Vạn Biến Hư Ảo - Chương 144
topicVạn Biến Hư Ảo - Chương 144 :Đạt Được Mục Đích
Chương 144: Đạt Được Mục Đích
Thực ra, thanh danh của những kẻ này đều đã được truyền xa khắp vùng đất Zero từ lâu, không chỉ phía Liên Minh mà ngay cả các thành viên Thập Giới cũng được đồn thổi không ít. Thậm chí, giữa bọn họ trong quá khứ cũng đã có những lần chạm trán với nhau rồi. Chỉ khác ở chỗ, lần này đối mặt với nhau chính là một trận chiến sinh tử.
Hôm nay, ngươi sống thì ta c·hết.
Dương Tuấn Vũ định bước tới chỗ lão Yon nhưng lập tức đã bị chặn lại. Ba kẻ tầm tuổi không sai biệt với hắn nhanh chóng tách từ đội ngũ quân lính phía dưới đuổi theo sau.
Từ ngoại hình đến khí chất có thể nhận ra đây đều là những thiên tài trẻ tuổi của Liên Minh. Trên người mặc bộ hoàng kim giáp, mũ kỳ lân đội trên đầu không phải thiết kế bảo vệ vị trí trọng yếu này mà giống như để thể hiện địa vị tối cao: Đội trưởng Cấm Vệ Quân.
Cấm Vệ Quân gồm tổng cộng 12 đội, tương ứng với đó là 12 đội trưởng, mỗi một kẻ trong số đó đều là tinh anh trong tinh anh, sức mạnh rất khủng kh·iếp.
Khác với tên con ông cháu cha Lục Hà Thiên dựa vào danh tiếng của ông nội mà giương oai tác quái, 12 đội trưởng này được chính tay Họa Viễn Cực tuyển chọn, trải qua hàng trăm ngàn cuộc chiến và các nhiệm vụ lớn nhỏ mà trưởng thành. Những kẻ thường xuyên đối mặt với sinh tử như thế đều không thể coi thường.
Giáp mũ sáng loáng ánh vàng kim nhưng vẫn không áp chế được mùi tinh huyết nồng nặc là do trải qua gió tanh mưa máu mà thấm vào trong xương tủy, đừng nhìn họ trẻ tuổi như vậy mà coi thường. Đây đều là những kẻ không s·ợ c·hết.
Từ ánh mắt lãnh lẽo, vô tình kia, toàn thân hắn lập tức dâng lên khí thế cao nhất, dựa theo ký tự trên giáp, đây mới là 3 kẻ xếp sau cùng trong 12 đội trưởng Cấm Vệ Quân, nhưng dù là vậy Dương Tuấn Vũ không dám chủ quan, chuẩn bị toàn lực ứng phó.
Ba kẻ kia thấy vậy cũng không tỏ bất cứ thái độ nào, bộ mặt lạnh lùng, mỗi bước chân đi tới, cường độ Ki nhanh chóng được đẩy lên tối đa. Đất đá Thiên Sơn U Minh mà họ giẫm dưới chân vốn nổi tiếng cứng rắn nhưng cũng không chịu nổi kình phong mạnh mẽ, v·ũ k·hí trong tay đao, kiếm, thương lần lượt xuất ra, ánh mắt léo lên một tia ác đột, cả ba người đột nhiên bứt tốc lao tới như muốn xé xác đối thủ ra hàng trăm mảnh.
Qua những gì quan sát được, dễ dàng nhận thấy phía Thập Giới đang ở tình thế vô cùng bất lợi, cao thủ phe địch nhiều hơn hẳn bọn họ không chỉ một hai người.
Ngay khi đối thủ xuất chiêu, Dương Tuấn Vũ đã không dám lơ là, cơ thể bùng lên dòng Ki mạnh mẽ, dùng sức lực lớn nhất để chiến đấu. Toàn bộ mười chiêu của bộ Thập Long Thương Pháp linh hoạt tiếp đón, cùng một cấp bậc, lấy một địch ba vậy mà hắn không rơi vào thế yếu, điều này làm mất mặt ba tên đội trưởng Cấm Vệ Quân khiến chúng cực kỳ tức giận, ra chiêu vô cùng tàn nhẫn.
Bên dưới chiến trường, chín đội trưởng còn lại thấy thế mày nhíu chặt. Ngay khi rảnh tay định tới quần công Dương Tuấn Vũ thì đột nhiên không một tiếng động, chúng đồng thời giật mình kinh hãi, toàn thân rùng mình, chật vật né tránh. Dù phản ứng nhanh nhưng trong số chúng đã có kẻ b·ị t·hương nặng. Cấm Vệ Quân có chín tướng lĩnh, phe Diệt Thiên lần này cũng xuất động mười thống lĩnh mạnh mẽ nhất. Mà xuất thân của mười kẻ này đều là sát thủ tuyệt luân, trong số đó Tam Hoàng khi xưa: Dead Violin, White Rose và LiLy ác danh đã lan xa vạn dặm.
Chính vì thế, chỉ trong giây phút lơ là, dành sự chú ý lên phía chiến trường bên trên đã làm chúng phải tiếp nhận một chuỗi đòn á·m s·át kinh khủng, suýt nữa đã c·hết t·ại c·hỗ.
Ám sát mặc dù không thành, nhưng đã để lại tổn thương không nhỏ cho đám tướng lĩnh phe địch, mười đại cao thủ phe Diệt Thiên đồng loạt nhanh chóng ẩn thân vào chiến trường hỗn loạn.
Chín đội trưởng Cấm Vệ Quân nào dám phân tâm nữa, thần kinh căng thẳng như dây đàn, ánh mắt trợn trừng quan sát mọi nơi xung quanh, đặc biệt là mấy tên b·ị t·hương, khí thế có phần hỗn loạn.
Sự bình tĩnh của Dương Tuấn Vũ rõ ràng có hạn, Diệp Minh Châu hiện không rõ an nguy làm hắn trở lên nôn nóng, bất chấp có thể hạn chế được thương tích, hắn bắt đầu hạn chế né tránh để đổi lại khả năng kích hoạt sát chiêu của mình.
Ba tên đội trưởng vừa đánh vừa vui mừng, nhất là thấy đối phương dường như chỉ đỡ mà không có sức tung đòn phản kháng. Nhưng niềm vui ngắn chẳng tày gang, tới khi Dương Tuấn Vũ đột nhiên xuất chiêu, ngay cả thời gian kinh hãi cũng không kịp.
Tia Sáng Hủy Diệt!
Một dòng năng lượng chói mắt mang theo hơi thở của sự diệt vong cấp tốc sinh ra, chỉ chưa tới một giây nó đã được phóng thích từ đầu ngón tay của Dương Tuấn Vũ. Hắn không rõ thân thể và kim giáp của đối phương có thể đón đỡ được chiêu này không, vì thế hắn đã chờ đợi cơ hội tới.
Ngay khi kẻ địch sở hở, một đòn chớp nhoáng được phóng ra, và đối thủ của hắn đích xác không phản ứng kịp.
Chiêu thức này thứ đầu tiên Apollo đã dạy hắn, qua nhiều năm tháng đã được Tuấn Vũ luyện tập tới cực kỳ thành thạo.
Không dừng lại ở một đợt bắn phá, một loạt các điểm sáng từ tay hắn liên tiếp sinh ra, ba tên đội trưởng còn chưa kịp hoàn hồn, cơ thể đã b·ị b·ắn thủng lỗ chỗ. Mặc dù chưa tới mức c·hết ngay lập tức, nhưng loại tổn thương này khiến chúng vô cùng đau đớn.
Tia sáng plasma đi tới đâu phân hủy toàn bộ thứ trên đường nó đi, nhiệt lượng kinh khủng tập trung lại thành một tia khiến nó dễ dàng đốt cháy mọi nơi nó đi qua.
Không đợi kẻ địch kịp hoàn hồn, thương pháp như rồng đâm tới, ba tên đội trưởng lập tức tử thương.
Chứng kiến cảnh này bên dưới chiến trường, đám đội trưởng còn lại tức giận đỏ mắt nhưng lại không dám làm gì, mà ngay tích tắc phát hiện ba đồng đội bị kẻ địch g·iết c·hết, tâm thần thoáng phân vân, bọn chúng lập tức phải đón nhận ngay một loạt các đòn á·m s·át trong thầm lặng.
Dương Tuấn Vũ chẳng có thời gian quan tâm kẻ địch có bao nhiêu phẫn nộ, hắn vừa định lao tới đám người Idle, Faith để hỗ trợ thì nghe thấy Idle quát:
- Mau chóng cứu người, chúng ta cầm chân bọn họ.
Nghe vậy, hắn lập tức hiểu rõ cuộc chiến này e rằng phe mình không có cơ may diệt sạch đối phương mà chỉ có sức giữ chân đám cao thủ này ở đây. Không nghĩ nhiều, toàn thân bọc lớp hào quang sáng rực, tốc độ được đẩy lên cao nhất, theo phương hướng dao động sức mạnh ở đỉnh núi mà lao tới. Sự dao động ấy chính là khi nghi lễ huyết tế được tổ chức, giờ phút này Diệp Minh Châu đang vạn phần hung hiểm.
...
Vừa tới đỉnh núi, một lực lượng tinh huyết tỏa ra vô cùng nồng đậm, tầm nhìn vừa rõ ràng, hắn lập tức thấy cô giá mà hắn yêu thương bị giam cầm ở giữa trận pháp, mặt mũi trắng bệch, da dẻ nhăn nheo, mái tóc đen mượt giờ đã trắng xóa như tuyết, một cô gái thanh xuân tràn đầy giờ hóa thành một bà lão khô kiệt, dơi thở yếu ớt mong manh.
Trong giây phút ấy, toàn thân hắn hóa c·hết lặng, nan bệnh của cô đã tới giai đoạn cuối, thời gian sống đã vô cùng ít ỏi, vậy mà bây giờ còn trở nên như vậy, khả năng cứu chữa đã hóa tro tàn.
Nhìn bộ dạng sững sờ của hắn, đám người Họa Viễn Cực, Tôn Khiết cười lớn, Thần Kiếm trong tay rõ ràng đã sống lại, toàn thân tỏa ra khí thế cực kỳ mạnh mẽ, sắc bén. Có nó, đừng nói là đám người đang vấy bẩn uy nghiêm ngàn năm của Liên Minh có thể phản kháng, giờ này ngay cả lão Yon gần đất xa trời kia liều mạng cũng khó mà làm nên cơm cháo gì cho được.
Vốn vui mừng là vậy, nhưng sự biến đổi thất thường của không khí xung quanh làm họ hơi nghi hoặc, một nỗi lo sợ bất an dần dần nổi lên trong lòng. Tới khi chú tâm quan sát xung quanh, chúng chợt phát hiện không thấy Dương Tuấn Vũ đứng ngu ngốc ở đó nữa, mà chẳng biết từ bao giờ đã quỳ xuống bên cạnh Họa Y đang thoi thóp.
Thần trí đã mất nhưng bàn tay hắn vẫn run rẩy, vô cùng nhẹ nhàng vuốt ve gò má lão hóa của nàng, đôi mắt thâm thúy giờ này đã bị thay bằng một màu đen kịt kinh khủng. Thứ đó dường như không dừng lại ở đôi đồng tử, mà bằng tốc độ mắt thường thấy rõ, lan ra toàn bộ mặt mũi, tay chân hắn.
Trên trời vốn nắng ấm chan hòa giờ bị che lấp bằng mây đen gió rít nổi lên cuồn cuộn. Toàn đất trời nhuốm một màu sắc thái ai oán thê lương, dưới ánh mắt kinh ngạc của đám người Họa Viễn Cực, phía sau lưng hắn khẽ bung ra đôi cánh màu đen to lớn, gương mặt anh tuấn biến dị, mắt sắc, mũi ưng, trên đầu nổi lên hai cặp sừng kỳ quái.
Theo sự biến đổi hình dạng của hắn, khí tức vốn mạnh mẽ chợt thu liễm vào trong, toàn chiến trường dường như cũng thấy được có sự khác thường, trong thoáng chốc tất cả dừng tay, kéo giãn khoảng cách, vừa quan sát đề phòng nhau, vừa nhìn l·ên đ·ỉnh núi tâm trạng lo lắng, bất ổn.
Sự yên lặng đến quỷ dị vốn không nên có khi c·hiến t·ranh nổ ra làm người ta khó hiểu, ngay chính Họa Viễn Cực đang cầm tuyệt thế thần binh cũng phát hiện lòng bàn tay đổ mồ hôi ướt đẫm.
Không có công kích, không có cảnh máu me ngập tràn, hình ảnh một con hắc quỷ vươn cánh ôm một bà lão chậm rãi bay lên trời cao khiến người người kinh ngạc khó hiểu.
Rồi đột nhiên, đôi tay hắn giơ lên, bà lão cứ thế bay lên một quãng rồi đột ngột biến mất dưới ánh mắt ngây ngốc của mọi người.
Thủ pháp không gian thật kỳ diệu!
Thầy trò Yon, Faith thấy vậy trong lóng giật mình kh·iếp sợ. Họ, thân là hai đại pháp sư, suốt bao năm tháng nghiên cứu ma pháp nên hiểu rất rõ muốn làm được thứ vừa rồi khó khăn như thế nào. Hai người không hề thấy kẻ đó niệm chú ngữ, cũng chẳng thấy hoa văn pháp thuật xuất hiện, vậy mà hắn có thể tạo ra một vùng không gian doàn toàn tách biệt.
Mà độ chắc chắn của không gian này e rằng bên ngoài có ra sao thì nó cũng không bị ảnh hưởng. Không gian xưa nay đều là thứ rất khó nắm bắt, độ ổn định của chúng rất kém, rất dễ bị sụp đổ làm xuất hiện các loại gió lốc không gian, thứ uy lực có thể cắt đứt mọi thứ trên đời, vô cùng kinh khủng.
Đột nhiên trong lòng hai người trỗi lên một cảm giác cực xấu, thân pháp quỷ dị nhanh chóng lùi lại phe mình, cảnh giác mười phần, nếu có thứ gì không ổn lập tức toàn quân rút lui.
Đám người Yon cùng một phe còn thấy vậy, nhóm Họa Viễn Cực ở ngay gần đó càng cảm thấy lo lắng.
Rõ ràng cấp độ sức mạnh đỉnh cao, nắm trong tay Thần Kiếm cấp Đế, vậy mà giờ đây lại thấy bất an. Nhưng sự uy nghiêm của Thánh Địa, căn cơ ngàn năm ở đây, khiến họ cố đè nén cảm giác bất thường kia xuống.
- Giả thần giả quỷ! C·hết đi!
Họa Viễn Cực trút Ki vào Thần Binh, khí thế Đế Hoàng bùng lên kinh khủng, phối hợp với Tôn Khiết, hai vị cao thủ đỉnh cấp lập tức phi thân lao tới chém g·iết kẻ đang trễm trệ lơ lửng trên đầu họ.
Cơn bi ai khiến Hắc Quỷ im lặng, nhưng khi bị khiêu khích nó lập tức trở lên phẫn nộ. Bàn tay dài nhọn mở ra, một quỷ Hắc Cầu lập tức xuất hiện ném thẳng về phía hai kẻ bay tới.
- Hừ!
Họa Viễn Cực khí thế mười phần, có Thần Kiếm làm hắn vô cùng ngạo mạn, uy lực kinh thiên dồn vào binh khí, thanh kiếm thoáng chốc đỏ rực, kiếm khí thô bạo cực lớn chém ra.
Hai đại chiêu v·a c·hạm vào nhau lập tức nổ tung, áp lực tỏa ra làm cả Thiên Sơn chấn động, đám nhẩn thủ phía dưới kẻ c·hết bất đắc kỳ tử, người thì thương nặng liên tục phun máu, khí lực thoáng chốc tụt xuống thảm hại.
Đám quân Diệt Thiên và Thập Giới may mắn có đám Yon và Faith tạo ma pháp chống đỡ, tuy vậy nhìn sắc mặt đỏ bừng của họ đủ biết sự kinh khủng của hai đòn đánh mở đầu của đại chiến trên trời.
Thực ra, thanh danh của những kẻ này đều đã được truyền xa khắp vùng đất Zero từ lâu, không chỉ phía Liên Minh mà ngay cả các thành viên Thập Giới cũng được đồn thổi không ít. Thậm chí, giữa bọn họ trong quá khứ cũng đã có những lần chạm trán với nhau rồi. Chỉ khác ở chỗ, lần này đối mặt với nhau chính là một trận chiến sinh tử.
Hôm nay, ngươi sống thì ta c·hết.
Dương Tuấn Vũ định bước tới chỗ lão Yon nhưng lập tức đã bị chặn lại. Ba kẻ tầm tuổi không sai biệt với hắn nhanh chóng tách từ đội ngũ quân lính phía dưới đuổi theo sau.
Từ ngoại hình đến khí chất có thể nhận ra đây đều là những thiên tài trẻ tuổi của Liên Minh. Trên người mặc bộ hoàng kim giáp, mũ kỳ lân đội trên đầu không phải thiết kế bảo vệ vị trí trọng yếu này mà giống như để thể hiện địa vị tối cao: Đội trưởng Cấm Vệ Quân.
Cấm Vệ Quân gồm tổng cộng 12 đội, tương ứng với đó là 12 đội trưởng, mỗi một kẻ trong số đó đều là tinh anh trong tinh anh, sức mạnh rất khủng kh·iếp.
Khác với tên con ông cháu cha Lục Hà Thiên dựa vào danh tiếng của ông nội mà giương oai tác quái, 12 đội trưởng này được chính tay Họa Viễn Cực tuyển chọn, trải qua hàng trăm ngàn cuộc chiến và các nhiệm vụ lớn nhỏ mà trưởng thành. Những kẻ thường xuyên đối mặt với sinh tử như thế đều không thể coi thường.
Giáp mũ sáng loáng ánh vàng kim nhưng vẫn không áp chế được mùi tinh huyết nồng nặc là do trải qua gió tanh mưa máu mà thấm vào trong xương tủy, đừng nhìn họ trẻ tuổi như vậy mà coi thường. Đây đều là những kẻ không s·ợ c·hết.
Từ ánh mắt lãnh lẽo, vô tình kia, toàn thân hắn lập tức dâng lên khí thế cao nhất, dựa theo ký tự trên giáp, đây mới là 3 kẻ xếp sau cùng trong 12 đội trưởng Cấm Vệ Quân, nhưng dù là vậy Dương Tuấn Vũ không dám chủ quan, chuẩn bị toàn lực ứng phó.
Ba kẻ kia thấy vậy cũng không tỏ bất cứ thái độ nào, bộ mặt lạnh lùng, mỗi bước chân đi tới, cường độ Ki nhanh chóng được đẩy lên tối đa. Đất đá Thiên Sơn U Minh mà họ giẫm dưới chân vốn nổi tiếng cứng rắn nhưng cũng không chịu nổi kình phong mạnh mẽ, v·ũ k·hí trong tay đao, kiếm, thương lần lượt xuất ra, ánh mắt léo lên một tia ác đột, cả ba người đột nhiên bứt tốc lao tới như muốn xé xác đối thủ ra hàng trăm mảnh.
Qua những gì quan sát được, dễ dàng nhận thấy phía Thập Giới đang ở tình thế vô cùng bất lợi, cao thủ phe địch nhiều hơn hẳn bọn họ không chỉ một hai người.
Ngay khi đối thủ xuất chiêu, Dương Tuấn Vũ đã không dám lơ là, cơ thể bùng lên dòng Ki mạnh mẽ, dùng sức lực lớn nhất để chiến đấu. Toàn bộ mười chiêu của bộ Thập Long Thương Pháp linh hoạt tiếp đón, cùng một cấp bậc, lấy một địch ba vậy mà hắn không rơi vào thế yếu, điều này làm mất mặt ba tên đội trưởng Cấm Vệ Quân khiến chúng cực kỳ tức giận, ra chiêu vô cùng tàn nhẫn.
Bên dưới chiến trường, chín đội trưởng còn lại thấy thế mày nhíu chặt. Ngay khi rảnh tay định tới quần công Dương Tuấn Vũ thì đột nhiên không một tiếng động, chúng đồng thời giật mình kinh hãi, toàn thân rùng mình, chật vật né tránh. Dù phản ứng nhanh nhưng trong số chúng đã có kẻ b·ị t·hương nặng. Cấm Vệ Quân có chín tướng lĩnh, phe Diệt Thiên lần này cũng xuất động mười thống lĩnh mạnh mẽ nhất. Mà xuất thân của mười kẻ này đều là sát thủ tuyệt luân, trong số đó Tam Hoàng khi xưa: Dead Violin, White Rose và LiLy ác danh đã lan xa vạn dặm.
Chính vì thế, chỉ trong giây phút lơ là, dành sự chú ý lên phía chiến trường bên trên đã làm chúng phải tiếp nhận một chuỗi đòn á·m s·át kinh khủng, suýt nữa đã c·hết t·ại c·hỗ.
Ám sát mặc dù không thành, nhưng đã để lại tổn thương không nhỏ cho đám tướng lĩnh phe địch, mười đại cao thủ phe Diệt Thiên đồng loạt nhanh chóng ẩn thân vào chiến trường hỗn loạn.
Chín đội trưởng Cấm Vệ Quân nào dám phân tâm nữa, thần kinh căng thẳng như dây đàn, ánh mắt trợn trừng quan sát mọi nơi xung quanh, đặc biệt là mấy tên b·ị t·hương, khí thế có phần hỗn loạn.
Sự bình tĩnh của Dương Tuấn Vũ rõ ràng có hạn, Diệp Minh Châu hiện không rõ an nguy làm hắn trở lên nôn nóng, bất chấp có thể hạn chế được thương tích, hắn bắt đầu hạn chế né tránh để đổi lại khả năng kích hoạt sát chiêu của mình.
Ba tên đội trưởng vừa đánh vừa vui mừng, nhất là thấy đối phương dường như chỉ đỡ mà không có sức tung đòn phản kháng. Nhưng niềm vui ngắn chẳng tày gang, tới khi Dương Tuấn Vũ đột nhiên xuất chiêu, ngay cả thời gian kinh hãi cũng không kịp.
Tia Sáng Hủy Diệt!
Một dòng năng lượng chói mắt mang theo hơi thở của sự diệt vong cấp tốc sinh ra, chỉ chưa tới một giây nó đã được phóng thích từ đầu ngón tay của Dương Tuấn Vũ. Hắn không rõ thân thể và kim giáp của đối phương có thể đón đỡ được chiêu này không, vì thế hắn đã chờ đợi cơ hội tới.
Ngay khi kẻ địch sở hở, một đòn chớp nhoáng được phóng ra, và đối thủ của hắn đích xác không phản ứng kịp.
Chiêu thức này thứ đầu tiên Apollo đã dạy hắn, qua nhiều năm tháng đã được Tuấn Vũ luyện tập tới cực kỳ thành thạo.
Không dừng lại ở một đợt bắn phá, một loạt các điểm sáng từ tay hắn liên tiếp sinh ra, ba tên đội trưởng còn chưa kịp hoàn hồn, cơ thể đã b·ị b·ắn thủng lỗ chỗ. Mặc dù chưa tới mức c·hết ngay lập tức, nhưng loại tổn thương này khiến chúng vô cùng đau đớn.
Tia sáng plasma đi tới đâu phân hủy toàn bộ thứ trên đường nó đi, nhiệt lượng kinh khủng tập trung lại thành một tia khiến nó dễ dàng đốt cháy mọi nơi nó đi qua.
Không đợi kẻ địch kịp hoàn hồn, thương pháp như rồng đâm tới, ba tên đội trưởng lập tức tử thương.
Chứng kiến cảnh này bên dưới chiến trường, đám đội trưởng còn lại tức giận đỏ mắt nhưng lại không dám làm gì, mà ngay tích tắc phát hiện ba đồng đội bị kẻ địch g·iết c·hết, tâm thần thoáng phân vân, bọn chúng lập tức phải đón nhận ngay một loạt các đòn á·m s·át trong thầm lặng.
Dương Tuấn Vũ chẳng có thời gian quan tâm kẻ địch có bao nhiêu phẫn nộ, hắn vừa định lao tới đám người Idle, Faith để hỗ trợ thì nghe thấy Idle quát:
- Mau chóng cứu người, chúng ta cầm chân bọn họ.
Nghe vậy, hắn lập tức hiểu rõ cuộc chiến này e rằng phe mình không có cơ may diệt sạch đối phương mà chỉ có sức giữ chân đám cao thủ này ở đây. Không nghĩ nhiều, toàn thân bọc lớp hào quang sáng rực, tốc độ được đẩy lên cao nhất, theo phương hướng dao động sức mạnh ở đỉnh núi mà lao tới. Sự dao động ấy chính là khi nghi lễ huyết tế được tổ chức, giờ phút này Diệp Minh Châu đang vạn phần hung hiểm.
...
Vừa tới đỉnh núi, một lực lượng tinh huyết tỏa ra vô cùng nồng đậm, tầm nhìn vừa rõ ràng, hắn lập tức thấy cô giá mà hắn yêu thương bị giam cầm ở giữa trận pháp, mặt mũi trắng bệch, da dẻ nhăn nheo, mái tóc đen mượt giờ đã trắng xóa như tuyết, một cô gái thanh xuân tràn đầy giờ hóa thành một bà lão khô kiệt, dơi thở yếu ớt mong manh.
Trong giây phút ấy, toàn thân hắn hóa c·hết lặng, nan bệnh của cô đã tới giai đoạn cuối, thời gian sống đã vô cùng ít ỏi, vậy mà bây giờ còn trở nên như vậy, khả năng cứu chữa đã hóa tro tàn.
Nhìn bộ dạng sững sờ của hắn, đám người Họa Viễn Cực, Tôn Khiết cười lớn, Thần Kiếm trong tay rõ ràng đã sống lại, toàn thân tỏa ra khí thế cực kỳ mạnh mẽ, sắc bén. Có nó, đừng nói là đám người đang vấy bẩn uy nghiêm ngàn năm của Liên Minh có thể phản kháng, giờ này ngay cả lão Yon gần đất xa trời kia liều mạng cũng khó mà làm nên cơm cháo gì cho được.
Vốn vui mừng là vậy, nhưng sự biến đổi thất thường của không khí xung quanh làm họ hơi nghi hoặc, một nỗi lo sợ bất an dần dần nổi lên trong lòng. Tới khi chú tâm quan sát xung quanh, chúng chợt phát hiện không thấy Dương Tuấn Vũ đứng ngu ngốc ở đó nữa, mà chẳng biết từ bao giờ đã quỳ xuống bên cạnh Họa Y đang thoi thóp.
Thần trí đã mất nhưng bàn tay hắn vẫn run rẩy, vô cùng nhẹ nhàng vuốt ve gò má lão hóa của nàng, đôi mắt thâm thúy giờ này đã bị thay bằng một màu đen kịt kinh khủng. Thứ đó dường như không dừng lại ở đôi đồng tử, mà bằng tốc độ mắt thường thấy rõ, lan ra toàn bộ mặt mũi, tay chân hắn.
Trên trời vốn nắng ấm chan hòa giờ bị che lấp bằng mây đen gió rít nổi lên cuồn cuộn. Toàn đất trời nhuốm một màu sắc thái ai oán thê lương, dưới ánh mắt kinh ngạc của đám người Họa Viễn Cực, phía sau lưng hắn khẽ bung ra đôi cánh màu đen to lớn, gương mặt anh tuấn biến dị, mắt sắc, mũi ưng, trên đầu nổi lên hai cặp sừng kỳ quái.
Theo sự biến đổi hình dạng của hắn, khí tức vốn mạnh mẽ chợt thu liễm vào trong, toàn chiến trường dường như cũng thấy được có sự khác thường, trong thoáng chốc tất cả dừng tay, kéo giãn khoảng cách, vừa quan sát đề phòng nhau, vừa nhìn l·ên đ·ỉnh núi tâm trạng lo lắng, bất ổn.
Sự yên lặng đến quỷ dị vốn không nên có khi c·hiến t·ranh nổ ra làm người ta khó hiểu, ngay chính Họa Viễn Cực đang cầm tuyệt thế thần binh cũng phát hiện lòng bàn tay đổ mồ hôi ướt đẫm.
Không có công kích, không có cảnh máu me ngập tràn, hình ảnh một con hắc quỷ vươn cánh ôm một bà lão chậm rãi bay lên trời cao khiến người người kinh ngạc khó hiểu.
Rồi đột nhiên, đôi tay hắn giơ lên, bà lão cứ thế bay lên một quãng rồi đột ngột biến mất dưới ánh mắt ngây ngốc của mọi người.
Thủ pháp không gian thật kỳ diệu!
Thầy trò Yon, Faith thấy vậy trong lóng giật mình kh·iếp sợ. Họ, thân là hai đại pháp sư, suốt bao năm tháng nghiên cứu ma pháp nên hiểu rất rõ muốn làm được thứ vừa rồi khó khăn như thế nào. Hai người không hề thấy kẻ đó niệm chú ngữ, cũng chẳng thấy hoa văn pháp thuật xuất hiện, vậy mà hắn có thể tạo ra một vùng không gian doàn toàn tách biệt.
Mà độ chắc chắn của không gian này e rằng bên ngoài có ra sao thì nó cũng không bị ảnh hưởng. Không gian xưa nay đều là thứ rất khó nắm bắt, độ ổn định của chúng rất kém, rất dễ bị sụp đổ làm xuất hiện các loại gió lốc không gian, thứ uy lực có thể cắt đứt mọi thứ trên đời, vô cùng kinh khủng.
Đột nhiên trong lòng hai người trỗi lên một cảm giác cực xấu, thân pháp quỷ dị nhanh chóng lùi lại phe mình, cảnh giác mười phần, nếu có thứ gì không ổn lập tức toàn quân rút lui.
Đám người Yon cùng một phe còn thấy vậy, nhóm Họa Viễn Cực ở ngay gần đó càng cảm thấy lo lắng.
Rõ ràng cấp độ sức mạnh đỉnh cao, nắm trong tay Thần Kiếm cấp Đế, vậy mà giờ đây lại thấy bất an. Nhưng sự uy nghiêm của Thánh Địa, căn cơ ngàn năm ở đây, khiến họ cố đè nén cảm giác bất thường kia xuống.
- Giả thần giả quỷ! C·hết đi!
Họa Viễn Cực trút Ki vào Thần Binh, khí thế Đế Hoàng bùng lên kinh khủng, phối hợp với Tôn Khiết, hai vị cao thủ đỉnh cấp lập tức phi thân lao tới chém g·iết kẻ đang trễm trệ lơ lửng trên đầu họ.
Cơn bi ai khiến Hắc Quỷ im lặng, nhưng khi bị khiêu khích nó lập tức trở lên phẫn nộ. Bàn tay dài nhọn mở ra, một quỷ Hắc Cầu lập tức xuất hiện ném thẳng về phía hai kẻ bay tới.
- Hừ!
Họa Viễn Cực khí thế mười phần, có Thần Kiếm làm hắn vô cùng ngạo mạn, uy lực kinh thiên dồn vào binh khí, thanh kiếm thoáng chốc đỏ rực, kiếm khí thô bạo cực lớn chém ra.
Hai đại chiêu v·a c·hạm vào nhau lập tức nổ tung, áp lực tỏa ra làm cả Thiên Sơn chấn động, đám nhẩn thủ phía dưới kẻ c·hết bất đắc kỳ tử, người thì thương nặng liên tục phun máu, khí lực thoáng chốc tụt xuống thảm hại.
Đám quân Diệt Thiên và Thập Giới may mắn có đám Yon và Faith tạo ma pháp chống đỡ, tuy vậy nhìn sắc mặt đỏ bừng của họ đủ biết sự kinh khủng của hai đòn đánh mở đầu của đại chiến trên trời.