Vạn Biến Hư Ảo - Chương 133

topic

Vạn Biến Hư Ảo - Chương 133 :Đích Đến Bất Ngờ
Chương 133: Đích Đến Bất Ngờ

Dương Tuấn Vũ theo sát đám người Liên Minh Công Hội, không dám lơ là, dù dưới sự trợ giúp của Triệu Cơ, hắn vẫn vô cùng cẩn thận giữ một khoảng cách vừa đủ tránh thoát khả năng cảm ứng của những cao thủ này. Vốn nghĩ lần này Họa Y chỉ đi ra ngoài làm chút chuyện ở vùng xung quanh, không nghĩ rằng chuyến hành trình này lại xa như vậy.

Thực ra, xa bao lâu hắn vẫn đủ kiên nhẫn theo dõi, nhưng cái hắn nghi hoặc chính là hướng đi có vẻ khá kỳ quái.

Vượt qua ranh giới Đông Bắc, đi qua cầu Death Bridge về phía Tây Nam, cảnh vật quen thuộc ven đường nhanh chóng đập vào mắt Dương Tuấn Vũ, đó chính là sự hoang vu hẻo lánh, đất đai cằn cỗi, cùng bầu không khí lạnh lẽo, u ám dễ khiến người ta rùng mình.

Lộ trình càng lúc càng khiến hắn ngạc nhiên, cho tới khi họ dừng lại dưới chân núi Thập Giới, hắn vắt óc suy nghĩ cũng không biết ý đồ của những người này.

“Người tới là thiện ý hay ác ý, nếu họ định gây bất lợi cho Thập Giới thì mình sẽ lựa chọn bên nào?” Dương Tuấn Vũ không khỏi băn khoăn. Nhưng rất nhanh, hắn chọn phương án bảo vệ Họa Y, vì dù sao, đây cũng chính là mục đích hắn cố gắng sinh tồn ở Zero suốt mấy năm qua. Do vậy, ánh mắt khi nhìn về phía đám người Liên Minh đã trở lên căng thẳng hơn mấy phần.

Nhưng có lẽ hắn đã nghĩ hơi nhiều, bởi vì nhóm cao thủ Liên Minh Công Hội này giống như không có ý định lên núi, mắt cũng chưa từng nhìn l·ên đ·ỉnh núi quá mấy giây, mà nhanh chóng tìm kiếm một quán trọ ven đường có tên Turin.

Suy nghĩ một hồi, hắn đoán đám người này có lẽ có việc với Thập Giới, nhưng lại không biết chính xác địa điểm ở đâu, mà chỉ biết tới nhà trọ này tạm trú. Cũng đúng thôi, Thập Giới xưa nay chưa từng tiết lộ vị trí của tổ chức, chưa từng có khách khứa nào đi qua cổng thành thì làm sao có thể cho đám người này vào trong?

Hơn nữa, ở nơi đây rất nhiều ngọn núi, ngọn nào cũng cao chót vót, thân núi quanh năm giá lạnh phủ mây trắng dày đặc ngăn cách, ở trên có sinh hoạt ra sao, đèn đuốc sáng thế nào thì dù ở ngay dưới chân núi ngước mặt nhìn lên cũng chẳng thấy được gì.

Nhưng giữa nhiều nhà trọ, họ lại chọn đúng Turin, Dương Tuấn Vũ lập tức xác định lần xuất sơn của Họa Y là do có chuyện cần trao đổi với Thập Giới. Bởi vì, trong hơn 50 nhà trọ khắp chân núi, chỉ có Turin là có thành viên Thập Giới cải trang thành người phục vụ, chuyên phụ trách truyền đạt tin tức, văn kiện cho tổ chức. Nếu một vài người tình cờ đi vào đây thì không nói, đám Họa Y lại nhìn ngó, tìm kiếm một hồi mới chọn nơi này, mất công đi một quãng đường rất dài tới đây chắc chắn không phải chỉ để ngao du ngắm cảnh.

Trong lúc hắn đang phán đoán các khả năng xảy ra, bên trong căn nhà trọ cũng đang có một cuộc trao đổi nội bộ Liên Minh Công Hội, chẳng qua âm thanh được nén xuống cực nhỏ, đảm bảo chỉ những người ngồi quanh chiếc bàn này mới có thể nghe thấy.



Từ ánh mắt họ có thể thấy sự lo lắng, không ít người đã thầm lau mồ hôi trên trán. Lo lắng cũng phải thôi, vì từ xưa tới nay họ rất hiếm khi đi vào lãnh địa Tà phái, cho nên suốt quãng đường vừa rồi dù có mệt mỏi nhưng vẫn không dám dừng chân lại, ai cũng vừa đi vừa hết sức cảnh giác.

Họa Y thì ngược lại không sợ, nói đúng hơn là tâm trí cô đang bị những thứ khác bao trùm nên không có thời gian để sợ hãi về hành trình nguy hiểm lần này.

Sau khi nói mấy câu kiểu dạng mật mã ra, một tên tiểu nhị tươi cười tiến tới nói vài câu rất bình thường nhưng đúng là đáp án của mật mã, cô đã giơ ra cho hắn xem một miếng ngọc bội có khắc hình một con rồng trắng đang cưỡi mây hồng, tên tiểu nhị dường như có chút giật mình nhưng nhanh chóng đáp lại bằng nụ cười thân thiện, sau đó hắn nói với ông chủ vài câu rồi lập tức rời đi.

Họa Y thấy vậy liền biết bước đầu tiên đã xong, cô thầm thở phào một hơi nhẹ nhõm.

Dương Tuấn Vũ vẫn ở ngoài, hắn tìm một quán nước nhỏ có hướng nhìn bao quát được nhà trọ Turin, sự chú ý vẫn một mực được duy trì. Cho tới khi hắn thấy tên “tiểu nhị” hớt hải rời đi, rồi lúc sau một lão già tóc bạc trắng chậm rãi một mình đi tới thì lòng hơi nhảy lên.

“Không biết việc hệ trọng gì mà đích thân lão Yon lại tới?” Vì không được tận mắt nhìn, tận tai nghe, hắn có chút bứt rứt khó chịu.

Khi Yon tới, Họa Y đã sắp xếp xong các thành viên khác ra mấy phòng xung quanh, tin tức này rất quan trọng nên ngay cả các trưởng lão, cùng hộ vệ đều không được phép nghe. Thấy tiếng gõ cửa và một giọng nói lớn tuổi vang lên, cô nhanh chóng rời ghế đi ra mở cửa.

Yon gật đầu đi vào phòng, Họa Y đóng cửa rồi chuẩn bị bố trí một tầng pháp thuật khóa âm để tránh người ngoài nghe trộm thì lão Yon mỉm cười nói:

- Không cần, ta đã giúp cô bố trí ba lớp cấm chế rồi.



Họa Y hơi giật mình nhưng giống như nhớ tới việc gì đó, cô gật đầu;

- Cảm ơn ngài đã nghĩ chu đáo.

Đợi khi Họa Y ngồi xuống châm trà, lão lên tiếng:

- Tốt rồi, ta còn khá nhiều việc, cô gái trẻ, cô có thể nói rồi.

- Là như vậy ...

Họa Y xòe tay đã hiện ra một quyển trục, sau đó hai tay lễ phép đưa cho lão.

Yon nhìn qua thấy đích thực là con dấu của của Họa Viễn Cực thì cẩn thận mở ra.

Nội dung phong thư thực ra cũng không có nhiều, mở đầu hỏi thăm sức khỏe lão, kế tiếp nhắc tới một vài kỉ niệm xưa cũ, cuối cùng ngở lời mời lão cố gắng dành thời gian sớm ngày tới Liên Minh uống rượu tâm sự một bữa.

Nếu phong thư này lọt vào tay người khác thì cũng chẳng tạo ra sóng gió gì, nhưng do cô gái này đích thân cầm tới, lại nhắc lão mau mau tới chơi, thì Yon dễ dàng đoán ra ý định của người viết.

Thứ nhất, cô gái này nếu lão nhìn không nhầm thì tên là Họa Y, con gái của Họa Viễn Cực. Bởi vì xưa nay thư tín hai người trao đổi toàn bộ đều do một tên nam quản gia phụ trách, lần này để một cô gái trẻ tới thì người này phải có địa vị cực cao, vô cùng thân cận với hắn ta.

Thứ hai, việc cố ý nhấn mạnh sớm tới chỗ hắn uống rượu tâm sự, đích thị là có tin quan trọng về Đại Thảm Họa sắp tới.



Thực ra, Yon biết rõ các tên đầu sỏ đều ráo riết tìm cách nâng cao sức mạnh để sống sót qua ngày tận thế, bản thân lão cũng vậy, chỉ là cách làm của lão khác với bọn họ. Yon đã không tiếc cả việc hao tốn tuổi thọ để xem trộm thiên ý, tìm ra người có khả năng gánh vác trách nhiệm này. Thật may mắn lão đã thực sự đã tìm ra hắn. Dưới thông tin Yon thu thập được, sự phát triển của người này trong mấy năm nay thực sự rất tốt. Điều này khiến tâm lý lão thầm được an ủi không ít.

“Không biết Họa Viễn Cực đã tìm ra con ít chủ bài gì rồi?”

Không nghi ngờ gì, hai vợ chồng Họa Viễn Cực và Tôn Khiết vốn là yếu thế nhất, có nguy cơ nằm xuống rất cao, nhưng giờ lại có tin vui, từng có quan hệ không tồi, Yon cũng thấy mừng cho họ.

Nhưng khi lão quay sang nhìn Họa Y, vừa quan sát ông lập tức nhướng mày, không phải vì cấp độ của cô bé làm gì sai mà bản thân nàng đang mắc một căn bệnh rất nguy kịch.

- Cháu bị bệnh?

Họa Y đầu óc đang trên mây đột nhiên nghe thấy một câu như vậy thì hơi bất ngờ, nhưng nhớ lại thái độ của cha mẹ rất kính trọng người này cô không còn kinh ngạc nữa, việc lão chỉ cần nhìn lướt qua cũng phát hiện ra căn bệnh của mình dường như cũng không có gì ngoài ý muốn. Chưa kể, nội dung trong bức thư biết đâu lại có nhắc tới vấn đề này thì sao?

- Vâng, trong người cháu có chút bệnh.

Yon gật đầu, mặt hơi trầm trọng, từ quan sát lão nhận thấy sinh mệnh cô gái này giống như đang trôi qua rất nhanh, nếu đã không gặp thì thôi, một khi gặp thì coi như có duyên.

Lão nói:

- Cho ta xem mạch.

Họa Y vươn cánh tay xinh đẹp ra, chỉ là tâm trạng cô không có chút gì vui mừng.