Những Ngày Chơi Đàn Và Nói Lời Yêu Cùng Liszt - Chương 79
topicNhững Ngày Chơi Đàn Và Nói Lời Yêu Cùng Liszt - Chương 79 :
"Anh thật sự không đi cùng bọn tôi sao, Fryderyk? Tôi đảm bảo lần này sẽ lái xe ngựa thật êm, tuyệt đối không như hôm qua nữa đâu."
Charoline vẫn chưa chịu bỏ cuộc, giọng cô đầy tha thiết như đang cố vớt vát lần cuối.
"Không đâu, Lorraine. Tôi bị cảm nhẹ rồi. Nếu giữa đường cơ thể tôi đột nhiên trở chứng, khiến mọi người bối rối thì chẳng hay chút nào cả." Chopin hơi tiếc nuối nhìn cô, rồi dịu giọng an ủi: "Có Franz đi cùng cô, tôi rất yên tâm. Hãy tận hưởng không khí trong lành sau cơn mưa nhé —"
Nhìn thấy nét thất vọng trong mắt cô gái, Chopin không đành lòng, đành bước tới ôm nhẹ cô một cái tạm biệt. Khi buông ra, anh nghiêng đầu dặn thêm Liszt: "Tất nhiên, Franz, anh phải trông chừng cô ấy đấy. Lái xe cẩn thận."
"Cứ yên tâm, bạn của tôi," Liszt mỉm cười, cũng tiến lên ôm Chopin, rồi khẽ nói bên tai anh: "Cũng vì lý do ấy mà tôi mới muốn đi cùng cô ấy."
"Thôi nào, các anh đủ rồi đấy," Delacroix dựa vào khung cửa, giọng pha chút ghen tuông. "Chẳng phải chia xa mấy năm trời, có cần làm to chuyện như vậy không? Fryderyk, một cái vẫy tay là đủ rồi."
Chopin chỉ khẽ cười, không đáp lại.
Liszt lập tức phản pháo: "Ồ, thôi đi nào, Eugène đáng ghét, anh chỉ đang ghen vì không được Chopin ôm thôi."
Nói xong, anh còn cố tình ôm lại Chopin lần nữa, rồi ngẩng đầu liếc nhìn Delacroix đầy đắc ý.
Lại nữa rồi... Charoline chỉ biết đưa tay lên trán, thở dài nặng nề, cố kiềm chế cơn thôi thúc muốn lôi Liszt ra khỏi đó cho khuất mắt.
Ngay trước khi anh chàng họa sĩ kịp nổi đóa, nữ chủ nhân của trang viên cuối cùng cũng xuất hiện. Sand bước ra, giữ cửa mở, vẻ mặt thoáng ngạc nhiên trước bầu không khí kỳ lạ đang bao trùm. Sau khi đảo mắt nhìn quanh, cô dứt khoát phớt lờ đám đàn ông và đi thẳng về phía Charoline.
"Thiên thần nhỏ của tôi, đây là địa chỉ và phiếu nhận hàng. Trong này còn có danh sách chi tiết nữa. Tiền đã thanh toán rồi, cô chỉ cần dựa theo đó mà lấy đủ mọi thứ là được." Sand nói bằng giọng đầy biết ơn, rồi không kìm được mà ôm chầm lấy Charoline, cọ nhẹ vào vai cô như một đứa trẻ.
Hôm nay là ngày trang viên Nohant phải ra thị trấn lấy hàng nhu yếu phẩm đã đặt sẵn. Nhưng tối qua, người đánh xe lại say rượu và ngã gãy tay đúng lúc trời đổ mưa lớn. Sáng ra nghe tin ấy, Sand tức đến mức ném dĩa và dao ăn sáng, rồi vào thư phòng châm điếu xì gà cho bình tĩnh lại.
Trang viên lúc này chỉ còn vài người hầu, đầu bếp và lao công. Nếu không phải vì đang có khách, chắc cô đã tự cầm cương lên đường từ lâu. Nhưng giờ muốn thuê người giúp thì cũng khó. Điếu thuốc sắp tàn, mà hàng mày của cô vẫn chưa giãn ra.
Đúng lúc ấy, cô gái phương Đông bước vào, nói rằng nếu cô không ngại đi chậm một chút, cô ấy có thể giúp mang đồ về.
Với Sand, đó là câu nói dễ nghe nhất trong cả buổi sáng.
Sau khi buông Charoline ra, cô dặn kỹ địa chỉ và đường đi đến tận ba lần, cho đến khi cô lặp lại trôi chảy. Nhìn dáng vẻ tự tin của cô, nhà văn không khỏi thốt lên: "Cô làm tôi vừa xấu hổ vừa cảm động đến chẳng biết nói gì cho phải. Cảm ơn cô, Charoline, thật lòng đấy."
"Chỉ là chuyện nhỏ thôi, George. Tôi còn được dịp ngắm cảnh Nohant sau mưa, cũng là niềm vui mà." Charoline giơ tờ giấy trong tay, rồi quay sang Chopin, ánh mắt ngập ngừng: "Vậy... Fryderyk, tôi đi nhé. Franz, đi thôi, ta tranh thủ quay về sớm."
Cô gái nhanh nhẹn leo lên ghế xe, cầm lấy dây cương. Liszt nhẹ nhàng lên ngồi cạnh, tiện tay rút tờ giấy trong tay cô rồi bỏ vào túi áo mình như một điều tự nhiên.
Anh nhìn thẳng phía trước, vẻ mặt thản nhiên như không có chuyện gì. Charoline chỉ khẽ cười, giơ roi chuẩn bị xuất phát. Nhưng Chopin như sực nhớ điều gì đó, vội vàng bước tới ngăn họ lại.
"Chờ đã, Lorraine."
Anh tiến đến khóm hoa, hái một bông hồng phớt vừa hé nở. Lau sạch những giọt nước mưa còn vương, anh nhẹ tay gỡ hết gai và lá.
"Cúi đầu xuống." Chopin khẽ nói khi đã đến bên ghế lái.
Cô ngoan ngoãn cúi người, để mặc anh khẽ vén vài sợi tóc mai, cài bông hồng lên bên tóc cô.
"Xong rồi. Hãy để nó thay tôi đồng hành cùng hai người. Tôi vẫn luôn ở bên hai người. Đi đi, Lorraine."
Anh lùi lại vài bước, mở đường cho xe ngựa. Charoline không nói gì thêm, chỉ khẽ mím môi, giật cương một cái, cỗ xe bắt đầu lăn bánh, mang theo một Liszt vẫn còn ngẩn ngơ chưa hiểu chuyện gì vừa xảy ra.
"... Lorraine, hay tôi cũng hái một bông nữa, cài bên kia cho cân?"
"... Franz, tôi nhớ là gu thẩm mỹ của anh cũng khá tốt mà đúng không?"
"Tất nhiên rồi."
"Thế thì bỏ ngay cái ý tưởng tệ hại đó đi. Giữ chặt nhé, tôi tăng tốc đây."
...
Chẳng mấy chốc, chiếc xe ngựa đã khuất sau rặng cây. Delacroix liếc sang Chopin vẫn đang nhìn theo, trêu chọc: "Này, ngài Chopin, dùng chiêu của tôi một cách công khai thế này, có phải nên trả phí bản quyền không?"
"Anh nói gì cơ? Tôi không chắc mình hiểu ý anh, thưa ngài." Chopin bình thản lau đôi tay như thể chẳng hề nghe ra ẩn ý.
"À há, hai quý ông tao nhã kia đã cướp hoa từ vườn tôi, lại còn dùng để tán gái, chẳng lẽ không nên đền bù gì sao?" Sand chống hông, giả vờ giận dỗi.
"Ồ, tôi chợt nhớ là còn bức tranh đang dang dở," Delacroix lập tức nói, "Xin phép rút lui, hẹn gặp hai người vào bữa trưa nhé, George, Fryderyk." Anh nói xong là mất hút trong đại sảnh.
"Vậy thì, thưa phu nhân Sand, cho phép tôi ra khu vườn sau của cô ngồi một lát, và gửi đến cô lời khen chân thành nhất về gu thẩm mỹ tuyệt vời ấy." Chopin cúi chào nhã nhặn, rồi thong dong đi qua bên cạnh cô, định lên lầu lấy sách.
Sand đứng ngẩn ra một lúc, rồi ôm đầu bất lực trước màn kịch đang diễn ra ngay trong nhà mình. Dường như sực nhớ điều gì, cô vội vã quay lại thư phòng, viết vài dòng nguệch ngoạc trên một tờ giấy.
Cô rung chuông. Người hầu nhận lấy mảnh giấy, nhanh chóng đi truyền tin theo chỉ thị. Khi cánh cửa khép lại, Sand rút thêm một điếu thuốc rồi châm lửa.
Khói thuốc mờ ảo lan ra, cô lặng lẽ nhìn về phía dãy núi xa. Sau cơn mưa đêm qua, những đường viền tuyệt đẹp của chúng bị sương mờ che khuất. Tim cô khẽ giật mình, linh cảm mách bảo rằng, có lẽ cô vừa đưa ra một lời hứa và quyết định không mấy sáng suốt.
Khi ý nghĩ hối tiếc bắt đầu trỗi dậy, người hầu đã đi được một lúc lâu.
Lá thư đã gửi đi — và chẳng thể nào lấy lại được nữa.
Mặc dù Chopin vẫn không mấy để tâm đến con người mang tên George Sand ấy, nhưng anh phải thừa nhận người phụ nữ có vẻ ngoài chẳng giống phụ nữ đó lại có gu thẩm mỹ tinh tế đến bất ngờ trong một vài khía cạnh.
Ví như khu vườn nhỏ xinh này, thanh nhã, ấm áp và được chăm chút tỉ mỉ đến mức khiến Chopin không khỏi có chút thiện cảm hơn với nữ văn sĩ.
Không khí sau mưa trong trẻo đến lạ. Chopin cảm thấy từng hơi thở của mình như được thanh lọc, khiến lá phổi yếu ớt của anh cũng thấy dễ chịu hơn. Anh yên tâm ngồi trong chiếc đình nhỏ giữa vườn, mở tập sách trên tay và bắt đầu buổi đọc yên bình.
Chỉ cần nghĩ đến bông hoa ấy, môi anh lại khẽ cong lên. Hình như Chopin đã bắt đầu thích tặng hoa cho cô nàng chơi vĩ cầm. Từ khi nhận được vòng hoa cô tặng ngoài cánh đồng hôm qua, anh cũng âm thầm kết một chiếc khác để đáp lại — một việc nhỏ thôi, nhưng khiến tâm trạng anh vui đến mức quên cả đóng cửa sổ khi đi ngủ.
Kết quả là nửa đêm bị mưa đánh thức, lạnh ngấm vào người, bệnh lại trở nặng. Nhưng chỉ cần nghĩ đến việc Charoline luôn nhớ đến anh trong mọi việc, Chopin lại thấy lòng mình ấm lên.
Anh khẽ lắc đầu, gạt đi mọi suy nghĩ, thả lỏng vai, tiếp tục đắm mình trong những dòng chữ.
*
"Xin hãy hứa với tôi, hứa trước cả Chúa đi, Marie. Rằng cô thật lòng — vì yêu, vì quý mến những tâm hồn thiên tài ấy mà làm vậy?"
Trước khi dẫn vị khách kia ra vườn, Sand đã trịnh trọng hỏi như thế.
"Ồ, George thân yêu của tôi, người bạn tâm giao của tôi... Trái tim tôi từ khi gặp Franz, mỗi nhịp đập của nó mới thật sự có ý nghĩa. Chưa bao giờ tôi lại cảm thấy tình yêu sâu sắc đến vậy."
Người phụ nữ quý phái ấy nắm lấy hai tay Sand, ép lên ngực mình. Trên gương mặt xinh đẹp là niềm xúc động và khát vọng cháy bỏng; đôi mắt xanh ánh lên sự chân thành, trong khi những lọn tóc nâu nhạt buông lơi nhẹ nhàng theo từng cử động của cô.
Marie d'Agoult — nữ bá tước duyên dáng ấy thực ra đã dừng chân gần điền trang Nohant từ trước khi Liszt đến. Cô chờ đợi Sand mở cho mình một cơ hội gặp gỡ — và hôm nay, rốt cuộc, tờ giấy mời mong đợi ấy cũng đến tay.
"Tha lỗi cho tôi vì quá xúc động... Tôi thậm chí chưa đủ tư cách để gọi tên anh ấy — nhưng, George, cô hiểu mà, tôi thật sự khao khát được gọi cái tên ấy."
"Được rồi, được rồi, tôi hiểu. Bình tĩnh nào, Marie." Sand nhẹ nhàng rút tay ra, giọng nghiêm lại. "Nhưng giờ tôi phải nói thật, người tôi sắp dẫn cô đến gặp không phải Liszt."
"Cô nói gì?" Nữ bá tước tròn mắt kinh ngạc.
"Nghe tôi nói, Marie. Có chút trục trặc. Tôi chưa thể chắc Liszt... thôi, tạm gác chuyện đó. Ý tôi là cô không nên xuất hiện trước mặt anh ta ngay lúc này. Sẽ tốt hơn nếu bắt đầu từ người bạn thân nhất của anh ấy."
Sand khẽ chỉ về phía đình nhỏ, nơi một người đàn ông trẻ đang đọc sách giữa vườn: "Như đã bàn trước, tôi sẽ giới thiệu cô với anh ấy. Cô hãy cố gắng trở thành học trò của anh ta. Và nhớ nhé, những buổi tiệc salon thì cứ giữ lời mời, nhưng đừng quá phô trương. Hãy để sự ấn tượng dành cho khoảnh khắc đầu tiên, khi tất cả đều chưa chuẩn bị."
"..."
"À, còn nữa," Sand bổ sung, "Khi gửi thư mời cho hai người họ, cô nhớ đừng mời cô gái chơi vĩ cầm đi cùng. Tôi sẽ khéo léo sắp xếp cho cô ấy một buổi salon khác."
Marie khẽ nhướng mày, trong lòng âm thầm ghi nhớ điều này, dẫu ngoài mặt vẫn giữ vẻ kiêu hãnh. Cô khoác tay Sand, khẽ mỉm cười: "Được rồi, George. Vậy thì, cô hãy đưa tôi đến gặp người bạn thân 'đáng quý' ấy đi."
*
Chopin bị kéo khỏi thế giới của những con chữ bởi tiếng nói chuyện ngày một gần. Giọng nói đó mang phong thái quý tộc, vừa nhã nhặn vừa lười biếng, nghe thật lạc lõng giữa miền quê Nohant yên tĩnh.
Ngẩng đầu lên, anh bắt gặp một quý bà Pháp diễm lệ được Sand dìu bước đến gần. Cô mặc chiếc váy lụa lấp lánh, chẳng hề bận tâm khi gấu váy bị nước mưa vấy bẩn. Vừa đi cô vừa hào hứng nói về các loài hoa trong vườn, giọng nói ngân nga, tự nhiên như thể đang ở chính salon Paris của mình.
"Ôi, George, cô chẳng nói trước với tôi rằng trong khu vườn của mình lại giấu một thiên thần. Xin chào, thưa ngài."
Marie mở chiếc quạt nhỏ, khẽ cúi đầu chào. Khi Chopin đứng dậy, Sand nhanh chóng giới thiệu: "Ngài Chopin, đây là nữ bá tước Marie d'Agoult."
"Tôi đi ngang qua Nohant, nghe danh khu vườn này nên muốn ghé thăm. Quả thực nó đẹp và tinh tế ngoài sức tưởng tượng."
"Xin chào, thưa phu nhân." Chopin cúi đầu, giọng ôn hòa nhưng vẫn giữ khoảng cách lịch sự. "Khu vườn này quả thật có một nét quyến rũ rất riêng."
"Ô, thưa ngài Chopin, nếu tôi không làm phiền... tôi có thể ngồi nghỉ ở đây một lát không?"
Nữ bá tước hơi nghiêng người, đưa quạt che môi, chỉ để lộ đôi mắt xanh biết cười.
"Xin mời." Chopin khép cuốn sách, nhường cho cô chỗ ngồi thoải mái nhất, rồi định đứng dậy cáo lui.
"Trời ơi, từ lúc cô ấy đến đến giờ mà tôi vẫn chưa pha trà, đúng là lỗi của tôi." Sand liền chen vào, nhìn Chopin với vẻ cầu khẩn: "Thật thất lễ quá, ngài Chopin. Ngài có thể nán lại cùng nữ bá tước một lúc không? Marie, tôi sẽ đi chuẩn bị trà cho hai người."
Nói rồi, nữ chủ nhân nhanh chóng rời đi. Marie khẽ gập quạt, chỉ tay về chiếc ghế đối diện: "Mời ngài ngồi." Giọng cô mềm mại, nhưng ẩn trong đó là sự kiêu kỳ không thể chối từ.
Chopin khẽ nhướng mày. Sau nhiều năm giao tiếp với giới quý tộc, anh đã quen với kiểu phong thái này. Dù sao hôm nay anh cũng chẳng có việc gì gấp, nên ngồi lại cũng là một cách giết thời gian dễ chịu.
*
Trong khi Sand đang loay hoay pha trà, hai người ngoài kia lại trò chuyện khá hòa hợp. Chopin vốn lịch thiệp với phụ nữ, mà nữ bá tước này cũng rất tinh tế, mọi câu chuyện của cô đều nhẹ nhàng, tao nhã, không hề khiến anh cảm thấy gượng ép.
Từ văn học, sang hội họa, rồi đến âm nhạc — chủ đề nối tiếp một cách tự nhiên, gần như hoàn hảo. Thế nhưng, giữa những lời lẽ duyên dáng ấy, Chopin vẫn cảm nhận được một mùi vị khác thường ẩn sâu.
Cơn gió lạnh nhẹ thoảng qua khiến anh bật ho. Anh nhanh tay lấy chiếc khăn tay trong túi ra, che miệng, khẽ gật đầu xin lỗi rồi ho vài tiếng.
Marie hơi nhướng mày, im lặng chờ anh dừng lại. Ánh mắt cô dừng trên chiếc khăn — nơi thêu chữ F cùng vài nốt nhạc nhỏ xinh.
"Xin lỗi phu nhân, sức khỏe tôi vẫn luôn yếu như vậy." Anh khẽ nói, giọng hơi khàn.
"Không sao đâu, thưa ngài," Cô mỉm cười dịu dàng, đôi mắt ánh lên vẻ tò mò. "Thật ra, điều đó lại càng khiến ngài thêm phần cuốn hút. Tôi chỉ tò mò một chút thôi, chiếc khăn ấy thật độc đáo. Có phải... trên đó thêu tên ngài và cả... khuông nhạc?"
"Phu nhân thật tinh mắt," Chopin khẽ mỉm cười, mở chiếc khăn tay trong lòng bàn tay ra, ánh mắt dịu dàng đến mức như có thể tan chảy. "Vâng, đúng là bản nhạc được thêu trên đó."
"Xem ra đây là món quà từ một cô gái rất đặc biệt đối với ngài thì phải?" Nữ bá tước khẽ bật cười, giọng nói ẩn sau chiếc quạt lụa. "Tiện thể hỏi, đó là khúc nhạc nào vậy?"
"Sonata giọng Đô thăng thứ của Beethoven — chương đầu tiên."
"Ồ, F và Đô thăng... tên và họ, vừa lộ vừa giấu. Thật tinh tế, thật lãng mạn." Marie nghiêng đầu, đôi mắt lấp lánh. "Khoan đã, ngài cũng thích bản nhạc ấy ư?"
Chopin thoáng khựng lại — chữ "cũng" trong câu ấy khiến anh thấy thú vị. Anh định phủ nhận, nhưng rồi chỉ khẽ mỉm cười, xem như ngầm đồng ý.
"Tôi cũng vô cùng yêu thích bản đó, thưa ngài Chopin." Nữ bá tước cười tươi, chiếc quạt nhẹ trong tay như giấu đi chút ánh nhìn lạ lùng. "Không biết tôi có vinh hạnh được ngài chỉ dạy đôi chút, cho tôi một buổi học đàn chăng?"
"...Là vinh dự của tôi, thưa phu nhân?"
"Vậy thì tôi mong sớm được gặp lại ngài ở Paris." Cô đứng dậy, duyên dáng khẽ cúi đầu. "Và tất nhiên, xin ngài đừng từ chối tấm thiệp mời tham dự buổi salon của tôi."
Nói xong, nữ bá tước nhoẻn môi cười, ánh mắt pha chút đắc thắng. "Đáng tiếc là đến giờ George vẫn chưa mang trà đến, xem ra tôi chẳng có duyên được nếm rồi. Tôi xin phép cáo lui. Ngài Chopin, chúc ngài một ngày thật tuyệt vời."
Cô bước đi, rồi dừng lại chốc lát, mỉm cười nhắc: "À, đừng tiễn tôi nhé, vì chính tôi mới là người đã quấy rầy buổi đọc của ngài. Tạm biệt."
Những phu nhân quý tộc... Chopin nghĩ, họ luôn có cách giấu đi mục đích thật sự của mình sau hàng tá lời nói tao nhã. Một khi đạt được điều muốn, họ lại rời đi nhẹ như cánh bướm.
Thật khó tin.
Câu "tình cờ ghé qua Nohant" của nữ bá tước ấy anh chẳng tin lấy nửa chữ. Nhưng thấy Sand nhiệt tình muốn thúc đẩy cuộc gặp gỡ này, anh cũng thuận theo, xem như một trò tiêu khiển. Không ngờ thứ người phụ nữ kia thật sự muốn lại chỉ là... một chỗ trong lớp dương cầm của anh.
Xem ra, ý chẳng nằm ở "rượu" rồi.
Mà thôi, cũng được.
Tiền tự tìm đến cửa, tội gì lại từ chối?
*
Một buổi chiều nơi vùng ngoại ô yên bình phía Đông Paris.
Paganini ngồi dưới tán cây đa già, tay thoăn thoắt lướt trên dây đàn guitar. Sau một đoạn kỹ thuật lấp lánh, ông dừng lại, thở dài. "Achille, chúng ta đã rời Paris bao lâu rồi nhỉ?"
"Cha muốn nói là rời nhà trọ, hay rời quê hương ạ?" Người con trai ngồi bên đáp tỉnh rụi.
"Ta hỏi là ta 'ẩn cư tu tâm' ở chỗ chết tiệt này bao lâu rồi?" Ông bố có vẻ cáu.
"Bình tĩnh nào, thưa cha. Cũng... khá lâu rồi thì phải." Achille suy nghĩ rồi đáp.
"Con càng ngày càng đáng ghét. Con trai chẳng bao giờ dễ thương bằng con gái cả!" Paganini nhăn mặt.
"Vâng vâng, con thua xa cô tiểu thư ở Paris ấy — Charoline, phải không?" Achille vỗ tay.
"Đúng, sao nào?" Ánh mắt ông bố nheo lại.
"Không có gì đâu, thưa cha," Achille đáp điềm nhiên. "Ý con là... cha gửi tiền cho cô ấy mà chẳng nói lý do gì, phải không ạ? Dĩ nhiên, tài sản là của cha, con không can dự. Con chỉ muốn hỏi cô ấy vài bí quyết về 'cách thuần phục cha mình' thôi."
"Đồ nghịch tử!" Paganini đỏ bừng cả mặt.
"À, nói sai rồi, phải là 'cách chăm sóc cha mình' chứ, xin lỗi ạ." Con trai nói với vẻ vô tội.
"..."
"Ta quyết định rồi!" Paganini gầm lên, suýt ném luôn cây đàn. "Ta phải quay lại Paris ngay lập tức!"
"Cha nói gì cơ?"
"Viết thư cho cái tên mà ta ghét kia, bảo hắn chuẩn bị chỗ ở. Ta muốn đến Paris định cư ngay!"
"Vâng vâng, ý cha là thánh chỉ — chúng ta đi Paris ngay..." Achille thở dài, giọng đầy bất lực nhưng vẫn chan chứa thương yêu.
*
Paris, trong một khách sạn sang trọng.
Urbani đặt lá thư xuống, trong mắt ánh lên một tia sáng kịch tính. Ông ta gấp giấy lại một cách gọn ghẽ, ngón tay chạm lên môi, nụ cười nửa như quyến rũ, nửa như ma quái.
"Trời ơi, bậc thầy Paganini sắp đến Paris rồi à? Chuyện thú vị đây nhỉ?"
"Hừm, tính theo thời gian... một ác ma nhỏ đáng yêu chắc cũng sắp chào đời rồi."
"Paris, Paris... hãy lại ban cho ta một 'Paganini' mới đi nào."
Nụ cười ấy vừa kìm nén vừa điên dại, cuối cùng đông cứng lại trên môi — lạnh lẽo đến mức không còn hơi người.
*
Paris, trong một con hẻm ẩm tối.
Một chàng trai trẻ ngồi giữa đống chai rượu lăn lóc, thân hình gầy guộc, khuôn mặt hốc hác đến đáng sợ. Trên sàn vương vãi những mẩu giấy và lớp bột trắng mờ mịt.
Không còn dấu vết nào của tuổi trẻ trong anh ta — chỉ còn lại sự mê man đứt quãng. Khi cơn co giật dữ dội ập đến, đôi mắt anh đỏ ngầu, miệng hé ra như muốn thét lên, nhưng chỉ có hơi thở khàn khàn bật ra trong tuyệt vọng.
Khi tỉnh lại, anh quỳ rạp trên nền đất lạnh, đôi tay run rẩy bấu vào sàn, mặc cho các ngón tay rớm máu. Những ngón tay từng được anh xem là báu vật, giờ đầy vết trầy xước.
"Charoline... Charoline!"
Anh gào lên cái tên đó, lặp đi lặp lại, như một lời nguyền.
"Tôi sẽ hủy hoại cô... Tôi phải hủy hoại cô!"
Ánh mắt anh đầy điên loạn, giữa màn đêm ẩm lạnh của Paris, chỉ còn lại tiếng vọng của thù hận và tuyệt vọng tan biến vào khoảng không.