Mệnh Luân Chi Chủ! Khi Dị Biến Giáng Lâm Nhân Gian! - Chương 1073

topic

Mệnh Luân Chi Chủ! Khi Dị Biến Giáng Lâm Nhân Gian! - Chương 1073 :Có duyên
“Thiên Khiển giả, nghịch thiên mà đi, thiên tất khiển chi! Không ai biết nó sẽ mang đến hy vọng hay hủy diệt càng triệt để hơn, ta nghi ngờ nhưng chúng ta đã không có lựa chọn nào khác.” “Vô danh cùng nổi danh, tên ta Thủ hộ giả.” Bộp một tiếng, bức tượng vỡ vụn theo tiếng động!
Giang Khải hơi híp mắt lại, hiện tại hắn có thể xác định Thủ hộ giả không phải một người, một thần minh, mà là một tổ chức!
Bức tượng Vô danh chi thần trước đó cũng tự xưng là Thủ hộ giả.
“Ngay cả các ngươi cũng không biết tương lai của Thiên Khiển giả sao?” Giang Khải nhìn băng đã vỡ nát trên mặt đất, trong lòng có cảm giác không diễn tả được.
Khẽ than thở một tiếng, Giang Khải tìm kiếm trên mặt đất xem Vô danh chi thần có để lại chỉ dẫn gì không.
Bức tượng vỡ nát hoàn toàn, nhưng thanh cự kiếm kia vẫn còn giữ khá hoàn chỉnh, mũi kiếm chỉ thẳng về hướng khác.
Giang Khải nhớ kỹ chỗ này.
Tầm mắt trong thế giới băng tuyết rất rõ ràng, Giang Khải nhìn theo phương hướng mũi kiếm chỉ có thể thấy một mảnh màu xanh ở đằng xa.
Nơi đó như là một mảnh rừng cây.
“Còn 40 giờ, còn lại một chỗ di tích, một chỗ Thần chi mộ huyệt!” Giang Khải nhìn thời gian trên đồng hồ một chút.
“Thể lực tiêu hao rất lớn, khôi phục thể lực trước!” Dọc theo phương hướng mũi kiếm băng kiếm chỉ, Giang Khải tiến vào một rừng cây rậm rạp.
Cũng như lần trước, Giang Khải đi không bao lâu đã phát hiện bia đá.
[Di tích Vô danh chi thần. 】 Lần thứ ba tiến vào di tích, Giang Khải đã sớm chuẩn bị sẵn sàng.
“Tới đi, xem lần này thủ vệ có trò gì mới!” Nói xong, Giang Khải vượt qua bia đá, nhìn chằm chằm rừng rậm xung quanh.
5 giây, 10 giây, 1 phút…
Giang Khải không khỏi nhíu mày, tình huống gì đây? Boss còn chưa ra?
Lại đợi một lúc vẫn không thấy Boss đi ra, Giang Khải cau mày bắt đầu cẩn thận xem xét xung quanh.
Vừa đi không bao xa, hắn thấy phía trước có mảng lớn cây cối sụp đổ, bãi cỏ có dấu vết bị chà đạp, ở cách đó không xa còn phát hiện rất nhiều mảnh gỗ đứt gãy.
Những mảnh gỗ này không giống cắt ra từ trên cây cối, độ cứng dây leo vượt ra khỏi sự tưởng tượng của Giang Khải, nếu không dùng kỹ năng, một kiếm sẽ chém không đứt.
Hơn nữa còn có rất nhiều dây leo mềm dai như vậy rải rác khắp nơi.
“Chẳng lẽ… Là Boss để lại sau khi giải thể?” Giang Khải cay mày.
Tình huống hiện trường rõ ràng là dấu vết sau trận chiến kịch liệt.
Nhưng hiện tại hắn là người thừa kế Thần mộ duy nhất, sao nơi này có thể có những người khác?
Giang Khải lại cẩn thận quan sát tình huống mặt đất, ở vài nơi xuất hiện dấu chân nhân loại, hơn nữa nhìn dáng vẻ không chỉ một người.
“Đây là có chuyện gì?” Giang Khải cảnh giác nhìn quanh.
“Những dấu vết này chắc chắn có người để lại, hình như Boss cũng bị bọn họ giết…” Phải biết rằng di tích Vô danh chi thần rơi ra tài liệu chuyển chức Thiên Khiển, Giang Khải tuyệt đối không có khả năng để những tài liệu này rơi vào túi những người khác, mặc kệ đối phương có thân phận gì, tiến vào Thần mộ số ba như thế nào, hắn đều phải biết rõ ràng!
Nghĩ tới đây, Giang Khải lập tức thu hồi Truy mệnh, cúi người, đuổi theo dọc con đường này.
Sau đó Giang Khải lại phát hiện ba bộ nghi là xác Boss thủ vệ.
“Tất cả có năm thủ vệ, bọn họ đã giết bốn con, chỉ còn lại một con!” Giang Khải không khỏi bước nhanh hơn.
Đúng vào lúc này phía trước không xa vang lên vài tiếng cười, Giang Khải lập tức khom lưng, cẩn thận tới gần.
Chẳng mấy chốc hắn đã phát hiện phía trước có bảy người.
Trong đó bốn người nói ngôn ngữ Đảo quốc, ba người nói tiếng Hoa, tâm trạng bảy người có vẻ rất không tệ.
Người phát ra tiếng người là một tên nam tử Đảo quốc, hắn ta vỗ vai nam từ bên cạnh, nói, “Có Lưu tiên sinh ở đây, đúng là làm ít công to!” “Chỉ cần sử dụng tàn trang Thị thần chi thư là có thể lấy đi năng lượng cốt lõi của những thủ vệ này, chúng ta căn bản không cần ra tay.” Nam tử bên cạnh hắn ta từ tốn nói, “Nakajima huynh, ngươi đừng khiêm tốn, ta đã tìm tới Tứ thần tộc các ngươi, cũng biết thân phận của Tứ thần tộc các ngươi!” “Không phải Tứ thần tộc các ngươi cũng có được Thị thần chi thư sao? Nếu không, vì sao ta vừa lấy ra tàn trang, Kagura huynh đã nhận ra tấm tàn trang kia là tàn trang Thị thần chi thư?” Bốn tên nam tử Đảo quốc nhìn nhau, cũng không nói gì thêm.
Tên nam tử Hoa Hạ kia mỉm cười, “Tất cả mọi người đều là tùy tùng của thân, tuy nói có khả năng chủ nhân mà chúng ta hầu hạ không giống nhau, lợi ích khác biệt tất nhiên sẽ có cạnh tranh, nhưng… Các ngươi cũng không cần giả vờ giả vịt điều này với ta!” Tiếp đó, người kia nhìn bốn người Tứ thần gia tộc không nói lời nào, cười lạnh một tiếng, “Mục đích chuyến này của chúng ta cũng không phải những di tích vô dụng này, mục đích của chúng ta là Thần chi mộ huyệt!” “Cái gọi là di tích chỉ là dấi vết do người thời đại kia để lại, cho dù có chút tác dụng nhưng với chúng ta cũng không có ý nghĩa quá lớn, nhưng Thần chi một huyệt lại khác, trong Thần chi mộ huyệt rất có thể có thứ chúng ta cần.”