Vạn Biến Hư Ảo - Chương 118
topicVạn Biến Hư Ảo - Chương 118 :Thế Nào Là Ác Quỷ?
  Chương 118: Thế Nào Là Ác Quỷ?
Đám khát máu, đam mê g·iết chóc bị Hội Đồng tuyên bố trừng phạt, đẩy chúng vào Tử Địa- nơi đất đai khô căn, lương thực thực phẩm, tài nguyên thiếu thốn, mặc chúng sinh tồn. Tuy vậy, đám người này căm phẫn, không cam chịu, luôn ấp ủ dã tâm nuốt chửng Zero là việc dễ dàng nhận ra.
Sinh Địa đúng như tên, nó được thiên nhiên ưu đãi, là đất lành cho mọi sinh vật phát triển, đương nhiên con người là loài được hưởng lợi nhiều nhất. Trong vòng 1500 năm, chủng tộc yếu ớt này hoàn toàn thay da đổi thịt, tố chất cơ thể ngày càng tốt, cấp độ tu luyện ngày càng cao.
Chỉ là mọi thứ đều có hai mặt, con người suy cho cùng cũng có một chữ “con” đứng trước, dã tâm luôn có trong bản tính, khi có đủ mọi thứ thì cũng là lúc nó bộc lộ ra. Tử Địa không xâm chiếm Sinh Địa vì nhiều nguyên nhân, trong đó có Liên Minh chắn giữa, thì ngược lại, Sinh Địa bắt đầu hấp hé mảnh đất khô cằn bên kia dãy Thiên Địa U Minh.
Có hắc tâm thì dễ bị dụ dỗ, không biết bằng cách nào đó Đường gia ngấm ngầm thu được Tà huyết, tăng cấp cho huyết công tâm pháp nội tộc, đồng thời, luyện thành huyết đan đẩy nhanh tốc độ, đột phá bình cảnh chạm tới ngưỡng sức mạnh to lớn, khiến dã tâm bành trướng cực độ.
Bề ngoài thì giương cờ thống nhất lực lượng phe Chính Đạo ở Sinh Địa, nhưng đây chắc chắn chỉ là bước đầu trên con đường chinh phục quyền lực của chúng. Họa Vĩnh Cực và Tôn Khiết đương nhiên biết ý định này, nhưng cấp độ Đế Hoàng và Nữ Hoàng không phải là thứ chỉ dựa vào chút ngoại lực mà có thể đạt tới, nói khoảng cách là trời với đất cũng không quá. Chưa kể việc dùng Tà huyết bùng nổ tiềm lực cơ thể sẽ khiến ngưỡng cửa ấy mãi mãi không thể vượt qua được.
Nhưng bọn chúng nào có biết cho nên vẫn u mê, điên cuồng thực hiện kế hoạch tự cho là vĩ đại của mình.
Dù cuộc chiến này có thắng lợi, tích trữ lực lượng vài năm tới cũng không giúp chúng có thể làm nên trò trống gì. Tự Địa mặc dù kìm hãm sự phát triển mạnh mẽ của đám quỷ khát máu, nhưng nơi đó luôn có những tồn tại kinh khủng mà đến ngay cả vợ chồng Vĩnh Cực- Tôn Khiết cũng không dám coi thường. Chưa kể nơi đó còn có một lão già tóc bạc tên Yon, đừng nhìn lão chẳng còn mấy năm thọ nguyên mà khinh thường, chút hơi tàn ấy hoàn toàn có thể trong nháy mắt xóa xổ cả hàng ngàn người đấy.
Từ ngữ điệu của vợ chồng hai người đang nói có thể thấy việc Đường gia trèo cao ngỏ ý cầu thân với Họa Y hoàn toàn chỉ là vui đùa một chút mà thôi. Quốc Vương trong mắt hai người mặc dù không cao nhưng có thể chấp nhận được. Tuy vậy, kẻ đó tương lai phải có khả năng đột phá lên Đế Hoàng thì họ mới nghiêm túc nghĩ tới việc trao con gái bảo bối cho hắn, còn Đường Hạo Thiên kia coi như chưa tồn tại đi.
Đột nhiên nghĩ tới điều gì đó, Tôn Khiết chớp chớp mắt:
- Ông có để ý tới tên tiểu tử kia không?
- Bà nói ai cơ?
- Chính là kẻ làm cho cuộc xâm chiếm bảy gia tộc kia của Đường gia thất bại đó. Hừ. Đừng nói với tôi là ông không biết.
- Ồ. Tên nhóc đó hả. Nghe nói hắn đứng sau việc đẩy ngã Tam Hoàng, ngồi lên chủ vị ở Diệt Thiên? Ừm, còn có xích mích với thằng nhãi Hà Thiên cháu của Lục Đại Trưởng Lão thì phải.
- Xích mích? Còn không vì con gái ông xinh đẹp hơn người sao?
Ngoài miệng mặc dù oán trách vậy nhưng giọng điệu rõ ràng rất hài lòng vì đứa con gái bảo bối của mình, Tôn Khiết nở nụ cười khuynh thành khiến Họa Vĩnh Cực thất thần.
- Ồ, sao bà lại nhắc tới hắn? Chẳng phải chỉ là một tên Đại Công Tước thôi sao?
- Lão suốt ngày chỉ biết tu luyện với công việc, đương nhiên không nhìn ra cái gì rồi. Tư liệu về kẻ này đây, đọc một chút đi, đảm bảo lão sẽ ngạc nhiên đấy.
Họa Vĩnh Cực nghe vợ nói thế thì bán tín bán nghi, cầm tập tài liệu trong tay bắt đầu đọc. Mới đầu chỉ là lướt lướt qua, nhưng rất nhanh lão phải mở lại từ đầu chăm chú đọc, không đọc thì thôi, càng đọc càng khiến lão trợn tròn mắt.
- Tất cả là thật?
- Lão già khốn kiếp, còn nghĩ tôi thừa hơi kiếm người bịa ra cho lão xem chắc.
- Ấy, phu nhân đừng giận. Tôi tin, tôi tin được chưa. Không ngờ kẻ này mới đến Zero 3 năm đã làm được rất nhiều chuyện.
- Không chỉ Zero, trong bốn năm ở ngoài bên ngoài kia, hắn từ một tên bỏ đi đột nhiên trở mình nắm giữ cả một hệ thống tài chính- kinh tế lớn, đồng thời còn lập ra một tổ chức ngầm. Mặc dù mấy thứ này không có bao nhiêu phân lượng trong mắt chúng ta, nhưng quá trình trưởng thành của hắn mấy năm nay có thể coi là vô cùng thần kỳ. Tám năm, tám năm từ một tên gầy gò không chút khí lực có thể đột phá lên Đại Công Tước, không hề kém bất cứ thiên tài nào, ngay cả lão ngày đó cũng thua hắn.
Họa Vĩnh Cực ho khan, lão đương nhiên biết điều này có ý nghĩa kinh khủng thế nào, nhưng bị vợ vạch trần vẫn khiến mặt già đỏ lên.
- Ừm, so với tên Đường Hạo Thiên được nuôi từ trong trứng nước kia, tên Tuấn Vũ này đúng là có chỗ hơn người. Mà hình như tiểu tử này cũng có ý với Y Y.
- Coi như lão còn quan tâm tới con gái.
- Cái này đương nhiên, việc khác có thể bỏ qua chứ con gái chỉ có một, tôi làm sao có thể để nó chịu thiệt thòi.
- Đừng tỏ ra có trách nhiệm trước mắt tôi làm gì. Được rồi. Lão thấy Tuấn Vũ thế nào?
- Bà định để nó ...
- Đừng hỏi loạn, ý ông sao?
- Miễn cưỡng đạt tiêu chuẩn thấp nhất.
Tôn Khiết bĩu môi khinh bỉ khiến Họa Vĩnh Cực cười khổ, nhưng bà cũng không phản bác, Y Y vốn trời sinh diện mạo kinh diễm, tố chất hoàn mĩ, thậm chí còn hơn hai người là cha mẹ như họ, tương lai vô hạn lượng. Vì thế chồng nó đương nhiên phải vượt trội hơn người, dù không hơn được Họa Y thì cũng bằng hoặc ít nhất khoảng cách không quá xa. Nếu không cho dù hai người có ở chung với nhau, cuối cùng vẫn xuất hiện những khoảng cách.
- Được rồi. Ông có thể lui.
- Cái này ... hai vợ chồng chúng ta cũng đã lâu rồi chưa ...
- Ngừng ... Đi làm chính sự. Đừng ở đó khua môi múa mép.
Họa Vĩnh Cực còn muốn nói gì đó thì Tôn Khiết đã biến mất sau bức rèm, lão buồn bã rồi thở dài rời đi.
...
Khi cách cứ địa của địch khoảng 30Km, Liên Minh Cửu Long Tinh được lệnh hạ trại, hồi phục thể lực, làm quen với không khí và địa hình nơi đây.
Xung quanh Đường gia là địa hình đồi núi, sông ngòi khá phức tạp, là một nơi dễ thủ khó công. Với lực lượng hai bên không quá chênh lệch thì số lượng là một yếu tố quan trọng. Nếu Cửu Long Tinh t·ấn c·ông thì số quân mỗi hàng chỉ đủ khoảng 50 người, trong khi quân địch ở trên cao, thành trì vững trãi, bằng phẳng dễ dàng đem ra số quân nhiều gấp mấy lần. Vì thế, nếu lỗ mãng t·ấn c·ông thì chẳng khác nào chui đầu vào chỗ c·hết.
Không thể đánh trực diện được.
Ngồi trong trại thống lĩnh, mọi người đều rất căng thẳng, lo lắng không biết nên làm sao cho phải. Lúc hò hét lên đường thì ai cũng sĩ khí bừng bừng, nhưng họ vạn lần không ngờ Đường gia số quân lớn hơn lại chui rúc trong thành trì không ra.
- Vậy thì vây công tới bao giờ chúng phải ra thì thôi!
Gia chủ Jang Hoo đưa ra ý kiến.
- Không thể.
Dương Tuấn Vũ nhíu mày phất tay, đây chính là cách ngu ngốc nhất.
- Tại sao?
Jang Hoo nóng nảy nói như quát lên, hắn mặc dù được đội quân tử thần cứu nhưng trận chiến bảo vệ gia tộc khi đó coi như đã có kết quả, ưu thế họ so với quân Đường gia là hoàn toàn vượt trội. Cũng vì lẽ đó nên theo suy nghĩ của lão, tên trẻ tuổi trước mặt này còn chưa đủ tuổi để ngồi vào đấy chứ đừng nhắc tới việc lên tiếng phát biểu. Vậy mà nãy giờ hắn đưa ra mấy phương án nhưng đều bị tên này bác bỏ thì làm sao không tức giận.
Inuarashi giơ tay can ngăn:
- Đây là trận chiến quan trọng nhất, vì vậy mọi ý kiến đều rất đáng giá.
Jang Hoo nghe thế mặt vênh lên, nhưng câu sau của Inuarashi lại làm hắn ngẩn ra.
- Tuy vậy, chúng ta đúng là không thế cứ dựng trại vây công, cố thủ tại đây chờ quân địch ra mặt. Đây là hạ sách. Jang Hoo, lão thử nghĩ một chút, chúng ta đang ở đâu? Nơi này chính là địa bàn của địch, địch am hiểu hơn ta gấp trăm lần. Chúng có thể cứ ở lỳ trong đó một tuần, một tháng, thậm chí một năm cũng không sao, bởi vì ở sau thành trì đấy họ có ruộng đất, có lương thực thực phẩm dồi dào.
Ngược lại, chúng ta cố thủ ngoài thành, xung quanh là đất đá, đồi núi hoang dại, thức ăn mang theo chỉ đủ khoảng 1 tuần, cho dù có tận dụng rau cỏ, muông thú cũng chẳng được mấy ngày, nên nhớ, hàng chục ngàn miệng ăn, nếu không đủ lương thực thì các cánh rừng xung quanh cũng chẳng đủ tới mấy ngày đâu.
Mà khi đói, đầu óc thiếu tỉnh táo, lòng quân xao động, đây là đại kị của nhà binh.
Jang Hoo chỉ hơi lỗ mãng chứ không ngu ngốc, nghe Inuarashi phân tích như vậy liền hiểu ra ý kiến của mình khá kém. Hừ, nhưng hắn vẫn không coi thằng nhãi kia có bao nhiêu phân lượng.
- Độc Long, nếu ngươi đã nói không thể thì nên đưa ra chủ ý của mình cho mọi người cùng nghe xem sao? Nãy giờ chúng ta nói mệt, nghĩ mệt rồi.
Độc Long là tên giả mà hắn tự xưng, lấy tên cây thương làm tên mình âu cũng là tránh một số phiền phức sau này.
Dương Tuấn Vũ gật đầu, hắn thực ra khi vừa tới đây đã có vài chủ ý, chẳng qua trong lúc nhất thời chưa thể chọn được cách nào hợp lý nhất. Để mọi người đưa ý kiến trước cũng là một cách tôn trọng kinh nghiệm các bậc tiền bối, đồng thời cũng giúp hắn tranh thủ thời gian trao đổi với Triệu Cơ.
- Tôi có chủ ý thế này, mọi người chú ý một chút. Là như vậy ...
Ngoài Jang Hoo đối lập và hai gia tộc Yoon, Yoshida trung lập thì các gia tộc còn lại đều rất cảm kích ơn cứu trợ của Dương Tuấn Vũ và đội quân tử thần của hắn. Nhưng dù là phe nào thì khi nghe kế hoạch mà người thanh niên trẻ tuổi này nói ra, bọn họ đều trợn tròn mắt, thi thoảng lại nghe thấy tiếng hít thở ồ ồ, có lẽ là vì sợ hãi, có lẽ là vì phấn khích, điên cuồng.
Mãi tới khi họ rời khỏi lều di chuyển hướng về phía q·uân đ·ội do mình phụ trách thì tâm trí mới trở lại, sau lưng ai cũng ướt đẫm mồ hôi nhưng ánh mắt lại đặc biệt sáng ngời.
Đúng vậy, c·hiến t·ranh không phải giống như lôi đài tỉ thí như họ nghĩ, làm gì có sự công bằng? Không dùng mưu kế, binh pháp thì chờ đợi kẻ đó chỉ là sự thất bại thảm hại. Và hôm nay, họ đã được nghe về một kế hoạch kinh khủng, ai cũng thầm nghĩ nếu kẻ đó nhắm vào gia tộc mình thì sẽ có kết cục ra sao? E rằng một mảnh xương cốt cũng không còn.
Quá ác, quá đáng sợ.
Hắn còn là con người sao?
Ác quỷ! Đúng thế, chỉ có ác quỷ mới có thể làm ra việc tàn nhẫn như vậy.
 Đám khát máu, đam mê g·iết chóc bị Hội Đồng tuyên bố trừng phạt, đẩy chúng vào Tử Địa- nơi đất đai khô căn, lương thực thực phẩm, tài nguyên thiếu thốn, mặc chúng sinh tồn. Tuy vậy, đám người này căm phẫn, không cam chịu, luôn ấp ủ dã tâm nuốt chửng Zero là việc dễ dàng nhận ra.
Sinh Địa đúng như tên, nó được thiên nhiên ưu đãi, là đất lành cho mọi sinh vật phát triển, đương nhiên con người là loài được hưởng lợi nhiều nhất. Trong vòng 1500 năm, chủng tộc yếu ớt này hoàn toàn thay da đổi thịt, tố chất cơ thể ngày càng tốt, cấp độ tu luyện ngày càng cao.
Chỉ là mọi thứ đều có hai mặt, con người suy cho cùng cũng có một chữ “con” đứng trước, dã tâm luôn có trong bản tính, khi có đủ mọi thứ thì cũng là lúc nó bộc lộ ra. Tử Địa không xâm chiếm Sinh Địa vì nhiều nguyên nhân, trong đó có Liên Minh chắn giữa, thì ngược lại, Sinh Địa bắt đầu hấp hé mảnh đất khô cằn bên kia dãy Thiên Địa U Minh.
Có hắc tâm thì dễ bị dụ dỗ, không biết bằng cách nào đó Đường gia ngấm ngầm thu được Tà huyết, tăng cấp cho huyết công tâm pháp nội tộc, đồng thời, luyện thành huyết đan đẩy nhanh tốc độ, đột phá bình cảnh chạm tới ngưỡng sức mạnh to lớn, khiến dã tâm bành trướng cực độ.
Bề ngoài thì giương cờ thống nhất lực lượng phe Chính Đạo ở Sinh Địa, nhưng đây chắc chắn chỉ là bước đầu trên con đường chinh phục quyền lực của chúng. Họa Vĩnh Cực và Tôn Khiết đương nhiên biết ý định này, nhưng cấp độ Đế Hoàng và Nữ Hoàng không phải là thứ chỉ dựa vào chút ngoại lực mà có thể đạt tới, nói khoảng cách là trời với đất cũng không quá. Chưa kể việc dùng Tà huyết bùng nổ tiềm lực cơ thể sẽ khiến ngưỡng cửa ấy mãi mãi không thể vượt qua được.
Nhưng bọn chúng nào có biết cho nên vẫn u mê, điên cuồng thực hiện kế hoạch tự cho là vĩ đại của mình.
Dù cuộc chiến này có thắng lợi, tích trữ lực lượng vài năm tới cũng không giúp chúng có thể làm nên trò trống gì. Tự Địa mặc dù kìm hãm sự phát triển mạnh mẽ của đám quỷ khát máu, nhưng nơi đó luôn có những tồn tại kinh khủng mà đến ngay cả vợ chồng Vĩnh Cực- Tôn Khiết cũng không dám coi thường. Chưa kể nơi đó còn có một lão già tóc bạc tên Yon, đừng nhìn lão chẳng còn mấy năm thọ nguyên mà khinh thường, chút hơi tàn ấy hoàn toàn có thể trong nháy mắt xóa xổ cả hàng ngàn người đấy.
Từ ngữ điệu của vợ chồng hai người đang nói có thể thấy việc Đường gia trèo cao ngỏ ý cầu thân với Họa Y hoàn toàn chỉ là vui đùa một chút mà thôi. Quốc Vương trong mắt hai người mặc dù không cao nhưng có thể chấp nhận được. Tuy vậy, kẻ đó tương lai phải có khả năng đột phá lên Đế Hoàng thì họ mới nghiêm túc nghĩ tới việc trao con gái bảo bối cho hắn, còn Đường Hạo Thiên kia coi như chưa tồn tại đi.
Đột nhiên nghĩ tới điều gì đó, Tôn Khiết chớp chớp mắt:
- Ông có để ý tới tên tiểu tử kia không?
- Bà nói ai cơ?
- Chính là kẻ làm cho cuộc xâm chiếm bảy gia tộc kia của Đường gia thất bại đó. Hừ. Đừng nói với tôi là ông không biết.
- Ồ. Tên nhóc đó hả. Nghe nói hắn đứng sau việc đẩy ngã Tam Hoàng, ngồi lên chủ vị ở Diệt Thiên? Ừm, còn có xích mích với thằng nhãi Hà Thiên cháu của Lục Đại Trưởng Lão thì phải.
- Xích mích? Còn không vì con gái ông xinh đẹp hơn người sao?
Ngoài miệng mặc dù oán trách vậy nhưng giọng điệu rõ ràng rất hài lòng vì đứa con gái bảo bối của mình, Tôn Khiết nở nụ cười khuynh thành khiến Họa Vĩnh Cực thất thần.
- Ồ, sao bà lại nhắc tới hắn? Chẳng phải chỉ là một tên Đại Công Tước thôi sao?
- Lão suốt ngày chỉ biết tu luyện với công việc, đương nhiên không nhìn ra cái gì rồi. Tư liệu về kẻ này đây, đọc một chút đi, đảm bảo lão sẽ ngạc nhiên đấy.
Họa Vĩnh Cực nghe vợ nói thế thì bán tín bán nghi, cầm tập tài liệu trong tay bắt đầu đọc. Mới đầu chỉ là lướt lướt qua, nhưng rất nhanh lão phải mở lại từ đầu chăm chú đọc, không đọc thì thôi, càng đọc càng khiến lão trợn tròn mắt.
- Tất cả là thật?
- Lão già khốn kiếp, còn nghĩ tôi thừa hơi kiếm người bịa ra cho lão xem chắc.
- Ấy, phu nhân đừng giận. Tôi tin, tôi tin được chưa. Không ngờ kẻ này mới đến Zero 3 năm đã làm được rất nhiều chuyện.
- Không chỉ Zero, trong bốn năm ở ngoài bên ngoài kia, hắn từ một tên bỏ đi đột nhiên trở mình nắm giữ cả một hệ thống tài chính- kinh tế lớn, đồng thời còn lập ra một tổ chức ngầm. Mặc dù mấy thứ này không có bao nhiêu phân lượng trong mắt chúng ta, nhưng quá trình trưởng thành của hắn mấy năm nay có thể coi là vô cùng thần kỳ. Tám năm, tám năm từ một tên gầy gò không chút khí lực có thể đột phá lên Đại Công Tước, không hề kém bất cứ thiên tài nào, ngay cả lão ngày đó cũng thua hắn.
Họa Vĩnh Cực ho khan, lão đương nhiên biết điều này có ý nghĩa kinh khủng thế nào, nhưng bị vợ vạch trần vẫn khiến mặt già đỏ lên.
- Ừm, so với tên Đường Hạo Thiên được nuôi từ trong trứng nước kia, tên Tuấn Vũ này đúng là có chỗ hơn người. Mà hình như tiểu tử này cũng có ý với Y Y.
- Coi như lão còn quan tâm tới con gái.
- Cái này đương nhiên, việc khác có thể bỏ qua chứ con gái chỉ có một, tôi làm sao có thể để nó chịu thiệt thòi.
- Đừng tỏ ra có trách nhiệm trước mắt tôi làm gì. Được rồi. Lão thấy Tuấn Vũ thế nào?
- Bà định để nó ...
- Đừng hỏi loạn, ý ông sao?
- Miễn cưỡng đạt tiêu chuẩn thấp nhất.
Tôn Khiết bĩu môi khinh bỉ khiến Họa Vĩnh Cực cười khổ, nhưng bà cũng không phản bác, Y Y vốn trời sinh diện mạo kinh diễm, tố chất hoàn mĩ, thậm chí còn hơn hai người là cha mẹ như họ, tương lai vô hạn lượng. Vì thế chồng nó đương nhiên phải vượt trội hơn người, dù không hơn được Họa Y thì cũng bằng hoặc ít nhất khoảng cách không quá xa. Nếu không cho dù hai người có ở chung với nhau, cuối cùng vẫn xuất hiện những khoảng cách.
- Được rồi. Ông có thể lui.
- Cái này ... hai vợ chồng chúng ta cũng đã lâu rồi chưa ...
- Ngừng ... Đi làm chính sự. Đừng ở đó khua môi múa mép.
Họa Vĩnh Cực còn muốn nói gì đó thì Tôn Khiết đã biến mất sau bức rèm, lão buồn bã rồi thở dài rời đi.
...
Khi cách cứ địa của địch khoảng 30Km, Liên Minh Cửu Long Tinh được lệnh hạ trại, hồi phục thể lực, làm quen với không khí và địa hình nơi đây.
Xung quanh Đường gia là địa hình đồi núi, sông ngòi khá phức tạp, là một nơi dễ thủ khó công. Với lực lượng hai bên không quá chênh lệch thì số lượng là một yếu tố quan trọng. Nếu Cửu Long Tinh t·ấn c·ông thì số quân mỗi hàng chỉ đủ khoảng 50 người, trong khi quân địch ở trên cao, thành trì vững trãi, bằng phẳng dễ dàng đem ra số quân nhiều gấp mấy lần. Vì thế, nếu lỗ mãng t·ấn c·ông thì chẳng khác nào chui đầu vào chỗ c·hết.
Không thể đánh trực diện được.
Ngồi trong trại thống lĩnh, mọi người đều rất căng thẳng, lo lắng không biết nên làm sao cho phải. Lúc hò hét lên đường thì ai cũng sĩ khí bừng bừng, nhưng họ vạn lần không ngờ Đường gia số quân lớn hơn lại chui rúc trong thành trì không ra.
- Vậy thì vây công tới bao giờ chúng phải ra thì thôi!
Gia chủ Jang Hoo đưa ra ý kiến.
- Không thể.
Dương Tuấn Vũ nhíu mày phất tay, đây chính là cách ngu ngốc nhất.
- Tại sao?
Jang Hoo nóng nảy nói như quát lên, hắn mặc dù được đội quân tử thần cứu nhưng trận chiến bảo vệ gia tộc khi đó coi như đã có kết quả, ưu thế họ so với quân Đường gia là hoàn toàn vượt trội. Cũng vì lẽ đó nên theo suy nghĩ của lão, tên trẻ tuổi trước mặt này còn chưa đủ tuổi để ngồi vào đấy chứ đừng nhắc tới việc lên tiếng phát biểu. Vậy mà nãy giờ hắn đưa ra mấy phương án nhưng đều bị tên này bác bỏ thì làm sao không tức giận.
Inuarashi giơ tay can ngăn:
- Đây là trận chiến quan trọng nhất, vì vậy mọi ý kiến đều rất đáng giá.
Jang Hoo nghe thế mặt vênh lên, nhưng câu sau của Inuarashi lại làm hắn ngẩn ra.
- Tuy vậy, chúng ta đúng là không thế cứ dựng trại vây công, cố thủ tại đây chờ quân địch ra mặt. Đây là hạ sách. Jang Hoo, lão thử nghĩ một chút, chúng ta đang ở đâu? Nơi này chính là địa bàn của địch, địch am hiểu hơn ta gấp trăm lần. Chúng có thể cứ ở lỳ trong đó một tuần, một tháng, thậm chí một năm cũng không sao, bởi vì ở sau thành trì đấy họ có ruộng đất, có lương thực thực phẩm dồi dào.
Ngược lại, chúng ta cố thủ ngoài thành, xung quanh là đất đá, đồi núi hoang dại, thức ăn mang theo chỉ đủ khoảng 1 tuần, cho dù có tận dụng rau cỏ, muông thú cũng chẳng được mấy ngày, nên nhớ, hàng chục ngàn miệng ăn, nếu không đủ lương thực thì các cánh rừng xung quanh cũng chẳng đủ tới mấy ngày đâu.
Mà khi đói, đầu óc thiếu tỉnh táo, lòng quân xao động, đây là đại kị của nhà binh.
Jang Hoo chỉ hơi lỗ mãng chứ không ngu ngốc, nghe Inuarashi phân tích như vậy liền hiểu ra ý kiến của mình khá kém. Hừ, nhưng hắn vẫn không coi thằng nhãi kia có bao nhiêu phân lượng.
- Độc Long, nếu ngươi đã nói không thể thì nên đưa ra chủ ý của mình cho mọi người cùng nghe xem sao? Nãy giờ chúng ta nói mệt, nghĩ mệt rồi.
Độc Long là tên giả mà hắn tự xưng, lấy tên cây thương làm tên mình âu cũng là tránh một số phiền phức sau này.
Dương Tuấn Vũ gật đầu, hắn thực ra khi vừa tới đây đã có vài chủ ý, chẳng qua trong lúc nhất thời chưa thể chọn được cách nào hợp lý nhất. Để mọi người đưa ý kiến trước cũng là một cách tôn trọng kinh nghiệm các bậc tiền bối, đồng thời cũng giúp hắn tranh thủ thời gian trao đổi với Triệu Cơ.
- Tôi có chủ ý thế này, mọi người chú ý một chút. Là như vậy ...
Ngoài Jang Hoo đối lập và hai gia tộc Yoon, Yoshida trung lập thì các gia tộc còn lại đều rất cảm kích ơn cứu trợ của Dương Tuấn Vũ và đội quân tử thần của hắn. Nhưng dù là phe nào thì khi nghe kế hoạch mà người thanh niên trẻ tuổi này nói ra, bọn họ đều trợn tròn mắt, thi thoảng lại nghe thấy tiếng hít thở ồ ồ, có lẽ là vì sợ hãi, có lẽ là vì phấn khích, điên cuồng.
Mãi tới khi họ rời khỏi lều di chuyển hướng về phía q·uân đ·ội do mình phụ trách thì tâm trí mới trở lại, sau lưng ai cũng ướt đẫm mồ hôi nhưng ánh mắt lại đặc biệt sáng ngời.
Đúng vậy, c·hiến t·ranh không phải giống như lôi đài tỉ thí như họ nghĩ, làm gì có sự công bằng? Không dùng mưu kế, binh pháp thì chờ đợi kẻ đó chỉ là sự thất bại thảm hại. Và hôm nay, họ đã được nghe về một kế hoạch kinh khủng, ai cũng thầm nghĩ nếu kẻ đó nhắm vào gia tộc mình thì sẽ có kết cục ra sao? E rằng một mảnh xương cốt cũng không còn.
Quá ác, quá đáng sợ.
Hắn còn là con người sao?
Ác quỷ! Đúng thế, chỉ có ác quỷ mới có thể làm ra việc tàn nhẫn như vậy.
 
  
  
  
  
  
  
  
  
  
  
  
 