Vạn Biến Hư Ảo - Chương 136
topicVạn Biến Hư Ảo - Chương 136 :Thuyết Phục
  Chương 136: Thuyết Phục
Nói thì bao giờ cũng dễ hơn làm, việc đưa Họa Y rời khỏi Zero sẽ gặp phải rất nhiều trở ngại, mà những trở ngại đó không chỉ tới từ Liên Minh, hai vị thủ lĩnh cấp Đế, mà còn tới từ chính bản thân cô.
Họa Y tạm thời không phản đối những gì hắn kể cho cô, nhưng cũng chưa hẳn đã chấp nhận quá khứ đó. Làm sao cô có thể hoàn toàn tin tưởng một câu chuyện từ miệng một người nói ra?
Dương Tuấn Vũ cũng biết không nên quá gấp gáp, trí nhớ không thể trong một thời một khắc mà quay trở lại được. Chưa kể tới ơn cứu mạng, chăm sóc và bảo vệ của Liên Minh khiến hắn không muốn đắc tội hay gây hiềm khích gì với tổ chức khổng lồ này. Nhưng, một khi đã gặp cô rồi, muốn bảo hắn rời đi thì làm sao hắn chịu được?
Suy nghĩ một hồi, hắn quyết định thử đi nói chuyện với cha mẹ Họa Y. Nếu họ thực sự yêu thương con gái, thì chắc hẳn sẽ cho phép cô rời đi để chữa bệnh n·an y· trong người. Dương Tuấn Vũ hiện tại cũng chỉ biết dựa vào cái cớ này mà thôi.
- Minh Châu, anh sẽ đi cùng em.
- Đi cùng tôi? Đi đâu?
Họa Y nhìn thấy sự quyết tâm rất lớn trong ánh mắt của hắn thì nỗi nghi ngờ trong lòng cũng giảm đi. Theo như hắn nói, hắn là bạn trai gì đó của mình, mình đã vì hắn mà đỡ ba viên đạn, là người mà cả đời này hắn không thể quên. Họa Y không nghĩ rằng sau khi gặp người này, nói rõ mọi chuyện càng làm cô cảm thấy rối bời.
- Đi tới Liên Minh, gặp cha mẹ em.
- Anh định kể cho họ nghe về câu chuyện kia?
Dương Tuấn Vũ lắc đầu:
- Không cần thiết, hiện giờ anh biết có một người có thể giúp em chữa khỏi căn bệnh kì quái này, nhưng người đó không sống ở Zero mà ở thế giới bên ngoài.
- Anh … ý anh nói là sẽ xin cha mẹ cho tôi rời đi chữa bệnh?
- Đúng thế!
- Anh … Chỉ sợ không được…
Họa Y dù sao cũng là cô gái trẻ, sinh mệnh ai chẳng quý trọng, vốn nghĩ mình chẳng thể sống được bao lâu nữa nên mới nghĩ cách hi sinh tính mạng để giúp cha mẹ hoàn thành tâm nguyện. Nhưng giờ đây, đột nhiên biết được có cách chữa trị bệnh tật, cô đương nhiên rất vui mừng. Tuy vậy, lời hứa với cha mẹ sẽ không thực hiện được rồi. Họa Y cảm thấy vừa hi vọng, vừa áy náy.
Dương Tuấn Vũ khẽ cười, bàn tay không tự chủ vuốt ve gò má mịn màng của cô:
- Không có gì là không thể. Bất kể họ có đồng ý hay không anh cũng sẽ đưa em đi chữa bệnh. Minh Châu, anh đã để mất em một lần, tuyệt đối không thể mất em thêm lần thứ hai. Lúc trước em đã giành lại cho anh sinh mệnh này, hiện tại hãy để cho anh giúp em khỏe lại. Được chứ?
Họa Y ngây ngốc nhìn vào gương mặt anh tuấn ấy, từ ánh mắt dịu dàng của người đàn ông này, chẳng hiểu sao cô thấy bản thân không nên từ chối, bất giác gật đầu.
- Ngoan lắm.
Dương Tuấn Vũ cười hạnh phúc, Họa Y chợt thấy tim mình đập sao quá nhanh, tới khi đôi môi bỗng nóng ấm, cô mới giật mình tỉnh lại, gương mặt đỏ bừng. Không để cho cô kịp phản ứng, bờ môi kia lại tách ra, hắn quay người đứng dậy rồi nói:
- Em ở đây đợi anh một lát. Nhớ phải đợi anh về đấy!
Nói xong hắn mở cửa phòng rời đi, những cao thủ Liên Minh dù rất nghi hoặc nhưng cũng không ngăn cản, nghiêm túc đứng đợi lệnh của công chúa.
Họa Y mất một lúc mới tỉnh táo, cô để mọi người tạm thời về phòng nghỉ ngơi, còn bản thân thì ngồi xuống bàn, nhìn vào ly trà do tên kia để lại, trong đầu suy nghĩ vẩn vơ.
Dương Tuấn Vũ không muốn Họa Y đợi lâu, vừa ra khỏi quán trọ thì lập tức dùng tốc độ nhanh nhất leo l·ên đ·ỉnh núi.
- Vũ Vương!
- Vũ Vương! Ngài khỏe?
Hai hàng binh lính gác cửa có ánh mắt khá tốt, đã một thời gian dài mấy năm không gặp nhưng vẫn nhận ra được Dương Tuấn Vũ.
Nhìn thấy đám người hành lễ, Dương Tuấn Vũ vẫn lao đi với tốc độ nhanh, trên đường chỉ để lại tàn ảnh, vang vang trong gió còn quanh quẩn thanh âm của hắn:
- Các ngươi cứ tiếp tục làm việc đi!
- Vũ Vương lại mạnh hơn rồi.
Đám lính gác thoáng chốc kinh ngạc rồi lại lắc đầu cảm thán. Người này lúc mới tới đây sức mạnh còn yếu hơn bọn họ, nhưng hiện tại đã cách xa tất cả một vạn tám nghìn dặm rồi. Không hổ danh là người được ngài Yon đích thân lựa chọn.
Tiến vào trong Đại điện, ngoài lúc có tình hình quan trọng cần tổ chức hội nghị, bình thường nơi này chỉ có lão Yon ở. Theo lão nói thì lão đã tự coi mình là một người trông coi, quét dọn nơi này rồi.
Vương Cung Thánh Đường rộng lớn thật đấy nhưng chẳng ai tranh với lão, bởi vì nơi này ngoài mấy đồ nghi lễ, tế cúng thì chẳng thể so sánh được với sự xa hoa, tiện nghi tại các lâu đài của mỗi vị Vương được. Cho nên, việc Yon coi nơi này là “cái ổ” của mình thì cũng chẳng ai dám lên tiếng dị nghị.
Bước vội vào Thánh Đường, Dương Tuấn Vũ còn chưa kịp nói thì đã nghe thấy lão Yon thở dài:
- Vậy là cậu đã quyết định rồi?
Dương Tuấn Vũ hơi ngạc nhiên vì thái độ của lão, chẳng lẽ ông ta biết hắn nghĩ gì?
Yon không thấy Dương Tuấn Vũ trả lời cũng không giận, ngồi trên vương tọa của mình, vuốt ve chòm râu bạc trắng, lão nói:
- Nhìn vẻ mặt của cậu hẳn là đã biết cô bé đó có bệnh nặng.
- Đúng vậy, nhưng tôi nghĩ mình sẽ chữa được.
- Ồ.
Yon khá ngạc nhiên vì đáp án của hắn. Vốn nghĩ rằng sẽ lên tiếng khuyên nhủ nam nhân phải biết nâng được buông được, nhưng lời này đành nuốt lại vào bụng.
- Nói vậy cậu có Tử Tâm?
- Tử Tâm? Coi như là vậy.
Dương Tuấn Vũ nghe vậy thì gật đầu cho có, theo hắn nghĩ đây là một tên gọi khác của Mộc Linh.
Thực ra, bản thân hắn cũng không nắm chắc Rivi có thể chữa trị cho Minh Châu hay không, nhưng sự tổn hại sinh mệnh lực của Họa Y khá giống với thương thế của Iris ngày trước, nên nhiều khả năng sẽ chữa trị được.
Yon kinh ngạc nhưng cũng không truy hỏi, mỗi người đều có bí mật của riêng mình, nghĩ về việc Dương Tuấn Vũ vội vàng chạy tới đây gặp mình, lão đại khái đoán ra được một chút.
- Nói vậy cậu tới đây là vì muốn ta đi một chuyến tới Liên Minh Công Hội?
- Đúng!
- Ta có điều kiện.
Dương Tuấn Vũ biết việc này chắc chắn không thể hoàn thành đơn giản như vậy, nhưng thời gian không có nhiều, mặc kệ điều kiện gì hắn cũng chấp nhận.
- Ngài nói đi!
- Ha ha. Yên tâm, ta không bắt cậu làm gì trái với lương tâm đâu. Chỉ là dường như cậu muốn mang con bé ấy rời khỏi Zero này, nhưng cậu biết rồi đó, ta tìm mọi cách đưa cậu tới đây để mong cậu sẽ giúp chúng tôi đương đầu với sóng gió ngập trời trong tương lai. Ta chỉ cần cậu lập lời thề, khi Zero xảy ra t·hảm h·ọa, cậu phải tận lực giúp đỡ.
- Được! Tôi sẽ lập lời thề.
Dương Tuấn Vũ biết mình bị lợi dụng nhưng không giận, ai làm gì chẳng có mục đích. Yon muốn bảo tồn cơ nghiệp ngàn năm, giúp Zero chống đỡ được với t·hảm k·ịch, còn hắn, hắn muốn bảo vệ gia đình, bảo vệ người thân, giúp họ có một cuộc sống tốt nhất.
Sau khi hắn lập lời thề với trời, Yon gật đầu đứng dậy.
- Ta cũng không dám chắc mình có thể khuyên nhủ hai người kia cho con họ đi theo ngươi không.
- Nếu họ chấp nhận tin tưởng vào tôi thì tốt. Nếu không dù phải trả bất cứ giá nào tôi cũng phải mang Họa Y đi. Bệnh tình cô ấy không còn bao nhiêu thời gian, e rằng chỉ còn chưa tới 3 tháng.
Yon đã tự mình kiểm tra sức khỏe của cô gái đó nên biết phán đoán của Dương Tuấn Vũ là chính xác. Lão cũng khá tin tưởng mình sẽ thuyết phục được hai người bạn, vì dù sao bọn họ đều rất yêu thương con bé, nếu có cách chữa sợ rằng còn hối thúc mau mau rời đi ấy chứ.
Dương Tuấn Vũ mời Yon đi, một phần là để lời nói của mình có trọng lượng hơn, vì dù sao bối phận bọn họ vẫn cao hơn hắn rất nhiều, hai là nếu chẳng may có khúc mắc gì, lão Yon sẽ đứng ra giảng hòa, hắn cũng không quá thiệt thòi. Và thậm chí, trường hợp xấu nhất, hai bên xảy ra xung đột, hắn tin lão Yon sẽ bảo vệ hắn rời đi.
Dương Tuấn Vũ quay lại với Yon làm Họa Y hơi bất ngờ, nhưng rồi cũng không hỏi nhiều, cô biết hắn muốn tìm ai đó có thể giúp hắn thuyết phục cha mẹ cho mình rời Zero. Mà cha mẹ cô rất tôn trọng vị tiền bối này nên cơ hội thành công sẽ nhiều hơn không ít.
Nhóm người nhanh chóng lên đường, đám cao thủ Liên Minh thấy có thêm hai người đi theo thì chỉ nghĩ chuyến đi tới Tà phái này vốn là để mời bọn họ về Liên Minh làm khách, bởi vì dù sao họ cũng không biết trong mật thư viết cái gì.
 Nói thì bao giờ cũng dễ hơn làm, việc đưa Họa Y rời khỏi Zero sẽ gặp phải rất nhiều trở ngại, mà những trở ngại đó không chỉ tới từ Liên Minh, hai vị thủ lĩnh cấp Đế, mà còn tới từ chính bản thân cô.
Họa Y tạm thời không phản đối những gì hắn kể cho cô, nhưng cũng chưa hẳn đã chấp nhận quá khứ đó. Làm sao cô có thể hoàn toàn tin tưởng một câu chuyện từ miệng một người nói ra?
Dương Tuấn Vũ cũng biết không nên quá gấp gáp, trí nhớ không thể trong một thời một khắc mà quay trở lại được. Chưa kể tới ơn cứu mạng, chăm sóc và bảo vệ của Liên Minh khiến hắn không muốn đắc tội hay gây hiềm khích gì với tổ chức khổng lồ này. Nhưng, một khi đã gặp cô rồi, muốn bảo hắn rời đi thì làm sao hắn chịu được?
Suy nghĩ một hồi, hắn quyết định thử đi nói chuyện với cha mẹ Họa Y. Nếu họ thực sự yêu thương con gái, thì chắc hẳn sẽ cho phép cô rời đi để chữa bệnh n·an y· trong người. Dương Tuấn Vũ hiện tại cũng chỉ biết dựa vào cái cớ này mà thôi.
- Minh Châu, anh sẽ đi cùng em.
- Đi cùng tôi? Đi đâu?
Họa Y nhìn thấy sự quyết tâm rất lớn trong ánh mắt của hắn thì nỗi nghi ngờ trong lòng cũng giảm đi. Theo như hắn nói, hắn là bạn trai gì đó của mình, mình đã vì hắn mà đỡ ba viên đạn, là người mà cả đời này hắn không thể quên. Họa Y không nghĩ rằng sau khi gặp người này, nói rõ mọi chuyện càng làm cô cảm thấy rối bời.
- Đi tới Liên Minh, gặp cha mẹ em.
- Anh định kể cho họ nghe về câu chuyện kia?
Dương Tuấn Vũ lắc đầu:
- Không cần thiết, hiện giờ anh biết có một người có thể giúp em chữa khỏi căn bệnh kì quái này, nhưng người đó không sống ở Zero mà ở thế giới bên ngoài.
- Anh … ý anh nói là sẽ xin cha mẹ cho tôi rời đi chữa bệnh?
- Đúng thế!
- Anh … Chỉ sợ không được…
Họa Y dù sao cũng là cô gái trẻ, sinh mệnh ai chẳng quý trọng, vốn nghĩ mình chẳng thể sống được bao lâu nữa nên mới nghĩ cách hi sinh tính mạng để giúp cha mẹ hoàn thành tâm nguyện. Nhưng giờ đây, đột nhiên biết được có cách chữa trị bệnh tật, cô đương nhiên rất vui mừng. Tuy vậy, lời hứa với cha mẹ sẽ không thực hiện được rồi. Họa Y cảm thấy vừa hi vọng, vừa áy náy.
Dương Tuấn Vũ khẽ cười, bàn tay không tự chủ vuốt ve gò má mịn màng của cô:
- Không có gì là không thể. Bất kể họ có đồng ý hay không anh cũng sẽ đưa em đi chữa bệnh. Minh Châu, anh đã để mất em một lần, tuyệt đối không thể mất em thêm lần thứ hai. Lúc trước em đã giành lại cho anh sinh mệnh này, hiện tại hãy để cho anh giúp em khỏe lại. Được chứ?
Họa Y ngây ngốc nhìn vào gương mặt anh tuấn ấy, từ ánh mắt dịu dàng của người đàn ông này, chẳng hiểu sao cô thấy bản thân không nên từ chối, bất giác gật đầu.
- Ngoan lắm.
Dương Tuấn Vũ cười hạnh phúc, Họa Y chợt thấy tim mình đập sao quá nhanh, tới khi đôi môi bỗng nóng ấm, cô mới giật mình tỉnh lại, gương mặt đỏ bừng. Không để cho cô kịp phản ứng, bờ môi kia lại tách ra, hắn quay người đứng dậy rồi nói:
- Em ở đây đợi anh một lát. Nhớ phải đợi anh về đấy!
Nói xong hắn mở cửa phòng rời đi, những cao thủ Liên Minh dù rất nghi hoặc nhưng cũng không ngăn cản, nghiêm túc đứng đợi lệnh của công chúa.
Họa Y mất một lúc mới tỉnh táo, cô để mọi người tạm thời về phòng nghỉ ngơi, còn bản thân thì ngồi xuống bàn, nhìn vào ly trà do tên kia để lại, trong đầu suy nghĩ vẩn vơ.
Dương Tuấn Vũ không muốn Họa Y đợi lâu, vừa ra khỏi quán trọ thì lập tức dùng tốc độ nhanh nhất leo l·ên đ·ỉnh núi.
- Vũ Vương!
- Vũ Vương! Ngài khỏe?
Hai hàng binh lính gác cửa có ánh mắt khá tốt, đã một thời gian dài mấy năm không gặp nhưng vẫn nhận ra được Dương Tuấn Vũ.
Nhìn thấy đám người hành lễ, Dương Tuấn Vũ vẫn lao đi với tốc độ nhanh, trên đường chỉ để lại tàn ảnh, vang vang trong gió còn quanh quẩn thanh âm của hắn:
- Các ngươi cứ tiếp tục làm việc đi!
- Vũ Vương lại mạnh hơn rồi.
Đám lính gác thoáng chốc kinh ngạc rồi lại lắc đầu cảm thán. Người này lúc mới tới đây sức mạnh còn yếu hơn bọn họ, nhưng hiện tại đã cách xa tất cả một vạn tám nghìn dặm rồi. Không hổ danh là người được ngài Yon đích thân lựa chọn.
Tiến vào trong Đại điện, ngoài lúc có tình hình quan trọng cần tổ chức hội nghị, bình thường nơi này chỉ có lão Yon ở. Theo lão nói thì lão đã tự coi mình là một người trông coi, quét dọn nơi này rồi.
Vương Cung Thánh Đường rộng lớn thật đấy nhưng chẳng ai tranh với lão, bởi vì nơi này ngoài mấy đồ nghi lễ, tế cúng thì chẳng thể so sánh được với sự xa hoa, tiện nghi tại các lâu đài của mỗi vị Vương được. Cho nên, việc Yon coi nơi này là “cái ổ” của mình thì cũng chẳng ai dám lên tiếng dị nghị.
Bước vội vào Thánh Đường, Dương Tuấn Vũ còn chưa kịp nói thì đã nghe thấy lão Yon thở dài:
- Vậy là cậu đã quyết định rồi?
Dương Tuấn Vũ hơi ngạc nhiên vì thái độ của lão, chẳng lẽ ông ta biết hắn nghĩ gì?
Yon không thấy Dương Tuấn Vũ trả lời cũng không giận, ngồi trên vương tọa của mình, vuốt ve chòm râu bạc trắng, lão nói:
- Nhìn vẻ mặt của cậu hẳn là đã biết cô bé đó có bệnh nặng.
- Đúng vậy, nhưng tôi nghĩ mình sẽ chữa được.
- Ồ.
Yon khá ngạc nhiên vì đáp án của hắn. Vốn nghĩ rằng sẽ lên tiếng khuyên nhủ nam nhân phải biết nâng được buông được, nhưng lời này đành nuốt lại vào bụng.
- Nói vậy cậu có Tử Tâm?
- Tử Tâm? Coi như là vậy.
Dương Tuấn Vũ nghe vậy thì gật đầu cho có, theo hắn nghĩ đây là một tên gọi khác của Mộc Linh.
Thực ra, bản thân hắn cũng không nắm chắc Rivi có thể chữa trị cho Minh Châu hay không, nhưng sự tổn hại sinh mệnh lực của Họa Y khá giống với thương thế của Iris ngày trước, nên nhiều khả năng sẽ chữa trị được.
Yon kinh ngạc nhưng cũng không truy hỏi, mỗi người đều có bí mật của riêng mình, nghĩ về việc Dương Tuấn Vũ vội vàng chạy tới đây gặp mình, lão đại khái đoán ra được một chút.
- Nói vậy cậu tới đây là vì muốn ta đi một chuyến tới Liên Minh Công Hội?
- Đúng!
- Ta có điều kiện.
Dương Tuấn Vũ biết việc này chắc chắn không thể hoàn thành đơn giản như vậy, nhưng thời gian không có nhiều, mặc kệ điều kiện gì hắn cũng chấp nhận.
- Ngài nói đi!
- Ha ha. Yên tâm, ta không bắt cậu làm gì trái với lương tâm đâu. Chỉ là dường như cậu muốn mang con bé ấy rời khỏi Zero này, nhưng cậu biết rồi đó, ta tìm mọi cách đưa cậu tới đây để mong cậu sẽ giúp chúng tôi đương đầu với sóng gió ngập trời trong tương lai. Ta chỉ cần cậu lập lời thề, khi Zero xảy ra t·hảm h·ọa, cậu phải tận lực giúp đỡ.
- Được! Tôi sẽ lập lời thề.
Dương Tuấn Vũ biết mình bị lợi dụng nhưng không giận, ai làm gì chẳng có mục đích. Yon muốn bảo tồn cơ nghiệp ngàn năm, giúp Zero chống đỡ được với t·hảm k·ịch, còn hắn, hắn muốn bảo vệ gia đình, bảo vệ người thân, giúp họ có một cuộc sống tốt nhất.
Sau khi hắn lập lời thề với trời, Yon gật đầu đứng dậy.
- Ta cũng không dám chắc mình có thể khuyên nhủ hai người kia cho con họ đi theo ngươi không.
- Nếu họ chấp nhận tin tưởng vào tôi thì tốt. Nếu không dù phải trả bất cứ giá nào tôi cũng phải mang Họa Y đi. Bệnh tình cô ấy không còn bao nhiêu thời gian, e rằng chỉ còn chưa tới 3 tháng.
Yon đã tự mình kiểm tra sức khỏe của cô gái đó nên biết phán đoán của Dương Tuấn Vũ là chính xác. Lão cũng khá tin tưởng mình sẽ thuyết phục được hai người bạn, vì dù sao bọn họ đều rất yêu thương con bé, nếu có cách chữa sợ rằng còn hối thúc mau mau rời đi ấy chứ.
Dương Tuấn Vũ mời Yon đi, một phần là để lời nói của mình có trọng lượng hơn, vì dù sao bối phận bọn họ vẫn cao hơn hắn rất nhiều, hai là nếu chẳng may có khúc mắc gì, lão Yon sẽ đứng ra giảng hòa, hắn cũng không quá thiệt thòi. Và thậm chí, trường hợp xấu nhất, hai bên xảy ra xung đột, hắn tin lão Yon sẽ bảo vệ hắn rời đi.
Dương Tuấn Vũ quay lại với Yon làm Họa Y hơi bất ngờ, nhưng rồi cũng không hỏi nhiều, cô biết hắn muốn tìm ai đó có thể giúp hắn thuyết phục cha mẹ cho mình rời Zero. Mà cha mẹ cô rất tôn trọng vị tiền bối này nên cơ hội thành công sẽ nhiều hơn không ít.
Nhóm người nhanh chóng lên đường, đám cao thủ Liên Minh thấy có thêm hai người đi theo thì chỉ nghĩ chuyến đi tới Tà phái này vốn là để mời bọn họ về Liên Minh làm khách, bởi vì dù sao họ cũng không biết trong mật thư viết cái gì.
 
  
  
  
  
  
  
  
  
  
  
  
 