Dòng Máu Của Rồng - Chương 104
topicDòng Máu Của Rồng - Chương 104 :NHƯỢNG BỘ
#LHTC#VP:
Cát Nhiệt Nhĩ Lặc nghe thấy tên trước mắt không thèm nể nang mặt mũi của phụ thân mình, lại thấy chính phụ thân nàng, người mà nàng luôn kính sợ, đang tỏ vẻ nhún nhường, cố gắng hòa giải. Ngoài những lúc Cáp Đôn phải trò chuyện với Bột Nhi Chỉ Căn, đây là lần đầu tiên nàng được thấy thái độ này của phụ thân đối với một tên xa lạ. Sự kiêu ngạo của nàng không cho phép điều này.
Nhĩ Lặc chỉ tay về phía Minh Long, giọng nói đầy tức giận:
- Phụ thân! Việc gì phải nhiều lời với hắn? Hắn chỉ là một tên vô danh tiểu tốt mà thôi! Việc gì phải…
- Câm miệng!
Cáp Đôn tức giận trừng mắt, gầm lên một tiếng cắt ngang lời nhi nữ, không cho nàng nói hết câu.
Trong lúc đó, Minh Long nhíu mày, trong lòng đầy sự nghi hoặc:
-"Sao tên này lại có thái độ thế này?"
Vốn từ lúc Cáp Đôn bước vào, tỏa ra khí tức Nguyên Anh viên mãn, Minh Long đã ngay lập tức tính toán đến việc phải rút lui như thế nào. Hiện tại, bản thân hắn vẫn đang bị thương sau trận chiến ở đấu trường, linh lực cũng chưa hồi phục hoàn toàn. Hắn tự biết, với thực lực hiện tại, mình tuyệt đối chưa thể thắng được một Nguyên Anh viên mãn.
Áo Choàng Xích Vân trong không gian hệ thống đã được hắn chuẩn bị sẵn sàng, chỉ chờ được triệu hoán. Hắn đã tính toán sẽ kết hợp nó với khả năng Phong Ảnh Vô Tung của Khởi Linh Phong, tạo ra tốc độ và sự ẩn mình cực hạn, cùng lúc mang theo Đồ Nha và Cáp Tát rời khỏi nơi này nhanh nhất có thể.
Chỉ có điều, hắn không ngờ thái độ của tên Cáp Đôn này lại hòa nhã đến như vậy, hoàn toàn khác với những gì hắn tưởng tượng:
-"Tuy nhiên."- Hắn thầm nghĩ:
-"Không thể chủ quan được. Có trời mới biết được lão cáo già này đang suy tính điều gì trong đầu."
Nghĩ vậy, Minh Long vẫn không hề thả lỏng. Hắn chăm chú theo dõi từng cử chỉ, từng ánh mắt của Cáp Đôn, toàn thân vẫn ở trong trạng thái sẵn sàng chiến đấu, đề phòng bất cứ tình huống bất trắc nào có thể xảy ra.
- Thế này, Minh Long công tử. - Cáp Đôn nói, nụ cười xã giao đã quay trở lại trên gương mặt hắn, như thể trận chiến sinh tử vừa rồi chưa từng xảy ra:
- Về việc này, Cáp Đôn ta xin lấy danh nghĩa gia chủ Tát Lan gia, chính thức tạ lỗi với ngươi. - Hắn chắp tay một cách trang trọng, một cái lễ nghi mà một Binh Bộ Thượng Thư như hắn không bao giờ phải làm với một tiểu bối:
- Việc làm của nhi nữ ta là không đúng, ta đứng ra đây sẽ làm chủ cho công tử. 8 vạn linh thạch thượng phẩm kia chắc chắn sẽ thuộc về công tử, không thiếu một viên. Để bày tỏ thiện ý, Cáp Đôn ta sẽ tự mình chi thêm 2 vạn linh thạch thượng phẩm nữa, coi như là để bù đắp cho lỗi sai của Nhĩ Lặc.
- Cái này…! - Nhĩ Lặc cùng Tác Lợi đứng ở phía sau, nghe thấy lời này thì như đang không tin vào tai mình. Toàn bộ hình tượng uy thế, không sợ trời không sợ đất của vị gia chủ mà cả hai vẫn luôn tôn kính, lúc này dường như đã sụp đổ:
-"Tại sao? Tại sao lại phải nhún nhường trước một tên tiểu bối như vậy?"
Minh Long nhíu mày, sự nghi hoặc trong mắt không hề che giấu. Hắn không tin mọi chuyện lại dễ dàng đến thế:
- Thật sao? Lời ông nói là thật?
- Ta lấy danh dự, vinh hiển của cả gia tộc Tát Lan để đảm bảo chuyện này. - Cáp Đôn đáp, vẻ mặt vô cùng bình thản, rồi hắn nhún vai, đưa ra một lý do vô cùng hợp tình hợp lý:
- Với lại… đây cũng là để giữ uy tín cho Đấu Trường Tát Lan. Kinh doanh thì phải trọng uy tín lên hàng đầu thôi mà, không phải sao?
- Ngọc Nhi, ngươi nghĩ sao? - Minh Long thầm hỏi Ngọc Nhi trong thức hải, hắn không tin vào sự tử tế đột ngột này.
Ngọc Nhi liền đáp, giọng nói vang lên trong đầu:
- Hắn ta nói thật đấy. Nhưng không phải vì cái gọi là uy tín cao đẹp gì đâu. Tên Cáp Đôn này vốn là cánh tay phải đắc lực của Bột Nhi Chỉ Căn. Chắc hẳn đã được tên cáo già Chỉ Căn kia nói ra thân phận thật của ngươi rồi. Hắn ta chỉ đang kiêng dè thế lực Hằng Thiên Tông đứng sau lưng ngươi mà thôi, chứ chả phải giữ uy tín cao đẹp như lời hắn nói đâu.
Ngọc Nhi dừng lại một nhịp, phân tích một cách sắc bén:
- Với lại… ngươi thử nghĩ mà xem, để cho ngươi dễ hiểu. Hiện tại, với thực lực của một Nguyên Anh viên mãn như hắn, nếu thật sự muốn giết ngươi để bịt miệng và đoạt lại linh thạch, trực tiếp ra tay bóp chết ngươi là được rồi, cần gì phải phí nhiều lời giải thích đến vậy?
- Thì ra là vậy. - Minh Long gật gù trong lòng, mọi khúc mắc đều được giải tỏa:
- Ra là đã biết thân phận của ta rồi nên mới nhượng bộ đến mức này.
- Minh Long công tử, ngươi nghĩ sao? - Cáp Đôn hỏi, trên mặt nở một nụ cười mà hắn cho là thành ý nhất, ánh mắt chờ đợi câu trả lời của Minh Long.
Minh Long nghe vậy liền chắp tay đáp lại, nụ cười trên môi cũng có chút khách sáo nhưng lại không hề yếu thế:
- Nếu Tát Lan gia chủ đã mở lời nhượng bộ đến mức này, Minh Long ta còn không biết điều thì thật là không phải rồi. - Hắn nở một nụ cười:
- Đề xuất của ngài, tại hạ đồng ý.
- Vậy thì tốt quá rồi! - Cáp Đôn thở phào một hơi nhẹ nhõm. Hắn lập tức đảo mắt về phía Tác Lợi, ra lệnh:
- Còn đứng đó làm gì? Mau đi lấy thêm 2 vạn linh thạch thượng phẩm đến đây.
- D… dạ… tiểu nhân đi ngay! - Tác Lợi nghe lệnh, chắp tay lúi cúi rồi vội vàng xoay người rời đi, trong lòng vẫn còn chưa hết bàng hoàng.
Rồi Cáp Đôn tiếp tục quay sang Nhĩ Lặc vẫn đang đứng đó với vẻ mặt đầy căm tức. Giọng nói của hắn trở nên vô cùng nghiêm khắc:
- Mau! Tạ lỗi với Minh Long công tử và hai vị bằng hữu đi!
- Nhưng! - Nhĩ Lặc há hốc mồm, không thể tin vào tai mình. Nàng phải xin lỗi tên khốn kiếp này, và cả hai tên tiện dân kia sao?
- Nhanh! - Cáp Đôn không nói nhiều lời, chỉ trừng mắt, nghiến răng gằn lên một chữ. Ánh mắt của hắn như muốn nói, nếu nàng không làm theo, hậu quả sẽ không thể lường trước.
Cát Nhiệt Nhĩ Lặc cảm thấy một sự uất ức chưa từng có. Nàng vô cùng bất mãn, hai tay siết chặt lại đến mức móng tay đâm vào da thịt, nhưng trước mệnh lệnh không thể kháng cự của phụ thân, nàng vẫn phải cắn răng làm theo.
Nhĩ Lặc quay người, hướng về phía Minh Long và hai huynh muội Cáp Tát đang đứng sau lưng hắn. Gương mặt nàng cứng đờ, giọng nói lạnh lẽo, từng chữ được thốt ra từ kẽ răng:
- Tất cả những điều mà ta đã gây ra… Tát Lan Cát Nhiệt Nhĩ Lặc ta… xin tạ lỗi với các người.
- Minh Long công tử, vậy khúc mắc giữa hai bên đã được hóa giải, đến đây kết thúc được rồi chứ? - Cáp Đôn liền hỏi, nụ cười trên mặt đầy vẻ thành ý, như thể đang hòa giải một hiểu lầm nhỏ.
Minh Long cũng gật đầu, đáp lại một cách đầy khách khí:
- Đương nhiên rồi. Trước khi đến đây, tại hạ đã nghe qua danh tiếng Đấu Trường Tát Lan làm ăn uy tín, sòng phẳng. Nay lại được gặp mặt Tát Lan gia chủ, quả nhiên lời ca tụng không sai một chút nào.
- Ha ha ha… Minh Long công tử khách khí rồi! - Cáp Đôn cười lớn, tiếng cười hào sảng, nhưng trong mắt lại không có một tia vui vẻ nào.
Lúc này, Tác Lợi cũng vội vàng chạy đến, hai tay nâng một chiếc nhẫn trữ vật, cung kính đưa cho Cáp Đôn:
- Gia chủ, tiểu nhân đã mang linh thạch tới rồi ạ.
Cáp Đôn gật đầu, nhận lấy rồi không một chút do dự, trao lại cho Minh Long:
- Minh Long công tử, đây là 2 vạn linh thạch thượng phẩm như ta đã đảm bảo, coi như chút lòng thành tạ lỗi. Mong công tử nhận lấy.
Minh Long cũng không từ chối, vui vẻ nhận lấy chiếc nhẫn:
- Đa tạ sự hào phóng của gia chủ ngài.
- Ha ha… việc nên làm… việc nên làm thôi mà. - Cáp Đôn đáp, giọng đầy khách khí.
- Chà… chuyện đến đây cũng đã được giải quyết xong xuôi, tại hạ cũng nên cáo từ thôi. - Minh Long nói, rồi hắn đảo mắt nhìn xung quanh căn phòng đã trở thành một đống lộn xộn:
- Xung đột xảy ra, khó tránh được việc này. Mong gia chủ rộng lượng, không để bụng.
- Nào có, nào có! - Cáp Đôn vội xua tay:
- Không có gì cả. Minh Long công tử, nếu có dịp, xin mời ghé qua phủ ta làm khách một chuyến.
Minh Long liền chắp tay đáp lại, một màn xã giao hoàn hảo:
- Tại hạ nếu có dịp, nhất định sẽ ghé qua. Phiền gia chủ rồi. Tại hạ xin cáo từ.
- Minh Long công tử cùng hai vị bằng hữu đi thong thả.
Minh Long dắt theo hai huynh muội quay người rời đi. Cáp Đôn vẫn đứng đó, nụ cười hòa nhã trên môi, nhìn theo bóng lưng ba người đang dần rời khỏi đường hầm. Cho đến khi bóng dáng của cả ba hoàn toàn khuất dạng, nụ cười trên mặt hắn mới từ từ tắt ngấm. Ánh mắt hòa nhã liền nhanh chóng thay đổi, trở nên lạnh lùng và đầy sát khí.
Hắn hừ lạnh một tiếng:
- Hừ!
Cát Nhiệt Nhĩ Lặc lúc này mới tiến đến bên cạnh phụ thân. Sự tức giận vẫn còn hằn rõ trên gương mặt xinh đẹp của nàng. Nàng nhẹ giọng hỏi, giọng nói không còn vẻ kiêu ngạo nữa mà thay vào đó là sự khó hiểu và có phần ấm ức:
- Phụ thân… tại sao vừa rồi thái độ của người đối với hắn lại như vậy? Thật không giống tính cách của người chút nào. Nhi nữ không hiểu.
Cáp Đôn không trả lời ngay. Hắn nhìn Nhĩ Lặc rồi lại thở dài một hơi, một cái thở dài mang theo sự mệt mỏi và phiền muộn. Ánh mắt hắn lúc này vô cùng phức tạp. Hắn nghiêm giọng, nói một cách vô cùng trang trọng:
- Ngươi hãy nhớ kỹ gương mặt và cái tên của hắn. Nếu lần sau còn có dịp gặp lại, tuyệt đối không được khinh xuất mà ra tay với hắn nữa.
- Nhưng tại sao? - Nhĩ Lặc vẫn không thể hiểu nổi, sự bất mãn lại dâng lên:
- Hắn đã làm Tát Lan gia chúng ta mất mặt đến mức này!
Cáp Đôn nhấn mạnh, giọng điệu vô cùng nghiêm khắc, không cho phép có bất kỳ sự phản bác nào:
- Ngươi chỉ cần biết như vậy là được. Người này, tạm thời chúng ta không thể động tới. - Hắn nhìn nhi nữ của mình, ánh mắt có chút thất vọng:
- Mà nói thẳng ra, dựa vào thực lực của ngươi, có muốn động cũng chẳng động nổi đâu.
Cáp Đôn nói tiếp, như muốn đánh thẳng vào sự kiêu ngạo của nàng:
- Vừa rồi giao thủ với hắn, ngươi đã được mở mang tầm mắt rồi đấy. Một tên Kim Đan sơ kỳ đã ép các ngươi, một Nguyên Anh và hai Kim Đan viên mãn, đến mức không thở nổi. Tốt nhất là nên tránh xa hắn ra, đừng hỏi nhiều làm gì.
- Cái này… - Nhĩ Lặc nhớ lại trận chiến vừa rồi. Nàng nhớ lại cách Minh Long dễ dàng hóa giải đòn tấn công của mình, nhớ lại những thủ đoạn tầng tầng lớp lớp, từ Dương lực, Lôi lực, Phong lực cho đến cả Âm lực quỷ dị. Một tên Kim Đan sơ kỳ lại có thể khiến một Nguyên Anh sơ kỳ như nàng chật vật đến vậy, đích thị là không tầm thường. Chắc hẳn hắn là nhân vật có bối cảnh vô cùng đáng sợ mà phụ thân nàng không tiện nói ra.
Đến đây, Nhĩ Lặc cũng không dám có ý kiến gì thêm. Nàng cúi đầu, sự kiêu ngạo đã hoàn toàn bị dập tắt:
- Nhi nữ xin vâng lời phụ thân.
- Được rồi. - Cáp Đôn gật đầu, rồi nhìn về phía Mục Đầu vẫn đang nằm bất tỉnh dưới đất, một cánh tay đã bị phế hoàn toàn, máu chảy lênh láng, cảnh tượng vô cùng thê thảm. Hắn ra lệnh cho Tác Lợi:
- Đem hắn rời khỏi đây đi.
- Vâng! - Tác Lợi liền không dám chậm trễ, vác Mục Đầu lên vai, theo sau Nhĩ Lặc đang trầm tư, lui ra ngoài.
Cánh cửa đóng lại, chỉ còn lại một mình Cáp Đôn đứng trong căn phòng đã tan hoang.
Cáp Đôn với lấy một cái ghế bị đổ dưới đất, dựng nó lên rồi ngồi bệt xuống, thở dài một hơi đầy mệt mỏi và phiền muộn.
Bất chợt, một giọng nói quen thuộc, đầy uy quyền truyền âm thẳng vào trong đầu hắn:
- Thế nào, bổn vương nói không sai chứ?
Cáp Đôn nghe thấy giọng nói này, lập tức giật mình, vội vàng đứng bật dậy, cung kính chắp tay, hướng về một khoảng không vô định:
- Vương gia nói đúng. Vừa rồi nếu không phải tận mắt chứng kiến, mạt tướng vẫn còn bán tín bán nghi về chuyện này. Quả nhiên là Hằng Thiên Quy Nguyên Quyết. - Hắn ngừng lại, giọng điệu có phần run run khi nhớ lại những gì mình vừa thấy:
- Tuy nhiên… tên này còn sử dụng được cả Thất Âm Hàn Nguyệt Quyết của Hàn Nguyệt Môn. Không những vậy, hắn còn là một song hệ tu sĩ Phong - Lôi. Thủ đoạn thật sự quá mức khủng bố.
Giọng của Chỉ Căn lại truyền âm đến, vẫn bình thản đến lạ thường:
- Bổn vương cũng đã thấy cả rồi. Tên này quả thực rất mạnh, trong đồng cấp có lẽ là không có đối thủ. Mà thôi, tạm thời, người của Hằng Thiên Tông chúng ta chọc vào không nổi đâu.
Một sự im lặng ngắn ngủi:
- Cứ để hắn đắc ý đi. Chờ đến khi đại nghiệp của chúng ta đã thành, có được sự bảo hộ của Lam Ba Quốc, hừ! - Hắn cười lạnh một tiếng đầy thâm độc:
- Đến lúc đó, bổn vương cùng ngươi sẽ đích thân lật tung cái Hằng Thiên Tông của bọn chúng lên.
Cáp Đôn nghe vậy, trong lòng dâng lên một sự phấn khích tàn nhẫn. Hắn chắp tay:
- Vương gia nói chí phải.
Truyền âm lúc này cũng ngắt. Căn phòng lại trở về vẻ yên tĩnh. Ánh mắt Cáp Đôn vốn đang cung kính, lúc này lại lóe lên một tia ngoan độc, sát khí không hề che giấu. Hắn nghiến răng, gằn lên cái tên đã gây ra cho hắn và Tát Lan gia sự sỉ nhục to lớn ngày hôm nay.
- Minh Long của Hằng Thiên Tông!
. ..
Vừa rời khỏi Đấu Trường Tát Lan, bước ra con phố vắng vẻ bên ngoài, Minh Long thở hắt ra một hơi, rồi không kìm được mà lảo đảo:
- Hự!
- Công tử! - Thấy vậy, Cáp Tát và Đồ Nha vội vàng tiến lên, một trái một phải, đỡ lấy hắn.
Minh Long xua tay, cố gắng đứng thẳng người dậy:
- Ta không sao.
Nhưng thực chất, hắn không ổn một chút nào. Vừa rồi, chiến đấu liên tục với mười tên Kim Đan hậu kỳ, rồi lại phải đối đầu với hai Kim Đan viên mãn và một Nguyên Anh sơ kỳ, cơ thể hắn hiện tại đang vô cùng mệt mỏi, những vết thương trên người cũng bắt đầu đau nhói.
- Vừa rồi… công tử thật liều quá. - Đồ Nha nói, giọng đầy áy náy, trong mắt còn vương lại sự sợ hãi:
- Vì chuyện của muội mà để công tử phải ra mặt. Nguy hiểm lắm.
Minh Long đồng tình, giọng có chút mệt mỏi:
- Vừa rồi đúng là hơi liều thật. Nhưng mà… - Hắn nhìn hai huynh muội:
- …bọn chúng cũng đã chủ động lên kế hoạch chặn đường giết chúng ta để đoạt lại linh thạch rồi. Xung đột xảy ra cũng chỉ là chuyện sớm hay muộn mà thôi.
Thật ra, hắn vẫn luôn cảnh giác với tình thế mà ra tay. Áo Choàng Xích Vân trong không gian hệ thống vẫn luôn trong trạng thái sẵn sàng, chỉ chờ được triệu hoán. Hắn đã tính, nếu tình hình xấu nhất, hắn sẽ kết hợp nó với khả năng Phong Ảnh Vô Tung của Khởi Linh Phong, cùng lúc mang theo Đồ Nha và Cáp Tát rời khỏi nơi đó nhanh nhất có thể.
Chỉ có điều, hắn không ngờ rằng tên Cáp Đôn kia lại đột ngột xuất hiện. Cũng may là hắn ta đã biết được thân phận đệ tử Hằng Thiên Tông của mình nên mới chủ động hòa giải. Cáp Đôn đã chủ động hạ mình, bồi đắp thêm 2 vạn linh thạch thượng phẩm rồi, thì dại gì mà không chấp thuận chứ?
Nếu còn cố chấp, chẳng may hắn ta nổi máu chó điên lên, liều mạng chiến đến cùng thì sẽ rất mệt mỏi. Bản thân hắn thì chắc là vẫn có thể chạy được, nhưng mang theo Cáp Tát và Đồ Nha cùng chạy thì khó khăn hơn nhiều. Chưa kể, những thủ đoạn của một Nguyên Anh viên mãn như Cáp Đôn, Minh Long hắn vẫn còn chưa nắm chắc được. Thôi thì hòa giải cho nó chắc cú.
Đến đây, Minh Long không khỏi nở một nụ cười, sự mệt mỏi cũng vơi đi vài phần:
- Vậy là có 10 vạn linh thạch thượng phẩm. Chắc là đủ giàu rồi.
Hắn quay sang hai huynh muội:
- Trở về Bách Bảo Các thôi.
- Vâng! - Hai huynh muội dìu hai bên, đáp lời.
Vừa đi, Minh Long lại ra lệnh trong lòng:
- Hệ Thống, cho ta triệu hoán vật phẩm ngẫu nhiên và pháp bảo ngẫu nhiên đi.
========
Quý độc giả có thể ủng hộ tác giả Vũ Phong thông qua tài khoản:
* TP BANK: 75566898888 (DAM LY TRUNG)
Mọi sự đóng góp dù ít dù nhiều cũng sẽ là nguồn động lực to lớn để Vũ Phong tiếp tục hoàn thành Lạc Hồng Thần Chủ một cách trọn vẹn nhất.
*CHÂN THÀNH CẢM ƠN CÁC ĐỘC GIẢ ĐÃ DONATE CHO TÁC GIẢ VŨ PHONG!
*DONATE THÁNG 10:
- 1/10: + HVC góp lúa nuôi Minh Long tu luyện: 500. 000 VND
- 2/10: + THẠCH SANH: 50. 000 VND
+ NGUYỄN DUY THÔNG: 1. 000. 000 VND
- 9/10: + TRỊNH MINH TUẤN: 100. 000 VND
Quý độc giả có thể nghe audio LHTC tại:
https://youtube. com/playlist? list=PLPkAAUMEBzFM8z032gZL_sjr-X5O4PKV8&si=oEqX4i-6moCyDpDt
Audio sẽ được cập nhật chương mới vào thứ 3 hàng tuần.
========
CHÚC CẢ NHÀ ĐỌC TRUYỆN VUI VẺ!