Vạn Biến Hư Ảo - Chương 135

topic

Vạn Biến Hư Ảo - Chương 135 :Nghi Hoặc
Chương 135: Nghi Hoặc

Cuối cùng vẫn là lão Yon sống lâu quyết đoán hơn, lão mở lời:

- Sao cậu lại ở đây?

Dương Tuấn Vũ lấy một cái ghế ngồi xuống, hắn mỉm cười nói:

- Tiện đường đi ngang qua, thấy lão đi tới đây nên tò mò nhìn chút, không ngờ lại bị phát hiện.

Hắn đương nhiên không dám nói toẹt ra mình ngồi ngoài cửa Liên Minh mấy tháng trời chỉ để đợi Họa Y đi ra, rồi lẽo đẽo bám theo cô suốt quãng đường dài chỉ để tìm một cơ hội gặp riêng nàng nói chuyện một chút.

Yon hiển nhiên không tin, lão tuy đã già nhưng tầm nhìn vẫn còn rất tốt, người này rõ ràng đã ngồi đợi ở quán nước đối diện từ trước cả khi lão tới, làm gì có chuyện tiện đường đi ngang qua. Nhìn về phía cô gái xinh đẹp trước mặt, lại nhìn vẻ mặt của Dương Tuấn Vũ, Yon càng khẳng định suy đoán của mình, đồng thời càng quyết tâm phải lên tiếng ngăn cản.

- Tuấn Vũ, cậu biết cô gái này?

Dương Tuấn Vũ thở dài cũng không muốn giấu giếm, nhưng lời chưa nói ra đã bị Yon lên tiếng chặn lại.

- Ta biết người trẻ có ý định gì, chỉ là hiện tại cô bé đang không tiện nói chuyện tình cảm nam nữ, đúng không Họa Y?

Họa Y không hiểu lắm ý định chia rẽ của ngài Yon, nhưng đúng là hiện tại cô không muốn mình bị phân tâm tu luyện, và lần đi tới Tà phái này cũng là để tìm được nam nhân kia giải đáp những khúc mắc trong lòng.

- Đúng vậy.

Dương Tuấn Vũ nhíu mày nghi hoặc, chẳng lẽ lão già này quên mục đích của mình tới Zero này là vì điều gì sao?

Không tiện đuổi lão rời đi, Dương Tuấn Vũ coi luôn ông ta là không khí, hắn lấy ra một đồ vật đã chuẩn bị từ trước.

Sợi dây chuyền xinh xắn hiện ra, nơi chính giữa là một mặt đá được điêu khắc tinh mĩ nhiều màu sắc, chẳng qua những thứ màu này đã nhạt đi nhiều, mặt đá cũng có nhiều vết rạn nứt.

Người khác có lẽ không thèm để ý tới một thứ trang sức bỏ đi này, nhưng nó lại làm cho hai người ngồi trong phòng giật mình.



Lão Yon thấy sợi dây chuyền này lập tức hiểu lý do vì sao Dương Tuấn Vũ đeo bám cô bé, lão thở dài, đúng là có những chuyện càng không muốn xảy ra thì lại xảy ra, ý định chia rẽ cặp đôi trẻ này coi như vô vọng. Lão rất rõ, Dương Tuấn Vũ liều mạng vất vả bao năm là vì người con gái này, đó cũng là thứ duy nhất giữ chân hắn ở lại Zero. Thấy mình hiện giờ đã là người thừa, Yon lặng lẽ rời đi.

Một người kinh ngạc nữa chính là Họa Y.

Ngày đó, sau khi được Lâm lão chữa trị khỏe lại, cô chẳng hề nhớ bất cứ ký ức nào trước kia. Trên hòn đảo lớn rất cô độc, chỉ có duy nhất sợi dây chuyền trên cổ là thứ làm bạn với cô, và Họa Y cũng biết nó là vật có thể giúp cô tìm lại quá khứ bị mất.

Họa Y giữ nó rất cẩn thận.

Nhưng khi được Lâm lão mang về Zero, bọn họ gặp tập kích, Lâm lão liều mình đưa cô trốn chạy tới mức m·ất m·ạng, còn cô trong lúc hỗn loạn đã bị giật mất sợi dây chuyền quan trọng này.

Sau khi có quyền lực trong tay, Họa Y nhiều lần ra lệnh tìm kiếm tung tích vật đó, nhưng một thứ nho nhỏ đánh mất rồi thực sự muốn tìm lại gần như vô vọng. Cứ nghĩ cả đời này không còn được nhìn thấy nó nữa, không ngờ đồ cô luôn nhung nhớ lại ở trong tay người nam nhân này.

- Sao nó lại ở trong tay anh?

- Em nhận ra thứ này?

Dương Tuấn Vũ tròn mắt ngạc nhiên, hắn không ngờ cô lại nhớ nó, đồng thời trong lòng càng thêm vui mừng, như vậy có thể khẳng định chắc chắn thêm về thân phận của cô.

- Vật này vốn là của tôi, chỉ là trong một lần g·ặp n·ạn đánh mất. Anh có thể trả lại cho tôi chứ?

Họa Y cố gắng lựa lời nói, cô thực sự muốn lấy lại sợi dây chuyền này, chẳng qua đạo lý trên đời không có thứ gì là cho không, cô đang nghĩ xem nên trả bao nhiêu tinh thạch để mua lại thì hành động của người kia làm cô thẫn thờ.

Dương Tuấn Vũ khẽ mỉm cười, một nụ cười thực sự hạnh phúc, không để Họa Y kịp suy nghĩ, hắn đã vươn tới nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn, rồi đặt sợi dây chuyền gọn gàng trong lòng bàn tay cô. Mặc dù rất lưu luyến cảm giác mềm mại quen thuộc, nhưng hắn biết mình không nên gấp, tránh để Họa Y phản cảm, tức giận.

Họa Y đúng là hơi khó chịu vì bị người khác giới cầm tay, nhưng cảm giác mát lạnh từ mặt đá quen thuộc truyền tới khiến sự vui mừng xua tan đi tất cả. Cô vội vàng cầm nó lên, vừa cười vừa vuốt ve, khi thì lật trái khi thì lật phải, chạm từng chút tới từng góc cạnh.

Một hồi lâu cảm xúc mới dần lắng xuống, cô hơi đỏ mặt vì biết bộ dạng quá khích của mình đã bị người kia nhìn thấy toàn bộ. Cố hứng gọng làm vẻ nghiêm túc, Họa Y nói:

- Rất cảm ơn anh. Sợi dây chuyền này tôi đã tìm rất lâu rồi nhưng không thấy, không ngờ nó lại ở trong tay anh.



- Nó vốn thuộc về em, cho nên không cần cảm ơn anh.

Đầu óc Họa Y đã tỉnh táo lại khiến cô chợt thấy không ổn, người này sao lại biết thứ này thuộc về mình?

Như nhìn ra nghi hoặc trong ánh mắt của cô, Dương Tuấn Vũ hít sâu một hơi cho nội tâm bình tĩnh lại, nhưng lời nói ra vẫn tố cáo tâm trạng nổi sóng của hắn. Giọng có phần run lên, hắn nói:

- Minh Châu, em có nhớ anh không?

Họa Y không hiểu sao hai từ “Minh Châu” từ miệng người này phát ra lại có sức ảnh hưởng to lớn với bản thân mình như thế. Sau khi nghe hắn nói, tim cô bất giác đập lên thình thịch, đầu cũng bắt đầu trở lên đau nhức khó chịu.

- Minh Châu? Minh Châu là ai? Tôi giống cô ấy tới vậy sao?

Dương Tuấn Vũ lắc đầu, ánh mắt đượm buồn nhìn thẳng vào đôi mắt ấy:

- Không giống. Bởi vì em chính là Minh Châu.

- Nếu lời anh là đúng thì tại sao tôi không nhớ chút gì cả?

- Vậy tại sao em lại nói thứ đó là của em?

Dương Tuấn Vũ chỉ vào sợi dây chuyền đang được cô nắm chặt.

- Nó … nó vốn là của tôi.

Nghe vậy hắn chợt cười:

- Nếu vậy em biết trên đó có khắc chữ gì chứ? Là chữ Lj, là chữ viết tắt tên nghệ nhân chế tác ra nó: Lambor Jackson. Từ ký tự ấy mà nói, sợi dây chuyền này vốn không có nguồn gốc từ Zero mà là từ thế giới bên ngoài. Nếu em là Họa Y, con gái của hai vị Đế Hoàng ở tại Zero thì tại sao lại sở hữu được nó.

Họa Y nghe hắn nói vậy thì sợ hãi, cô biết ngày đó tỉnh lại là ở một nơi xa lạ, xung quanh đều là đại dương bao la, sau này được đọc sách nhiều hơn, cô cũng biết vùng đất khi đó là ở một thế giới khác, một thế giới rộng lớn bên ngoài Zero. Mà cô b·ị t·hương ở đó, chữa trị ở đó một thời gian, chứng tỏ thân thế trước kia của mình cũng có liên quan thật lớn tới thế giới ngoài kia.



Nghĩ vậy, trong lòng cô chợt hoang mang, chẳng lẽ mình thực có một cái tên là Minh Châu? Mà người này biết xuất thân của cô không lẽ cũng là từ thế giới bên ngoài tới?

Thấy Họa Y có dấu hiệu ôm đầu, nhăn nhó vì đau đớn. Dương Tuấn Vũ biết không thể thúc ép cô nhớ lại ký ức, hắn nói:

- Minh Châu, em cứ từ từ nhớ lại, đừng gấp. Ở thế giới bên ngoài Zero, em là Minh Châu. Em có một người mẹ rất thương yêu em, có rất nhiều bạn bè rất nhớ em, và có cả anh, bạn trai của em.

Nghe hắn nói những từ ngữ mới lạ như “bạn bè, bạn trai” Họa Y trong lòng đã chắc chắn người này chính là sống ở thế giới bên ngoài mà tới. Dù cô không rõ ý của từ bạn trai là gì, nhưng nhìn ánh mắt thực sự đầy tình yêu thương, thái độ nhẹ nhàng ôn nhu kia, cô lập tức đoán được ý nghĩa của hai chữ này giống như ý chung nhân, đôi tình lữ.

Dương Tuấn Vũ không có ý xấu, đó là thứ cô cảm nhận được. Cơn đau đầu bỗng nhẹ đi, nhưng lồng ngực bắt đầu nổi từng chập đau nhói, nhưng thân phận kì lạ kia khiến cô rất tò mò.

- Nói như vậy hai ta đã quen biết nhau từ trước?

- Quen! Thực sự còn thân thiết hơn quen biết rất nhiều…

Dương Tuấn Vũ dẫn dắt rồi kể lại cho cô những câu chuyện kỷ niệm của hai người, Họa Y dần dần cảm thấy không bài xích hắn nữa mà tâm trí bắt đầu hòa nhập với câu chuyện, cô không nhận ra bất giác thi thoảng cô lại khóc, lại cười, có khi lo lắng, có lúc vui mừng.

Sau nửa ngày kể chuyện xưa, Họa Y mặc dù không thực sự nhớ ra, nhưng cảm giác những thứ này thực sự thân quen với mình, đầu cô tràn ngập những câu hỏi, chỉ là giới hạn chịu đựng đã không đủ, lồng ngực cô đã hoàn toàn đau kinh khủng, mặt mũi thoáng chốc trắng bệch, tái nhợt không còn một giọt máu.

Tình trạng bất ngờ của Họa Y khiến Dương Tuấn Vũ kinh hãi, hắn bất chấp cô có đồng ý hay không, lập tức nắm lấy bàn tay nhỏ bé một lần nữa.

Sự lạnh giá quá mức truyền tới khiến hắn nhíu chặt mày, không dám chần chừ, hắn nhanh chóng dùng Ki của mình đưa vào kinh mạch của cô.

Từng dòng Ki màu vàng ấm ấp chạy dọc theo đường kinh khiến Họa Y cảm thấy thoải mái hơn từng chút một, cơn đau không ngờ dần dần trôi đi. Cuối cùng, hoàn toàn biến mất, chẳng qua cảm giác khó chịu trong tâm chưa mất đi chứng tỏ căn bệnh của mình vẫn còn đó. Họa Y lắc đầu trách mình đòi hỏi quá tham lam, cô nhìn về phía trước, thấy tay mình vẫn bị hắn nắm cũng không có ý trách cứ. Giọng còn yếu ớt, cô nói:

- Cảm ơn anh rất nhiều.

Dương Tuấn Vũ thấy Họa Y đã tốt hơn thì thở phào một hơi, nhưng nếp nhăn trên trán vẫn hằn lại, hắn biết hành động của mình vừa rồi chỉ là cứu chữa tạm thời, gốc rễ căn bệnh này nếu chỉ dựa vào hắn thì không thể trị tận gốc.

Tuấn Vũ cũng đã trao đổi với Triệu Cơ, theo như ý cô nói chỉ có duy nhất một cách có thể chữa khỏi cho Minh Châu.

Nhắc tới đó hắn lập tức nghĩ tới Rivi, trong lòng chợt hiện lên vô vàn những điều mình cố gắng chôn sâu vào trong lòng suốt nhiều năm qua.

Gia đình, cha mẹ, Tú Tú, Tuyết Yên, Rivi …

“Mọi người đợi con, con sẽ sớm mang Minh Châu trở về.”