Những Ngày Chơi Đàn Và Nói Lời Yêu Cùng Liszt - Chương 104
topicNhững Ngày Chơi Đàn Và Nói Lời Yêu Cùng Liszt - Chương 104 :
"Thưa ngài, sắp sáng rồi, ngài vẫn muốn ngồi như thế này sao?" Câu hỏi của ông chủ quán rượu kéo Liszt ra khỏi thế giới tĩnh lặng riêng mình. Anh khẽ ngẩng đầu, bắt gặp ánh mắt chứa chút suy tư trên gương mặt người đối diện.
"Ngài biết không? Tôi mở quán rượu ở Vienna bao nhiêu năm nay, ngài là vị khách đầu tiên khiến tôi cảm thấy... đặc biệt." Vừa nói, ông chủ vừa nhẹ tay lau chiếc ly thủy tinh mới rửa sạch, giọng nói trầm thấp và thân thiện.
Người nghệ sĩ trầm mặc suốt đêm cuối cùng cũng hơi giãn môi, thấp giọng hỏi: "Sao lại nói vậy?"
"Từ lúc ngài đến tối qua, gọi một ly rượu rồi cứ ngồi mãi ở đó. Tiếng ồn ào, náo nhiệt trong quán dường như chẳng liên quan gì đến ngài cả. Thứ lỗi nhé, mấy gã say này thường hơi quá chén, nhưng ngài chẳng để tâm, cũng chẳng muốn hòa vào cuộc vui đó."
Liszt không trả lời, cũng chẳng có ý dừng câu chuyện.
"Ngài là người rất kiềm chế, nên ly vodka đó chẳng hề hợp với ngài chút nào." Ông chủ khẽ chỉ tay về ly rượu còn nguyên trước mặt Liszt. "Bây giờ mấy ông bạn say mèm kia đều ngủ gục hết rồi, vậy mà ngài vẫn lặng lẽ ngồi đây. Tôi đoán ngài chỉ cần một nơi để tạm trú tâm hồn thôi, thật lòng mà nói, tôi rất ngạc nhiên vì ngài có thể ngồi đây lâu đến vậy."
"Ly vodka này, tôi thu lại nhé. Ly này coi như quà của tôi." Ông đặt trước mặt Liszt một ly mới, kèm theo một câu chân thành: "Quán rượu không hợp với ngài đâu, thưa ngài. Ngài nên đến quán cà phê thì hơn. Nhưng tôi nghĩ... giờ ngài nên về nhà đi. Có người đang đợi ngài, đúng chứ?"
Liszt sững người, ánh nhìn hướng ra khung cửa sổ, ngoài kia, trời đã dần sáng trắng.
Từ tối qua đến giờ, anh như một kẻ bị lưu đày, trốn trong một góc xa lạ, bỏ mặc chính mình.
Anh nhìn ly rượu, trong đầu không còn tiếng vọng của Beethoven nữa, chỉ có một cái tên hiện lên: Charoline.
Trên đời này liệu còn có người phụ nữ nào khác sẽ tin tưởng anh đến điên cuồng, sẵn sàng đồng hành cùng anh trong mọi cơn bốc đồng và mộng tưởng? Cô luôn là người hiểu anh nhất, có lẽ vì nhớ đến những đêm diễn dày đặc ở Ý khiến anh gần như kiệt sức, nên cô mới phản đối sự cố chấp của anh.
Chết tiệt... tất cả là do hôm qua anh mất bình tĩnh trước những lời chỉ trích của nước Pháp, khiến bản thân lạc lối. Anh đã làm những gì vậy chứ!
Liszt nâng ly lên rồi uống cạn. Hương bạc hà trong rượu lan tỏa, quét sạch đám mây mù trong lòng, khiến anh tỉnh táo hơn bao giờ hết, Beethoven là kim chỉ nam tinh thần của anh, còn Charoline... chính là người bạn đồng hành trong cuộc đời này.
"Em yêu, anh về ngay đây. Em nói đúng, anh nên để người khác có cơ hội vinh danh người thầy ấy."
...
Cùng với niềm vui tràn đầy và nhẹ nhõm, Liszt đẩy cửa bước vào nhà. Anh mang theo một món quà cho Charoline được giấu trong túi áo. Anh sẽ xin lỗi, cầu xin cô tha thứ, và nói cho cô biết rằng anh muốn cô mãi mãi ở bên mình.
Nhưng cảnh tượng sau cánh cửa khiến anh chết lặng, Charoline đổ gục trước mắt, khiến anh kinh hãi đến mức gần như hồn lìa khỏi xác. Anh lao đến, đỡ lấy người yêu trong vòng tay.
"Charoline! Charoline!"
Anh cuống cuồng gọi tên cô, nhưng cô không đáp, khuôn mặt tái nhợt, đôi mắt nhắm nghiền. Khi bế cô lên, anh mới nhận ra cơ thể cô mềm nhũn, yếu ớt đến đáng sợ.
Người nghệ sĩ kinh hoàng ôm chặt người con gái nhỏ bé, không ngừng gọi tên cô, hôn khẽ lên trán cô, truyền hơi ấm của mình cho cô. Trong lúc vội vã, anh không nhận ra dưới làn váy, bàn chân phải của cô vừa trong suốt lại dần dần hiện rõ trở lại.
Liszt bế Charoline vào phòng ngủ, nhẹ nhàng đặt cô lên giường rồi vội vã chạy đi tìm bác sĩ. Trong cơn hoảng loạn, anh làm đổ cả ghế trong phòng khách.
Khi quay về, anh nắm lấy tay cô, áp vào mặt, hôn lên đôi bàn tay lạnh ngắt ấy. Chưa bao giờ anh sợ hãi đến thế, chỉ cần chậm một chút thôi, có lẽ anh đã mất cô mãi mãi.
Liszt nắm chặt tay cô, cứ thế ngồi lặng lẽ bên cạnh, canh chừng cho đến khi cô khẽ mở mắt. Lại một lần nữa, anh được nhìn thấy đôi mắt xám xanh trong veo như hai viên ngọc quý ấy.
*
Charoline mơ màng mở mắt, sau vài giây mới nhận ra khuôn mặt lo lắng, mệt mỏi của Liszt.
"Franz, anh về rồi à..."
Giọng cô khàn khàn, nụ cười yếu ớt khiến tim anh như bị bóp nghẹt. Tội lỗi, day dứt, thương xót — tất cả dồn ép đến mức anh gần như không thở nổi. Anh quỳ xuống bên giường, áp tay cô lên má mình, nghẹn ngào: "Xin lỗi em, tình yêu của anh... Anh lại khiến em lo lắng rồi."
Cô khẽ chạm vào mặt anh, giọng nói dịu dàng: "Bác sĩ đã nói với anh rồi mà, em không sao đâu. Chỉ là cơ thể hơi yếu, mấy hôm mất ngủ, không chịu nổi nên ngất đi thôi."
"Không, lỗi là ở anh." Anh hôn lên ngón tay cô, giọng nói đầy hối hận: "Chắc anh bị quỷ dữ che mắt nên mới cố chấp đến vậy... Anh phải làm gì mới có thể được em tha thứ đây?"
Trong đôi mắt anh, cô thấy một nỗi đau sâu thẳm, khiến tim mình siết chặt. Người đàn ông cô yêu giờ lại vì cô mà yếu đuối như thế. Thật ra, người cần xin lỗi luôn là cô mới đúng.
Liszt không nên như thế này.
Anh sinh ra để tỏa sáng — rực rỡ, kiêu hãnh như mặt trời.
"Lại đây đi, Franz." Charoline khẽ mỉm cười. "Em muốn nằm trong vòng tay anh một chút. Ta nói chuyện, rồi anh cùng em ngủ một lát. Khi em tỉnh dậy, coi như em tha thứ cho anh rồi nhé."
Liszt sững người, rồi nhẹ gật đầu. Anh cởi áo khoác, lấy trong túi ra một chiếc hộp nhỏ, chui vào chăn rồi ôm cô vào lòng. Hơi thở của cô khiến anh bình yên trở lại.
Charoline thấy anh giấu gì đó trong tay, tò mò hỏi: "Cái gì vậy?"
Liszt mỉm cười, đưa cho cô chiếc hộp nhung xinh xắn: "Em tự mở xem đi."
Cô khẽ đẩy nắp hộp rồi sững sờ.
Bên trong là hai chiếc nhẫn.
"Là nhẫn đính hôn của chúng ta." Liszt dịu giọng nói, "Anh thề, nhẫn cưới anh sẽ tự thiết kế rồi nhờ người thợ giỏi nhất chế tác cho em. Trên đường về anh thấy một tiệm trang sức mở cửa sớm đến lạ thường, cứ như Chúa đang dẫn đường cho anh vậy. Và anh đã chọn cặp nhẫn này."
Anh chỉ vào viên đá quý đính giữa chiếc nhẫn trong hộp, có phần lúng túng: "Em xem này, một viên màu xám xanh, còn viên kia là xanh ngọc — trông giống đôi mắt của chúng ta không? Nếu em nhận, anh sẽ đeo chiếc có màu xám xanh này."
Liszt ngồi thẳng người, ánh mắt nghiêm túc cùng giọng nói trầm ấm: "Ngón áp út bên trái của anh sẽ mãi chờ em, còn ngón giữa sẽ bị em chiếm giữ. Dù em không ở bên, chiếc nhẫn này vẫn sẽ nhắc anh nhớ đến em, nghĩ về em, và yêu em."
"Những ngón tay anh chạm lên phím đàn, còn lời thề tình yêu ấy lại chạm đến cả linh hồn anh."
"Em... sẽ nhận nó chứ?"
Charoline khẽ run lên, tay cầm chiếc hộp nhung không kìm được mà run rẩy. Nước mắt dâng lên khiến tầm nhìn nhòe đi. Nếu là ngày hôm qua, cô chắc chắn sẽ mỉm cười mà gật đầu.
Nhưng bây giờ thì sao?
Làm sao cô có thể đồng ý đây, để anh bị kéo vào một tình yêu không lối thoát, để anh đau khổ cùng mình?
Cô không thể làm được.
Charoline khẽ đóng nắp hộp lại, khiến Liszt thoáng ngẩn người. Anh nhìn cô, đôi mắt của cô ươn ướt, nhưng trong ánh lệ lại ánh lên một thứ dịu dàng sâu thẳm.
"Franz, ta cùng làm một giao ước nhé."
Cô nhìn anh thật lâu, như muốn khắc ghi từng đường nét khuôn mặt ấy vào tận cùng trí nhớ.
"Thật ra, ngay từ đầu là em sai rồi. Em biết Beethoven có ý nghĩa thế nào với anh, biết anh cần dốc hết tâm huyết, nhưng lại vì ích kỷ mà muốn anh ở cạnh mình nhiều hơn."
"Charoline?"
"Franz, với tình trạng sức khỏe hiện giờ của em... em có lẽ không thể cùng anh đi lưu diễn, cũng chẳng thể góp sức dựng tượng tưởng niệm cho người thầy ấy được nữa." Giọng cô khẽ trầm xuống, rồi lại bừng sáng. "Nên, mọi thứ đều giao cho anh, người em yêu."
"Hả...?"
"Đi đi, hãy làm tất cả những gì anh muốn — bằng tất cả đam mê và tự do của mình." Cô ôm chiếc hộp vào ngực, nở nụ cười rạng rỡ nhất: "Nhẫn, em nhận rồi. Cả hai chiếc em đều giữ. Để anh yên lòng, anh đi lưu diễn, còn em sẽ quay về Paris."
"Charoline..."
"Làm người mà anh hằng mong muốn được trở thành đi. Franz, đến khi anh quay lại nước Pháp, em sẽ đeo nhẫn và đội vòng hoa ra đón anh, rồi khi ấy, em sẽ nói với anh điều mà anh mong được nghe nhất."
Cô mỉm cười, dùng tiếng Pháp, đôi môi khẽ mấp máy: "Je le veux." — Em đồng ý.
"Franz, em sẽ đợi anh ở Paris."
Chưa từng có ai khiến Liszt say đắm đến vậy. Những lời nói mềm mại của Charoline như ánh sáng của Chúa rọi vào tâm hồn anh, đem đến một thứ hạnh phúc thuần khiết không thể tin nổi.
Anh cúi xuống, khẽ chạm môi lên đôi môi mềm ấy — như hôn lên một giấc mơ đẹp, lưu luyến, dịu dàng, đầy trân trọng.
Chúa mới biết, được em yêu là ân huệ lớn nhất đời anh.
*
"Phải nhớ chăm sóc bản thân nhé. Anh đã dặn người đánh xe rồi, về Paris không cần vội. Vừa ngắm cảnh, vừa nghỉ ngơi, không mấy chốc sẽ đến nơi thôi."
Charoline nhìn Franz đang đứng ngoài cửa sổ xe ngựa dặn dò không dứt, cô chỉ biết cười bất lực. Cô chưa từng thấy anh có thể nói nhiều đến vậy.
"Em biết rồi, biết rồi. Anh cũng phải nhớ chăm sóc bản thân đấy. Khi em không ở đây, anh phải đối xử tốt với 'Franz của em', không được để anh ấy chịu thiệt thòi đâu."
Cô tỳ cằm lên khung cửa sổ, đôi mắt dõi theo anh đầy lưu luyến.
Liszt cảm thấy nếu cứ bị cô nhìn như thế này, anh sẽ phá bỏ giao ước, kéo cô xuống khỏi xe, rồi giữ cô bên mình mãi mãi.
Có lẽ anh sẽ dùng một nụ hôn thật dài để lấp đầy quãng thời gian xa cách phía trước.
Trong sự dịu ngọt thuộc về cô, mọi nguyên tắc của anh đều tan chảy, thôi được, lịch biểu diễn sẽ dày hơn một chút, để anh sớm được quay về.
...
Cho đến khi bóng dáng Liszt hoàn toàn khuất sau tầm mắt, nụ cười của Charoline cũng theo đó mà tan biến. Cô lấy ra chiếc hộp nhung, nhẹ nhàng đeo chiếc nhẫn có viên đá xanh ngọc lên ngón giữa bàn tay trái, nước mắt không kìm được mà rơi lã chã.
Franz à...
Nếu có phép màu, em nguyện giữ trọn lời hứa, cả đời ở bên anh.
Còn nếu phép màu không đến, em vẫn sẽ giữ lời, mãi mãi mang họ của anh.
...
Trở lại Paris, Charoline nhận được thư hồi đáp của Paganini — cô cần mượn danh của thầy cho một việc cuối cùng. Sau khi được đồng ý, cô liên hệ với người bảo trợ mà ông Dovawkrin đã giới thiệu cho cô ở Paris.
Dưới sự giúp đỡ ấy, Charoline tìm được nhà hát để tổ chức buổi hòa nhạc, rồi sắp xếp toàn bộ lịch trình. Khi mọi việc xong xuôi, cô ký chuyển nhượng toàn bộ tài sản, gửi vào ngân hàng Pháp.
Xong hết mọi thủ tục, Charoline cẩn thận gom vài món đồ nhỏ để đặt vào một chiếc hộp gỗ.
Cô nhìn hộp thật lâu, do dự, rồi thở dài, ôm lấy nó bước ra ngoài gọi xe ngựa.
Cô đi gặp một người — để nhờ một việc cuối cùng.
Franz, em sẽ đợi anh ở Paris.
Chỉ sợ, có lẽ... em chẳng còn đợi được nữa.