Vạn Biến Hư Ảo - Chương 145

topic

Vạn Biến Hư Ảo - Chương 145 :Hắc Luân
Chương 145: Hắc Luân

- Tất cả mau lùi lại!

Nghe tiếng quát của Họa Khang, đám quân Liên Minh mới giật mình tỉnh lại, đội hình phút chốc náo loạn, chín đội trưởng vừa cắn răng nén thương thế ra mặt hò hét ổn định lại trật tự.

Theo mệnh lệnh của Yon, phe Thập Giới và Diệt Thiên nhanh chóng rút quân xuống tận chân núi. Nhìn qua thì có vẻ bỏ mặc Dương Tuấn Vũ nhưng thực tế khoảng cách này vừa đủ để những cao thủ đỉnh cấp phía họ kịp thời ứng cứu, bởi vì họ có hai đại pháp sư Yon và Faith, với khả năng tạo ma pháp không gian, đám người Idle, Gray sẽ nhanh chóng tiếp cận chiến trường khi cần thiết.

Đại chiến phía trên bầu trời khiến người ta kinh hãi, mỗi một chiêu thức tung ra đều tạo thành từng cơn địa chấn rung chuyển.

Dưới sự thôi thúc của Thần Kiếm, Họa Viễn Cực thấy máu huyết trong người sôi trào, toàn thân khí thế tràn ra như lũ, từng chiêu chém xuống hiện giờ cho hắn cảm giác có thể dễ dàng g·iết c·hết những cao thủ đồng cấp. Có thứ này trong tay, hắn dám chắc sức mạnh của mình đã tăng lên gấp hai, thậm chí khi đánh liều mạng thì gấp ba cũng hoàn toàn có thể. Chưa kể sau lưng luôn có Tôn Khiết ra chiêu phụ trợ, mọi lỗ hổng đều được bọn họ hoàn toàn loại trừ triệt để.

Trái ngược với khí thế càng đánh càng hăng máu của Họa Viễn Cực, kẻ địch của lão dường như mặt không cảm xúc, đôi mắt đen kịt không hiểu sao lại khiến người khác khi nhìn vào cảm nhận được một sự thê lương, buồn đau tới cực điểm.

- Để xem ngươi có thể chống cự tới lúc nào! Nếm thử kiếm này của ta:

- Huyết Kiếm Tề Thiên!

Theo âm thanh rít gào của lão, đại kiếm sáng rực lên các văn tự bằng máu như được cô đặc từ tinh huyết của hàng ngàn vạn người, uy lực sắc bén chém ra khiến người ta dám chắc nó có thể dễ dàng chém đứt một ngọn núi, kiếm quang xuất ra, thiên địa bị nhuộm một màu đỏ sẫm ghê rợn.

Đối mặt với sát chiêu đó, Hắc Quỷ không thay đổi sắc thái, vẫn bàn tay ấy, vẫn hắc cầu ấy, nhưng giờ này thứ đó nhanh chóng to lên. Theo kích thước tăng trưởng, thứ đó như một hắc động nuốt chửng những thứ xung quanh, ngay cả không gian gần đó cũng xuất hiện trạng thái vỡ vụn.

Một âm thanh rất khẽ đột nhiên vang lên trong đầu mọi người:

- Hắc Tinh.

Hắc Tinh linh động tự thoát khỏi lòng bàn tay hắn, tìm tới kiếm quang cực lớn như đang muốn cắt đôi bầu trời kia.

Đám quân bên dưới lập tức hãi hùng, biết đại sự không ổn, bất chấp lệnh giữ bình tĩnh, ổn định đại trận của các đội trưởng mà cắm đầu chạy loạn.

Họa Khang nhìn vậy vẻ mặt già nua vô cùng kh·iếp sợ, bỏ mặc thuộc hạ dưới chướng, lão điên cuồng lùi lại phía sau.



Họa Viễn Cực giờ đây đã cảm thấy nghiêm trọng, lão không nghĩ rằng khi mình nắm Thần Kiếm trong truyền thuyết dưới tay mà có thể gặp phải đối thủ như vậy. Kẻ này rõ ràng ban đâu chỉ là một kẻ hắn hoàn toàn dễ dàng bóp c·hết, nhưng khi hóa hình thành quỷ lại bộc lộ ra thứ sức mạnh khủng kh·iếp như thế.

- Hắn rốt cuộc là thứ gì?

Ngạ Quỷ? Vampire? Hay quỷ được một nghi thức bí mật nào đó triệu hồi ra? Lão không rõ, mà bây giờ cũng không có thời gian làm rõ.

Hai sát chiêu sắp v·a c·hạm, Họa Viễn Cực nhanh chóng kéo Tôn Khiết cùng lùi lại, đồng thời hợp lực tạo ra Thánh Cầu hộ thể.

Hắc Quỷ dường như cũng muốn phòng thủ giống vậy, chỉ khác là mọi người thấy hắn không phóng ra một khối cầu bảo vệ, mà đột nhiên túm lấy cái hắc luân (vòng tròn màu đen) trên đầu xuống.

Nhìn từ ngoài, không ai thấy có sự liên kết đặc biệt nào giữa hắn và hắc luân, nhưng để kéo thứ này ra, bộ dạng hắn rõ ràng trở lên vặn vẹo, dữ tợn. Theo đó là từng tràng âm thanh gào thét khiến người khác cảm thấy như địa ngục mở ra, ngàn quỷ vạn ma kêu khóc, rợn cả tóc gáy.

Hắc luân bị nó chật vật cuối cùng cũng giật được xuống, một thứ như máu bắn ra, khi rơi xuống phía dưới hóa thành ti tỉ những hạt li ti như các bông tuyết màu đen.

- Nguy hiểm! Đừng để nó chạm vào người! Toàn quân lập tức rút khỏi phạm vi Liên Minh.

Yon và Faith rất nhanh cảm ứng không gian kịch liệt run rẩy, nếu bằng mắt thường khó mà nhìn rõ từng hạt kia mang theo bao nhiêu sức mạnh.

Ngay khi cảm thấy bất ổn, họ lập tức mở ra liên tiếp những thông đạo không gian giúp quân lính di chuyển một quãng đường ngắn. Còn họ thì cố gắng ở lại, dùng phương pháp đặc biệt của mỗi người tăng thêm các lớp phòng thủ.

Khi họ giải quyết xong xuôi, thì bên trên, chẳng biết khi nào Hắc luân kia bỗng dưng biến mất.

Họ thân là những người đứng ngoài quan sát mà còn không hiểu chuyện gì xảy ra, hai vợ chồng Tôn Khiết đang gấp rút tăng cường hào quang cho Thánh Cầu hộ thể thì lại càng không rõ lắm. Chỉ biết rằng khi gỡ Hắc Luân xuống, thì thứ đó đột nhiên biến mất khỏi tay con Quỷ.

Vụ nổ do hai đại chiêu Huyết Kiếm Tề Thiên và Hắc Tinh giờ này mới nổ ra, thiên địa u ám, hơn trăm ngọn núi lớn nhỏ bên dưới của Liên Minh trong phút chốc tan vỡ. Đám quân loạn lạc chạy trốn không rõ sống c·hết ra sao, nhưng sau chiêu đó ít nhất cũng c·hết tới bốn phần, các kiến trúc nhà cửa, đình đài, thánh đường sập nát vô số.

Họa Viễn Cực nhìn cảnh này mà tức muốn thổ huyết, hai vợ chồng lão đã cố gắng dẫn dụ đối phương lên trời cao để giảm thiểu thiệt hại cho Liên Minh khi chiến đấu nổ ra, nhưng tên này dù thế nào vẫn lơ lửng đứng im ở nơi đó, khoảng cách từ vị trí này tới các ngọn núi Thiên Thánh giáo phía dưới vừa khéo để dư chấn chèn ép cho nát vụn. Con quỷ khốn kiếp này rõ ràng là cố ý làm vậy.

Vụ nổ vừa qua, Họa Viễn Cực và Tôn Khiết điên cuồng kẻ c·hém n·gười đánh, trong phút chốc trăm ngàn chiêu thức ồ ạt lao về phía Hắc Quỷ. Họ tự nhủ phải g·iết c·hết hắn, đem phanh thây treo trước Đại Môn, ngạo thị toàn thiên hạ để sau này không kẻ nào dám đối đầu với Liên Minh nữa. Có Thần Kiếm cổ đại trong tay, hai người hoàn toàn tự tin sẽ sớm thống nhất toàn cõi Zero.

Năng lượng từ v·ụ n·ổ dần dần tan đi, đôi mắt mọi người giờ phút này mới dần thích ứng lại được với ánh sáng, hình ảnh đập vào mắt họ là vô vàn các sát chiêu hủy diệt được vợ chồng hai vị Đế Hoàng tung về phía Hắc Quỷ. Về phía ngược lại, họ chỉ thấy con Quỷ chợt siết chặt nắm tay, bộ dạng không rõ muốn làm cái gì.



Thứ tồn tại kỳ quái này chưa bao giờ họ được nghe trong sử sách, đương nhiên cũng chưa bao giờ phải đối mặt với nó, cho nên các chiêu thức và uy lực của Hắc Quỷ hoàn toàn là một dấu hỏi lớn trong đầu mọi người lúc này.

Không biết trong vạn người có ai đó bỗng hô lên:

- Kia là thứ gì?

Theo hướng hắn chỉ, mọi người cố gắng quan sát thật kỹ cũng không thấy có gì đặc biệt, mãi cho tới khi một dải màu đen dần dần rõ ràng, siết hẹp lại, tất cả mới há hốc mồm.

Không thể trách họ phát hiện muộn, mà bởi vì thứ này ban đầu cực kì mờ nhạt, nhất là sau v·ụ n·ổ kinh thiên kia dễ khiến người ta tưởng rằng nó là năng lượng hắc ám tàn dư.

Một chiếc vòng màu đen từ hình dàng cho tới màu sắc càng lúc càng rõ, tới khi đám Họa Khang hô to thì vợ chồng Họa Viễn Cực mới cảm nhận được.

Họ vốn đang đắc ý về một loạt các đại chiêu mà hai người tung ra, tâm tình có vẻ hài lòng, chúng đều có chút thoát lực nên hiện giờ nhanh chóng dùng đan dược, tinh thạch gấp rút hồi sức. Nghe thấy Họa Khang kêu gào nhắc nhở, họ lập tức cẩn thận quan sát xung quanh.

Không rõ bằng cách nào, một vòng tròn hắc ám không một âm thanh, chẳng một dao động đột nhiên xuất hiện, nhanh chóng khép lại, siết chặt họ vào tâm. Họa Viễn Cực tức giận dùng Đại Thần Kiếm chém uy lực chém ra, nhưng thứ này như không hề tồn tại, kiếm khí hắn dễ dàng đi qua, vô tình quét xuống bên dưới lập tức khiến mấy chục ngọn núi đứt lìa, những quân lính chạy trốn ở đó không kịp kêu gào lập tức m·ất m·ạng.

Chứng kiến cảnh đó nhưng hai người không hề để tâm, thứ họ lo ngại hiện tại chính là cái vòng kỳ quái này. Họ tức tốc di chuyển rời đi, nhưng kh·iếp sợ ở chỗ, thứ này như âm tà bám mãi không buông, dù họ cố gắng thế nào nó vẫn siết lại.

Tới khi Hắc Luân hiện ra rõ nét toàn bộ, là khi ấy đầu óc họ cảm thấy đau đớn tột cùng, hai vị Đế Hoàng cứ như bị ghim chặt trên trời, miệng không ngừng gào thét tuyệt vọng, tâm trí như rơi xuống vực thẳm.

Hắc Luân giam cầm, t·ra t·ấn tinh thần khiến người ta sụp đổ từ bên trong, làm con mồi có lực mà không thể xuất ra được.

Từ xưa tới nay, thần trí vẫn là thứ rất mơ hồ, rất khó rèn luyện để trở lên mạnh mẽ, khác với thể chất và sức mạnh Ki, ngay từ ban đầu tu luyện đã dần dần bồi đắp. Tới cấp độ Quốc Vương, Vương Hậu, tinh thần mới bắt đầu được tiếp cận để tu luyện, và khi lên tới cấp Đế thì mới có chút thành tựu.

Nhưng chút thành tựu ấy không thể giúp hai người thoát khỏi kết cục bị Hắc Luân giam giữ, t·ra t·ấn thần hồn.

Họa Viễn Cực cùng Tôn Khiết cảm thấy mình như bị nhốt vào ngục tối, thân thể bị các sợi xích trói chặt, rồi từ bốn phương tám hướng liên tục có các sợi roi vụt vào linh hồn, không chỉ khiến họ cảm thấy đau đớn mà theo mỗi đòn roi buông xuống, sự sợ hãi, cơn tuyệt vọng, cảm giác tội lỗi, u sầu, muốn c·hết ... tất cả thi nhau xuất hiện, bao trùm suy nghĩ của hai người.



Theo thời gian, khí tức hai vị Đế Hoàng càng lúc càng trở lên suy yếu, mặt mũi dữ tợn, hai mắt thất thần.

Chứng kiến cảnh ấy, không ai không kinh ngạc, kh·iếp sợ, nghĩ tới cảnh bị t·ra t·ấn trong im lặng, ai cũng thầm rùng mình, toàn thân lạnh toát.

Không rõ thời gian trôi qua bao lâu, cả chiến trường vạn người đều im lặng, ngay cả tiếng kêu gào của vợ chồng Họa Viễn Cực cũng trở lên yếu ớt, khí thế như tan biến.

Cảm tưởng kết cục đã định, ngay lúc mọi người bàn tán tương lai u ám sau này, thì đột nhiên thứ Thần Binh trong tay Họa Viễn Cực chợt sáng bừng lên thu hút mọi ánh nhìn.

Thân thể Họa Viễn Cực thoáng chốc trở lên héo úa, khô quắt, hai mắt trợn trừng mở lớn, bộ dạng kinh ngạc kêu lên:

- Ngươi!... K.. h.. ố.. n ... k.. i.. ế.. p!...

Chứng kiến cảnh này, tất cả kinh ngạc, dưới ánh mắt của họ, chính giữa lồng ngực vị Đế Hoàng cao cao tại thượng kia bị một thanh kiếm xuyên qua. Huyết Văn từ Thần Kiếm thoáng chốc lại sáng bừng lên, hơn hẳn cả lúc Họa Viễn Cực ban đầu thi triển.

- Không thể trách ta, nếu muốn thoát khỏi chỉ còn một cách, ta không c·hết thì ngươi c·hết. Cơ thể ngươi đã có quá nhiều thương thế, người nên sống chỉ có thể là ta. Tình nghĩa phu thê, ta hứa sẽ để ngươi c·hết toàn thây.

Giọng nói thanh thúy vang lên khắp đất trời, thứ này vốn là thánh âm trong lòng mọi người của Thánh giáo, nhưng giờ phút này tất cả đều cảm thấy đây giống như âm thanh của ma quỷ. Không một ai có thể ngờ, bà ta có thể xuống tay g·iết c·hết người đã đầu gối tay ấp suốt bao năm.

Họa Viễn Cực khi c·hết vẫn không thể tin được, thân thể nhanh chóng héo rũ, thần trí bị đả kích nhanh chóng tan vỡ trong lồng giam của Hắc Luân, một cái xác khô tuột khỏi Hắc Luân, rơi xuống ngọn núi, nơi mà khi trước hắn đã rất đắc ý tận mắt chứng kiến Họa Y thống khổ huyết tế.

Huyết Kiếm hút được tinh huyết của một cao thủ cấp Đế làm nó run rẩy phấn khích, Hắc Luân không ngờ lần đầu tiên lung lay, bị kiếm ý tuôn ra điên cuồng mài mòn, cuối cùng cũng sụp đổ.

Tôn Khiết toàn thân ướt đẫm mồ hôi, gương mặt vốn xinh đẹp giờ đây trở lên vặn vẹo dữ tợn, nào còn hình ảnh thánh khiết cao thượng ngày nào.

Ả oán hận chĩa mũi kiếm vào Hắc Quỷ, Huyết Văn đã trải đầy toàn bộ bề mặt Thần Kiếm, khí thế hiện tại của nó cực kì kinh người.

Bên dưới, vì kinh ngạc quan sát Hắc Luân khiến đám người Liên Minh có chút trì trệ, tới khi một loạt các âm thanh gào rú đau đớn xuất hiện, bọn chúng mới tỉnh hồn cắm đầu chạy.

Nhưng, đã quá muộn.

Thứ hắc ám li ti như tuyết rơi xuống đã tràn khắp không gian, đi qua đâu, nó cũng dễ dàng xuyên qua, hủ thực mọi thứ xung quanh, một đốm nhỏ như vậy không may dính vào cũng khiến kẻ đó lập tức toàn thân thối nát, thoáng chốc chỉ còn lại một đám máu màu đen h·ôi t·hối.

Vô cùng nhiều n·gười c·hết!

Huyết Kiếm dường như lại càng sung sướng, thứ hắc thủy từ xác c·hết kia không ngờ bị nó hấp thu, càng lúc càng có nhiều bãi máu bị nó hút lên không trung lao vào thân kiếm. Huyết Văn thoáng chốc mất đi màu đỏ, dần chuyển sang màu đen, hóa thành Ma Văn.

Không để Tôn Khiết kịp thời nhận ra sự thay đổi, thứ Ma Văn này làm thần trí vốn bị tổn thương nhanh chóng bị chiếm giữ. Phút chốc đã trở thành một con rối hình người.