúng ta sẽ dốc toàn lực, phối hợp với quý quốc, tạo thành thế gọng kìm, công đánh Thủy Vân Quốc từ phía tây.
- Về vấn đề này thì các ngài không cần phải lo lắng quá. - Lam Huyền nhếch mép, nụ cười đầy tự tin và quyền lực hiện lên, như thể mọi thứ đều đã nằm trong dự tính của nàng:
- Chỉ cần A Tốc Cát Bộ chấp nhận quy thuận, một lòng hợp tác, thì các người chắc chắn sẽ nhận được sự bảo hộ tuyệt đối của Lam Ba Quốc. Không chỉ vậy, tài nguyên phong phú sau khi chúng ta diệt được Thủy Vân Quốc, các người cũng sẽ được hưởng một phần xứng đáng.
Nàng ngừng lại, ánh mắt trở nên lạnh lẽo khi nhắc đến vị Đại Hãn kia:
- Còn phía tên Khả Hãn nhà các ngươi… - Lam Huyền híp mắt lại, sát khí thoáng qua trong đôi mắt xinh đẹp:
- …bản cung sẽ tự có cách xử lý. Chỉ có điều, đến lúc đó, cần các ngài phải tận lực giúp đỡ một tay.
Nàng nhấn mạnh:
- Chúng ta cần phải ra tay thật nhanh gọn, dứt điểm, không để cho đám Thủy Vân Quốc kịp đánh hơi được bất cứ điều gì.
Nghe được lời đảm bảo chắc chắn từ Đại công chúa, Bột Nhi Chỉ Căn chắp tay, sự lo lắng trong lòng cuối cùng cũng được gỡ bỏ. Hắn cảm thấy con đường phía trước đã trở nên rõ ràng hơn:
- Có được lời này của công chúa, ta cũng yên tâm hơn rồi. Tiếp đến phải làm thế nào, xin mời công chúa chỉ điểm.
Lam Huyền lại vội xua tay, tỏ ý chưa đến lúc hành động:
- Không vội, không vội. Mọi chuyện cứ chờ đến lúc kỳ Đấu Giá Hội kết thúc đã. Chúng ta tuyệt đối không muốn làm ảnh hưởng đến chuyện làm ăn của Bách Bảo Các. Gây chuyện vào lúc này là không khôn ngoan.
Nghe vậy, Chỉ Căn và Cáp Đôn cũng vội cúi đầu, hoàn toàn tán thành với sự cẩn trọng này:
- Công chúa nói chí phải.
...
Bên trong gian phòng sang trọng tại Bách Bảo Các. Mấy ngày đã trôi qua kể từ trận chiến tại Đấu Trường Tát Lan. Minh Long đang ngồi tĩnh tọa trên giường, hai mắt nhắm nghiền, toàn bộ tâm thần đều tập trung vào việc tu luyện. Hai luồng năng lượng, một vàng kim thuần dương, một đen tuyền cực âm, đang liên tục tỏa ra từ cơ thể hắn rồi lại chậm rãi, khó khăn hòa quyện vào nhau trong không khí xung quanh.
Chợt có tiếng gọi non nớt và tiếng bước chân chạy lon ton của Đồ Nha từ bên ngoài vang lên, phá vỡ sự tĩnh lặng. Tiểu nha đầu không gõ cửa mà chạy thẳng vào bên trong, gương mặt nhỏ nhắn đầy vẻ phấn khích:
- Công tử! Công tử! Có một vị tỉ tỉ xinh đẹp lắm, tên là Bách Thiều, nói muốn gặp công tử! Nàng ta đang chờ bên ngoài cửa đó!
Minh Long nghe vậy thì từ từ mở đôi mắt ra, hai luồng khí Âm Dương quanh người cũng chậm rãi thu liễm lại vào trong cơ thể, kết thúc trạng thái tu luyện. Khóe môi hắn khẽ mỉm cười, một nụ cười đầy ẩn ý:
- Ồ! Nhanh đến như vậy à? - Minh Long lẩm bẩm.
Rồi hắn cất giọng đáp lại Đồ Nha:
- Chờ chút, ta ra ngay.