Mệnh Luân Chi Chủ! Khi Dị Biến Giáng Lâm Nhân Gian! - Chương 1119
topicMệnh Luân Chi Chủ! Khi Dị Biến Giáng Lâm Nhân Gian! - Chương 1119 :Người thứ ba quỷ dị (2)
Hồ Ngôn hừ lạnh một tiếng, “Hắn đang nói bậy, chúng ta đuổi theo cả quãng đường cũng không thấy một đội ngũ tuần đêm nào, lại nói dù không gặp được đội ngũ tuần đêm ở khu giao giới, nhưng bọn họ cũng phải sắp xếp người ở biên giới chứ, kết quả ở trạm canh gác không có bất kỳ ai!” Tin tức của Nguyễn Ngữ và Hồ Ngôn có sự khác biệt rất lớn, rõ ràng có thể thấy quân đội Đảo quốc đang nói dối.
Nhưng có lẽ lời nói dối của bọn họ quá rõ ràng, Giang Khải lại cảm thấy có điểm gì đó là lạ.
Im lặng một lúc lâu, Giang Khải đột nhiên nói, “Có lẽ bọn họ không nói dối!” “A?” Ba người Tần Phấn đều ngạc nhiên nhìn về phía Giang Khải, lời nói dối dễ phát hiện như vậy, tại sao Giang Khải lại đạt được kết luận đó?
Giang Khải tiếp tục nói, “Bọn họ hoàn toàn có thể bịa ra một lý do càng hợp lý hơn, chỉ cần để chúng ta không cách nào điều tra ra, không thể nghi ngờ là được, nhưng lại khăng khăng bọn họ đang đi tuần, người bình thường sẽ không làm như vậy!” “Vậy, vậy tại sao chúng ta không gặp được người quân đội?” Hồ Ngôn không hiểu hỏi.
Giang Khải híp mắt lại, “Nếu đối phương sử dụng một loại kỹ năng quấy nhiễu tinh thần hoạt động nào đó thì sao?” “Thi Thi tuyệt đối không ngu ngốc, chắc chắn nàng sẽ phát hiện xung quanh không có đội ngũ tuần đêm, dù trong lúc đuổi theo không để ý nhưng lúc đến biên giới không có thủ quân sẽ quá bất hợp lý.” “Trong tình huống này, Thi Thi chắc chắn không đuổi tiếp!” “Mặc dù biên giới không có thủ quân nhưng còn có người ở gần đó, có tiếng đánh nhau sẽ có người nghe được, nhưng nàng im hơi lặng tiếng rời khỏi biên giới!” “Hơn nữa ta giả định nàng đã phát hiện điều khác thường, nàng sẽ không chủ động rời khỏi biên giới.” “Kết hợp với lời nói của quân đội Đảo quốc, ta có thể đại khái xác định được thân phận của đối phương.” Ba người Tần Phấn ngạc nhiên nhìn về phía Giang Khải, “Ngươi xác định?” Giang Khải hít sâu một hơi, đứng lên nói, “Phệ Tâm!” “Phệ Tâm có năng lực có thể quấy nhiễu hoạt động tinh thần của đối thủ, nàng hoàn toàn có thể khiến đội ngũ tuần đêm, thủ quân rời khỏi cương vị của mình mà không biết, sau khi Hà Thi Thi phát hiện điều khác thường cũng có thể khiến im hơi lặng tiếng đưa nàng đi.” Sau khi ba người Tần Phấn suy nghĩ một chút, cũng hiểu rõ ràng đầu đuôi chuyện đã xảy ra.
“Nhưng bây giờ muốn tìm được Lưu Viễn Hương và Phệ Tâm cũng hơi khó khăn.” Hồ Ngôn nói.
Giang Khải lắc đầu nói, “Hiện tại cũng chỉ là suy đoán, nói thật, lấy tính cách của Lưu Viễn Hương thì ta không cho rằng hắn sẽ mạo hiểm đếm khu giao giới chỉ vì giết hại Thi Thi, đây không phải phong cách của hắn!” “Rất có thể vấn đề đã xuất hiện ở người thứ ba!” “Hiện tại chỉ có thể chờ Thi Thi khôi phục một chút, xem nàng có thể cung cấp những manh mối khác không.” Câu “không phải hắn, không phải Giang Khải” của Hà Thi Thi khiến Giang Khải luôn cảm thấy hơi kỳ quái!
Sau cùng, Giang Khải hít sâu một hơi, lạnh lùng nói, “Mặc kệ là ai chạm đến Thi Thi, dù phải lật ngược Quỷ Tinh thì ta cũng phải khiến bọn họ hoàn trả gấp trăm lần!” Sau khi Giang Khải rời khỏi trung tâm trị liệu tâm lý, vừa hay Lộ Tuấn đến tìm Giang Khải nói là Vệ Ưng tìm hắn.
Từ lần trước Vệ Ưng trở về từ Vĩnh hằng khốn thú ngược lao, Giang Khải cũng chưa đi thăm hắn ta lần nào, nghĩ tới đây Giang Khải lập tức đi vào văn phòng Vệ Ưng.
Vệ Ưng vừa thấy khuôn mặt âm trầm của Giang Khải, mỉm cười, “Sao nào, nổi giận vì việc Thi Thi sao?” Giang Khải thở dài một hơi, “Lão Vệ, Thi Thi làm nhiều chuyện vì Chủ Thần như vậy, ta lại không thể bảo vệ nàng thật tốt, ta…” Vệ Ưng đi đến bên cạnh Giang Khải, giữ lấy bờ vai hắn, để hắn ngồi xuống.
“Ngươi đấy, phần lớn thời gian đều rất tỉnh táo, nhưng liên quan đến người mà ngươi quan tâm thường sẽ hỗn loạn.” “Nào, kể cho ta nghe tình huống lúc đó đi, có lẽ ta có thể phân tích giúp ngươi.” Giang Khải nhẹ gật đầu, kể lại chuyện đã xảy ra một lần, đồng thời nói suy đoán của mình cho Vệ Ưng.
Vệ Ưng nghe xong nhẹ gật đầu, “Cũng may ngươi chỉ nổi giận chứ chưa mất đi lý trí.” “Suy nghĩ của ngươi có khả năng rất lớn, suy tính cũng rất chu toàn, ta không có gì cần bổ sung, chỉ có hai điểm mà ta cần nhắc nhở ngươi.” “Lão Vệ, ngươi nói đi.” “Thứ hai, bây giờ ngươi bị cấm tiến vào lãnh địa Đảo quốc, không đến lúc cần thiết đừng phá hỏng quy củ này.” “Nếu ngươi lại đến Đảo quốc làm bọn họ mất mặt, việc này sẽ khá rắc rối, ngoài ra sau khi ngươi rời khỏi Hoa Hạ, Quốc hồn Hoa Hạ cũng sẽ mất hiệu lực, cố gắng nghĩ cách giải quyết trong nước đi.” Giang Khải vẫn nghe lọt tai lời của lão Vệ, hắn nhẹ gật đầu, “Lão Vệ, ta đã biết.”
Nhưng có lẽ lời nói dối của bọn họ quá rõ ràng, Giang Khải lại cảm thấy có điểm gì đó là lạ.
Im lặng một lúc lâu, Giang Khải đột nhiên nói, “Có lẽ bọn họ không nói dối!” “A?” Ba người Tần Phấn đều ngạc nhiên nhìn về phía Giang Khải, lời nói dối dễ phát hiện như vậy, tại sao Giang Khải lại đạt được kết luận đó?
Giang Khải tiếp tục nói, “Bọn họ hoàn toàn có thể bịa ra một lý do càng hợp lý hơn, chỉ cần để chúng ta không cách nào điều tra ra, không thể nghi ngờ là được, nhưng lại khăng khăng bọn họ đang đi tuần, người bình thường sẽ không làm như vậy!” “Vậy, vậy tại sao chúng ta không gặp được người quân đội?” Hồ Ngôn không hiểu hỏi.
Giang Khải híp mắt lại, “Nếu đối phương sử dụng một loại kỹ năng quấy nhiễu tinh thần hoạt động nào đó thì sao?” “Thi Thi tuyệt đối không ngu ngốc, chắc chắn nàng sẽ phát hiện xung quanh không có đội ngũ tuần đêm, dù trong lúc đuổi theo không để ý nhưng lúc đến biên giới không có thủ quân sẽ quá bất hợp lý.” “Trong tình huống này, Thi Thi chắc chắn không đuổi tiếp!” “Mặc dù biên giới không có thủ quân nhưng còn có người ở gần đó, có tiếng đánh nhau sẽ có người nghe được, nhưng nàng im hơi lặng tiếng rời khỏi biên giới!” “Hơn nữa ta giả định nàng đã phát hiện điều khác thường, nàng sẽ không chủ động rời khỏi biên giới.” “Kết hợp với lời nói của quân đội Đảo quốc, ta có thể đại khái xác định được thân phận của đối phương.” Ba người Tần Phấn ngạc nhiên nhìn về phía Giang Khải, “Ngươi xác định?” Giang Khải hít sâu một hơi, đứng lên nói, “Phệ Tâm!” “Phệ Tâm có năng lực có thể quấy nhiễu hoạt động tinh thần của đối thủ, nàng hoàn toàn có thể khiến đội ngũ tuần đêm, thủ quân rời khỏi cương vị của mình mà không biết, sau khi Hà Thi Thi phát hiện điều khác thường cũng có thể khiến im hơi lặng tiếng đưa nàng đi.” Sau khi ba người Tần Phấn suy nghĩ một chút, cũng hiểu rõ ràng đầu đuôi chuyện đã xảy ra.
“Nhưng bây giờ muốn tìm được Lưu Viễn Hương và Phệ Tâm cũng hơi khó khăn.” Hồ Ngôn nói.
Giang Khải lắc đầu nói, “Hiện tại cũng chỉ là suy đoán, nói thật, lấy tính cách của Lưu Viễn Hương thì ta không cho rằng hắn sẽ mạo hiểm đếm khu giao giới chỉ vì giết hại Thi Thi, đây không phải phong cách của hắn!” “Rất có thể vấn đề đã xuất hiện ở người thứ ba!” “Hiện tại chỉ có thể chờ Thi Thi khôi phục một chút, xem nàng có thể cung cấp những manh mối khác không.” Câu “không phải hắn, không phải Giang Khải” của Hà Thi Thi khiến Giang Khải luôn cảm thấy hơi kỳ quái!
Sau cùng, Giang Khải hít sâu một hơi, lạnh lùng nói, “Mặc kệ là ai chạm đến Thi Thi, dù phải lật ngược Quỷ Tinh thì ta cũng phải khiến bọn họ hoàn trả gấp trăm lần!” Sau khi Giang Khải rời khỏi trung tâm trị liệu tâm lý, vừa hay Lộ Tuấn đến tìm Giang Khải nói là Vệ Ưng tìm hắn.
Từ lần trước Vệ Ưng trở về từ Vĩnh hằng khốn thú ngược lao, Giang Khải cũng chưa đi thăm hắn ta lần nào, nghĩ tới đây Giang Khải lập tức đi vào văn phòng Vệ Ưng.
Vệ Ưng vừa thấy khuôn mặt âm trầm của Giang Khải, mỉm cười, “Sao nào, nổi giận vì việc Thi Thi sao?” Giang Khải thở dài một hơi, “Lão Vệ, Thi Thi làm nhiều chuyện vì Chủ Thần như vậy, ta lại không thể bảo vệ nàng thật tốt, ta…” Vệ Ưng đi đến bên cạnh Giang Khải, giữ lấy bờ vai hắn, để hắn ngồi xuống.
“Ngươi đấy, phần lớn thời gian đều rất tỉnh táo, nhưng liên quan đến người mà ngươi quan tâm thường sẽ hỗn loạn.” “Nào, kể cho ta nghe tình huống lúc đó đi, có lẽ ta có thể phân tích giúp ngươi.” Giang Khải nhẹ gật đầu, kể lại chuyện đã xảy ra một lần, đồng thời nói suy đoán của mình cho Vệ Ưng.
Vệ Ưng nghe xong nhẹ gật đầu, “Cũng may ngươi chỉ nổi giận chứ chưa mất đi lý trí.” “Suy nghĩ của ngươi có khả năng rất lớn, suy tính cũng rất chu toàn, ta không có gì cần bổ sung, chỉ có hai điểm mà ta cần nhắc nhở ngươi.” “Lão Vệ, ngươi nói đi.” “Thứ hai, bây giờ ngươi bị cấm tiến vào lãnh địa Đảo quốc, không đến lúc cần thiết đừng phá hỏng quy củ này.” “Nếu ngươi lại đến Đảo quốc làm bọn họ mất mặt, việc này sẽ khá rắc rối, ngoài ra sau khi ngươi rời khỏi Hoa Hạ, Quốc hồn Hoa Hạ cũng sẽ mất hiệu lực, cố gắng nghĩ cách giải quyết trong nước đi.” Giang Khải vẫn nghe lọt tai lời của lão Vệ, hắn nhẹ gật đầu, “Lão Vệ, ta đã biết.”