Những Ngày Chơi Đàn Và Nói Lời Yêu Cùng Liszt - Chương 78

topic

Những Ngày Chơi Đàn Và Nói Lời Yêu Cùng Liszt - Chương 78 :

Thoát ra khỏi hội trường âm nhạc, Charoline cảm thấy xung quanh mình thật tự do không vướng bận. Cô không nhúng tay vào trò tranh giành kẹo ngọt của những nghệ sĩ dương cầm bỗng chốc hóa thành trẻ con, nhỏ đi cả chục tuổi. Cô cảm giác như ngay giây phút tiếp theo mình có thể bay bổng lên. Hít thở không khí trong lành, tâm trạng tuyệt vời đến mức Charoline suýt nữa đã nhẹ nhàng xoay mình, nhảy múa trên con đường bằng phẳng ở sân trước.

Bước trên đầu ngón chân, mỗi bước đi đều như những bước nhạc valse. Charoline khoanh tay sau lưng, dưới ánh nắng rực rỡ, cuối cùng cô cũng có thời gian nhàn hạ để ngắm nhìn trang viên tinh xảo này.

Bức tường bên ngoài như một tờ giấy cổ đã ngả màu, toát lên vẻ ấm áp và dấu ấn của thời gian. Các đường góc cạnh được điểm xuyết đơn giản một cách thẳng hàng, gọn gẽ bằng đá cẩm thạch màu nâu và màu be, vừa mộc mạc vừa trang nhã.

Giống với kiến trúc ở khu vực Paris, đỉnh của trang viên này cũng đội chiếc mũ chàm, điểm xuyết những ô cửa sổ chớp màu trắng. Chiều cao hai tầng cùng gác mái tạo ra một cảm giác hài hòa và ấm cúng cho thị giác.

Những đóa hồng trong bồn hoa góc tường đang nở rộ, bãi cỏ trước sân mềm mại đáng yêu lạ thường, xung quanh là những cây long não và thông cao lớn mọc tự nhiên, dĩ nhiên, ở sân sau, chúng đều được cắt tỉa gọn gàng như những quý ông chỉn chu, được bố trí ở những vị trí phù hợp nhất để tạo nên một khu vườn xinh đẹp.

Trong hội trường lộng lẫy của trang viên, nơi đã từng tiếp đón vô số nhân vật lừng lẫy lưu danh sử sách thế kỷ XIX như Balzac, Flaubert, Hugo, Turgenev, thậm chí cả em trai của Napoleon... Thật hạnh phúc và vinh dự biết bao khi được lớn lên và trở thành chủ nhân của một trang viên như thế này.

Tiếng cười trong trẻo như chuông bạc của một bé gái vang lên bên tai Charoline. Cô rời khỏi dòng suy tưởng, quay người nhìn lại và thấy Solange đang vui đùa chạy nhảy trên bãi cỏ, đuổi theo con búp bê trong tay Maurice. Còn cậu bé Maurice thì đang dựng giá vẽ bên lối đi nhỏ, vẽ một lọ hoa được đặt phía trước.

Khung cảnh hạnh phúc và ấm áp đến mức khiến người ta không khỏi mỉm cười, thốt lên một câu về sự kỳ diệu của thời gian.

Charoline bước những bước chân nhẹ nhàng, lặng lẽ bước vào bức tranh viên mãn ấy. Cô không tham gia vào cuộc rượt đuổi vui vẻ trên bãi cỏ mà đến phía sau cậu thiếu niên nhỏ tuổi thích tỏ ra chín chắn ấy, xem cậu từng nét từng nét tô màu lên vải.

Lọ hoa hồng này hẳn là vừa được hái từ bồn hoa. Những đóa hồng nở rộ, những nụ hoa chúm chím, những bông hồng hé nở được sắp xếp một cách sinh động, không cầu kỳ tạo dáng. Thậm chí có một hai cành được đặt rất tự nhiên bên cạnh bình hoa. Nhìn cách bày trí, dù là tĩnh vật, người ta vẫn có thể cảm nhận được sự sống động và sức sống đang nhảy múa trong khung hình.

Bức tranh của Maurice đã lên màu nền, cậu đang từng chút một phủ màu lên những cánh hoa. Cậu đội một chiếc mũ rộng vành để che nắng, những giọt mồ hôi li ti lấm tấm trên sống mũi. Nhưng cậu chẳng màng chút nào, dùng cọ vẽ để quệt đi nhiệt huyết và niềm vui của mình. Charoline không thực sự rõ các họa sĩ định nghĩa thiên tài như thế nào, nhưng nếu không đứng trên góc độ thuần hội họa, thì đứa trẻ khoảng mười tuổi này vẽ cũng khá tốt.

Chỉ là hơi có chút tiếc nuối. Maurice, dường như cậu thiếu mất thứ gì đó quan trọng nhất của một họa sĩ.

"Xin chào, thưa tiểu thư. Xin dâng tặng cô đóa hoa nhỏ này, gửi đến vẻ rạng rỡ của cô dưới ánh mặt trời."

Âm điệu du dương của tiếng Pháp vang lên bên cạnh, Charoline quay đầu lại, hóa ra là Delacroix đang cầm vài cành hoa. Anh cường điệu hóa một cách khôi hài khi cúi chào cô theo kiểu quý tộc, thấy cô bật cười, anh liền trao tặng cô một đóa hồng đỏ đang nở rộ.

"Cũng xin gửi lời chào đến ngài, thưa quý ngài. Đây quả là một món quà tuyệt vời."

Nữ nghệ sĩ vĩ cầm tự nhiên đáp lễ theo kiểu quý tộc, khiến họa sĩ ngạc nhiên, rồi nhận lấy bông hoa. Cô thuần thực tỉa cành hoa, chọn một độ dài thích hợp rồi bẻ đi phần thừa, cài nó lên vành tai trái.

Mái tóc đen huyền điểm xuyết đóa hồng đỏ thắm, ánh sáng lấp lánh dưới nắng, cùng với khuôn mặt phương Đông hiếm thấy và cuốn hút ấy, màu sắc và cảm hứng va chạm tạo ra tia lửa, khiến người họa sĩ dâng trào mong muốn mãnh liệt được cầm cọ vẽ.

Tiếc là trong tay không có cọ, Delacroix liền cắm tất cả những đóa hồng đỏ còn lại vào bình hoa trong bố cục tranh, thuận tay ngắt vài cánh hoa rắc lên bàn. Charoline nhìn với vẻ rất ngạc nhiên, bố cục lúc này đã có thêm nhiều tầng màu sắc phong phú, những cánh hoa rơi rải rác khiến cảnh tượng thêm phần đặc biệt.

"Thầy ơi, bức tranh của con!"

Maurice phát hiện đối tượng để vẽ đã bị thay đổi nên kêu lên.

"Con trai, con nên biết rằng, trong cuộc đời của một họa sĩ sẽ luôn gặp phải những vị khách khó tính, thích thay đổi yêu cầu, và lúc này, ta chính là người như vậy. Ta đổi ý rồi, ta thích những bông hoa như thế này hơn. Trong khi ta chưa sửa nhiều, hãy chỉnh sửa đi." Delacroix chỉ vào góc trên bên trái của bức vẽ nói, "Chỗ này, ta gợi ý con thêm chút màu vàng, hiệu ứng sẽ tốt hơn."

Ngắm kỹ lại bức tranh, Charoline thực sự khâm phục cảm nhận màu sắc tinh tế của Delacroix.

"Đi thôi, Charoline, hội họa cần sự yên tĩnh. Hãy để dành chút thời gian và không gian cho cậu bé đáng yêu này."

Nhận được lời mời, nữ nghệ sĩ vĩ cầm không ngại đồng hành cùng người họa sĩ dạo bước trong sân trước. Họ thong thả tản bộ, những viên sỏi nhỏ dưới chân phát ra âm thanh va chạm vui tai.

"Tôi để ý thấy, khi nhìn bức tranh của Maurice, trong mắt cô ánh lên vẻ tiếc nuối. Charoline, có thể nói cho tôi nghe được không? Tôi khá bận tâm về điều này." Delacroix mở đầu câu chuyện.

"Ôi, thật dịu dàng làm sao, Eugène. Mời tôi đi dạo, thực ra là để tránh cuộc nói chuyện này đến tai Maurice phải không?" Charoline mỉm cười.

Người họa sĩ nhún vai không xác nhận, coi như mặc định.

"Thực ra cũng không có gì, chỉ là tôi cảm thấy bức tranh của Maurice dù tinh xảo, nhưng lại quá trầm lặng. Sức sống mà tôi thấy được trong bố cục thực, trên canvas chỉ còn lại cái vỏ ngoài của cái đẹp. Cảm giác như..."

"Cảm giác như thiếu thiếu cái gì đó, phải không?"

"Phải, thiếu một chút cảm xúc, cảm giác mọi thứ đều bị đóng băng trong tư thế này." Charoline trầm ngâm trả lời, "Nhưng cậu bé vẫn còn là một đứa trẻ, có lẽ nói điều này hơi sớm?"

"Có vẻ như cô không thích phong cách như vậy. Ừm, điều này khiến tôi hơi vui." Delacroix nhìn ra xa, với chút bâng khuâng, "Thứ gọi là thiên phú thật vô lý, nó chẳng liên quan gì đến tuổi tác..."

"Cô đã từng xem tranh của tôi chưa? Có tác phẩm nào khiến cô ấn tượng không?" Trong chớp mắt, anh đã thu xếp lại tâm trạng, hỏi với vẻ tò mò.

"Ừm... 'Vụ thảm sát ở Chios'."

"Bức tranh đó à, ấn tượng vì nó bị chửi đến thế sao?"

Vẻ tự giễu trên khuôn mặt người họa sĩ khiến nữ nghệ sĩ vĩ cầm cảm thấy vị một trong ba trụ cột của chủ nghĩa lãng mạn Pháp này thật thà đến đáng yêu.

"Ha ha ha, Eugène, điều khiến tôi ấn tượng ở bức tranh này chính là cách dùng màu kịch liệt và cảm giác chuyển động khó có thể phớt lờ. Tôi thích cách anh thể hiện cảm xúc trầm trọng và chấn động trong tranh, khiến người ta không thể làm ngơ."

"Miêu tả hiện thực không có gì là không tốt, lấy vẻ đẹp từ những câu chuyện cổ điển chưa chắc đã là chuẩn mực chính thống, tác phẩm là kết tinh của ý thức tư tưởng và quan niệm nghệ thuật của các anh."

"Tất nhiên, Eugène, có lẽ 'bản thân hiện tại quan trọng hơn những vĩ nhân trong quá khứ'?"

Lời của Charoline khiến Delacroix xúc động. Dù hiện tại đã khác xưa, anh vẫn sẽ cảm thấy ấm lòng vì những lời chân thành như vậy.

"Tôi thích câu nói này. Charoline, xin phép hỏi—" Anh đột nhiên kéo dài giọng, "Giữa Ingres và tôi, cô thích ai hơn?"

Charoline khựng lại, trong đầu trở nên trống rỗng.

Chết rồi, câu hỏi hại não.

Phải nói rằng Eugène, anh quả không hổ là bạn thân của Franz và Fryderyk, cách đào hố đều giống hệt nhau!

Chúng ta có thể chân thành hơn, đừng làm tổn thương lẫn nhau như vậy được không?

Hít thở sâu để bình tâm trở lại.

Thực ra, đối với Charoline, cũng giống như tất cả màu sắc đều đến từ mặt trời, tất cả đều tốt đẹp. Đối với cô, nghệ thuật chưa bao giờ cần phải phân cao thấp.

"Tôi rất thích những bức phác họa của Ingres, trang nghiêm và tinh tế. Nhưng nếu nói đến tranh sơn dầu —" Charoline mỉm cười, "Theo tôi thấy, cảm giác chuyển động trong tranh của anh, có lẽ cả đời ông ấy cũng không thể chạm tới."

Trước câu trả lời vừa chân thành vừa khéo léo ấy, Delacroix đột nhiên cảm thấy ánh nắng lúc này quá rực rỡ, ấm áp và chói chang.

"Nếu để cô vẽ một bức tranh về hoa, cô muốn vẽ nó như thế nào?"

"Tôi ư? Có lẽ là một hàng rào kim loại rỗng hoa văn với những bông tường vi, một nửa mờ ảo trong vườn, nửa còn lại vươn ra ngoài nở rộ."

"Thưa tiểu thư Charoline, tôi xin tuyên bố, cô đã nhận được tình bạn chân thành nhất từ Eugène Delacroix—" Ánh mắt người họa sĩ lấp lánh những vì sao, "Loại suốt đời!"

"Đó là vinh hạnh của tôi, Eugène."

...

Nhìn thấy hai người họ dần dạo bước trở về, Sand dẫn Solange đi tới.

"Xin lỗi đã làm phiền, Eugène thân mến của tôi, xin hãy tha thứ cho trái tim người mẹ không nỡ nhìn thấy con mình buồn bã. Ý tôi là, liệu anh có thể đến chỉ dạy cho Maurice được không, cậu bé dường như gặp chút khó khăn. Anh biết đấy, nhìn thấy đôi mắt của cậu bé là tôi lại mềm lòng."

Delacroix nhướng mày, dùng giọng điệu kịch tính xin lỗi hai quý cô rồi rút lui. Sand liếc nhìn Charoline, không thấy biểu cảm nào thay đổi trên mặt cô, liền cùng cô tiếp tục dạo bước.

"Tôi rất xin lỗi, Charoline, đã làm gián đoạn cuộc dạo bước vui vẻ của hai người."

"Không sao đâu, George, được cùng nhà văn và cô bé đáng yêu dạo bộ cũng là vinh hạnh của tôi."

Sand nhận thấy ánh mắt Charoline nhìn Solange rất trìu mến. Con gái cô hơi e thẹn, trốn sau váy mẹ lén nhìn vị tiểu thư phương Đông này, khiến lòng cô chợt mềm lại.

"Charoline, cô và Franz cùng ngài Chopin..."

"Mẹ ơi, cưỡi ngựa, cưỡi ngựa!"

Câu hỏi trong lòng Sand khiến cô do dự rất lâu, cuối cùng cũng vật lộn để thốt ra, nhưng lại bị lời đề nghị lớn tiếng bất chợt của Solange làm gián đoạn.

"Ừm, George, cô vừa nói gì?" Charoline nghi hoặc hỏi.

Một bên là thắc mắc của người bạn mới, một bên là mong đợi thiết tha của con gái. Sand bất lực lắc đầu, bế Solange lên, cười nói với Charoline: "Ý tôi là, tôi sẽ đưa công chúa nhỏ đi cưỡi ngựa, cô có muốn cùng tôi đến chuồng ngựa không? Bên cạnh đó là vườn sau, tôi nghĩ cô sẽ thích dạo chơi ở đó hơn."

*

Maurice đang được họa sĩ chỉ dạy, khi nghe thấy tiếng vó ngựa quen thuộc và tiếng cười vui đã bất đắc dĩ bĩu môi. Cậu không kiềm được mà tìm kiếm nguồn phát ra âm thanh, cho đến khi thấy mẹ mình cưỡi con ngựa hồng đào tiến về phía mình.

Em gái cậu nằm rạp trên lưng ngựa, được mẹ bảo vệ trong lòng, cười vang vui vẻ, khiến cậu hơi ghen tị.

"Tập trung, Maurice. Dù ta biết, hình ảnh mẹ con trên lưng ngựa thật sự rất đẹp, nhưng..."

Maurice lập tức biến thành học sinh ngoan ngoãn, phát hiện thầy giáo có chút kinh ngạc nhìn về phía mẹ mình, liền tò mò nhìn theo. Cho đến khi cậu thấy vị tiểu thư đến từ phương Đông kia đang thong dong điều khiển một con ngựa ô cao lớn tiến về phía trước.

Chúa ơi, vị tiểu thư này thật dũng cảm. Chẳng lẽ mẹ không khuyên cô ấy rằng con ngựa này tính khí không được tốt sao? Nhưng nhìn dáng vẻ thong thả cầm cương đi chậm của cô ấy, có vẻ như là một kỵ sĩ lão luyện.

"Eugène, tôi đưa Charoline ra ngoài chạy một vòng. Anh biết đấy, hiếm khi có người bạn hợp tính tôi như vậy. Maurice giao cho anh nhé. Charoline, đi theo nào!"

Sand chào xong thì dặn dò Solange ngồi thật chắc và nắm chặt, vung roi da rồi phóng đi.

Delacroix còn chưa kịp phản ứng thì bên cạnh lại vang lên âm thanh từ trên cao. Cô gái trên lưng ngựa đã nhanh chóng chào anh một cách cực nhanh.

"Eugène, nếu có hai nhạc sĩ nào đó hỏi, hãy giúp tôi nhắn lại một lời rằng tôi ra ngoài một chút." Giọng nói sảng khoái báo hiệu tâm trạng hân hoan của Charoline, cô thu lại tầm mắt, hướng về phía Sand rời đi mà gọi to, "George, đợi tôi với."

Ra hiệu cho con ngựa ô dưới mông, nó liền giương vó phi nhanh về phía trước. Charoline thay đổi trọng tâm cơ thể, dần dần áp sát vào cổ ngựa. Gió lùa vút qua tai do tốc độ, âm thanh móng sắt đập xuống đất, mái tóc bay phấp phới sau gáy... Cảm giác tự do khoan khoái hiếm có này khiến cô không nhịn được mà cất tiếng hét vui sướng.

Khẽ xoa bờm ngựa dày, sự mềm mại và ấm áp truyền từ đầu ngón tay khiến Charoline không thể ngừng cười. Cô ra hiệu cho ngựa tăng tốc, con vật vâng lời đáp lại, không lâu sau đã đuổi kịp Sand.

"George, cảm giác này thật tuyệt vời!"

"Xem ra kỹ năng cưỡi ngựa của cô rất tốt. Charoline, chúng ta nhanh hơn một chút nhé?"

"Cô cứ dẫn đường, tôi hoàn toàn không vấn đề gì."

...

Cuối cùng, đám bụi cuốn từ phương xa cũng khiến Delacroix phải cảm thán một cách kịch tính: Nữ chủ nhân quý tộc của trang viên đã dẫn theo cô con gái và vị khách nữ duy nhất, bỏ lại những người đàn ông ở đây mà "cao chạy xa bay" rồi.


Tiếng ồn bên ngoài cuối cùng cũng khiến hai nghệ sĩ dương cầm đang mải mê bên những cây đàn trong hội trường phân tâm. Họ cùng nhau bước ra ngoài, sân trước giờ đây đã yên tĩnh lạ thường.

"Eugène, chuyện gì xảy ra vậy?" Liszt kéo nhẹ Delacroix đang ngơ ngác để hỏi.

"George dẫn Charoline cao... à không, ba người bọn họ cưỡi ngựa đi chơi rồi." Người họa sĩ suýt nữa thốt ra suy nghĩ thật lòng, vội vàng sửa lại.

"Đợi đã, Charoline, cưỡi ngựa?" Người đàn ông Hungary hỏi với vẻ mặt kinh ngạc.

"Vâng, đúng vậy, chú Liszt ạ." Maurice nghiêm túc nói, "Trông chị ấy có vẻ đã được huấn luyện về cưỡi ngựa, tư thế rất chuẩn, động tác rất thuần thục."

Giờ thì đến lượt Liszt sửng sốt, anh không biết mình nên kinh ngạc vì việc Charoline cưỡi ngựa giỏi hay nên bối rối vì việc Maurice gọi anh là chú nhưng lại gọi cô ấy là chị.

Chopin chẳng thấy lạ về điều này. Dù Charoline không thổ lộ hoàn cảnh cụ thể với anh thì cũng không ngăn anh suy luán ra đáp án đúng từ cách cư xử và lễ nghi của cô trong các buổi salon. Kỹ năng cưỡi ngựa xuất hiện trong các khóa học gia đình của một số quý tộc là chuyện hết sức bình thường.

"Ừm, các quý ông, thực ra tôi muốn hỏi một câu, họ định đi bao lâu?" Chopin bình tĩnh hỏi, "Ý tôi là, dù tôi biết bữa sáng đã ở trong phòng ăn. Nhưng nếu chủ nhà quá vui vẻ, lỡ quên mất bữa trưa thì sao?"

"Ừm, hình như bây giờ cũng không còn xa giữa trưa lắm nữa nhỉ?"

Ba đôi mắt đổ dồn về phía Chopin, ngay lập tức biến thành những ánh nhìn vô cùng hoảng sợ, khiến kẻ đang ngoài cuộc như anh cảm thấy nhiệt độ xung quanh mình giảm xuống vài độ.

Người Ba Lan, tại sao anh lại đặt ra câu hỏi như vậy?

Anh là ác quỷ sao?!

Rốt cuộc, Sand vẫn không quên trách nhiệm của mình với tư cách chủ nhân trang viên. Cô kịp thời đưa Charoline trở về trước khi lũ đàn ông trong trang viên kịp "hồn siêu phách lạc", và nhanh chóng sắp xếp một bữa trưa thịnh soạn.

Hai quý cô vui vẻ trao đổi kinh nghiệm cưỡi ngựa trên bàn ăn, thỉnh thoảng họ mở rộng chủ đề với ba quý ông, nhưng chỉ nhận được câu trả lời đồng thanh —

"Rất tiếc, tôi ra ngoài toàn đi xe ngựa?" Đây là họa sĩ người Pháp.

"Rất tiếc, thứ tôi giỏi nhất trong đời chỉ có thể là dương cầm?" Đây là nghệ sĩ dương cầm người Hungary.

"Rất tiếc, thể trạng của tôi dường như không cho phép?" Đây là nghệ sĩ dương cầm người Ba Lan.

Họ liếc nhìn nhau, nhanh chóng đổi chủ đề, không khí trên bàn lập tức ấm áp trở lại. Nhưng sự tiếc nuối trong lời nói của hai nghệ sĩ dương cầm kia đã được Charoline khắc ghi trong lòng.

...

Chiều hôm đó, khi ánh nắng đã dịu bớt, Charoline hẹn gặp Liszt và Chopin dưới bóng cây long não cao lớn ở sân trước.

Đợi một lúc, Liszt buồn chán gảy cây guitar mà Charoline đưa cho. Thiên tài dương cầm với sáu dây đàn này cũng đành bó tay, anh chỉ có thể khiến nó phát ra những âm thanh đơn điệu.

"Fryderyk, anh nghĩ Charoline gọi chúng ta ra làm gì?" Anh ngẩng đầu nhìn Chopin, phát hiện anh ấy đang chăm chú nhìn về một hướng nào đó, liền giơ tay vẫy trước mắt anh ấy, nói, "Này, Fryderyk, anh đang nhìn gì vậy?"

Liszt quay người lại, sự kinh ngạc thoáng qua trong đôi mắt xanh biếc tuyệt đẹp của anh. Đó là một cảnh tượng thế nào — anh thấy cô gái quen thuộc ấy xuất hiện với một dáng vẻ xa lạ, cô đang dần tiến lại gần. Anh có thể cảm nhận được sự tự tin, sảng khoái và khí chất ưu tú tỏa ra theo gió, đó là một Charoline khác mà anh chưa từng thấy.

Chỉ thấy cô điều khiển con ngựa ô, lái cỗ xe ngựa một cách thuần thục và vững chắc tiến đến. Ghế da lái rất rộng rãi, cô ghìm dây cương dài, hoàn toàn không cần bám vào thành trước.

Cỗ xe không có thùng, chỉ có một người đánh xe đặc biệt dừng ngay trước mặt họ. Liszt thậm chí còn có thể nhìn thấy rõ những chiếc móng sắt vừa mới thay trên móng ngựa ô khi Charoline vừa giật cương.

"Xin hỏi tôi có vinh dự mời hai nghệ sĩ dương cầm được yêu thích nhất Paris lên xe không?" Charoline giơ tay về phía họ, cười mời, "Nếu các ngài tin tưởng tôi, tôi sẵn sàng đưa các ngài 'bỏ trốn' đến phương xa!"

Ánh nắng xuyên qua tán cây rải xuống người thiếu nữ, bóng cây đung đưa khiến những tán lá va vào nhau xào xạc, hương long não lan tỏa trong buổi chiều, khung cảnh lúc này giống như một giấc mộng.

Lạy Chúa.

Tôi lục tung mọi suy nghĩ, cũng không tìm thấy một lý do nào để có thể từ chối cô ấy.

Charoline lái xe ngựa đưa hai chàng trai tuấn tú phi nhanh trên con đường làng bằng phẳng ở Nohant. Cảm giác đuổi theo gió như thế này không ai có thể chối từ, cảm giác tự do có thể che lấp tất cả.

Chopin ngồi bên trái Charoline, dù anh có bám chắc vào thành xe một cách điềm tĩnh, nhưng cũng hiếm hoi không kìm nén bản thân, cất tiếng cười sảng khoái.

Còn Liszt bên phải thì biểu hiện trực tiếp hơn, anh trực tiếp bám vào thành xe đứng dậy, giương cây guitar của Charoline lên đầu, hét vang giữa con đường có bóng cây vắng người. Âm thanh vang vọng trong rừng như một khúc hòa âm vui vẻ.

Charoline chuyên tâm điều khiển ngựa và dây cương, khi nghe tiếng nói chuyện và tiếng cười của những người bạn bên cạnh, cô cảm thấy hạnh phúc và mãn nguyện.

Cỗ xe dừng lại giữa một cánh đồng rộng lớn, những đóa cúc Ba Tư đủ màu sắc như dải ngân hà rải rác nơi đây. Một dòng suối trong vắt chảy xuyên qua, dòng nước cuồn cuộn ôm lấy những tảng đá nhô lên khỏi mặt nước, va đập thành vạn ngàn hạt ngọc trong vắt. Bãi cỏ sạch sẽ và mềm mại, tất cả mọi thứ đều khiến lòng người khoan khoái.

Sau khi ba người xuống xe, Charoline là người đầu tiên chạy về phía màu xanh dịu dàng ấy. Cô vui vẻ v**t v* những đóa hoa dại rực rỡ, như một cánh bướm bay lượn giữa chúng. Sau khi xoay váy liên tục thành vài vòng tròn xinh đẹp, cô nằm phịch xuống bãi cỏ non, giơ tay về phía bầu trời, cười đùa vớt lấy đám mây đáng yêu trong dải ngân hà.

Liszt và Chopin đi theo Charoline, không cần trao đổi, họ nằm xuống bên cạnh cô một cách ăn ý. Cây guitar được đặt nhẹ bên cạnh, họ gối đầu lên những ngọn cỏ tươi non, hơi thở của thiên nhiên khiến nội tâm họ bình yên và mềm mại.

Xa rời những ồn ào phồn hoa, yên tĩnh nhắm mắt nơi đây, lắng nghe bản giao hưởng của nước chảy, cỏ lá và tiếng côn trùng, bên cạnh những người bạn tốt nhất và người mình thích nhất, hạnh phúc đến mức giây phút sau có thể rơi nước mắt xúc động.

"Franz, Fryderyk, sau khi biết có một nơi như thế này vào buổi sáng, tôi đã khao khát được đưa các anh đến đây." Giọng nói của Charoline như một lời gọi. Hai nghệ sĩ dương cầm ngoảnh đầu nhìn người đang nhắm mắt nói chuyện với ánh mắt dịu dàng.

"Lorraine, tôi rất thích mọi thứ ở nơi này."

Chopin quay đầu đi, đặt hai tay lên ngực, dưới bầu trời, anh mỉm cười rồi nhắm mắt lại.

"Cuộc 'bỏ trốn' này khiến tôi vô cùng hài lòng, Charoline thân yêu của tôi."

Liszt đặt hai tay sau gáy, nhìn những đám mây trôi trên trời.

Charoline bị đánh thức bởi lời nói ấm áp của anh, cô bật ngồi dậy, đứng phắt lên.

"Các anh đợi tôi một chút, tôi có việc rất muốn làm, không được đi theo, cứ ngoan ngoãn ở đây nhé!"

Bóng dáng thiếu nữ khuất sau những đám hoa rậm rạp, những chàng trai do dự một lúc rồi yên lặng nằm xuống, chờ đợi món quà bất ngờ từ cô.

Gió nhẹ, mây nhạt, nắng ấm, sợi dây tình cảm khẽ động, rung lên những âm thanh du dương.

"Dậy đi, các quý ông, nhận quà nào."

Tiếng gọi vui vẻ của thiếu nữ khiến các chàng trai mỉm cười chậm rãi chống tay đứng dậy từ bãi cỏ. Trước khi họ kịp định thần, một vòng hoa được kết tinh xảo đã được đội lên đầu.

Mái tóc vàng lấp lánh của Liszt được điểm xuyết bằng những đóa cúc thạch thảo nhiều màu giản dị, như một tinh linh tìm lại vương miện của mình.

Charoline hài lòng ngắm nhìn tác phẩm của mình, nói đùa: "Đây là lễ đăng quang vinh dự từ thiên nhiên, anh không được chê đâu, phải đội cho tử tế đấy."

Sờ lên những cánh hoa mềm mại trên đầu, nụ cười của Liszt tựa như một cơn gió xuân say đắm.

Charoline à —

Vương miện mà em trao cho tôi, dù có đem vương miện trên đầu Philip ra đổi, tôi cũng không đổi đâu.

Nói xong, thiếu nữ quay sang người đàn ông Ba Lan đang hơi ngây người, vui vẻ trao vòng hoa cho anh.

"Fryderyk, đây là của anh."

Anh cúi đầu trước ngực cô, những lọn tóc xoăn màu nâu đẹp đẽ xõa ra vì động tác cúi xuống. Cô quỳ bên cạnh anh, nhẹ nhàng đội vòng hoa lên đầu anh.

"Được rồi."

Chopin ngẩng đầu lên một chút.

Tầm nhìn của anh bắt đầu mờ đi, bắt đầu không phân biệt được đâu là hư ảo, đâu là thực tại.

Dường như có thể thấy một cô gái mặc trang phục truyền thống Ba Lan chạy ào vào lòng anh. Họ ngồi trên cánh đồng rộng lớn của Ba Lan, xung quanh là những đóa hoa pansy nở rộ, mái tóc nâu của cô gái đậm như mực tàu, trên đầu cô đội một vòng hoa nhỏ.

"Fryderyk, đây là của anh."

Anh nghe thấy đứa trẻ ấy nói với mình như vậy. Sau khi đội vòng hoa lên đầu anh, nụ cười của cô bé như một thiên thần.

"Fryderyk? Fryderyk?" Tiếng gọi của Charoline khiến đôi mắt thất thần của Chopin tập trung trở lại, cô lo lắng hỏi, "Anh sao vậy? Khó chịu à?"

"Không, Charoline, tôi chỉ quá vui thôi."

Ánh mắt Chopin mờ ảo khói sương, giọng nói nhẹ nhàng như nước xuân.

Lạy Chúa, vào mùa xuân năm 1827, Ngài đã mang đi Emilia thân yêu nhất của con, nhưng lại để con trong ngày hôm nay của năm 1833, một lần nữa cảm thấy cô ấy đã trở lại bên con.

Đứa trẻ ấy chưa kịp nở rộ đã tàn úa, người em gái mà anh trân trọng nhất.

Thảo nào, anh lại thích tinh linh tên Charoline đến vậy.

Cây guitar lại được Charoline ôm vào lòng, vị thần và thiên thần dừng chân bên cạnh cô. Cô hắng giọng, khảy dây tình, ngân nga tiếng hát vì họ.

"Dòng sông Ngân Hà rộng chẳng quá một dặm

Một ngày mai, ta sẽ thanh lịch gặp người

Ôi, kẻ mộng mơ, trái tim tan vỡ

Dù người đi phương nào, ta cũng nguyện theo chân"

Bài hát đơn giản, giai điệu đơn giản, bên trong chất chứa sự dịu dàng của thời gian.

Cô kể chuyện, cô ngâm nga, cô giấu đi nỗi nhớ và tình yêu vô tận trong bài hát.

"Ba kẻ lang thang rời nhà vòng quanh thế giới

Có quá nhiều điều tốt đẹp để khám phá

Chúng ta ở cùng một đầu cầu vồng, ngắm nhìn bờ bên kia

Người bạn đáng yêu của tôi, dòng sông Ngân Hà, và tôi"

Những chàng trai lặng lẽ lắng nghe thiếu nữ sau khi bài hát kết thúc lại lặp đi lặp lại giai điệu này. Dư vị ngân dài của guitar cổ điển phác họa lên những mảng màu nhạt, rồi bị hắt vẽ lên bức tranh, tạo nên ký ức không thể nào quên.

Mọi thứ thật yên tĩnh, mọi thứ đều vừa vặn.

Charoline, xin hãy tha thứ cho chúng tôi vì đã nhắm mắt vào lúc này.

Chỉ là tôi muốn đưa em và tất cả những điều này vào giấc mơ của mình.

Đưa vào khu vườn Elysee trong tim tôi — nơi không một ai đặt chân đến.

Nếu thời gian có thể ngừng lại, xin hãy đóng băng vào khoảnh khắc này.

Thiếu nữ đàn hát giữa cánh đồng, những chàng trai ngủ thiếp đi với nụ cười trên môi, ngọt ngào như một câu chuyện cổ tích.

Đó là một khoảnh khắc bình yên, ấm áp, giản đơn và tươi đẹp của ba người —

Một lần "bỏ trốn" đến phương xa.

Một thoáng bình yên giữa dòng chảy thời gian.

 

 

*

[VỀ NHẠC NỀN]

Chương này đề nghị kết hợp với playlist "Moon River" để thưởng thức. Tốt nhất nên chọn bản độc tấu guitar cổ điển.

[VỀ MAURICE]

Trong lịch sử, cậu ta đúng là một họa sĩ (dù không mấy thành công), và cũng thực sự theo học Delacroix (dù vậy vẫn không cứu vãn được gì).

George Sand là một người hâm mộ bất diệt của cậu.

Ngoài ra, "Maurice" thực ra cũng là tên của cha Sand.

[VỀ BÀN LUẬN HỘI HỌA]

Không tâng bốc cũng không hạ thấp bất kỳ bậc thầy nào, những lời khen ngợi đều dựa trên góc độ bình luận về trường phái Tân cổ điển và Lãng mạn.

Về mối quan hệ vừa "yêu" vừa ghét giữa Ingres và Delacroix, tôi không bình luận quá nhiều. Hai phong cách hội họa khác biệt này không thể phân cao thấp, chỉ cần có thể mang lại sự thưởng thức cái đẹp cho người xem thì đều là nghệ thuật.

Tôi thuộc tuýp yêu nghệ thuật một cách rộng rãi. Tôi thích các bức phác họa nhân vật của Ingres, cũng thích tác phẩm "The Spring" của ông; tôi thích " Orphan Girl in a Cemetery" của Delacroix, cũng thích những ghi chép ngẫu hứng trong sổ tay của ông.

Cá nhân tôi cảm thấy tranh của Ingres đẹp thì đẹp thật, nhưng quá yên tĩnh, lạnh lùng và không có cảm xúc rõ rệt.

Còn Delacroix thì dù nét vẽ có thô ráp đến đâu, bạn vẫn có thể dễ dàng nhận ra cảm xúc của ông trong tranh.

"Cảm giác chuyển động" là đặc trưng của trường phái Lãng mạn Delacroix, và đúng là cũng là thứ mà những người theo trường phái Tân cổ điển như Ingres ghét nhất và cũng khó có thể biểu hiện nhất.

(Xin hãy nhẹ tay nếu có gì sai sót).

[VỀ EMILIA]

Em gái ruột của Chopin, một cô bé có linh hồn và tài năng âm nhạc, có mối quan hệ vô cùng thân thiết với Chopin.

Vào những ngày trước sinh nhật lần thứ mười bảy của Chopin, cô qua đời ở độ tuổi rất trẻ vì bệnh lao. Chopin đã đau buồn rất lâu mới có thể vượt qua.

Đối với Chopin, Charoline giờ đây không còn là sự rung động thoáng qua sau cái nhìn đầu tiên nữa. Giữa hai tâm hồn lưu lạc, thứ tình cảm nhiều hơn chính là tình thân.

Chopin không phải coi cô ấy như sự thay thế, mà trong khoảnh khắc này, anh chợt nhận ra anh muốn bảo vệ cô ấy thật tốt, như một người anh trai.

Yêu thích có lẽ rất ngắn ngủi, nhưng sự đồng hành lại có thể rất lâu dài.