Những Ngày Chơi Đàn Và Nói Lời Yêu Cùng Liszt - Chương 103

topic

Những Ngày Chơi Đàn Và Nói Lời Yêu Cùng Liszt - Chương 103 :

Dù mãi mãi không thể có tên mình song hành cùng Liszt trên bản nhạc 'La Campanella', Charoline cũng không thấy quá khó chịu, bởi theo lịch sử mà nói, vinh dự ấy vốn dĩ chẳng thuộc về cô.

Dẫu vậy, bản nhạc này với cô không chỉ là những nốt âm. Nó là kỷ niệm, là cảm xúc, là dấu ấn của hai người. Nhưng Charoline rồi cũng học cách buông. Nhất là khi Liszt nghiêm túc hứa sẽ viết riêng cho cô một khúc nhạc – không phải "đề tặng", mà là viết vì cô, về cô, dành trọn cho cô.

Khoảnh khắc ấy, cô nghệ sĩ vĩ cầm nhỏ bé như được bừng sáng. Niềm vui lan khắp tim, xua tan mọi hụt hẫng. Được người mình yêu, cũng là một thiên tài dương cầm, thể hiện tình cảm theo cách ấy, với Charoline, đó là điều hạnh phúc nhất trần đời.

"Chỉ tiếc là, Franz à, em không biết sáng tác." Cô khẽ cười, "Nếu biết, em nhất định sẽ viết một bản Liszt tặng anh."

Liszt thoáng ngẩn ra, rồi ánh mắt sáng bừng: "Em nói gì cơ? Em định tặng anh món quà ấy à? Không sao cả, không biết sáng tác thì để anh dạy em!"

Anh nói xong liền hào hứng chạy đến kệ sách, vừa lục tìm vừa lẩm bẩm: "Ơ, cuốn 'Đối vị pháp' của anh đâu rồi nhỉ?... Em đợi chút nhé, anh dạy chắc chắn không lệch đâu. Trí nhớ anh tốt lắm, có thể dạy em lại y hệt như thầy đã dạy anh hồi nhỏ!"

"Khoan đã—!" Charoline hốt hoảng giữ lấy tay anh. Để cô học sáng tác còn khó hơn để anh chơi Paganini bằng vĩ cầm!

"Franz, anh có hiểu em không vậy? Nếu em mà học được sáng tác, thì chẳng khác nào anh có thể kéo Paganini bằng vĩ cầm – chuyện đó là không thể."

Liszt khẽ nhướng mày, nở nụ cười tinh nghịch: "Ai nói là không thể? Chẳng phải chỉ là Paganini thôi sao? Em dạy anh cách kéo vĩ cầm, anh học được thì đến lượt em phải viết nhạc cho anh nhé?"

Anh nói xong đã dừng tìm sách, vui vẻ tiến đến bên cây vĩ cầm của cô.

Charoline nuốt khan. Nhìn tư thế khởi đầu quá chuẩn, quá nghiêm túc của anh, cô suýt nữa rơi cốc trà. Khoan, chẳng lẽ anh thật sự biết kéo vĩ cầm? Mình chẳng hay biết gì cả?

"Em yêu này, vĩ cầm... phải cầm thế nào nhỉ?" Liszt ngẩng đầu, vẻ mặt vô cùng khiêm tốn.

"..." Charoline suýt sặc.


Thì ra chỉ là giả vờ, hú hồn.

Nhưng rồi cô lại tò mò. Ai biết đâu thiên tài này lại giỏi thêm một thứ nữa?

Thế là cô dạy anh cơ bản: cách bấm dây, kéo vĩ. Để dễ hơn, cô chọn bài Twinkle Twinkle Little Star – Chúc bé ngủ ngon. Cô còn có chút mong đợi, muốn nghe xem anh có thể kéo nổi "Lấp lánh, lấp lánh, ngôi sao nhỏ" hay không.

Rồi —

Cây đàn Stradivarius cất lên... một tiếng gào thảm thiết như quỷ dữ.

Ngôi sao nhỏ gì chứ, đây là thiên thạch lao thẳng vào Trái đất thì có!

Liszt ho khẽ, cố giữ mặt mũi: "Có chút lỗi nhỏ thôi, để anh làm quen chút đã. Khi thuộc hết ngón rồi, anh sẽ kéo Paganini cho em nghe."

Charoline cạn lời. Không đâu, Franz, anh nhất định đã hiểu nhầm về Paganini rồi...

Cô nắm lấy cây vĩ, ngăn anh lại, dịu giọng: "Anh thực sự định học vĩ cầm sao?"

"Thật chứ. Khi nào anh học xong, em phải học sáng tác."

"Được thôi." Cô đáp dửng dưng, "Vậy ta bắt đầu từ... luyện âm giai nhé."

*

Vài ngày sau, Charoline tỉnh dậy từ giấc ngủ trưa. Trong khoảnh khắc mơ màng, khi nhớ lại chuyện dạy vĩ cầm hôm nọ, cô bật cười khẽ.

Thiên tài Liszt – người có thể khiến đàn dương cầm hát như thiên thần – khi đổi sang vĩ cầm lại vụng về như một cậu học trò ngốc. Sau mấy ngày liên tiếp kéo ra toàn "khúc quỷ ca" run rẩy, anh cuối cùng cũng tuyên bố "tạm ngừng để giữ tinh thần."

Người nghệ sĩ cứng đầu ấy nhận được một nụ hôn khích lệ từ cô vĩ nghệ sĩ vĩ cầm nhỏ bé, rồi hào phóng trả lại cây đàn. Khi Charoline v**t v* cây Stradivarius, cô có cảm giác như cây đàn đang thở phào nhẹ nhõm.

Ngoài cửa sổ là nắng vàng rực rỡ. Charoline khẽ nheo mắt, trong lòng ngập tràn một thứ hạnh phúc nhỏ bé.

Trên bàn trước mặt, bên dưới cây vĩ cầm là vài trang bản thảo cũ kỹ.

Nụ cười của cô dần lan đến tận khóe mắt —

Đó là bản gốc 'La Campanella' do Paganini gửi tặng.

Cô không có được bản 'La Campanella' mang tên mình, nhưng lại tình cờ sở hữu được nguyên bản gốc của "Chiếc chuông." Hạnh phúc đến nỗi cô cứ ngỡ như đang mơ.

Ánh nắng chói chang khiến cô phải đưa tay che mắt. Nhưng khi vừa nâng tay lên, nụ cười bỗng đông cứng lại.

Cô chưa từng sợ hãi đến thế — cổ họng nghẹn lại, hơi thở đứt quãng. Ánh sáng xuyên qua lòng bàn tay phải, chiếu thẳng vào đôi mắt.

Cô không còn thấy đau rát, chỉ thấy nước mắt trào ra theo phản xạ.

Charoline chớp mắt, nhìn dòng nước mắt rơi xuống, rồi hoảng hốt nhận ra — bàn tay phải của cô đang dần trở nên trong suốt. Qua lớp da mờ ảo, cô có thể nhìn rõ khung cảnh ngoài cửa sổ.

Nước mắt cô rơi như vỡ đê. Nhưng vì sợ Liszt trông thấy, cô vội dùng tay kia lau đi. Khi những giọt nước mắt dính lại trên da, bàn tay ấy liền trở lại như cũ, rắn chắc, ấm áp, như chưa từng xảy ra chuyện gì.

Nhưng tim cô thì run lên dữ dội.

Một dự cảm len lỏi trong đầu: Lời nguyền đã bắt đầu tan biến.


Tất cả những lần mệt mỏi, những cơn ngủ thiếp đi vô cớ trước đây – hóa ra chỉ là dấu hiệu báo trước.

Chiếc đồng hồ cát của định mệnh... đã bắt đầu đếm ngược.

Không, cô chưa sẵn sàng.

Tình yêu của cô còn dang dở. Bí mật của cô vẫn chưa thể nói ra.

Cô ôm gối, thu mình lại trong ánh nắng. Chỉ còn một ý nghĩ duy nhất len lỏi trong đầu –

Nếu cô biến mất... thì người chẳng hề biết gì như Franz sẽ phải làm sao đây?

...

Âm thanh khô khốc của tờ báo đập xuống bàn khiến căn phòng vang lên một tiếng "bụp" chói tai.

Charoline đang chuẩn bị bữa tối trong bếp giật bắn mình. Cô vội chạy ra, chỉ thấy Liszt đang đứng bên bàn, hai tay nắm chặt lại, gân xanh hằn rõ, ánh mắt u tối, phẫn nộ dồn nén trong lồng ngực.

Đây là lần đầu tiên cô thấy anh để lộ cảm xúc tiêu cực như vậy, lần đầu tiên Liszt thực sự nổi giận.

"Franz?"

Cô khẽ gọi, đặt tay lên mu bàn tay anh. Anh quay đầu lại, để cô nhìn thấy trọn vẹn trong đôi mắt ấy là sự thất vọng và phẫn uất.

"Nhìn đi, Charoline, em nhìn đi." Anh nghiến răng, chỉ vào tờ báo, giọng như gầm lên. "Paris, 'kinh đô ánh sáng' của chúng ta, đang diễn một vở hài kịch đáng buồn. Thật là nỗi nhục cho âm nhạc, cho nhân loại!"

Charoline mở tờ báo ra, ánh mắt lập tức dừng lại ở hàng tít in đậm: "Paris hào phóng" – một bài viết châm biếm cay nghiệt về việc gây quỹ cho tượng đài Beethoven. Bài báo nói rằng "Kinh đô thế giới" chỉ quyên góp được vẻn vẹn hơn bốn trăm franc.

"Nhục nhã... thật nhục nhã!" Liszt lặp lại, giọng run lên. "Vì nước Pháp mà hôm nay của anh trở nên xám xịt."

Anh nắm chặt tay, không biết phải trút giận vào đâu. Anh khẽ lục túi áo, lấy ra hộp kẹo, cho một viên vào miệng, rồi nghiến nát nó như muốn nghiền tan cơn tức.

Charoline hiểu ra – tất cả là vì bức tượng Beethoven ở quảng trường Bonn. Cô vẫn nhớ rõ bức tượng đó khắc họa "người con của Bonn" khoác áo choàng dài, tay cầm bút và bản nhạc, ánh mắt nghiêm nghị hướng về xa xăm.

Bất kỳ ai đi ngang qua cũng đều vô thức hạ giọng, sợ làm phiền linh hồn vĩ đại đang sáng tác kiệt tác bất tử. Giữa đám đông ồn ào, tượng Beethoven vẫn đứng sừng sững, là một biểu tượng bất diệt.

Mà điều khiến người đời không biết chính Liszt là người góp một phần năm trong tổng số 13.000 thaler xây dựng tượng đài ấy.

"Đúng là khó chấp nhận thật," Charoline nhẹ giọng nói, "Beethoven không đáng bị đối xử như vậy. Franz, anh định làm gì?"

Anh nuốt viên kẹo đã tan vụn, ánh mắt sáng rực quyết tâm: "Đã thế thì... nước Pháp yếu đuối không thể góp nổi franc, để Liszt này bù lại phần thiếu đó!"

"Em yêu," Anh quay sang cô, giọng dịu lại nhưng đầy kiên định, "Sắp tới anh sẽ rất bận. Em hiểu mà, đây là việc anh phải làm."

"Em hiểu." Charoline gật đầu. "Nếu cần, em có thể cùng anh biểu diễn. Nhưng... anh định tổ chức bao nhiêu buổi?"

"Tất cả."

Câu trả lời ngắn gọn khiến cô sững lại. Cô còn tưởng anh đang nói quá, nhưng khi nhìn vào đôi mắt nghiêm túc và sáng như ngọn lửa ấy, Charoline biết, anh không đùa.

Anh thật sự định một mình gánh toàn bộ số tiền quyên góp.

Cô thở dài. Đúng là Liszt, thiên tài rực rỡ, người tình dịu dàng, tín đồ trung thành của âm nhạc và lý tưởng. Chính sự tận hiến ấy làm anh đáng ngưỡng mộ... nhưng lúc này, trong tim cô lại dâng lên một chút tủi thân khó tả.

"Franz, anh phải tin rằng, thế giới không chỉ có mình anh kính trọng Beethoven. Việc quyên góp sẽ suôn sẻ thôi." Cô khẽ nói với ánh mắt van nài. "Hãy cho họ thêm thời gian. Mọi chuyện có lẽ không tệ đến thế... Anh không cần phải gồng mình lên như vậy đâu."

Liszt khẽ giật mình, rồi lạnh giọng: "Gồng mình? Charoline, em khiến anh thất vọng đấy. Anh tưởng người hiểu anh nhất trên đời sẽ luôn ủng hộ mọi quyết định đúng đắn của anh."

"Em vẫn ủng hộ anh. Nhưng —"

"Đủ rồi." Anh cắt ngang, giọng trầm xuống. "Không có 'nhưng'. Anh chỉ cần em tin anh, thế thôi. Anh không muốn phải nghi ngờ vị trí của mình trong lòng em. Chúng ta dừng ở đây, được không?"

Anh bóp trán, giọng mệt mỏi.

Charoline im lặng. Nỗi ấm ức dâng lên nghẹn nơi cổ họng. Franz... anh có biết đâu...

Em sắp biến mất rồi. Em chỉ muốn có thêm chút thời gian, ở bên anh lâu thêm một chút thôi.

"Franz, anh không thể cứ như vậy —"

Tiếng kim loại chạm vào sứ vang chói tai. Anh quăng con dao xuống đĩa, rồi đứng dậy.

"Charoline, anh cần ra ngoài. Anh yêu em, nhưng hôm nay... hãy để anh yên. Anh không muốn nói thêm nữa." Giọng anh run lên giữa giận dữ và kìm nén. "Em biết Beethoven có ý nghĩa thế nào với anh. Anh chỉ có một lựa chọn, ít nhất là hôm nay."

Anh cúi xuống, hôn khẽ lên trán cô rồi quay lưng bỏ đi.

Cánh cửa khép lại, để lại Charoline một mình giữa căn phòng trống trải.

Giọt nước mắt đầu tiên rơi xuống, rồi theo đó là cả một dòng lệ mờ nhòe.

Liszt đi rồi. Lần này, trong cơn giận dữ, anh đã không nhìn thấy trong mắt cô thứ gì đó còn sâu hơn cả nỗi buồn, là bí mật.

Trái tim người nghệ sĩ vĩ cầm trống rỗng. Trong sự im lặng mênh mông ấy, cô dần buông bỏ cả ý chí cuối cùng để níu giữ.

Quân cờ của số phận đã được Thượng đế tung xuống bàn.

Cô biết, mình yêu anh, vậy nên mới trở nên ích kỷ.

Còn anh, cũng vì yêu, vậy nên đã chọn cách rời đi, sợ chính mình làm cô tổn thương.

Đêm ấy Liszt đã không trở về.

Charoline ngồi nhìn cây nến cháy cạn, ánh lửa tàn lụi trong mắt.

Cô run rẩy đứng dậy, lòng bỗng sáng tỏ. Khi ánh sáng trắng mờ ảo thoáng lướt qua, cô chỉ khẽ mỉm cười.

Nếu đến cả sự tồn tại của mình em cũng không thể nắm giữ...

Vậy thì hãy để anh được tự do làm điều anh muốn đi, Franz.

*

[Tượng đài Beethoven]

Bản thiết kế tượng do Ernst Haehnel – giáo sư Học viện Nghệ thuật Dresden – phác thảo, còn phần điêu khắc và đúc đồng được thực hiện bởi nghệ nhân Erzgiesser. Công cuộc gây quỹ bắt đầu từ năm 1839.

Ngày 12 tháng 8 năm 1845, lễ khánh thành trọng thể được tổ chức tại Bonn với sự tham dự của vua Frederick William IV của Phổ, Nữ hoàng Victoria của Anh và Hoàng tử Albert xứ Sachsen-Coburg.

Liszt khi ấy đích thân chỉ huy buổi đại hòa nhạc kéo dài nhiều ngày liền, hiến dâng cả tài năng lẫn của cải của mình để tạc nên tượng đài cho người ông tôn kính nhất: Beethoven.