Vạn Biến Hư Ảo - Chương 117

topic

Vạn Biến Hư Ảo - Chương 117 :Chuẩn Bị Cho Chiến Tranh
Chương 117: Chuẩn Bị Cho Chiến Tranh

Khi nghe tin Liên Minh Cửu Long Tinh muốn trực diện t·ấn c·ông, Đường Hạo Thiên vô cùng thích thú, bản thân hắn rất không muốn dã chiến mà chỉ muốn tốc chiến, giải quyết nhanh gọn thì quyền lực, mỹ nữ sẽ sớm vào tay.

Vì vậy khi tên thuộc hạ vào báo cáo, hắn lập tức phấn thích vỗ bàn:

- Tốt. Phát quân lệnh xuống, toàn bộ lực lượng minh- ám trở về gia tộc, chuẩn bị cho trận chiến cuối cùng.

- Tuân lệnh.

Tên thuộc hạ chắp tay vội vàng lui ra truyền tin.

Đường Càn nghe hắn nói mày hơi nhíu lại, nhưn nghĩ tới nghĩ lui cũng không còn cách nào tốt hơn. Kẻ địch đã muốn tổng t·ấn c·ông, nếu không cứng đối cứng thì chẳng lẽ bỏ căn cứ chạy? Nếu thế lập tức sẽ mất lòng quân, chưa đánh đã bại.

Quân đội Cửu Long Tinh mặc dù số lượng khá lớn, nhưng vẫn ít hơn Đường gia. Không kể bọn chúng mới thành lập được bao lâu? Hai tuần thời gian là quá ít để có thể phối hợp ra hình dạng gì, ngược lại, Đường gia bề ngoài nuốt chửng ba gia tộc Diệp, Ninh, Gia Cát nhưng người ngoài sao biết được thực ra kế hoạch thống nhất này bọn họ đã âm thầm tiến hành từ lâu?

Chỉ là lâu nay họ đợi gió đông, và hai tháng trước gió đông đã tới.

Bốn nhà đã lập thệ ước, gia tộc nào đưa ra được một cao thủ cấp Quốc Vương thì gia tộc đó sẽ là thủ lĩnh, và kế hoạch thống nhất sẽ lập tức bắt đầu.

Tại sao lại phải gấp như thế?

Việc này thực ra cũng không khó giải thích, bởi vì phe Chính Đạo mặc dù rất nhiều gia tộc, nhưng lịch sử chưa có nhà nào đào tạo được một Quốc Vương/Vương Hậu. Dù vậy, thế hệ hoàng kim dường như đã tới, một loạt các thiếu niên anh hùng xuất thế, cấp Quốc Vương/Vương Hậu đã có dấu hiệu xuất hiện.

Vốn tứ đại gia tộc rất lo lắng các nhà khác về đích trước, tham vọng nổi lên sẽ thống nhất vùng Đông Bắc, nhưng may mắn sao, Đường Hạo Thiên trong bốn gia tộc này đột nhiên cá chép vượt long môn, cởi bỏ vẻ ngoài nhu nhược yếu đuối, biến thành một tên tâm kế âm hiểm, sức mạnh tuyệt luân.

Vì thế, dù ba nhà còn lại trong lòng có chút không thoải mái nhưng dã tâm quyền lực, lãnh thổ dâng lên, họ cũng biết đây không phải thời điểm n·ội c·hiến mà nhanh chóng tôn Đường gia làm thủ lĩnh, tuyên bố quá trình thâu tóm phe Chính đạo bắt đầu.

Ngồi trong phòng hội nghị, Đường Hạo Thiên thoáng quan sát vẻ mặt lo lắng của mấy gia tộc khác môi khẽ nở nụ cười nhạt:

- Các vị đừng lo, Đường gia thân làm đầu lĩnh đương nhiên sẽ ra uy trận đầu. Tôi cũng đang rất ngứa ngáy muốn thử xem giới hạn sức mạnh của mình đang ở vị trí nào.

Theo lời hắn nói ra, khí thế Đường Hạo Thiên cũng âm thầm bùng phát khiến các gia chủ khác đổ mồ hôi lạnh, hô hấp rõ ràng từng nhịp khó khăn, trong lòng sóng gió ngập trời.



Gia chủ Diệp gia- Diệp Dạ Mạc thầm thở dài nghĩ: “Sức mạnh này ... chênh lệch thật lớn, bảo sao nói khi một Quốc Vương xuất thế, bản đồ Zero sẽ phải làm lại một lần.”

Sức mạnh vượt trội sẽ khiến người đó cảm thấy địa vị của mình sao có thể chỉ xứng với một vùng đất nội tộc nho nhỏ? Đây chính là việc đã được lịch sử minh chứng rõ ràng.

- Tốt. Nếu Đường thiếu chủ đã nói vậy chúng tôi đương nhiên không có ý kiến. Đánh lớn một trận, giải quyết tất cả, tốt, rất sảng khoái, đỡ mất công chúng ta suy nghĩ, tính toán.

Diệp Dạ Mạc cắn răng lên tiếng.

- Nếu lão Diệp đã nói vậy, Ninh gia cũng không sợ chiến, toàn bộ trên dưới Diệp gia 2800 tinh binh sẽ xuất trận.

- Gia Cát xưa nay xạ kích- t·ấn c·ông tầm xa được xưng là đệ nhất, lần này toàn bộ 2000 Thần Tiễn Binh và 1000 Thần Pháo Binh sẽ quyết chiến tới cùng.

- Được. Nếu các vị đã một lòng, Diệp gia sẽ tất tay một lần, 3200 vệ binh toàn bộ đợi lệnh.

Đường Càn hai mắt híp lại thu tất cả vào mắt, lão không lo kẻ địch có bao nhiêu lợi hại mà chỉ lo phe mình vì vài trận chiến nhỏ đã cụp cái đuôi lại. Cũng may mấy lão già này còn chưa tới mức ngu ngốc đứng ra phản đối, nếu không ... hừ, Hạo Nhiên sẽ lập tức chém g·iết, vừa để thị uy, vừa nắm binh quyền trong tay. Đây chính là quyền lực mà sức mạnh tuyệt đối mang lại.

Ba người Diệp, Ninh, Gia Cát gia chủ đương nhiên đã nhìn ra ý đồ này của Đường Càn khiến họ e ngại, đồng thời khát vọng địa vị, chiếm đất xưng vương đã làm họ ngày nhớ đêm mơ từ lâu lắm rồi.

Cùng với 4500 quân trực thuộc Đường gia, phía tứ đại gia tộc đã mang ra toàn bộ 13500 quân chủ lực, trong vòng 1 ngày đã tập hợp xung quanh thành trì tổng bộ Đường gia, khí thế thoạt nhìn qua cực kỳ dũng mãnh, cao ngạo.

...

Trong căn phòng xa họa cực độ, mỹ phụ khẽ vặn chiếc eo nhỏ nhắn có chút mỏi trên tràng kỷ, mày liễu khẽ nhíu nhìn về phía bàn thạch nơi góc trái phòng, trầm mặc một chút, nàng khẽ hỏi:

- Vĩnh Cực, ông thấy chiến thắng sẽ thuộc về bên nào?

Trên khối thạch bích có màu vàng sẫm vốn trống không, sau khi nghe câu hỏi của người phụ nữ nọ thì đột nhiên xảy ra biến đổi kỳ quái, tảng đá hóa đỏ đồng thời tỏa ra từng đợt hỏa khí nóng rực vô cùng khủng bố. Nhưng, ngay khi thân ảnh một nam nhân uy nghiêm xuất hiện, hiện tượng này diễn ra chỉ trong khoảnh khắc rồi biến mất.

Lúc hắn mở mắt ra, một ngọn lửa vô hình lóe lên.

Đúng vậy, ngọn lửa không nóng, không lạnh, không màu, không động tĩnh theo hướng nhìn của hắn bắn đi với tốc độ rất khó tin.

Không nghi ngờ gì, nếu ngọn lửa ma quái này chạm vào bất cứ đồ vật gì cũng sẽ khiến vật đó hóa thành tro bụi, trở về hư vô.



Ấy vậy nhưng sau một lúc căn phòng chẳng xảy ra v·ụ c·háy nào, ngược lại chỉ có âm thanh tức giận:

- Lão già c·hết tiệt, lần nào cũng vậy, không kiểm soát được sức mạnh bản thân còn dám xưng Đế?

Thì ra, ngọn lửa vừa phóng đi đã bị một cái trừng mắt của mỹ phụ chặn lại cũng trong vô hình. Nếu bất cứ kẻ nào có vinh dự chứng kiến một màn vừa rồi nhất định sẽ run rẩy, sợ hãi. Nhưng trong mắt người phụ nữ và nam nhân nọ thì bấy nhiêu đó chẳng đáng là gì.

- Ha ha, là do ta ngốc, vẫn là nàng tốt.

Người đàn ông bị mắng chẳng những không giận mà còn bật cười ha hả khiến hình ảnh uy nghiêm khi nãy sụp đổ hoàn toàn. Nhìn hắn chẳng khác gì một người bình thường, đúng hơn là một ông chồng sợ vợ điển hình.

Mỹ phụ rõ ràng không hài lòng với nụ cười nịnh hót của lão, nhướng mày nàng nói:

- Đừng giảo biện, trả lời tôi đi.

Nam nhân thu lại nụ cười, thở dài khoát tay:

- Bọn chúng muốn cắn xé nhau thì cứ mặc kệ đi, nàng lo lắng làm gì. Chẳng lẽ nàng khó chịu về ý cầu thân của lão cáo già Đường gia kia?

- Cũng không hẳn. Zero yên bình tương đối lâu rồi, lần c·hiến t·ranh này xảy ra nói nhỏ không nhỏ, nói lớn không lớn. Nhưng nếu có kẻ trong lòng ngứa ngáy khiến mâu thuẫn tiếp tục dâng lên, rất có thể sẽ làm cả Zero bị kéo vào n·ội c·hiến.

Họa Vĩnh Cực lắc đầu:

- Ta không có tâm tư quản mấy chuyện này, viễn ngoại gần đây có điểm bất ổn, rất có thể sẽ xảy ra hỗn loạn.

Tôn Khiết nghe vậy lập tức lo lắng:

- Không phải nói mấy thập kỷ nữa mới tới sao?

- Tám năm trước vốn là thế, nhưng thời gian vài năm trở lại đây viễn ngoại thường xuyên xảy ra giao động, ta e rằng có thứ gì đó đang hướng tới Trái Đất này. Hội Đồng đã xem xét lại các dữ liệu và đưa ra kết luận “thứ đó” sẽ xuất hiện trong vòng 20 năm tới, thậm chí là chỉ trong 10 năm tới. Chúng ta không còn nhiều thời gian chuẩn bị nữa.



- Như vậy ... Ài, đám kia còn không biết gì vẫn ham mê mấy thứ quyền lực ngu ngốc.

Tôn Khiết tức giận nói.

Họa Vĩnh Cực ngồi xuống choàng bờ vai cô khẽ vỗ:

- Nàng đừng khó chịu làm gì, ở cấp độ đó không có khả năng cảm nhận sự biến đổi đó nên thứ hấp dẫn nhất với họ đương nhiên là quyền lực. Mà để chúng tranh đấu cũng tốt, những kẻ yếu sẽ biến mất, kẻ mạnh được chọn lọc sẽ càng thêm mạnh. Chiến tranh mài dũa kĩ năng chỉ huy, chiến đấu, gia tăng sức mạnh, âu cũng là điều tốt.

Thấy vợ lại nhíu mày, lão cười khổ:

- Đương nhiên mọi chuyện đi quá xa sẽ mất đi ý nghĩa của nó. Tới lúc mấu chốt ta sẽ ra tay.

- Cũng được. Nhưng mà lần này ta cảm nhận thấy có một vài kẻ không chịu ngoan ngoãn, an phận.

- Nàng nói tới việc Đường gia sử dụng Tà huyết kích phát sức mạnh gia tộc ư?

- Đúng thế. Không ngờ chúng lại giao dịch với lũ Ngạ Quỷ, lấy Tà huyết thúc đẩy sức mạnh tiềm tàng. Thật ngu ngốc.

- Lòng tham khiến chúng mờ mắt thôi, việc này xưa nay cũng chẳng hiếm có. Dùng Tà huyết cưỡng ép đột phá sẽ làm tiềm lực đột nhiên bộc phát, nhưng hậu quả khôn lường, nếu Đường gia còn tồn tại được sau cuộc chiến này thì mười thế hệ tiếp theo sẽ suy thoái. Đừng nói cao thủ cấp Quốc Vương, e rằng sức mạnh đạt tới cấp Thân Vương đã là ông trời ưu ái chúng rồi.

Tôn Khiết khó hiểu lẩm bẩm:

- Đường Càn chắc chắn không phải kẻ ngu ngốc, sao lão lại chọn con đường này nhỉ?

Họa Vĩnh Cực lắc đầu:

- Cũng không rõ lão ta định làm cái gì. Quyền lực làm mờ mắt? Hay bị đám Ngạ Quỷ âm hiểm dắt mũi đi?

- Chín phần là do tên Noro giở trò. Lão Yon làm cái quái gì không biết.

Lần này tới Họa Vĩnh Cực thở dài:

- Yon già rồi, mặc dù lão không nói nhưng mọi người đều cảm nhận được thọ nguyên lão dường như sắp hết. Quản lý Tử Địa: Tu La- Cửu Giới- Ngạ Quỷ- Dị Chủng, đúng là làm khó lão.

Tôn Khiết nghe chồng nói vậy cũng không biết nói sao, cô cũng chỉ than vãn vậy chứ thực ra trong lòng vẫn rất tôn trọng lão già ấy.

Không giống như hai người họ, bề ngoài kế thừa Liên Minh Công Hội từ tổ tiên, trở thành tổ chức đứng giữa để ngăn cản dã tâm nuốt chửng Zero chưa bao giờ cạn của các tổ chức trong Tử Địa, “nuôi nấng” một bộ phận người yếu ớt ở Sinh Địa phía Đông Bắc, để họ phát triển tới mức đủ khả năng chống cự lại Tử Địa.

Đây là câu chuyện của 1500 năm trước.