Mệnh Luân Chi Chủ! Khi Dị Biến Giáng Lâm Nhân Gian! - Chương 1115

topic

Mệnh Luân Chi Chủ! Khi Dị Biến Giáng Lâm Nhân Gian! - Chương 1115 :Giang Vô Địch (2)
Nghĩ tới đây, Lưu Viễn Hương tiến lên một bước, đứng bên cạnh Phệ Tâm, hơi híp mắt lại nhìn nam tử trước mặt, “Ngươi nói ngươi là Giang Vô Địch? Ngươi có quan hệ thế nào với Giang Khải?” Giang Vô Địch quay đầu, trên mặt nở nụ cười nhưng sau đó lại nhíu mày, vẻ mắt xoắn xuýt, “Nên tính hắn là… Phụ thân, hay huynh đệ của ta đây?” “Đều không chính xác, phải nói hắn là khuôn mẫu của ta.” Lưu Viễn Hương trợn to mắt, hỏi, “Có ý gì?” Giang Vô Địch nói tiếp, “Các ngươi đã được chứng kiến Giang Khải có một người phục chế kỹ năng đi.” “Thật ra ta là một người phục chế khác của hắn nhưng khi đó Giang Khải không có năng lực đưa ta đi, ta không phải kỹ năng của hắn, cũng không phải đồng bạn của hắn, ta và hắn ngoại trừ quan hệ người phục chế thì không còn quan hệ gì khác.” “Tuy sau đó hắn vẫn đang trưởng thành, từ tứ giai max cấp đến Siêu phàm thất giai.” “Nhưng ta vẫn có hiệu suất cao của hắn, ta phải bổ sung nguyên thần, giữ nhân cách của mình, còn phải tăng thực lực, ai, quá bận rộn.” Lưu Viễn Hương và Phệ Tâm nhìn nhau, đều thấy được vẻ khiếp sợ trong mắt đối phương.
Cái gọi là Giang Vô Địch chắc là tên tự đặt, hắn ta lại là một người phục chế khác của Giang Khải!
Phệ Tâm nhìn chằm chằm Giang Vô Địch muốn tìm ra một vài sơ hở từ trên vẻ mặt của hắn ta, đáng tiếc vẻ mặt của Giang Vô Địch tự nhiên, cho dù dùng máy phát hiện nói dối đến kiểm tra cũng không đo ra cái gì.
Lúc này, Lưu Viễn Hương đột nhiên đặt câu hỏi, “Ngươi là người phục chế của Giang Khải, vậy tính cách, năng lực của ngươi chắc đều giống với Giang Khải, lấy tính cách của Giang Khải thì hắn chắc chắn không tìm đến chúng ta, tại sao ngươi lại muốn đến tìm chúng ta?” Giang Vô Địch nhếch môi, “Ta đã sớm nói, hắn là hắn, ta là ta!” “Vì sao tìm các ngươi? Rất đơn giản, vì các ngươi muốn giết Giang Khải.” “Ngươi muốn giết Giang Khải?” Phệ Tâm ngạc nhiên nói.
Giang Vô Địch nhẹ gật đầu, “Hắn còn sống, vậy ta mãi mãi chỉ là người phục chế! Chỉ có hắn chết, ta mới có thể thật sự trở thành một cá thể độc lập trên mặt ý nghĩa.” Trong đầu Lưu Viễn Hương nhanh chóng xoay chuyển.
Đúng là Giang Khải có một kỹ năng kỳ quái là người phục chế, người phục chế kia có kỹ năng hoàn toàn khác với phân thân, càng giống một người nhân bản của Giang Khải có được suy nghĩ của mình, năng lực chiến đấu của hắn ta cũng hoàn toàn nhất trí với lúc Giang Khải ở cấp độ tứ giai.
Nếu có một người phục chế như vậy, vậy xuất hiện cái thứ hai cũng không khó hiểu.
Giang Vô Địch muốn lợi dụng giết Giang Khải cũng có thể giải thích rõ được.
Nhưng để ổn thỏa thì Lưu Viễn Hương còn phải thử thách Giang Vô Địch này một chút.
“Giang Vô Địch, ngươi nói ngươi là người phục chế của Giang Khải, vậy ngươi cũng biết hiệu ứng đặc biệt kỹ năng của Giang Khải?” Giang Vô Địch mỉm cười, “Không thể nói biết hết nhưng thiên phú, kỹ năng trước Siêu phàm thì ta hoàn toàn nhất trí với hắn, đồng thời ta cũng có vũ khí của hắn!” Nói xong, hắn ta tiện tay lấy ra một tấm thẻ bài màu đen, trực tiếp bắn ra sau lưng.
“Canh giờ chưa tới!” Từ trong rừng truyền ra tiếng kêu rên đau đớn của dã thú, ngay sau đó một con Lão nha dã trư cấp tinh anh ngã ra từ trong rừng cây.
Nó bị Diêm Vương lệnh lặp đi lặp lại công kích, sớm chết rồi nhưng trong sự ảnh hưởng của Canh giờ chưa tới lại không cách nào tử vong, vẫn đang bị Diêm Vương lệnh lặp đi lặp lại tra tấn.
Sau khi Giang Vô Địch thu hồi Diêm Vương lệnh, Lão nha dã trư chết thảm trong một vũng máu.
Giang Vô Địch mỉm cười, nói, “Về phần sau Siêu phàm, ta từng thấy hắn làm loạn Mizuno phủ, mặc dù ta không có năng lực người phục chế của hắn nhưng ta có thể chắc chắn nói cho các ngươi biết hiện tại hắn không thắng được ta!” Lưu Viễn Hương và Phệ Tâm đều trợn to mắt.
Giang Vô Địch mạnh như vậy?
“Ngươi muốn tìm chúng ta nói chuyện gì?” Lưu Viễn Hương hỏi.
Phệ Tâm giữ chặt Lưu Viễn Hương, “Chẳng may hắn là Giang Khải giả trang thì sao? Ngươi cũng biết Giang Khải giỏi lừa gạt!” Giang Vô Địch nhìn Phệ Tâm, khẽ cười một tiếng, “Quả nhiên các ngươi vẫn không chịu tin tưởng, nhưng cũng tốt, chính vì cá ngươi cẩn thận nên ta mới bằng lòng hợp tác với các ngươi.” “Vậy đi, ta đi giết mấy người, đảm bảo các ngươi có thể tin tưởng lời của ta.” “Ngươi muốn giết ai?” Trong mắt Giang Vô Địch lóe lên sự tàn nhẫn, suy nghĩ nói, “Thân phận của ta không thể lộ ra quá sớm, nhất là không thể để Giang Khải biết được sự tồn tại của ta. Tuy hắn không thắng được ta nhưng hiện tại ta chưa hoàn toàn chắc chắn thắng hắn.” “Hắn có một năng lực mà ta không có, đó mới là át chủ bài sau cùng của hắn!” “Át chủ bài gì?” Lưu Viễn Hương vội vã hỏi.
Giang Vô Địch cười lạnh một tiếng, “Ta không cần thiết cái gì cũng nói cho các ngươi biết.” “Vậy đi, chắc các ngươi còn có một vài mối quan hệ ở đây đi, nghĩ cách lừa gạt Hà Thi Thi ra ngoài, sau đó ta giết nàng.” “Giang Khải rất quan tâm phó hội trưởng của hắn!”