Vạn Biến Hư Ảo - Chương 134
topicVạn Biến Hư Ảo - Chương 134 :Từ Chối
Chương 134: Từ Chối
Sau khi xem mạch, Yon lập tức kinh ngạc, không ngờ con bé lại là mang thể chất của người Bát Tự Toàn Âm, sức mạnh đã chuẩn bị đột phá Vương Hậu. Đột nhiên lão nghĩ tới một truyền thuyết về thứ được gọi là Nghi Thức Cổ.
“Không lẽ...?”
Yon liên hệ với nội dung bức thư, lại nhìn cô bé trước mặt, đăm chiêu suy nghĩ.
Lão khá hiểu tính cách làm người của hai vợ chồng Họa Viễn Cực, họ sẽ không làm hại con gái mình, việc bắt đứa nhỏ đi tới đây đưa thư hẳn là có ngụ ý muốn lão xem bệnh cho cô bé.
Đúng lúc lão đang tính toán thì Họa Y lên tiếng:
- Chắc ngài cũng biết cháu không còn sống được bao lâu nữa, mong muốn duy nhất của cháu hiện tại là giúp cha mẹ thực hiện “nó” việc này mong ngài giữ bí mật giúp cháu.
Yon nghe vậy không khỏi ngây người, nhìn ánh mắt đầy quyết tâm kia, lão chợt hiểu. Thì ra con bé muốn dùng thời gian còn lại giúp cha mẹ thực hiện Nghi thức cổ, tăng thêm sức lực đối đầu với Ngày tận thế. Nhưng hai vợ chồng Họa Viễn Cực lại không đồng ý, vì thế mới có chuyện bắt con gái tới đây đưa thư tín. Nếu không, sao họ lại dám để một nhân tố quan trọng nhất của Nghi thức cổ không ngại hiểm nguy xâm nhập vào vùng Tà phái này chỉ để đưa một bức thư?
Thoáng nhìn qua, lão lập tức hiểu ý định của hai người bạn, tới chín phần là muốn hỏi lão cách chữa trị cho con bé. Điều này vốn cũng không có gì kì quái, Liên minh Công Hội dù mạnh mẽ thật nhưng nanh vuốt không phải ở đâu cũng có thể với tới, ít nhất có rất nhiều nơi ở trong vùng Tây Nam cằn cỗi này vẫn có vô vàn nguy hiểm, nếu sai người đi e rằng một đi không trở lại.
Trừ khi, đích thân họ đi lật từng tấc đất, chỉ là, chưa kể hai người họ địa vị đã đạt tới tầm đó rồi không thể ngày ngày đêm đêm đi làm những việc vậy, mà dù có yêu thương con hết mực, chịu vất vả tìm kiếm thì vẫn gặp phải sự ngăn cản của những thế lực nguy hiểm khác, lành ít dữ nhiều.
Còn lão, mặc dù ở đây không hẳn quyền lực ngập trời, nhưng dù sao căn cơ lão chính là ở đây, phần nào vẫn có thể hỗ trợ một chút, mở rộng thêm phạm vi tìm kiếm.
Để cứu chữa con bé e rằng sẽ cực kỳ gian nan, các loại kì trân dị bảo bình thường sợ là không có tác dụng gì, việc sinh mệnh tiêu biến vốn không có thuốc chữa. Đừng nhìn Họa Y vẻ ngoài còn xinh đẹp mười phần, thực ra bên trong cô mọi tế bào đều đang trong giai đoạn lão hóa.
Những thứ bằng mắt thấy được chỉ là do công hiệu của rất nhiều loại dược thảo trân quý phối hợp với nội lực thâm hậu của bản thân duy trì qua ngày, nhưng rồi một khi việc lão hóa đạt tới một ngưỡng nhất định, thì dược lực kia sẽ mất tác dụng, cô bé sẽ lập tức biến thành một bà lão. Mà khi thời điểm đó tới, cũng là hồi chuông báo hiệu sinh mệnh cô đã tận.
Hi vọng duy nhất chính là tìm được Tử Tâm trong truyền thuyết. Nhưng vốn dĩ nói nó là truyền thuyết, tức là ở thời điểm này không tồn tại, vì chưa từng nghe nói nó từng xuất hiện ở địa phương nào. Việc Họa Viễn Cực tới tìm lão, có lẽ không chỉ để lão xuất quân hỗ trợ, mà sợ là còn dụng ý khác.
Đúng vậy, họ hi vọng Yon giúp họ xem cho một quẻ, xác định được đại khái địa điểm để họ tự đi tìm kiếm.
Không thể không nói, trong thoáng chốc Yon đã nhìn thấu ý định của hai người bạn cũ này.
Nếu là vài năm trước lão sẽ gật đầu đồng ý. Nhưng hiện tại, sau khi hao tốn rất nhiều thọ nguyên để tìm được Dương Tuấn Vũ, sinh mệnh của lão cũng chẳng còn nhiều, việc tìm một vật chỉ tồn tại trong truyền thuyết e rằng sẽ hao tốn một lượng thọ nguyên rất lớn. Trước khi có thể dám chắc con người vượt qua được Đại t·hảm h·ọa, Yon không dám làm liều. Dù cho có mối quan hệ không tồi với cha mẹ Họa Y nhưng lần này lão chỉ đành xấu hổ từ chối. Lão hi vọng tin hai người kia sẽ hiểu cho mình.
Yon nói Họa Y ngồi chờ, rồi tự tay viết một lá thư. Qua một quãng thời gian, lão đưa lại nó cho con bé rồi dặn giúp mình chuyển tới cha mẹ cô.
Hai người nói chuyện với nhau thêm một lát, Họa Y xin phép ra về thì bỗng dưng nghe thấy Yon nhíu mày nói:
- Đã tới rồi sao còn không vào?
Lời nói này âm thanh không lớn nhưng lại làm hai người giật mình.
Một người chính là Họa Y, cô không ngờ xung quanh có người của Liên Minh bố trí giá·m s·át, bản thân cô cũng rất tin tưởng vào khả năng cảm ứng của mình, vậy mà lại có thể xuất hiện một kẻ nghe trộm, vậy kẻ đó phải có cấp độ lớn tới thế nào? Người này với Liên Minh là bạn hay thù? Quan trọng hơn, cuộc nói chuyện của cô và ngài Yon có nhiều thứ bí mật, không thể cho người ngoài biết được.
Người giật mình thứ hai đương nhiên là kẻ nghe trộm.
Dương Tuấn Vũ vốn dĩ nghĩ mình đã che giấu tốt, ngồi ở quán nước xa xa để quan sát, lại có thêm sự hỗ trợ của Triệu Cơ thì đáng lý phải qua mặt được đám người đó chứ?
Quả thực là hắn đã thành công qua mắt được đội cao thủ của Liên Minh và cả Họa Y, nhưng tiếc rằng lại không thoát khỏi “con mắt” của lão già kia.
Nếu đã bị phát hiện hắn cũng không ngồi lỳ ở đây giả điếc nữa, đứng lên gửi tiền trà cho tiểu nhị, hắn đưa chân bước về phía nhà trọ Turin. Chỉ có điều, khi tới nơi, hắn liền bị một đám người chặn lại.
Ngay khi trong lòng nổi lên nghi hoặc vì bị đám hộ vệ Liên Minh hung dữ đuổi đi, thì từ trong căn phòng kia vang lên giọng thanh thúy của Họa Y:
- Tứ trưởng lão, ông để vị tiên sinh ở ngoài vào.
Tứ trưởng lão nghe vậy thì ra lệnh cho thuộc hạ dừng tay, đội hộ vệ tách ra hai bên để người thanh niên lạ mặt này đi qua, trong đầu thầm phán đoán danh tính của người này.
Trải qua một màn như vậy, Dương Tuấn Vũ với Họa Y thầm kh·iếp sợ khả năng của lão Yon, không ngờ lời hắn vừa nói ra chỉ có hai người họ nghe được mà đám hộ vệ ở ngay ngoài cửa lại chẳng biết gì. Vì nếu họ biết có người nghe lén e rằng đã làm ầm lên rồi, chứ không chỉ ngăn cản Dương Tuấn Vũ đi tới.
Tuấn Vũ thì biết ai đang ở trong phòng, chỉ có Họa Y thì lo lắng không biết ai nghe lén bên ngoài. Cho tới khi cánh cửa mở ra, nhìn thấy người này cô mới tròn mắt ngạc nhiên.
“Tại sao hắn lại ở đây? Là trùng hợp hay là cố tình theo dõi?”
Yon biết có người nghe lén chứ cũng không xác định được người tới là ai, khi thấy Dương Tuấn Vũ thì mặt lão cũng nghệt ra. Rồi thấy ánh mắt hai người rõ ràng biết nhau, lão lập tức nghĩ tới tên này bị sắc đẹp mê luyến mà theo dõi cô bé này.
Không trách lão đoán vậy, bởi vì Họa Y đích thực là vưu vật của tạo hóa, không chỉ ngoại hình xinh đẹp, mà khí chất cũng thoát tục, giống như tiên trên trời vậy. Nếu ở trong hoàn cảnh khác, lão sẽ không ngần ngại mà giúp hai người thúc đẩy một chút, vì dù sao cậu thanh niên này vừa trẻ tuổi vừa tài năng, còn được hắn tìm về, còn đối phương lại là con gái của bạn cũ, quả thực trai tài gái sắc, rất hợp nhau.
Nhưng hiện tại thì khác, cô bé này số mệnh đã gần đi tới hồi kết, nếu để Dương Tuấn Vũ vì nàng mà trầm mê vào đau khổ, mất đi sự tập trung thăng tiến sức mạnh thì tương lai trận chiến cuối cùng kia sẽ bị ảnh hưởng nghiêm trọng. Lập tức, Yon nảy sinh ý định ngăn cản ngay hai người này trước khi quá muộn.
Bầu không khí trong phòng yên tĩnh tới mức quỷ dị, ai cũng đang có tâm sự khó mở lời.
...
Sau khi xem mạch, Yon lập tức kinh ngạc, không ngờ con bé lại là mang thể chất của người Bát Tự Toàn Âm, sức mạnh đã chuẩn bị đột phá Vương Hậu. Đột nhiên lão nghĩ tới một truyền thuyết về thứ được gọi là Nghi Thức Cổ.
“Không lẽ...?”
Yon liên hệ với nội dung bức thư, lại nhìn cô bé trước mặt, đăm chiêu suy nghĩ.
Lão khá hiểu tính cách làm người của hai vợ chồng Họa Viễn Cực, họ sẽ không làm hại con gái mình, việc bắt đứa nhỏ đi tới đây đưa thư hẳn là có ngụ ý muốn lão xem bệnh cho cô bé.
Đúng lúc lão đang tính toán thì Họa Y lên tiếng:
- Chắc ngài cũng biết cháu không còn sống được bao lâu nữa, mong muốn duy nhất của cháu hiện tại là giúp cha mẹ thực hiện “nó” việc này mong ngài giữ bí mật giúp cháu.
Yon nghe vậy không khỏi ngây người, nhìn ánh mắt đầy quyết tâm kia, lão chợt hiểu. Thì ra con bé muốn dùng thời gian còn lại giúp cha mẹ thực hiện Nghi thức cổ, tăng thêm sức lực đối đầu với Ngày tận thế. Nhưng hai vợ chồng Họa Viễn Cực lại không đồng ý, vì thế mới có chuyện bắt con gái tới đây đưa thư tín. Nếu không, sao họ lại dám để một nhân tố quan trọng nhất của Nghi thức cổ không ngại hiểm nguy xâm nhập vào vùng Tà phái này chỉ để đưa một bức thư?
Thoáng nhìn qua, lão lập tức hiểu ý định của hai người bạn, tới chín phần là muốn hỏi lão cách chữa trị cho con bé. Điều này vốn cũng không có gì kì quái, Liên minh Công Hội dù mạnh mẽ thật nhưng nanh vuốt không phải ở đâu cũng có thể với tới, ít nhất có rất nhiều nơi ở trong vùng Tây Nam cằn cỗi này vẫn có vô vàn nguy hiểm, nếu sai người đi e rằng một đi không trở lại.
Trừ khi, đích thân họ đi lật từng tấc đất, chỉ là, chưa kể hai người họ địa vị đã đạt tới tầm đó rồi không thể ngày ngày đêm đêm đi làm những việc vậy, mà dù có yêu thương con hết mực, chịu vất vả tìm kiếm thì vẫn gặp phải sự ngăn cản của những thế lực nguy hiểm khác, lành ít dữ nhiều.
Còn lão, mặc dù ở đây không hẳn quyền lực ngập trời, nhưng dù sao căn cơ lão chính là ở đây, phần nào vẫn có thể hỗ trợ một chút, mở rộng thêm phạm vi tìm kiếm.
Để cứu chữa con bé e rằng sẽ cực kỳ gian nan, các loại kì trân dị bảo bình thường sợ là không có tác dụng gì, việc sinh mệnh tiêu biến vốn không có thuốc chữa. Đừng nhìn Họa Y vẻ ngoài còn xinh đẹp mười phần, thực ra bên trong cô mọi tế bào đều đang trong giai đoạn lão hóa.
Những thứ bằng mắt thấy được chỉ là do công hiệu của rất nhiều loại dược thảo trân quý phối hợp với nội lực thâm hậu của bản thân duy trì qua ngày, nhưng rồi một khi việc lão hóa đạt tới một ngưỡng nhất định, thì dược lực kia sẽ mất tác dụng, cô bé sẽ lập tức biến thành một bà lão. Mà khi thời điểm đó tới, cũng là hồi chuông báo hiệu sinh mệnh cô đã tận.
Hi vọng duy nhất chính là tìm được Tử Tâm trong truyền thuyết. Nhưng vốn dĩ nói nó là truyền thuyết, tức là ở thời điểm này không tồn tại, vì chưa từng nghe nói nó từng xuất hiện ở địa phương nào. Việc Họa Viễn Cực tới tìm lão, có lẽ không chỉ để lão xuất quân hỗ trợ, mà sợ là còn dụng ý khác.
Đúng vậy, họ hi vọng Yon giúp họ xem cho một quẻ, xác định được đại khái địa điểm để họ tự đi tìm kiếm.
Không thể không nói, trong thoáng chốc Yon đã nhìn thấu ý định của hai người bạn cũ này.
Nếu là vài năm trước lão sẽ gật đầu đồng ý. Nhưng hiện tại, sau khi hao tốn rất nhiều thọ nguyên để tìm được Dương Tuấn Vũ, sinh mệnh của lão cũng chẳng còn nhiều, việc tìm một vật chỉ tồn tại trong truyền thuyết e rằng sẽ hao tốn một lượng thọ nguyên rất lớn. Trước khi có thể dám chắc con người vượt qua được Đại t·hảm h·ọa, Yon không dám làm liều. Dù cho có mối quan hệ không tồi với cha mẹ Họa Y nhưng lần này lão chỉ đành xấu hổ từ chối. Lão hi vọng tin hai người kia sẽ hiểu cho mình.
Yon nói Họa Y ngồi chờ, rồi tự tay viết một lá thư. Qua một quãng thời gian, lão đưa lại nó cho con bé rồi dặn giúp mình chuyển tới cha mẹ cô.
Hai người nói chuyện với nhau thêm một lát, Họa Y xin phép ra về thì bỗng dưng nghe thấy Yon nhíu mày nói:
- Đã tới rồi sao còn không vào?
Lời nói này âm thanh không lớn nhưng lại làm hai người giật mình.
Một người chính là Họa Y, cô không ngờ xung quanh có người của Liên Minh bố trí giá·m s·át, bản thân cô cũng rất tin tưởng vào khả năng cảm ứng của mình, vậy mà lại có thể xuất hiện một kẻ nghe trộm, vậy kẻ đó phải có cấp độ lớn tới thế nào? Người này với Liên Minh là bạn hay thù? Quan trọng hơn, cuộc nói chuyện của cô và ngài Yon có nhiều thứ bí mật, không thể cho người ngoài biết được.
Người giật mình thứ hai đương nhiên là kẻ nghe trộm.
Dương Tuấn Vũ vốn dĩ nghĩ mình đã che giấu tốt, ngồi ở quán nước xa xa để quan sát, lại có thêm sự hỗ trợ của Triệu Cơ thì đáng lý phải qua mặt được đám người đó chứ?
Quả thực là hắn đã thành công qua mắt được đội cao thủ của Liên Minh và cả Họa Y, nhưng tiếc rằng lại không thoát khỏi “con mắt” của lão già kia.
Nếu đã bị phát hiện hắn cũng không ngồi lỳ ở đây giả điếc nữa, đứng lên gửi tiền trà cho tiểu nhị, hắn đưa chân bước về phía nhà trọ Turin. Chỉ có điều, khi tới nơi, hắn liền bị một đám người chặn lại.
Ngay khi trong lòng nổi lên nghi hoặc vì bị đám hộ vệ Liên Minh hung dữ đuổi đi, thì từ trong căn phòng kia vang lên giọng thanh thúy của Họa Y:
- Tứ trưởng lão, ông để vị tiên sinh ở ngoài vào.
Tứ trưởng lão nghe vậy thì ra lệnh cho thuộc hạ dừng tay, đội hộ vệ tách ra hai bên để người thanh niên lạ mặt này đi qua, trong đầu thầm phán đoán danh tính của người này.
Trải qua một màn như vậy, Dương Tuấn Vũ với Họa Y thầm kh·iếp sợ khả năng của lão Yon, không ngờ lời hắn vừa nói ra chỉ có hai người họ nghe được mà đám hộ vệ ở ngay ngoài cửa lại chẳng biết gì. Vì nếu họ biết có người nghe lén e rằng đã làm ầm lên rồi, chứ không chỉ ngăn cản Dương Tuấn Vũ đi tới.
Tuấn Vũ thì biết ai đang ở trong phòng, chỉ có Họa Y thì lo lắng không biết ai nghe lén bên ngoài. Cho tới khi cánh cửa mở ra, nhìn thấy người này cô mới tròn mắt ngạc nhiên.
“Tại sao hắn lại ở đây? Là trùng hợp hay là cố tình theo dõi?”
Yon biết có người nghe lén chứ cũng không xác định được người tới là ai, khi thấy Dương Tuấn Vũ thì mặt lão cũng nghệt ra. Rồi thấy ánh mắt hai người rõ ràng biết nhau, lão lập tức nghĩ tới tên này bị sắc đẹp mê luyến mà theo dõi cô bé này.
Không trách lão đoán vậy, bởi vì Họa Y đích thực là vưu vật của tạo hóa, không chỉ ngoại hình xinh đẹp, mà khí chất cũng thoát tục, giống như tiên trên trời vậy. Nếu ở trong hoàn cảnh khác, lão sẽ không ngần ngại mà giúp hai người thúc đẩy một chút, vì dù sao cậu thanh niên này vừa trẻ tuổi vừa tài năng, còn được hắn tìm về, còn đối phương lại là con gái của bạn cũ, quả thực trai tài gái sắc, rất hợp nhau.
Nhưng hiện tại thì khác, cô bé này số mệnh đã gần đi tới hồi kết, nếu để Dương Tuấn Vũ vì nàng mà trầm mê vào đau khổ, mất đi sự tập trung thăng tiến sức mạnh thì tương lai trận chiến cuối cùng kia sẽ bị ảnh hưởng nghiêm trọng. Lập tức, Yon nảy sinh ý định ngăn cản ngay hai người này trước khi quá muộn.
Bầu không khí trong phòng yên tĩnh tới mức quỷ dị, ai cũng đang có tâm sự khó mở lời.
...