Mệnh Luân Chi Chủ! Khi Dị Biến Giáng Lâm Nhân Gian! - Chương 1223

topic

Mệnh Luân Chi Chủ! Khi Dị Biến Giáng Lâm Nhân Gian! - Chương 1223 :Chiến trường Tử vong
Đội ngũ ba nước đã tiến vào động huyệt, vì đảm bảo cửa vào an toàn nên người tiến vào động huyệt cuối cùng không quên chuyển tảng đá lớn về chỗ cũ.
Đám người Giang Khải không phải vì đoạt bảo, cũng không vội tiến vào động huyệt.
Chờ khoảng nửa giờ, Giang Khải đoán bọn họ đã đi sâu vào trong động huyệt, lúc này mới dẫn theo Hồ Ngôn và Nguyễn Ngữ chui ra từ trong rừng.
Hồ Ngôn thử xê dịch tảng đá lớn này, nhưng dù hắn ta dùng sức như thế nào thì tảng đá lớn vẫn không nhúc nhích tí nào.
“Không phải chứ, nặng như vậy!” Nguyễn Ngữ cũng đến giúp đỡ, nhưng hai người hợp lực lại vẫn không thể xê dịch tảng đá lớn.
Giang Khải đi đến trước tảng đá lớn, hai tay ôm lấy tảng đá, dùng sức lực không hề nhỏ mới đẩy tảng đá ra.
Thoạt nhìn người vừa dịch chuyển tảng đá kia rất nhẹ nhàng, nhưng Giang Khải lại tốn rất nhiều sức lực.
Trên cơ bản có thể chắc chắn thuộc tính của đám người kia cao hơn mình rất nhiều!
“Chúng ta cố gắng không tiếp xúc với bọn họ.” Giang Khải nói.
Hồ Ngôn và Nguyễn Ngữ gật đầu, theo Giang Khải đi vào trong động huyệt kia.
Sau khi tiến vào động huyệt, bọn họ đi thẳng về phía trước theo lối đi kia, cũng không biết qua bao lâu bọn họ đã thấy phía trước có ánh sáng.
Hóa ra cái đó chính là lối ra, lúc đi đến lối ra ba người đều bị cảnh tượng trước mắt dọa sợ.
Nơi này có thảm thực vật rậm rạp, bầu trời cao xa, không khí trong lành, chim hót hoa nở.
“Đây… Đây là lòng đất hay là con đường kia đưa chúng ta đến chỗ khác?” Hồ Ngôn hoảng sợ nhìn cảnh tượng trước mắt, hỏi thăm đồng bạn.
“Lòng đất đâu có bầu trời.” Nguyễn Ngữ nói, “Chắc là thông đến những nơi khác. Trời ạ, nơi này thật sự là thế ngoại đào nguyên.” “Mọi người cẩn thận một chút.” Giang Khải cắt ngang hai người đang thưởng thức cảnh đẹp, cảnh giác nhìn quanh, “Các quốc gia phái ra cường giả đỉnh cấp đến thăm dò, có thể thấy nơi này chắc chắn cất giấu một vài nguy hiểm.” Lời nói của Giang Khải lập tức khiến Hồ Ngôn và Nguyễn Ngữ thu lại tâm tính du sơn ngoạn thủy, cẩn thận một chút.
“Trên mặt đất có dấu chân đi về ba hướng.” Hồ Ngôn chỉ một số cỏ dại bị giẫm đổ nói, “Xem ra ba đội ngũ này là chia ra thăm dò.” Giang Khải gật đầu, “Ta nghĩ chắc nơi này cũng không quá lớn, dù chia ra thăm dò thì cuối cùng vẫn có tỷ lệ gặp nhau.” “Vậy chúng ta đi về một phương hướng khác xem trước đó.” Giang Khải nhìn về hướng duy nhất không có dấu chân.
“Khải đội, nếu không để lão Hồ tính toán đi xem phương hướng nào có bảo vật?” Nguyễn Ngữ đề nghị.
Giang Khải lắc đầu, “Không tính, chúng ta đi đường này.” Mục đích chuyến đi này của hắn là hy vọng tìm kiếm được manh mối di tích Thần tử vong ở Quỷ Tinh, đương nhiên lần đầu tiên tiến vào di tích văn minh cổ trong hiện thực, Giang Khải cũng tò mò muốn xem nơi này có thứ gì do người thời đại trước để lại không.
Ngoài ra, Đổng soái tiết lộ tin tức có bí mật cao độ này cho mình, nếu để người khác biết còn gây ra chút rắc rối cho Đổng soái.
Tóm lại, Giang Khải cũng không có suy nghĩ tranh đoạt bảo vật.
Tình huống tốt nhất là không ai phát hiện ba người bọn họ tiến vào phạm vi di tích, cho nên Giang Khải cần phải cố gắng né tránh những người khác.
Đi khoảng mười mấy phút, bọn họ thấy trong cỏ dại trước mặt như ẩn giấu cái gì đó.
Ba người vội vàng chạy tới gạt cỏ dại ra, phát hiện nơi này lại có một bức tượng.
Tải ngay