Vạn Biến Hư Ảo - Chương 146

topic

Vạn Biến Hư Ảo - Chương 146 :Cục Diện Thay Đổi
Chương 146: Cục Diện Thay Đổi

Nhưng hình dạng Hắc Quỷ của Dương Tuấn Vũ giờ phút này dường như bắt đầu có dấu hiệu không ổn định, thần sắc dần trở nên đau đớn.

- Anh ấy đang tranh đấu với thứ đó.

Rin lẩm bẩm.

Chuyến đi lần này cô biết chắc sẽ không dễ dàng cứu người. Từ tình cảm mà anh ấy giành cho người con gái đó đôi lúc khiến cô cảm thấy rất ghen tị. Nhưng Rin hiểu người đàn ông của mình là kẻ trọng tình trọng nghĩa, hắn nhất định sẽ không bỏ mặc người mình yêu. Hơn nữa, Họa Y hay là Diệp Minh Châu thì đều có hoàn cảnh vô cùng đáng thương, dù trải qua hai thân phận nhưng đều bị người thân đối xử tệ bạc, nuôi nấng cô như một thứ công cụ phục vụ mục đích bẩn thỉu của họ.

Ngày đó, là một cô gái yếu ớt, cô đã bất chấp tính mệnh cứu anh từ trong nghịch cảnh, cho nên, hiện giờ Tuấn Vũ tới chắc chắn sẽ bất chấp tất cả để cứu cô ấy. Việc hắn sử dụng sức mạnh ác quỷ là điều mà Rin đã dự liệu được. Nhưng cục diện có được giải quyết hay không, anh vẫn phải đánh cược. Nếu không cẩn thận, để ác quỷ chiếm đoạt hoàn toàn thần trí thì có thắng, hắn cũng mãi mãi không còn là con người trước kia nữa.

Mà biểu hiện lúc này chính là cực hạn tỉnh táo cuối cùng của anh. Chỉ có điều, đối phương dường như chỉ mạnh hơn chứ không suy yếu so với lúc trước, thế cục vô cùng gam go.

- Ông phải cứu anh ấy...

Rin kéo tay áo lão Yon, run rẩy van xin.

Yon đương nhiên không muốn kẻ mà lão tốn công tìm kiếm trở thành một con quỷ điên cuồng, như thế chẳng khác gì khiến đại họa ập xuống sớm hơn. Bây giờ phát hiện hắn dường như đang kịch liệt tự đấu tranh giống như chắp lên một tia hi vọng cho lão.

Nhưng tình hình địch nhân hiện giờ rất khó thu xếp, đừng nói muốn đưa hắn rời đi, tiếp cận được hắn hay không còn khó nói.

Bên này phát hiện Dương Tuấn Vũ có sự bất ổn, thì bên Thánh giáo càng là chú tâm hơn. Một vị Đế Hoàng của họ đ·ã c·hết, tuy c·ái c·hết này không trực tiếp do Hắc Quỷ làm nhưng cũng chẳng khác bao nhiêu. Một đế chế ngàn năm đã tổn hại lực lượng nghiêm trọng, và kẻ gây ra điều này chắc chắn phải trả một cái giá thật đắt.

Họa Khang tâm tình cực kém, con trai lão đ·ã c·hết, ánh mắt oán độc như rắn rết liên tục nhìn chằm chằm vào con Quỷ trên trời và đám địch nhân dưới chân núi, miệng mấp máy truyền âm cho đám cao tầng xung quanh.

Yon nhìn hết tất cả vào mắt, lão vừa định nói với Rin quyết định của mình thì tiếng của Faith vang lên:

- Hắn đã không thể cứu được. Chúng ta phải lập tức rời đi nếu không muốn toàn quân bị diệt.

- Faith, con ...

Faith giơ tay chặn lời:

- Con biết sư phụ muốn gì, nhưng giờ ngài m·ất m·ạng ở đây, Thập Giới chúng ta chắc chắn xảy ra n·ội c·hiến. Chưa kể Thiên Thánh giáo sẽ quyết tâm báo thù cho vị Đế Hoàng đ·ã c·hết và hàng ngàn, hàng vạn người của chúng trong trận chiến lần này. Sự lựa chọn tốt nhất là nhanh chóng rút quân, lập tức trở về tính bước phòng thủ tiếp theo.



Faith nói vậy khiến mọi người xung quanh chợt trầm mặc, Rin dù rất đau lòng nhưng biết họ vốn chẳng thân thiết tới mức liều mạng cứu Tuấn Vũ, quan hệ giữa họ chỉ là sợi xích lợi ích. Khi nguy cơ lớn hơn giá trị mà anh có thể đem lại, họ sẽ lập tức cắt đứt thứ quan hệ mong manh ấy.

- Ài.

Yon thở dài, nhìn bộ dạng mệt mỏi của lão khiến người ta cảm thấy lão như già đi rất nhiều.

- Mọi người rời đi, tôi sẽ ở lại.

Idle bóp ngón tay răng rắc, tháo chiếc nón trên đầu xuống, lắc lắc cổ như bắt đầu khởi động, miệng thản nhiên nói rồi nở nụ cười thoải mái.

- Idle, ngươi điên rồi. Ở lại chắc chắn ...

Faith nhíu mày quát.

- Từ khi nào tôi phải nghe theo lệnh của cô?

Ánh mắt hắn sắc lẹm như lưỡi đao xoáy thẳng vào đôi mắt của Faith khiến cô nhíu mày, đúng vậy, cô không có quyền áp đặt hắn phải tuân lệnh. Không chỉ cô, sư phụ cũng không có quyền ấy.

Khác với phe của Mad dùng sức mạnh khủng bố của hắn chấn nh·iếp bốn vị Vương dưới tay, Yon xây dựng bè phái của mình dựa trên sự tình nguyện và lợi ích lâu dài. Và một khi những người này cảm thấy không cần nữa, họ lúc nào cũng có thể rời đi. Cho nên, quyết định của Idle dù làm cô rất bất mãn nhưng không thể ngăn cản.

- Anh ...

Rin nghe Toshiro nói mắt sớm nhòe đi, phát hiện bộ dạng đáng thương ấy, Idle tiến lên kéo cô vào lồng ngực vững chắc xoa đầu:

- Ngốc à. Anh đương nhiên không thể bỏ mặc đứa em rể này được. Chỉ có điều nơi này đã vượt qua tầm kiểm soát của mọi người, em nên theo họ rời đi.

- Em không đi!

Rin bướng bỉnh lắc đầu, bảo cô bỏ mặc hai người đàn ông quan trọng nhất của mình, cô làm sao nhẫn tâm làm được.

- Tậm địa của em quá tốt, không thích hợp làm sát thủ đâu. Nên trở về với lão Inuarashi thôi.

- Em ... ư...



Rin định nói gì đó nữa, thì đột nhiên b·ị đ·ánh ngất đi.

Idle khẽ cười lắc đầu, ánh mắt đầy cưng chiều, bế cô tiến về phía Gray, hắn nói:

- Bảo vệ cô ấy.

Gray siết chặc nắm đấm khiến Phật châu vỡ vụn, hắn bước lên vừa nói vừa chỉ vào đám người LiLy:

- Tôi đi với cậu. Cô ấy để cho mấy kẻ này chăm sóc.

Idle nhíu mày không vui:

- Cậu còn nợ tôi một yêu cầu. Giờ là lúc thực hiện nó rồi.

- Nhưng ...

- Hắn đâu có quan hệ gì thân thiết với cậu. Đây là việc gia đình tôi, hãy để tôi tự giải quyết.

Gray chưa kịp nói thì Idle đã đặt Rin vào tay hắn rồi dứt khoát quay đầu bước đi không ngoảnh lại, tay còn tiêu sái giơ lên vẫy chào. Hắn rút chiếc sáo bên hông thổi lên khúc tiêu buồn bã như chính quãng đời hắn đã trải qua vậy.

- Ta đúng là sống lâu trở thành con rùa rút đầu rồi. Ha ha.

Yon lắc đầu bật cười:

- Faith, những việc còn lại con phải hoàn thành cho tốt. Từ lâu ta đã biết mình không thích hợp trở thành người quản lý quyền uy trong tay, nhưng con lại khác, rất quyết đoán, mặc dù người ngoài nhìn thì chỉ thấy lạnh lùng tàn nhẫn, nhưng họ không vướng bận, còn con phải chịu trách nhiệm cho hàng vạn sinh mạng thuộc hạ dưới tay, nắm giữ nhiệm vụ chấn hưng lại Yêu tinh tộc bên bờ vực diệt vong.

- Sư phụ, sao lúc này người còn nói như vậy?

Faith trở nên lo lắng.

- Ta già rồi, đã không còn bao nhiêu thời gian, trận chiến này ắt phải đánh. Ít nhất Thánh giáo đại thương, chúng còn phải co cụm xây dựng lại lực lượng, đối phó với muôn vàn kẻ thù trong sáng lẫn ngoài tối, vì thế nhất thời chưa dám hành quân chinh chiến với Thập Giới, thời gian hi vọng sẽ đủ cho chúng ta nghĩ ra biện pháp đối phó với Thần Kiếm. Mad tuy là một kẻ tàn nhẫn, nhưng một khi động tới lợi ích của hắn thì kẻ này sẽ không đứng ngoài nhìn đâu.

Nói xong không đợi Faith lên tiếng, lão cười lớn mở ra thông đạo không gian một thoáng đã có mặt bên cạnh Idle. Hắn nhìn lão thì nhếch môi:



- Coi như không uổng sự kính trọng mà ta giành cho lão.

- Haha. Đều không còn nhiều lưu luyến nữa rồi. Ài. Đã rất lâu rồi không được chiến một trận thoải mái.

- Ha ha. Đúng thế. Phải thật thống khoái. Dù có c·hết cũng phải kéo theo vài con rùa già rút đầu chứ.

Nghe hắn nói mát, khóe môi Yon hơi giật giật nhưng rất nhanh cũng phá lên cười, âm thanh vang vọng khắp dãy Thiên Sơn. Bóng dáng kiêu hùng, một già một trẻ sóng vai, mỗi bước đi tới đều khiến núi đá nứt nở, không khí bị đè nén tới đỉnh điểm.

Họa Khang cười âm lãnh, đôi mắt vốn hẹp dài càng trở nên híp lại, lão chỉ tay quát:

- Giết chúng! Thu lưới! Những kẻ khác một tên cũng không để sống. Tới Thánh Giáo để làm loạn, g·iết hết không tha!

Chín tên đội trưởng Cấm Vệ Quân, đại đệ tử của lão- Hùng Bá, và ba trưởng lão bên cạnh lập tức lao tới, miệng gào thét như muốn ăn tươi nuốt sống hai người này.

Hai người Idle và Yon tách ra, Idle rút tam kiếm, hắc khí từ Asura lan tràn, hấp dẫn thêm tử khí và năng lượng dư thừa mà Dương Tuấn Vũ phóng thích, cơ thể thoáng chốc bao trùm hơi thở huy diệt. Hắn chiến ý bừng bừng, quát:

- Con rùa đen kia để phần lão. Mười ba con bọ này để ta là được rồi.

Yon cười vuốt vuốt râu:

- Được không đấy, đừng để vừa chiến đ·ã c·hết tươi.

- Ai c·hết còn chưa biết. Sao hả? Đừng nói một con rùa đen lão cũng không đối phó nổi.

Yon trừng mắt, tức giận tay giật xuống một chỏm râu trắng như cước, quát:

- Tiểu tử. Lúc ta tung hoành khắp cõi Zero ngươi còn chưa sinh ra đâu. Mở to mắt chó lên mà nhìn đây.

Nói xong lão vung trượng, một thông đạo không gian do pháp chú cao cấp lập tức hiện ra, thân hình lão thoát cái đã xuất hiện trước mặt Họa Khang.

Đám Hùng Bá vừa đi thấy vậy định quay lại bảo vệ hắn nhưng Họa Khang phất tay quát:

- Các ngươi đi làm việc đi, món nợ cũ lão phu đã tới lúc thanh toán rồi.

Hùng Bá nghe sư phụ nói thì hơi chần chừ, nhưng biết tính khí lão một khi đã quyết thì không đổi ý nên dứt khoát dẫn người lao về phía Idle, ý định lập tức g·iết hắn để quay về trợ chiến cho sư phụ. Theo ánh mắt hắn, tên hề mang ba thanh kiếm kia làm sao chịu nổi một kích của hắn. Hùng Bá kể từ khi rời Liên Minh ra ngoài lăn lộn tới nay đã quá ba mươi năm, trải qua trăm ngàn trận chưa hề biết mùi thất bại là gì nên đương nhiên không xem đối phương vào mắt.

- Chịu c·hết đi!

Thánh Giáp bung ra tạo thành đôi cánh sáng chói, hắn dường như tu luyện một loại công pháp giống Dương Tuấn Vũ, Ki hệ ánh sáng, về khía cạnh nào đó chính là khắc tinh của sức mạnh hắc ám tỏa ra từ người Idle. Điều này khiến hắn càng cảm thấy khinh thường đối phương.