Người Bình Thường Nhưng Cải Trang A Truyện Tranh ABO - Chương 237
topicNgười Bình Thường Nhưng Cải Trang A Truyện Tranh ABO - Chương 237 :
......
Cả nhóm phối hợp ăn ý, lời qua tiếng lại khăng khít, không để lộ một kẽ hở nào.
Những học sinh khác ban 7, tuy không có mặt tại hiện trường cũng lần lượt mở miệng.Đều đảm bảo nhân phẩm cho Khâu Vĩnh Ngôn.
“Mà nói đi cũng phải nói lại, vì sao 17 bộ đồ tác chiến của chúng tôi đều có dấu vết ăn mòn.Còn những người khác thì không? Người tiếp xúc với chúng tôi nhiều nhất chẳng phải là cậu à? Lớp trưởng, không lẽ chính cậu làm?”
“Khụ khụ…”
Không muốn để chuyện này bị đẩy đi xa hơn, Phương Mộc Ất ho nhẹ.Cắt lời lời chất vẫn, rồi quay sang Hạ Ôn Viễn.
“Trò Hạ Ôn Viễn à, em có chứng cứ không?”
Giọng Phương Mộc Ất mang vẻ vô cùng bất đắc dĩ.
“Chẳng lẽ toàn bộ ban 7 đều đang bôi nhọ em sao? Dù thế nào, em cũng là lớp trưởng mà.”
Chứng cứ?
Hạ Ôn Viễn nghẹn lời.Cậu ta sao có thể ghi hình lại quá trình chính mình phạm tội chứ.
Nếu thật sự Hạ Ôn Viễn có quay đi nữa.Trong đoạn video đó, mọi người cũng sẽ thấy rõ cậu ta là người ra tay trước.
Chính cậu ta đâm dao vào Khâu Vĩnh Ngôn, sau đó Khâu Vĩnh Ngôn phản kháng lại.Ở góc nhìn của những người khác, phản ứng này là hoàn toàn hợp lý.
“Không có sao?”
Phương Mộc Ất truy hỏi.
Hạ Ôn Viễn im lặng, sắc mặt tối sầm.
【 @Hạ Ôn Viễn, nhìn đi tất cả đều do chính cậu tự chuốc lấy. Trách được ai khác? (biểu cảm đầu chó) 】
【 Cảm giác ban 7 tất cả “sa chân vào bóng tối” rồi. 】
【 Toàn viên phản diện? Hóng đấy. 】
【 “Ôn Thần” – nghiệp đến rồi. 】
“Vậy chắc là em hiểu lầm rồi.”
Phương Mộc Ất nói, thấy Hạ Ôn Viễn không phản bác liền nhân cơ hội dàn xếp.
“Được rồi, xem ra tất cả chỉ là hiểu nhầm. Giờ cũng đã muộn, mọi người giải tán về nghỉ ngơi đi.”
Khâu Vĩnh Ngôn giờ phút này tâm mới lặng yên buông xuống.
Không ngờ giáo viên chủ nhiệm lại đứng về phía mình và các bạn học.Bỏ qua việc cậu dám cãi lệnh lớp trưởng.Từ nội quy mà nói đã có thể bị khai trừ.
Phương Mộc Ất đại diện cho thái độ của trường học.
Theo như tình hình lúc nãy, Hạ Ôn Viễn chột dạ cậu ta không có chứng cứ. Trong khi bọn họ lại đồng lòng, lời khai thống nhất.
Nhà trường lại chẳng có ý định điều tra thêm.Vậy nên Hạ Ôn Viễn chỉ có thể nuốt hận mà im lặng.
Tương tự trong trận thực chiến vừa rồi, việc Hạ Ôn Viễn cố tình làm khó bọn họ.Hay chuyện đồ tác chiến bị tổn hại một cách bất thường.Nhà trường cũng sẽ nhắm mắt làm ngơ.
Bọn họ đôi bên đều tổn thất, không ai được lợi.
Người của ban 7 rời đi, Hạ Ôn Viễn tức giận đến mức bốc hỏa.Cậu ta không hiểu, rốt cuộc đã sai từ đâu.
Hay thật sự lần này cậu ta đã nhìn nhầm?
Cái tên Khâu Vĩnh Ngôn kia bên ngoài thì thô lỗ, mà lại ẩn giấu tâm cơ tinh vi đến thế?
Có thể nhìn thấu cả ý nghĩ trong lòng cậu ta?
——
Thế giới hiện thực, 14:00.
Tần Túc mang theo những vật phẩm thu được từ thế giới truyện tranh, lần lượt giao đến đúng nơi cần gửi.
Sau đó tự mình đến trung tâm kiểm tra toàn thân.
Kết quả xét nghiệm còn cần một khoảng thời gian mới có. Từ Khương Thành lấy mẫu và gửi đi, anh cố nén lại lòng hiếu kỳ.
Nhưng nghĩ mãi đây không phải thế giới truyện tranh, Tần Túc cuối cùng vẫn không nhịn được, mở miệng hỏi bác sĩ:
“Có thể kiểm tra xem đồ tôi đã ăn gần đây, có gây ra ảnh hưởng gì đến cơ thể hay không?”
Bác sĩ khẽ ngẩng đầu:
“Thiếu gia đã ăn gì?”
Trong lòng ông thầm nghĩ, chẳng lẽ đứa nhỏ này ăn phải nấm độc à? Sao lại cẩn thận quá mức thế này?
Tần Túc mở điện thoại, đưa ảnh con Cự Phệ Nhuyễn Trùng.
“Là nó.”
Bác sĩ trung niên đã hơn năm mươi tuổi, theo phản xạ đỡ lại gọng kính đang trượt xuống.Gắng nặn ra một nụ cười lịch sự:
“...... Khoảng cách từ lúc thiếu gia ăn đến bây giờ là bao lâu?”
Tin tốt: Không phải nấm độc.
Tin xấu: Cái thứ khủng khiếp này… thà ăn nấm độc còn đỡ hơn.
“8g 37 phút.”
Khi liên quan đến cơ thể mình, Tần Túc luôn ghi nhớ chính xác.
Bác sĩ trầm ngâm, nói với vẻ thận trọng:
“Căn cứ theo kinh nghiệm, nếu sau từng đó thời gian không xuất hiện triệu chứng như chóng mặt, hoa mắt, buồn nôn, tê liệt tay chân, hay ảo giác… thì thiếu gia có thể yên tâm.Dĩ nhiên, nếu thiếu gia vẫn lo lắng, có thể tiến hành rửa ruột.”
“……”
Khương Thành đứng bên cạnh liếc mắt một cái, chỉ hận không thể tự chọc mù mắt mình.
Đúng là tuổi trẻ tài cao, lá gan cũng lớn.Cái gì cũng dám ăn, cái gì cũng nuốt được.
May mắn không yêu cầu anh ăn cùng.
Tần Túc sau khi ăn thịt Trùng, trong lòng vẫn thấp thỏm lo lắng.Chú ý đến phản ứng của cơ thể và tinh thần.
Xác định không xuất hiện những triệu chứng mà bác sĩ vừa nêu, anh mới gật đầu:
“Không cần đâu.”
Rửa ruột tổn hại cơ thể quá nhiều. Từ đây trở về, anh còn phải đối mặt với Lasbit trùng và điều khiển hàng loạt chiến hạm cùng lúc.
Thể trạng không thể xảy ra vấn đề.
Lời bác sĩ nói nghe như thần dược.Lúc Tần Túc rời đi cảm thấy tâm trạng nhẹ nhõm, khoan khoái.
Lúc này, anh đã hiểu vì sao người nhà của bệnh nhân lại luôn đem hết hy vọng gửi gắm vào từng lời của bác sĩ.