Vạn Biến Hư Ảo - Chương 119
topicVạn Biến Hư Ảo - Chương 119 :Thảm Họa! Điên Cuồng!
  Chương 119: Thảm Họa! Điên Cuồng!
- Hừ, quả thật đều là một lũ ngu.
Đường Càn nở nụ cười khinh bỉ khi nghe tin thám báo vừa mang về.
Đường Hạo Thiên lười quan tâm, bởi vì theo hắn nghĩ dù đối phương có làm cái quái gì thì với ưu thế số quân nhiều hơn, sức mạnh thống lĩnh trong đó có hắn, mười phần thì chín phần đã áp đảo. Một cao thủ chưa hẳn đã làm nên được sóng gió gì trên chiến trường nhưng một tuyệt thế cao thủ dùng một địch trăm địch ngàn thì hoàn toàn có thể khiến cục diện trận chiến ngả về phía người đó. Và đương nhiên, người này chính là nói về hắn.
Do đó, mọi người có nói gì hắn cũng chỉ nhắm mắt dưỡng thần, điều này khiến mấy lão cáo già Diệp, Ninh, Gia Cát không hài lòng cho lắm. Nhưng không hài lòng cũng không dám nói ra ngoài, ai bảo hắn có sức mạnh áp đảo toàn bộ chứ? Ở Zero này, ngoài hai người nhạc phụ, nhạc mẫu tương lai thì Đường Hạo Thiên cảm thấy đều không đủ tư cách nói với mình, chứ đừng nói là lên giọng giáo huấn hắn.
- Cứ để bọn chúng ở đó chơi với kiến đi.
Đường Hạo Thiên phất tay đứng dậy, hắn gần đây khá hài lòng với một vài mỹ nữ của các gia tộc phụ thuộc tiến cống. Suy cho cũng thì tuổi trẻ tinh lực dồi dào, là một nam nhân nắm sức mạnh vượt trội vạn người trong tay, hắn không ngu tới mức si tình một người con gái, dù cho Họa Y có xinh đẹp tuyệt trần thì trước khi có được nàng hắn vẫn phải phát tiết dục hỏa trong lòng chứ.
- Được rồi, bọn chúng vừa mới hành quân xa xôi chắc chắn ngày một ngày hai chưa thể công kích, mọi người nên thả lỏng một chút, có thời gian thì nghĩ cách đối phó với một vài trận đánh thăm dò của đối phương.
Đường Càn thấy cháu trai yêu quý rời đi thì cũng chẳng muốn tốn nước bọt với kẻ này, lão miệng nhắc nhở đoàng hoàng nhưng chỉ có bản thân lão mới biết mấy câu ấy có bao nhiêu phần nghiêm túc.
...
Thành trì Đường gia dựa vào vách núi nên rất cao, tuy vậy tầm nhìn không phải có thể bao quát hết cả dãy núi, bởi vì bị các ngọn núi lớn nhỏ khác che khuất, chưa kể tới cây cối phía chân núi thực sự rậm rạp. Nhưng chúng không nghĩ kẻ địch sẽ làm ra được trò trống gì, t·ấn c·ông bất ngờ ư? Khó lắm.
Đúng là rất khó.
Nhưng đấy là khi t·ấn c·ông trực diện mà thôi, còn t·ấn c·ông không trực diện ... lại khác.
Theo sự chỉ đạo của các gia chủ, hay chính là các thống lĩnh, tám đại gia tộc cùng người của Diệt Thiên được chọn lọc ra 900 người, con số này so với 12 ngàn quân thì quả thật như hạt cát trên sa mạc, nhiều thêm hay ít đi thoạt nhìn qua cũng không khác biệt cho lắm.
Mỗi thống lĩnh cắt cử ra 100 người, 100 người này để làm gì?
Câu trả lời rất nhanh có đáp án.
Cắm trại nghỉ chân tiến hành rất nhanh, ngay giữa trưa đã xong xuôi, để toàn quân nghỉ ngơi lấy sức, cho tới khi màn đêm núi rừng buông xuống, 900 nhân ảnh lặng lẽ rời khỏi doanh trại.
Hành động của họ là hoàn toàn bí mật, cho nên tin tức về kế hoạch cũng bị giới hạn rõ ràng, những người khác trong quân hoàn toàn không thể biết được. Đây cũng là Dương Tuấn Vũ lo xa, ai biết trong hàng chục ngàn quân có nội gián hay không? Nếu kế hoạch này lộ ra thì cuộc t·ấn c·ông lần này e rằng phải trì hoãn lại.
Vốn dĩ hắn có thể điều động được nhiều cao thủ hơn, nhưng càng ít người càng bí mật, nâng lên đặt xuống một hồi, cuối cùng hắn mới đưa ra con số 900 này. Đây là một số lượng quân không nhiều cũng chẳng ít, vừa đủ để thực hiện kế hoạch.
Những cao thủ này sau khi tập trung lại thì đã cách doanh trại tạm thời khoảng 1km, tại đây họ được Dương Tuấn Vũ phổ biến lại chi tiết giai đoạn đầu của kế hoạch. Đây cũng là lúc họ chợt hiểu lý do vì sao mình được chọn. 900 người thì có tới 800 người sở hữu Ki thổ hệ, 100 người còn lại hiện chưa rõ làm gì nhưng Ki của họ hình như đều là Hỏa hệ.
800 người chia làm bốn tổ đội, lấy vị trí bốn hướng Đông Tây Nam Bắc của ngọn núi này làm mốc, bắt đầu tiến hành đồng hóa Ki vào đất đá.
Cứ 100 người dùng một nửa lượng Ki thì ra nghỉ, 100 người khác sẽ thế vào vị trí họ rời đi. Cứ luân phiên như vậy, công việc tưởng chừng vô nghĩa này được tiến hành suốt 3 ngày 3 đêm, lượng Ki mà họ đồng hóa được cũng thấm vào 500m đất đá phía Tây Bắc, phía Đông Nam là 2000m thì dừng lại.
Nhiều người có đầu óc bình thường thì giờ này cũng đã hiểu sơ bộ kế hoạch của các thống lĩnh rồi.
Theo phán đoán, ngọn núi này hiện giờ chu vi xung quanh đều đã bị Ki của họ thẩm thấu hết, đồng thời đi sâu vào mỗi vị trí theo chỉ định như kế hoạch.
Sở dĩ chỉ là đồng hóa, thẩm thấu mà không trực tiếp dùng sức mạnh bộc phá là vì việc đồng hóa mặc dù chậm chạp nhưng không gây ra bất cứ chấn động gì, những kẻ trên đỉnh núi kia hoàn toàn không biết. Ngược lại, dùng sức mạnh bộc phá thì chỉ cần một ngày là có thể hoàn thành chỉ tiêu nhưng kẻ địch nếu không mù không điếc thì sẽ lập tức nhận ra ý đồ của họ.
Duy nhất có điều khó hiểu đó là tại sao chỉ là 500 và 2000m mà không phải một con số khác? Đây cũng là thắc mắc chung của các gia chủ, họ có hỏi Dương Tuấn Vũ có nắm chắc tới khi ra lệnh thì mọi thứ sẽ như tính toán hay không? Trả lời sự nghi ngờ này Dương Tuấn Vũ chỉ híp cười thần bí: Tới khi đó nếu không thành thì tôi sẽ mặc các người chém g·iết.
Lo lắng, nghi ngờ, ... đương nhiên có, nhưng bởi vì họ bị kế hoạch chi tiết và tàn nhẫn của hắn làm vô cùng rung động, từ sâu trong lòng tự dưng sinh ra sự tôn trọng, kính nể khiến nỗi hoài nghi bị xóa nhòa.
Dương Tuấn Vũ sở dĩ tự tin kế hoạch thành công là vì ngày đó để thoát ra khỏi thung lũng sâu không thấy đáy đấy hắn đã phải mất không ít thời gian để Triệu Cơ quét toàn bộ cấu trúc địa chất của nơi này. Chỗ nào cứng rắn toàn đá, chỗ nào có nhiều hang động to nhỏ hắn đều biết.
Nơi chỉ tiếp cận 500m là vì nơi đó đá rất xốp, phần lớn là đá vôi non, thậm chí nơi cực Tây thứ đá vôi này còn ăn sâu vào 5000m, nếu đồng hóa Ki thêm nữa thì sẽ dẫn tới s·ạt l·ở ngay lập tức, đồng nghĩa với việc kế hoạch bại lộ.
Ngược lại, chỗ cần tiếp cận tới 2000m là vì đa phần là đá đặc, cứng rắn hơn nhiều.
Sau khi đồng hóa xong, từ hướng Tây hắn ra lệnh cho quân nơi này hủy một phần liên kết Ki đã đưa vào, rất nhanh đã tạo thành một con đường cao 3m, rộng 2m.
Dương Tuấn Vũ mang theo 100 người hệ hỏa tiến vào. Những người này sau khi được tuyển chọn mà không phải làm gì nên rất sốt ruột, giờ đây nhận được chỉ thị hành động, cả đám đều vô cùng phấn khích, cảm giác lén lút làm điều xấu đôi khi lại vô cùng hấp dẫn.
Đi tới địa điểm thích hợp, Dương Tuấn Vũ dừng lại nói:
- Các người thử tập trung cảm nhận đi.
Không dám chậm trễ, 100 quân tinh nhuệ lập tức chú tâm cảm nhận, rất nhanh cả đám đều trợn mắt, gương mặt hiện lên vẻ khó tin khiến tim cả đám đập thình thịch, nơi này cho họ cảm giác vừa quen thuộc vừa sợ hãi.
- Đều đã cảm nhận được rồi chứ?
Mọi người ngơ ngác gật gật đầu.
- Tốt lắm. Trong một ngày có thể làm giàu nguyên tố hỏa ở đây lên giới hạn tối đa được không?
- Được. Nhưng nếu làm vậy e là...
Một người đứng cách Dương Tuấn Vũ không xa nhíu mày lo lắng, hắn tới giờ đã hiểu đại khái ý định của thống lĩnh rồi.
- Mọi người chú ý nghe cho rõ, ta không nói là làm giàu nguyên tố hỏa tới mức cao nhất, mà là giới hạn cao nhất, là giới hạn hiểu không?
Nghe thống lĩnh nói vậy, người kia lập tức ồ lên, hắn vừa này hiểu sai, ý thống lĩnh là làm giàu nhưng vẫn có giới hạn, chỉ là giới hạn này rất mong manh, khi cần sẽ dễ dàng khiến nó bùng nổ, phá vỡ giới hạn.
- Đã hiểu.
Không chỉ hắn, mọi người xung quanh trước sau đều đã nhận ra nhiệm vụ của mình.
- Tốt lắm. Bắt đầu tiến hành đi.
Dương Tuấn Vũ sau khi đưa ra chỉ thị thì để một thuộc hạ thân tín ở lại rồi ra ngoài, lúc sau, theo con đường ấy hắn lại dẫn vào thêm 100 người, lần này không phải hỏa mà vẫn là thổ hệ. Chẳng qua nhóm này không hợp với nhóm trước mà theo hắn đi về một vị trí khác cách đó không xa, những người này theo chỉ dẫn của hắn bắt đầu giải phóng Ki thẩm thấu vào đất đá theo một lộ trình đặc biệt.
Chuẩn bị xong xuôi kế hoạch thì cũng đã tới ngày thứ 5 dựng trại, cũng là lúc đám người Đường gia rất khó chịu vì bị nhốt một chỗ, mặc dù thành trì rất rộng nhưng bị người ta bao vây bên ngoài thì ăn cũng không ngon, ngủ cũng chẳng yên.
Đã vậy sáng sớm nay trên thành còn nhận được một mũi tên đưa thư, bên trong có nội dung hết sức nực cười bảo họ ngoan ngoãn đồ hàng để được sống. Nghe tin này suýt nữa đã khiến Đường Hạo Thiên mở cửa thành ra g·iết giặc nhưng may mà gia gia hắn vẫn đủ tỉnh táo khuyên giải nói rằng bọn chúng bất lực nên mới viết thư khiêu khích chúng ta.
Tiếc rằng, đây chính là cơ hội cuối cùng để chúng có thể sống sót nhưng không nhìn ra nên đã bỏ qua.
- Ầm ầm!
- Rắc rắc!
- Chuyện gì? Chuyện gì xảy ra?
Ngồi trong phòng nghị sự, mấy vị gia chủ cùng ông cháu Đường gia đang trò truyện vui vẻ thì đột nhiên cảm thấy mọi thứ dường như ... rung lắc? Đây là điều mà chưa bao giờ họ gặp phải trước đây.
Cho tới khi sự chấn động này được báo về là diễn ra trên toàn thành thì bọn họ mới hiểu việc này dường như vô cùng không tốt.
- Mau lên đài quan sát xem bọn chúng làm gì!
- Bốn người chúng ta, mỗi người một hướng, nếu có bất thường lập tức báo về!
- Được!
Tốc độ của Đại Công Tước đâu phải trò đùa, dù vậy, tốc độ của họ tuy nhanh nhưng sự chấn động ấy theo từng giây dường như cũng rất đáng sợ.
Nghiêng!
Đó là thứ mà mỗi người trên tòa thành đều cảm nhận được rõ ràng. Đặc biệt là khi đứng trên đài quan sát, mọi thứ càng cao khi nhìn xuống càng trở lên vô cùng kinh khủng.
Tòa thành khổng lồ trên núi vậy mà ... giống như đang sụp đổ. Không, phải nói cả đỉnh núi sụp đổ mới đúng.
Lấy vị trí hướng Tây là yếu nhất làm khởi nguồn, sau khi các tinh binh hệ thổ phá vỡ liên kết với đất đá lúc trước, ngọn núi nghiêng ngả, đổ xuống, cả thành trì mang theo đỉnh núi cứ thế lao thẳng xuống thung lũng bên dưới, thung lũng này có tên Cao Thiên Vực.
Hay còn gọi là Vực Không Đáy!
Mặc dù đã phần nào tưởng tượng trong đầu từ lúc được nghe kế hoạch này từ miệng Dương Tuấn Vũ nhưng tới khi tận mắt chứng kiến cảnh tượng kinh hoàng này, bất cứ ai cũng cảm thấy không rét mà run.
Khi mấy gia chủ nọ còn chưa hoàn hồn, thì đột nhiên lại thấy tiếng quát lớn:
- Hỏa Đội, kích phá!
- Thổ Đội, dẫn lửa!
Một trăm tinh binh ngày đó được Dương Tuấn Vũ đưa sâu vào lòng núi nãy giờ đang rất ngứa ngáy rồi, khi nghe thống lĩnh ra lệnh lập tức phấn khích dồn toàn lực kích phá thứ “giới hạn” mong manh trong tâm núi.
Một cơn đ·ộng đ·ất thứ hai xuất hiện, toàn bộ quân Cửu Long Tinh đã lùi lại thật nhanh vì có chuẩn bị từ trước, giờ thấy lần đ·ộng đ·ất này lại càng điên cuồng mà chạy.
Sau khi Hỏa Đội thành công, Thổ Đội tiếp tục phá vỡ cấu trúc làm sẵn trong tâm núi rồi cũng vội vã rời đi.
Ngày đó tại ngọn núi nơi Đường gia sinh sống qua ngàn năm đã trở thành dĩ dãng. Theo như người ta kể lại, đội quân Cửu Long Tinh đã dũng mãnh đánh đổ ngọn núi khiến toàn bộ thành trì kẻ địch rơi xuống thung lũng. Chưa hết, ngay sau đó không biết vì sao núi lửa đột nhiên bộc phát, q·uân đ·ội Cửu Long Tinh may mắn chạy nhanh nên thoát khỏi kiếp nạn, nhưng ngọn núi vỡ mang theo thành trì Đường gia khi rơi xuống vực vốn đã tuyệt vọng thì còn bị dung nham cực nóng trào xuống tuyệt diệt.
Tuy vậy, một người trẻ tuổi của Đường gia mang theo tứ đại gia chủ và hơn 100 cao thủ Đại Công Tước vậy mà không c·hết, vượt lên tất cả hiểm họa đuổi g·iết vào thiên binh vạn mã kẻ địch.
Trở lại thời điểm trận chiến.
Thất bại đến quá nhanh khiến đám người Tứ đại gia tộc vẫn không thể tin rằng đây là sự thật, cả đám nhìn tộc nhân của mình phút trước còn cười cười nói nói giờ toàn bộ đều bị c·hết vì đá đè tan xương nát thịt, không thì cũng bị dung nham đốt cháy xương cốt cũng không còn.
Phẫn nộ! Cực độ phẫn nộ là tâm trạng của họ bây giờ!
Giết! Giết hết! Tắm máu toàn bộ kẻ địch may ra mới khiến tâm tình họ nguội lại.
Đường Hạo Thiên giờ phút này nào còn tâm thế chơi đùa? nào còn ý định kiểm chứng sức mạnh mới? Hắn đã điên cuồng, toàn thân hóa thành một huyết nhân, lấy máu làm thương, lấy cốt tủy làm giáp lao vào quân địch như chốn không người.
Đi theo sau hắn là những cao thủ còn sót lại Tứ đại gia tộc, ai ai cũng chém g·iết tới đỏ mắt.
Số lượng hiện giờ tuy ít, nhưng dưới sức mạnh áp đảo quần hùng của một Quốc Vương, phe Cửu Long Tinh trong vài phút đã có không dưới 500 người m·ất m·ạng. Cứ như vậy e rằng kết cục khó có thể nói, mà cho dù có thắng thì Cửu Long Tinh liệu còn mấy người? Họ liệu rằng đủ sức đối phó với một tên Quốc Vương đang vô cùng điên cuồng hay không?
 - Hừ, quả thật đều là một lũ ngu.
Đường Càn nở nụ cười khinh bỉ khi nghe tin thám báo vừa mang về.
Đường Hạo Thiên lười quan tâm, bởi vì theo hắn nghĩ dù đối phương có làm cái quái gì thì với ưu thế số quân nhiều hơn, sức mạnh thống lĩnh trong đó có hắn, mười phần thì chín phần đã áp đảo. Một cao thủ chưa hẳn đã làm nên được sóng gió gì trên chiến trường nhưng một tuyệt thế cao thủ dùng một địch trăm địch ngàn thì hoàn toàn có thể khiến cục diện trận chiến ngả về phía người đó. Và đương nhiên, người này chính là nói về hắn.
Do đó, mọi người có nói gì hắn cũng chỉ nhắm mắt dưỡng thần, điều này khiến mấy lão cáo già Diệp, Ninh, Gia Cát không hài lòng cho lắm. Nhưng không hài lòng cũng không dám nói ra ngoài, ai bảo hắn có sức mạnh áp đảo toàn bộ chứ? Ở Zero này, ngoài hai người nhạc phụ, nhạc mẫu tương lai thì Đường Hạo Thiên cảm thấy đều không đủ tư cách nói với mình, chứ đừng nói là lên giọng giáo huấn hắn.
- Cứ để bọn chúng ở đó chơi với kiến đi.
Đường Hạo Thiên phất tay đứng dậy, hắn gần đây khá hài lòng với một vài mỹ nữ của các gia tộc phụ thuộc tiến cống. Suy cho cũng thì tuổi trẻ tinh lực dồi dào, là một nam nhân nắm sức mạnh vượt trội vạn người trong tay, hắn không ngu tới mức si tình một người con gái, dù cho Họa Y có xinh đẹp tuyệt trần thì trước khi có được nàng hắn vẫn phải phát tiết dục hỏa trong lòng chứ.
- Được rồi, bọn chúng vừa mới hành quân xa xôi chắc chắn ngày một ngày hai chưa thể công kích, mọi người nên thả lỏng một chút, có thời gian thì nghĩ cách đối phó với một vài trận đánh thăm dò của đối phương.
Đường Càn thấy cháu trai yêu quý rời đi thì cũng chẳng muốn tốn nước bọt với kẻ này, lão miệng nhắc nhở đoàng hoàng nhưng chỉ có bản thân lão mới biết mấy câu ấy có bao nhiêu phần nghiêm túc.
...
Thành trì Đường gia dựa vào vách núi nên rất cao, tuy vậy tầm nhìn không phải có thể bao quát hết cả dãy núi, bởi vì bị các ngọn núi lớn nhỏ khác che khuất, chưa kể tới cây cối phía chân núi thực sự rậm rạp. Nhưng chúng không nghĩ kẻ địch sẽ làm ra được trò trống gì, t·ấn c·ông bất ngờ ư? Khó lắm.
Đúng là rất khó.
Nhưng đấy là khi t·ấn c·ông trực diện mà thôi, còn t·ấn c·ông không trực diện ... lại khác.
Theo sự chỉ đạo của các gia chủ, hay chính là các thống lĩnh, tám đại gia tộc cùng người của Diệt Thiên được chọn lọc ra 900 người, con số này so với 12 ngàn quân thì quả thật như hạt cát trên sa mạc, nhiều thêm hay ít đi thoạt nhìn qua cũng không khác biệt cho lắm.
Mỗi thống lĩnh cắt cử ra 100 người, 100 người này để làm gì?
Câu trả lời rất nhanh có đáp án.
Cắm trại nghỉ chân tiến hành rất nhanh, ngay giữa trưa đã xong xuôi, để toàn quân nghỉ ngơi lấy sức, cho tới khi màn đêm núi rừng buông xuống, 900 nhân ảnh lặng lẽ rời khỏi doanh trại.
Hành động của họ là hoàn toàn bí mật, cho nên tin tức về kế hoạch cũng bị giới hạn rõ ràng, những người khác trong quân hoàn toàn không thể biết được. Đây cũng là Dương Tuấn Vũ lo xa, ai biết trong hàng chục ngàn quân có nội gián hay không? Nếu kế hoạch này lộ ra thì cuộc t·ấn c·ông lần này e rằng phải trì hoãn lại.
Vốn dĩ hắn có thể điều động được nhiều cao thủ hơn, nhưng càng ít người càng bí mật, nâng lên đặt xuống một hồi, cuối cùng hắn mới đưa ra con số 900 này. Đây là một số lượng quân không nhiều cũng chẳng ít, vừa đủ để thực hiện kế hoạch.
Những cao thủ này sau khi tập trung lại thì đã cách doanh trại tạm thời khoảng 1km, tại đây họ được Dương Tuấn Vũ phổ biến lại chi tiết giai đoạn đầu của kế hoạch. Đây cũng là lúc họ chợt hiểu lý do vì sao mình được chọn. 900 người thì có tới 800 người sở hữu Ki thổ hệ, 100 người còn lại hiện chưa rõ làm gì nhưng Ki của họ hình như đều là Hỏa hệ.
800 người chia làm bốn tổ đội, lấy vị trí bốn hướng Đông Tây Nam Bắc của ngọn núi này làm mốc, bắt đầu tiến hành đồng hóa Ki vào đất đá.
Cứ 100 người dùng một nửa lượng Ki thì ra nghỉ, 100 người khác sẽ thế vào vị trí họ rời đi. Cứ luân phiên như vậy, công việc tưởng chừng vô nghĩa này được tiến hành suốt 3 ngày 3 đêm, lượng Ki mà họ đồng hóa được cũng thấm vào 500m đất đá phía Tây Bắc, phía Đông Nam là 2000m thì dừng lại.
Nhiều người có đầu óc bình thường thì giờ này cũng đã hiểu sơ bộ kế hoạch của các thống lĩnh rồi.
Theo phán đoán, ngọn núi này hiện giờ chu vi xung quanh đều đã bị Ki của họ thẩm thấu hết, đồng thời đi sâu vào mỗi vị trí theo chỉ định như kế hoạch.
Sở dĩ chỉ là đồng hóa, thẩm thấu mà không trực tiếp dùng sức mạnh bộc phá là vì việc đồng hóa mặc dù chậm chạp nhưng không gây ra bất cứ chấn động gì, những kẻ trên đỉnh núi kia hoàn toàn không biết. Ngược lại, dùng sức mạnh bộc phá thì chỉ cần một ngày là có thể hoàn thành chỉ tiêu nhưng kẻ địch nếu không mù không điếc thì sẽ lập tức nhận ra ý đồ của họ.
Duy nhất có điều khó hiểu đó là tại sao chỉ là 500 và 2000m mà không phải một con số khác? Đây cũng là thắc mắc chung của các gia chủ, họ có hỏi Dương Tuấn Vũ có nắm chắc tới khi ra lệnh thì mọi thứ sẽ như tính toán hay không? Trả lời sự nghi ngờ này Dương Tuấn Vũ chỉ híp cười thần bí: Tới khi đó nếu không thành thì tôi sẽ mặc các người chém g·iết.
Lo lắng, nghi ngờ, ... đương nhiên có, nhưng bởi vì họ bị kế hoạch chi tiết và tàn nhẫn của hắn làm vô cùng rung động, từ sâu trong lòng tự dưng sinh ra sự tôn trọng, kính nể khiến nỗi hoài nghi bị xóa nhòa.
Dương Tuấn Vũ sở dĩ tự tin kế hoạch thành công là vì ngày đó để thoát ra khỏi thung lũng sâu không thấy đáy đấy hắn đã phải mất không ít thời gian để Triệu Cơ quét toàn bộ cấu trúc địa chất của nơi này. Chỗ nào cứng rắn toàn đá, chỗ nào có nhiều hang động to nhỏ hắn đều biết.
Nơi chỉ tiếp cận 500m là vì nơi đó đá rất xốp, phần lớn là đá vôi non, thậm chí nơi cực Tây thứ đá vôi này còn ăn sâu vào 5000m, nếu đồng hóa Ki thêm nữa thì sẽ dẫn tới s·ạt l·ở ngay lập tức, đồng nghĩa với việc kế hoạch bại lộ.
Ngược lại, chỗ cần tiếp cận tới 2000m là vì đa phần là đá đặc, cứng rắn hơn nhiều.
Sau khi đồng hóa xong, từ hướng Tây hắn ra lệnh cho quân nơi này hủy một phần liên kết Ki đã đưa vào, rất nhanh đã tạo thành một con đường cao 3m, rộng 2m.
Dương Tuấn Vũ mang theo 100 người hệ hỏa tiến vào. Những người này sau khi được tuyển chọn mà không phải làm gì nên rất sốt ruột, giờ đây nhận được chỉ thị hành động, cả đám đều vô cùng phấn khích, cảm giác lén lút làm điều xấu đôi khi lại vô cùng hấp dẫn.
Đi tới địa điểm thích hợp, Dương Tuấn Vũ dừng lại nói:
- Các người thử tập trung cảm nhận đi.
Không dám chậm trễ, 100 quân tinh nhuệ lập tức chú tâm cảm nhận, rất nhanh cả đám đều trợn mắt, gương mặt hiện lên vẻ khó tin khiến tim cả đám đập thình thịch, nơi này cho họ cảm giác vừa quen thuộc vừa sợ hãi.
- Đều đã cảm nhận được rồi chứ?
Mọi người ngơ ngác gật gật đầu.
- Tốt lắm. Trong một ngày có thể làm giàu nguyên tố hỏa ở đây lên giới hạn tối đa được không?
- Được. Nhưng nếu làm vậy e là...
Một người đứng cách Dương Tuấn Vũ không xa nhíu mày lo lắng, hắn tới giờ đã hiểu đại khái ý định của thống lĩnh rồi.
- Mọi người chú ý nghe cho rõ, ta không nói là làm giàu nguyên tố hỏa tới mức cao nhất, mà là giới hạn cao nhất, là giới hạn hiểu không?
Nghe thống lĩnh nói vậy, người kia lập tức ồ lên, hắn vừa này hiểu sai, ý thống lĩnh là làm giàu nhưng vẫn có giới hạn, chỉ là giới hạn này rất mong manh, khi cần sẽ dễ dàng khiến nó bùng nổ, phá vỡ giới hạn.
- Đã hiểu.
Không chỉ hắn, mọi người xung quanh trước sau đều đã nhận ra nhiệm vụ của mình.
- Tốt lắm. Bắt đầu tiến hành đi.
Dương Tuấn Vũ sau khi đưa ra chỉ thị thì để một thuộc hạ thân tín ở lại rồi ra ngoài, lúc sau, theo con đường ấy hắn lại dẫn vào thêm 100 người, lần này không phải hỏa mà vẫn là thổ hệ. Chẳng qua nhóm này không hợp với nhóm trước mà theo hắn đi về một vị trí khác cách đó không xa, những người này theo chỉ dẫn của hắn bắt đầu giải phóng Ki thẩm thấu vào đất đá theo một lộ trình đặc biệt.
Chuẩn bị xong xuôi kế hoạch thì cũng đã tới ngày thứ 5 dựng trại, cũng là lúc đám người Đường gia rất khó chịu vì bị nhốt một chỗ, mặc dù thành trì rất rộng nhưng bị người ta bao vây bên ngoài thì ăn cũng không ngon, ngủ cũng chẳng yên.
Đã vậy sáng sớm nay trên thành còn nhận được một mũi tên đưa thư, bên trong có nội dung hết sức nực cười bảo họ ngoan ngoãn đồ hàng để được sống. Nghe tin này suýt nữa đã khiến Đường Hạo Thiên mở cửa thành ra g·iết giặc nhưng may mà gia gia hắn vẫn đủ tỉnh táo khuyên giải nói rằng bọn chúng bất lực nên mới viết thư khiêu khích chúng ta.
Tiếc rằng, đây chính là cơ hội cuối cùng để chúng có thể sống sót nhưng không nhìn ra nên đã bỏ qua.
- Ầm ầm!
- Rắc rắc!
- Chuyện gì? Chuyện gì xảy ra?
Ngồi trong phòng nghị sự, mấy vị gia chủ cùng ông cháu Đường gia đang trò truyện vui vẻ thì đột nhiên cảm thấy mọi thứ dường như ... rung lắc? Đây là điều mà chưa bao giờ họ gặp phải trước đây.
Cho tới khi sự chấn động này được báo về là diễn ra trên toàn thành thì bọn họ mới hiểu việc này dường như vô cùng không tốt.
- Mau lên đài quan sát xem bọn chúng làm gì!
- Bốn người chúng ta, mỗi người một hướng, nếu có bất thường lập tức báo về!
- Được!
Tốc độ của Đại Công Tước đâu phải trò đùa, dù vậy, tốc độ của họ tuy nhanh nhưng sự chấn động ấy theo từng giây dường như cũng rất đáng sợ.
Nghiêng!
Đó là thứ mà mỗi người trên tòa thành đều cảm nhận được rõ ràng. Đặc biệt là khi đứng trên đài quan sát, mọi thứ càng cao khi nhìn xuống càng trở lên vô cùng kinh khủng.
Tòa thành khổng lồ trên núi vậy mà ... giống như đang sụp đổ. Không, phải nói cả đỉnh núi sụp đổ mới đúng.
Lấy vị trí hướng Tây là yếu nhất làm khởi nguồn, sau khi các tinh binh hệ thổ phá vỡ liên kết với đất đá lúc trước, ngọn núi nghiêng ngả, đổ xuống, cả thành trì mang theo đỉnh núi cứ thế lao thẳng xuống thung lũng bên dưới, thung lũng này có tên Cao Thiên Vực.
Hay còn gọi là Vực Không Đáy!
Mặc dù đã phần nào tưởng tượng trong đầu từ lúc được nghe kế hoạch này từ miệng Dương Tuấn Vũ nhưng tới khi tận mắt chứng kiến cảnh tượng kinh hoàng này, bất cứ ai cũng cảm thấy không rét mà run.
Khi mấy gia chủ nọ còn chưa hoàn hồn, thì đột nhiên lại thấy tiếng quát lớn:
- Hỏa Đội, kích phá!
- Thổ Đội, dẫn lửa!
Một trăm tinh binh ngày đó được Dương Tuấn Vũ đưa sâu vào lòng núi nãy giờ đang rất ngứa ngáy rồi, khi nghe thống lĩnh ra lệnh lập tức phấn khích dồn toàn lực kích phá thứ “giới hạn” mong manh trong tâm núi.
Một cơn đ·ộng đ·ất thứ hai xuất hiện, toàn bộ quân Cửu Long Tinh đã lùi lại thật nhanh vì có chuẩn bị từ trước, giờ thấy lần đ·ộng đ·ất này lại càng điên cuồng mà chạy.
Sau khi Hỏa Đội thành công, Thổ Đội tiếp tục phá vỡ cấu trúc làm sẵn trong tâm núi rồi cũng vội vã rời đi.
Ngày đó tại ngọn núi nơi Đường gia sinh sống qua ngàn năm đã trở thành dĩ dãng. Theo như người ta kể lại, đội quân Cửu Long Tinh đã dũng mãnh đánh đổ ngọn núi khiến toàn bộ thành trì kẻ địch rơi xuống thung lũng. Chưa hết, ngay sau đó không biết vì sao núi lửa đột nhiên bộc phát, q·uân đ·ội Cửu Long Tinh may mắn chạy nhanh nên thoát khỏi kiếp nạn, nhưng ngọn núi vỡ mang theo thành trì Đường gia khi rơi xuống vực vốn đã tuyệt vọng thì còn bị dung nham cực nóng trào xuống tuyệt diệt.
Tuy vậy, một người trẻ tuổi của Đường gia mang theo tứ đại gia chủ và hơn 100 cao thủ Đại Công Tước vậy mà không c·hết, vượt lên tất cả hiểm họa đuổi g·iết vào thiên binh vạn mã kẻ địch.
Trở lại thời điểm trận chiến.
Thất bại đến quá nhanh khiến đám người Tứ đại gia tộc vẫn không thể tin rằng đây là sự thật, cả đám nhìn tộc nhân của mình phút trước còn cười cười nói nói giờ toàn bộ đều bị c·hết vì đá đè tan xương nát thịt, không thì cũng bị dung nham đốt cháy xương cốt cũng không còn.
Phẫn nộ! Cực độ phẫn nộ là tâm trạng của họ bây giờ!
Giết! Giết hết! Tắm máu toàn bộ kẻ địch may ra mới khiến tâm tình họ nguội lại.
Đường Hạo Thiên giờ phút này nào còn tâm thế chơi đùa? nào còn ý định kiểm chứng sức mạnh mới? Hắn đã điên cuồng, toàn thân hóa thành một huyết nhân, lấy máu làm thương, lấy cốt tủy làm giáp lao vào quân địch như chốn không người.
Đi theo sau hắn là những cao thủ còn sót lại Tứ đại gia tộc, ai ai cũng chém g·iết tới đỏ mắt.
Số lượng hiện giờ tuy ít, nhưng dưới sức mạnh áp đảo quần hùng của một Quốc Vương, phe Cửu Long Tinh trong vài phút đã có không dưới 500 người m·ất m·ạng. Cứ như vậy e rằng kết cục khó có thể nói, mà cho dù có thắng thì Cửu Long Tinh liệu còn mấy người? Họ liệu rằng đủ sức đối phó với một tên Quốc Vương đang vô cùng điên cuồng hay không?
 
  
  
  
  
  
  
  
  
  
  
  
 