Mệnh Luân Chi Chủ! Khi Dị Biến Giáng Lâm Nhân Gian! - Chương 1120

topic

Mệnh Luân Chi Chủ! Khi Dị Biến Giáng Lâm Nhân Gian! - Chương 1120 :Xác định hung thủ
Tốc độ khôi phục của Hà Thi Thi còn nhanh hơn dự đoán, trải qua một tuần hướng dẫn tâm lý, cuối cùng tình trạng của nàng đã ổn định lại.
Đám người Hồ Ngôn cũng được phép tiến vào phòng bệnh thăm Hà Thi Thi.
Nhưng bác sĩ dặn dò cố gắng không được nhắc đến việc xảy ra ngày hôm đó.
Trong phòng bệnh, vì muốn tâm trạng của Hà Thi Thi tốt hơn chút mà mọi người nghĩ hết cách chọc cười, cuối cùng trong phòng bệnh đã vang lên tiếng cười vắng bóng đã lâu.
“Chuyện gì vui vẻ vậy.” Cửa phòng bệnh bị người ta đẩy ra, Giang Khải đi vào phòng bệnh.
“Lão đại, sao bây giờ ngươi mới đến.” Hồ Ngôn vừa cười vừa nói, “Chúng ta đang nói ngươi được đánh giá là top 10 nam sinh muốn được hẹn hò nhất Đảo quốc, nếu những fan muội muội kia của ngươi biết tình sử thầm mến của ngươi, chắc chắn sẽ rất thú vị.” Lần này Giang Khải lại không phản kháng, vừa cười vừa nói, “Không phải chỉ là thầm mến mười mấy nữ sinh sao, cần vậy không?” Nói xong, Giang Khải đi đến trước giường bệnh của Thi Thi, kéo tay Thi Thi đang muốn mở miệng nói chuyện.
Đột nhiên, Hà Thi Thi nhìn vào đôi mắt Giang Khải, cả người như chịu kích thích cực lớn vội vàng rụt tay lại, cả người co thành một cục liên tục lùi lại, trong miệng vừa hét lên vừa nói, “Không được qua đây! Không được qua đây!” “Không đúng, không phải hắn, không phải Mọi người loạn thành một đống, “Xảy ra chuyện gì! Bác sĩ, bác sĩ!” Trở về từ phòng bệnh Thi Thi, Giang Khải vẫn chíu chặt chân mày.
Việc hôm nay khiến hắn nghĩ mãi mà không hiểu.
Vì sao Thi Thi lại sợ mình như vậy? Còn có, nàng đã sợ mình nhưng vẫn nói “không phải Giang Khải”, đây là ý gì.
Cũng may lần này tình huống của Hà Thi Thi ổn định rất nhanh, hai ngày sau nàng đã bình tĩnh lại.
Một ngày này, Giang Khải đứng ngoài cửa sổ quan sát, hắn không dám đi vào phòng bệnh.
Nhưng đúng lúc này Hồ Ngôn rời khỏi phòng bệnh, đi đến bên cạnh Giang Khải, “Thi Thi gọi ngươi vào.” “Gọi ta vào?” “Ừ, nàng nói nàng đã chuẩn bị xong, ngày đó nàng phản ứng hơi quá khích.” Giang Khải gật đầu hít sâu một hơi, tiến vào phòng bệnh.
Ngồi ở bên giường Hà Thi Thi, đúng là Hà Thi Thi không giống hai ngày trước, nàng chỉ yên tĩnh nhìn mình.
Giang Khải cũng không biết nên nói cái gì, ngược lại Hà Thi Thi mở miệng trước.
“Lúc ấy hắn che mặt chỉ lộ ra một đôi mắt, nhưng ánh mắt của hắn rất giống với ngươi… Không, đơn giản là giống như đúc. Ngày đó bên nhà kho đột nhiên…” Giang Khải lập tức nhíu mày, “Thi Thi, ngươi vẫn chưa hoàn toàn khôi phục, đừng nhớ lại chuyện ngày đó.” Hà Thi Thi mỉm cười, nói với Giang Khải, “Tuy bọn họ giết ta nhưng ta có thể xác định, bọn họ chắc chắn là kẻ địch của Chủ Thần, bọn họ sẽ tạo thành sự uy hiếp với ngươi! Không bắt bọn họ lại, ta không có cách nào yên tâm.” Dù đã đến lúc này, trong lòng Hà Thi Thi vẫn nghĩ đến Chủ Thần công hội, nghĩ đến sự an nguy của Giang Khải.
Giang Khải đau lòng nhìn khuôn mặt tái nhợt của Hà Thi Thi, đột nhiên hắn mỉm cười kéo tay Hà Thi Thi, nói, “Thi Thi, ngươi đã làm đủ nhiều vì ta, bây giờ điều ngươi phải làm chỉ có một việc là yên tâm nghỉ ngơi!” “Là ta không tốt, để ngươi xảy ra chuyện ngoài ý muốn, ta đảm bảo sẽ không để ngươi trải qua lần thứ hai, mãi mãi cũng không!” “Về phần hung thủ, chờ ta bắt được lại giao cho ngươi xử lý.” Nói xong, Giang Khải đứng lên dặn dò Tứ quý hoa đô ở cạnh Hà Thi Thi, nhưng lại gọi Hồ Ngôn và Nguyễn Ngữ ra ngoài.
Đi ra bên ngoài phòng bệnh, Hồ Ngôn và Nguyễn Ngữ đều đang chờ Giang Khải lên tiếng.
Giang Khải nhìn người trong phòng bệnh một chút, im lặng một lát, nói, “Ta nghĩ đến một loại khả năng cần phải đi xác nhận.” “Lão Hồ, Nguyễn Ngữ, trong khoảng thời gian Thi Thi không có mặt, các ngươi tốn nhiều tâm trí hơn quản lý tốt công hội, chờ Thi Thi khỏe lại, chắc chắn nàng không muốn thấy Chủ Thần chịu ảnh hưởng.” Hồ Ngôn lập tức nói, “Đám người Tần đại ca cũng nói sẽ giúp đỡ, còn có lão Triệu, Âu Dương, ngươi yên tâm đi, có chúng ta ở đây sẽ không có vấn đề.” Nguyễn Ngữ hỏi, “Ngươi muốn đi đâu? Nếu muốn đi Đảo quốc, nhớ phải chú ý che giấu bản thân.” Giang Khải lắc đầu, “Ta tạm thời không đến Đảo quốc, lão Vệ dặn ta đừng phá họng hẹn ước của hai bên.” “Không đến Đảo quốc thì ngươi tìm đám người Lưu Viễn Hương thế nào?” Hồ Ngôn khó hiểu hỏi.
Giang Khải nói, “Sẽ có cách, a đúng, giúp ta chăm sóc cha con Chiba thật tốt, lần này ta không có cách nào đi đón bọn họ.” “Được.” …
Giang Khải lại đăng nhập vào Quỷ Tinh, sau khi vào khu 18 lập tức đi đến Thái Bình sơn đạo, đi sâu vào khu vực không biết.
Bên cạnh Giang Khải còn có thêm một “đồng bọn”.
Người phục chế đi theo bên cạnh Giang Khải luôn đề phòng Giang Khải.
“Ngươi lại không để ta làm bia đỡ đạn?” Giang Khải nhìn người phục chế một chút, “Ta phát hiện người phục chế ngông cuồng còn đáng yêu hơn người phục chế tà ác nhiều.” “Nhắc đến hắn làm gì?” Trên mặt người phục chế đầy vẻ khinh thường, “Tại sao lúc trước ngươi lại chọn ta, nếu ngươi chọn hắn, hiện tại ta tuyệt đối mạnh hơn ngươi!”