Bé Cá Voi Sát Thủ Chỉ Muốn Dính Lấy Con Người - Chương 21

topic

Bé Cá Voi Sát Thủ Chỉ Muốn Dính Lấy Con Người - Chương 21 :Tiếng rít của cá voi sát thủ con.

—————–

Vừa nói nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì lại xảy ra bất ngờ rồi.

Giang Kinh Mặc giơ cái vây cá đen sì của mình, nằm nghiêng trên mặt đất, bị bao bọc trong lớp vải, bắt đầu nghi ngờ nhân sinh.

Cậu đã kiềm chế không để dây leo xuất hiện.

Nhưng tình huống thế này….

Liệu có tính là đã kiểm soát tốt không?

Hơn nữa tại sao bây giờ cậu lại nhỏ như vậy hả?!

Còn không bằng một nửa sự uy phong trước đây, kích thước này trông như một đứa trẻ vị thành niên nhỉ?

Giang Kinh Mặc từ bỏ vùng vẫy, tự nằm buông xuôi trong chiếc áo hoodie của mình.

Được rồi, ít nhất là không căng đến rách áo.

So với mấy người biến cánh tay thành cánh, thì cái đuôi to phía sau của cậu vẫn trông mạnh mẽ hơn nhiều.

Thời Tuế trơ mắt nhìn người trước mặt thu nhỏ lại, ‘bụp’ một tiếng rơi xuống đất, dường như còn cố gắng vùng vẫy một chút, nơi được cho là đuôi khẽ động đậy khiến quần cậu phồng lên.

Mí mắt Thời Tuế mạnh mẽ giật giật.

Hắn tiến lên, kéo áo hoodie đang che đầu Giang Kinh Mặc ra.

Bên dưới lộ ra một chú cá voi sát thủ nhỏ, nằm ngoan ngoãn trên mặt đất.

Đôi mắt đen nhánh dưới đốm trắng trên đầu chớp chớp nhìn hắn.

Đúng là một bé cá voi sát thủ nhỏ.

Hình thái sinh vật của cậu chỉ dài hơn một mét, cơ thể bóng mượt mũm mĩm, tạo nên sự tương phản rõ rệt với hình dáng gầy yếu bình thường của cậu.

Cái vây nhỏ trên lưng không dài và nổi bật như khi cậu sử dụng dị năng ở hình thái con người, nhưng vẫn có thể nhận ra nó khác biệt so với cá voi sát thủ trong tự nhiên.

Dù sao thì trông cậu vẫn ngầu hơn một chút.

Cậu còn tự nhiên bắt chước tiếng cá voi sát thủ, mở miệng kêu: “Síiiiiii*.”

Thời Tuế: …

Xong đời rồi, đáng yêu chết mất.

Nhưng hắn vẫn vươn tay kéo chiếc quần thể thao đang treo trên đuôi Giang Kinh Mặc xuống, nét mặt không hề thay đổi.

“Em bình thường chút đi.”

Giang Kinh Mặc đáp lại bằng cách vẫy chiếc đuôi nhỏ của mình thêm lần nữa.

Thời Tuế một tay cầm áo hoodie của Giang Kinh Mặc, tay kia cầm quần của cậu, ngồi xổm xuống bên cạnh bé cá voi mũm mĩm, tò mò cúi xuống nhìn.

“Em bắt chước tiếng cá voi sát thủ trong tự nhiên như thế nào vậy?”

Giang Kinh Mặc nghĩ thầm, không biết cậu đã kêu như vậy bao nhiêu năm rồi.

Dù sao, chuyện cá voi sát thủ mở miệng nói tiếng người vào thời điểm đó sẽ bị coi là yêu quái, thậm chí còn bị dán lên trán dòng chữ ‘sau khi lập quốc không được thành tinh*’!

Nhưng sao cái đuôi của cậu lại có cảm giác lạ lạ ấy nhỉ?

“Chỉ là để hợp với tình hình thôi mà.…”

Giang Kinh Mặc nâng cao đuôi, nhìn thoáng qua chiếc quần lót màu xanh nhạt duy nhất còn sót lại trên đó. Chiếc quần lót in hình cá voi sát thủ hoạt hình trắng đen đối diện với Giang Kinh Mặc, khiến cậu lâm vào trầm mặc.

Đáng yêu thì đáng yêu đấy, nhưng không phù hợp với hình tượng ôn hòa và đáng tin cậy của cậu trong mắt anh thú hai chân!

Ayda.

Cho nên, tại sao sau khi biết dị năng của cậu là cá voi sát thủ, anh trai lại phải đặt may riêng cả quần lót cho cậu chứ??

Cái đuôi của cậu rũ xuống, cố gắng giấu chiếc quần lót màu xanh nhạt đó đi.

Nhất là khi đây là cái cậu đã mặc rồi, dù là vừa mới thay hôm nay cũng không được!

Bé cá nhỏ lúc này chỉ muốn chui xuống khe đất để trốn.

Thời Tuế lại rất bình tĩnh, hắn đưa tay gỡ chiếc quần lót màu xanh nhạt xuống, cuộn nó lại cùng với chiếc quần dài rồi để sang một bên. Nhìn bé cá voi nằm ườn ra trên mặt đất như cá mặn, dường như đang cân nhắc nên làm thế nào để bế cậu lên thì điện thoại đã reo lên trước.

Là Cốc Khải.

“Đội trưởng, tình hình thế nào rồi? Thầy chủ nhiệm của Tiểu Giang lại gọi cho anh, anh đã nói với thầy của em ấy là ngày mai em ấy sẽ đi học, chắc không có vấn đề gì chứ? Anh thấy em ấy kiểm soát khá….”

“Xin nghỉ thêm đi, tối đa ba ngày.”

“Hả? Ba ngày? Đến lúc đó chúng ta đều phải đi thực tập rồi. Em ấy cũng phải tham gia kỳ thi tháng mà?? Kỳ thi tháng này khó hơn kỳ thi đầu vào đấy. Đội trưởng, cậu không sợ em ấy đạt được số điểm ấn tượng hơn cả 36 điểm sao?”

Khoảng hai mươi giây sau, Cốc Khải và Đoạn Mặc Hiên bước vào phòng, im lặng nhìn chú cá voi sát thủ ‘bé bỏng’ đang được Thời Tuế bế lên.

Giang Kinh Mặc nghiêng đầu nhìn bọn họ, phát ra tiếng rít của cá voi sát thủ.

Nghe rất ngoan ngoãn.

Tiếng kêu của cá voi sát thủ vốn dĩ đã mềm mại, cộng thêm sự phối hợp của Giang Kinh Mặc, khiến cậu trông như một bé cá nhỏ dễ bị bắt nạt hơn.

Bé cá voi sát thủ còn vỗ vỗ vây nhỏ bụ bẫm, rất được người yêu thích.

Cực kì đáng yêu.

Nhưng nhớ lại đối phương là bạch thiết hắc luôn khiến người ta nghẹn họng, Đoạn Mặc Hiên im lặng một lúc lâu, mới cẩn thận hỏi: “Bế thế này không nặng sao?”

Giọng nói dịu dàng xen chút kinh ngạc của Giang Kinh Mặc vang lên: “Anh Chim nhỏ, thật không nhìn ra nha, anh yếu thế cơ à?”

Ai yếu hả?!

Đoạn Mặc Hiên: Đm.

Anh ta không biểu cảm lau mặt một cái.

Dễ thương đáng yêu gì đó đều là giả, tất cả đều là giả.

“Kiểm soát thì đã kiểm soát được, nhưng rõ ràng, kỳ thi tháng lần này không thể dự được rồi.”

Thời Tuế rất bình tĩnh, đặt Giang Kinh Mặc lên chiếc giường mềm mại.

“Đi chọn xe, trở về trường học.”

Vừa khéo bể cá lại có dịp dùng đến.

Cuối cùng Đoạn Mặc Hiên cũng nghe được một câu mình thích.

“Tôi chọn bừa một chiếc trong gara được chứ?”

“Chọn chiếc nào rộng rãi một chút.”

“Được thôi! Hai vị hành khách, một vị cá voi sát thủ, xin hãy chờ tôi một chút~”

Đoạn Mặc Hiên vui vẻ, nhảy cẫng lên đi chọn một trong mấy chiếc xe mà ‘em trai guột’ Thời Tuế đã sắp xếp trong gara.

Cốc Khải xuýt xoa cảm thán rằng thân hình của Giang Kinh Mặc thực sự quá dễ nuôi đối với Thời Tuế, rồi cũng quay lưng đi theo Đoạn Mặc Hiên.

Trong phòng chỉ còn lại Thời Tuế và Giang Kinh Mặc hai mắt nhìn nhau.

Giang Kinh Mặc cố gắng lật mình, ép vây lưng xuống để lật ngửa bụng lên.

“Đừng nhắc đến kỳ thi nữa, đội trưởng, hiện tại em chỉ là một bé cá voi sát thủ nhỏ không thể cầm bút thôi.”

Thật đúng là phiên bản hiện thực của cá mặn nằm liệt.

Cũng chẳng thấy vây lưng bị ép có gì khó chịu.

Thời Tuế đưa tay lật cậu lại, hừ cười một tiếng.

“Tưởng tượng kiểu gì đấy? Có kích động thì cũng đâu cần phải kích động đến mức này, thật sự tin rằng anh sẽ bị ngăn chặn, còn bọn họ thì bị thương à?”

Giang Kinh Mặc: ….

“Anh bảo em tưởng tượng mà.”

Thời Tuế: ….

Trong hoàn cảnh này mà vẫn ngoan như vậy.

“Giả sử anh bảo em tưởng tượng rằng ba năm sau em vẫn chưa chắc đã tốt nghiệp được thì sao?”

Giang Kinh Mặc tưởng tượng một chút, cũng thấy đầu mình lớn ra, lười biếng tự sa ngã.

“Thì có lẽ em sẽ biến hình càng nhanh hơn nữa.”

Thời Tuế không nói gì thêm, định đi tới cửa sổ nhìn xem Đoạn Mặc Hiên đã chọn chiếc xe nào.

Khi đi qua chỗ quần áo của Giang Kinh Mặc, thấy cái quần lót màu xanh nhạt đang nằm lẫn lộn với quần dài, hắn mặt không biểu cảm ‘chậc’ một tiếng, đầu ngón tay lướt qua, cảm thấy có chút nóng lên.

Thời Tuế sống hơn hai mươi năm, đây là lần đầu tiên chạm vào quần lót đã mặc của người khác.

Cuối cùng, vây lưng của Giang Kinh Mặc được Thời Tuế đeo lên chiếc vòng tay bồ đề, còn quần áo gì đó thì được Cốc Khải xách theo. Toàn bộ cơ thể cá được Thời Tuế nâng lên, mang về ký túc xá, đặt vào cái bể cá mới được lắp vài ngày trước.

Từng là cá voi sát thủ nên Giang Kinh Mặc thích nghi với nước rất nhanh, chẳng mấy chốc đã bơi qua bơi lại trong bể lớn, điện thoại thì được đặt ở bên cạnh.

Lời hỏi thăm của Điền Nhạc Sơn được gửi tới không ngừng. Sau khi xác nhận Giang Kinh Mặc không có vấn đề gì, còn vì khả năng kiểm soát dị năng mạnh hơn mà biến thành hình thái sinh vật, tạm thời không biến trở lại được, Điền Nhạc Sơn đã phê duyệt cho Giang Kinh Mặc nghỉ ba ngày. Cuối cùng, Điền Nhạc Sơn cũng hỏi số liên lạc của Giang Kinh Mặc và thêm cậu vào nhóm lớp.

Ngay lập tức, vô số tin nhắn tràn đến, phần lớn đều là sự quan tâm và chào đón bạn học mới, còn có người muốn kết bạn.

Giang Kinh Mặc lần lượt xem qua, cố gắng dùng vây cá của mình để gửi một cái dán nhãn.

Sau đó thấy Điền Nhạc Sơn công bố thời gian thi tháng trong nhóm.

Ba ngày sau sẽ bắt đầu thi môn đầu tiên, khi đó sinh viên năm hai và năm ba sẽ đi thực tập liên kết tại các thành phố ngoài tỉnh, thực tập năm ngày.

Bọn họ thi ba ngày, nghỉ hai ngày, thực hiện cuộc thi tổng hợp đầu tiên của năm nhất.

Giang Kinh Mặc nghĩ đến kỳ thi làm đau đầu này, lại nhìn mấy món đồ chơi Thời Tuế đặt trên mặt nước.

Đuôi có chút ngứa ngáy.

“Chờ chúng ta thực tập xong, sẽ đến nhiệm vụ của tiểu đội, lúc đó bạn học Tiểu Giang cũng phải đi theo, để anh Tuế dạy em học bổ túc.”

Đoạn Mặc Hiên nhìn thoáng qua lịch trình, mặc niệm hai giây cho điểm số kỳ thi tháng của Giang Kinh Mặc.

Mắt thấy chỉ mới giờ này, Cốc Khải đã định lẻn ra ngoài.

Đoạn Mặc Hiên thấy hơi kỳ lạ.

“Anh về sớm vậy?”

Cốc Khải chỉ chỉ Giang Kinh Mặc.

Đoạn Mặc Hiên nhìn theo, thấy Thời Tuế đang đứng trên ghế, cúi đầu nhìn cái bể cá lớn với vẻ thích thú, vừa mới đặt vào một món đồ chơi hình cá mập nhỏ vào trong.

Lúc này, động tác bơi lội của Giang Kinh Mặc rất thuần thục và nhanh chóng. Cậu lặn xuống dưới món đồ chơi cá mập, xoay người, đuôi đánh mạnh.

Đồ chơi cá mập bay cao khỏi mặt nước, rồi nặng nề rơi xuống.

Cảnh tượng săn mồi và chơi đùa con mồi điển hình của cá voi sát thủ.

Đoạn Mặc Hiên: ???

“Anh Tuế, sao cậu còn mua mấy thứ này? Nếu cái cậu cá mập trắng năm nhất đó mà đến đây xem thì…”

Cốc Khải run rẩy, bước ra khỏi cửa: “Tôi không thể nhìn thêm nữa!! Nếu tôi ở lại phòng này thêm một giây nữa, tôi cảm giác xương cốt tôi sẽ nát vụn mất.”

Toàn thân đều bắt đầu đau ảo rồi.