Những Ngày Chơi Đàn Và Nói Lời Yêu Cùng Liszt - Chương 102
topicNhững Ngày Chơi Đàn Và Nói Lời Yêu Cùng Liszt - Chương 102 :
Dù ngoài miệng Liszt nói rằng mình không mấy thích nước Ý, nhưng vì kính trọng Paganini – người mà Charoline hết lòng tôn sùng, anh vẫn lưu lại nơi đất nước mang trong mình sự nồng nhiệt và lãng mạn không kém nước Pháp ấy một khoảng thời gian dài.
Đến khi phải rời đi, anh mới nhận ra cuốn sổ tay luôn mang theo bên mình đã dày thêm không ít trang – đầy ắp những mảnh cảm hứng, những nét phác thảo cho các khúc nhạc tương lai. Liszt hơi ngạc nhiên, nhưng khi nhìn lại chồng bản thảo ấy, anh lại thấy điều đó là lẽ tự nhiên.
Nhìn những dòng nhạc khi thì mềm mại uyển chuyển, khi lại nguệch ngoạc dở dang, Liszt chậm rãi nhớ về những tháng ngày đã qua: từ Milan đến Venice, rồi Florence và Genoa... Những câu chuyện về văn chương, nghệ thuật; những cảnh tượng vừa hùng vĩ vừa thanh nhã – tất cả những gì tạo nên vẻ đẹp riêng của nước Ý đều đã được anh lưu giữ lại bằng ngôn ngữ của âm nhạc.
Trong những ngày tháng còn trẻ, được tự do cùng người mình yêu đi khắp thế gian, thật quá đỗi tuyệt vời. "Bỏ trốn" hóa ra là ý tưởng lãng mạn nhất trên đời. Đi đến đâu cũng được, chỉ cần có tình yêu bên cạnh, nơi nào cũng hóa thành nhà.
Dạo gần đây sức khỏe Charoline không tốt, tinh thần cô luôn mệt mỏi. Liszt nghĩ có lẽ đổi gió một chút, đến nơi mới, gặp người mới, cô sẽ thấy khá hơn. Khi anh hỏi muốn đi đâu tiếp, Charoline chỉ khẽ ngẩng đầu, gần như không cần suy nghĩ:
"Vienna."
"Tại sao?"
"Cần gì nhiều lý do?" Cô cười nhẹ. "Thứ nhất, coi như đáp lại anh, người đã đưa em đến quê hương của thầy, và cũng để ghé thăm thầy Czerny một lần."
"Thứ hai?"
"Như anh mong muốn, đến nơi những tư tưởng âm nhạc giao tranh mãnh liệt nhất. Franz, có lẽ chính ở đó, lý tưởng âm nhạc của anh sẽ tìm thấy sự hoàn thiện."
"Và thứ ba?"
Charoline mỉm cười, giọng nói chậm rãi, mang chút ấm áp: "Thứ ba... cũng là điều quan trọng nhất. Franz, em muốn đến nơi anh bắt đầu, nơi diễn ra buổi hòa nhạc đầu đời của anh, nơi con đường âm nhạc của anh khởi nguồn."
Cô ngước nhìn anh, ánh mắt dịu dàng như muốn vỗ về: "Em muốn nói với cậu thiếu niên từng chịu tổn thương ấy rằng, anh là một thiên tài thực thụ. Và cái tên Liszt rồi sẽ trở thành những nốt nhạc bất tử."
Một làn gió xuân nhẹ khẽ lướt qua mặt hồ trong lòng anh, mang theo những gợn sóng dịu dàng. Anh không chút do dự, để mặc bản thân bước theo hướng gió cuốn đi.
Vienna – nơi định mệnh lại một lần nữa gọi tên anh.
*
Với những người nghệ sĩ từng rời xa thành phố này, quay trở lại Vienna chẳng khác nào trở về nhà. Ít nhất, với Liszt là vậy.
Vừa tìm được chỗ ở, anh đã lập tức kéo Charoline ra phố, dạo khắp những con đường rợp nắng. Giống như một đứa trẻ đang tìm lại kho báu tuổi thơ, mỗi khi bắt gặp nơi nào gợi nhớ đến ký ức cũ, anh lại hào hứng kể cho cô nghe đủ chuyện về quãng thời gian ấu thơ ở đây.
Như để đáp lại lòng nhiệt thành của "hướng dẫn viên" Liszt, Charoline đã mua tặng anh một hộp kẹo tinh xảo, bên trong là loại kẹo mà anh từng thèm thuồng từ lâu.
Khi được cô dịu dàng đút cho một viên kẹo, Liszt cười ngây ngất, rồi cẩn thận cất chiếc hộp nhỏ ấy vào túi áo khoác, như thể đó là báu vật. Anh cố làm ra vẻ nghiêm trang, nhưng ánh mắt lấp lánh và khóe môi mím khẽ đã tố cáo tất cả.
Từ ngày gặp Charoline, "quý ngài nghiện thuốc trứ danh" kia đã dần bỏ được thói quen hút thuốc. Từ khi chính thức bên nhau, Liszt cất toàn bộ ống điếu của mình vào tủ, không bao giờ chạm tới nữa.
Charoline khoác tay anh, không màng ánh nhìn tò mò của người qua đường. Cô chỉ lặng lẽ bước bên cạnh, ôm theo hộp kẹo còn lại, trong lòng dâng tràn hạnh phúc.
Người cô yêu luôn là như thế, rực rỡ như ánh mặt trời, khiến mọi cô gái đều say đắm, nhưng lại biết trân trọng những điều bé nhỏ nhất.
Nếu anh đã bỏ thuốc vì cô, vậy cô sẽ bù lại cho anh bằng cả một đời ngọt ngào.
Charoline siết chặt hộp kẹo trong tay.
Khoảnh khắc đó, cô thầm hứa với lòng mình, sẽ mua cho anh những viên kẹo ngọt đến suốt cuộc đời này.
*
Trở lại Vienna, Liszt như tỉnh khỏi giấc mộng dài ở nước Ý. Ở đây có những khán giả tinh tế nhất thế giới. Anh có thể thỏa sức chơi đàn, trình diễn những bản nhạc của Beethoven, Schubert, Chopin – và cả những khúc luyện tập của chính mình.
Dù từng bị khán giả nơi đây xem 'Transcendental Études' là thứ "nửa mùa", nhưng Liszt vẫn coi đó là kiệt tác sinh ra từ cảm hứng thuần khiết nhất của tuổi mười hai. Anh quyết định sẽ chỉnh lý, hoàn thiện lại bộ tác phẩm ấy, để dâng tặng một lần nữa cho người thầy thân yêu, Czerny.
Vienna khiến anh cảm nhận rõ rệt hương vị của âm nhạc. Charoline nói đúng, chính nơi đây, giữa những cuộc tranh luận, tư tưởng âm nhạc của anh càng lúc càng sáng tỏ.
Với một nghệ sĩ, có khán giả biết lắng nghe là hạnh phúc lớn nhất. Nhưng hạnh phúc hơn cả là được chia sẻ cảm hứng cùng những người bạn đồng điệu.
Mà ở Vienna, những người bạn như thế không bao giờ thiếu.
Tối hôm ấy, bên một bàn ăn nhỏ trong căn hộ của họ, ngoài Liszt và Charoline, còn có hai vị khách "tự tìm đến" – một quý ông tóc nâu sậm rẽ lệch được chải chuốt cẩn thận, trầm lặng ít lời; và một cô gái xinh đẹp với lọn tóc nhỏ buông bên thái dương, tràn đầy sức sống.
Cô gái hoạt bát, duyên dáng, lời nói nào cũng xoay quanh người thanh niên bên cạnh mình. Còn chàng trai, mỗi câu đều ngắn gọn, sắc bén, nhưng ánh mắt thì không rời cô quá vài giây.
Charoline lặng nhìn, nhận ra trong đôi mắt anh ta là sự dịu dàng sâu thẳm.
Ai mà ngờ được, Robert Schumann, người khi cầm bút thì sắc sảo, nhưng ngoài đời lại ít nói đến thế. Có lẽ anh chỉ dành những lời hoa mỹ nhất cho Clara của mình.
Robert Schumann và Clara Wieck – đôi tình nhân cách nhau gần mười tuổi, một tình yêu bị cha cô phản đối kịch liệt. Nhưng gần đây ông Wieck bận việc, nên Clara mới có cơ hội lén trốn ra gặp người mình yêu.
Khi bắt gặp ánh mắt Charoline vô tình hướng về Schumann, Clara chu môi, cố ý quay sang Liszt, khẽ nói: "Franz, trâm cài áo của anh đẹp thật đấy."
Liszt lập tức bật cười, hứng khởi giới thiệu: "Con mắt tinh tường của một nghệ sĩ đích thực mới nhận ra điều ấy, thưa tiểu thư."
Chiếc trâm cài áo ấy là món quà mà vài ngày trước Charoline đã đặc biệt chọn cho Liszt, khi anh biểu diễn tác phẩm của Chopin. Một chiếc trâm thủy tinh hiếm thấy, không lấp lánh như đá quý, nhưng lớp men trong suốt hòa cùng viền bạc lại toát lên vẻ tao nhã, dịu dàng mà sâu lắng.
"Thật tốt khi anh có thể đeo món đồ như thế này. Và còn có người yêu ở bên chăm sóc chu đáo như vậy nữa... Còn tôi và người mình yêu, ngay cả việc gặp mặt cũng thật khó." Cô gái tràn đầy sức sống phút chốc như bị rút sạch tinh thần. Cảm xúc bỗng trĩu xuống, cô ngửa đầu uống cạn ly rượu vang.
"Clara..." Schumann khẽ gọi, định ngăn cô lại, nhưng khi chạm vào ánh mắt đầy buồn bã của cô, lòng anh lại mềm đi.
Liszt thấy không khí nặng nề thì lập tức tháo trâm trên ngực xuống, đưa cho Clara: "Nếu nó khiến một quý cô buồn bã, thì lỗi là ở nó. Cô gái đáng yêu của tôi, chỉ khi nó thuộc về cô, nó mới có thể chuộc lại phần nào lỗi lầm ấy."
Anh khéo léo đổi đề tài. Clara cười nhẹ, đón lấy món quà. Dưới ánh đèn, chiếc trâm trong tay cô ánh lên gam màu ấm áp, dịu ngọt như nước.
Cô nghiêng đầu khoe với Schumann: "Robert, nếu anh học được vài phần của Franz, em chắc chắn sẽ không còn buồn thế này nữa."
"Còn em chính là bản nhạc mà anh đang viết." Schumann nói câu dài nhất trong cả buổi tối.
Charoline bật cười hòa giải: "Thấy không, Clara? Lời nói của ngài Robert ít nhưng chân thành đến mức khiến người ta cảm động. Anh ấy chỉ nói khi thật sự cần."
Clara hơi ngượng, khẽ ho một tiếng rồi chuyển đề tài: "Nhìn thấy hai người, tôi lại có thêm niềm tin. Hai người cũng cách nhau khá nhiều tuổi đúng không? Nếu hai người có thể ở bên nhau, thì tôi và Robert nhất định cũng có thể."
"Cô làm nghề gì vậy, Charoline?" Cô ấy tò mò hỏi thêm.
"Tôi là nghệ sĩ vĩ cầm. Thật ra... Franz chỉ lớn hơn tôi hai tuổi thôi."
"Gì cơ?"
Liszt cười khẽ: "Có lẽ là phép màu phương Đông chăng? Tình yêu của anh vẫn như ngày đầu gặp em, năm tháng không làm phai nhạt gương mặt này, có lẽ là vì tình yêu."
Câu nói ấy nhẹ nhàng nhưng lại lay động cả hai người phụ nữ. Charoline hơi khựng lại, không biết nên đối diện với bí mật kia thế nào. Còn Clara, trong khoảnh khắc này lại rơi vào hố sâu ghen tị với định mệnh.
Cô ấy cố gắng lấy lại vẻ bình tĩnh: "Nói đến vĩ cầm, tôi rất thích Paganini. Ông ấy từng nghe tôi chơi dương cầm khi tôi còn nhỏ, còn viết hẳn một bài bình luận khen tôi có thiên phú. Ông ấy đúng là một quý ông tuyệt vời, phải không?"
"Đúng thế. Thầy luôn rất hiền hòa." Charoline khẽ mỉm cười.
Từ "thầy" khiến Clara khựng lại. Sự ghen tuông và uất nghẹn dâng lên, suýt khiến cô mất kiểm soát.
Một bàn tay khẽ nắm lấy tay cô.
Là Schumann.
Anh bình thản nhìn cô, ánh mắt dịu dàng mà kiên định. Cô lập tức dịu xuống.
"Clara, em say rồi." Giọng anh như một lời xác nhận, không trách móc, không nặng nề – chỉ nhẹ đến mức khiến người ta bình tâm.
Anh nhìn sang Liszt, trao anh một ánh mắt áy náy. Liszt khẽ nhướng mày, ra hiệu đã hiểu.
Buổi tối kết thúc. Đôi tình nhân lặng lẽ rời đi, bàn tay đan chặt lấy nhau, bóng họ dần khuất trong đêm.
*
Vào tối muộn, Liszt nghiêm túc xin lỗi Charoline, sợ cô vì chuyện vừa rồi mà buồn lòng. Những nghệ sĩ của thời đại ấy nhạy cảm, mong manh, và luôn gánh trên vai nỗi khổ với tài năng của bản thân.
Charoline vốn chẳng để tâm, nhưng khi thấy anh căng thẳng đến vậy, cô lại nảy ý muốn trêu anh một chút: "Franz à, chiếc trâm em chọn cho anh, anh tặng người khác dễ dàng thế sao..."
Liszt lập tức rút trong ngăn bàn ra một chiếc trâm khác, vẻ mặt như bị bắt quả tang nhưng vẫn cố tỏ ra đáng yêu: "Báo cáo thẩm phán phu nhân, xin đừng tuyên án! Chiếc trâm vẫn ở đây. Anh sợ làm mất nên hôm sau đã đến cửa hàng mua một cái khác để thay."
Charoline không biết nên cười hay nên cảm động, có lẽ cô nên vỗ tay khen cho sự nhanh trí của vị thiên tài này.
"Nhưng em vẫn hơi... không vui thì phải. Paganini từng khen cô gái ấy, còn em chẳng có gì hết."
Liszt làm ra vẻ nghiêm túc: "Vậy thì tất cả là lỗi của Paganini! Không, không phải, là lỗi của anh! Được rồi, để anh đền tội – em muốn anh làm gì?"
Charoline liếc anh, ánh mắt nửa trách nửa cười – kiểu nhìn khiến người ta vừa muốn cãi lại, vừa muốn đầu hàng. "Anh muốn bắt nạt một cô gái sao?"
Anh ho khan, giơ hai tay đầu hàng: "Ý anh là... chúng ta đều là nghệ sĩ, thì dùng âm nhạc để 'giải quyết' chứ!"
*
Vài ngày sau, Liszt mang đến cho cô một xấp bản thảo và một phong thư với vẻ mặt mong chờ được khen ngợi.
Charoline mở thư ra, là của Clara gửi. Nét chữ mềm mại, hơi giận dỗi, oán trách "hành vi quá đáng" của ai đó, còn than rằng "chỉ có Liszt mới chơi được bản nhạc này."
Cô mở xấp bản thảo, chưa nghe cũng nhận ra giai điệu quen thuộc, là La Campanella của Paganini.
Charoline nheo mắt: "Anh đề tặng bản này cho Clara à?"
Liszt nở nụ cười đắc ý: "Đúng vậy. Anh đã làm cô ấy khóc, như cách Beethoven từng làm. Anh thấy cũng hợp lý lắm. Nào, phần thưởng của anh đâu?"
Charoline khoanh tay, giọng nửa trêu nửa thật: "Anh không sợ bị cả giới nhạc sĩ chỉ trích sao? Cô gái sắp khóc ấy là 'nàng thơ' của biết bao người đó."
Liszt nhún vai: "Không sao. Từ khi em bảo anh giản lược phần kỹ thuật, anh đã nghĩ ra rồi – viết hai phiên bản. Bản phức tạp cho cô ấy, bản giản dị gửi lại sau. Thế là ổn cả."
Anh cười rạng rỡ, tưởng mình thông minh lắm. Nhưng khi nhìn sang người nghệ sĩ vĩ cầm, anh nhận ra... tâm trạng cô vẫn chưa khá hơn là bao.
"Chuyện... chuyện gì vậy?" Liszt hơi hoảng hốt.
"Thưa quý ngài thân yêu, em đang mặc niệm. Em đang đau lòng." Charoline rơm rớm nước mắt, "Chúa mới biết em yêu bản nhạc này đến mức nào! Nếu... nếu anh chịu đề tặng nó cho em, em không cần hoa, cũng chẳng cần nhẫn, em sẽ lập tức đồng ý cưới anh!"
Liszt hoàn toàn quên mất rằng người yêu của mình là fan cuồng của Paganini. Một lần nữa, anh lại gục ngã trong chính sự tự tin quá đà của bản thân. Thành cũng vì Paganini, mà bại cũng tại Paganini. Rốt cuộc vì sao ông ta cứ phải đối đầu với anh thế chứ?!
"Em yêu, bây giờ anh đổi ý còn kịp không?" Giọng anh nghẹn lại, thật sự là hối hận đến cùng cực. Bởi bản nhạc này, đối với họ, mang quá nhiều ý nghĩa – nó gần như là "khúc định tình" của hai người, gắn kết biết bao kỷ niệm và cảm xúc.
Vậy mà giờ đây, bản nhạc ấy lại bị anh vì một phút hồ đồ mà... tặng cho người khác.
Người vừa đánh mất thêm một cơ hội để danh chính ngôn thuận khiến người yêu mang họ của mình chỉ muốn quay ngược thời gian, lôi cái phiên bản mộng du tự mãn của chính mình dậy mà tát cho tỉnh.
"Muộn rồi. Bản nhạc đã gửi đi, cũng như nước đổ khó hốt – hay nên nói là, 'Liszt đã trót trao tay' rồi." Charoline lạnh lùng tuyên án, vẻ mặt không giấu nổi tổn thương.
Theo lịch sử, đúng là bản nhạc ấy được Liszt đề tặng cho Clara. Nhưng nhìn người yêu mình hớn hở mang tặng nó cho cô gái khác, Charoline chỉ muốn... cấm anh ăn đồ ngọt suốt một tháng cho bõ ghét.
"Em không thể đối xử với anh như thế được! Anh đã mất 'La Campanella' rồi, anh không thể lại mất 'La Clochette' của anh nữa!" Liszt kêu lên, giọng run run, như sắp khóc đến nơi.
"'La Clochette'?" Charoline hơi ngẩn người, nghi hoặc hỏi.
"Chính là em đó, chuông nhỏ của anh." Liszt nhìn sâu vào mắt cô, gọi khẽ bằng giọng nói dịu dàng nhất, đó là biệt danh anh đặt riêng cho người duy nhất trong tim mình.