Mệnh Luân Chi Chủ! Khi Dị Biến Giáng Lâm Nhân Gian! - Chương 1229

topic

Mệnh Luân Chi Chủ! Khi Dị Biến Giáng Lâm Nhân Gian! - Chương 1229 :Ba vấn đề (2)
“Trước đây ngươi lấy được Chủ thần bài chắc cũng thu hoạch được trong cơ duyên nào đó, nhưng ngươi cũng đã phát hiện ngoại trừ mấy tấm Chủ thần bài này, ngươi đã rất khó thu hoạch được càng nhiều Chủ thần bài hơn.” “Thật ra không khó suy đoán, chắc phần lớn Chủ thần bài đều tồn tại trong di tích của chín vị cường giả siêu cấp này.” “Từ Thiên La trảm yêu kiếm của ngươi thì ta đã có thể đưa ra kết luận, Tam Kiếm tiên sinh mà ngươi nói chính là Kiếm thần, muốn tìm bội kiếm của hắn, một mặt là tìm kiếm ở di tích của hắn, một mặt khác ngươi cần tìm kiếm thông qua vết chân của hắn.” Giang Khải nhíu mày nói, “Nhưng ta cũng không biết vết chân của Tam Kiếm tiên sinh.” Thần tử vong nhìn về phía Thiên La trảm yêu kiếm trong tay Giang Khải.
“Cách thức đơn giản nhất, ngươi có thể trực tiếp hỏi hắn!” “Nguyên thần của hắn còn chưa biến mất hoàn toàn, còn có cơ hội tỉnh lại, dùng huyết mạch thần thú hoặc là huyết mạch viễn cổ có thể bổ sung năng lượng cho nguyên thần.” Trong Thiên La trảm yêu kiếm còn giữ lại nguyên thần của Tam Kiếm tiên sinh, chỉ là nguyên thần quá yếu ớt, từ lần xuất hiện trong Vô tận luyện ngục trước đó thì chưa từng xuất hiện lại.
Xem ra là do nguyên thần đã hao hết.
“Huyết mạch thần thú hoặc là viễn cổ…” Giang Khải cau mày nói.
“Đúng, thực lực khi nguyên thần còn sống càng mạnh, cần huyết mạch có độ tinh khiết càng tinh khiết hơn, ta chú ý đến trong thân thể của ngươi còn có chút thành phần huyết mạch Thú Thần nhưng không đủ thuần khiết.” Giang Khải khẽ gật đầu, có lẽ dung hợp huyết mạch của tám khối Thú nguyên chi thạch Thao Thiết, mới có thể khiến huyết mạch của mình càng thuần khiết hơn.
Tuy Thần tử vong chưa chỉ rõ đi đâu sẽ tìm được Chủ thần bài và bội kiếm của Tam Kiếm tiên sinh, nhưng cũng đã rõ ràng chỉ ra Giang Khải phải tìm kiếm thế nào, chỉ một điểm này đã có sự trợ giúp rất lớn cho Giang Khải.
“Được, ta đã trả lời hết vấn đề của các ngươi, sứ mệnh của ta đã hoàn thành.” Thần tử vong như trút được gánh nặng, thở dài một tiếng.
“Cũng may trước khi nguyên thần của ta tiêu tán còn có thể gặp được ba hậu bối các ngươi.” “Tiểu tử, nhớ kỹ, vận mệnh của ngươi đã nối liền càng ngày càng chặt chẽ với vận mệnh của cả nhân loại… Lần này, các ngươi có thể giữ vững được hy vọng cuối cùng của nhân tộc hay không đều phải dựa vào các ngươi.” Nói xong, nguyên thần của Thần tử vong càng lúc càng mờ nhạt.
“Tạm biệt, các tiểu tử…” “Tiền bối!” Ba người còn có rất nhiều chuyện muốn hỏi thăm nhưng nguyên thần của Thần tử vong đã hoàn toàn biến mất, hóa thành khói bụi tràn ngập trong không khí, biến mất không thấy gì nữa.
Sau khi Thần tử vong rời đi, Hồ Ngôn nhìn về phía đồng bạn hỏi, “Các ngươi thấy cái gì trong Chung yên chi cảnh?” Đúng vào lúc này, ba người nghe được xung quanh vang lên tiếng người.
Hình như đội ngũ khác còn đang khiếp sợ, chẳng biết tại sao mình lại rời khỏi chiến trường Tử vong.
Xem ra sau khi nguyên thần của Thần tử vong biến mất, chiến trường Tử vong cũng không còn tồn tại.
Giang Khải quay đầu nhìn một chút, tốt nhất đừng để người khác phát hiện tung tích của bọn họ.
Bọn họ từng gặp Thần tử vong, chắc đây là “bảo vật” quan trọng nhất ở nơi này, việc khác cứ giao cho đội ngũ thăm dò khác đi.
“Chúng ta rời khỏi nơi này trước!” Giang Khải khẽ nói.
Ba người nhân lúc những người khác còn chưa kịp phản ứng đã rời khỏi động huyệt.
“Khải đội, sau khi chiến trường Tử vong biến mất chắc những người kia sẽ phát hiện một số di tích, đội ngũ ba quốc gia sẽ không đánh nhau chứ.” Nguyễn Ngữ hơi không yên lòng nói.
Hồ Ngôn nói, “Ta cảm thấy nếu chưa trải qua chiến trường Tử vong có lẽ sẽ đánh nhau, nhưng bọn họ đã trải qua nhiều lần tử vong ở trong chiến trường Tử vong như vậy, chắc có thể giúp bọn họ bình tĩnh một chút.” Giang Khải cũng gật đầu, “Thực lực của bọn họ rất mạnh, dù chúng ta muốn giúp cũng không giúp được cái gì, ngược lại sẽ để lộ thân phận.” Nghĩ đến thân phận đặc biệt của những người kia, trận chiến giữa bọn họ thật sự là thứ không phải ba người Giang Khải có thể tham dự.
Sau khi ba người rời khỏi di tích liền đi thẳng đến thành thị số 097, tìm xe của mình rồi chạy về Giang Trung thành.
Trên xe, Hồ Ngôn lại nhắc đến vấn đề trước đó.
Ở Chung yên chi cảnh, mọi người đã tự thấy được cảnh tượng gì.
“Ta… Chỉ thấy một tia sáng mạnh chiếu sáng cả thiên địa như là một đạo kiếm khí, nhưng kiếm khí sao có thể mạnh như vậy…” Nguyễn Ngữ nói, “Nếu thật sự có pháp như thế, dù là Kiếm động cửu thiên của Khải đội đối mặt với hắn cũng chỉ có thể coi là ánh sáng đom đóm.” Nguyễn Ngữ nói xong lại nhìn về phía những người khác, “Các ngươi thì sao?” “Ta thấy xung quanh ta là một mảnh bóng tối vô tận, ta lơ lửng ở nơi đó không nhúc nhích…” Hồ Ngôn khẽ khàng nói, “Ta không biết mình chết thế nào, cũng không biết kẻ địch là ai, nơi đó là đâu.” “Nếu ta thật sự chết ở chỗ đó, còn rất… Rất thảm.”