Mệnh Luân Chi Chủ! Khi Dị Biến Giáng Lâm Nhân Gian! - Chương 1224
topicMệnh Luân Chi Chủ! Khi Dị Biến Giáng Lâm Nhân Gian! - Chương 1224 :Chiến trường Tử vong (2)
Nói xong liền dẫn Hồ Ngôn và Nguyễn Ngữ tiếp tục đi sâu hơn.
Ngay sau đi bọn họ rời đi không lâu, bức tượng vẫn không nhúc nhích tí nào, bàn đá nhỏ bé chậm rãi chuyển động, cả bức tượng này cũng chuyển động theo.
Bức tượng xoay chuyển, trường đao trong tay hắn ta lại chỉ về một hướng khác.
Một giọng nói trầm thấp như truyền ra từ trong bức tượng.
“Chiến trường Tử vong, bốn trận đã mở một.” Cùng lúc đó, tiểu đội thăm dò Hoa Hạ cũng phát hiện một bức tượng giống như đúc ở một chỗ khác.
Không lâu sau, bức tượng đã chuyển động hướng chỉ.
“Chiến trường Tử vong, bốn tận đã mở hai.” Tên nam tử cầm đầu kia cau mày, “Đây là có ý gì?” “Đừng để ý vội, hình như bức tượng này đang chỉ về một hướng khác, có lẽ bên kia có di tích gì đó, chúng ta đi qua xem một chút.” Đội ngũ nước Y gặp mấy Thú Thần, bọn họ tốn chút sức lực đánh giết nó, sau đó thấy bức tượng vừa mới phát hiện đã thay đổi phương hướng.
“Chiến trường Tử vong, bốn trận đã mở ba.” Ở nơi sau cùng, đội ngũ thăm dò của quốc gia Đông nam á trơ mắt nhìn bức tượng trước mặt chuyển động phương hướng.
“Chiến trường Tử vong, chính thức mở ra!” Sau khi mở ra một trận cuối cùng, tình cảnh trước mặt ba tiểu đội ở các nơi và ba người Giang Khải lập tức xảy ra sự thay đổi nghiêng trời lệch đất.
Trong rừng cây rậm rạp, tất cả thực vật đều biến mất không thấy gì nữa, cả khu vực mặt đất biến thành mặt đất bằng phỏng do từng tảng gạch đá lớn lót đường.
Một giọng nói trầm thấp vang vọng toàn trường.
“Người xông ra ngoài chiến trường Tử vong mới có thể gặp được Thần tử vong!” Vừa nói xong, bốn phương tám hướng đột nhiên xuất hiện rất nhiều kẻ địch.
Bọn họ mặc cổ trang theo phong cách Hoa Hạ, cầm đủ loại vũ khí trong tay, trong mắt mỗi người đều dấy lên chiến ý hừng hực.
“Giết!” Ba người Giang Khải vẫn chưa rõ xảy ra chuyện gì, chỉ thấy trời đất thay đổi mạnh, xung quanh có vô số đại quân xông ra, lao về phía bọn họ!
“Đây là… Ảo giác sao?” Giang Khải trợn to mắt.
Hiện tại không có quá nhiều thời gian tìm tòi nghiên cứu nguyên nhân, việc gấp gáp bây giờ là đối phó những kẻ địch này!
Giang Khải lập tức ném Truy mệnh ra, để Truy mệnh hình thành một bức tường phi đao phòng ngự xung quanh ba người, đồng thời rút ra Thiên La trảm yêu kiếm.
Hồ Ngôn lấy ra Phong lôi trượng của mình, Nguyễn Ngữ thì lấy ra Thái cực kiếm.
Ba người lập tức rơi vào khổ chiến!
Không chỉ ba người bọn họ, ba đội ngũ khác cũng bị vây công.
Phía đối diện có một tên nam tử mình trần nhảy lên cao ba mươi, bốn mươi mét, cự phủ trong tay hung hăng đập xuống trực tiếp đánh tan phòng ngự của Truy mệnh, sau đó chém một nhát về phía Giang Khải.
Giang Khải trợn to mắt, thực lực kẻ địch nơi này lại còn quá khủng bố?
Chỉ là một binh lính bình thường đã có thể nhẹ nhàng phá hộ thuẫn Truy mệnh của mình!
“Lão đại, cẩn thận!” Hồ Ngôn kêu lên một tiếng, đang muốn sử dụng Phong ngữ chú đột nhiên sau lưng có một bóng người lấy tốc độ không thể tưởng tượng lao về phía hắn ta, đâm một kiếm vào sau lưng Hồ Ngôn.
“Diêm Vương lệnh!” Giang Khải nhanh chóng bắn ra Diêm Vương lệnh công kích kẻ địch đánh lén Hồ Ngôn, đồng thời nhanh chóng nghiêng người né tránh nam tử cầm búa công kích trước mặt.
Sau khi Giang Khải né tránh công kích, người kia chặt một búa xuống mặt đất, gạch đá trên mặt đất lập tức bị chặt ra một vết nứt vài trăm mét.
Thấy cảnh này, trong lòng Hồ Ngôn, Nguyễn Ngữ, Giang Khải vô cùng khiếp sợ!
Thực lực của những kẻ địch này, mỗi một người đều hơn xa bọn họ!
Kẻ địch nơi này có thực lực quá khủng bố, cuối cùng Hồ Ngôn và Nguyễn Ngữ khó mà chống đỡ.
Thấy một nữ tử một kiếm đâm xuyên trái tim Nguyễn Ngữ, Giang Khải trừng muốn rách cả mí mắt, vừa định cứu viện đã bị mấy kẻ địch mạnh đẩy lui.
Nhưng chờ sau khi Giang Khải né tránh công kích, lại phát hiện Nguyễn Ngữ cũng chưa chết, hắn ta khoanh chân ngồi dưới đất không nhúc nhích tí nào, cũng không thấy miệng vết thương của hắn ta rướm máu, hoặc là trên mặt tỏ ra đau khổ.
Sau khi Nguyễn Ngữ tiến vào loại trạng thái này, những kẻ địch kia cũng không tiếp tục công kích hắn ta, ngược lại nhao nhao công kích Giang Khải và Hồ Ngôn.
Hồ Ngôn cũng không chống đỡ được bao lâu, Phong ngữ chú còn có chút tác dụng với Boss Quỷ Tinh và Thú Thần, nhưng những kẻ địch trước mắt có tốc độ, nhanh nhẹn, lực lượng đều đạt tới trình độ vô cùng kinh khủng này, Hồ Ngôn chỉ có thể bay lên mấy chục mét căn bản không cách nào tránh né công kích của bọn họ.
Một lát sau, Hồ Ngôn cũng bị đánh bại, khoanh chân ngồi dưới đất, vẻ mặt bình tĩnh.
Thấy hai đồng bạn đều không thật sự tử vong, lúc này Giang Khải mới thở phào một hơi.
Xem ra ở trong chiến trường Tử vong này, dù bị đánh bại cũng không bị đánh giết.
Hai người đều không nguy hiểm đến tính mạng, vậy Giang Khải cũng có thể chuyên tâm đối phó kẻ địch.
“Thuộc tính còn mạnh hơn ta!” Giang Khải cau mày, hắn cũng không phải đối thủ của những kẻ địch này.
Ngay sau đi bọn họ rời đi không lâu, bức tượng vẫn không nhúc nhích tí nào, bàn đá nhỏ bé chậm rãi chuyển động, cả bức tượng này cũng chuyển động theo.
Bức tượng xoay chuyển, trường đao trong tay hắn ta lại chỉ về một hướng khác.
Một giọng nói trầm thấp như truyền ra từ trong bức tượng.
“Chiến trường Tử vong, bốn trận đã mở một.” Cùng lúc đó, tiểu đội thăm dò Hoa Hạ cũng phát hiện một bức tượng giống như đúc ở một chỗ khác.
Không lâu sau, bức tượng đã chuyển động hướng chỉ.
“Chiến trường Tử vong, bốn tận đã mở hai.” Tên nam tử cầm đầu kia cau mày, “Đây là có ý gì?” “Đừng để ý vội, hình như bức tượng này đang chỉ về một hướng khác, có lẽ bên kia có di tích gì đó, chúng ta đi qua xem một chút.” Đội ngũ nước Y gặp mấy Thú Thần, bọn họ tốn chút sức lực đánh giết nó, sau đó thấy bức tượng vừa mới phát hiện đã thay đổi phương hướng.
“Chiến trường Tử vong, bốn trận đã mở ba.” Ở nơi sau cùng, đội ngũ thăm dò của quốc gia Đông nam á trơ mắt nhìn bức tượng trước mặt chuyển động phương hướng.
“Chiến trường Tử vong, chính thức mở ra!” Sau khi mở ra một trận cuối cùng, tình cảnh trước mặt ba tiểu đội ở các nơi và ba người Giang Khải lập tức xảy ra sự thay đổi nghiêng trời lệch đất.
Trong rừng cây rậm rạp, tất cả thực vật đều biến mất không thấy gì nữa, cả khu vực mặt đất biến thành mặt đất bằng phỏng do từng tảng gạch đá lớn lót đường.
Một giọng nói trầm thấp vang vọng toàn trường.
“Người xông ra ngoài chiến trường Tử vong mới có thể gặp được Thần tử vong!” Vừa nói xong, bốn phương tám hướng đột nhiên xuất hiện rất nhiều kẻ địch.
Bọn họ mặc cổ trang theo phong cách Hoa Hạ, cầm đủ loại vũ khí trong tay, trong mắt mỗi người đều dấy lên chiến ý hừng hực.
“Giết!” Ba người Giang Khải vẫn chưa rõ xảy ra chuyện gì, chỉ thấy trời đất thay đổi mạnh, xung quanh có vô số đại quân xông ra, lao về phía bọn họ!
“Đây là… Ảo giác sao?” Giang Khải trợn to mắt.
Hiện tại không có quá nhiều thời gian tìm tòi nghiên cứu nguyên nhân, việc gấp gáp bây giờ là đối phó những kẻ địch này!
Giang Khải lập tức ném Truy mệnh ra, để Truy mệnh hình thành một bức tường phi đao phòng ngự xung quanh ba người, đồng thời rút ra Thiên La trảm yêu kiếm.
Hồ Ngôn lấy ra Phong lôi trượng của mình, Nguyễn Ngữ thì lấy ra Thái cực kiếm.
Ba người lập tức rơi vào khổ chiến!
Không chỉ ba người bọn họ, ba đội ngũ khác cũng bị vây công.
Phía đối diện có một tên nam tử mình trần nhảy lên cao ba mươi, bốn mươi mét, cự phủ trong tay hung hăng đập xuống trực tiếp đánh tan phòng ngự của Truy mệnh, sau đó chém một nhát về phía Giang Khải.
Giang Khải trợn to mắt, thực lực kẻ địch nơi này lại còn quá khủng bố?
Chỉ là một binh lính bình thường đã có thể nhẹ nhàng phá hộ thuẫn Truy mệnh của mình!
“Lão đại, cẩn thận!” Hồ Ngôn kêu lên một tiếng, đang muốn sử dụng Phong ngữ chú đột nhiên sau lưng có một bóng người lấy tốc độ không thể tưởng tượng lao về phía hắn ta, đâm một kiếm vào sau lưng Hồ Ngôn.
“Diêm Vương lệnh!” Giang Khải nhanh chóng bắn ra Diêm Vương lệnh công kích kẻ địch đánh lén Hồ Ngôn, đồng thời nhanh chóng nghiêng người né tránh nam tử cầm búa công kích trước mặt.
Sau khi Giang Khải né tránh công kích, người kia chặt một búa xuống mặt đất, gạch đá trên mặt đất lập tức bị chặt ra một vết nứt vài trăm mét.
Thấy cảnh này, trong lòng Hồ Ngôn, Nguyễn Ngữ, Giang Khải vô cùng khiếp sợ!
Thực lực của những kẻ địch này, mỗi một người đều hơn xa bọn họ!
Kẻ địch nơi này có thực lực quá khủng bố, cuối cùng Hồ Ngôn và Nguyễn Ngữ khó mà chống đỡ.
Thấy một nữ tử một kiếm đâm xuyên trái tim Nguyễn Ngữ, Giang Khải trừng muốn rách cả mí mắt, vừa định cứu viện đã bị mấy kẻ địch mạnh đẩy lui.
Nhưng chờ sau khi Giang Khải né tránh công kích, lại phát hiện Nguyễn Ngữ cũng chưa chết, hắn ta khoanh chân ngồi dưới đất không nhúc nhích tí nào, cũng không thấy miệng vết thương của hắn ta rướm máu, hoặc là trên mặt tỏ ra đau khổ.
Sau khi Nguyễn Ngữ tiến vào loại trạng thái này, những kẻ địch kia cũng không tiếp tục công kích hắn ta, ngược lại nhao nhao công kích Giang Khải và Hồ Ngôn.
Hồ Ngôn cũng không chống đỡ được bao lâu, Phong ngữ chú còn có chút tác dụng với Boss Quỷ Tinh và Thú Thần, nhưng những kẻ địch trước mắt có tốc độ, nhanh nhẹn, lực lượng đều đạt tới trình độ vô cùng kinh khủng này, Hồ Ngôn chỉ có thể bay lên mấy chục mét căn bản không cách nào tránh né công kích của bọn họ.
Một lát sau, Hồ Ngôn cũng bị đánh bại, khoanh chân ngồi dưới đất, vẻ mặt bình tĩnh.
Thấy hai đồng bạn đều không thật sự tử vong, lúc này Giang Khải mới thở phào một hơi.
Xem ra ở trong chiến trường Tử vong này, dù bị đánh bại cũng không bị đánh giết.
Hai người đều không nguy hiểm đến tính mạng, vậy Giang Khải cũng có thể chuyên tâm đối phó kẻ địch.
“Thuộc tính còn mạnh hơn ta!” Giang Khải cau mày, hắn cũng không phải đối thủ của những kẻ địch này.