Mệnh Luân Chi Chủ! Khi Dị Biến Giáng Lâm Nhân Gian! - Chương 1225
topicMệnh Luân Chi Chủ! Khi Dị Biến Giáng Lâm Nhân Gian! - Chương 1225 :Suy đoán to gan
“Rốt cuộc những người này là sự tồn tại chân thật hay là hư ảnh? Sao thực lực lại mạnh như vậy?!” Đã đánh không lại, Giang Khải cũng chỉ có thể tránh né mũi nhọn, liều mạng chạy trốn.
Ba khu chiến trường khác, những người thức tỉnh đó cũng không chịu nổi, tuy lực lượng của bọn họ khá cường hã nhưng còn chưa thể đánh lại những kẻ địch này.
Một chọi một đánh không lại, huống chi những kẻ địch này có số lượng đông đảo.
Chẳng mấy chốc những cường giả thức tỉnh này cũng đưa ra quyết định giống với Giang Khải.
Đánh không lại, chạy!
“Đáng chết, đám gia hỏa này là đẳng cấp gì, sao lại mạnh như vậy!” Một tên đội viên Hoa Hạ vừa chạy vừa mắng.
Đồng bạn bên cạnh hắn ta nói, “Chắc là người thời đại trước… Ta biết thực lực của người thời đại trước phần lớn đều rất mạnh, nhưng không ngờ dù là những binh sĩ bình thường này cũng mạnh mẽ hơn chúng ta nhiều như vậy!” “Chúng ta đã trở thành con mồi bị truy đuổi!” Ví dụ này lại khá chuẩn xác.
Toàn bộ chiến trường đều trở nên rất hỗn loạn, người của tất cả đội ngũ thăm dò đều chạy như điên khắp nói, sau lưng bọn họ lại là kẻ địch đuổi sát không bỏ, hiện trường lập tức như mạch nước ngầm chảy xiết hỗn loạn không chịu nổi.
Nhưng thực lực của những kẻ địch này quá mạnh, tốc độ của bọn họ cao hơn những người này một mảng lớn.
Liên tục không ngừng có người bị đánh bại, ngồi xuống nguyên tại chỗ tiến vào trạng thái tĩnh tọa.
Giang Khải đã lấy ra tất cả vốn liếng, Thế thân lừa gạt, trạng thái Lừa gạt, Chiến bát hoang, Chiến tranh chi dược, có thể sử dụng đều đã sử dụng nhưng vẫn không chống đỡ được mấy phút đã bị người ta đâm trúng từ sau lưng, rơi xuống từ giữa không trung.
Ngay sau đó, mấy tia sáng lạnh lóe lên, Giang Khải phát hiện cả người mình không thể động đậy, thân thể vô cùng nặng nề.
Chẳng mấy chốc, trong đầu hắn ầm một tiếng, cả người tiến vào một không gian kỳ quái.
Không gian này rõ ràng là một chiến trường Tử vong khác!
Tình cảnh giống nhau, kẻ địch giống nhau, sự khác biệt duy nhất là bọn họ có thể hoạt động.
Chỉ có điều, dù bọn họ có thể hoạt động nhưng vẫn không đánh lại kẻ địch, chỉ có thể chạy trốn khắp nơi.
Sau khi kiên trì thêm vài phút, Giang Khải lại bị đánh bại.
Cảm giác giống vậy lại truyền đến, thân thể vô cùng nặng nề, không cách nào động đậy, trong đầu ầm một tiếng lại tiến vào chiến trường Tử vong tiếp theo.
“Đệt, búp bê Nga à!” Sau khi Giang Khải lại thấy một chiến trường Tử vong mới, hơi sụp đổ.
Đây là có ý gì? Rốt cuộc là quá trình hắn bị đánh bại lặp lại vô hạn hay mình đã tiến vào một không gian ý thức nào đó, chỉ là không gian này ở trạng thái không ngừng lặp lại xếp chồng.
Tình huống của nhà thám hiểm khác có tốt có xấu, khi Giang Khải tiến vào tầng thứ ba của chiến trường Tử vong, có vài người còn chưa đi vào, nói rõ thời gian chống đỡ của bọn họ lâu hơn Giang Khải.
Nhưng từ tình hình chiến đấu ở tầng thứ nhất chiến trường Tử vong để phán đoán, dù bọn họ có thực lực mạnh hơn thì cũng không thể thoát khỏi vận mệnh bị đánh bại.
Đi vào cũng chỉ là vấn đề thời gian.
Giang Khải thấy Hồ Ngôn và Nguyễn Ngữ ngồi ngay ngắn ở đó, xem ra hai người đã tiến vào tầng thứ tư.
Lúc này, Giang Khải cũng không biết rốt cuộc chiến trường Tử vong là cái quỷ gì, suy nghĩ lại quyết định vẫn đi tìm Hồ Ngôn và Nguyễn Ngữ trước.
Nghĩ tới đây, Giang Khải nhìn một kẻ địch xông đến từ phía đối diện cũng không chạy, trực tiếp nghênh đón, chết rất dứt khoát.
Tầng thứ tư, quả nhiên hắn đã thấy Hồ Ngôn và Nguyễn Ngữ ở đây.
Dường như hai người này vừa tiến vào không lâu, vừa thấy Giang Khải đều hơi ngạc nhiên.
“Khải đội, sao ngươi lại đi vào nhanh như vậy chứ?” Giang Khải lùi đến bên cạnh hai người, nói, “Ta đến tìm hai người các ngươi, rốt cuộc tình huống nơi này là như thế nào?” “Ta đâu biết? Chết đi sẽ tiến vào chiến trường Tử vong tiếp theo, cảm giác như là luân hồi vô hạn nhưng lại không giống, nếu là luân hồi chắc có thể thấy những người chưa từng bị ai đánh bại, cho nên càng giống là từng tầng từng tầng có tình cảnh giống nhau.” Hồ Ngôn nhanh chóng nói.
Nguyễn Ngữ nói theo, “Ta cũng có cảm giác này, chỉ là thực lực của đối thủ luôn mạnh như vậy, nếu chúng ta vẫn không thắng được chẳng phải sẽ bị nhốt ở nơi này vĩnh viễn sao?” “Chiến trường Tử vong… Có lẽ, chúng ta với chiến trường Tử vong…” Giang Khải nói.
Đúng vào lúc này, kẻ địch lại lao đến xung quanh.
Ba người nhìn nhau, rất ăn ý đồng thời làm ra quyết định giống nhau.
Bọn họ cũng không chống cự, đồng thời bị đánh giết…
Không lâu sau, bọn họ gặp nhau ở tầng thứ năm.
“Cách hiểu có sự sai lầm.” Giang Khải nói tiếp lời nói còn chưa nói hết ở tầng trên.
“Khải đội, ngươi nói chuyện đừng chậm như vậy!” Tốc độ nói của Hồ Ngôn vô thức nhanh hơn gấp đôi.
“Cho nên, mấu chốt để thông qua chiến trường Tử vong là cái gì?” Nguyễn Ngữ nói.
“Đánh bại đối thủ sao? Những đối thủ này quá mạnh, ta nghi ngờ bọn họ đã vượt qua giai đoạn Siêu phàm.” Hồ Ngôn nói.
Ba khu chiến trường khác, những người thức tỉnh đó cũng không chịu nổi, tuy lực lượng của bọn họ khá cường hã nhưng còn chưa thể đánh lại những kẻ địch này.
Một chọi một đánh không lại, huống chi những kẻ địch này có số lượng đông đảo.
Chẳng mấy chốc những cường giả thức tỉnh này cũng đưa ra quyết định giống với Giang Khải.
Đánh không lại, chạy!
“Đáng chết, đám gia hỏa này là đẳng cấp gì, sao lại mạnh như vậy!” Một tên đội viên Hoa Hạ vừa chạy vừa mắng.
Đồng bạn bên cạnh hắn ta nói, “Chắc là người thời đại trước… Ta biết thực lực của người thời đại trước phần lớn đều rất mạnh, nhưng không ngờ dù là những binh sĩ bình thường này cũng mạnh mẽ hơn chúng ta nhiều như vậy!” “Chúng ta đã trở thành con mồi bị truy đuổi!” Ví dụ này lại khá chuẩn xác.
Toàn bộ chiến trường đều trở nên rất hỗn loạn, người của tất cả đội ngũ thăm dò đều chạy như điên khắp nói, sau lưng bọn họ lại là kẻ địch đuổi sát không bỏ, hiện trường lập tức như mạch nước ngầm chảy xiết hỗn loạn không chịu nổi.
Nhưng thực lực của những kẻ địch này quá mạnh, tốc độ của bọn họ cao hơn những người này một mảng lớn.
Liên tục không ngừng có người bị đánh bại, ngồi xuống nguyên tại chỗ tiến vào trạng thái tĩnh tọa.
Giang Khải đã lấy ra tất cả vốn liếng, Thế thân lừa gạt, trạng thái Lừa gạt, Chiến bát hoang, Chiến tranh chi dược, có thể sử dụng đều đã sử dụng nhưng vẫn không chống đỡ được mấy phút đã bị người ta đâm trúng từ sau lưng, rơi xuống từ giữa không trung.
Ngay sau đó, mấy tia sáng lạnh lóe lên, Giang Khải phát hiện cả người mình không thể động đậy, thân thể vô cùng nặng nề.
Chẳng mấy chốc, trong đầu hắn ầm một tiếng, cả người tiến vào một không gian kỳ quái.
Không gian này rõ ràng là một chiến trường Tử vong khác!
Tình cảnh giống nhau, kẻ địch giống nhau, sự khác biệt duy nhất là bọn họ có thể hoạt động.
Chỉ có điều, dù bọn họ có thể hoạt động nhưng vẫn không đánh lại kẻ địch, chỉ có thể chạy trốn khắp nơi.
Sau khi kiên trì thêm vài phút, Giang Khải lại bị đánh bại.
Cảm giác giống vậy lại truyền đến, thân thể vô cùng nặng nề, không cách nào động đậy, trong đầu ầm một tiếng lại tiến vào chiến trường Tử vong tiếp theo.
“Đệt, búp bê Nga à!” Sau khi Giang Khải lại thấy một chiến trường Tử vong mới, hơi sụp đổ.
Đây là có ý gì? Rốt cuộc là quá trình hắn bị đánh bại lặp lại vô hạn hay mình đã tiến vào một không gian ý thức nào đó, chỉ là không gian này ở trạng thái không ngừng lặp lại xếp chồng.
Tình huống của nhà thám hiểm khác có tốt có xấu, khi Giang Khải tiến vào tầng thứ ba của chiến trường Tử vong, có vài người còn chưa đi vào, nói rõ thời gian chống đỡ của bọn họ lâu hơn Giang Khải.
Nhưng từ tình hình chiến đấu ở tầng thứ nhất chiến trường Tử vong để phán đoán, dù bọn họ có thực lực mạnh hơn thì cũng không thể thoát khỏi vận mệnh bị đánh bại.
Đi vào cũng chỉ là vấn đề thời gian.
Giang Khải thấy Hồ Ngôn và Nguyễn Ngữ ngồi ngay ngắn ở đó, xem ra hai người đã tiến vào tầng thứ tư.
Lúc này, Giang Khải cũng không biết rốt cuộc chiến trường Tử vong là cái quỷ gì, suy nghĩ lại quyết định vẫn đi tìm Hồ Ngôn và Nguyễn Ngữ trước.
Nghĩ tới đây, Giang Khải nhìn một kẻ địch xông đến từ phía đối diện cũng không chạy, trực tiếp nghênh đón, chết rất dứt khoát.
Tầng thứ tư, quả nhiên hắn đã thấy Hồ Ngôn và Nguyễn Ngữ ở đây.
Dường như hai người này vừa tiến vào không lâu, vừa thấy Giang Khải đều hơi ngạc nhiên.
“Khải đội, sao ngươi lại đi vào nhanh như vậy chứ?” Giang Khải lùi đến bên cạnh hai người, nói, “Ta đến tìm hai người các ngươi, rốt cuộc tình huống nơi này là như thế nào?” “Ta đâu biết? Chết đi sẽ tiến vào chiến trường Tử vong tiếp theo, cảm giác như là luân hồi vô hạn nhưng lại không giống, nếu là luân hồi chắc có thể thấy những người chưa từng bị ai đánh bại, cho nên càng giống là từng tầng từng tầng có tình cảnh giống nhau.” Hồ Ngôn nhanh chóng nói.
Nguyễn Ngữ nói theo, “Ta cũng có cảm giác này, chỉ là thực lực của đối thủ luôn mạnh như vậy, nếu chúng ta vẫn không thắng được chẳng phải sẽ bị nhốt ở nơi này vĩnh viễn sao?” “Chiến trường Tử vong… Có lẽ, chúng ta với chiến trường Tử vong…” Giang Khải nói.
Đúng vào lúc này, kẻ địch lại lao đến xung quanh.
Ba người nhìn nhau, rất ăn ý đồng thời làm ra quyết định giống nhau.
Bọn họ cũng không chống cự, đồng thời bị đánh giết…
Không lâu sau, bọn họ gặp nhau ở tầng thứ năm.
“Cách hiểu có sự sai lầm.” Giang Khải nói tiếp lời nói còn chưa nói hết ở tầng trên.
“Khải đội, ngươi nói chuyện đừng chậm như vậy!” Tốc độ nói của Hồ Ngôn vô thức nhanh hơn gấp đôi.
“Cho nên, mấu chốt để thông qua chiến trường Tử vong là cái gì?” Nguyễn Ngữ nói.
“Đánh bại đối thủ sao? Những đối thủ này quá mạnh, ta nghi ngờ bọn họ đã vượt qua giai đoạn Siêu phàm.” Hồ Ngôn nói.