Người Bình Thường Nhưng Cải Trang A Truyện Tranh ABO - Chương 238

topic

Người Bình Thường Nhưng Cải Trang A Truyện Tranh ABO - Chương 238 :

——

Thế giới truyện tranh – 11:59.

Thời gian nghỉ ngơi đã đủ lâu. Thời điểm tập hợp là 12 giờ trưa.

Nhưng trước 12 giờ, ngoài trừ Tần Túc ra, toàn bộ học sinh ban 6 đã ở quảng trường.Người đuổi, người chạy rượt nhau đến mấy vòng.

Đùa là đùa vậy thôi.Tuy rằng thỉnh thoảng Tần Túc dịu dàng, ấm áp là thế.Nhưng bọn họ cũng chẳng ai dám phản kháng.

Vì thế trước khi Tần Túc tới, ban 6 đã tập hợp chỉnh tề.

Anh từ phi thuyền đi ra, ánh mắt theo thói quen quét nhanh một lượt địa hình.Rồi gửi kế hoạch phân công mà mình đã soạn sẵn từ tháng trước vào kênh liên lạc của lớp.

Quang não trên tay từng người đồng loạt rung lên.Bọn họ giao diện, xem lệnh điều phối mới được gửi đến.

Trong lúc mọi người đang đọc tin tức, Tần Túc thao tác đưa các chiến hạm đã nạp đầy năng lượng bay lên vị trí chờ sẵn.

Khoảng vài phút sau, chắc rằng mọi người đã xem xong, anh lại lên tiếng:

“Đã xem rõ hết chưa? Theo phân công, từng người mang trang bị lên chiến hạm.”

“Rõ!”

Mặc kệ đã xem xong hay chưa, lời này gần như trở thành phản xạ bản năng mỗi khi ban 6 đối diện với Tần Túc.

“Giải tán.”

Tần Túc dẫn đầu đi về hướng khu không gian dành cho sinh vật sống.

Theo kết quả kiểm tra, lượng vận động của anh vẫn chưa đạt tiêu chuẩn.Ảnh hưởng từ việc sử dụng tin tức tố trước đó chưa hoàn toàn được loại bỏ.

Anh cần tiếp tục rèn luyện để khôi phục thể trạng.

Là lớp trưởng, Tần Túc đương nhiên phải làm gương.

Không thể để các bạn học thì bận rộn còn mình thì đứng nhàn nhã.Như vậy sao xứng đáng làm người dẫn đầu?

Cả ban 6 bước chân nhanh chóng theo sau Tần Túc.Càng đến gần, càng chẳng ai nói lời nào.

Khí thế lạnh lẽo, nghiêm túc của Tần Túc khiến bầu không khí xung quanh không tự giác mà yên tĩnh.

Ở hàng cuối cùng, vì Tần Túc không nghe thấy mấy học sinh liền thì thầm to nhỏ:

“Dạo gần đây dùng tới chẳng bao nhiêu vũ khí, hôm nay lại đột ngột kích hoạt. Cảm giác như sắp có một trận chiến ác liệt.”

“Chúng ta lúc mô phỏng thực chiến, ngoài Xích Cánh Trĩ Quạ, Abia Đom Đóm, Cự Phệ Nhuyễn Trùng, thì chỉ còn Dobot Trùng với Lasbit Trùng thôi…”

Người nói chuyện liên tiếp liệt kê. 

“Vậy hôm nay, chúng nó đứa nào sẽ ‘may mắn’ đây?”

“Bất kể là loài nào, tuyệt đối không phải Lasbit Trùng.”

“Đồng ý.Cho dù bỏ qua việc chở sinh vật sống, biến toàn bộ không gian thành khoang chứa vũ khí.Thì số lượng vũ khí trên phi thuyền cộng lại vẫn chưa đủ để đánh Lasbit trùng.”

Lasbit trùng có tốc độ ký sinh cực nhanh.Gần như trong nháy mắt đã chui thẳng vào da thịt.

Trang phục chiến đấu của bọn họ vốn không được thiết kế để đối phó với loại sinh vật này. 

Trong khi mấy trận chiến vừa qua, nhiều bộ đồ tác chiến đã xuất hiện vết rách.Việc bị ký sinh càng dễ xảy ra hơn.

Mỗi ổ Lasbit trùng đều có một con trùng vương, chịu trách nhiệm sinh sản và điều khiển bầy.

Số lượng trong một ổ nhiều đến mức khó tưởng tượng.Để tiêu diệt hoàn toàn, cần trải qua oanh tạc dài lâu:

Đầu tiên giết sạch các cá thể Lasbit trưởng thành.Đảm bảo không còn trùng nào trốn thoát.

Sau đó đánh sập toàn bộ hang ổ, tiêu diệt trùng vương cùng ấu trùng còn chưa kịp nở trong bụng nó.

Chỉ khi đó, một ổ mới được xem là “thanh trừ hoàn tất”.

Chỉ cần còn sót lại một con Lasbit trùng, hậu quả sau khi bị nó ký sinh sẽ vô cùng khủng khiếp.

Hình ảnh những binh sĩ Beta từng bị Lasbit ký sinh trong buổi huấn luyện vẫn hằn sâu trong tâm trí bọn họ.Da thịt bị xé rách, thân thể giãy giụa đến biến dạng.

Chỉ cần nhớ lại thôi cũng đủ rùng mình.

“Cũng đúng. Loài này đúng là thứ quá khủng khiếp. Ký sinh nhanh đến mức không hề hay biết.Đến khi nhận ra thì đã muộn.Trời đất xoay chuyển, không còn cách cứu chữa.”

【 Ồ, lần này chắc chắn là Lasbit trùng, không trượt đi đâu được. 】

【 Mấy đứa có từng nghe nói đến ‘miệng quạ đen’ chưa?】

【 Theo kinh nghiệm đọc tiểu thuyết mạng bao năm của tui.Vai phụ mà nói mấy câu kiểu này là y như rằng sắp ứng nghiệm nha. 】

Nửa giờ sau, toàn bộ vũ khí đã được vận chuyển lên các chiến hạm khác nhau.Mỗi học sinh theo đúng phân công, điều khiển chiến hạm của mình rời khỏi điểm quá độ.

Trải qua một tiếng rưỡi phi hành, giọng nói của Tần Túc vang lên trong kênh liên lạc:

“Dừng.”

Khi đến mục tiêu, Tần Túc tiên phong giơ tay ra hiệu “dừng” về phía các chiến hạm phía sau.

Nhìn thấy các chiến hạm đang hạ xuống, Nguyễn Thành Diệp trong mắt hiện lên vui mừng.Khu vực này chỉ có người của ban 6.

Mà trong đó chắc chắn có lớp trưởng Tần Túc.

Thật đúng là “đạp mòn giày sắt chẳng tìm được, nay lại gặp được Tần Túc ở đây”.

Mang theo tâm tình kích động, Nguyễn Thành Diệp hoàn toàn quên mất cơn đau đầu đang âm ỉ. Vùi mình xuống bờ cát, chuẩn bị phục kích.

Khi Tần Túc ra hiệu, toàn bộ các chiến hạm lập tức dừng lại giữa không trung.

Những học sinh ban 6 đứng giữa trời cao nhìn xuống dưới.

Dưới tầm nhìn là một vùng đen đặc, rậm rạp, chằng chịt.Vô số sinh vật dài, mảnh, trơn trượt đang quấn vào nhau, không ngừng uốn lượn.

Chúng tạo thành một “biển trùng” lung tung rối loạn, lông tơ bọn họ liền dựng ngược

Mấy người lúc trước thề thốt cam đoan khẳng định không phải Lasbit trùng: “......”

Phục miệng lưỡi bọn họ, sao lần nào cũng điềm xấu thì linh, còn điềm lành thì chẳng thấy đâu vậy?