Bé Cá Voi Sát Thủ Chỉ Muốn Dính Lấy Con Người - Chương 22

topic

Bé Cá Voi Sát Thủ Chỉ Muốn Dính Lấy Con Người - Chương 22 :Một miếng đã hết nửa con!

—————–

A, quên mất, cá voi sát thủ săn hải cẩu nằm trên băng cũng thường dùng cách này.

Đánh bay, rơi xuống nước, ăn luôn.

Ừm—

Đoạn Mặc Hiên đồng cảm nhìn theo Cốc Khải rời xa căn phòng.

Nhìn chiếc vòng tay từng được Thời Tuế xem như bảo bối giờ đang nằm lỏng lẻo trên bàn, rồi lại nhìn Thời Tuế đang đặt thêm đồ chơi mới vào bể cho Giang Kinh Mặc.

Bể cá này giống như một hồ bơi nhỏ, cao hơn một mét, với kích thước 5×10 mét, được dựng lên ở góc phòng chiếm phần lớn phòng khách. Bình thường khi không sử dụng, Thời Tuế có thể dùng năng lực của mình để bao bọc toàn bộ khu vực này, không cần lo vấn đề bụi bặm thông thường.

Lúc này, một người một cá phối hợp rất ăn ý, chơi đến vui vẻ.

Chậc chậc chậc.

Bệ hạ, ngài đã bị mê hoặc bởi con cá này rồi sao!!

Bình thường đâu có thấy ngài mê mẩn loài cá voi sát thủ này như vậy?

Dù cá voi sát thủ cũng có chút đáng yêu….

Đoạn Mặc Hiên với thái độ trách móc tiến tới, chưa kịp mở miệng.

Thấy Giang Kinh Mặc nổi lên mặt nước, vây lưng nhô ra, lao nhanh từ phía bên kia bể cá.

“Trời ơi!”

Đoạn Mặc Hiên giật mình, theo phản xạ thò tay vào trong nước, đỡ ở trước tấm kính.

“Cẩn thận đừng lao nhanh quá, đâm vào….”

Bể cá dù lớn cũng không đủ cho Giang Kinh Mặc lao nhanh như vậy.

Đoạn Mặc Hiên đã chuẩn bị tâm lý bị Giang Kinh Mặc đâm mạnh vào tay, bên cạnh Thời Tuế cũng đã đưa tay xuống.

Ngay giây tiếp theo, cá voi sát thủ nhỏ đang lao nhanh tới bất ngờ lặn xuống rồi xoay người, làn nước do cú lao của cậu tạo ra bọt nước giống như sóng biển, vỗ vào cánh tay của Thời Tuế và Đoạn Mặc Hiên.

Bé cá voi sát thủ con béo tròn lộ ra cái bụng trắng nõn, đuôi vẫy một cái, bơi lướt qua trước mặt bọn họ, đầu đuôi nhòn nhọn còn quét qua đầu ngón tay của Thời Tuế, thể hiện kỹ thuật bơi siêu đẳng, còn khéo léo vờn qua một lần.

Sau đó, đầu nổi lên mặt nước, phát ra hai tiếng kêu.

Khiến cho người ta cảm thấy không phải Giang Kinh Mặc bị nuôi trong bể cá mà là họ đang ở trên một chiếc thuyền nhỏ, nhìn thấy một con cá voi sát thủ nhỏ bơi lên từ đáy biển trêu chọc họ.

Cảm giác như đang ở trong đại dương thực sự.

Thời Tuế nhẹ nhàng chậc lưỡi, rút tay lên, lấy khăn lau vết nước trên tay.

Nghe thấy Đoạn Mặc Hiên ở bên cạnh nói.

“Trời đất, sao bạn học nhỏ này lại giỏi như vậy?”

Lại khiến người ta bắt đầu cảm thấy đáng yêu nữa rồi.

“Chơi vui không?”

Giang Kinh Mặc lúc lắc cái đuôi, giọng vẫn ngoan ngoãn, nhìn không ra chút dáng vẻ trêu đùa bọn họ khi nãy, cậu dùng giọng điệu ngoan ngoãn tiếp tục nói.

“Nếu mà ở dưới biển thật, em chắc chắn sẽ bắt một con cá đuối quỷ cho đội trưởng ăn.”

Cái đó ngon lắm đó nha!

Có phải cậu rất ngoan đúng không?

Có phải cậu rất thân thiện đúng không?

Hãy gọi cậu là tiểu thiên sứ cá voi sát thủ~

Giang Kinh Mặc nói xong lại vẫy đuôi lặn xuống.

Đoạn Mặc Hiên lẩm bẩm: “Cá đuối quỷ có làm gì em đâu? Em đúng là một tiểu bá vương bạch thiết hắc mà.”

Thời Tuế suy nghĩ một lát.

“Hình như trong ban cấp trung năm nhất có một người có năng lực cá đuối quỷ, tính tình khá nóng nảy thì phải?”

Đoạn Mặc Hiên không kịp phản ứng: “Ờ, hình như có một con cá đuối quỷ…. Hả???”

Trong vẻ mặt kinh ngạc biến sắc của Đoạn Mặc Hiên, Thời Tuế lười biếng cười khẩy.

“Tôi chỉ là đột nhiên nhớ ra…. không có ý gì khác.”

Đoạn Mặc Hiên: ???

Cậu nói thêm một câu phía sau như vậy mới khả nghi đó, cậu biết không???

“Tại sao em chỉ cho đội trưởng ăn mà không cho anh ăn?!”

Đoạn Mặc Hiên hỏi với giọng bất mãn.

Giang Kinh Mặc đã từng nhìn thấy hình thái dị năng của Đoạn Mặc Hiên, suy nghĩ một lát rồi ‘chu đáo’ lặn xuống đáy bể thổi bong bóng, không nói gì.

Im lặng——

Trong ánh mắt ngập ý cười của Thời Tuế, Đoạn Mặc Hiên vỗ mạnh vào bể cá, tức giận mắng: “Đồ tiêu chuẩn kép!”

Đồng thời, các bạn học của ban cấp thấp năm nhất lo lắng suốt cả ngày cuối cùng cũng nhận được tin tức về Giang Kinh Mặc, xem như thở phào nhẹ nhõm.

Sáng sớm bọn họ tới lớp nhưng không thấy Giang Kinh Mặc, đợi đến chiều mới tìm đến Điền Nhạc Sơn, qua lời của Điền Nhạc Sơn mới biết được Giang Kinh Mặc gặp phải tình huống bất ngờ hôm qua, hôm nay lại tiến thêm một bước trong việc kiểm soát dị năng, biến thành cá voi sát thủ, có lẽ phải nghỉ vài ngày.

Sáng nay, cuối cùng Trương Dụ Ca cũng biến trở lại thành người.

Mặc dù cậu ta vẫn chưa vượt qua được nỗi sợ độ cao, nhưng ban cấp thấp vừa mới kết thúc tiết học thể lực, cậu ta đắc ý giơ điện thoại đứng trên thanh xà kép.

“Tôi đã nói mà, đại ca của tôi chắc chắn không sao.”

“Giờ cậu không còn sợ độ cao nữa à?”

Liêu Lân ở bên cạnh hừ lạnh một tiếng.

Lúc này, ban cấp thấp có năm, sáu đội nhỏ đang tụ tập ở đây đợi Trương Dụ Ca, người đã tạo thành tiểu đội tạm thời với Giang Kinh Mặc, báo cáo tình hình của cậu ấy.

“Tôi chỉ là đột nhiên biến thành vẹt nên mới chưa thích ứng được, chứ không phải sợ độ cao!”

Trương Dụ Ca hừ lạnh một tiếng, ngồi lên xà kép một cách thoải mái, cầm điện thoại khoe với mọi người xung quanh.

“Đây, tiểu đội tạm thời của chúng tôi cũng lập một group trò chuyện. Hiện giờ đại ca không tiện gửi tin nhắn, nên đã gửi một đoạn video. Xem này, cậu ấy chẳng sao cả!”

Một đám người tò mò xúm lại xem.

Video quay cảnh một bể cá lớn, chỉ vài giây sau khi video bắt đầu, một chiếc vây lưng màu đen nổi lên trên mặt nước, vây đen cắt qua những gợn sóng và tiến về phía họ. Ngay sau đó, một cái đầu đen trắng chiếm trọn màn hình.

Bé cá voi sát thủ con mũm mĩm nổi lên trên mặt nước, còn cố gắng nhấc một bên thân mình, vui vẻ vẫy vẫy vây cá nhỏ của mình.

Sau đó, nó bơi lại gần và tắt video.

Video bắt đầu phát lại, Trương Dụ Ca định cất điện thoại.

“Đừng cất mà!”

“Xem lại đi, xem lại đi!”

“Nhỏ quá, nhỏ hơn tôi tưởng tượng nhiều, trông không giống cá voi sát thủ ngoài tự nhiên lắm, nhưng lại vừa đẹp trai vừa đáng yêu. Lúc đầu cậu ấy giả làm cá mập để dọa chúng ta sao?”

“Trương Dụ Ca, cầu xin cậu, hãy gửi video cho tôi đi, tôi không chịu nổi nữa!!! Tôi phải dành cả đời để đút bạn học mới thật nhiều Crispy Shark và kẹo dẻo mới được!”

“Hoàn toàn không giống một kẻ thống trị đại dương, thật sự đáng yêu quá, không ngờ bạn học mới lại hiền lành như vậy, biến thành hình thái dị năng cũng vẫn dễ thương.”

“Tôi gửi cho các cậu thì không sao, nhưng đây không phải là tôi quay, tôi phải xin phép đại ca đã. Các cậu chờ tin tức đi, sau đó nếu ai muốn thì liên hệ với tôi.”

Trương Dụ Ca chống nạnh, rất hài lòng với người bạn mới đồng thời là ‘cha’ mà cậu vừa kết giao.

Thấy chưa? Tư thế có bao nhiêu linh hoạt?

Giang Kinh Mặc nhất định sẽ dẫn dắt tiểu đội của họ tới những thành tựu mới!

Kha Phong ở bên cạnh nhìn vào điện thoại cười ngốc nghếch, Địch Hán Thu đứng cạnh xà kép, gật đầu lia lịa.

Trương Dụ Ca không nhịn được, nhỏ giọng khoe khoang với bọn họ.

“Đại ca của tôi tối qua gặp phải thực chiến đấy, trong thực chiến đã tiến thêm một bước để nắm vững dị năng. Tốc độ này đủ nhanh chưa? Đại ca của tôi rất mạnh! Tôi mà ôm được đùi này, ba năm tới không phải chỉ cần nằm thôi cũng thắng sao?”

Về điểm này, những người trong ban cấp thấp cũng không có dị nghị gì.

Dù sao khi buổi huấn luyện hôm đó kết thúc, mọi người đều quay đầu nhìn lại, trời ạ, hơn 40% lớp đều bị Giang Kinh Mặc loại bỏ.

“Nhưng cậu đừng chỉ nghĩ đến việc nằm thôi cũng thắng, cơ thể bạn học Giang còn yếu lắm. Nếu cậu không chăm sóc tốt, thì thà đổi người với nhóm chúng tôi còn hơn.”

Mặc dù Giang Kinh Mặc đã trải qua thực chiến, mặc dù cậu ấy là một trong những người nắm vững dị năng tốt nhất trong lớp, mặc dù cậu ấy đã loại hơn 40% người trong lớp, nhưng cậu ấy vẫn là một người lịch sự dễ mến, ngoan ngoãn và yếu đuối, cần phải được bọn họ che chở!

“Xuỳ——”

Một tiếng cười khẩy không biết từ đâu vang lên.

Mọi người ngước lên nhìn qua.

Trên mái nhà để dụng cụ tập luyện bên cạnh, có một người đang ngồi, cúi đầu nhìn xuống.

Cậu ta trông rất lạnh lùng, mang vẻ kiêu ngạo, nhìn họ từ trên cao xuống với ánh mắt khinh thường, giọng nói đầy khinh bỉ.

“Bá chủ đại dương mà chỉ có vóc dáng này? Chỉ với chút thành tích này mà cũng khoe khoang? Thật nực cười, đến lúc đó sẽ cho cậu ta biết, chuỗi thức ăn ở đây không có tác dụng gì đâu.”

Nói xong, cậu ta đứng dậy, dường như không muốn nghe thêm những lời khoe khoang của bọn họ, tùy tiện tìm một cái bệ nhảy xuống, không ngoái đầu lại, xoay người bỏ đi.

Lục Đông Tâm: “Cái mẹ gì vậy? Ai thế? Kiêu ngạo như một đứa dở hơi.”

Liêu Lân nhìn theo bóng dáng của cậu ta: “Là Úc Địch của ban cấp trung, hình như là người có dị năng cá đuối quỷ.”

Ban cấp thấp rất ít tiếp xúc với ban cấp trung và cấp cao, nhưng cũng từng nghe nói có một ông trùm đại dương đặc biệt nóng tính ở ban cấp trung, có độc tố rất mạnh, gần như không có đối thủ trong ban cấp trung.

Mà cũng thật trùng hợp, trong đại dương, cá voi sát thủ rất thích săn mồi và đùa giỡn với cá đuối quỷ, hơn nữa trên mạng còn có rất nhiều video về điều này.

Vì vậy, bao gồm cả cá mập trắng của ban cấp cao là Nghiêm Kiệt, cá đuối quỷ của ban cấp trung là Úc Địch, và một số sinh vật biển lẻ tẻ khác, mặc dù không mấy coi trọng việc Giang Kinh Mặc bị phân vào ban cấp thấp, nhưng vì đối phương là cá voi sát thủ nên không thể không chú ý nhiều hơn một chút.

Cuối cùng cũng có người hỏi ra nghi vấn.

“Chúng ta có đang tổ chức một cuộc tổng động viên đại dương không vậy??”

Sao lại có nhiều sinh vật biển thế này??

Không biết là ai trong ban cấp thấp bắt đầu cười thành tiếng.

“Bá chủ đại dương cũng ở trong ban chúng ta, phải xem trọng, đừng để ban cấp trung và cấp cao bắt nạt cậu ấy.”

Trương Dụ Ca nhìn bọn họ cười, sắc mặt hơi thay đổi một chút, không tham gia vào, vội vàng nhảy xuống từ xà kép, vì gõ chữ không tiện, cậu ta đi đến một góc, gọi video cho Giang Kinh Mặc.

Bên kia vừa nhận cuộc gọi.

Trương Dụ Ca đã vội vàng mở miệng.

“Đại ca, tôi vừa mới cho các bạn xem video cậu gửi, có vẻ như tôi đã nói hơi quá, khiến người khác chú ý đến cậu. Người đó tên là Úc Địch, dị năng cá đuối quỷ. Tôi không cố ý, tôi cũng không biết cậu ta từ đâu chui ra, rõ ràng buổi chiều nay chỉ có lớp mình tập luyện thôi….”

“Tôi đã nói đừng gọi tôi là đại ca mà.”

Giọng của Giang Kinh Mặc vẫn ôn hòa, mang theo ý cười, tính tình rất tốt.

“Chuyện kia thì không sao, tôi không để ý đâu.”

Chủ yếu là cái danh xưng ‘đại ca’.

Nghe cứ như băng đảng xã hội đen vậy.

Chúng ta không chơi cái trò đó.

Cậu là một chú cá voi sát thủ hiền lành, thân thiện và dịu dàng.

Giang Kinh Mặc lặng lẽ dùng dây leo nhỏ để hỗ trợ vây cá, kéo bữa tối của mình vào trong nước.

Kể từ khi cậu nói muốn tặng đội trưởng món cá đuối quỷ, Thời Tuế đã nhanh chóng đặt hàng, để người ta giao đến một con cá đuối quỷ kho tàu. Hiện tại, con cá được bọc trong túi nhựa, Thời Tuế đang đứng bên cạnh giúp cậu kéo túi xuống.

Trương Dụ Ca vừa mới nhận ra bữa tối của Giang Kinh Mặc là gì, liền thấy cậu há miệng nuốt một miếng, cắn mất hơn nửa con cá đuối quỷ.

Giang Kinh Mặc: Thật ngon.

Trương Dụ Ca: ….Úi.

Đây là trùng hợp thôi, đúng không?

Chắc là trùng hợp thôi?

Cảm giác lo lắng đột nhiên biến mất, thậm chí còn muốn cầm video này đi cho kẻ vừa khiêu khích khi nãy xem, dù sao thì chỉ một miếng đã hết nửa con.