Bé Cá Voi Sát Thủ Chỉ Muốn Dính Lấy Con Người - Chương 20

topic

Bé Cá Voi Sát Thủ Chỉ Muốn Dính Lấy Con Người - Chương 20 :Tay của cậu đâu rồi? !

—————–

Tóm lại, chuỗi hạt bồ đề dành cho vợ tương lai kia cứ thế nằm yên ổn trên cổ tay của bạn cá nhỏ suốt cả nửa ngày.

Phải nói, nó thật sự tôn lên cổ tay mảnh khảnh xinh đẹp của Giang Kinh Mặc.

Mãi cho đến buổi chiều.

Giang Kinh Mặc ngậm thanh socola Crispy Shark mà đội trưởng đặc biệt mua cho, ôm hộp mì trộn dầu ớt mà đồng đội gọi, bên trong còn có thêm hai quả trứng rán và một cái đùi gà, cậu đang cố gắng nhặt đậu phộng ra.

Động tác chăm chú và nhanh nhẹn, nhặt từng hạt một cách cẩn thận.

Rất rõ ràng, cá nhỏ không thích ăn đậu phộng.

Hai người yêu thích đậu phộng là Cốc Khải và Đoạn Mặc Hiên đứng bên cạnh nhìn mà cảm thấy đau lòng, sau mỗi bữa ăn đều phải tranh cãi về rau mùi, hiếm hoi lắm mới có sự nhất trí giữa hai người.

“Đậu phộng chiên giòn tan thế này mà em lại không thích ăn sao?!”

“Đúng vậy đúng vậy! Sao trên đời này lại có người không thích ăn đậu phộng chiên cơ chứ!”

Giang Kinh Mặc chớp chớp mắt, vừa nhặt đậu phộng vừa ngẩng đầu, nở nụ cười nhẹ với họ.

Nụ cười đó như gió xuân tháng ba, ấm áp và nhẹ nhàng như thể hiện một ý: Tui không thích ăn đấy, không thích ăn, không thích ăn!

Cậu không cãi lại, cũng không tranh luận, nhưng lại làm cho người khác nghẹn lời không biết nói gì, chủ yếu là nhóc con này khá mạnh, tuy không phải dạng năng lực tấn công mạnh, nhưng nếu thật sự đánh nhau, chưa biết chừng chuyện gì sẽ xảy ra, đáng sợ nhất là bạn học nhỏ này vẫn còn đang trưởng thành.

Chỉ có thể thầm mắng một câu trong lòng.

Chết tiệt.

Cứng đầu thật.

Sau đó, đầu của Giang Kinh Mặc bị người bên cạnh xoa một cái.

“Có tiến bộ, dây leo không xuất hiện.”

Thời Tuế cầm một chai sữa bò ấm dán lên má Giang Kinh Mặc, nhướng mày, trông như một tên ‘tra nam’ vừa lộ rõ bản chất thật của mình.

“Ăn nhiều đồ ăn vặt thế này, lát nữa còn ăn nổi cơm không? Sữa bò đã làm ấm rồi đấy, tự mở ra uống đi, dịch sang bên kia một chút.”

Giang Kinh Mặc ngậm thanh socola, đặt đũa xuống, nhận lấy sữa bò rồi ồ một tiếng, ngoan ngoãn dịch mông vào bên trong sofa.

Sau đó liền cảm nhận được sofa lún xuống, Thời Tuế đã ngồi bên cạnh cậu, đưa tay lấy hộp đồ ăn trước mặt Giang Kinh Mặc.

Cốc Khải và Đoạn Mặc Hiên nghe Thời Tuế nói xong thì kinh ngạc nhìn Giang Kinh Mặc.

“Đúng rồi, bạn học Tiểu Giang không tồi nha, buổi sáng cứ hễ kích động là dây leo sẽ xuất hiện đòi đánh người, bây giờ chỉ trong một ngày đã kiểm soát rất tốt rồi.”

Sự chú ý của hai người nhanh chóng bị chuyển hướng, Đoạn Mặc Hiên vỗ vai Giang Kinh Mặc, Cốc Khải tò mò nhìn vào ống tay áo của cậu, không nhớ bài học cũ mà vươn tay ra chọt chọt.

Dây leo nhỏ nhô ra, làm động tác như muốn cắn, khiến Cốc Khải vội rụt tay lại.

Giang Kinh Mặc đã ăn socola xong, vỗ sạch vụn trên tay, mở nắp uống một ngụm sữa bò, dây leo nhỏ vui vẻ rút lại.

Rõ ràng cậu rất thích được khen, đôi mắt cong cong híp lại, khóe môi có chút đắc ý, là loại cảm xúc nhỏ mà người không thân thiết sẽ không bao giờ thấy được.

“Dù gì cũng đã một ngày trôi qua rồi, nhiều cơ hội như vậy, nếu còn không làm được thì có phải tính giác ngộ hơi kém quá rồi không?”

“Nhìn em ấy đắc ý kìa.”

Đoạn Mặc Hiên không kiềm chế được trợn mắt.

“Nếu ở phương diện học tập em cũng không làm bọn anh nhọc lòng thì tốt quá rồi. 36 điểm, anh thật sự lo lắng không biết em có thể tốt nghiệp được không. Đừng để ba năm sau khi anh Chim nhỏ của em đều đã kết hôn rồi mà em vẫn còn ôm mấy cuốn sách Toán, Lý, Hóa trong học viện sống mơ mơ màng màng đi.”

Lão Cốc đang hăng hái đổ dầu ớt vào tô mì trộn của mình, nghe vậy liền ra sức gật gật đầu.

Anh ta đã tốt nghiệp được hai năm, hai năm này theo Thời Tuế và Đoạn Mặc Hiên chạy khắp nơi, ngoài nhiệm vụ được phân cho đội, còn phải lo cả nhiệm vụ thực tập của hai người này. Anh ta thật sự cảm nhận được cảnh ‘vừa làm cha vừa làm mẹ’, nhọc lòng suốt hai năm, khó khăn lắm mới còn lại một năm là được giải phóng, ai ngờ, đội lại có thêm một sinh viên năm nhất.

Giang Kinh Mặc: …

Cậu mỉm cười dịu dàng, cố gắng đè chặt cánh tay mình.

Thời Tuế cũng cười khẽ.

“Đừng đè nữa, mau ăn cơm đi, lát nữa anh kiểm tra xem em có thực sự kiểm soát được không, nếu ổn thì ngày mai sẽ đưa em trở về đi học.”

Hai ngày nay có quá nhiều việc, vẫn chưa kịp dạy bổ túc cho Giang Kinh Mặc.

Thời Tuế nhìn thời gian kiểm tra tháng đầu tiên của năm nhất, trong lòng phải tự thuyết phục mình rất lâu mới chấp nhận được việc thành viên mới của đội mình sắp ‘tỏa sáng’ trong kỳ thi này.

Lúc này, đậu phộng trong tô mì trộn của Giang Kinh Mặc đã được Thời Tuế dùng thìa múc hết vào bát của hắn, mì cũng đã được trộn đều, gia vị đỏ au bao quanh từng sợi mì.

Giang Kinh Mặc ngoan ngoãn cầm sữa ấm trở lại ăn cơm, ngẩng đầu nhìn Thời Tuế, cười ôn hoà.

Má lúm đồng tiền bên má phải rõ ràng, nụ cười còn khá ngọt ngào.

Thời Tuế nhìn thoáng qua mặt Giang Kinh Mặc.

“Các bạn học trong lớp không gửi tin nhắn cho em à?”

Thời Tuế cũng ăn một miếng mì, cảm thấy có chút kỳ lạ.

Không cần biết bên trong bạn học bạch thiết hắc này là cái gì, chỉ nói đến khuôn mặt này thôi.

Thật sự không thể phủ nhận, đường nét trên khuôn mặt cậu mềm mại, ánh mắt ôn hoà không có chút công kích nào, nói chuyện cũng nhẹ nhàng, xinh đẹp như một thiên thần nhỏ.

Chỉ riêng việc Giang Kinh Mặc liên tục chọc vào những điểm yếu của hắn, Thời Tuế rất chắc chắn rằng, nếu là dị năng giả khác, họ cũng không thể ghét bạn học nhỏ này được, có khi còn rất thích là đằng khác.

Cho nên hôm nay việc điện thoại của bạn học Tiểu Giang yên tĩnh như vậy có chút không bình thường.

Chẳng lẽ ở trường không kết bạn được?

Giang Kinh Mặc đang gặm đùi gà, nuốt miếng thịt trong miệng xuống, ‘a’ một tiếng.

Lấy điện thoại ra nhìn, cậu mới nhớ ra.

“Hai ngày đó lịch học ở trường quá kín, quên mất việc phải thêm phương thức liên hệ của mọi người.”

Trước đó đã có vài người xem qua hồ sơ của Giang Kinh Mặc, biết được lúc còn học cấp 3, cậu luôn bị người khác bắt nạt, mặc dù sau đó những người đó đều bị Giang gia xử lý, hơn nữa Giang Kinh Mặc cũng mất trí nhớ, nhưng ai biết được liệu những kẻ ngu ngốc kia có để lại bóng ma tâm lý nào cho cậu hay không, dù cậu đã mất trí nhớ.

Lão Cốc với tâm lý của một người cha, bỗng chốc dâng trào tình cảm, anh bật dậy, đặt tay lên vai Giang Kinh Mặc.

Tốc độ ăn của Giang Kinh Mặc rất nhanh, bữa tối đã gần xong, bả vai bất ngờ bị một bàn tay đặt lên, nếu không phải đã quen thuộc khí tức của đối phương, cậu suýt nữa đã phản xạ tự vệ.

Cậu ngẩng đầu nhìn lên.

“Trên đời này không có nhiều kẻ ngốc như vậy đâu!”

Lão Cốc nghiêm túc, chỉ thiếu điều muốn rơm rớm nước mắt.

“Em phải giao lưu và hòa đồng nhiều hơn với các bạn cùng lớp, mặc dù nhiều dị năng giả có đầu óc khá thẳng, trông có vẻ kiêu ngạo và cứng đầu, giống như mấy đứa nhóc trung học suốt ngày mơ mộng muốn cứu vớt thế giới, nhưng phần lớn vẫn là những đứa trẻ tốt. Rồi em sẽ gặp được nhiều bạn đồng hành tốt thôi!”

Giang Kinh Mặc nuốt miếng mì cuối cùng xuống, trên đầu chậm rãi hiện lên một dấu chấm hỏi.

Sau một lúc, đối diện với ánh nhìn chăm chú của các đồng đội mới.

Giang Kinh Mặc cảm thấy mình cần phải giải thích.

“Em hòa đồng với các bạn trong lớp lắm, chỉ là quên không thêm phương thức liên hệ thôi. Em cũng rất dễ tính, thật đấy, em là người rất dễ ở chung mà anh hải cẩu.”

Cậu nghiêm túc gật đầu, ngẩng lên nhìn Cốc Khải.

Nói xong, cậu còn liếm nhẹ khóe môi do vừa mới ăn xong.

Bị gọi là hải cẩu, dù giọng điệu rất bình thản, nhưng trước mặt lại là một kẻ săn mồi hung hãn, khóe miệng còn dính chút dầu đỏ chưa lau sạch, nụ cười dường như cũng nhuốm màu ‘máu me’.

Nhìn thấy cảnh này, bản năng trong gene lại bắt đầu phát tác.

Cốc Khải nhất thời cảm thấy da đầu tê rần.

Anh cầm điện thoại, rụt tay lại.

“Các cậu cứ trò chuyện đi, tôi đi gọi video cho vợ một chút, con gái tôi không nhìn thấy mặt tôi thì không chịu ăn. Đội trưởng, lát nữa cậu thử xem Tiểu Giang có kiểm soát được không nhé? Nếu không có vấn đề gì thì anh sẽ gọi lại cho giảng viên chủ nhiệm của em ấy, chiều nay thầy ấy đã hỏi anh ba lần rồi.”

Giang Kinh Mặc nhanh chóng gật đầu, còn không quên dặn dò.

“Bảo Tiểu Tinh Tinh ăn ngoan nhé!”

Lão Cốc cuối cùng cũng không nhịn được trợn trắng mắt, cầm điện thoại lên: “Lo cho bản thân em trước đi!”

Mỗi ngày đều hỏi đến con gái anh ta không biết bao nhiêu lần, còn hỏi cái núm vú cao su đó cắn có êm không.

Cuối cùng, Thời Tuế cũng ăn xong, dẫn Giang Kinh Mặc đi vào phòng ngủ lớn.

Giang Kinh Mặc ngoan ngoãn ngồi trên ghế sofa đơn, ngẩng đầu chuẩn bị đón nhận thử thách từ tổ chức và đội trưởng.

Cậu thực sự cảm thấy sau một ngày huấn luyện, dưới sự thao tác khiến Đoạn Mặc Hiên và Cốc Khải lên các cơn cao huyết áp, tính khí của cậu đã được rèn luyện tốt hơn rất nhiều!

Thời Tuế gõ nhẹ ngón tay lên chiếc bàn bên cạnh, búng ngón tay một cái, dị năng vận chuyển, không khí trong phòng như trở nên nặng nề hơn một chút. Mặc dù hắn không có tinh thần lực tương đương với dị năng, nhưng dị năng cấp 3S mạnh mẽ có thể can thiệp vào trạng thái tâm lý của đối thủ ở mức độ nhất định, có thể tạo ra một số hướng dẫn, không có ích gì trong thực chiến, nhưng trong tình huống này thì lại rất hữu dụng.

Hắn suy nghĩ một lát rồi mở miệng.

“Hãy tưởng tượng….”

Giang Kinh Mặc nhìn hắn với ánh mắt nghiêm túc.

Dạ dạ, tưởng tượng gì đây?

“Con nhện nữ đó lại quay trở lại, đột nhập vào nhà của Cốc Khải. Em từ bên ngoài trở về, phát hiện anh bị người khác ngăn lại, Cốc Khải và Đoạn Mặc Hiên thì bị thương, con nhện nữ đó đang có ý đồ làm hại Tiểu Tinh Tinh được mẹ bảo vệ…..”

Giang Kinh Mặc: …!

Động đến anh thú hai chân và bé thú hai chân con của cậu?!

Trong nháy mắt, một luồng nhiệt dâng lên trong ngực, rồi lan tỏa khắp cơ thể.

“Sử dụng dị năng, không được dùng dây leo.”

Thời Tuế nhìn Giang Kinh Mặc kiên trì vài giây, không để dây leo xuất hiện, trong lòng có chút yên tâm, liền nhắc nhở thêm một lần nữa.

Nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì không có vấn đề gì cả, ngày mai là có thể….

Giang Kinh Mặc chỉ cảm thấy dòng nhiệt lưu chuyển ngày càng mạnh mẽ, dị năng cũng bắt đầu xao động, giống như một bức tường trong suốt bị phá vỡ trong chớp mắt.

Ngay sau đó, cậu cúi xuống, trước mắt tối sầm lại, như bị bao phủ trong một tấm vải, trước khi bóng tối ập đến, cậu chắc chắn đã nhìn thấy ánh mắt kinh ngạc của Thời Tuế.

Chuyện gì thế này?

Cảm giác này thật quen thuộc nha.

Giang Kinh Mặc cố gắng giơ tay vùng vẫy….

Không đúng, tay của cậu đâu rồi?!