Bé Cá Voi Sát Thủ Chỉ Muốn Dính Lấy Con Người - Chương 29

topic

Bé Cá Voi Sát Thủ Chỉ Muốn Dính Lấy Con Người - Chương 29 :Hãy để bé cá voi sát thủ nhỏ giúp bạn!

————

Thời Tuế cảm thấy hài lòng, vỗ vỗ đầu Giang Kinh Mặc.

“Cọ cọ xong thì đi ngủ.”

Thậm chí tay hắn còn đang nắm tay Giang Kinh Mặc, bị dây leo đen trắng quấn quanh, nhưng nụ cười hiện ra trên mặt Thời Tuế đối với Giang Kinh Mặc mà nói, là từ một anh thú hai chân đáng yêu đẹp trai, biến thành ma quỷ có giọng nói nhẹ nhàng.

“Ngày mai tiếp tục, chẳng phải vẫn còn hai ngày nghỉ sao? Chúng ta sẽ bắt đầu từ nền tảng toán học.”

Giang Kinh Mặc: ….

Đầu Giang Kinh Mặc lần nữa đập xuống bàn, ánh mắt mất đi tia sáng.

Anh sắp mất đi bé cá nhỏ của mình rồi đấy anh biết không?

Cọ cọ này, thật là hút tinh khí mà!

*****

Chim nhạn bay về phía nam trên bầu trời, ánh bình minh xuyên qua làn sương mỏng của buổi sáng, chiếu vào hình dáng mờ ảo của tòa nhà dạy học Học viện Dị năng.

Trải qua hai ngày sửa chữa, trong Học viện Dị năng vẫn còn không ít máy móc lớn đang bận rộn sửa chữa sân thể dục và các khu vực bị quái vật phá hoại nặng nề.

Tối hôm qua, sinh viên năm hai và năm ba đã lần lượt trở về từ phía Đông.

Lần thực tập này của họ bị phá hoại đã nháo thành việc lớn.

Hai ngày qua, các cấp lãnh đạo của các Cục Quản lý Dị năng gần Hồng Kông và Kinh thị đã lần lượt đến.

Dù sao thì trước khi sự việc xảy ra, không ai có thể tưởng tượng rằng tại trung tâm kinh tế của Vân Hạ Quốc lại có thể xuất hiện tình huống như vậy.

Trong quá trình truy xét của các Cục Quản lý Dị năng lớn, cuối cùng chỉ truy ra được một thi thể bị đồng bọn bỏ rơi.

Chính là kẻ bị Thời Tuế bắn xuyên ngực từ xa.

Tuy nhiên, đối phương không chết vì vết thương do cây giáo của Thời Tuế, mà có vẻ như dị năng trong cơ thể đã bị Thời Tuế phá vỡ sự cân bằng, không kiểm soát được sự phản phệ của dị năng mà chết.

Việc khám nghiệm tử thi chưa hoàn tất, nhưng chỉ với mô tả như vậy đã khiến người ta đổ dồn sự chú ý vào loại thuốc P đang tràn lan ở nước ngoài, nhưng vẫn được kiểm soát chặt chẽ trong nước.

Thông tin này tạm thời được giữ kín.

Hôm nay là ngày đầu tiên sinh viên năm hai và năm ba đi học.

Mọi người vẫn đang bàn tán về việc trường bị quái vật phá hủy, bao gồm cả việc nghe sinh viên năm nhất nói rằng có một sinh viên chuyển trường trong lớp họ đã giết chết một con quái vật cấp A.

Tuy nhiên, không ai tận mắt chứng kiến, hơn nữa người này vẫn đang ở ban cấp thấp, khi hỏi sinh viên năm nhất tung tin vì sao Giang Kinh Mặc lợi hại như vậy mà lại ở ban cấp thấp, sắc mặt người kia thay đổi, cuối cùng không dám nói nhiều.

Dù sao thì vị đại ca này có vẻ rất quan tâm đến thành tích, nếu cậu ta tung tin điểm số môn văn hóa của Giang Kinh Mặc đứng cuối, tuy không biết có xảy ra chuyện gì hay không, nhưng cậu ta chắc chắn bản thân muốn sống yên ổn trong ba năm tới.

Giang Kinh Mặc lần nữa nổi tiếng.

Có không ít người đồn đoán về tiềm lực dị năng thực sự của Giang Kinh Mặc.

Nhưng kết hợp với việc Giang Kinh Mặc ở ban cấp thấp, không ai dám lớn mật suy đoán.

Cùng lúc đó, cậu sinh viên chuyển trường đang được sinh viên năm hai và năm ba tìm hiểu, lại đang nằm dài trên ghế của mình.

Tóc đen hơi dài che đi một nửa mắt, kiểu tóc này khiến cậu trông rất hiền lành dễ bắt nạt, đồng thời cũng mang lại cảm giác mệt mỏi không có tinh thần.

Nhưng hiện tại cậu thanh niên xinh đẹp này quả thật không có tinh thần, dường như hai ngày nay đã trải qua những giây phút khó khăn nhất trong cuộc đời.

“Đại ca, cậu sao vậy? Có phải vết thương sau lưng còn đau không?”

Trương Dụ Ca xách theo mấy cái túi đi vào, trên mặt còn dán băng cá nhân, theo sau là Địch Hán Thu và Kha Phong.

“Trên đường về bọn tôi có mua vài ly sữa đậu nành, còn nóng đây, định chia cho các bạn, đại ca cũng uống một ngụm đi? Ngọt lắm.”

Giang Kinh Mặc tự thấy mình da dày thịt béo, phía sau lưng cũng không đau.

Chỉ là cảm thấy mấy ngày nay như mất đi ước mơ, cọ cọ với thú hai chân, cọ đến mức cậu có chút chóng mặt nhức đầu.

Giang Kinh Mặc với đôi mắt không có ánh sáng, ngẩng đầu lên, bắt gặp ánh mắt quan tâm của Trương Dụ Ca và các bạn học xung quanh đến lớp sớm.

Cậu chống người dậy, khuôn mặt trắng nõn đẹp đẽ vì tư thế nằm mà để lại vài vết đỏ nhạt.

Hôm nay, Giang Kinh Mặc không mặc hoodie, bên trong chỉ mặc áo sơ mi, bên ngoài khoác áo gió màu nâu đậm, trên cổ tay trắng muốt xuất hiện một chiếc dây buộc tóc nhiều màu, khiến da cậu càng trắng hơn.

Cậu đưa tay lên dùng sức xoa mạnh mặt mình, nở nụ cười hiền hòa.

“Tôi không sao, cảm ơn.”

Cậu không thể bị những chuyện này đánh bại được!

Sau đó liền thấy cái đuôi chó phía sau Địch Hán Thu lắc qua lắc lại, đưa sữa đậu nành tới.

“Đại ca, cậu uống sữa đậu nành đi!”

Giang Kinh Mặc: …

“Đã bảo là không cần gọi tôi là đại ca.”

“Đại ca, cậu thật sự quá đẹp trai! Làm trái tim thiếu nữ của tôi đập thình thịch rồi này.” Kha Phong chen vào từ phía sau.

Giang Kinh Mặc: ?

Trong mắt Kha Phong dường như có những ngôi sao nhỏ, hai tay cậu ta ôm lấy ngực.

“Anh hùng cứu mỹ nhân mà để vào tiểu thuyết, người được cứu đều muốn lấy thân báo đáp! Một chính thất một vai phụ, lúc đó lao vào đánh nhau, đánh đến trời đất tối tăm….”

Giang Kinh Mặc: …

“Ngưng.”

Giang Kinh Mặc suy nghĩ một lúc, tưởng tượng khuôn mặt của Úc Địch và Nghiêm Kiệt, cậu bày ra biểu cảm khó diễn tả, ‘tôn trọng’ kéo ghế lùi lại một chút, quay đầu nhìn Trương Dụ Ca.

“Đầu óc của cậu ấy….”

“Ờm, có chút vấn đề.”

Trương Dụ Ca chia hết sữa đậu nành trong túi nhựa, vừa mắt to trừng mắt nhỏ với Liêu Lân vừa đưa ly sữa đậu nành cuối cùng cho cậu ta, nghe thấy vậy liền nhanh chóng bổ sung.

“Đầu óc yêu đương không bình thường.”

Kha Phong: “Không bình thường thì sao? Cái này gọi là cá tính….”

Giang Kinh Mặc gật gật đầu.

“Nếu hôm nay anh trai tôi mang món óc heo hầm đường phèn đến thì chắc lúc này có thể dùng đến rồi.”

Không phải món này rất bổ dưỡng sao?

Kha Phong: ???

“Trương Dụ Ca, tôi cảnh cáo cậu, tôi hoàn toàn bình thường. Nếu cậu còn đi nói với người khác đầu óc tôi không bình thường, tôi sẽ giật hết lông của cậu xuống đấy!”

Óc heo hầm đường phèn là cái thứ gì?

Giang Kinh Mặc có ý thức được cậu vừa nói gì đó rất kinh khủng với gương mặt hiền lành đó không??

Quá đáng sợ!!

“Ha! Vậy tôi sẽ bẻ gãy cánh của cậu!”

Trương Dụ Ca lập tức buông tay, quay đầu, chống nạnh, trừng mắt đối đầu với Kha Phong.

Liêu Lân thở dài, hành động cùng lúc với Giang Kinh Mặc—xé bao bì ống hút, cắm ống hút vào ly sữa đậu nành, uống một ngụm sữa nóng.

Nhiệt độ vừa phải, độ ngọt cũng vừa vặn, Giang Kinh Mặc hài lòng híp mắt.

Liêu Lân nhìn quanh một lượt, rồi khẽ hỏi.

“Vết thương sau lưng cậu thực sự không sao chứ?”

Chủ yếu là trong số sinh viên năm nhất có không ít người bị thương nặng. Bây giờ kỳ nghỉ kết thúc, bắt đầu đi học lại, phần lớn họ vẫn còn nằm ở bệnh viện, không đủ mười ngày nửa tháng thì chưa thể khỏi hoàn toàn.

Những ngày này có lẽ sẽ vắng mặt rất nhiều người.

Lúc Giang Kinh Mặc bị con quái vật đánh trúng, tất cả mọi người đều nhìn thấy, ai cũng sợ hãi không nhẹ.

Nghe vậy, Giang Kinh Mặc quay đầu lại, miệng vẫn còn ngậm ống hút, cười nhẹ, để lộ cả răng nanh nhỏ.

“Thật sự không sao đâu, thể chất của tôi rất tốt.”

Liêu Lân cuối cùng cũng an tâm gật đầu, quay sang nhìn các bạn học xung quanh đang nhìn họ đầy mong chờ, cũng gật đầu.

Xác nhận là không có vấn đề gì.

Thấy còn chưa đến giờ vào học, các bạn học xung quanh không nhịn được mà tụ lại.

“Vậy là tốt rồi, sáng nay nhìn sắc mặt cậu rất kém, bọn tôi đều không dám làm phiền cậu.”

“Cũng chỉ có Trương Dụ Ca là gan dạ khờ khạo, cái gì cũng dám xông lên ha ha.”

“Ê, bữa nào chúng ta góp tiền đi khám thử bộ não yêu đương của Kha Phong đi, chứ để tiếp tục thế này không ổn đâu. Mỗi ngày cứ não bổ như vậy, đến lúc đó bị người ta lừa thì phải làm sao?”

“Thế này đi, để Kha Phong gọi mỗi người một tiếng ‘bố’, mỗi người sẽ góp mười đồng cho cậu ấy.”

“Tôi không có bệnh, không có bệnh!! Còn nữa, bệnh viện nào chữa não yêu đương chứ?!”

“Giang Kinh Mặc, mặt cậu trắng quá, sáng nay ăn sáng chưa? Tôi có bánh quy và kẹo, cho cậu này.”

Sáng sớm tinh mơ đã ồn ào rôm rả.

Mặc dù vừa mới trải qua một cuộc tấn công nhắm vào họ, nhưng đám sinh viên này lại không có chút bóng ma tâm lý nào.

Sự chú ý vẫn xoay quanh việc hôm nay ăn gì và làm sao để làm ‘bố’ của các bạn.

Giang Kinh Mặc cũng vui vẻ trò chuyện với họ, ôn hoà thân thiện với ý đồ giành một slot được làm bố.

Trước khi bước vào tòa nhà giảng dạy, Điền Nhạc Sơn còn nghĩ cách an ủi sinh viên lớp mình, bao gồm cả việc Giang Kinh Mặc có sức chiến đấu đáng sợ như thế nào, liệu đám nhóc này có sợ đến nỗi không dám ở gần Giang Kinh Mặc hay không.

Người có dị năng cú mèo như hắn hiếm khi không buồn ngủ vào ban ngày, suy nghĩ một hồi, còn lấy số điện thoại của giảng viên tâm lý trường ra, chuẩn bị cho giảng viên tâm lý can thiệp vào những tâm hồn mong manh này bất cứ lúc nào.

Đến khi đứng ở cửa, nghe tiếng ồn ào bên trong lớp, còn thi thoảng vang lên tiếng cười khặc khặc.

Điền Nhạc Sơn: …

Rất tốt, quả là những tâm hồn mong manh nhỉ 🙂

Hắn không chút biểu cảm xóa sạch số điện thoại của giảng viên tâm lý.

Mở cửa bước vào, chạm mặt với đám nhãi ranh bên trong.

Chúng đang vây quanh Giang Kinh Mặc, cười khặc khặc cùng nhau.

Điều hắn lo lắng đã không xảy ra.

Nhưng nhìn đứa nhỏ đang đặt tay lên vai Giang Kinh Mặc, Điền Nhạc Sơn: …

Mấy đứa có bị điên không?!

Chuyện này mới qua hai ngày chứ đâu phải hai tuần hay hai tháng đâu?

Hắn còn thấy vài đứa, nếu Giang Kinh Mặc không đến cứu, có lẽ đã không chết thì cũng bị thương nặng trong tay quái vật, giờ lại ngồi cười khặc khặc.

Trái tim mấy em lớn quá đấy??

Suốt ngày ăn no rồi ngủ, ngủ no rồi lại ăn, cười cười nói nói không lo nghĩ gì, đây chính là sinh viên đại học thời nay sao??

“Đã đến đông đủ chưa?”

Điền Nhạc Sơn bình tĩnh lên tiếng.

“Thầy ơi, những người khác đều đang nằm trong bệnh viện rồi, bây giờ chúng ta học thì bọn họ có bị lỡ bài không?”

Có người lập tức giơ tay, rất năng động đặt câu hỏi.

“Đúng vậy.” Điền Nhạc Sơn mỉm cười, “Vì thế các buổi thực hành dị năng gần đây sẽ bị hoãn lại, chuyển hết sang sau. Các môn học chính gần đây sẽ là các môn văn hóa, lý thuyết dị năng và cứu hộ. Hiệu trưởng cũng đã đến xem qua, nói rằng tiến độ của các buổi học cứu hộ quá chậm. Nếu tiến trình học cứu hộ bắt kịp, học được cứu hộ bằng dị năng thì lần này đã không xảy ra việc có sinh viên bị thương nặng như vậy.”

Thời điểm Điền Nhạc Sơn nói đến việc gần đây chủ yếu học các môn văn hóa còn liếc nhìn Giang Kinh Mặc, giọng không tự chủ được có chút nặng nề, nhớ đến những giảng viên môn văn hóa đã tăng huyết áp trong hai ngày qua, hắn tiếp tục lên tiếng.

“Vì vậy, chúng ta sẽ điều chỉnh lại thứ tự các môn học, cùng với việc kiểm soát dị năng, học tập về chữa trị dị năng sẽ được đưa lên sớm hơn.”

Chuyện lần này đã gây ra một cú sốc nặng nề cho cả bốn học viện.

Dù không gây tử vong cho sinh viên nhưng trong số hơn hai trăm sinh viên, có hơn ba mươi người bị thương nặng, có hai người trong hai ngày qua đã có lúc phải cấp cứu do lâm vào nguy kịch, chưa kể đến những người bị thương nhẹ. Những con số này thật sự khiến người ta lo lắng.

Sau khi các viện trưởng thảo luận, họ đều nhất trí rằng đó là sai lầm trong chiến lược lâu dài của họ, vì thế đã đưa ra yêu cầu mới đối với các buổi học cứu hộ.

Giang Kinh Mặc chống cằm dựa vào tường bên cạnh, nghe những lời này.

Trong đầu cậu thanh niên dần hiện lên một dấu chấm hỏi.

Các môn học chính tiếp theo đều là—môn văn hóa???

Cá voi sát thủ nhỏ ngơ ngác.

Cậu đếm đếm ngón tay, tính toán xem còn bao nhiêu ngày nữa đội của họ sẽ đi làm nhiệm vụ, khoảng năm sáu ngày nữa.

Vậy trong thời gian này, cậu sẽ có những ‘ngày tháng vui vẻ’ gặp gỡ với kiến thức từ sáng đến tối.

Giang Kinh Mặc: …

Đột nhiên lại càng ghét những con quái vật làm phiền cậu dính lấy con người.

Aiss, càng nghĩ càng bực mình.

Cơn bực này không xả ra được, còn thấy rất khó chịu.

Giang Kinh Mặc bẻ bẻ khớp tay, nghe Điền Nhạc Sơn trên bục giảng mở miệng: “Mấy ngày nay các thầy cô môn văn hóa đều rất bận, nên cả ngày hôm nay sẽ học môn cứu hộ, không chỉ ban chúng ta mà còn có ban cấp trung và cấp cao, lát nữa các em sẽ cùng cô Viên của lớp cứu hộ đi đến bệnh viện của học viện.”

“Đi học ở bệnh viện của học viện sao? Theo các bác sĩ?”

Việc để toàn bộ bác sĩ dị năng của bệnh viện làm mẫu cho họ liệu có quá phô trương hay không?

Hơn nữa, họ là bác sĩ chuyên nghiệp, dù có muốn học cũng không thể học được. Các hiệu trưởng có phải đã nghĩ quá đơn giản rồi không?

“Không phải.” Điền Nhạc Sơn cũng không nhịn được cười, “Các em nên cảm thấy may mắn vì không bị thương nặng. Hiện tại, trong bệnh viện có rất nhiều ‘nguyên liệu’ để các em thực hành.”

Gần một nửa số sinh viên năm nhất đang nằm viện, tuy là một cú sốc lớn đối với trường nhưng đối với lớp học cứu hộ, đây lại là cơ hội hiếm có.

Để sau một thời gian nữa, muốn tìm nhiều bệnh nhân bền bỉ như thế này cũng không có đâu!!

Không lâu sau, những sinh viên còn lại của ba ban tập trung dưới sân, ùn ùn kéo nhau về phía bệnh viện của học viện.

Khi đổ vào phòng bệnh, những ‘nguyên liệu’ đang rên rỉ vì đau đớn đầy bàng hoàng sau khi nghe xong màn giới thiệu của cô Viên, khuôn mặt hiện lên sự kinh hãi.

“Không phải chứ cô?! Cô để bọn họ chữa trị cho chúng em ư?!”

Giảng viên lớp cứu hộ là một chị gái xinh đẹp trông chỉ hơn hai mươi tuổi, tên là Viên Ngọc Quân, y tá cá mập với dị năng cấp S.

Cô mặc đồ công sở với đôi chân dài, luôn mang nụ cười, rất được sinh viên hoan nghênh.

Cô cũng là trưởng khoa của một khoa nào đó trong bệnh viện của học viện, kiêm giảng viên lớp cứu hộ, dù là cứu hộ dị năng giả hay cứu trợ người bình thường, cô đều là nhân vật hàng đầu trong lĩnh vực.

Lúc này nghe câu hỏi, nụ cười trên mặt cô vẫn không thay đổi, còn ân cần lên tiếng.

“Thế này chẳng phải rất tốt sao, vừa được học, vừa được chữa trị, nếu thực hiện nhiều lần, các em có thể hồi phục nhanh hơn đấy, hơn nữa điều này cũng giúp các em tăng cường tình bạn mà?”

“Đừng đừng đừng cô ơi, chính vì là bạn học, không ai biết rõ ai hết! Cô thử nghĩ xem, cô có dám để bạn cùng lớp chữa trị cho mình không?”

Không sợ bị chữa chết sao?!

Sau hai giây trầm mặc đầy nghi ngờ, cô Viên lại mỉm cười lên tiếng: “Không sao đâu, dị năng giả đều có da dày thịt béo, chỉ là chữa trị thì không chết được đâu.”

Cô đã im lặng đúng không?!

Cô vừa mới im lặng có đúng không?!

Những sinh viên đứng ở cửa giống như những con sói đói thấy thịt.

“He he he, đừng sợ, tôi sẽ nhẹ tay thôi.”

Đây là một phòng bệnh lớn, tập trung những sinh viên bị thương không quá nặng, nhưng tạm thời mất khả năng di chuyển.

Ví dụ như Lục Đông Tâm đang treo một cái chân, hoặc Úc Địch bị gãy vài cái xương sườn nhưng các vết thương khác không quá nghiêm trọng, tạm thời không thể cử động.

Đi sâu vào bên trong, là phòng bệnh của những sinh viên bị thương nghiêm trọng hơn.

Như Nghiêm Kiệt đang thở máy, toàn thân quấn băng và còn phải truyền dịch.

Giang Kinh Mặc đứng cùng các bạn học trong lớp, mặt mày ôn hòa nhìn vào bên trong, khi đối diện với ánh mắt của Úc Địch, cậu nhẹ nhàng nhướng mày một chút.

Úc Địch như bị lửa đốt, lập tức dời tầm mắt.

Nỗ lực tránh tiếp xúc ánh mắt.

Cảnh tượng này giống như khi thầy giáo trên bục giảng đưa ra một câu hỏi mà bạn không hiểu chút nào nên bạn cố gắng tránh né.

Giang Kinh Mặc thở dài một tiếng, không tiến lên phía trước.

Sức lực của cậu rất lớn, những công việc yêu cầu sự tỉ mỉ như cứu chữa này sẽ không làm tốt được.

So với chữa trị, cậu càng giỏi việc phá hoại và tấn công hơn.

“Như vậy hôm nay chúng ta sẽ học cách cứu hộ bằng cách tiếp xúc tay, cần phải sử dụng dị năng của các em.”

Cô Viên bước tới một bệnh nhân và nói.

“Các em nhìn vào đây, vì dị năng của các em hiếm khi trực tiếp phù hợp với điều kiện của bác sĩ, nên cách chữa trị bằng tiếp xúc tay này là lớp bảo vệ cuối cùng để các em có thể cứu người vô tội hoặc đồng đội của mình.”

Nghe Viên Ngọc Quân nói đến đây, những sinh viên ban đầu còn ồn ào đều đã yên tĩnh lại.

Mặc dù bên ngoài ai nấy đều cười đùa như không có gì ảnh hưởng.

Nhưng trên thực tế, ngay cả những sinh viên đã chứng kiến cảnh Giang Kinh Mặc xé xác quái vật trên sân thể dục, khi nhớ lại cảm giác trước khi Giang Kinh Mặc ra tay, vẫn không quên được cảm giác bất lực và tuyệt vọng lúc đó.

Chỉ chút nữa thôi là đã có người chết.

Đây là lần đầu tiên phần lớn những sinh viên được gia đình cưng chiều từ nhỏ tiếp xúc gần gũi với sự bất ổn bên ngoài.

Họ lớn lên trong vòng bảo vệ của những dị năng giả đã được đăng ký ở Cục Quản lý Dị năng. Hiện tại, trong vòng bảo vệ đó có người thân, bạn bè và người yêu của họ, họ cũng phải trưởng thành để trở thành những người bảo vệ vòng tròn này.

Khi Viên Ngọc Quân sử dụng dị năng, tai cô biến thành vây cá mập, tay đặt lên người bệnh nhân gần nhất, lòng bàn tay phát ra ánh sáng trắng.

“Điều khiển dị năng của mình, không điều khiển đặc tính của dị năng, chậm rãi truyền dị năng vào cơ thể đối phương, kích thích các tế bào đối phương hoạt động và phục hồi. Đối với các em, ban đầu có thể sẽ rất khó nắm bắt, nhưng sau khi luyện tập nhiều lần sẽ tốt hơn rất nhiều. Mỗi người có dị năng khác nhau, vì vậy khi thực hiện công việc này, cảm giác của mỗi bệnh nhân cũng sẽ khác nhau. Đây là tác dụng phụ của những dị năng không thích hợp để chữa trị.”

Họ nhìn người vừa được Viên Ngọc Quân chữa trị, trên mặt tràn đầy sự bình yên, vừa nãy còn lo lắng đến dậm chân, giờ sắp chìm vào giấc ngủ rồi.

“Được rồi, các em tới thử xem.”

Viên Ngọc Quân mỉm cười thu tay lại, quay đầu nói với các sinh viên khác.

Giang Kinh Mặc nhìn toàn bộ quá trình, cũng thử đưa tay ra, có vẻ cậu có thể làm được việc này.

Không cần dùng sức.

Rất phù hợp với cậu.

Giang Kinh Mặc xoa xoa tay.

Những người đứng bên cạnh đã bắt đầu hành động.

Trong sự hỗn loạn chỉ nghe thấy một câu: “Mọi người có thù báo thù, có oán báo oán!”

Sau đó là tiếng kêu đau đớn của mấy sinh viên bị thương: “Moá nó, cậu chữa cho tôi xong, tôi không cảm thấy vết thương đang lành gì cả, nhưng sao miệng tôi lại thối thế này?! Mùi hôi của tất rách!”

“Hahaha, ngứa quá ngứa quá.”

“Này này, tay cậu vẫn đang bó bột mà, đừng có động lung tung được không? Ngứa đến vậy à?”

Viên Ngọc Quân nhìn, đứng bên cạnh cười.

“Cô vừa mới nói rồi, mỗi loại dị năng sau khi chữa trị đều có tình trạng và tác dụng phụ khác nhau, phần lớn dị năng giả không phù hợp làm bác sĩ. Những tác dụng phụ thường gặp là ngứa ngáy toàn thân, nóng bừng như say rượu, hoặc là chóng mặt sau khi chữa trị. Tất nhiên, còn một số trường hợp đặc biệt khác, ví dụ như cảm giác ăn gì đó hoặc ngửi thấy mùi gì đó. Nhưng cơ bản sẽ không có phản ứng quá lớn, chỉ có một số dị năng đặc biệt mới giúp người ta cảm thấy bình tĩnh hơn, ví dụ như bạn Thường An An của chúng ta, rất phù hợp để làm việc tại bệnh viện dị năng sau khi tốt nghiệp.”

Các dị năng khác có hiệu quả chữa trị yếu và có tác dụng phụ, nên nếu không phải lúc cấp bách thì không nên khuyến khích sử dụng.

Viên Ngọc Quân vừa dứt lời với nụ cười.

Cô và các sinh viên xung quanh liền nghe thấy một âm thanh kỳ lạ.

Giống như tiếng hét của một người, nhưng trong quá trình hét giống như bị điện giật, tiếng hét cứ ngắt quãng liên tục, khiến người ta lo lắng không biết liệu người đó có hết hơi không.

Viên Ngọc Quân thu lại nụ cười, quay đầu nhìn theo các sinh viên khác.

Chỉ thấy Giang Kinh Mặc theo mọi người đến bên giường Lục Đông Tâm, biểu cảm thấy chết không sờn trên mặt Lục Đông Tâm lúc này vẫn chưa biến mất, thân mình run rẩy, tiếng kêu hét liên tục phát ra.

Cậu ta hét làm Giang Kinh Mặc giật mình, cậu vội rút tay lại.

Quay đầu đối diện với ánh mắt của hơn một nửa sinh viên ba lớp năm nhất, cậu cũng bối rối, nhìn Lục Đông Tâm đang nằm liệt như xác chết, cậu lùi lại một bước.

“Em làm theo yêu cầu mà.”

Các cậu nhìn tôi với ánh mắt gì kỳ vậy??

Cậu là một bé cá voi sát thủ nhỏ hài hòa và thân thiện đó!

Sao có thể ra tay ác độc được.

Vả lại, Lục Đông Tâm cũng không chọc ghẹo gì cậu.

Hay là cậu ta đang ăn vạ nhỉ!

Viên Ngọc Quân cũng không ngờ bệnh nhân dưới tay Giang Kinh Mặc lại phản ứng lớn như vậy.

Cô bước nhanh tới kiểm tra tình trạng của Lục Đông Tâm.

Dị năng giả chịu đựng thật sự rất tốt, vì vậy những thương tích này không quá nghiêm trọng, ít nhất là những sinh viên không bị tổn thương nội tạng quan trọng được giao cho Viên Ngọc Quân giảng dạy, tất cả đều rất yên tâm.

Bao gồm cả bác sĩ điều trị chính của họ.

“Vết thương trên mặt hình như đã lành nhiều rồi.”

Viên Ngọc Quân nhìn cái chân bị treo của Lục Đông Tâm, rồi lại nhìn những vết thương nhỏ trên mặt cậu ta, có vài vết đã nông đi nhiều.

Mặc dù sau khi điều trị, rõ ràng Lục Đông Tâm đã tạm thời mất đi khả năng hành động, nhưng có phải là do tiềm lực dị năng của Giang Kinh Mặc quá cao hay không?

Hiệu quả điều trị cũng khá tốt.

Viên Ngọc Quân trầm ngâm: “Em cảm thấy thế nào?”

Lục Đông Tâm lúc này vẫn chưa hoàn hồn, giọng hơi run rẩy.

“Cảm, cảm giác như bị điện giật qua một lần, nhưng nhẹ thôi, sau khi buông tay thì không còn dư chấn gì nữa, chỉ là toàn thân mềm nhũn, giống như hồi nhỏ chạm vào ổ điện, bị bố mẹ đánh cho một trận, sau đó liền thấy bà nội đến cứu em, vừa rồi em còn thấy bà ấy vẫy tay với em nữa.”

Liêu Lân bên cạnh bình tĩnh bổ sung: “Bà của cậu ấy qua đời bảy tám năm rồi.”

Giang Kinh Mặc hiểu rõ nguyên nhân, rất ngoan ngoãn gật đầu: “Thưa cô, em vừa làm người tốt việc tốt.”

Không chỉ giúp vết thương của cậu ấy lành đi nhiều, mà còn cho cậu ấy gặp bà nội trong mơ.

Viên Ngọc Quân: ….

Nói thật, Viên Ngọc Quân đã gặp qua rất nhiều dị năng giả, không ít người có dị năng cấp cao, khi làm trị liệu dị năng cũng từng gặp những trường hợp phản ứng mạnh. Có người có dị năng mạnh, khi bắt đầu trị liệu, bệnh nhân vừa nôn vừa lành vết thương.

Nhưng tác dụng phụ kiểu như của Giang Kinh Mặc thì cô mới gặp lần đầu.

Giật điện người ta đến sảng?

Mặc dù hiệu quả không tệ, nhưng đôi khi, chỉ cần không đối mặt với những kẻ cực kỳ hung ác, thì cũng có thể xem đây là một biện pháp kiểm soát rồi nhỉ?

Cuối cùng, Viên Ngọc Quân lên tiếng.

“Không sao, đây chỉ là tác dụng phụ khi bạn học Giang sử dụng dị năng để trị liệu mà thôi.”

Mắt Giang Kinh Mặc sáng lên, cười ấm áp: “Cô ơi, em có thể tiếp tục không ạ?”

Viên Ngọc Quân gật đầu.

Các bạn học xung quanh co rúm lại như những chú chim cút nhỏ, lùi lại hai bước.

Tác dụng phụ kiểu gì mà là ‘giật điện’ trong quá trình trị liệu chứ??

Nó khiến người ta dễ liên tưởng đến mấy trường học đã từng trừng trị mấy thanh thiếu niên nghiện internet từ rất lâu về trước.

Chỉ có điều đó là rác rưởi, còn đây là trị liệu thật sự.

Giang Kinh Mặc nói xong, quay đầu nhìn về phía Úc Địch đang nằm ở một bên, cố gắng gọi mấy người có dị năng dịu dàng của ban cấp thấp đến giúp mình.

Nhưng đáng tiếc là trước đó Úc Địch đã nói mấy lời hung ác với Giang Kinh Mặc trước mặt sinh viên ban cấp thấp, mà những người có dị năng mà cậu ta muốn tìm lại rất thích Giang Kinh Mặc.

Bao gồm cả cô bạn trước đó luôn muốn đưa đồ ăn cho Giang Kinh Mặc.

Vì vậy, trước ánh mắt cầu cứu của Úc Địch, các cô quay đi, giả vờ không nhìn thấy.

Cho đến khi Giang Kinh Mặc xoa tay tiến đến bên giường của Úc Địch.

Hai người đối diện nhau.

Úc Địch: …

“Tôi không cần trị liệu.”

Giang Kinh Mặc xoa tay, gần như sắp xoa ra tia lửa, gương mặt đẹp trai rất ôn hòa, chỉ nhìn gương mặt và khí chất này thôi cũng gần giống những dị năng giả phù hợp để trị liệu.

Đều là kiểu người ấm áp, hiền lành, dễ hòa đồng.

Còn mang lời lẽ nghiêm túc, vô cùng đau đớn.

“Không, sao cậu có thể không cần chứ, cậu nhìn xem, xương sườn gãy mấy cái rồi, với tư cách là bạn học, tôi cảm thấy cực kì đau lòng, hãy để tôi giúp cậu!”

Úc Địch không thể động đậy, mười ngón tay hận không thể bám chặt vào ván giường, hình tượng boy lạnh lùng bị phá vỡ, vẻ mặt đầy sợ hãi: Cậu đừng có đến đây!!

“Không~ không~ không~ aooo~!!!”

Một âm tiết bị cậu ta hét thành bảy tám âm gợn sóng.

Uốn lượn quanh co, lên xuống dữ dội!

Mắt thấy Úc Địch toàn thân run rẩy một trận, sau đó mềm nhũn nằm lại trên giường, trông như sắp lên thiên đàng.

Giang Kinh Mặc nở nụ cười rạng rỡ, quay đầu nhìn Viên Ngọc Quân cũng đang cười.

Cậu thanh niên không thể hiện cảm xúc quá lớn, bỏ qua Úc Địch đang nằm dài như mất hết ý chí sống ở bên cạnh, cậu vẫn là dáng vẻ của một quả hồng mềm đơn thuần vô hại. Sau đó cậu chỉ tay vào phòng bên cạnh, nơi Nghiêm Kiệt đang thở oxy, mơ màng nhìn sang bên này.

Nụ cười hiện rõ cả lúm đồng tiền.

“Cô ơi, em có thể trị liệu cho cậu ấy không ạ?”

Không phải vì điều gì khác, chủ yếu là vì tình yêu thương bạn học vô bờ bến không có chỗ để bộc lộ.

Nghiêm Kiệt chứng kiến mọi thứ, lại nghe câu này: ….

Cậu ta cố gắng xoay người, cố gắng dùng tấm lưng chống lại sự sắp đặt này.

Đây là trả thù sao?

Chắc chắn là trả thù rồi??

Chi bằng để cậu ta chết quách đi cho xong.

Tất nhiên, những sinh viên bị thương nặng vẫn không thể để những người mới bắt đầu luyện tập làm bừa.

Trong ánh mắt đầy cảm kích của Nghiêm Kiệt và ánh mắt tiếc nuối của Giang Kinh Mặc, có một bạn học thông minh không biết nghĩ ra cái gì.

Cậu ta mặt đầy phấn khích đứng bên giường của người bạn học không hợp với mình, gọi Giang Kinh Mặc.

“Bạn học Giang, tôi thực sự không học được, cậu có thể giúp tôi làm mẫu không?”

Tiếng gọi thê lương, chứa đầy khát vọng học tập, tất nhiên nếu có thể bỏ qua nụ cười đầy mong đợi trên khuôn mặt thì càng tốt.

“Tôi nghe nói cậu thích ăn socola Crispy Shark đúng không? Siêu thị trong trường đã bị quái vật tấn công, tạm ngừng hoạt động một tuần, ra ngoài mua lại quá xa, ký túc xá tôi còn một hộp, lát nữa tôi mang qua cho cậu!”

Giang Kinh Mặc trị liệu xong cho Úc Địch, tâm trạng đang vui vẻ, nghe thấy vậy, cũng không nhịn được cười, vui vẻ định đi giúp các bạn học gia tăng tình cảm: “Đến đây!”

Đúng là cá voi sát thủ, vừa nghịch ngợm vừa ranh mãnh.

Vô tội hiền lành thân thiện gì chứ?

Cái lớp da mỏng đó mà cũng có thể thấy rõ được cái sự đen tối bên trong.

“Đồ lòng dạ đen tối, cậu cứ đợi đấy, đợi tôi khỏi, tôi phải cho cậu ~ ao ~ ao ~ aooooo!”

Buổi học ở bệnh viện tạm thời kết thúc.

Thời Tuế và Đoạn Mạc Hiên đến phòng học của năm nhất thì không thấy ai, nhận được tin là đám sinh viên năm nhất đang thực tập môn cứu hộ ở bệnh viện.

Hai người bảo Cốc Khải đi đặt món ở nhà hàng hay đến, rồi đến bệnh viện đón Giang Kinh Mặc.

Cốc Khải ở ngoài trường nhận được tin, nhìn điện thoại còn lẩm bẩm.

“Người lớn thế rồi mà còn phải hai người đi đón? Đừng tưởng tôi không biết các cậu đang nghĩ gì, còn không phải muốn đi xem náo nhiệt hay sao?”

Giai đoạn thực hành môn cứu hộ, bọn họ đã từng trải qua hồi học kỳ hai năm nhất.

Dù sao thì cũng đủ thứ chuyện, vui lắm.

Khóa của họ hồi đó quá đáng nhất là sau khi chữa trị bằng dị năng thì toàn thân phát ra mùi hôi, cuối cùng khiến cho cả người được cứu cũng bị ngất vì chịu không nổi.

Giống như mở hộp quà bất ngờ vậy.

Cốc Khải khẽ hừ một tiếng, thầm nghĩ bọn họ đúng là còn nhỏ, háo hức đi xem mấy chuyện náo nhiệt này, anh thong thả đi về phía nhà hàng, định gọi điện cho người quen trong bệnh viện dị năng hỏi xem tác dụng phụ của liệu pháp dị năng kỳ lạ nhất năm nay là gì.

Bệnh viện bên này.

Thời Tuế và Đoạn Mạc Hiên vừa mới lên lầu.

Đoạn Mạc Hiên đang cười nói về việc liệu khoá năm này có tác dụng phụ nào đặc biệt kỳ lạ không.

“Không biết tác dụng phụ của bạn học Tiểu Giang là gì.”

Vừa mới dứt lời.

Trong hành lang đã có thể nghe thấy một chuỗi tiếng hét đặc biệt vang vọng.

Đoạn Mạc Hiên: ???

Thời Tuế cũng sững người một chút.

“Cái gì vậy?”

Bước chân họ chợt nhanh hơn, cuối cùng đến được hiện trường ‘vụ án’.

Giang Kinh Mặc lúc này đúng là ‘hàng hot’.

Những bạn học kia ban đầu vì tác dụng phụ này mà hơi chùn bước, nhưng rồi nghĩ đến mình không bị thương, không cần chữa trị, ai nấy đều rất phấn khởi.

“Giang Giang!! Tiếp theo hãy chữa trị cho cậu ta đi! Tôi sẽ tặng hết số kẹo dẻo tôi tàng trữ cho cậu!!”

“Không không không, chữa cho tên này đi! Cậu có bao nhiêu kẹo dẻo cơ chứ?! Bạn học Giang, tôi nói cho cậu nghe, tôi có tương ớt đặc biệt do mẹ tôi tự nấu, siêu ngon, người khác xin tôi cũng không cho đâu, về tôi cho cậu một lọ nhé?”

“Bạn học Giang, nhà tôi mở nhà hàng, tôi mời cậu ăn tối nhé!!”

“Tôi tích trữ đồ ăn vặt cả tuần rồi, bạn học Giang, đều cho cậu hết!! Nhìn sang bên tôi đi, bạn học này sắp không chịu nổi rồi!!”

Trong cuộc ‘đấu giá’ này còn xen lẫn vài câu chửi rủa từ những người bị thương.

“Đừng đến đây, tôi sẽ mua kẹo dẻo cho cậu trong vòng một tháng luôn!!”

“Tôi ăn hết tương ớt rồi, đừng tin cậu ta!!”

“Nhà tôi mở khách sạn!! Bạn học Giang, nếu cậu có bạn gái, tôi cho hai người ở miễn phí một tháng luôn!!!”

“Tôi sắp không chịu nổi hồi nào?! Đồ khốn, mau cút đi!”

Còn Giang Kinh Mặc đang được mọi người vây quanh, nhẹ nhàng xoa xoa tay, nụ cười ôn hòa tràn đầy ‘bác ái’ và ‘rộng lượng’, lúc này cậu như thể một vị lương y hành nghề cứu người.

Có thể thấy rằng sau khi Tiểu Giang bộc lộ bản tính tấn công của mình, không những không tạo khoảng cách với các bạn học mà ngược lại còn hòa đồng, dễ dàng kết thân với mọi người.

Còn lại những người bị thương nằm yên bình: Thôi kệ, tiêu diệt đi, đây là học à? Đây chẳng phải đang tiêu diệt bọn họ sao??

Cảnh tượng quá mức hùng vĩ, Đoạn Mạc Hiên dại ra.

Thời Tuế nhìn biểu cảm của Giang Kinh Mặc, không nhịn được, khẽ rung vai cười nhẹ.

Nhìn tình hình này thì còn có gì mà không hiểu.

Tác dụng phụ kỳ lạ nhất khóa này rõ ràng đến từ Giang Kinh Mặc.

Thời Tuế bước vào phòng, tùy ý bước đến bên giường của một sinh viên năm nhất đang nằm im không tham dự, khẽ gõ đầu giường, giọng điệu không giấu nổi ý cười.

“Người anh em, bây giờ là tình huống gì vậy? Có thể giải thích chút không?”