Vạn Biến Hư Ảo - Chương 137
topicVạn Biến Hư Ảo - Chương 137 :Âm Mưu Ẩn Giấu
  Chương 137: Âm Mưu Ẩn Giấu
Vốn dĩ Dương Tuấn Vũ không đủ tư cách để hai vị Đế tận tay tiếp đón thế này, nhưng bởi vì có lão Yon đi cùng nên hắn cũng được hưởng ké màn hoan nghênh rất nhiệt tình.
Sau khi thưởng thức một trong những bữa tiệc thịnh soạn nhất, bọn họ được mời tới đàm luận trong căn phòng được điêu khắc từ nguyên một khối thạch bích vô cùng xinh đẹp. Chỉ có điều, hiện không một ai có thể thoải mái tập trung nghiền ngẫm vẻ đẹp của nó.
Mở đầu câu chuyện vẫn là một câu nói đầy khách sáo:
- Chàng trai trẻ mà lão Yon tìm về thực sự đã khiến chúng tôi mở rộng tầm mắt. Thời bằng tuổi cậu, khi đó ta vẫn chỉ là một tên thiếu gia được cha mẹ nuông chiều, quả thật vô cùng hổ thẹn.
Dương Tuấn Vũ được Họa Viễn Cực khen nhưng vẻ mặt vẫn không quá vui mừng, thái độ vẫn điềm tĩnh đối đáp. Bởi vì hắn hiểu, càng gấp gáp càng dễ hỏng chuyện.
- Ngài quá khen rồi. Mỗi thời một khác, ngày xưa mọi thứ còn thiếu thốn, hiện giờ đồ tốt rất nhiều, chút thành tựu mà vãn bối có được không coi là vinh quang gì.
- Có tài lại biết khiêm tốn, thành tựu mai sau không hạn lượng.
Tôn Khiết khẽ mỉm cười nói.
- Lần này nếu đã tới đây thì hai người nên để chúng ta làm hết bổn phận chủ nhà, cần gì cứ sảng khoái nói. Cậu không biết chứ, vợ chồng ta và lão Yon có mối thâm tình sâu đậm đấy.
Nghe câu này, Dương Tuấn Vũ khẽ thở phào, nếu là vậy thì có lẽ sẽ có thêm cơ hội khuyên nhủ được họ. Cảm thấy không nên nói mấy lời sáo rỗng nữa, hắn quyết định đi thẳng vào chuyện chính:
- Thật không giấu hai vị tiền bối, tôi lần này tới đây là có chuyện muốn nói.
Tôn Khiết gật đầu khích lệ:
- Ồ. Đừng khách sáo, mời cậu nói.
- Chuyện là vậy, hai vị hẳn cũng biết Họa Y hiện giờ đang mắc một căn bệnh rất nặng, bất cứ lúc nào cũng có thể vĩnh viễn không tỉnh lại được nữa.
Nghe hắn nói vậy, không khí trong căn phòng chợt trở lên tĩnh lặng, Họa Y lo lắng nhìn về cha mẹ, Yon vẫn im lặng tay mân mê chén trà.
Tâm trạng Họa Viễn Cực, Tôn Khiết rõ ràng trầm xuống, Dương Tuấn Vũ quan sát thấy thế cũng không cảm thấy làm lạ, chẳng qua một thoáng có nét phức tạp lướt qua ánh mắt của hai người nhưng vẫn bị hắn phát hiện, điều này khiến Dương Tuấn Vũ âm thầm để ý.
- Đúng là có chuyện này, Họa Y số thật khổ, từ nhỏ đã hay mắc bệnh, tưởng khi lớn mọi chuyện sẽ qua đi, nhưng tình trạng càng lúc càng tồi tệ hơn.
- Nếu tôi nói có cách giúp cô ấy chữa khỏi tận gốc căn bệnh này, hai vị có tin không?
Dương Tuấn Vũ nhấc lên chén trà uống, đôi mắt cụp xuống, hắn không muốn hai người cảnh giác. Về phần sắc thái cảm xúc biến đổi ra sao đã có Triệu Cơ phụ trách thu thập giúp rồi.
- Kết quả thế nào?
Âm thanh quen thuộc trong đầu hắn vang lên, Triệu Cơ đáp:
- Ánh mắt dù ẩn giấu rất kỹ nhưng rõ ràng có sự biến đổi. Em không dám chắc cho lắm, nhưng giống như họ …
- Không được vui?
- Đúng vậy! Từ hô hấp, nhịp tim, dù đã cố kìm nén nhưng em vẫn nhận ra sự giao động bất thường. Nó khác với phản ứng khi người ta nghe thấy tin vui, cũng khác với trạng thái ngạc nhiên, nghi ngờ.
- Rốt cuộc hai người này có ý định gì?
Trong lúc hắn và Triệu Cơ trao đổi suy nghĩ với nhau, Họa Viễn Cực và Tôn Khiết cũng có những sóng gió không nhỏ trong lòng. Thoáng thất thần, hai người nhanh chóng tròn mắt vui mừng, vội vàng hỏi:
- Thực sự có cách chữa được cho Y nhi sao? Cậu không đùa hai ông bà già này chứ?
Dương Tuấn Vũ nhìn vẻ mặt hai người vô cùng mừng rỡ thì tâm trạng phức tạp, nếu như hắn không kịp bắt được một tích tắc kia, e rằng sẽ hoàn toàn tin tưởng vào tình yêu thương của hai người dành cho con gái mình. Nhưng ngoài mặt hắn vẫn giả bộ không biết gì.
- Tôi không còn nhỏ, lời nói ra biết rõ hậu quả của nó. Mặc dù không dám chắc mười phần chữa khỏi được cho Họa Y, nhưng có tới chín phần cơ hội.
- Chín phần? Như thế đã là rất cao rồi. Cậu mau giúp con bé chữa trị, xong việc dù thành công hay không vợ chồng tôi cũng không bạc đãi cậu. Điều này cậu có thể yên tâm, lão Yon hiểu rõ cách đối nhân xử thế của chúng ta.
Nói xong, Họa Viễn Cực còn nhìn sang phía Yon với ánh mắt khẩn thiết, giống như hi vọng lão sẽ đứng ra nói giúp bọn họ mấy lời.
Lão Yon lắc đầu cười:
- Hắn tới đây chính là muốn chữa bệnh cho con bé mà, hai người không cần phải nhìn ta cầu tình. Hai đứa nó coi như mệnh trời sắp đặt mà gặp được nhau, nếu được hai người nên chấp nhận điều kiện của hắn.
- Điều kiện? Điều kiện gì hai chúng tôi cũng chấp nhận, chỉ cần Y Y khỏe mạnh, bảo chúng ta c·hết cũng mãn nguyện.
- Cha! Mẹ! … Con …
Họa Y nghe lời yêu thương hết mực từ cha mẹ thì khóc òa nức nở, trong lòng lại kiên định thêm một phần. Cô đã nghĩ thông suốt, quá khứ trước kia dù có như Tuấn Vũ nói thì nó cũng là chuyện xưa cũ, bao năm qua cảm nhận được tình yêu hết mực của cha mẹ đã khiến cô mãn nguyện rồi.
Cô sợ … Sợ mình nếu theo hắn rời đi chữa bệnh, khỏi bệnh rồi thì chuyện của cha mẹ tính sao? Thảm họa khủng kh·iếp sắp tới, cha mẹ thiếu đi trợ lực từ Thần Khí thì gần như chắc chắn sẽ c·hết. Cô không muốn nghĩ tới cảnh đó.
Dương Tuấn Vũ có tính mười phần cũng chẳng ngờ Họa Y lại có suy nghĩ đó trong đầu.
Họa Viễn Cực cùng vợ vỗ về con gái đang khóc trong lòng, hắn thở dài một hơi, cảm giác như già đi mấy chục tuổi:
- Con gái ngốc. Chứng kiến con b·ị đ·au đớn h·ành h·ạ hết ngày này qua ngày khác, phận làm cha mẹ như chúng ta thực không xứng. Giờ này có cách chữa trị rồi, nhất định có khổ thế nào con cũng phải cố gắng vượt qua. Ta với mẹ con đã sống quá lâu rồi nhưng trong lòng chẳng có mấy chuyện thoải mái, con là niềm vui duy nhất của chúng ta, Y Y, con hiểu tâm ý cha mẹ chứ?
- Con …
- Đừng khóc. Nếu con khỏe rồi chẳng phải sẽ có thêm thời gian chăm sóc cho chúng ta hay sao? Đâu phải là sinh ly tử biệt gì? Chàng trai, cậu nói đi, cậu cần chúng ta làm gì mới ra tay chữa trị cho nó?
Mọi thứ nghe có vẻ rất hợp lý, nhưng lại làm Dương Tuấn Vũ nhíu mày, hắn thấy rõ mấy lời này nếu không cẩn thận sẽ rất dễ hiểu sai. Nhìn bộ dạng càng thêm bi thương của Họa Y, hắn đau lòng hiểu rằng mình đã bị đẩy ra xa khỏi nàng. Theo lời Họa Viễn Cực nói thì chẳng phải mình là kẻ hám lợi, kì kèo điều kiện mới chịu cứu chữa cho Họa Y hay sao? Càng lúc hắn càng cảm thấy dường như đằng sau căn bệnh của Họa Y có một âm mưu được thêu dệt cực kỳ tinh vi.
Lúc này không tiện trao đổi riêng với lão Yon, nhưng hắn không còn cách nào khác, đành phải dùng chiêu đó.
Yon là lão già đã thành tinh, đương nhiên nhìn thấy cảnh này dù không quá hiểu rõ nhưng cũng thấy có gì không được hợp lý. Đang lúc suy nghĩ thì thấy có tiếng nói vang lên trong đầu:
- Đừng tỏ thái độ! Tôi có việc muốn hỏi ông.
Yon suýt nữa giật mình, nhưng may mắn định lực của lão già gần xuống lỗ cũng mạnh mẽ hơn người bình thường. Vì thế, hai người nhìn thì tưởng đang ngẫm ngợi, nhưng bên trong lại đang trao đổi tình huống với nhau.
- Trong bức thư Họa Y đưa cho ông, có nhắc tới những chuyện gì? Ông có thể nói với tôi được không?
Yon cũng không giấu giếm hắn mà kể vắn tắt lại một lượt, đồng thời còn nói tới một vài vấn đề.
- Nghi thức cổ? Nó là gì?
- Là một nghi thức giúp Thần Binh cấp Đế xuất thế.
- Thần Binh cấp Đế?
Dương Tuấn Vũ cố kìm nén kh·iếp sợ trong lòng. Như Triệu Cơ nói, đây là thứ không hề tồn tại cơ mà.
- Ông nói rõ hơn được không?
- Được …
Nghe nói tới 3 cách chế tạo đầy viển vông, hắn đầy nghi hoặc, nhưng rồi nghĩ tới thứ gì đó, hắn suýt nữa hét lên:
- Ông đừng nói Họa Y là người Bát Tự Toàn Âm đấy!
- Đúng thế. Người yêu mình mà cậu không biết sao?
Dương Tuấn Vũ đúng là loạn quá hóa ngu rồi, nhớ lại ngày tháng năm sinh của nàng, lập tức từ đáy lòng bùng lên một cơn tức giận cực lớn.
Không cần nghĩ nhiều, hai người này tốn công sức bao năm trời chính là muốn tạo ra một vật tế hoàn hảo cho nghi thức khốn kiếp kia. Tình yêu thương vô bờ? Đau khổ đứt từng khúc ruột vì con? Nỗ lực khắp nơi tìm cách chữa trị quái bệnh? … Tất cả chỉ là một màn kịch, một trò cười thật lớn.
Chỉ là Dương Tuấn Vũ không cười nổi, lòng hắn tức giận vô cùng, nhưng lại không dám phát tiết ra ngoài, bởi vì đây là địa bàn của người ta, hai người trước mặt là hai kẻ có sức mạnh Đế Vương, nếu sai một li thì đảm bảo hắn sẽ c·hết không được dễ dàng, mà Họa Y cũng bị lừa dối tới c·hết.
 Vốn dĩ Dương Tuấn Vũ không đủ tư cách để hai vị Đế tận tay tiếp đón thế này, nhưng bởi vì có lão Yon đi cùng nên hắn cũng được hưởng ké màn hoan nghênh rất nhiệt tình.
Sau khi thưởng thức một trong những bữa tiệc thịnh soạn nhất, bọn họ được mời tới đàm luận trong căn phòng được điêu khắc từ nguyên một khối thạch bích vô cùng xinh đẹp. Chỉ có điều, hiện không một ai có thể thoải mái tập trung nghiền ngẫm vẻ đẹp của nó.
Mở đầu câu chuyện vẫn là một câu nói đầy khách sáo:
- Chàng trai trẻ mà lão Yon tìm về thực sự đã khiến chúng tôi mở rộng tầm mắt. Thời bằng tuổi cậu, khi đó ta vẫn chỉ là một tên thiếu gia được cha mẹ nuông chiều, quả thật vô cùng hổ thẹn.
Dương Tuấn Vũ được Họa Viễn Cực khen nhưng vẻ mặt vẫn không quá vui mừng, thái độ vẫn điềm tĩnh đối đáp. Bởi vì hắn hiểu, càng gấp gáp càng dễ hỏng chuyện.
- Ngài quá khen rồi. Mỗi thời một khác, ngày xưa mọi thứ còn thiếu thốn, hiện giờ đồ tốt rất nhiều, chút thành tựu mà vãn bối có được không coi là vinh quang gì.
- Có tài lại biết khiêm tốn, thành tựu mai sau không hạn lượng.
Tôn Khiết khẽ mỉm cười nói.
- Lần này nếu đã tới đây thì hai người nên để chúng ta làm hết bổn phận chủ nhà, cần gì cứ sảng khoái nói. Cậu không biết chứ, vợ chồng ta và lão Yon có mối thâm tình sâu đậm đấy.
Nghe câu này, Dương Tuấn Vũ khẽ thở phào, nếu là vậy thì có lẽ sẽ có thêm cơ hội khuyên nhủ được họ. Cảm thấy không nên nói mấy lời sáo rỗng nữa, hắn quyết định đi thẳng vào chuyện chính:
- Thật không giấu hai vị tiền bối, tôi lần này tới đây là có chuyện muốn nói.
Tôn Khiết gật đầu khích lệ:
- Ồ. Đừng khách sáo, mời cậu nói.
- Chuyện là vậy, hai vị hẳn cũng biết Họa Y hiện giờ đang mắc một căn bệnh rất nặng, bất cứ lúc nào cũng có thể vĩnh viễn không tỉnh lại được nữa.
Nghe hắn nói vậy, không khí trong căn phòng chợt trở lên tĩnh lặng, Họa Y lo lắng nhìn về cha mẹ, Yon vẫn im lặng tay mân mê chén trà.
Tâm trạng Họa Viễn Cực, Tôn Khiết rõ ràng trầm xuống, Dương Tuấn Vũ quan sát thấy thế cũng không cảm thấy làm lạ, chẳng qua một thoáng có nét phức tạp lướt qua ánh mắt của hai người nhưng vẫn bị hắn phát hiện, điều này khiến Dương Tuấn Vũ âm thầm để ý.
- Đúng là có chuyện này, Họa Y số thật khổ, từ nhỏ đã hay mắc bệnh, tưởng khi lớn mọi chuyện sẽ qua đi, nhưng tình trạng càng lúc càng tồi tệ hơn.
- Nếu tôi nói có cách giúp cô ấy chữa khỏi tận gốc căn bệnh này, hai vị có tin không?
Dương Tuấn Vũ nhấc lên chén trà uống, đôi mắt cụp xuống, hắn không muốn hai người cảnh giác. Về phần sắc thái cảm xúc biến đổi ra sao đã có Triệu Cơ phụ trách thu thập giúp rồi.
- Kết quả thế nào?
Âm thanh quen thuộc trong đầu hắn vang lên, Triệu Cơ đáp:
- Ánh mắt dù ẩn giấu rất kỹ nhưng rõ ràng có sự biến đổi. Em không dám chắc cho lắm, nhưng giống như họ …
- Không được vui?
- Đúng vậy! Từ hô hấp, nhịp tim, dù đã cố kìm nén nhưng em vẫn nhận ra sự giao động bất thường. Nó khác với phản ứng khi người ta nghe thấy tin vui, cũng khác với trạng thái ngạc nhiên, nghi ngờ.
- Rốt cuộc hai người này có ý định gì?
Trong lúc hắn và Triệu Cơ trao đổi suy nghĩ với nhau, Họa Viễn Cực và Tôn Khiết cũng có những sóng gió không nhỏ trong lòng. Thoáng thất thần, hai người nhanh chóng tròn mắt vui mừng, vội vàng hỏi:
- Thực sự có cách chữa được cho Y nhi sao? Cậu không đùa hai ông bà già này chứ?
Dương Tuấn Vũ nhìn vẻ mặt hai người vô cùng mừng rỡ thì tâm trạng phức tạp, nếu như hắn không kịp bắt được một tích tắc kia, e rằng sẽ hoàn toàn tin tưởng vào tình yêu thương của hai người dành cho con gái mình. Nhưng ngoài mặt hắn vẫn giả bộ không biết gì.
- Tôi không còn nhỏ, lời nói ra biết rõ hậu quả của nó. Mặc dù không dám chắc mười phần chữa khỏi được cho Họa Y, nhưng có tới chín phần cơ hội.
- Chín phần? Như thế đã là rất cao rồi. Cậu mau giúp con bé chữa trị, xong việc dù thành công hay không vợ chồng tôi cũng không bạc đãi cậu. Điều này cậu có thể yên tâm, lão Yon hiểu rõ cách đối nhân xử thế của chúng ta.
Nói xong, Họa Viễn Cực còn nhìn sang phía Yon với ánh mắt khẩn thiết, giống như hi vọng lão sẽ đứng ra nói giúp bọn họ mấy lời.
Lão Yon lắc đầu cười:
- Hắn tới đây chính là muốn chữa bệnh cho con bé mà, hai người không cần phải nhìn ta cầu tình. Hai đứa nó coi như mệnh trời sắp đặt mà gặp được nhau, nếu được hai người nên chấp nhận điều kiện của hắn.
- Điều kiện? Điều kiện gì hai chúng tôi cũng chấp nhận, chỉ cần Y Y khỏe mạnh, bảo chúng ta c·hết cũng mãn nguyện.
- Cha! Mẹ! … Con …
Họa Y nghe lời yêu thương hết mực từ cha mẹ thì khóc òa nức nở, trong lòng lại kiên định thêm một phần. Cô đã nghĩ thông suốt, quá khứ trước kia dù có như Tuấn Vũ nói thì nó cũng là chuyện xưa cũ, bao năm qua cảm nhận được tình yêu hết mực của cha mẹ đã khiến cô mãn nguyện rồi.
Cô sợ … Sợ mình nếu theo hắn rời đi chữa bệnh, khỏi bệnh rồi thì chuyện của cha mẹ tính sao? Thảm họa khủng kh·iếp sắp tới, cha mẹ thiếu đi trợ lực từ Thần Khí thì gần như chắc chắn sẽ c·hết. Cô không muốn nghĩ tới cảnh đó.
Dương Tuấn Vũ có tính mười phần cũng chẳng ngờ Họa Y lại có suy nghĩ đó trong đầu.
Họa Viễn Cực cùng vợ vỗ về con gái đang khóc trong lòng, hắn thở dài một hơi, cảm giác như già đi mấy chục tuổi:
- Con gái ngốc. Chứng kiến con b·ị đ·au đớn h·ành h·ạ hết ngày này qua ngày khác, phận làm cha mẹ như chúng ta thực không xứng. Giờ này có cách chữa trị rồi, nhất định có khổ thế nào con cũng phải cố gắng vượt qua. Ta với mẹ con đã sống quá lâu rồi nhưng trong lòng chẳng có mấy chuyện thoải mái, con là niềm vui duy nhất của chúng ta, Y Y, con hiểu tâm ý cha mẹ chứ?
- Con …
- Đừng khóc. Nếu con khỏe rồi chẳng phải sẽ có thêm thời gian chăm sóc cho chúng ta hay sao? Đâu phải là sinh ly tử biệt gì? Chàng trai, cậu nói đi, cậu cần chúng ta làm gì mới ra tay chữa trị cho nó?
Mọi thứ nghe có vẻ rất hợp lý, nhưng lại làm Dương Tuấn Vũ nhíu mày, hắn thấy rõ mấy lời này nếu không cẩn thận sẽ rất dễ hiểu sai. Nhìn bộ dạng càng thêm bi thương của Họa Y, hắn đau lòng hiểu rằng mình đã bị đẩy ra xa khỏi nàng. Theo lời Họa Viễn Cực nói thì chẳng phải mình là kẻ hám lợi, kì kèo điều kiện mới chịu cứu chữa cho Họa Y hay sao? Càng lúc hắn càng cảm thấy dường như đằng sau căn bệnh của Họa Y có một âm mưu được thêu dệt cực kỳ tinh vi.
Lúc này không tiện trao đổi riêng với lão Yon, nhưng hắn không còn cách nào khác, đành phải dùng chiêu đó.
Yon là lão già đã thành tinh, đương nhiên nhìn thấy cảnh này dù không quá hiểu rõ nhưng cũng thấy có gì không được hợp lý. Đang lúc suy nghĩ thì thấy có tiếng nói vang lên trong đầu:
- Đừng tỏ thái độ! Tôi có việc muốn hỏi ông.
Yon suýt nữa giật mình, nhưng may mắn định lực của lão già gần xuống lỗ cũng mạnh mẽ hơn người bình thường. Vì thế, hai người nhìn thì tưởng đang ngẫm ngợi, nhưng bên trong lại đang trao đổi tình huống với nhau.
- Trong bức thư Họa Y đưa cho ông, có nhắc tới những chuyện gì? Ông có thể nói với tôi được không?
Yon cũng không giấu giếm hắn mà kể vắn tắt lại một lượt, đồng thời còn nói tới một vài vấn đề.
- Nghi thức cổ? Nó là gì?
- Là một nghi thức giúp Thần Binh cấp Đế xuất thế.
- Thần Binh cấp Đế?
Dương Tuấn Vũ cố kìm nén kh·iếp sợ trong lòng. Như Triệu Cơ nói, đây là thứ không hề tồn tại cơ mà.
- Ông nói rõ hơn được không?
- Được …
Nghe nói tới 3 cách chế tạo đầy viển vông, hắn đầy nghi hoặc, nhưng rồi nghĩ tới thứ gì đó, hắn suýt nữa hét lên:
- Ông đừng nói Họa Y là người Bát Tự Toàn Âm đấy!
- Đúng thế. Người yêu mình mà cậu không biết sao?
Dương Tuấn Vũ đúng là loạn quá hóa ngu rồi, nhớ lại ngày tháng năm sinh của nàng, lập tức từ đáy lòng bùng lên một cơn tức giận cực lớn.
Không cần nghĩ nhiều, hai người này tốn công sức bao năm trời chính là muốn tạo ra một vật tế hoàn hảo cho nghi thức khốn kiếp kia. Tình yêu thương vô bờ? Đau khổ đứt từng khúc ruột vì con? Nỗ lực khắp nơi tìm cách chữa trị quái bệnh? … Tất cả chỉ là một màn kịch, một trò cười thật lớn.
Chỉ là Dương Tuấn Vũ không cười nổi, lòng hắn tức giận vô cùng, nhưng lại không dám phát tiết ra ngoài, bởi vì đây là địa bàn của người ta, hai người trước mặt là hai kẻ có sức mạnh Đế Vương, nếu sai một li thì đảm bảo hắn sẽ c·hết không được dễ dàng, mà Họa Y cũng bị lừa dối tới c·hết.
 
  
  
  
  
  
  
  
  
  
  
  
 