Mệnh Luân Chi Chủ! Khi Dị Biến Giáng Lâm Nhân Gian! - Chương 1228
topicMệnh Luân Chi Chủ! Khi Dị Biến Giáng Lâm Nhân Gian! - Chương 1228 :Ba vấn đề
Sau đó Nguyễn Ngữ đi đến trước tấm gương đồng.
Trên gương đồng như phủ kín một tầng sương mù, Giang Khải và Hồ Ngôn chỉ có thể thấy trong gương có vài cái bóng mơ hồ đang lắc lư nhưng lại không rõ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Nguyễn Ngữ lại trợn to mắt, chuyên tâm nhìn chằm chằm Chung yên chi cảnh.
Sau khoảng mấy phút, Nguyễn Ngữ ngơ ngác đứng trước Chung yên chi cảnh như là mê muội.
Thần tử vong nói, “Ngươi đã thấy cảnh tượng khi ngươi chết, hiện tại ta có thể trả lời một vấn đề của ngươi. Ta đề nghị các ngươi hỏi thăm một vài vấn đề liên quan đến tăng đẳng cấp, đừng hỏi những thứ không có sự trợ giúp mang tính thực chất cho mình.” Sau khi Nguyễn Ngữ bị gọi tỉnh phải tốn một lúc lâu mới lấy lại tinh thần, hắn ta nhìn Giang Khải và Hồ Ngôn, hai người đều rất căng thẳng nhìn mình, hắn ta hơi do dự, mỉm cười lắc đầu nói, “Các ngươi căng thẳng như vậy làm gì…” Sau đó hắn ta thu lại nụ cười nhìn về phía Thần tử vong, “Liên quan tới vấn đề tăng đẳng cấp… Tiền bối, ta muốn biết chức nghiệp Tửu quỷ làm thế nào để khống chế trạng thái say rượu của mình, nhưng lại có thể đảm bảo thực lực của mình.” “Hăng quá hóa dở! Sau khi tiến vào Siêu phàm bát giai, ngươi sẽ tìm được cách.” “Siêu phàm bát giai…” Nguyễn Ngữ như có điều suy nghĩ, sau khi Tửu quỷ đạt tới cực hạn của giai đoạn Siêu phàm, có thể giải quyết được vấn đề luôn làm khó hắn ta?
“Tiếp theo?” Thần tử vong nhìn về phía Giang Khải và Hồ Ngôn.
Hồ Ngôn cách Chung yên chi cảnh gần hơn, hắn ta đi đến trước gương đồng.
Trong mắt người ngoài chỉ thấy trong kính mông lung có cái bóng mơ hồ đang lắc lư, dường như đang thể hiện tại một loại tình cảnh nào đó nhưng lại nhìn không rõ.
Nhưng phản ứng của Hồ Ngôn giống với Nguyễn Ngữ trước đó, rất chăm chú nhìn gương đồng, đôi mắt trợn lên thật to.
Mấy phút sau, Hồ Ngôn như đã tiêu hao hết tất cả sức lực, vẫn đang nhớ lại tất cả chuyện mà mình vừa thấy.
Trong miệng lẩm bẩm nói, “Đây chính là kết cục của ta? Ta… Đã thấy được kết cục của mình, vậy có cơ hội sửa đối không?” Thần tử vong từ tốn nói, “Tình cảnh trong gương đã là kết quả sau cùng, dù ngươi biết kết quả cũng không có khả năng sửa đổi kết quả sau cùng.” Hồ Ngôn thở dài một tiếng, sau đó lên tinh thần, “Tiền bối, vấn đề vừa rồi không tính chứ…” “Không tính, ngươi có thể đặt câu hỏi một lần nữa.” “Rốt cuộc là lực lượng gì dụ ta tiến vào Quỷ dị chức nghiệp?” Thần tử vong từ tốn nói, “Điểm này tùy từng người mà khác nhau, nhưng ta có thể nói cho ngươi biết thứ dẫn dụ ngươi cũng là lực lượng mà chúng ta để lại ở thời đại kia, đối với các ngươi thì chúng nó cường đại lại thần bí nhưng tương tự cũng có được dã tâm mà các ngươi khó khống chế!” “Ngoài ra, ngươi cũng không trở thành Quỷ dị chức nghiệp giả nhưng lại gặp được chúng nó, nói rõ trên người ngươi có năng lực nào đó mà chúng nó coi trọng, có lẽ là thiên phú, chức nghiệp, tính cách cùng đủ thứ thuộc về ngươi.” Nguyễn Ngữ gật đầu, hắn ta cũng có loại cảm giác này, Giang Khải, Đông Ly đều nhắc nhở mình cố gắng ít dùng lực lượng Quỷ dị chức nghiệp, tránh việc hoàn toàn trở thành Quỷ dị chức nghiệp giả.
Về phần rốt cuộc “chúng nó” coi trọng điểm nào của mình, hiện tại Nguyễn Ngữ còn chưa xác định.
“Tiếp theo.” Thần tử vong nhìn về phía Giang Khải, “Ta tin tưởng kết quả của ngươi khiến người ta mong đợi nhất, thậm chí ta cũng muốn xem một chút, đáng tiếc chỉ có bản thân mới có thể thấy được kết quả cuối cùng của mình từ trong Chung yên chi cảnh.” Giang Khải hít sâu một cái, đi đến trước mặt gương đồng.
Hồ Ngôn và Nguyễn Ngữ đều căng thẳng nhìn gương đồng, nhưng là người ngoài nên bọn họ không cách nào thấy rõ hình ảnh trong gương đồng.
Mấy phút sau, Giang Khải thu lại tầm mắt, trên mặt không nhìn ra vui giận, nói với Thần tử vong, “Xem hết rồi.” Thần tử vong khẽ nhíu mày, “Hình như ngươi cũng không có quá nhiều phản ứng với kết quả của ngươi.” Giang Khải lạnh nhạt nói, “Nếu không có cách nào thay đổi kết quả trong Chung yên chi cảnh vậy hiện tại ta làm gì cũng vô dụng, nếu kết quả có thể thay đổi vậy bây giờ làm gì cũng vô dụng.” “Đã vậy, tại sao ta phải nóng nảy, nên làm thế nào thì cứ như thế đi.” Trong mắt Thần tử vong thoáng qua vẻ khen ngợi, “Có thể rộng lượng như thế chứng minh ngươi đã coi nhẹ sống chết, rất tốt, ngươi có thể đặt câu hỏi rồi.” Giang Khải suy nghĩ, nói, “Tiền bối biết có thể tìm được Chủ thần bài, hoặc là hai thanh bội kiếm khác của Tam Kiếm tiên sinh ở đâu không?” “Ngươi đang hỏi hai vấn đề… Đừng tưởng nói nhanh thì có thể coi là một vấn đề.” Thần tử vong nhìn về phía Giang Khải, “Nhưng ngươi hỏi hai vấn đề này, trùng hợp ta chỉ biết một vài manh mối, vậy coi như một câu trả lời hoàn chỉnh đi.” Giang Khải gật đầu, tỏ vẻ đồng ý với khoản giao dịch này.
“Ngươi muốn tìm Chủ thần bài thì phải biết sự tồn tại của Chủ thần bài.” Thần tử vong nói, “Chủ thần bài cũng như tên, chắc là vũ khí cấp chủ thần, ở thời đại của chúng ta có chín tên cường giả siêu cấp ngự trị phía trên tất cả cường giả, chắc sự tồn tại của Chủ thần bài có liên quan với chín tên cường giả cao nhất kia.”
Trên gương đồng như phủ kín một tầng sương mù, Giang Khải và Hồ Ngôn chỉ có thể thấy trong gương có vài cái bóng mơ hồ đang lắc lư nhưng lại không rõ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Nguyễn Ngữ lại trợn to mắt, chuyên tâm nhìn chằm chằm Chung yên chi cảnh.
Sau khoảng mấy phút, Nguyễn Ngữ ngơ ngác đứng trước Chung yên chi cảnh như là mê muội.
Thần tử vong nói, “Ngươi đã thấy cảnh tượng khi ngươi chết, hiện tại ta có thể trả lời một vấn đề của ngươi. Ta đề nghị các ngươi hỏi thăm một vài vấn đề liên quan đến tăng đẳng cấp, đừng hỏi những thứ không có sự trợ giúp mang tính thực chất cho mình.” Sau khi Nguyễn Ngữ bị gọi tỉnh phải tốn một lúc lâu mới lấy lại tinh thần, hắn ta nhìn Giang Khải và Hồ Ngôn, hai người đều rất căng thẳng nhìn mình, hắn ta hơi do dự, mỉm cười lắc đầu nói, “Các ngươi căng thẳng như vậy làm gì…” Sau đó hắn ta thu lại nụ cười nhìn về phía Thần tử vong, “Liên quan tới vấn đề tăng đẳng cấp… Tiền bối, ta muốn biết chức nghiệp Tửu quỷ làm thế nào để khống chế trạng thái say rượu của mình, nhưng lại có thể đảm bảo thực lực của mình.” “Hăng quá hóa dở! Sau khi tiến vào Siêu phàm bát giai, ngươi sẽ tìm được cách.” “Siêu phàm bát giai…” Nguyễn Ngữ như có điều suy nghĩ, sau khi Tửu quỷ đạt tới cực hạn của giai đoạn Siêu phàm, có thể giải quyết được vấn đề luôn làm khó hắn ta?
“Tiếp theo?” Thần tử vong nhìn về phía Giang Khải và Hồ Ngôn.
Hồ Ngôn cách Chung yên chi cảnh gần hơn, hắn ta đi đến trước gương đồng.
Trong mắt người ngoài chỉ thấy trong kính mông lung có cái bóng mơ hồ đang lắc lư, dường như đang thể hiện tại một loại tình cảnh nào đó nhưng lại nhìn không rõ.
Nhưng phản ứng của Hồ Ngôn giống với Nguyễn Ngữ trước đó, rất chăm chú nhìn gương đồng, đôi mắt trợn lên thật to.
Mấy phút sau, Hồ Ngôn như đã tiêu hao hết tất cả sức lực, vẫn đang nhớ lại tất cả chuyện mà mình vừa thấy.
Trong miệng lẩm bẩm nói, “Đây chính là kết cục của ta? Ta… Đã thấy được kết cục của mình, vậy có cơ hội sửa đối không?” Thần tử vong từ tốn nói, “Tình cảnh trong gương đã là kết quả sau cùng, dù ngươi biết kết quả cũng không có khả năng sửa đổi kết quả sau cùng.” Hồ Ngôn thở dài một tiếng, sau đó lên tinh thần, “Tiền bối, vấn đề vừa rồi không tính chứ…” “Không tính, ngươi có thể đặt câu hỏi một lần nữa.” “Rốt cuộc là lực lượng gì dụ ta tiến vào Quỷ dị chức nghiệp?” Thần tử vong từ tốn nói, “Điểm này tùy từng người mà khác nhau, nhưng ta có thể nói cho ngươi biết thứ dẫn dụ ngươi cũng là lực lượng mà chúng ta để lại ở thời đại kia, đối với các ngươi thì chúng nó cường đại lại thần bí nhưng tương tự cũng có được dã tâm mà các ngươi khó khống chế!” “Ngoài ra, ngươi cũng không trở thành Quỷ dị chức nghiệp giả nhưng lại gặp được chúng nó, nói rõ trên người ngươi có năng lực nào đó mà chúng nó coi trọng, có lẽ là thiên phú, chức nghiệp, tính cách cùng đủ thứ thuộc về ngươi.” Nguyễn Ngữ gật đầu, hắn ta cũng có loại cảm giác này, Giang Khải, Đông Ly đều nhắc nhở mình cố gắng ít dùng lực lượng Quỷ dị chức nghiệp, tránh việc hoàn toàn trở thành Quỷ dị chức nghiệp giả.
Về phần rốt cuộc “chúng nó” coi trọng điểm nào của mình, hiện tại Nguyễn Ngữ còn chưa xác định.
“Tiếp theo.” Thần tử vong nhìn về phía Giang Khải, “Ta tin tưởng kết quả của ngươi khiến người ta mong đợi nhất, thậm chí ta cũng muốn xem một chút, đáng tiếc chỉ có bản thân mới có thể thấy được kết quả cuối cùng của mình từ trong Chung yên chi cảnh.” Giang Khải hít sâu một cái, đi đến trước mặt gương đồng.
Hồ Ngôn và Nguyễn Ngữ đều căng thẳng nhìn gương đồng, nhưng là người ngoài nên bọn họ không cách nào thấy rõ hình ảnh trong gương đồng.
Mấy phút sau, Giang Khải thu lại tầm mắt, trên mặt không nhìn ra vui giận, nói với Thần tử vong, “Xem hết rồi.” Thần tử vong khẽ nhíu mày, “Hình như ngươi cũng không có quá nhiều phản ứng với kết quả của ngươi.” Giang Khải lạnh nhạt nói, “Nếu không có cách nào thay đổi kết quả trong Chung yên chi cảnh vậy hiện tại ta làm gì cũng vô dụng, nếu kết quả có thể thay đổi vậy bây giờ làm gì cũng vô dụng.” “Đã vậy, tại sao ta phải nóng nảy, nên làm thế nào thì cứ như thế đi.” Trong mắt Thần tử vong thoáng qua vẻ khen ngợi, “Có thể rộng lượng như thế chứng minh ngươi đã coi nhẹ sống chết, rất tốt, ngươi có thể đặt câu hỏi rồi.” Giang Khải suy nghĩ, nói, “Tiền bối biết có thể tìm được Chủ thần bài, hoặc là hai thanh bội kiếm khác của Tam Kiếm tiên sinh ở đâu không?” “Ngươi đang hỏi hai vấn đề… Đừng tưởng nói nhanh thì có thể coi là một vấn đề.” Thần tử vong nhìn về phía Giang Khải, “Nhưng ngươi hỏi hai vấn đề này, trùng hợp ta chỉ biết một vài manh mối, vậy coi như một câu trả lời hoàn chỉnh đi.” Giang Khải gật đầu, tỏ vẻ đồng ý với khoản giao dịch này.
“Ngươi muốn tìm Chủ thần bài thì phải biết sự tồn tại của Chủ thần bài.” Thần tử vong nói, “Chủ thần bài cũng như tên, chắc là vũ khí cấp chủ thần, ở thời đại của chúng ta có chín tên cường giả siêu cấp ngự trị phía trên tất cả cường giả, chắc sự tồn tại của Chủ thần bài có liên quan với chín tên cường giả cao nhất kia.”