Bé Cá Voi Sát Thủ Chỉ Muốn Dính Lấy Con Người - Chương 28
topicBé Cá Voi Sát Thủ Chỉ Muốn Dính Lấy Con Người - Chương 28 :Ai thả thính ai?
—————-
Lý Vạn không biểu cảm nghe xong.
Hắn nhớ đến những giảng viên dạy văn hóa có dị năng yếu đang ở lại văn phòng để xử lý tin nhắn từ Cục Dị Năng và ban giám hiệu nhà trường.
Trước khi hắn rời khỏi văn phòng, họ vẫn đầy ngây thơ nghĩ rằng Giang Kinh Mặc là một đứa trẻ nghe lời và hiểu chuyện.
Họ còn nghĩ cách làm sao để cho đứa trẻ ngoan ngoãn này thêm vài điểm.
Bây giờ chắc huyết áp của họ đã tăng cao rồi nhỉ?
Quá thảm, buông tha cho họ đi.
Giảng viên dạy môn vật lý đã lớn tuổi, hơn năm mươi rồi, hãy để ông ấy bớt phải uống thêm thuốc hạ huyết áp đi.
Giang Kinh Mặc với nụ cười thân thiện và ấm áp, cùng với hình tượng quả hồng mềm đã bị phá vỡ trong lòng các bạn học, được Thời Tuế dẫn về ký túc xá để tắm rửa và xử lý vết thương.
Đoạn Mặc Hiên và Cốc Khải nhìn đồng hồ, chuẩn bị đi ăn tại nhà hàng mà họ thường đến, tiện thể mang về một phần cho hai người kia.
Ký túc xá của Thời Tuế nằm ở khu ký túc xá năm 3, vì vậy dù sinh viên năm nhất về ký túc xá khá đông nhưng trên đường đi họ cũng không gặp mấy người.
Suốt quãng đường đó, Giang Kinh Mặc còn cố gắng để Thời Tuế hiểu rằng cậu đã phải trả giá bằng bao nhiêu nỗ lực để giữ gìn huyết áp của hắn.
Thật là một câu chuyện vui buồn lẫn lộn.
Sau đó cậu bị Thời Tuế nắm cổ áo đẩy vào phòng tắm.
Thời Tuế đẩy người vào, thở dài một hơi, đưa tay lên xoa xoa trán.
Cảm thấy việc nuôi con thật không dễ dàng.
Đặc biệt là khi phải chăm sóc một đứa trẻ có suy nghĩ có chút không bình thường.
Những điểm số đó là ân huệ từ trời à, có thể cứu vớt thành tích đếm ngược của cậu và huyết áp của hắn?
Đến mức bây giờ cậu vẫn còn nhớ mãi không quên.
Cửa phòng tắm đột ngột mở ra, Giang Kinh Mặc với gương mặt nhếch nhác, cười khanh khách hỏi.
“Đội trưởng, nhiệt độ nước vừa chuẩn, anh đã mệt mỏi cả ngày rồi, có muốn tắm chung không?”
Thời Tuế: …?
Giang Kinh Mặc nói ra câu này với mái tóc đen bù xù, còn rất bình thản.
Hoàn toàn không cảm thấy việc mời Thời Tuế tắm chung là một chuyện gì đó không đúng.
Thấy biểu cảm ngơ ngác của Thời Tuế, cậu còn nghiêm túc nói: “Không phải lúc trước đội trưởng đã thấy hết của em rồi sao?”
Bây giờ có phải nên đến lượt cậu nhìn lại hay không?
Mọi người đều là bạn cùng phòng, chuyện này không phải rất bình thường sao?
Không nói đến điểm số, hôm nay cậu đã giúp trường rất nhiều đó nha.
Không được tính điểm thì cũng thôi đi, chẳng lẽ không nên có chút khen thưởng nào khác sao?
Thân mật nè, cọ cọ nè!
Kích động kích động!!
Thời Tuế nhìn ra sự kích động của cậu, liền đưa tay đẩy cái đầu nhỏ vào lại phòng tắm, sau đó cúi xuống nhìn dây leo trắng đen đang quấn quanh cổ tay mình.
Dây leo nhỏ không biết từ lúc nào đã xuất hiện, kéo dài từ cánh tay của Giang Kinh Mặc, thân thiết cọ vào xương cổ tay hắn, cái đầu nhỏ còn chui vào lòng bàn tay của hắn.
Thời Tuế vô thức nắm lấy dây leo nhỏ này, nhìn theo hướng dây leo, có thể thấy những vết đỏ như hình xăm xuất hiện theo đường dây leo trên cánh tay của Giang Kinh Mặc.
Một chuỗi từ làn da trắng bệch của thanh niên rơi xuống, dày đặc và mỹ lệ.
Không khí đột nhiên mang hai phần ướt át.
Thời Tuế cảm thấy trong thời gian này bản thân đã bị Giang Kinh Mặc ảnh hưởng, đầu óc cũng trở nên không bình thường.
Nếu không, sao hắn lại có thể suy nghĩ đến khả năng sẽ tắm chung.
Thời Tuế kéo dây leo xuống, nhét trở lại vào phòng tắm, đóng cửa cái rầm.
“Tự mình tắm.”
“Ai, lúc trước còn gọi mình là Tiểu Điềm Điềm, bây giờ có được mình rồi, cái gì cũng phải tự mình làm.”
Không phải chỉ là tắm cùng nhau thôi sao, cọ cọ một xíu cũng không chịu.
Giang Kinh Mặc kéo dài giọng trong phòng tắm.
Không biết là học từ ai.
“Anh gọi em là Tiểu Điềm Điềm khi nào? Nhiều lắm cũng chỉ nói muốn nuôi cá nhỏ.”
Thời Tuế dựa vào cửa, phản bác.
“Bể cá cũng mua cho em, đồ chơi không phải cũng mua cho em sao?”
“Rõ ràng ngay cả biệt danh cũng đặt rồi.”
Bên kia cánh cửa, Giang Kinh Mặc mở nước, gân cổ nói to.
“Được rồi, tắm xong thì mau ra bôi thuốc.”
Thời Tuế thực sự chưa từng gặp ai như Giang Kinh Mặc.
Hắn là một dị năng giả có lực tấn công mạnh mẽ, ngoài gia đình và đồng đội, rất ít người dám đùa giỡn với hắn như vậy, những dị năng giả cấp thấp ít nhiều gì cũng có chút kính sợ hắn.
Chứ đừng nói đến chuyện mời hắn tắm chung.
Nếu đây là em trai hắn, hắn chắc chắn sẽ vặn đầu nhóc con này ra, lắc lắc xem bên trong có chứa nước hay không.
Phòng tắm cuối cùng cũng yên tĩnh lại.
Thời Tuế lấy hộp thuốc trong phòng ra, ngồi xuống ghế sofa, cuối cùng cân nhắc một lúc lâu.
Hắn lấy điện thoại từ trong túi ra.
Nghĩ ngợi, nhập vào ô tìm kiếm: Con trai mười tám mười chín tuổi nghĩ gì trong đầu?
Rõ ràng tuổi của hắn cũng không lớn hơn Giang Kinh Mặc là bao, nhưng sao hắn lại cảm thấy không thể theo kịp suy nghĩ của cậu?
Câu trả lời là: Ở độ tuổi này vẫn còn thuộc giai đoạn dậy thì, những năm tháng nổi loạn nhất đã qua, bây giờ chính là thời điểm quan tâm đến chuyện tình cảm. Các nam sinh ở độ tuổi này cơ quan sinh dục đã phát triển, sự tò mò về tình dục rất cao. Cha mẹ và bạn bè nhất định phải chú ý hướng dẫn, chúng ta phải trở thành những bậc phụ huynh cởi mở! Phổ biến giáo dục về tình dục! Để bọn trẻ hiểu rằng tình dục cần được đối xử nghiêm túc, như vậy mới bảo vệ được nhiều thế hệ trẻ hơn!
Thời Tuế: …
Đầu Thời Tuế trống rỗng trong nháy mắt.
Hắn nhớ lại ‘cái nhìn thoáng qua’ trước đó về sự phát dục của Giang Kinh Mặc.
Sau một lúc ngây người, hắn đẩy hình ảnh kỳ lạ đó ra khỏi đầu.
Tìm kiếm thêm lần nữa.
Bạn cùng phòng đại học mời bạn tắm chung là có ý gì?
Câu trả lời: Hả? Ký túc xá nam hay nữ? Có quan hệ tốt với bạn không? Có vô tình gần gũi hay đụng chạm với bạn không? Nếu người đó thường xuyên tiếp xúc gần với bạn, có khả năng người đó muốn hẹn hò với bạn, đang thả thính bạn!
Chuyện tình cảm giữa nam nữ bây giờ không phải là hiếm, các bạn cùng phòng gặp nhau hàng ngày, nếu không thích thì nói rõ ràng để người đó đừng làm như vậy nữa, đừng để người đó có hy vọng, hoặc nếu bạn chịu được thì cứ duy trì cho đến khi tốt nghiệp. Nhưng nếu bạn thích, hì hì ~
Còn nữa, nhất định phải chú ý an toàn nha, độ tuổi này như hổ đói, nhất là những người có vẻ ngoài thanh tịnh, nhưng một khi buông lỏng, thì không chắc có thể kiềm chế được đâu!
Lướt qua đoạn cuối cùng, Thời Tuế chăm chú nhìn vào hai đoạn đầu tiên của câu trả lời, sững sờ.
Gương mặt từ trước đến giờ luôn lười biếng, tùy ý của hắn lúc này có chút nghi hoặc không chắc chắn.
Giống như một con mèo lớn luôn thanh lịch và trầm ổn bị một quả dưa chuột dọa cho giật mình.
Gần gũi, đến bên cạnh rồi áp sát, mời hắn tắm chung….
Điều này nghe có vẻ đều…. đúng?
Em ấy đang…. thả thính hắn sao?
Chờ đến khi Giang Kinh Mặc tắm xong, lau tóc và bước ra khỏi phòng tắm.
Liền thấy Thời Tuế đang ngồi trên sofa, trước mặt có một hộp thuốc, không biết đang nghĩ gì.
“Đội trưởng, anh đang nghĩ gì thế? Anh Chim nhỏ và anh Hải cẩu vẫn chưa về sao?”
Bởi vì lưng bị thương, nên khi bước ra khỏi phòng tắm, Giang Kinh Mặc không mặc áo.
Nhìn cậu có vẻ gầy, không có nhiều cơ bắp, nhưng khi cởi áo ra mới thấy rõ những đường cơ hơi mỏng nhưng mượt mà, eo thon nhỏ, những giọt nước chảy dọc xuống, làm ướt một phần nhỏ ở thắt lưng quần đen lỏng.
Phối hợp với cặp mắt hơi đỏ lên do hơi nước, cùng với những vết thương nhỏ trên mặt, tạo nên một cảm giác tinh xảo yếu ớt.
Sau đó cậu cười, mặt ghé sát tới gần Thời Tuế.
Thời Tuế bừng tỉnh, mắt chạm vào mắt của Giang Kinh Mặc.
Hắn đưa tay xử lý vết thương trên lưng cậu.
Giang Kinh Mặc lúc này vẫn còn chút khó hiểu.
Trước đây khi trêu chọc anh thú hai chân này, giống như con người trêu đùa với mèo, con mèo lớn thanh lịch trầm ổn, lâu lâu sẽ bị trêu chọc cho phát cáu, nhưng vẫn luôn muốn ở bên cạnh bạn, lại có chút khó chịu với từng hành động của bạn.
Giang Kinh Mặc luôn cảm thấy khi nhìn Thời Tuế, có chút giống cảm giác con người nhìn một con mèo lớn đẹp đẽ và uy nghi.
Nhưng ánh mắt của Thời Tuế vừa rồi có chút kỳ lạ.
Chưa kịp suy nghĩ thêm, cửa đã bị gõ, tiếng của Cốc Khải và Đoạn Mặc Hiên vang lên.
Hai người mang theo bữa tối trở về, Thời Tuế đã bôi thuốc xong cho Giang Kinh Mặc.
Giang Kinh Mặc mặc áo xong, ngồi vào bàn ăn.
Cốc Khải nhìn thân hình nhỏ bé của Giang Kinh Mặc, dù biết rõ cậu nguy hiểm đến mức nào, đã bị cậu dọa không biết bao nhiêu lần, nhưng vẫn không rút ra được kinh nghiệm, vẫn mang vẻ mặt yêu thương từ ái.
“Em thật là xui xẻo, sao cứ cách một thời gian là lại bị thương một lần, chờ đến tối em gọi điện thoại cho anh trai, anh cũng không biết phải giải thích thế nào với anh ấy về chuyện đã xảy ra. Nào, nhìn em đói chưa kìa, ăn nhiều thịt vào, ăn nhiều một chút!”
Là một người ‘bị săn’, mỗi lần ăn cơm Cốc Khải chỉ có một suy nghĩ, đó là để Giang Kinh Mặc ăn nhiều vào, no bụng thì ít nhất cũng có chút yên tâm.
Giang Kinh Mặc ngoan ngoãn nhai thịt.
Thời Tuế dùng đầu ngón tay thon dài lột vỏ tôm, cầm lấy thịt tôm, nhìn khuôn mặt phồng lên của Giang Kinh Mặc và những vết thương nhỏ trên mặt cậu, không do dự nhiều, đặt con tôm vào bát của cậu.
Thuận miệng hỏi một câu.
“Thời gian nhiệm vụ của đội đã xác định chưa?”
Trước khi bọn họ ra ngoài thực tập có nhắc tới, sau khi kết thúc cuộc thi năng lực của năm nhất, tiểu đội dị năng của bọn họ còn có nhiệm vụ định kỳ, nhận xử lý từ Cục Quản lý Dị năng, có thể là xử lý các quái vật hoặc tổ chức dị năng trong thành phố, hoặc có thể là ra ngoài, hỗ trợ Cục Quản lý Dị năng các khu vực khác, tuy bây giờ cuộc thi bị hoãn, nhưng kế hoạch của họ vẫn không thay đổi.
Trước đây họ đều hành động ba người, lần này là lần hành động đầu tiên khi cả đội đã đủ người.
“Tôi đã gửi thông tin cho Cục Dị Năng hỏi rồi, chắc là khoảng một tuần nữa, có thể là nhiệm vụ ra ngoài, gần đây Hồng Kông khá ổn, nhưng các nơi khác bắt đầu có chút loạn rồi, phải xem lúc đó có gì mới xảy ra, sẽ giao cho chúng ta nhiệm vụ gì.”
Đoạn Mặc Hiên đã ăn uống no nê bên ngoài rồi mới trở về, ngồi cạnh Giang Kinh Mặc, vui vẻ cắn táo nhìn màn hình điện thoại, nghe thấy Thời Tuế nói, liền thuận miệng đáp lại.
“Gần đây loạn lắm à?”
Giang Kinh Mặc thực sự rất đói, ăn một cách vội vàng, trên trán toát ra một lớp mồ hôi mỏng, cậu ngậm một con tôm và hỏi, còn đặc biệt lịch sự và lễ phép đặt hai con tôm vào bát của Thời Tuế, người vừa mới lột tôm cho mình ăn.
Gấp đôi!
Cho thú hai chân ăn thì phải cho gấp đôi!
“Gần đây nước ngoài lâm vào tình trạng rối ren, đặc biệt là nước W, phía cao tầng đã bị một số tổ chức cực đoan thâm nhập vào, bây giờ ‘đồ ngon’ lấy được từ nước ngoài không còn nhiều như trước nữa, họ chuyển hướng chú ý sang Vân Hạ Quốc, các thành phố gần biên giới mấy năm nay đều không yên ổn.”
Thời Tuế nhìn chằm chằm hai con tôm được bóc vỏ trong bát, ánh mắt càng lúc càng nghi ngờ, nhất thời không chắc mình nên hành động thế nào.
Đang thả thính?
Hay không phải?
Còn Giang Kinh Mặc sau khi được ăn no, có được câu trả lời, thì rúc đến gần Đoạn Mặc Hiên để xem màn hình điện thoại.
Cuối cùng Thời Tuế đưa con tôm vào miệng.
Nghe thấy Đoạn Mặc Hiên và Giang Kinh Mặc đang thì thầm với nhau.
“Anh xem mỹ nữ thì sao? Tuổi này không xem mỹ nữ mới có vấn đề đấy, bạn học Tiểu Giang, anh nói em nghe, chuyện này không có gì phải giấu giếm, xem thì cứ xem công khai, anh không có bạn gái nhưng chẳng lẽ không có ‘ngũ cô nương’ sao? Đừng có học theo anh Tuế biến thái kia, anh nghi ngờ cậu ấy chưa từng được khai sáng về giới tính, là một tiểu xử nam, ngay cả xx như thế nào cũng không biết, cả ngày cấm dục chẳng có gì vui— nhưng anh nghe nói loại này mà thả lỏng thì không thể tưởng tượng nổi đâu.”
Giang Kinh Mặc chớp chớp mắt, không hiểu lắm nhưng vẫn ‘quao quao’ khen ngợi.
“Vậy rốt cuộc xx là cái gì?”
Mọi thứ về thú hai chân, cậu đều rất tò mò!
Thời Tuế: …
Thời Tuế đưa tay tát một cái vào sau đầu hai người này.
“Ăn xong rồi thì học bù, học xong rồi thì đi ngủ.”
Đội trưởng Thời lãnh khốc vô tình đứng trước mặt Giang Kinh Mặc, ôm ngực nhìn xuống, tuyên bố cuộc sống tươi đẹp của bạn học Tiểu Giang chính thức kết thúc từ bây giờ.
Giang – miệng còn chưa lau sạch – Kinh Mặc: ???
“Em còn chưa hỏi xong mà!”
Đoạn Mặc Hiên bị ném ra khỏi ký túc xá, Cốc Khải về nhà ôm vợ ôm con.
Trải qua vài giờ chịu đựng dày vò.
Đến khoảng mười giờ tối hôm đó, khi đến giờ tắt đèn đi ngủ.
Giang Kinh Mặc gọi điện cho anh trai với vẻ mặt như bị quá nhiều kiến thức đè nén, nói rằng cơ thể không sao nhưng tâm hồn non nớt và mong manh của cậu đã bị đả kích nặng nề.
Thời Tuế trao đổi với Giang Xuyên Bách một chút.
Ở đầu video bên kia, một thanh niên trông rất trí thức ngồi trong thư phòng, nhìn thành tích học tập của em trai mình, có lẽ sẽ không tốt nghiệp nổi, im lặng một lúc lâu.
‘Sủng đệ cuồng ma’ xác nhận rằng không thể dùng tiền để giải quyết vấn đề thành tích học tập này, cũng đành phải phát ra tiếng thở dài bất lực.
Lớp mặt nạ tinh anh lập tức vỡ tan.
“Anh trai em chỉ có tiền thôi, ngoài ra chẳng có gì cả, không giúp được em, chuyện này phải trách bố của chúng ta, ông ấy học hành cũng rất kém!”
Giang Kinh Mặc lập tức ngẩng đầu.
“Đội trưởng, anh xem, đây là do di truyền!”
Chưa kịp để Thời Tuế lên tiếng.
Tiếng nói yêu thương của Giang Xuyên Bách đã truyền đến từ đầu dây bên kia: “Nhưng không sao, anh nghe nói ăn gì bổ nấy, gần đây anh học được một món đại bổ trên mạng – óc heo chưng đường phèn, để mai anh nấu rồi nhờ tài xế mang đến cho em nhé….”
Giang Kinh Mặc: …
“Em yêu học tập, học tập cũng yêu em. Anh đang nói cái gì vậy chứ? Hôm nay em gọi cho anh chỉ để nói rằng, trong ba năm tiếp theo, em sẽ làm bạn tốt với tri thức. Đội trưởng, chúng ta hãy tiếp tục vào ngày mai nhé! Anh ơi, em ở đây được ăn ngon mặc đẹp, anh đừng lo lắng về chuyện ăn uống của em, tạm biệt anh!”
Không hổ là anh em ruột, hai người này thật giống như đang trình diễn một vở nhạc kịch qua điện thoại.
Thời Tuế nhìn Giang Kinh Mặc nhanh tay cúp điện thoại, không kìm được phụt cười.
Nhìn dáng vẻ cậu nằm trên bàn với vẻ ‘sống không còn gì luyến tiếc’, cộng thêm gương mặt đầy vết thương kia, lại cảm thấy cậu trông có hơi đáng thương.
Hôm nay cậu thực sự lợi hại.
Mặc dù kết quả điểm số khiến người ta tăng huyết áp, nhưng bạn cũng không thể nói cậu đã làm sai, xem lại đoạn camera khi đó, cậu như một chú ong cần cù, cứu được rất nhiều bạn học, nếu chỉ dựa vào những sinh viên năm nhất trên sân thể dục hôm nay, có lẽ sẽ xảy ra việc sinh viên tử vong.
Mà từ khi Giang Kinh Mặc về phòng cho đến giờ, phần thưởng mà cậu muốn cũng chỉ là một chút ‘cọ cọ’.
Nhớ tới ‘cọ cọ’ trong miệng Giang Kinh Mặc, Thời Tuế hơi chần chờ một chút, nhưng vẫn vươn tay về phía Giang Kinh Mặc đang nằm trên bàn.
“Cọ cọ?”
Giang Kinh Mặc nâng đôi mắt bị tóc che khuất, chớp chớp, dáng vẻ mệt mỏi rã rời, nhìn cái tay đang vươn ra kia, sau đó chậm rãi giơ tay mình lên, nắm lấy tay Thời Tuế.
Anh thú hai chân muốn cọ cọ này.
Thoả mãn ảnh thoi!
Cọ cọ, cọ cọ.
Mặc dù dây leo đen trắng đã thò ra khi hai bàn tay của họ nắm lấy nhau, nhưng nhìn vào biểu cảm của Giang Kinh Mặc.
Thời Tuế im lặng.
Cảm thấy như thế này không phải đang thưởng cho Giang Kinh Mặc, mà giống như hắn đang gây rối vô cớ hơn, rõ ràng là bạn học Tiểu Giang đã mệt sắp chết rồi, mà còn phải ‘chiều chuộng’ hắn.
Hành động này của hắn thật giống như một tên ác bá.
Thời Tuế nhếch khoé môi, một tay nắm tay Giang Kinh Mặc, đồng thời ‘khoá chặt’ dây leo đen trắng kia.
Tay còn lại xoa xoa đầu đối phương.
Dường như hắn cảm thấy mái tóc xoã tung của thanh niên rất dễ chịu, lại xoa thêm vài cái.
Hoàn toàn không nhận ra hành động của mình trông ái muội cỡ nào, Thời Tuế rũ mắt, khuôn mặt đẹp đến mức hoàn toàn có thể xuống biển tìm phú bà vào lúc này rất nghiêm túc.
“Không được thả thính loạn.”
Giang Kinh Mặc đang say sưa trong niềm vui cọ cọ thú hai chân….
Không nghe rõ, cậu mờ mịt nhìn Thời Tuế.
“Hả?”