Những Ngày Chơi Đàn Và Nói Lời Yêu Cùng Liszt - Chương 88

topic

Những Ngày Chơi Đàn Và Nói Lời Yêu Cùng Liszt - Chương 88 :

Màn đáp trả sắc sảo của Charoline khiến gã đàn ông cứng họng, hoàn toàn không nói nên lời. Hắn ngẩn ra trước cây đàn dương cầm, rượu cuối cùng cũng bắt đầu phát huy tác dụng. Trong đầu hắn vang lên tiếng ù ù, từ một giai điệu hành khúc nhịp nhàng dần tăng tốc đến mức khiến hắn gần như phát điên.

Một thứ ồn ào, đúng nghĩa là tiếng ồn ào.

Hắn nắm chặt ly rượu, lắc mạnh đầu cố lấy lại tỉnh táo. Do dùng sức quá đà, rượu văng ra khỏi ly, rơi xuống mu bàn tay. Vodka ướp lạnh để lại cảm giác buốt giá nơi da thịt, khiến hắn phần nào tỉnh táo hơn đôi chút.

Tiếng cười rộ quanh hắn mỗi lúc một lớn hơn. Sau những cây quạt lông vũ khẽ che miệng, các quý bà thì thầm, những câu nói nhỏ vụn lẫn vào nhau như chính khúc nhạc vừa được chơi lên từ cây đàn của cô gái ấy. Hắn khẽ bĩu môi, nhíu mày đầy khó chịu, trong lòng lại ngấm ngầm khinh bỉ đám phụ nữ ấy — những người chỉ nghe vài bản nhạc, xem một buổi biểu diễn là lập tức đổi phe. Tiếng họ rì rầm chẳng khác gì tiếng ong vo ve chói tai!

"Xin lỗi, thưa ông." Chopin cuối cùng nở một nụ cười xa cách, "Cho phép tôi được rời đi trước."

Khúc nhạc dí dỏm của nữ nghệ sĩ vĩ cầm đã giúp anh thoát khỏi tình cảnh khó xử, đồng thời mang lại cho anh chút cảm giác được bảo vệ ấm áp. Chopin phớt lờ gã đàn ông đang chặn trước mặt, nghiêng người lướt qua. Tối nay anh đã không còn tâm trạng, cũng chẳng định đàn thêm nữa.

Phía bên kia khán phòng, sau tấm rèm dày lộng lẫy, một quý ông tóc bạc đang ung dung nhấp trà, vẻ mặt thích thú như đang xem kịch.

"Đúng là một cô bé biết bảo vệ người khác." Ông đặt chén trà ngang ngực, khẽ cảm thán. "Hiếm lắm mới thấy, không quá bốc đồng, vẫn giữ được phong thái tao nhã."

Ánh mắt ông vẫn dõi theo Charoline, rồi lẩm bẩm: "Cũng có dáng dấp của một nghệ sĩ rồi."

Phía sau ông là một người đàn ông trung niên, nghe xong liền khẽ cúi người, giọng cung kính: "Ngài có muốn tôi mời cô ấy đến gặp không, thưa Điện hạ?"

"Bohem, ta đã tháo bỏ cái xiềng xích vương tước ấy lâu rồi. Đừng gọi ta là 'Điện hạ' nữa."

"Tôi đã gọi ngài như vậy từ nhỏ, khó mà sửa được, xin ngài cho tôi thêm chút thời gian để quen."

"Cố chấp và bảo thủ y hệt cha anh, chẳng thú vị chút nào."

"Thật xin lỗi vì chuyến đi này không phải cha tôi đi cùng ngài. Mong ngài tạm chịu đựng tôi đến khi quay lại Đức."

Quý ông hừ khẽ, lắc đầu, lộ vẻ bất lực hiếm thấy ở một người quý tộc.

"Khụ, Điện... à không, thưa ngài, tôi mạn phép nhắc — hành động vừa rồi của ngài thật chẳng hợp lễ nghi. Vậy còn cô gái ấy?"

"Vô vị." Ông liếc sang người hầu, rồi hướng mắt về phía Charoline. "Để lần sau đi, Bohem. Dù sao chuyến này chúng ta đến Paris không phải vì cô ấy."

Ông đặt tách trà xuống bàn nhỏ, nói tiếp: "Đi thôi. Còn một cuộc gặp quan trọng đang chờ. Cô gái kia... cứ để người bên Paris âm thầm trông chừng là được."

Ngay lúc ấy, giọng nói vang lên từ phía trung tâm lại kéo sự chú ý của họ về —

"Ha, chỉ biết trông chờ phụ nữ đến giải vây cho mình à, ngài nghệ sĩ?"

Bị phớt lờ bởi dáng người tao nhã vừa lướt qua, gã đàn ông say khướt như bị châm lửa. Rượu ngấm vào máu khiến hắn không còn kiểm soát nổi cái miệng, bắt đầu buông lời mỉa mai cay độc: "Không hổ là kẻ mất nước! Ở xứ người chỉ biết tìm chỗ nương thân thôi phải không?"

Chopin khựng người lại, quay phắt về phía hắn, trong mắt cuộn lên cơn bão dữ.

Gã đàn ông bị ánh nhìn ấy làm cho chột dạ, nhưng nhanh chóng lấy lại bình tĩnh. Trước mặt hắn chỉ là một nhạc sĩ gầy gò, không tước vị, không thế lực — hắn chẳng việc gì phải sợ.

"Thật đáng thương, anh chỉ biết trừng mắt nhìn tôi mà chẳng làm được gì cả. Vì tôi ngồi đây uống rượu, còn anh chỉ biết đàn hát mua vui—" Hắn nhoẻn miệng cười, giọng đầy đắc ý, "Ba Lan, nếu tôi nhớ không lầm, là quốc gia đã bị xóa khỏi bản đồ. Giờ nó là thuộc địa của Sa hoàng, giống như anh chẳng thể chống lại tôi vậy."

Lời hắn vừa dứt, cả phòng đồng loạt hít vào một hơi lạnh. Ai cũng sững sờ — gã này là ai, sao lại dám nói ra thứ ngôn từ thô thiển đó ở nơi tao nhã như salon âm nhạc? Trời ơi, chủ nhân của salon chưa bao giờ chào đón những kẻ cực đoan thế này!

Hắn điên thật rồi. Chopin hiểu ra, không cần tranh luận với một kẻ như vậy — vô ích. Gương mặt anh lạnh tanh, đôi mắt đỏ lên vì giận, nhưng anh chỉ muốn rời khỏi đây.

Bóng lưng người nghệ sĩ khiến gã say cảm thấy mình vừa thắng một ván nhỏ, thế là hắn lại càng hả hê, quyết định tấn công tiếp — lần này là về phía Charoline, người vừa khiến hắn mất mặt.

"Ồ, định tìm cô ta để an ủi nhau sao? Cũng đúng thôi, những kẻ yếu hèn lúc nào cũng cần dựa vào nhau, l**m láp vết thương của nhau để thấy mình còn tồn tại."

Hắn bật cười, giọng say sưa nham nhở: "Nhìn cô xem — tóc đen, gương mặt Á Đông thanh tú, còn đôi mắt xanh này... hẳn là kết quả của một cuộc chinh phục thắng lợi chăng? Vùng đất phương Đông yếu đuối nhưng trù phú sớm muộn gì cũng sẽ thành khu vườn sau nhà của chúng tôi.

Cô không phải là người Ấn à? À, bị chinh phục rồi, Ấn Độ mang đến cho chúng tôi lá trà thơm vô tận. Còn cô thì sao, thưa tiểu thư? Đất nước của cô sau khi bị chinh phục sẽ mang lại cho chúng tôi thứ gì?"

Hắn cười lớn, tiếng cười vang khắp phòng, còn mọi người thì im phăng phắc. Chủ nhân của salon là một quý bà tao nhã, cuối cùng cũng hốt hoảng bước đến.

Trời ơi, salon của ta!

Gã kia chính là bạn nhậu của chồng bà — kẻ ngu ngốc mà bà thề sẽ không bao giờ tha thứ.

Mắt bà tối sầm, suýt ngất. Không, bà chưa thể ngất bây giờ — phải dập tắt vụ ồn ào này trước khi danh tiếng bị hủy hoại!

Nhưng người bước ra đầu tiên lại là Charoline.

Cô cúi đầu, sải bước thẳng đến trung tâm. Từng bước nhẹ mà dứt khoát, tốc độ nhanh đến mức gió lùa qua vạt váy.

Khi đến gần, cô giơ tay lên — cây vĩ cầm đã nằm gọn trong tay.

"Charoline!"

Tiếng gọi của Chopin vang lên cùng lúc với tiếng rơi vỡ của ly rượu, ánh mắt hoảng hốt của đám đông. Cây đàn dừng lại sát ngay bên tai gã đàn ông.

Trán hắn túa mồ hôi lạnh, chỉ cách vài centimet nữa là lưng đàn chạm vào mặt. Hắn nuốt khan, run rẩy nhìn cô.

Trên khuôn mặt Charoline không còn chút biểu cảm, nhưng đôi mắt kia như có thể thiêu đốt mọi thứ. Cô kéo vĩ mạnh qua dây đàn — âm thanh chói tai vang lên, khàn đặc và rát bỏng. Người nghệ sĩ chưa từng chơi sai một nốt nào lại cố tình tạo ra một âm thanh xấu xí đến thế.

Gã đàn ông bất giác rùng mình.

"Thưa ông, tỉnh rượu chưa?" Charoline lạnh giọng hỏi.

Hắn ngây ra, chỉ biết gật đầu.

"Rồi thì tốt," Cô nói, ánh mắt sắc như dao. "Sẽ đến một ngày, những con người bị giẫm nát tự do, bị xé nát quê hương — họ sẽ đứng dậy. Họ và đất nước của họ sẽ từ đống tro tàn, từ nỗi nhục và vết thương ấy, hồi sinh trong ngọn lửa kiêu hãnh."

Khí thế lạnh lùng tỏa ra từ thân hình nhỏ nhắn khiến cả gã say cũng run rẩy. Cơn men tan biến trong tích tắc, sau lưng hắn chỉ còn lại một luồng lạnh buốt chạy thẳng sống lưng.

"Quân đội có thể giành được chiến thắng nhất thời, ông có thể tận hưởng khoảnh khắc trái cấm ấy — nhưng nếu nghĩ rằng người mất nước đáng bị nô dịch, bị chà đạp lên lòng tự tôn của mình...

Thì tốt nhất nên sớm cắt đứt ảo tưởng đó đi. Thưa ông, xin đừng bao giờ mơ đến chuyện chinh phục. Chúng tôi kiêu hãnh lắm, chẳng bao giờ cúi đầu vì những kẻ như ông!"

Cô bước từng bước áp sát, hắn thì từng bước lùi lại, cho đến khi lưng đụng vào cây đàn dương cầm, không thể rút lui thêm được nữa.

"Tôi, Charoline Xia, một nghệ sĩ đến từ mảnh đất bị ông khinh miệt, từ nay sẽ không bao giờ tham dự bất cứ buổi tiệc nào có ông, và càng không bao giờ diễn tấu cho ông nghe dù chỉ một nốt nhạc!"

Căn phòng nhỏ vang vọng lời tuyên bố sắc sảo của cô gái — giận dữ mà kiêu hãnh, bừng bừng khí phách của một linh hồn bất khuất, đẹp đến nao lòng.

"Công tước phu nhân, xin cho phép tôi cáo lui, cũng xin thứ lỗi vì sự thất lễ của tôi."

Cúi chào, nói xong, Charoline quay người rời khỏi khán phòng, chẳng buồn ngoảnh lại.

"Thưa phu nhân," Chopin đứng dậy, giọng điềm tĩnh nhưng ánh mắt vẫn còn phẫn nộ, "Với tư cách một nghệ sĩ Ba Lan, nghe những lời sỉ nhục ấy khiến tôi đau đớn tột cùng. Tôi, Fryderyk Chopin, là bạn thân của cô ấy, và cũng sẽ làm như cô ấy: rút lui, từ chối biểu diễn!"

Sau khi "một Paganini khác" của thời đại rời đi, đến cả một trong những nghệ sĩ dương cầm kiệt xuất nhất Paris cũng theo bước, khiến cả khán phòng lập tức xôn xao. Nữ chủ nhân của buổi salon nắm chặt cây quạt, mặt trắng bệch.

"Phu nhân," Có tiếng nói vang lên, "Là bạn của họ, tôi cảm thấy xúc động vì tình bạn ấy. Dẫu chỉ là một họa sĩ nhỏ bé, nhưng Eugène Delacroix tôi xin được tuyệt đối ủng hộ hành động của bạn mình. Tôi từ chối tiếp tục tham dự, và sẽ không hợp tác với bất kỳ ai có liên quan đến kẻ vừa rồi."

Nữ chủ nhân khẽ khựng lại.

"Phu nhân, với tư cách bạn của cô ấy, và là bạn thân của người bạn cô ấy, tôi, George Sand, cũng hoàn toàn ủng hộ quyết định của họ. Tôi nghĩ buổi tiệc của bà chắc chẳng thiếu một cây bút tầm thường như tôi đâu. Buổi tiệc rất tuyệt, chỉ tiếc là khách mời lại chẳng xứng tầm."

Lưng nữ chủ nhân ướt đẫm mồ hôi lạnh.

"Xin... xin quý vị bình tĩnh, còn... còn Liszt ngài ấy..." Bà cố gắng giữ vững nụ cười, ra hiệu cho người hầu nhanh chóng đi mời vị nghệ sĩ dương cầm kia ra cứu vãn tình hình.

Nhưng chờ mãi Liszt vẫn chưa xuất hiện. Người hầu mặt tái mét run rẩy bước vào.

"Ngài Liszt đâu rồi?" Bà miễn cưỡng nặn ra một nụ cười.

"Thưa... thưa phu nhân, ngài ấy nhờ tôi chuyển lại lời nhắn."

Người hầu nuốt khan rồi cất giọng:

"Phu nhân, xin thứ lỗi cho sự thất lễ của tôi. Với tư cách là người yêu của vị tiểu thư ấy, và là một nghệ sĩ Hungary yêu chuộng hòa bình — tôi, Franz Liszt, hoàn toàn đồng tình với bạn bè của mình. Tôi cũng từ chối biểu diễn hay tham dự buổi tiệc này. Xin phép được cáo lui."

Khi các nghệ sĩ lần lượt rời đi, sắc mặt nữ chủ nhân đã không thể giữ nổi vẻ bình thản. Nụ cười của bà cứng lại rồi tắt hẳn. Salon của bà đã tan nát, và danh tiếng của bà từ nay cũng chỉ còn là trò cười.

Bà không còn tâm trí níu kéo ai nữa, giận dữ vén váy, lao đi tìm gã chồng ngốc nghếch đã rước tai họa này về.

Trong góc khuất, nơi khán phòng trước đó —

"Còn nữa," Người đàn ông đứng dậy, chỉnh lại cổ tay áo, ánh mắt lạnh lẽo như lưỡi dao lướt qua người đàn ông say khướt bên dương cầm. "Tôi hy vọng trong danh sách hợp tác tương lai của tôi sẽ không có bất cứ ai liên quan đến kẻ ngu ngốc, sản phẩm thất bại của tạo hóa kia."

"Vâng, thưa ngài."

Lời nói băng giá ấy khiến người hầu trung niên khẽ bật cười.

Ban nãy còn chê cô gái "bảo vệ bạn bè quá đà", giờ đến lượt ngài đây cũng che chở chẳng kém gì.

Ông ta bắt đầu cảm thấy hứng thú với cô gái ấy, thậm chí mong được gặp mặt — cô gái đột ngột xuất hiện ấy hẳn là một người rất thú vị.

Hai người rời khỏi salon một cách lặng lẽ. Khi bóng dáng lão nhân khuất hẳn, trên ngón tay giữa ông, đoá hồng đỏ khắc vào ánh sáng, ẩn dưới lớp ren cầu kỳ nơi cổ tay.

*

"Eugène, George, có thấy Charoline không?" Ngoài dinh thự, Liszt cuối cùng cũng tìm được Sand và Delacroix giữa dòng người.

"Cô gái nhỏ của anh được một vị hoàng tử đưa đi rồi," George châm điếu xì gà, giọng nửa trêu chọc nửa mơ hồ. "Nói mới lạ, tối nay anh biến mất đúng lúc thật đấy. Mà Charoline tối nay rực rỡ quá, Franz à, cô ấy đáng yêu đến mức khiến người ta không thể rời mắt. Anh nên trông chừng cô ấy cho kỹ đi."

"George, đừng trêu Franz nữa." Delacroix liếc cô một cái, rồi quay sang nói với Liszt, "Đi xe ngựa của tôi đi, Fryderyk có lẽ đã đưa cô ấy về rồi. Tôi khuyên anh nên đến nhà anh ta — khi rời đi, cô ấy trông không ổn lắm."

Liszt cảm ơn, leo nhanh lên xe, báo địa chỉ rồi giục ngựa phóng đi.

"Vì sao không để tôi nói nốt, Eugène?"

"Vì tôi nghĩ cô nhìn nhầm rồi, George."

"Nhầm? Anh đang nghi ngờ bản năng của một nhà văn à? Tôi chưa bao giờ nhìn nhầm tình yêu."

"Không, George, lần này cô sai rồi. Giữa họ không phải là tình yêu."

"Trực giác của họa sĩ sao?"

"Tôi từng vẽ họ, George. Thứ giữa hai người đó vượt xa tình yêu — một sự gắn bó sâu hơn, thân mật hơn bất kỳ mối tình nào."

"Nghe mơ hồ thật đấy."

"George, chỉ có Franz mới khiến cô gái ấy đánh mất chính mình, rồi cũng chỉ có anh ta khiến cô ấy tìm lại được bản thân."

"Dài dòng quá, họa sĩ quý tộc. Anh có muốn tôi cho quá giang không? Hay định lội bộ về nhà?" George ngẩng đầu nhìn anh, đôi môi cong nhẹ.

"Muốn. Làm ơn." Câu đáp ngắn ngủn cùng tiếng thở dài của Delacroix tan vào gió đêm.

*

Cánh cửa bật mở — chưa kịp khép vì họ biết sẽ có người đến.

Chopin quay lại. Liszt đang đứng trước cửa, hơi thở dồn dập, mái tóc vàng rối tung vì vội vã, tay còn bám vào khung cửa.

"Franz, nhỏ thôi." Chopin đặt ngón tay lên môi, thì thầm, "Cô ấy ngủ rồi."

Theo hướng Chopin chỉ, Liszt thấy cô gái đang ngủ say trên chiếc sofa, tựa đầu vào gối lớn.

Anh đặt cây gậy xuống, bước nhẹ đến gần. Hàng mi vẫn ướt, khóe mắt đỏ hoe, sự run rẩy còn đọng nơi môi khiến anh nghẹn lại.

Anh nhẹ nhàng bế cô vào lòng, cô vẫn nức nở trong mơ. Gạt nhẹ mấy sợi tóc, anh khẽ hôn lên trán cô — một nụ hôn trân quý và dịu dàng.

"Anh xin lỗi, Charoline... Anh đã không bảo vệ được em." Giọng anh khàn khẽ, gần như tan vào hơi thở.

Cô dụi mặt vào cổ anh, mùi hương quen thuộc khiến cô lập tức yên lòng.

"Franz." Cô khẽ gọi tên anh trong mơ, và rồi, toàn thân dần thả lỏng.

"Ừ, anh đây. Ngủ đi." Anh siết chặt vòng tay, rồi lại nới lỏng, nhẹ nhàng vuốt dọc sống lưng cô.

Charoline khẽ cựa mình trong lòng Liszt, rồi hoàn toàn yên ổn như chìm vào giấc mộng.

"Fryderyk..."

Nghe thấy tên mình, Chopin vẫn đang lặng lẽ nhìn người bạn thân đầy trìu mến ngẩng đầu lên. Anh nhận ra Liszt không quay lại nhìn mình.

"Franz, chuyện gì vậy?"

Chopin thấy Liszt rút ra một tờ giấy đã được gấp cẩn thận.

"Là ý của Charoline lần trước nói với anh. Tôi đã gặp được người trong giới có thể giúp anh nhanh chóng hoàn tất mọi thủ tục."

Nhạc sĩ người Ba Lan hơi sững lại, tim anh bất giác đập nhanh hơn.

"Người này có thể giúp thông qua việc xét duyệt hộ chiếu của anh và cha mẹ anh. Tôi để tài liệu ở đây, nhớ đọc kỹ những lời khuyên anh ta viết."

Nói xong, Liszt bế người con gái trong lòng, chuẩn bị rời đi.

"Cây gậy của tôi và cây đàn của cô ấy, làm phiền anh thu dọn giúp."

Chopin ngẩn ngơ nhìn bóng bạn đi khuất, ngón tay run lên mà chẳng kịp phản ứng.

"Fryderyk, chúng ta là tri kỷ." Liszt dừng lại nơi ngưỡng cửa, giọng khẽ mà kiên định. "Còn Charoline, là tình yêu của tôi."

Khi Chopin khép cửa lại, họ đã rời đi từ lâu.

Không hiểu vì sao, anh lại nhớ đến dáng vẻ Charoline ngồi trên chiếc sofa này, òa khóc không kiềm được.

"Fryderyk, đừng buồn. Ba Lan vẫn còn trên bản đồ, Warsaw vẫn đẹp như cổ tích. Một trăm năm sau thôi, thật đấy, tôi không lừa anh đâu, anh hiểu mà."

"Anh không thể khóc được thì để tôi khóc thay anh nhé —"

"Chúng ta giống nhau, đều là những linh hồn trôi dạt khỏi quê hương, là những cánh bèo không gốc rễ..."

"Tôi sợ lắm. Làm sao mới có thể mạnh mẽ như anh được?"

Chopin siết lấy chiếc gối mà cô vừa tựa đầu, trong lòng bỗng trào lên một nỗi kinh hoàng mơ hồ. Anh nhìn chằm chằm đầu ngón tay mình, bật ra một nụ cười khổ.

Charoline, tôi không mạnh mẽ như em nghĩ đâu.

Tôi cũng... sợ hãi.

Nhưng tôi... sẽ kìm lại.

Anh nắm chặt tay, kéo tờ giấy trước mắt, trong lòng đã có quyết định.

*

【Tiểu kịch trường · Luận chiến No.1 Op.24】Phần 2

[015, Chủ thớt · Tôi đến để bóc tin siêu to khổng lồ đây!]

Người phê bình cuối cùng rồi cũng sẽ bị phê bình, nào, để tôi nhắc lại vị thánh Saint-Saëns mà tôi nói ở lầu 7 xem, người ta nói gì về ông ấy nhé?

Hừm, mùi thuốc súng bắt đầu lan ra rồi—

Ravel nhận xét về Saint-Saëns: "Nếu ông ta bận chế tạo hộp thay vì sáng tác, thì có lẽ đó mới là điều tốt cho âm nhạc."

[016, Dạ Vũ Phiền Nhưng Anh Còn Phiền Hơn]

Xin cho tôi được cười một cách vô lương tâm, các vị đại thần đúng là bắt đầu 'độc miệng' rồi. Tôi có linh cảm cuộc "luận chiến" sau đây sẽ dữ dội lắm đây.

[017, Bạch Vũ Trầm]

Có ai giải thích giúp tôi mối liên hệ giữa 'chế hộp' và 'soạn nhạc' không? Câu này như một nhát dao vô hình, thật sự quá đau lòng với một nhà soạn nhạc hahaha.

[018, Chủ thớt · Tôi đến để bóc tin siêu to khổng lồ đây!]

Phê bình cá nhân là chuyện nhỏ, chứ cả một trường phái bị công kích thì sao? Để tôi dẫn các bạn đến hiện trường nhé——

Bắt đầu với "phái Weimar" đi.

Đầu tiên là đại thần Berlioz, vốn được xem là "nhà văn kiêm nhạc sĩ" (hoặc ngược lại).

Rossini bình về 'Bản giao hưởng tưởng tượng' của Berlioz: "Tuyệt vời đấy, nhưng tiếc là... nó chẳng phải âm nhạc."

Mendelssohn nói: "Chẳng có gì đáng để quan tâm cả — chỉ là những lời lảm nhảm, gào thét và than vãn lặp đi lặp lại."

[019, Trường Tương Tư]

Theo logic của chủ thớt ở lầu 15, tôi cứ tưởng Rossini sẽ bắn phá Beethoven cơ. Ai ngờ lại là Berlioz – tội nghiệp ghê. Có vẻ như đại thần Rossini đã trút cơn giận lên người đáng thương ấy rồi à?

[020, Molo – Cuộc Sống Khó Quá]

Bạn ở trên dễ thương thật đấy. Tôi đọc nửa câu đầu của Rossini còn tưởng là lời khen, đến nửa sau thì... phun cả nước ra màn hình.

Trời ơi, tội cái điện thoại của tôi!

À mà "nhà văn kiêm nhạc sĩ" là sao cơ chứ, buồn cười chết mất hahaha!

[021, Uyển Sương]

Chỉ cần tưởng tượng biểu cảm của Berlioz khi nghe Rossini nói câu ấy thôi, tôi đã thấy không nỡ cười rồi... mà vẫn cười.

Thật ra tôi vẫn khá thích Bản giao hưởng tưởng tượng đó nha 2333~

[022, Tứ Mi Lục Tiểu Kê]

Có phải chỉ mình tôi để ý đến câu đánh giá của Mendelssohn không? Trời ơi, tim tôi tan nát rồi—

[023, Vân Thâm Bất Tri Xứ]

"Lảm nhảm, gào thét, than vãn"? Tôi hiểu rồi, chắc vì thế mà tim bạn ở trên tan nát đó. Nhận một lời đánh giá như thế đúng là quá tàn nhẫn với một nhà soạn nhạc...

[024, Homesame]

Không không, chuyện còn đau hơn nhiều đấy.

Mendelssohn là bạn thân của Berlioz, chính ông đã tặng Berlioz một cây gậy chỉ huy. Dù nghèo túng đến đâu, Berlioz vẫn luôn giữ bên mình hai thứ cho đến khi qua đời: cây gậy ấy, và cây đàn guitar của Paganini.

Giờ thì hiểu chưa? Bị người bạn thân đánh giá như thế, đúng là cú đâm chí mạng. Mendelssohn × Berlioz – couple "ngược tâm kinh điển"! Chủ thớt hôm nay đúng là phát dao đâm tim fan rồi!

[025, Môn Tài Chính Có Ăn Được Không]

Chết tiệt, cảm ơn bạn lớp phó đã tô sáng phần quan trọng.

Đau quá, đau đến mức viên kẹo trong miệng tôi cũng trở nên đắng nghét.

Sao tôi có cảm giác như vừa xem xong một bộ truyện ngược dài mười vạn chữ vậy!

[026, Mười Vạn Phát Phát]

Đưa bút đây, tôi muốn viết luôn bộ ngược đó! QAQ