Vạn Biến Hư Ảo - Chương 138

topic

Vạn Biến Hư Ảo - Chương 138 :Tính Kế
Chương 138: Tính Kế

Yon vốn đã nghi ngờ, nay bị Dương Tuấn Vũ truy hỏi cũng bắt đầu nghĩ tới một âm mưu, chỉ là lão không nghĩ hai người bạn cũ tâm địa thiện lương lại có thể làm ra chuyện thấp hèn đó.

“Bình tĩnh! Phải bình tĩnh!”

Dương Tuấn Vũ tự nhủ với lòng mình, hắn cố gắng kìm nén cực độ tất cả cảm xúc của mình, nhưng vẫn sơ sẩy làm bàn tay cầm chén trà run lên, nước trà rớt ra ngoài một chút. Chẳng qua vợ chồng Họa Viễn Cực lại không nghĩ nhiều, đơn thuần họ chỉ cho rằng tên nhóc này đang quá phấn khích. “Có thể đặt điều kiện trao đổi với hai vị Đế Vương cơ mà.”

Lặp lại câu hỏi lần nữa với âm điệu khẩn thiết, Họa Viễn Cực nói:

- Chàng trai, cậu nói đi, cậu cần chúng ta làm gì mới ra tay chữa trị cho nó?

- Điều kiện thì không cần. Tôi chỉ cần mang cô ấy đi, lúc quay lại đảm bảo Họa Y sẽ khỏe mạnh hoàn toàn.

Mặc dù đã đoán được đại khái âm mưu nhưng vẫn không có cách nào toàn vẹn hơn, đầu tiên cứ tách cô ấy ra khỏi hai con rắn độc này đã.

- Không được!

Lời phản đối không nằm ngoài dự đoán của Dương Tuấn Vũ, chưa cần họ nói, Họa Y đã cắn môi lắc đầu từ chối.

- Anh biết em có tâm nguyện của mình, nhưng còn sống thì sợ gì thiếu cách? Sinh mệnh rất đáng quý, nếu em c·hết đi, cha mẹ em nhất định sẽ mãi bị ám ảnh đấy. Tôi nói đúng không hai vị tiền bối?

Họa Y nghe vậy có chút đắn đo, cô không muốn cha mẹ buồn.

Họa Viễn Cực cùng Tôn Khiết thầm mắng tên nhãi giảo hoạt, nhưng về tình về lý họ không phản bác lại được nên chỉ đành diễn tiếp:

- Đúng vậy. Họa Y, con khỏe mạnh cha mẹ sẽ rất hạnh phúc.

Thấy Họa Y rõ ràng phân vân, Dương Tuấn Vũ chớp ngay cơ hội t·ấn c·ông:

- Yên tâm, em muốn làm gì cũng được. Anh nghĩ thời gian ngắn ngủi của em chỉ còn mấy tháng nữa, liệu em có dám chắc mình đủ khả năng hoàn thành tâm nguyện cuối cùng không? Ngược lại, chỉ cần đi chữa bệnh trong vòng một năm, em sẽ khỏe lại, khi đó muốn làm gì cũng tùy em quyết định.



- Vậy …

Họa Y nghe hắn nói hợp lý thế thì không biết làm sao, bởi vì cô cũng không dám chắc trong mấy tháng ngắn ngủi kia mình có đột phá lên Vương Hậu hay không, chưa kể những cơn đau càng lúc càng tới dồn dập khiến cô không thể tập trung tu luyện được.

Tôn Khiết thầm hô không ổn, bà vội nói:

- Bắt buộc phải đi sao? Họa Y bệnh nặng không tiện đi xa. Cậu cần thứ gì, ở đâu, nhất định chỉ cần nói một tiếng, chúng tôi sẽ cho người đem tới đây. Cậu cũng biết Liên Minh có đủ thực lực làm việc này.

Dương Tuấn Vũ lắc đầu:

- Tôi có cảm ứng với nó, nhưng chỉ khi tới gần mới xác định được. Mà thứ này một khi tìm được chỉ có dùng ngay mới có tác dụng, không có cách nào mang đi quá xa, nếu không sẽ mất hết dược tính.

Vợ chồng Tôn Khiết thực sự nhức đầu, tình huống bất chợt này họ chưa từng nghĩ tới nên nhất thời không biết làm gì cho phải.

- Việc này ... nếu là như vậy mọi người tạm thời nghỉ ngơi, chúng tôi sẽ chuẩn bị vài thứ cho con bé.

Dương Tuấn Vũ nghe vậy thì thấy nghi ngờ, nhưng người ta đã nói vậy thì không thể làm khác được, hắn đành đồng ý cùng Yon về phòng chờ đợi.

...

Trong một gian mật thất, mặt mũi Họa Viễn Cực trở nên âm trầm vô cùng, Tôn Khiết ngồi cạnh cũng nhíu chặt mày liễu. Không thấy vợ lên tiếng, lão tức giận quát:

- Tại sao nàng lại nói vậy? Không thể để Y Y rời đi được. Công sức suốt bao nhiêu năm, không thể vì một chút biến cố này mà từ bỏ.

Tôn Khiết nghe vậy thì bình tĩnh nói:

- Việc này tôi đương nhiên biết, không cần ông phải to tiếng như vậy. Nhưng lão thử nghĩ xem, nếu Y Y không tự nguyện tham gia nghi thức, không cố gắng tu luyện đạt tới Vương Hậu thì có thúc ép, ngăn cấm thế nào cũng không được.

Đôi mày kiếm siết chặt lại làm gương mặt hắn trở lên lạnh lùng, Họa Viễn Cực nghiến răng nói:



- Cho nó dùng Vương Đan.

- Ông… Làm như vậy xác suất để nghi thức thành công sẽ giảm đi, sức mạnh bảo kiếm cũng sẽ không được hoàn mỹ.

Tôn Khiết nghe chồng nói thì giật mình, lắc đầu phản đối.

- Không làm vậy thì bà nghĩ xem, bà cũng biết Y Y chỉ sống được chưa tới 3 tháng nữa, thời gian gấp như vậy sao nó có thể đột phá lên Vương Hậu được? Chưa kể hiện tại tên nhãi kia nói có cách chữa trị quái bệnh cho nó, nó sẽ chịu đi ngồi đó chờ c·hết sao?

- Nó … nếu chữa khỏi bệnh nó cũng nhất định sẽ giúp chúng ta hoàn thành nghi thức.

Thấy vợ còn có suy nghĩ như vậy, Họa Viễn Cực suýt nữa nổi điên, lão hất sạch đồ đạc trên bàn xuống làm chúng vỡ vụn, tròng mắt trợn lên đỏ quạch:

- Đàn bà ngu ngốc. Có ai khỏe mạnh lại muốn đi tìm c·hết. Y Y muốn tham gia cái nghi thức đó chính là vì nó nghĩ thời gian của mình chẳng còn bao nhiêu, nghĩ tới tình cảm gia đình mà chúng ta tạo ra nên mới muốn dùng sinh mệnh báo đáp. Nếu quả thực giờ nó khỏe mạnh, trước mặt nó chúng ta sao dám bắt nó đi c·hết?

Khốn kiếp, chung quy lại cũng vì cái điều kiện khốn nạn kia, làm gì có cái nghi thức nào lại cần phải cả tâm hồn và thể xác của vật dẫn đều tự nguyện dâng lên mới có thể thực hiện được?

Tìm và đào tạo một tên cấp độ Vương Hậu, Quốc Vương đã là cực khó vì không chỉ cần cung cấp một lượng tài nguyên khổng lồ mà còn phải có tố chất bẩm sinh thiên tài, thêm việc sinh vào lúc Bát Tự toàn âm lại càng hi hữu, muốn kẻ đó tình nguyện chịu c·hết thì lại càng là chuyện viễn tưởng.

Vốn ta cũng không nghĩ nhiều, nhưng cơ hội sống sót sau Đại t·hảm h·ọa đột nhiên xuất hiện, suốt bao năm kì vọng, bồi đắp, tẩy não đã gần tới lúc thu hoạch. Nhưng đúng là người tính không bằng trời tính, chỉ còn cách thành công một chút nữa thôi, vậy mà căn bệnh quái ác kia lại khiến mọi việc bên bờ vực sụp đổ.

Ta không cam tâm! Ta không cam tâm!

Đúng vậy, Vương Đan, phải tìm cách cho nó uống Vương Đan, mặc dù sẽ hao tốn tất cả tiềm lực của nó, nhưng người sắp c·hết rồi có tiềm lực cũng vô dụng. Mặc dù dùng đan dược cưỡng ép đột phá sẽ gây ra tinh – khí – thần hao tổn, làm xác suất thành công giảm đi, sức mạnh Thần Kiếm cũng không được hoàn mĩ, nhưng chỉ cần khéo léo một chút vẫn có nhiều khả năng sống sót vượt qua Đại t·hảm h·ọa.

Tôn Khiết thở dài, nói bà không yêu quý con bé là không đúng, nhưng đem ra so với tính mạng thì một đứa con nhặt về thì có bao nhiêu tình cảm?

“Thôi kệ đi!”

Tôn Khiết vươn tay vào khoảng không trước mặt làm nó đột nhiên giao động rồi lấy ra một bình ngọc màu hồng nhạt, trong đầu thì nhanh chóng nghĩ ra một cái cớ hợp lý để giữ con bé ở lại.





Ngồi trong gian phòng được vợ chồng Họa Viễn Cực sắp xếp, Dương Tuấn Vũ đăm chiêu gõ lên mặt bàn, đối diện với hắn là lão Yon đang lim dim thưởng thức vị trà trên đỉnh Thiên Sơn U Minh.

Từ khi vào phòng, hắn và Triệu Cơ đã kiểm tra xem nơi này có bị theo dõi hay không nhưng có lẽ Họa Viễn Cực còn chưa sơ suất tới mức đó. Dù khả năng nghe lén, nhìn lén giỏi tới mấy thì cũng không có khả năng qua được đôi mắt của lão Yon. Nếu để lão biết mình bị người ta giá·m s·át thì nhất định sẽ tức giận, mà việc này sẽ ảnh hưởng tới tinh thần bạn bè cố hữu bao năm.

Ngươi mời bạn tới nhà chơi mà lại cho người theo dõi thì có ai vui vẻ được? Đấy còn coi nhau là bạn bè sao?

Ngồi một lúc thấy tâm trạng kẻ này lúc lên lúc xuống, khi nhíu mày, lúc trầm tư làm không khí xung quanh quá mức u uất. Không chịu được nữa, lão lên tiếng:

- Có gì cần giúp cứ nói, xem ta có thể làm gì cho cậu không?

Thực ra không cần lão lên tiếng Dương Tuấn Vũ cũng định hỏi ý kiến của lão rồi. Dù biết ai cũng có mục đích riêng của mình, Yon giúp hắn cũng có mục đích, nhưng ít nhất hiện tại thực lực bản thân chưa đủ, hắn vẫn phải dựa vào lão, dựa vào Thập Giới.

Mặc dù người ngoài đồn thổi Liên Minh là tổ chức chói mắt nhất, mạnh mẽ nhất ở Zero, nhưng nhìn vào thái độ của Họa Viễn Cực và Tôn Khiết đối với lão Yon, xem xét năng lực các bên, hắn nhận thấy Thập Giới không hề thua kém Liên Minh bao nhiêu. Liên Minh có hai vị Đế, Thập Giới cũng có Yon và Mad. Cứ nhìn sự so kè âm thầm của hai vị Vương đứng đầu Thập Giới này thì đủ biết sức mạnh họ không thua kém nhau bao nhiêu.

Liên Minh có rất nhiều q·uân đ·ội tinh nhuệ, nhưng Thập Giới cũng chẳng ít hơn. Mặc dù quân chính quy tập hợp bảo vệ trên đỉnh Thập Giới chỉ khoảng một ngàn, nhưng bản thân mỗi vị Vương đều có đội quân và lãnh địa của riêng mình. Một khi cần thiết tập trung lại thì e rằng con số cũng ngang hàng với Liên Minh Công Hội chứ chẳng chơi.

Cân nhắc một chút, hắn lên tiếng:

- Trong này nhất định có âm mưu, bọn họ muốn kéo dài thời gian để nghĩ cách giữ cô ấy lại.

Yon vuốt râu cười:

- Điều này là chắc chắn, miếng thịt rõ ràng tới miệng lại để cậu c·ướp đi dễ dàng vậy sao?

- Tính cách Họa Y rất dễ mềm lòng, nhất là với người mà cô ấy coi là thân thích, e rằng mục đích của chúng có khả năng thành công rất cao.

Chẳng qua thời gian còn lại của nàng quá ít, không đủ để có thể đột phá lên cảnh giới cần thiết… Không lẽ bọn chúng muốn cưỡng ép nàng đột phá.

Gân xanh trên trán hắn nổi lên, nếu quả thực như vậy thì hắn phải làm sao?

“Khuyên nàng rời đi? Chỉ sợ không được. Bắt cóc nàng? Giữa căn cứ địch, lại luôn bị nhìn chằm chằm vào thì b·ắt c·óc thế nào được? ...”

Dương Tuấn Vũ vò đầu bứt tai, càng nghĩ càng bế tắc. Nhìn thấy người mình yêu thương đã m·ất t·ích bao nhiêu năm hiện đang ở ngay trước mặt, biết nàng bị tính kế vậy mà lại không thể mang nàng rời đi, đây quả thực là sự t·ra t·ấn vô cùng tàn khốc đối với hắn.