Những Ngày Chơi Đàn Và Nói Lời Yêu Cùng Liszt - Chương 89

topic

Những Ngày Chơi Đàn Và Nói Lời Yêu Cùng Liszt - Chương 89 :

Bị ánh nắng tinh nghịch len lỏi qua khung cửa chớp chọc đến lóa mắt, Charoline khẽ giật mình, chậm rãi mở mắt ra khỏi cơn mộng. Cô im lặng, cảm nhận dưới lưng là một mặt phẳng cứng rắn, khác hẳn chiếc giường quen thuộc của mình.

Chớp mắt mấy lần, cô vẫn nằm yên, để ánh nhìn dần dần nhận rõ mọi thứ xung quanh. Trần nhà với những hoa văn giản dị quen thuộc, lò sưởi cũ trong góc đã tàn lửa chỉ còn tro vương ánh đỏ, chiếc đồng hồ treo tường vẫn đều đặn tích tắc, và bức chân dung trên tường lặng lẽ dõi theo căn phòng.

Chàng trai trong bức tranh có gương mặt tuấn tú và đôi mắt đẹp đến mức khiến người ta dễ dàng đắm chìm trong ánh nhìn ấy. Charoline bỗng sực tỉnh, đây không phải nhà của Chopin nơi cô ngất đi đêm qua, mà là nhà của Liszt.

Ký ức lờ mờ kéo về: cô đã bị lay động dữ dội, đắm mình trong nỗi đau mất quê hương, nước mắt như những hạt châu đứt chuỗi tuôn ra cùng bao nỗi u uất bị dồn nén.

Đôi khi, có thể khóc được... cũng là một điều tốt.

Nhớ lại cảnh mình khóc như một đứa trẻ ngay trước mặt Chopin, Charoline che mặt, xấu hổ đến muốn độn thổ. Trời mới biết chỉ cần nghĩ lại thôi cũng đủ đỏ mặt đến mức không dám nhìn ai. Nhưng dường như, giữa những tiếng nức nở ấy, cô còn kể cho người bạn nghe rằng trăm năm sau, Warsaw của họ sẽ là một thành phố yên bình và tươi đẹp đến nhường nào.

Khi ấy cô mải khóc, chẳng để ý gương mặt Chopin ra sao, nhưng nghĩ lại, có lẽ trong lòng anh sẽ dấy lên niềm hy vọng và an ủi chăng?

Charoline thả tay khỏi mặt, gõ nhẹ lên trán mình, cơn đau rõ rệt khiến cô khẽ rít một tiếng. Cô thật không hiểu sao mình lại ngủ thiếp đi dễ dàng đến thế, không hề mệt, mà giống như bị rút cạn ý thức, chìm vào giấc ngủ một cách đột ngột.

Hình như... cô còn ngửi thấy hương vị thuộc về Liszt?

Đôi mắt cô bỗng mở to. Vừa định ngồi dậy, Charoline phát hiện bên cạnh mình là một mái đầu vàng óng đang gục xuống. Cô lập tức khẽ lại động tác, nhẹ nhàng ngồi dậy.

Là Liszt. Anh đang ngủ say.

Charoline lúc này mới nhận ra mình nằm trên ghế sofa trong phòng khách, còn Liszt thì tựa bên cạnh, hẳn đã thức canh cô suốt đêm.

Ánh mắt cô lập tức trở nên dịu lại. Cô đưa tay khẽ vén những sợi tóc vàng lòa xòa trên trán anh, từng chút một để lộ ra gương mặt điển trai mà cô vốn quen thuộc.

Không biết trong giấc ngủ anh đang nghĩ gì mà giữa hàng mày vẫn vương nét trầm ngâm. Anh ngồi dựa vào sofa, gối đầu lên tay, trên người đắp tạm chiếc áo khoác nhung đen dày.

Có lẽ tư thế ấy chẳng thoải mái gì với một người cao lớn như anh, nên áo đã trượt khỏi vai, vừa phủ vừa rơi xuống tấm thảm dưới chân.

Charoline vừa buồn cười vừa bực.

Người đàn ông này vẫn cố chấp như thế, chẳng bao giờ biết chăm sóc bản thân. Giữa mùa đông, dù lò sưởi còn âm ấm, anh mà ngủ kiểu này thì chẳng phải tự chuốc bệnh vào người sao?

Dù hơi bất mãn, nhưng khi tay cô vừa chạm vào, định đánh thức anh dậy, động tác lại vô thức biến thành một cái vuốt nhẹ nơi giữa trán, thay anh làm phẳng đi nếp nhăn nhỏ kia.

Không hiểu sao, bàn tay ấy dường như bị mê hoặc, chẳng thể rời khỏi khuôn mặt anh nữa.

"Em sờ đủ chưa, Charoline của anh?"

Giọng nói trầm thấp mang theo chút từ tính quen thuộc của Liszt vang lên trong không gian yên tĩnh, mơ hồ và lười biếng đến mức quyến rũ gấp bội.

Sáng sớm mà đã bị giọng nói ngập tràn hormone ấy tấn công, Charoline nhất thời không chống đỡ nổi. Cô vội rụt tay lại, nhưng Liszt nhanh hơn, đã nắm lấy cổ tay cô.

Anh áp bàn tay nhỏ bé ấy lên má mình, cọ nhẹ như một chú mèo lớn được v**t v*, rồi thuận thế chống người dậy, theo hướng bàn tay ấy mà tiến lại gần.

"Chào buổi sáng, Charoline. Vừa mở mắt ra đã được thấy em đúng là điều tuyệt vời nhất." Liszt nheo mắt, trong lời nói mang theo chút say đắm.

Sự thân mật bất ngờ như thế, ban đầu khiến nữ nghệ sĩ vĩ cầm hoảng hốt, nhưng lâu dần, cô lại thành ra quen thuộc. Tuy vậy, bản tính kín đáo đặc trưng của người phương Đông vẫn khiến cô hơi lúng túng.

"Chào buổi sáng, Franz." Charoline cố giữ giọng bình tĩnh, khẽ nói: "Nhưng... Franz này, anh có thể tránh ra một chút được không? Em muốn ngồi dậy."

Đáp lại lời cô là bàn tay Liszt buông ra. Nhưng ngay khi cô vừa thở phào, anh lập tức vòng tay qua, ôm trọn eo cô, rồi gối đầu lên đùi cô qua lớp chăn mềm.

"Không đâu." Anh dứt khoát từ chối.

"Franz, em phải đi tập đàn rồi..." Cô cố thuyết phục.

Từ trong chăn vang lên một tràng cười khẽ. "Anh tịch thu cây vĩ cầm của em rồi. Anh ném nó ở nhà Fryderyk rồi. Giờ thì sớm quá, chắc anh ta còn đang ngủ. Muốn gặp lại cây đàn của em, thì... chiều nay nhé, Charoline của anh."

Cô hít sâu, kinh ngạc nhìn anh: "Anh ném nó? Chúa ơi, Franz, anh vẫn là Franz của em sao? Sao anh có thể dùng cái từ đó, với nhạc cụ chứ, là cây đàn của em!"

"Đúng vậy, là ném đấy." Anh hé đôi mắt xanh biếc mỉm cười: "Thưa tiểu thư, cây đàn đó là anh tặng em, nên anh cũng có quyền xử lý nó mà. Nào, đừng bận tâm đến cây đàn nữa, nhìn anh đi, có được không?"

"Thưa ngài Franz thân mến, cho phép em nhắc rằng cây đàn ấy đã được tặng cho em rồi." Charoline bật cười, ánh mắt sáng lên: "Thế nên, cả quyền sở hữu lẫn quyền định đoạt đều thuộc về em trước tiên, phải không?"

"Hừm, đến khi em đổi họ rồi chẳng phải cũng thế thôi sao?" Anh nheo mắt, giọng nửa đùa nửa thật. "Trong mắt anh, em vốn đã là Liszt rồi. Mà Liszt lớn như anh thay mặt Liszt nhỏ như em thực hiện chút 'quyền lợi' này thì có gì sai nào?"

"Franz, anh đang lẩm bẩm gì thế?"

"Không có gì đâu, chỉ là muốn nhắc em nhớ thương lấy kẻ đáng thương này thôi."

Đôi mắt anh ánh lên một tầng nước, long lanh tựa như đôi mắt nai con, mềm mại đến mức khiến người ta không thể chống đỡ. Charoline không kịp đề phòng, trái tim lập tức bị ánh nhìn ấy đâm trúng.

"Tha cho em đi, Franz." Cô bất lực ngẩng nhìn trần nhà. "Được rồi, em sẽ chú ý đến anh. Anh yêu, chẳng lẽ anh không đi luyện đàn à? Cây Bösendorfer của anh đang gọi kìa."

"Không đi, không đi đâu." Anh đột nhiên siết chặt vòng tay, giọng gấp gáp, "Giờ anh là Beethoven, anh không nghe thấy tiếng đàn nữa, anh chỉ nghe thấy em thôi. Ôi Charoline vô tình, xin đừng đối xử với anh như một cô giáo nghiêm khắc với học trò chứ —"

Cô ngẩn người, bất giác nhận ra hình như mình chưa làm đủ. Từ sau khi tỏ rõ lòng mình, cô vẫn chưa thật sự thay đổi cách đối xử với anh. Có lẽ điều cô cần điều chỉnh không chỉ là tâm ý, mà còn là vị trí và vai trò của bản thân.

Một nụ hôn nhẹ rơi lên má Franz, hơi ấm mềm mại ấy khiến đôi mắt xanh ngọc của anh khẽ mất thần.

"Franz yêu quý của em, anh có thể giải thích giúp em được không?" Charoline nhoẻn miệng cười, giọng nói dịu dàng mà trêu chọc, "Sao em lại nằm trên sofa? Đây là màn 'trả đũa' đáng yêu của anh à?"

Franz hơi chột dạ, tránh đi ánh mắt cô rồi chậm rãi buông tay, ngồi thẳng dậy.

"Anh đã nghĩ đến chuyện đưa em vào phòng ngủ, như vậy anh có thể nằm cạnh em. Nhưng anh sợ em tỉnh dậy sẽ thành một quả táo chín đỏ mất... Phòng em lại nhỏ, anh nằm không lọt, mà tìm chìa khóa thì phiền phức quá."

Anh nhìn thẳng vào cô, ánh mắt chân thành mà sâu sắc.

"Ở đây là vừa vặn nhất. Anh có thể ở bên em. Charoline, anh sợ ở một mình... anh muốn ở nơi có em."

Cô bỗng không nói nên lời. Lời anh không nhiều, nhưng trong từng chữ đều chứa đầy lo lắng và bất an. Có lẽ, tình yêu luôn là như vậy — ngọt ngào mà do dự, khiến người ta khát khao nhiều hơn, nhưng cũng khiến tim run rẩy, mơ hồ bất định.

Charoline nghiêng người lại gần anh, trong lòng đã có quyết định.

"Franz, anh có muốn đi du lịch cùng em một chuyến không?"

"Du lịch?"

"Ừ, rời khỏi Paris, đến đâu cũng được, chỉ cần là nơi anh thích."

Franz có vẻ hơi bối rối, dò hỏi: "Có cần... rủ cả Fryderyk không?"

Charoline bật cười, dùng trán khẽ chạm vào anh, giọng trách yêu: "Anh nghĩ gì thế? Là anh và em thôi..."

Anh nhìn cô với vẻ ngạc nhiên xen lẫn xúc động. Dù gương mặt cô thoáng ửng hồng, nhưng ánh mắt lại kiên định và dịu dàng đến say lòng.

"Tốt thôi, bỏ Fryderyk lại—" Anh bỗng đắc ý cười, dùng trán cọ vào cô, "Charoline thân yêu, em định bắt cóc ngài Liszt nổi tiếng nhất Paris sao? Táo bạo đấy..."

"Xin lỗi, thưa ngài, em từng cùng anh bỏ trốn một lần rồi mà—à, lần đó là 'các anh'. Còn lần này, anh có muốn cùng em bỏ trốn không? Chỉ hai ta thôi."

"Chúa ơi, em không biết anh vui và háo hức đến mức nào đâu, niềm hạnh phúc này chỉ có thể diễn tả bằng đàn dương cầm."

"Ôi, cây Bösendorfer của ngài ở ngay kia. Em hoàn toàn không ngại nghe bản 'dạ khúc ngọt lịm' trong lòng anh đâu."

Anh nghiến răng, "Em lại lấy Chopin ra chọc anh! 'Ngọt lịm' của anh có đến hàng trăm cách thể hiện đấy!"

Cô mỉm cười rực rỡ, "Em không ngại anh chứng minh đâu?"

"Đỡ anh dậy, anh sẽ đàn cho em nghe!"

"?"

"Anh... tê chân rồi, đừng có cười!"

*

Khi mùa xuân lại một lần nữa trở về Paris, hai cỗ xe ngựa phóng đi, mang theo hai thiên tài dương cầm xuất sắc nhất nước Pháp rời khỏi nơi này. Hai hướng khác nhau — một về Thụy Sĩ, một sang lãnh thổ nước Đức.

Nhờ sự sắp xếp của Liszt, thủ tục xuất cảnh của Chopin diễn ra suôn sẻ hơn bao giờ hết. Mùa đông khiến cơ thể anh trở nên yếu đi, không tiện đi xa; nhưng đến khi thời tiết ấm dần, Paris chẳng thể níu nổi nỗi nhớ đang sôi sục trong lòng anh.

Thị trấn suối nước nóng Karlsbad đẹp như tranh, ánh nắng dịu dàng khiến Chopin nhớ đến khúc nhạc Charoline từng viết khi cùng anh "du ngoạn thế giới" — mềm mại như tiếng sáo ngân dài.

"Vậy ra, để chúng ta có thể gặp nhau trong hoàn cảnh này, là nhờ người bạn dương cầm của con ở Paris và cô gái đáng yêu, thông minh đó sao?"

Câu hỏi của mẹ khiến Chopin thoát khỏi dòng hồi tưởng. Anh quay sang nhìn người phụ nữ dịu hiền bên cạnh, trong lòng tràn đầy hạnh phúc. Tối qua, cả gia đình họ đã đoàn tụ nơi đây — ôm nhau, ăn tối, trò chuyện. Cha, mẹ và chị gái đều có mặt. Mọi mệt mỏi của chuyến đi tan biến, đến mức hôm nay anh đã dậy sớm cùng mẹ đi dạo, kể cho bà nghe mọi chuyện ở Paris.

"Vâng, mẹ ạ. Charoline như một thiên thần vậy. Nếu mẹ gặp cô ấy, nhất định mẹ cũng sẽ thích cô ấy."

"Ôi, Fryderyk thân yêu của mẹ, đây là lần đầu tiên mẹ thấy con khen một cô gái như vậy." Mẹ anh mỉm cười hiền hậu. "Con có tình cảm với cô ấy sao? Con trai, nếu—"

"Mẹ ơi, mẹ nghĩ gì thế, cô ấy đã có người mình thích rồi — chính là người bạn dương cầm đã giúp con." Chopin cắt lời, ánh mắt anh hướng về cây tuyết tùng lớn phía xa, rồi lại nhìn sang dãy núi trước mặt.

"Cô ấy là Emilia. Mẹ à, cô ấy chính là Emilia của con — bây giờ là vậy, sau này cũng sẽ vậy."

"Con trai tội nghiệp của mẹ..." Bà khẽ nắm lấy tay anh, những ngón tay thô ráp vì năm tháng nhẹ vỗ lên, "Mẹ chỉ thấy con cô đơn quá."

"Mẹ..."

"Nếu có thể, hãy tìm một mối nhân duyên đi, Fryderyk. Mẹ ở quá xa con rồi... mẹ chỉ mong có ai đó ở bên, chăm sóc và yêu thương con."

"... Nếu đó là điều mẹ mong, con sẽ thử xem sao."