Mệnh Luân Chi Chủ! Khi Dị Biến Giáng Lâm Nhân Gian! - Chương 1114

topic

Mệnh Luân Chi Chủ! Khi Dị Biến Giáng Lâm Nhân Gian! - Chương 1114 :Giang Vô Địch
Trong lời vặn hỏi sắc bén của Hoa Thiên Thần, dường như suy nghĩ của Hoàng Kiến Quốc đang lặng lẽ xảy ra thay đổi.

Phệ Tâm dẫn theo Lưu Viễn Hương chạy như điên một quãng đường, liên tục chạy trốn cũng không biết được bao xa, cho đến khi Phệ Tâm xác định Giang Khải không đuổi theo, lúc này mới thở phào một hơi.
Sau khi đặt Lưu Viễn Hương xuống, Phệ Tâm ngồi trên một tảng đá nghỉ ngơi, Lưu Viễn Hương đến hồ nước cách đó không xa lấy chút nước về, đưa cho Phệ Tâm.
Hai người đi lại cả quãng đường đều rất mệt mỏi.
Sau khi Phệ Tâm uống một hớp nước, lạnh lùng nói, “Tên Hoàng Kiến Quốc kia chắc không giữ được bí mật.” Lưu Viễn Hương cười lạnh một tiếng, “Hắn là ai, ta còn hiểu rõ hơn ngươi. Ngươi yên tâm đi, ta chưa nói bí mật nòng cốt cho hắn biết.” Phệ Tâm không cảm thấy bất ngờ, lấy tính cách của Lưu Viễn Hương, hắn ta chắc chắn sẽ giữ lại một phần.
“Chỉ có điều…” Lưu Viễn Hương nhíu mày, “Thực lực của Giang Khải đã vượt ra khỏi phạm vi khống chế của chúng ta, không diệt trừ hắn thì tai họa vô tận!” “Hơn nữa, lấy quan hệ của hắn với quân đội Hoa Hạ, e rằng ta không thể dùng lại thân phận Huyền Vũ công hội.” Phệ Tâm như có điều suy nghĩ gật đầu, “Hiện tại ta giao thủ với hắn thì phần thắng chưa được năm phần, ta đã là Quỷ dị bát giai. Ta… Thật xin lỗi, không thể giúp ngươi.” Lưu Viễn Hương ngồi bên cạnh Phệ Tâm, ánh mắt nhìn Phệ Tâm vô cùng dịu dàng, hắn ta nhẹ nhàng đặt tay lên mu bàn tay Phệ Tâm, dịu dàng nói, “A Lan, ngươi đã giúp ta rất nhiều.” “Lần này quyết định của chúng ta là chính xác, mặc kệ xảy ra chuyện gì, ta cũng không hy vọng ngươi có việc gì.” Phệ Tâm ngẩng đầu nhìn về phía Lưu Viễn Hương, trong mắt lấp loáng sóng nước.
Lưu Viễn Hương mỉm cười, “A Lan, ngươi đừng lo lắng, trên tay chúng ta còn át chủ bài, dù Giang Khải giống hầu tử đại náo thiên cung, vương bài trong tay chúng ta cũng là Ngũ chỉ sơn ngăn chặn hắn!” “Ngoài ra, nếu ngươi đã đột phá Siêu phàm bát giai, hơn nữa một khi ngươi vượt qua Siêu phàm bát giai, khi đó ai còn có thể ngăn được chúng ta.” Trong mắt Phệ Tâm xuất hiện vẻ do dự.
Đột phá Siêu phàm bát giai… Nói cách khác nàng còn cần tiếp tục ký kết khế ước linh hồn… Trên thực tế, đã gọi là khế ước nguyên thần.
“Viễn Hương, ngươi nói xem, nếu kế hoạch của chúng ta thành công, mang về lực lượng cho chủ nhân, tất cả có thể kết thúc không?” Phệ Tâm si ngốc nhìn Lưu Viễn Hương.
Hắn ta đã từng đồng ý với mình, chờ hoàn thành sứ mạng của mình sẽ dẫn nàng rời khỏi phân tranh, sống ngày tháng bình thường.
Lưu Viễn Hương ôm Phệ Tâm vào trong ngực, nhìn hồ nước trước mặt, khẽ khàng nói, “Sẽ, tất cả sẽ kết thúc, khi đó ta sẽ dẫn ngươi cao bay xa chạy, không hỏi việc đời.” Phệ Tâm như đang nghe câu truyện cổ tích xinh đẹp nhất biến thành sự thật, trong mắt đầy mong chờ.
Thật sự có một ngày như vậy sao?
Phệ Tâm nhẹ vuốt ve khuôn mặt Lưu Viễn Hương, Lưu Viễn Hương quay đầu nhìn nữ nhân trong ngực, đầy tình cảm hôn thật sâu.
“Ba ba ba ba…” Trong rừng cây đột nhiên vang lên tiếng vỗ tay.
“Chậc chậc chậc, đúng là tình chàng ý thiếp, củi khô bốc lửa, khiến người ngoài ao ước.” Một nam tử đi ra từ trong rừng cây, hắn ta hơi hăng hái nhìn hai người đang thân mật, vừa vỗ tay vừa thưởng thức.
Phệ Tâm lập tức phản ứng lại, chờ sau khi nàng thấy dáng vẻ người tới nhanh chóng kéo Lưu Viễn Hương lùi ra sau!
Lưu Viễn Hương cũng thấy dáng vẻ người tới, trong mắt đầy vẻ hoảng sợ.
“Là ngươi! Sao có thể!” “Giang Khải!” Giang Khải lại đuổi theo đến đây?!
Phệ Tâm đẩy Lưu Viễn Hương ra sau lưng, vội nói, “Ngươi đi trước! Ta ngăn cản hắn!” So sánh với trạng thái căng thẳng của Lưu Viễn Hương và Phệ Tâm, “Giang Khải” lại có vẻ lạnh nhạt như cười mà không phải cười nhìn hai người.
Cuối cùng, Giang Khải mở miệng, “Đừng kích động như vậy, ta không phải Giang Khải gì đó.” Nam nhân mỉm cười, nói, “Ta tự giới thiệu bản thân một chút, ta tên Giang Vô Địch.” Phệ Tâm và Lưu Viễn Hương khiếp sợ nhìn về phía nam nhân tự xung “Giang Vô Địch”, trong chốc lát không hiểu rốt cuộc “Giang Khải” đang muốn chơi trò gì.
“Giang Khải, ngươi bớt giở trò đi, muốn ra tay thì ra tay, ta chưa chắc đã sợ ngươi!” Phệ Tâm lạnh lùng nói.
Giang Khải vẫn như không có ý định ra tay, ngược lại tìm một tảng đá thảnh thơi ngồi xuống.
“Đã nói ta không phải Giang Khải, ta là Giang Vô Địch!” Nói xong, hắn ta ngắt một cọng cỏ ngậm vào trong miệng, gác chân nhìn về phía mặt hồ, “Ai, thời gian của ta rất dư giả, nếu không các ngươi tiếp tục đi, chờ các ngươi xong việc thì chúng ta lại nói chuyện.” Vẻ mặt Phệ Tâm hơi khó chịu, hiếm lắm mới thân thiết với Viễn Hương lại bị Giang Khải thấy được, còn bị hắn nhắc đi nhắc lại, quá lúng túng.
Nhưng Lưu Viễn Hương lại phát hiện điều khác thường.
Tuy Giang Khải trước mặt giống như đúc Giang Khải, nhưng giọng điệu nói chuyện, vẻ mặt đều hoàn toàn khác dáng vẻ của Giang Khải bình thường.
Huống chi, Giang Khải cũng không cần thiết đứng trước mặt bọn họ phủ nhận thân phận của mình.