Bé Cá Voi Sát Thủ Chỉ Muốn Dính Lấy Con Người - Chương 30
topicBé Cá Voi Sát Thủ Chỉ Muốn Dính Lấy Con Người - Chương 30 :Nhiệm vụ tiểu đội.
————
Cậu bạn nằm trên giường đã trải qua một trận giằng co, đang ngoan ngoãn nằm im, nghe thấy vậy thì nghiến răng nhìn trần nhà, bi thương vô cùng.
“Rốt cuộc là ai đồn ra cái tin bạn học nhỏ chuyển trường là một người vừa ngây thơ đáng yêu vừa ngoan ngoãn hả?? Loại đại ma vương bạch thiết hắc này, chẳng lẽ không có ai đến quản lý cậu ta sao?”
Đúng là muốn mạng mà!!
Đây là hiện trường điện trị liệu gì vậy?
“Người anh em, cậu tránh xa tôi ra, đừng để cái tên đại ma vương bạch thiết hắc kia chú ý đến bên này—”
Cậu ta nói, cố gắng nhìn sang phía mép giường, giọng đột nhiên khản đặc.
Nếu không phải bây giờ cậu ta không động đậy được, thì nhất định phải xoa xoa mắt mình một phen.
“Đàn, đàn anh Thời Tuế??”
Chỉ thấy Thời Tuế đứng dựa vào thanh chống cạnh giường, một tay che nửa mặt, vai rung rung, chỉ thiếu chút nữa là bật cười thành tiếng.
Khuôn mặt anh tuấn lười biếng của hắn tràn đầy sự thoải mái, lúc này trông có vẻ tâm trạng tốt, tính khí cũng rất tốt, không hề giống dị năng giả cấp 3S khó tiếp cận như lời đồn.
Ánh mắt của Thời Tuế dừng lại trên người Giang Kinh Mặc đang bận rộn như ‘con quay’.
“Xem ra các em không bị ảnh hưởng gì từ sự việc mấy ngày trước, tốt đấy.”
Đặc biệt là bạn học Tiểu Giang, trông không hề bị ảnh hưởng bởi những ngày học bổ túc kia.
Mức độ tiếp thu rất cao, hắn có thể tiếp tục sắp xếp.
Trong lòng đã định sẵn mục tiêu học tập sau này cho Giang Kinh Mặc, Thời Tuế chống người đứng thẳng dậy.
“Không phải sao, đám nhóc này cũng quá sôi nổi rồi.”
Đoạn Mặc Hiên đã từ đám sinh viên mồm năm miệng mười bên cạnh biết được tác dụng phụ khi Giang Kinh Mặc sử dụng dị năng để chữa trị.
Đây là liệu pháp điện giật à?
Cậu là một dị năng giả cá voi sát thủ thuộc hệ sinh vật, lại đột nhiên xuất hiện thêm một loại dị năng dây leo đen trắng, giờ dị năng trị liệu cho người khác là cảm giác bị điện giật?
Yếu tố quá đầy đủ.
Động tĩnh của Thời Tuế và Đoạn Mặc Hiên bên này cũng thành công thu hút sự chú ý của những người khác.
Cô Viên nhìn thoáng qua đồng hồ.
“Được rồi các em, tan học rồi, mọi người về ăn cơm nghỉ ngơi trước, chiều đến lớp học, chúng ta sẽ nói cụ thể hơn về những điều cần chú ý, bao gồm cách làm thế nào để việc chữa trị bằng dị năng đạt hiệu quả tốt nhất.”
“À—”
Có người còn chưa kịp ‘cống nạp’ cho Giang Kinh Mặc, kẻ thù vẫn nằm trên giường chưa được nhận ‘điều trị’ kịp thời, lời cô Viên vừa dứt, không ít người đều bày tỏ sự tiếc nuối về việc không thể kịp thời ‘giúp đỡ’ bạn mình.
Nằm trên giường bệnh, những người suýt nữa đã bị Giang Kinh Mặc quyết định số phận lập tức ngồi bật dậy.
“Đi mau đi mau!! Nghe thấy không, tan học rồi!!”
“Cút, cút ra khỏi phòng này ngay!! Đợi ông khỏe rồi ông tính sổ với mấy người!”
Viên Ngọc Quân lại mỉm cười bổ sung thêm.
“Vẫn còn nhiều ngày nữa mà, hôm nay chỉ để các em có cảm giác đại khái, đến lúc đó nắm bắt kiến thức nhanh hơn, vài ngày nữa chúng ta sẽ lại qua đây nghiệm thu kết quả, còn nữa, điểm của khóa học cứu hộ năm nay trong giải đấu tứ viện đã được tăng lên, đến lúc đó sẽ có quy tắc mới, các em nhất định phải cố gắng học tập thật tốt để tránh xảy ra tình huống bất ngờ.”
Ồ, vài ngày nữa lại đến nữa à.
Những người bị thương vừa mới tỏ ra hung hăng xong: ….
Có người cười to hai tiếng.
“Đến đây, cậu gọi tôi một tiếng bố, tôi có thể cân nhắc quên đi lời nói đại nghịch bất đạo của cậu vừa rồi!”
Trong sự hỗn loạn này, Giang Kinh Mặc mỉm cười tạm biệt các bạn, quyết định đi ăn cơm cùng anh thú hai chân nhà mình.
Là nhân vật trung tâm gây ra toàn bộ sự việc, nhưng Giang Kinh Mặc lại như thể dùng chiêu ẩn thân chi thuật, chủ đề nhanh chóng lệch sang chuyện ai làm bố của ai, những người được toại nguyện, bất kể là lớp nào, lúc này nhìn Giang Kinh Mặc đều thấy hết sức thuận mắt.
Bọn họ mang theo nụ cười rạng rỡ, vẫy tay chào tạm biệt Giang Kinh Mặc, còn nói buổi tối sẽ mang hết đồ ăn vặt đến ký túc xá cho cậu.
Tiếng nói cười ồn ào mãi đến khi rời khỏi tầng lầu mới dần yên tĩnh lại.
“May là ở bệnh viện nhà mình, không có người khác, nếu đổi thành bệnh viện bên ngoài thì chắc cả lũ đều bị ném ra ngoài.”
Đoạn Mặc Hiên xuýt xoa cảm thán.
“Còn nữa, có phải hơi quá đáng hay không? Là anh không theo kịp suy nghĩ của người trẻ tuổi, hay đây thật sự chỉ là một đám ngốc ngây thơ? Thật sự dám bá vai bá cổ với bạn học Tiểu Giang của chúng ta à.”
“Bá vai bá cổ thì sao?”
Giang Kinh Mặc không thích nghe những lời này, nhưng cậu vẫn cười, sự phấn khích trong mắt vẫn chưa tan.
Rõ ràng là trò nghịch ngợm ‘quang minh chính đại’ này khiến cậu đặc biệt thích thú.
Đặc tính này giống như khi Giang Kinh Mặc biến thành cá voi sát thủ nhỏ, chơi đồ chơi trong nước, không có gì khác, chỉ là đuôi ngứa ngáy, muốn vung đuôi một cái.
Nhiều lúc tay cũng hơi ngứa.
Cậu còn nói với vẻ đặc biệt chính nghĩa.
“Em đây là đang giúp đỡ các bạn học, anh Chim nhỏ nhìn xem, mối quan hệ của các bạn ấy có phải đã thân thiết hơn nhiều rồi không? Tâm trạng cũng thoải mái hơn.”
“Với một cú của em, không thoải mái cũng phải thoải mái.”
Thời Tuế đặt tay lên vai Giang Kinh Mặc, không nhịn được cười.
Những người mượn tay Giang Kinh Mặc để trả thù đều cảm thấy vui vẻ sung sướng, còn những người nằm trên giường đều bị điện giật đến tê liệt, bị ép phải thư giãn.
Chuyện này cũng xua tan đi sự u ám khi không tìm được kẻ đứng sau vụ tấn công trường học.
Thời Tuế còn chưa kịp nói gì thêm, đã thấy Giang Kinh Mặc tự nhiên ghé sát lại.
Giang Kinh Mặc thấp hơn Thời Tuế nửa cái đầu, ghé sát như vậy, như thể đầu cậu đang gối lên vai hắn.
Thần thần bí bí mở miệng nói nhỏ.
“Đội trưởng.”
Cậu đứng sát lại, thật sự rất gần.
Lông mi dài lay động, một mảnh bóng nhỏ rơi trên làn da tái nhợt của cậu, trên mặt mang theo nụ cười nhẹ nhàng vui vẻ pha chút đắc ý như khoe món đồ quý.
“Em giành được rất nhiều đồ ăn vặt cho anh đó.”
Khoảng hai giây sau, Thời Tuế mới hoàn hồn từ đôi môi đỏ của Giang Kinh Mặc, lại bất giác nghĩ đến kết luận trước đó.
Giang Kinh Mặc đang…. thả thính hắn?
Trong lòng Thời Tuế hơi xao động, nhưng bề ngoài vẫn không để lộ.
“Tự mình giành được thì phải cho bản thân nhiều hơn chứ?”
“Không đâu, đội trưởng muốn thì đều có thể cho anh hết.”
Giang Kinh Mặc lập tức nở nụ cười.
Giọng điệu vui vẻ, nhẹ nhàng.
Cậu thích cho thú hai chân ăn!
Không phải ở dưới biển, nên cậu không thể cho Thời Tuế ăn hải cẩu, sư tử biển hay cá đuối quỷ, nhưng cho chút đồ ăn vặt này thì không thành vấn đề.
Cho anh ấy, tất cả đều cho anh ấy!
Giang Kinh Mặc thậm chí còn định cho Thời Tuế tất cả mọi thứ.
Thời Tuế: !
Giang Kinh Mặc quá mức chân thành, Thời Tuế lớn đến từng này, người hắn để ý không nhiều lắm, người cảm thấy thuận mắt còn ít hơn, muốn tiếp cận hắn thì hắn càng không để ý, cũng không cho cơ hội.
Nhưng ngay từ lúc bắt đầu, Giang Kinh Mặc đã khiến hắn cảm thấy rất thú vị, ít nhất là thấy thuận mắt, thậm chí ngay cả không gian riêng tư của mình cũng cho phép đối phương tiến vào, cho nên đây vẫn là lần đầu tiên Thời Tuế trực tiếp đối diện với ánh mắt ‘nồng nhiệt’ khiến hắn để ý như vậy.
Chỉ là không đợi Thời Tuế phản ứng lại câu nói này, Đoạn Mặc Hiên bên cạnh đã không thể nghe nổi nữa.
“Cái gì đây cái gì đây? Anh Tuế của anh đã có mọi thứ rồi, còn thiếu hai gói đồ ăn vặt của em à? Còn nữa, sao em chỉ cho anh Tuế, còn anh Chim của em thì sao? Ném đi đâu mất rồi?”
Ủa, sao cứ có cảm giác cuộc đối thoại này bốc mùi gay thế nhỉ?
Đoạn Mặc Hiên nhỏ giọng lẩm bẩm.
Anh ta nhìn sang khuôn mặt ngay thẳng của Giang Kinh Mặc, rồi lại nhìn khuôn mặt không nhìn ra cảm xúc của Thời Tuế.
Cảm thấy bản thân đã nghĩ quá nhiều rồi.
Chỉ là mấy trò hề của trai thẳng thôi mà.
Cho nên, mau lên, cho anh ta tham gia với!
Anh ta cũng muốn happy cùng bọn họ!
“Em có thể chia cho anh một ít.”
Sự chú ý của Giang Kinh Mặc bị Đoạn Mặc Hiên hấp dẫn.
Đoạn Mặc Hiên: ?
“Chỉ một chút thôi à? Chẳng lẽ anh không đóng góp chút sức lực nào cho sự phát triển khỏe mạnh của em sao? Tại sao anh Tuế thì lại cho tất cả?”
Giang Kinh Mặc ngoan ngoãn, giọng nói không có bất kỳ thay đổi nào, nhưng câu nói này lại vô cùng ngay thẳng: “Em phân biệt đối xử.”
Đoạn Mặc Hiên: ….
Khỉ thật.
“Không thể tin nổi, thật sự không thể tin nổi mà, đây là cái gì? Bệ hạ và tân sủng thần cùng nhau phấn đấu? Bậc lão thần như tôi đây.…”
Suy nghĩ của Thời Tuế bất ngờ bị Đoạn Mặc Hiên cắt ngang, hắn vô cảm ngẩng đầu lên, đối diện với Đoạn Mặc Hiên.
Đôi mắt đen láy sâu thẳm, không biết đang suy nghĩ điều gì, nhìn đến mức Đoạn Mặc Hiên rùng mình, nuốt lại câu sắp thốt ra.
“Tôi nhớ tuần trước trước khi thực tập, cậu còn một nhóm bài tập vẫn chưa hoàn thành, thầy cũng quên mất rồi đúng không?”
Đoạn Mặc Hiên: ….
“Bây giờ thế giới nguy hiểm như vậy, vì hòa bình và ổn định, tôi cho phép cậu được làm bù vào chiều nay.”
Thời Tuế chậm rãi lên tiếng.
Đoạn Mặc Hiên lập tức gân cổ lên: “Ngài làm trái tim lão thần lạnh lẽo quá….”
“Trái tim lạnh lẽo gì vậy? Tôi đã gọi vài món rồi, là nhà hàng của bạn học cũ, tôi vào bếp của họ xem thử, hôm nay chỗ bọn họ có cá biển vừa mới về, tôi nghĩ Tiểu Giang sẽ rất thích nhỉ? Để bọn họ làm hai con ăn thử, mọi người xem có muốn gọi thêm món gì nữa không.”
Ba người vừa nói vừa đi đến cửa nhà hàng đã hẹn, Cốc Khải từ xa đã thấy bóng dáng bọn họ nên đi ra nghênh đón, liền nghe thấy giọng điệu kéo dài của Đoạn Mặc Hiên nói trái tim lạnh lẽo gì đó.
Bị Thời Tuế và Giang Kinh Mặc hợp lực ‘bắt nạt’, Đoạn Mặc Hiên lúc này thấy Cốc Khải như gặp được người thân.
“Lão Cốc! Mới có mấy ngày mà anh Tuế với Tiểu Giang đã cấu kết với nhau làm chuyện xấu rồi! Ngày tháng sau này của chúng ta thật khó khăn!”
“Có phải cậu học bổ túc môn ngữ văn với Tiểu Giang hay không? Lúc đó đừng có chạy đến nhà tôi dạy hư con gái yêu của tôi.”
Cốc Khải một bên ghét bỏ Đoạn Mặc Hiên, một bên kéo người vào trong, vào trong rồi còn cười.
“Cậu không trải nghiệm thử hiệu quả chữa trị bằng dị năng của Tiểu Giang một lần sao?”
Hiển nhiên, lão Cốc ở nhà hàng cũng biết được chuyện xảy ra ở bệnh viện bên kia.
Mọi người ngồi vào bàn.
Đoạn Mặc Hiên nhún vai.
“Không dám thử đâu, thực sự quá hoành tráng.”
Anh ta khoa tay múa chân hai cái.
“Bị điện của Tiểu Giang giật ngã một loạt.”
Giang Kinh Mặc đang trong giai đoạn phát triển cơ thể, lúc này đã đói bụng, đang ăn món khai vị Thời Tuế đưa qua, nghe thấy vậy liền mở miệng phản bác.
“Không phải giật ngã, là trị liệu.”
Mọi thứ cậu làm đều đúng quy tắc mà.
Vẫn giữ được sự ôn hòa và thân thiện.
Đừng có mà vu khống bôi nhọ hình tượng của cá voi sát thủ.
Mọi người đang nói chuyện thì món chính đã được mang lên, đi sau nhân viên phục vụ là một anh chàng đẹp trai nhuộm tóc xanh, nghe thấy Giang Kinh Mặc phản bác, không nhịn được phì cười.
“Năm nhất năm nay thật náo nhiệt nha.”
“A, bận rộn xong rồi à?”
Cốc Khải đang chỉnh lại vị trí đĩa đồ ăn.
“Ngồi xuống ăn cùng luôn đi.”
Anh nói xong thì giới thiệu cho Giang Kinh Mặc.
“Đây là bạn cùng lớp của anh hồi trước, cũng ở chung ký túc xá, tên là Trần Trúc, nấu ăn cực kì giỏi. Sau khi tốt nghiệp thì mở nhà hàng ở đây, thỉnh thoảng cũng tham gia hỗ trợ các cuộc thi của các em hoặc giải đấu của tứ viện. Giải đấu tứ viện có một bài kiểm tra tổng hợp, thiên về chiến lược, kéo dài vài ngày, các em có thể sử dụng vật tư tự tìm thấy để đổi lấy một số thứ từ cậu ấy.”
Giang Kinh Mặc vừa mới cho một miếng cá vào miệng, nghe vậy thì gật gật đầu.
Cậu vươn tay ra, cười xán lạn vô hại.
“Chào em Giang Kinh Mặc, anh đã nghe lão Cốc kể về em rồi, anh là Trần Trúc. Sau này chúng ta còn gặp nhau nhiều, em cứ gọi anh là đàn anh là được.”
Giang Kinh Mặc nhìn đặc biệt ngoan ngoãn, trông rất dễ ở chung.
“Chào đàn anh ạ.”
“Ừm.”
Trần Trúc nhìn dáng vẻ bé nhỏ của Giang Kinh Mặc, không nhịn được nhìn Cốc Khải.
Lúc Cốc Khải kể về Giang Kinh Mặc, mặt mũi đầy vẻ lo sợ.
Quả nhiên là do mối quan hệ ăn thịt và bị ăn thịt của dị năng sinh vật mà ra nhỉ?
“Không phải rất ngoan sao? Em ấy có cấp bậc dị năng rất cao à? Tôi thấy rất dễ gần mà.”
Trần Trúc rút tay về, nếu không phải do giới hạn địa điểm, anh thậm chí còn muốn thuận tay xoa đầu Giang Kinh Mặc.
Thanh niên quá mức ngoan ngoãn, còn trông rất xinh đẹp nhỏ nhắn, lúc nào cũng cười tít mắt, thật khiến người ta yêu thích.
Anh vốn còn muốn nhìn thêm chút nữa, nhưng Thời Tuế đã xoay người, đưa tay gắp món ăn ở xa nhất, che gần hết tầm nhìn của anh.
Anh không bận tâm mà chuyển ánh mắt đi.
“Trông có vẻ là một đứa nhỏ nhút nhát hướng nội, không phải các cậu đang nói lung tung truyền bá sai lệch đấy chứ? Cái miệng của Đoạn Mặc Hiên thì tôi đã biết rồi.”
Trần Trúc cười nói.
Trong số những người ở đây, anh không dám đùa giỡn với Thời Tuế, nhưng những người khác thì không ngại.
“Cẩn thận em ấy cắn đứt tay cậu đấy.”
Cốc Khải ăn một miếng, chỉ thiếu điều trợn to mắt lườm Trần Trúc một cái.
Lại thêm một người bị vẻ ngoài ngây thơ ngoan ngoãn của Giang Kinh Mặc lừa bịp.
Con người mà, luôn không quay đầu lại cho đến khi đâm đầu vào tường, không biết nông sâu cho đến khi bị cá voi sát thủ quật ngã.
“Sao có thể hung dữ như cậu nói chứ.”
Trần Trúc hừ một tiếng.
Nhìn thấy Giang Kinh Mặc ở đối diện nghe lời anh nói, cậu gật đầu lia lịa đồng tình.
Ngoan ngoãn như thế này cơ mà, thật là một đàn em nhỏ nghe lời!
Sao lại để đám người này hời như vậy chứ.
“Chờ đến khi giải đấu tứ viện diễn ra, ngoài thời gian thi, anh cũng sẽ bán đồ ăn cho các em, anh đây sẽ đặc biệt ưu đãi cho em.”
Giang Kinh Mặc cười mỉm.
“Đàn anh, em thật sự rất nhút nhát hướng nội, gặp đàn anh là sẽ căng thẳng.”
“Anh cũng thấy vậy.”
Trần Trúc liên tục gật đầu.
“Nhưng mà em không cần lo lắng, dị năng của anh rất ôn hòa, không đáng sợ đâu.”
Anh còn chưa nói xong, Giang Kinh Mặc đã bổ sung lời của mình cho hoàn chỉnh.
“Nhút nhát đến nỗi ăn cơm của đàn anh sẽ không dám trả tiền.”
Trong giải đấu, hình như tài nguyên là thứ rất quý hiếm, tiết kiệm được chút nào hay chút ấy.
Giang – nhút nhát hướng nội – Kinh Mặc chớp chớp mắt đầy chờ mong.
Trần Trúc: ….
Ba người còn lại phụt một tiếng bật cười.
“Được đấy, lý do quá hay, biết thế hồi năm nhất, năm hai còn được tham gia giải đấu tứ viện, anh đã dùng lý do này để không trả tiền cơm rồi.”
Đoạn Mặc Hiên cười khẽ.
Thời Tuế cầm đũa, không nhịn được nhẹ nhàng gõ lên đầu Giang Kinh Mặc một cái.
“Ăn cơm đi, đừng nói mấy lời khiến người khác phun cơm ra thế này.”
Cốc Khải: “Được được được, dù sao cũng đều do tôi lừa người, đây không phải là do đàn em nhỏ nhút nhát đáng yêu của cậu tìm cậu để tìm kiếm sự giúp đỡ sao.”
Trần Trúc nghiến răng đứng dậy: “Làm ơn thu hồi sự nhút nhát hướng nội của em đi, coi như hôm nay chúng ta chưa từng gặp mặt.”
Thôi được, hiểu rồi, nước đi này quá sai.
Mắt thấy Trần Trúc đứng lên rồi vội vàng rời đi.
Cốc Khải và Đoạn Mặc Hiên cười phá lên không thể kiểm soát.
Mấy ngày này nói chung là trôi qua khá vui vẻ.
Ngoại trừ việc Giang Kinh Mặc phải gặp gỡ kiến thức từ sáng đến tối, mỗi ngày đều mơ hồ không biết trong đầu mình chứa cái gì, thì mọi thứ khác đều rất tốt đẹp.
Những sinh viên bị thương nhẹ nằm trong bệnh viện đã hồi phục rất tốt, gần như tất cả bọn họ đều bị dị năng của Giang Kinh Mặc lăn lộn một lần.
5 ngày sau, khi tiểu đội của Thời Tuế sắp sửa lên đường đến Phong thị để thực hiện nhiệm vụ, họ gần như mừng rỡ đến phát khóc.
Nếu không phải vẫn còn nằm trên giường bệnh, họ chắc chắn đã tổ chức một đội ngũ để tiễn biệt Giang Kinh Mặc, đánh trống khua chiêng để tiễn cậu đi, hy vọng rằng trong thời gian Giang Kinh Mặc rời đi họ có thể nhanh chóng hồi phục.
Đừng hành hạ bọn họ nữa, hãy để người khác chịu đi!
Nhưng những người khác đã hình thành một ‘cách mạng hữu nghị’ với Giang Kinh Mặc, đặc biệt là các bạn học ban cấp thấp. Biết nhiệm vụ lần này của tiểu đội có thể kéo dài khoảng một tuần, họ lưu luyến không rời, nhét cho Giang Kinh Mặc không ít đồ.
Cuối cùng, Giang Kinh Mặc xách theo túi lớn túi nhỏ, theo Thời Tuế lên xe.
Chiếc xe này do Thời gia phái tới, tài xế lái xe đã làm việc cho Thời gia nhiều năm.
Ông mỉm cười nhìn nhóm người lên xe, chuẩn bị đưa họ ra sân bay.
Sau đó liền thấy đại thiếu gia của mình trước nay không muốn ngồi gần người khác, chủ động sắp xếp chỗ ngồi cho cậu đồng đội mới kia.
Thoạt nhìn ở chung không tệ.
Tài xế vừa muốn vui mừng gật đầu, chuẩn bị quay về báo tin tốt này cho ông bà chủ, ông chợt nheo mắt, chỉ thấy cậu đội viên nhỏ kia nhét tất cả túi mà cậu xách theo vào trong lòng Thời Tuế.
Đôi mắt sáng lấp lánh, ngoan ngoãn vô hại, còn đặc biệt thân thiết.
“Đội trưởng, đây là chiến lợi phẩm em kiếm được gần đây, cho anh hết.”
Ban đầu Thời Tuế nhìn thấy Giang Kinh Mặc xách bao lớn bao nhỏ từ cổng trường thì hơi cau mày, nhưng không nói gì, xem như ngầm chấp nhận.
Cho đến khi Giang Kinh Mặc nhét tất cả những thứ này vào lòng hắn.
Biểu cảm của hắn mới có sự thay đổi.
Tài xế cũng coi như nhìn Thời Tuế lớn lên, nhìn bằng mắt thường cũng cảm thấy tâm trạng của Thời Tuế tươi sáng hơn rất nhiều.
Rõ ràng là những thứ quý giá khác được mọi người đưa cho hắn, hắn đều không thèm nhìn lấy một cái, vậy mà mấy thứ này lại được hắn ôm trong lòng, còn cười nữa.
“Cho anh hết sao?”
Như thể đang ôm báu vật vậy, tài xế khởi động xe, trong lòng nói thầm.
Đúng là vỏ quýt dày có móng tay nhọn, nếu không phải tận mắt chứng kiến, ông thật không dám tưởng tượng được vẻ mặt và cảm xúc này của đại thiếu gia.
Giang Kinh Mặc gật đầu, sau đó nhìn thoáng qua Cốc Khải và Đoạn Mặc Hiên ngồi phía sau, cười nói.
“Có thể chia một chút cho anh Hải cẩu và anh Chim nhỏ.”
Đối với cách gọi của Giang Kinh Mặc, cả hai người họ đều đã từ bỏ sự phản kháng.
Nghe vậy, Đoạn Mặc Hiên khẽ chậc lưỡi.
“Xem như em cũng còn chút lương tâm, anh Tuế, mau để tôi xem bạn học Tiểu Giang đã mang theo những món ngon gì.”
Vốn dĩ Thời Tuế đang định mở túi ra xem, nghe vậy liền thu tay lại.
Trước khi Đoạn Mặc Hiên kịp nói ra lời bất mãn, hắn đã nhìn sang bên cạnh: “Muốn ăn gì thì lấy từ tủ lạnh nhỏ phía sau.”
Hiển nhiên là đồ trong tủ lạnh còn hấp dẫn hơn mấy món ăn vặt của Giang Kinh Mặc.
Sự chú ý của Đoạn Mặc Hiên và Cốc Khải bị phân tán, lúc này Thời Tuế mới mở túi ra, bàn tay thon dài với khớp xương rõ ràng chọn lựa trong túi, thấy món mình thích liền nhét vào túi áo.
Giang Kinh Mặc ngồi bên cạnh chống cằm cười.
Có vẻ những món đồ mà cậu ‘đi săn’ này rất được Thời Tuế ưa thích.
Vậy cũng tốt, thú hai chân quả là dễ nuôi mà.
Giang Kinh Mặc nghĩ thầm, tranh thủ nhìn ra ngoài cửa sổ.
Khung cảnh đang trôi nhanh về phía sau.
Vào tháng sắp chuyển đông này, ánh sáng vàng rực rỡ tràn về phía xa, như thể không bao giờ ngừng lại.
Thời gian yên bình thật tuyệt.
Giang Kinh Mặc nhìn ra ngoài cửa sổ, rồi nhìn vào hình ảnh phản chiếu của mình trên cửa kính xe.
Cậu thanh niên trên kính nở nụ cười, nét mặt hiền hòa vô hại, khuôn mặt thanh tú xinh đẹp.
Nhưng chỉ trong thoáng chốc, Giang Kinh Mặc như nhìn thấy một bản thân khác phản chiếu trên cửa sổ xe, hoặc có lẽ là một đoạn ký ức nào đó từng trải qua, rất giống với khoảnh khắc này khiến cậu có ảo giác.
Vẫn như cũ là khuôn mặt ấy phản chiếu trên cửa sổ xe, chỉ có điều ánh mắt lại rất lạnh lùng u ám, đôi môi nhợt nhạt hơi mím lại, mái tóc buông xõa, khí chất ủ rũ, đôi mắt lạnh nhạt chưa kịp lộ ra, trông giống như một kẻ bị ức hiếp ở rìa xã hội, nhưng khi đôi mắt ấy ngước lên, toàn thân toát ra khí thế bừng bừng, người sống chớ đến gần.
Giang Kinh Mặc sững sờ trong chốc lát.
Ảo giác trước mắt tan biến, giờ đây trên cửa sổ xe chỉ phản chiếu ánh mắt ngạc nhiên của cậu thanh niên xinh đẹp.
“Làm sao vậy?”
Thời Tuế nhạy bén nhận ra động tĩnh của cậu, quay đầu nhìn Giang Kinh Mặc.
Trong tay hắn vẫn đang cầm mấy thanh socola Crispy Shark.
Chủ yếu là Giang Kinh Mặc thích ăn thứ này.
Giang Kinh Mặc hoàn hồn, lắc đầu.
“Không có gì, trước đây em bị mất trí nhớ mà? Có thể trước đây em cũng ngồi xe nhìn ra ngoài cửa sổ, tự dưng thấy quen thuộc, như thể nhìn thấy bản thân ngày xưa.”
Giang Kinh Mặc chẳng giấu giếm chút nào, vẫn mỉm cười nói.
Đoạn Mặc Hiên đang ăn bánh ngọt do đầu bếp Thời gia làm, còn đưa một phần về phía Giang Kinh Mặc, nghe thấy vậy thì cười một tiếng.
“Nhìn thấy bản thân trước đây? Có cảm giác xa lạ không? Trước đây bọn anh điều tra đều nói sau khi mất trí nhớ, em khác trước đây hoàn toàn.”
Giang Kinh Mặc nhận lấy bánh ngọt, dùng nĩa nhỏ xắn một miếng bánh lạnh bỏ vào miệng, vị ngọt làm cậu nheo mắt lại.
“Ừm, hoàn toàn khác.”
Mặc dù gần đây cậu có chút cảm giác lạ, liệu việc mất trí nhớ và xuyên không có thật sự như cậu nghĩ? Có phải thật sự cậu đã ngủ một giấc dưới đáy biển, sau đó tỉnh dậy liền biến thành Giang Kinh Mặc từng bị người khác bắt nạt?
Nhưng nghĩ đến cảnh vừa rồi nhìn thấy, cậu lại cảm thấy có lẽ mọi việc đúng như cậu nghĩ.
Dù ở thế giới cũ hay hiện tại, cậu vẫn sống vui vẻ hạnh phúc.
Sao có thể làm ra bộ mặt u sầu chứ?
Hoàn toàn không giống cậu chút nào.
Động tác lựa đồ ăn trong túi của Thời Tuế hơi chậm lại, nghiêng đầu nhìn kỹ Giang Kinh Mặc.
Đoạn Mặc Hiên ở phía sau vẫn cười hì hì.
“Ăn nhiều một chút, lát nữa lên máy bay, suất ăn trên chuyến bay của hãng này không ngon đâu!”
Cuối cùng, Thời Tuế đã mang theo một túi đồ ăn vặt lên máy bay.
Máy bay đến Phong thị, cách Hồng Kông một khoảng.
Thông tin chi tiết về nhiệm vụ đã được gửi đến họ.
Phong thị là một thành phố không lớn lắm, nhưng khá phát triển, đông dân cư, là một thành phố trẻ với các nút giao thông đều có camera giám sát.
Mọi công tác chuẩn bị đều rất đầy đủ.
Nhưng ở một nơi có vẻ an toàn như vậy, trong nửa tháng qua đã xảy ra ba vụ trẻ em mất tích.
Phần lớn đều là các em nhỏ lớp một, mất tích khi tan học chờ cha mẹ đến đón.
Đội an ninh đã xem xét tất cả camera giám sát và cuối cùng xác định là do quái vật gây ra.
Hơn nữa, cấp độ của con quái vật này có lẽ không thấp, mặc dù đã có tiểu đội dị năng của Phong thị đối phó với con quái vật này.
Nhưng con quái vật rất xảo quyệt, từ đầu đến cuối chỉ xuất hiện trên thiết bị định vị mà chưa từng đối mặt trực tiếp với các tiểu đội dị năng của Phong thị.
Mặc dù trong thời gian này, do có tiểu đội dị năng của Phong thị kiềm chế, nên không có vụ trẻ em mất tích nào xảy ra nữa.
Nhưng nếu không bắt được con quái vật này, sẽ khó tránh khỏi sơ sẩy.
Phong thị đã đàm phán với các Cục dị năng sở hữu tiểu đội 3S, cố gắng tìm kiếm sự giúp đỡ.
Trên máy bay, họ ngồi ở khoang hạng nhất.
Cốc Khải hiếm khi không ngủ ngay sau khi lên máy bay, mà cùng với Đoạn Mặc Hiên xem ảnh của mấy đứa trẻ mất tích.
Có lẽ vì có con gái nên anh rất đồng cảm, rất phẫn nộ, ngay khi thấy nhiệm vụ này thì huyết áp đã bắt đầu tăng cao.
“Ra tay với cả trẻ em, việc này còn khiến tôi tăng huyết áp hơn cả thành tích của bạn học Tiểu Giang.”
Cốc Khải nghiêm túc gật đầu.
“Họ vẫn chưa tìm ra manh mối nào, chúng ta đến đó xem xét tình hình trước đã. Tôi nghĩ chúng ta có thể bắt đầu điều tra từ các trường học nơi những đứa trẻ này mất tích, đặc biệt là hỏi những đứa trẻ khác. Bây giờ nhiều người lớn nghĩ rằng trẻ em lớp một quá nhỏ, chỉ biết nói năng linh tinh, nhưng đừng coi thường chúng, chúng biết nhiều điều lắm đấy.”
“Nhưng vừa rồi anh nhắc đến thành tích của Tiểu Giang, sao em ấy lại không nhảy dựng lên?”
Đoạn Mặc Hiên bày tỏ sự thắc mắc của mình, cùng Cốc Khải quay đầu lại.
Liền thấy cảnh Thời Tuế đang đắp một chiếc chăn mỏng lên người Giang Kinh Mặc.
Bạn học Tiểu Giang đã mơ màng ngủ thiếp đi ngay khi lên máy bay.
Giọng của hai người lập tức hạ xuống.
Thời Tuế ngồi thẳng dậy, nhếch khóe môi, còn biện hộ cho Giang Kinh Mặc.
“Em ấy đã học được rất nhiều rồi, nên cổ vũ đứa nhỏ một chút.”
Hắn nói, nhẹ nhàng vỗ đầu Giang Kinh Mặc.
Tiểu Giang ngủ ngon lành, cơ thể cậu khẽ động, trở mình, ngoan ngoãn nghiêng người áp sát tới, cố gắng cọ cọ vào tay Thời Tuế.
Không thể trách người khác nhìn nhầm, chủ yếu là trong tình cảnh này, có phải em ấy trông ngoan quá rồi không?
Đoạn Mặc Hiên và Cốc Khải cũng cười.
“Phải nói, từ khi Tiểu Giang đến, đội của chúng ta cũng náo nhiệt hẳn lên.”
“Chủ yếu là vì bạch thiết hắc thật sự quá độc ác, trước khi em ấy ra tay, tôi thật sự từng nghĩ em ấy yếu đuối không tự lo nổi.”
“Hôm nay em ấy có vẻ không được vui?”
Đoạn Mặc Hiên thường ngày có vẻ thờ ơ, nhưng lúc này lại nghiêm túc và nhạy bén hơn ai hết.
“Có lẽ là do em ấy nhớ lại điều gì đó không vui? Với những gì Tiểu Giang đã trải qua, nếu không phải Giang gia đã xử lý bọn người đó, tôi thật sự muốn dạy dỗ bọn chúng một trận, cái lũ có mẹ sinh mà không có mẹ dạy, ít nhất tôi cũng muốn đại diện xã hội cho chúng một bài học.”
Cốc Khải lạnh lùng hừ một tiếng.
Lúc trước, khi tiểu đội Thời Tuế đi đón Giang Kinh Mặc, Cục dị năng đã điều tra kỹ càng về cậu.
Chủ yếu là vì sự đặc biệt trong việc thức tỉnh dị năng, cộng thêm gần đây thuốc P có dấu hiệu khó kiểm soát. Họ lo lắng rằng Giang Kinh Mặc có thể đã thức tỉnh dị năng bất hợp pháp để gây rối.
Mặc dù có thể kiểm tra đo lường được, nhưng nếu để cậu thuận lợi đến Học viện Dị năng trước khi phát hiện, thì đó sẽ là một sự cố khác. Trước đây đã từng xảy ra một vụ như vậy, một dị năng giả bạo phát phản phệ, làm trọng thương một giảng viên tới can ngăn, kể từ đó mới có quy định tương tự.
Vì vậy, thành viên trong tiểu đội Thời Tuế đều biết Giang Kinh Mặc đã trải qua những gì.
Bị tống tiền, bị chặn đánh và chửi rủa trong nhà vệ sinh là chuyện thường.
Thậm chí cậu còn bị ép nhảy từ tầng ba xuống cho bọn chúng xem, khiến cậu bị thương ở chân chưa lành hẳn trước khi phục hồi. Sau khi thức tỉnh dị năng, di chứng của vết thương cũ mới từ từ biến mất.
Đôi mắt của Thời Tuế cũng trở nên lạnh lùng.
“Phải cho bọn chúng một bài học, đánh gãy chân, cái loại gãy mà không lành lại được ấy.”
Một câu nói như chặn đứng mọi đường thoát.
Đoạn Mặc Hiên và Cốc Khải sững sờ hai giây, mở to mắt nhìn Thời Tuế với vẻ kinh hoàng.
Giang gia đã xử lý những người đó, nhưng mối quan hệ giữa dị năng giả và người bình thường vốn đã phức tạp. Luật pháp của người bình thường và quy tắc của dị năng giả cũng khác nhau, phía sau còn có nhiều tiếng nói cố gắng đàm phán lại, cho rằng dị năng giả có quá nhiều đặc quyền.
Những năm gần đây, những tiếng nói đó đã bị dập tắt, chủ yếu là do Cục Quản lý Dị năng đã làm rất tốt, khiến dị năng giả được công nhận giá trị. Đồng thời, người bình thường cũng cảm nhận được quyết tâm duy trì sự ổn định xã hội của những dị năng giả, nên họ rất hợp tác. So với sự đối đầu ở nước ngoài, người bình thường và dị năng giả ở Vân Hạ Quốc sống rất hòa hợp.
Nhưng bên trong vẫn có những nguy cơ tiềm ẩn, hơn nữa còn có vết xe đổ từ nước ngoài. Một số người muốn gây rối sẽ nắm bắt bất kỳ chi tiết nhỏ nào để gây sự. Chúng ta không thể tạo ra ảnh hưởng tiêu cực hay phạm tội!
Thời Tuế quay đầu, không cảm xúc liếc mắt nhìn bọn họ một cái.
“Tôi chỉ đùa thôi mà, không phải mọi người đều đang đùa sao?”
Đoạn Mặc Hiên: …
Anh ơi, dáng vẻ này của anh đâu có chút gì gọi là đùa đâu.
Chờ đến khi Giang Kinh Mặc dụi mắt tỉnh dậy, máy bay đã chuẩn bị hạ cánh.
Bầu không khí trong tiểu đội có chút nghiêm trọng.
Giang Kinh Mặc ngơ ngác chớp chớp mắt.
“Sao vậy?”
Cậu ngủ rất ngon, không có tâm trạng bực dọc khi vừa thức dậy, theo bản năng nở nụ cười, chọt chọt khuôn mặt lười biếng lạnh lùng của Thời Tuế đang tựa lưng vào ghế. Cậu lại nhìn sang Cốc Khải và Đoạn Mặc Hiên đang co rúm lại giống như hai con chim cút.
“Đội trưởng, có phải anh Chim nhỏ và anh Hải cẩu đã lén ăn socola của anh không? Để em lấy lại cho anh nhé, em sẽ vẽ một dấu chéo lên mặt anh Chim nhỏ, sau đó ăn luôn anh Hải cẩu.”
Cốc Khải: ????
“Sao lại chỉ vẽ dấu chéo lên mặt Đoạn Mặc Hiên mà lại ăn anh chứ?? Anh vô tội mà?? Sao em không ăn cậu ta luôn đi? Theo lý thuyết, cái gì cá voi sát thủ cũng ăn được mà.”
Ví dụ như hải âu, cá voi sát thủ tò mò cũng có thể đớp một con, không phải chim sẻ bạc má đuôi dài chỉ hơi nhỏ thôi sao? Dùng để nhét kẽ răng cũng được mà??
“Lão Cốc em đâu có hại anh!! Đừng có đưa ra những suy nghĩ đáng sợ như vậy cho bạn học Tiểu Giang chứ!!”
Hai người ngay lập tức trở nên náo nhiệt.
Giang Kinh Mặc vẫn tiếp tục chọt chọt Thời Tuế.
Thời Tuế bất lực nhìn Giang Kinh Mặc, ánh mắt phản chiếu gương mặt xinh đẹp đang tươi cười của cậu thanh niên.
Ba kẻ dở hơi này.
Hắn cũng không tức giận.
Chỉ là đang suy nghĩ điều gì đó.
“Được rồi, được rồi, chuẩn bị xuống máy bay thôi. Cục Quản lý Dị năng của Phong thị có sắp xếp người đến đón không?”
Đoạn Mặc Hiên nói đùa xong, thò đầu ra để nhìn vào thiết bị truyền tin của Cốc Khải.
“Có sắp xếp, nói là sắp đến rồi, nhưng trên đó vẫn chưa biết là ai đến đón chúng ta, đang hỏi, lát nữa sẽ gửi tin nhắn cho chúng ta.”
Dù sao sự việc đã xảy ra, nhiệm vụ tuần tra của tiểu đội dị năng ở Phong thị vốn không nhiều, nhưng gần đây đã được sắp xếp đầy đủ.
Có lẽ là theo nguyên tắc gần đây, ai gần sân bay thì sẽ đến đón bọn họ.
Tất cả xuống máy bay.
Xách hành lý đi ra ngoài.
Cốc Khải cúi đầu nhìn một hồi.
“Hóa ra là tên này.”
“Biết ai đến đón chúng ta rồi sao?”
Đoạn Mặc Hiên đang nhìn Giang Kinh Mặc và Thời Tuế ghé vào nhau thì thầm gì đó, trong lòng nghĩ tám phần lại là Giang Kinh Mặc dỗ dành cái cái đồ khó chiều Thời Tuế này. Anh ta thầm cảm thán rằng anh Tuế lớn đến thế này rồi mà vẫn khiến người ta không bớt lo, thì nghe thấy câu nói của Cốc Khải.
“Tiểu đội cấp S của Phong thị, là đội của bọn Tưởng Chiến.”
Vừa nghe thấy cái tên này, Đoạn Mặc Hiên không nhịn được cười một tiếng.
Thời Tuế cũng có phản ứng, nhìn thấy ánh mắt không hiểu của Giang Kinh Mặc, liền giơ tay nhẹ nhàng vỗ vỗ đầu cậu.
“Không phải lúc trước anh từng nói với em khi thành thạo dị năng là có thể biến thành hình thái dị năng sao? Còn kể cho em nghe một ví dụ, dị năng giả chim ưng bay lên máy điều hòa ngủ, cuối cùng ngã xuống bị thương nặng.”
Chẳng lẽ là…
“Tưởng Chiến, dị năng giả hệ sinh vật cấp S, dị năng chim ưng.”
Thời Tuế xác nhận.
Wow.
Giang Kinh Mặc vô thức vỗ tay.
Mặc dù cậu cũng không biết tại sao lại muốn vỗ tay, nhưng cảm giác như sắp được gặp nhân vật trong truyền thuyết, phải hoan nghênh một chút.
Có thể thấy rằng tính nghịch ngợm của cá voi sát thủ đã thấm vào từng tế bào của bạn học Tiểu Giang.
Đoạn Mặc Hiên chưa nói xong, ghé lại tám chuyện với Giang Kinh Mặc.
“Khi đó anh ta còn nhỏ, cũng không chịu nghe lời khuyên, bởi vì mỗi người đều sẽ bị ảnh hưởng bởi dị năng. Giống như em rất thích ăn cá biển, lúc biến thành cá voi sát thủ, thấy món đồ mà mình thích thì sẽ vẩy đuôi vào nó. Tưởng Chiến là dị năng giả chim ưng, thời gian đó cũng rất thích bay lên cao. Thầy giáo của anh ta đã nói rất nhiều lần để anh ta chú ý, nhưng anh ta không nghe, kết quả là ngã xuống bị thương nặng, chuyện này cũng lan truyền khắp nơi.”
Đoạn Mặc Hiên đang kể chuyện say sưa.
Liền thấy biểu cảm của bạn học Tiểu Giang có chút không đúng.
Giang Kinh Mặc nghiêng đầu một chút.
“Anh Chim nhỏ ơi, cái anh Tưởng Chiến mà anh nói có phải cắt đầu đinh, trông rất dữ, mũi khoằm, nhìn là biết loại người không dễ chọc không?”
“Đúng đúng, ủa? Sao em biết?”
Giang Kinh Mặc giơ tay, ra hiệu cho Đoạn Mặc Hiên nhìn ra phía sau.
“Cảm ơn cậu đã cực lực quảng cáo cho tôi.”
Giọng nói lạnh lùng vang lên bên tai.
Tiểu đội của Tưởng Chiến vừa mới đến sân bay đã tiến lên phía trước.
Đội trưởng của họ, Tưởng Chiến, trông cũng rất trẻ, không lớn hơn Thời Tuế và Đoạn Mặc Hiên là bao.
Cười nhìn bọn họ.
Chỉ là nụ cười này khiến người ta cảm thấy hơi rợn người.
Đoạn Mặc Hiên cũng không sợ anh ta.
“Không có chi, không có chi.”
Tưởng Chiến không có cách nào với tên này.
Ai bảo Đoạn Mặc Hiên cũng là cấp S, hơn nữa trước đây anh ta đã từng buông lời ngạo mạn với Đoạn Mặc Hiên, nói rằng trong giải đấu tứ viện chắc chắn sẽ giành được thắng lợi cho viện của anh ta, nhưng ai ngờ, đồng đội của Đoạn Mặc Hiên lại là Thời Tuế, cuối cùng viện của anh ta bị Thời Tuế vả mặt.
Sau này anh ta tốt nghiệp mới biết, Thời Tuế là người duy nhất trong mấy khóa gần đây có dị năng 3S.
Ai có thể đấu lại được đây?
Tưởng Chiến không thèm để ý đến cái tên thù dai cố ý lan truyền chuyện của mình khắp Vân Hạ Quốc, chỉ gật đầu với Thời Tuế.
“Đội trưởng Thời.”
Thời Tuế cũng gật đầu đáp lại một tiếng.
Ánh mắt của Tưởng Chiến dừng trên người Giang Kinh Mặc đứng bên cạnh Thời Tuế.
Vừa rồi thân hình của Giang Kinh Mặc bị Đoạn Mặc Hiên che khuất một nửa, anh ta không nhìn rõ.
Gần đây chỗ bọn họ bận đến chết đi sống lại, trong tin tức cũng chỉ biết được tiểu đội của Thời Tuế đã đủ người.
Nghe nói lại là một dị năng giả hướng biển, mà còn là cá voi sát thủ bá chủ đại dương.
Tài liệu của Cục Quản lý Dị năng về sinh viên năm nhất và năm hai đều được bảo mật với bên ngoài, cũng là để tăng thêm tính không xác định của mỗi khóa, phá vỡ một chút tính giai cấp mạnh của cấp bậc, để sinh viên trong hai năm này có thể tìm ra hướng phát triển thích hợp cho mình.
Vì vậy khi nhìn thấy Giang Kinh Mặc, anh ta hơi sửng sốt một chút.
Nguyên nhân mấu chốt vẫn là do khí chất của Giang Kinh Mặc quá mềm mại.
Khác hẳn với những dị năng giả thuộc dạng bá chủ mà anh biết.
Anh ta đã gặp nhiều người cao thâm khó đoán, nhưng chưa từng thấy vị bá chủ đại dương nào lại cười tươi rói, trông ngốc ngốc và dễ thương quá mức như thế này, hoàn toàn không hợp với khí chất của tiểu đội 3S.
Tưởng Chiến thầm nghĩ trong lòng, không nói ra.
“Đội trưởng Thời, mời đi bên này. Xe chúng tôi đã chuẩn bị sẵn. Chúng tôi sẽ đưa các cậu đến khách sạn trước để trao đổi thông tin, hay là các cậu muốn để hành lý lên xe rồi đi dạo quanh đây trước?”
“Đến trường học gần đây trước đi, bây giờ chắc là giờ tan học buổi trưa rồi? Trước đây các cậu đã hỏi đám trẻ xem có thấy điều gì bất thường chưa?”
“Đã hỏi, nhưng bọn trẻ còn quá nhỏ, không nói rõ được, hơn nữa mất tích quá nhanh không theo dấu kịp, hiện tại theo yêu cầu của thành phố, các giáo viên cũng sẽ đứng ở cổng trường vào giờ tan học để nhìn thấy phụ huynh đưa đón các em.”
Tiểu đội của Thời Tuế lên xe.
Một thành viên trong đội của Tưởng Chiến luôn đi sau lưng anh không nhịn được thì thầm một câu.
“Đó là thành viên mới của tiểu đội 3S sao? Nhìn nhỏ quá.”
Có một câu anh ta không nói ra.
Cảm giác trông cũng khá yếu.
Mặc dù bên trên nói tiểu đội này rất mạnh, nhưng mọi sự chú ý đều dồn vào Thời Tuế.
“Trông cậu ấy thật đẹp.”
Có người cười chọc vào lưng anh ta, đùa.
“Cậu nói xem tiểu đội 3S này sẽ không có ai gia nhập nhờ vào quan hệ chứ?”
Vì quá đông người, nên họ ngồi ở một chiếc xe khác, lúc này bên đội Thời Tuế đã đóng cửa xe.
Xe do Cục Quản lý Dị năng cung cấp, mọi tính năng đều rất tốt, bao gồm cả tính năng cách âm.
Ban đầu họ rất ngoan ngoãn, chỉ sau khi đóng cửa xe mới cảm thán vẻ đẹp của Giang Kinh Mặc, nhỏ giọng nói.
Nhưng không biết có phải là ảo giác của anh ta hay không.
Sau khi nói câu đó, Giang Kinh Mặc ngồi ở vị trí gần cửa sổ đột nhiên quay đầu nhìn anh ta một cái.
Hành động này khiến lòng anh ta hơi căng thẳng.
Nhưng khi Giang Kinh Mặc nhìn thẳng vào mắt anh ta, cậu vẫn mỉm cười.
Dáng vẻ vô cùng thân thiện vô hại.
Nhưng trong phút chốc cậu nhìn qua, anh ta có cảm giác như đối phương sẽ cười tươi rói há miệng, lập tức nuốt chửng anh ta.
“Chắc là ảo giác thôi?”
Người này phục hồi tinh thần, anh ta là dị năng giả hải âu, đối với cá voi sát thủ vẫn có phần e ngại.
Lúc này anh ta khẽ vỗ ngực mình, càng nhỏ giọng nói thầm.
Chiếc xe chạy thẳng đến một trường tiểu học gần đó.
Dù cả thành phố đã mất tích ba đứa trẻ, nhưng cổng trường vẫn nhộn nhịp như cũ.
Bán đủ các loại đồ chơi, bóng bay, cái gì cũng có.
Bạn học Tiểu Giang mở to hai mắt.
Tưởng Chiến xuống xe, nói vài câu với tiểu đội của Thời Tuế.
Rồi đi trao đổi tình hình với giáo viên bên cạnh.
Trong khi nói chuyện, Tưởng Chiến có cảm thấy ánh mắt của giáo viên luôn liếc về phía sau anh ta, ánh mắt còn tràn đầy nghi ngờ, như đang nhìn chằm chằm một nhân vật khả nghi.
Anh ta ngớ người hai giây, cũng quay đầu nhìn lại.
Chỉ thấy Cốc Khải và Đoạn Mặc Hiên mỗi người cầm một quả bóng bay heli có hình dáng phóng đại, đang làm quen với hai đứa trẻ, nụ cười của họ trông cực kỳ giống ‘ông chú kì cục’.
“Cái này quá trẻ con, bạn nhỏ ơi, xem của chú này! Của chú mới đẹp!”
“Ơ, của tôi trẻ con à? Của tôi đẹp hơn nhiều, mấy bạn nhỏ thường thích cái này mà, nào, nói cho chú biết, gần đây có gặp chuyện gì lạ không? Nói tốt thì chú sẽ tặng bóng bay cho.”
Và ở cách đó không xa, Giang Kinh Mặc mua một túi bi từ cửa hàng tiện lợi gần đó, ngồi xổm xuống chơi bắn bi với mấy cậu nhóc lớp một.
Cậu còn bắn cực kỳ chuẩn xác, bắn phát nào trúng phát đó, nhìn thấy cậu cười tươi sắp làm mấy cậu nhóc kia khóc.
Thời Tuế làm đội trưởng, nhưng chỉ lười biếng dựa vào xe nhìn, cũng không thèm quản.