Những Ngày Chơi Đàn Và Nói Lời Yêu Cùng Liszt - Chương 90
topicNhững Ngày Chơi Đàn Và Nói Lời Yêu Cùng Liszt - Chương 90 :
Theo tiếng ngân khe khẽ của một giai điệu ngắn, Charoline khẽ hít vào mùi nước hoa tinh tế trên người Liszt — hương hoa hồng như nở ra một thế giới mộng ảo.
Cô tựa vào vai anh, đôi mắt lim dim nhìn bàn tay phải anh vòng qua người mình, lơ lửng giữa không trung, những ngón tay khẽ cử động. Cỗ xe ngựa lắc lư, khiến cánh tay của người nghệ sĩ dương cầm cũng nhịp lên nhịp xuống theo từng cú xóc, trông chẳng khác nào vị nhạc trưởng đang chỉ huy một dàn giao hưởng vô hình.
Đây là lần đầu tiên Charoline gần gũi trong vòng tay Liszt như vậy, lặng nghe anh khe khẽ ngân nga một khúc nhạc. Giai điệu ấy khiến cô thấy quen quen — hình như đã nghe ở đâu đó, từ rất lâu rồi.
Ngón tay của Liszt nhảy múa trong không khí, còn cô, cô dần tỉnh hẳn, cố moi trong trí nhớ cái giai điệu đang ám ảnh mình.
Cô hơi cử động, vô thức ngồi thẳng dậy. Sự thay đổi nhỏ ấy khiến anh chú ý.
Những ngón tay linh hoạt dừng lại giữa không trung, giai điệu bị cắt ngang, và cùng với nó, cả dòng hồi tưởng cũng đứt quãng.
"Này, đừng dừng lại!" Charoline bật thốt, tay vội nắm lấy bàn tay vừa còn đang "diễn tấu" của Liszt.
Anh im lặng giây lát, rồi bật cười khẽ: "Anh chưa từng biết là em lại khao khát được nắm tay anh đến thế đấy, Charoline."
Giọng nói trầm thấp mang chút ý cười của anh khiến tai cô nóng bừng. Cô vội buông tay ra như chạm phải than nóng, nhưng Liszt nhanh hơn — anh giữ chặt lấy bàn tay cô, đan ngón tay mình vào, đặt cả hai lên đầu gối cô.
Charoline nhìn đôi tay đan xen ấy, ánh mắt chợt lơ đãng.
"Xin lỗi, em yêu, anh đánh thức em à?" Liszt dịu giọng, khẽ hôn lên trán cô.
Không hiểu vì sao, từ khi rời Paris, Charoline lại rất dễ mệt. Nhất là trên xe ngựa — cứ đi được một đoạn, cô lại gối đầu lên vai anh rồi chìm vào giấc ngủ.
Cho dù xe có xóc đến đâu, cô vẫn ngủ rất yên, bình thản như thể thế gian chẳng còn gì đáng bận tâm.
Họ từng cùng nhau đi xa như thế, đến Nohant chẳng hạn — à, lần đó còn có một người khác đi cùng. Anh vẫn nhớ khi ấy cô tràn đầy năng lượng, cầm đàn guitar mà hát suốt chặng đường để xua tan mệt mỏi cho họ.
Liszt thoáng chau mày. Với những chuyến đi dài thế này, anh hơi lo cơ thể cô chịu không nổi. Đợi khi đến Thụy Sĩ, anh sẽ tìm bác sĩ kiểm tra cho cô mới được.
"Nếu em còn ngủ nữa chắc anh hỏng mất thôi." Charoline dụi đầu vào cổ anh, giọng lười nhác. "Thật ra người phải xin lỗi là em, Franz. Không hiểu sao cứ lên xe là buồn ngủ, rồi bỏ mặc anh ngồi đó, áy náy quá."
"Không sao cả," Anh mỉm cười, "Em ngủ ngon trong lòng anh, thật ra anh lại thấy... vui nữa là."
"Nhưng hôm nay sao em tỉnh sớm vậy?"
"Vì tiếng hát của anh chứ sao." Cô nhìn thẳng vào mắt anh, "Em bị đánh thức bởi giọng ngân tuyệt đẹp của Franz."
Anh hơi ngượng, ho khẽ vài tiếng: "Tuyệt đẹp à? Tiểu thư, là tai em có vấn đề hay còn chưa tỉnh hẳn đấy? Em gọi cái điệu này là 'tuyệt đẹp' sao?"
Giọng anh càng lúc càng cao, khiến cô đỏ mặt. Đúng là điệu nhạc ấy có phần mãnh liệt và dồn dập, chẳng liên quan gì đến "tuyệt đẹp" cả.
Phải làm sao khi lỡ nói hớ về âm nhạc — nhất là trước mặt người yêu lại là Liszt cơ chứ?
"Đừng để ý mấy chi tiết nhỏ đó, em mới ngủ dậy mà!" Cô cãi khéo, ra vẻ vô tội, "Quan trọng là anh đã dùng phép thuật đánh thức em đấy!"
"Phép thuật của Franz nhất định là có thật."
Sự nũng nịu đáng yêu ấy khiến tim người nghệ sĩ mềm nhũn. Nếu anh biết dừng lại ở đây thì đã tốt, nhưng tiếc là... anh là Liszt.
"Thôi nào, em yêu, anh trông có giống mấy bà tiên cầm đũa phép trong truyện cổ tích không hả?"
"Franz, anh nhất định phải nói thế à?"
Cô giả vờ giận, mà lại đáng yêu đến mức khiến anh suýt bật cười. Anh nheo mắt nhìn cô, cố tỏ ra nghiêm túc, rồi khẽ "hừm?" một tiếng kéo dài.
Charoline nhịn không nổi nữa, hít sâu một hơi. Được thôi, đã muốn đấu thì đấu.
"Franz yêu dấu của em..."
Giọng cô ngọt ngào như mật khiến anh khẽ rùng mình. Một linh cảm không lành thoáng vụt qua.
"Anh yêu, vậy anh giải thích xem — bàn tay anh vừa rồi đang làm gì thế, hmm?"
"......"
Liszt lập tức cứng người. Anh biết cô sắp lôi chuyện gì ra trêu rồi.
"Tai em thì có thể 'không tốt lắm', nhưng mắt vẫn còn tinh nhé — em thấy anh đang diễn tấu trong không khí phải không, Franz? Cộng thêm tiếng anh ngân nga, rõ ràng là anh đang chơi đàn!"
"......"
"Anh yêu, nhớ lời anh hứa không? Hôm trước ngài Liszt đã nói thế nào nhỉ — 'Charoline, đừng mang vĩ cầm nữa, chúng ta bỏ trốn vì tình yêu, không phải vì âm nhạc!'"
"......"
"Vì anh mà em bỏ cả vĩ cầm, cả guitar, em vứt hết âm nhạc ở lại — chỉ mang theo anh thôi. Thế mà anh, Franz à..."
Giọng cô càng lúc càng có vẻ bi kịch hóa, khiến anh vừa buồn cười vừa bất lực.
"Anh lại lén hẹn hò với âm nh—"
Chữ "nhạc" còn chưa kịp thoát ra thì mọi lời đều bị nuốt gọn trong một nụ hôn nồng cháy. Ban đầu chỉ là muốn bịt miệng cô, nhưng cuối cùng cả hai lại chìm đắm trong hơi thở quấn quýt và những cái chạm run rẩy đầy say mê.
"Anh hối hận rồi, Charoline..."
Môi họ rời nhau, nhưng vẫn kề sát, hơi thở hòa vào nhau, giọng anh khàn đi vì xúc động.
"Hối hận gì vậy, Franz?"
"Hối hận vì từng hứa sẽ rời xa âm nhạc cùng em. Em biết không, ở bên em, anh càng không thể tách khỏi nó. Mới rời Paris vài ngày thôi, đầu anh đã tràn ngập giai điệu."
"Vậy sao?"
"Em là nàng thơ của anh, tình yêu của anh. Chỉ vừa đi ngang Lyon thôi, anh đã nghe thấy khúc Lyon vang lên trong đầu.
Anh cứ lặp lại giai điệu đó mãi, mà không thể để nó trôi đi. Chúa mới biết anh hối hận thế nào khi không mang theo cả giấy nhạc và bút.
Thật ngốc, đúng không? Làm sao anh có thể nghĩ rằng ở bên em mà lại tách rời khỏi âm nhạc chứ. Có lẽ anh chính là kẻ dại dột nhất thế gian này."
Biểu cảm sinh động trên mặt Liszt khiến Charoline bật cười, đến khi anh nói câu đó với vẻ thành thật quá mức, cô không nhịn nổi mà cười to.
"Cứ cười đi, em yêu," Anh khẽ nói, "Ít nhất cũng để anh thấy rằng sự ngu ngốc này còn có ích chút nào đó."
Anh khẽ thở dài, ánh mắt dõi theo khung cảnh đang lùi dần ngoài cửa sổ, bỗng cảm thấy ngay cả nụ hôn ngọt ngào ban nãy cũng chẳng đủ để xoa dịu cõi lòng mình.
"Franz, để em cho anh xem một phép thuật nhé —"
Charoline nghiêng người lại gần, ghé bên tai Liszt thì thầm mấy câu. Anh hơi quay đầu sang, ánh mắt đầy nghi hoặc.
Chỉ thấy cô đột nhiên cúi xuống, vén tấm rèm phủ bên cạnh ghế ngồi, rồi thò tay vào khoảng trống phía dưới. Anh còn đang ngạc nhiên thì đã thấy cô lôi ra từ trong đó một cây đàn guitar và một hộp đàn.
"Charoline, em..."
"Haizz, ngay từ đầu em đã biết cái 'giao kèo bốc đồng' của anh chắc chắn chẳng thể tin được, nên em mang nhạc cụ theo luôn rồi.
Nhưng mà anh xem, em vẫn giữ lời hứa đấy nhé. Mấy ngày qua anh không chạm vào đàn dương cầm, em cũng chưa hề đụng đến chúng."
Cô mở hộp đàn, rút ra từ lớp lót bên trong một xấp giấy chép nhạc và một cây bút rồi đưa cho anh. Anh hơi gượng gạo đón lấy, còn cô thì đóng hộp đàn, ôm lấy cây guitar rồi ngồi trở lại bên cạnh anh.
"Rồi, thưa nhà soạn nhạc đáng kính, anh có thể bắt đầu công việc của mình rồi đấy. Tiếc là phép thuật của em còn hạn chế, không thể biến ra được một cây đàn dương cầm — nên đành dùng guitar tạm nhé. Anh viết nhạc, em sẽ giúp thử giai điệu trên đàn."
Liszt khẽ xoay cây bút nhỏ trong tay. Nó khác với cây bút cô từng tặng anh, nhưng vẫn cùng loại mà cô hay gọi là "bút máy".
Nhìn cô ôm cây đàn, ánh mắt đầy háo hức, lòng anh bỗng thấy ấm áp vô cùng. Người anh yêu đúng là một thiên thần.
"Nhưng còn một điều cuối cùng, Charoline. Em không sợ để chúng trong xe à? Em biết cây vĩ cầm đó là—"
"Yên tâm đi, em dặn kỹ rồi. Cái hộp vĩ cầm dễ giấu, nên em bảo họ khi dỡ hành lý thì mang luôn vào khách sạn."
"Thế còn cây guitar?" Anh có phần lúng túng.
"Guitar à? Em đâu có ngốc mà để anh phát hiện chứ. Nó chỉ phải chịu thiệt, nằm lại trên xe thôi..." Cô vừa nói vừa khẽ vuốt nhẹ cây đàn, vẻ mặt đầy tiếc nuối.
Không hiểu sao lòng Liszt bỗng thấy nhẹ nhõm hẳn. Anh lờ đi ánh mắt xót xa của cô, vì cây đàn guitar anh tặng rõ ràng được đối xử ưu ái hơn nhiều so với cây vĩ cầm của Paganini, khiến khóe môi anh khẽ cong lên thêm mấy phần.
"Tốt lắm, Charoline thân yêu, ta bắt đầu nhé."
Anh cúi xuống, cây bút lướt nhanh trên giấy, từng nốt nhạc xinh xắn ra đời, đuôi nốt nhạc như vương chút vui tươi và kiêu ngạo.
Tiếng guitar vang lên trong khoang xe, xen lẫn đôi lúc là tiếng họ thử hát. Bánh xe lăn đều, vó ngựa gõ nhịp, nước Pháp dần lùi lại phía sau, còn Thụy Sĩ đang ở trước mặt, đợi họ viết nên khúc hồi ức đẹp nhất của đời mình.
*
Có lẽ bởi Liszt luôn dành cho Thụy Sĩ một thứ tình cảm đặc biệt, nên đó chính là quốc gia đầu tiên họ chọn cho chuyến hành trình. Hoặc cũng có thể vì quá quen thuộc, họ quyết định dừng chân ở Geneva đầu tiên.
Họ lưu lại vài ngày ở khách sạn Balances. Sau khi Liszt gọi bác sĩ đến kiểm tra cho Charoline đang bối rối không hiểu chuyện gì, kết quả khiến anh yên tâm hẳn, cô hoàn toàn khỏe mạnh. Rồi họ mua thêm giấy chép nhạc, bút, mực và vài quyển sách, tìm đến một ngôi làng nhỏ dưới chân dãy Alps để tận hưởng sự yên tĩnh.
Người từng là tâm điểm của giới dương cầm Paris giờ đây đã lặng lẽ biến mất, chẳng màng tới những lời đồn đại, công kích hay cơn thịnh nộ của một vị đại sư nào đó. Sau khi xử lý xong đống thư từ ở khách sạn Balances, cả hai quyết định hoàn toàn cắt đứt liên lạc với thế giới Paris.
Giờ đây, họ chỉ còn nhau – và âm nhạc.
Vào buổi sáng, họ cùng đi dạo trong rừng, rồi mua trái cây và rau củ tươi ở thị trấn, trở về căn nhà nhỏ trên con đường dẫn đến bình yên.
Liszt sẽ chép lại những bản nhạc anh vừa nghĩ ra, còn Charoline sẽ lo liệu bữa trưa. Đôi khi họ cùng chợp mắt sau bữa ăn, có khi hứng lên lại bỏ qua giấc ngủ mà ra vườn đọc sách dưới giàn hoa tử đằng. Lúc ấy, cô sẽ pha trà chiều, thỉnh thoảng còn đệm cho anh – khi thì vĩ cầm, khi thì guitar.
Tối đến, họ lại tản bộ quanh làng, trò chuyện về những điều trong ngày, rồi trở về nhà trong ánh sao, ngủ yên giữa làn gió đêm dịu nhẹ.
Dù nơi đây thanh bình, mỗi lần ra ngoài Liszt vẫn luôn mang theo cây gậy đen viền vàng. Charoline thấy hơi lạ nhưng không hỏi nhiều.
Dù chỉ mới đến, cả hai đều cảm nhận được niềm hạnh phúc và thư thái thật sự, ngoại trừ chuyện đáng thương duy nhất: Liszt không có đàn dương cầm để chơi. Ở nông trang nhỏ này, họ không tìm thấy cây đàn nào cả. Khi nhớ ra thì đã quá muộn để thuê một cây từ thành phố.
Đây có lẽ là lần đầu tiên trong đời, vị thiên tài ấy phải sáng tác chỉ bằng trí tưởng tượng mà không có bàn phím trước mặt.
Nhưng rồi hôm nay, sau bữa tối, Charoline dắt anh đi theo một con đường lạ. Liszt hơi thắc mắc, nhưng chỉ cần được cô nắm tay, anh chẳng bận tâm họ sẽ đi đâu.
Họ dừng lại trước một nhà thờ nhỏ.
Charoline dường như quen biết vị linh mục sắp rời đi. Ông trao cho cô một chùm chìa khóa, nói nhỏ vài câu rồi rời khỏi.
"Charoline?"
"Đi nào, Franz. Em tìm được cây đàn cho anh rồi."
Cô giơ cao chùm chìa khóa, mở cánh cửa nhà thờ. Ánh sáng le lói chiếu vào, nơi sâu nhất là một cây đại phong cầm cũ kỹ, sừng sững trong yên tĩnh.
Tim anh chợt đầy ắp một cảm xúc không sao gọi tên, vừa trào dâng vừa run rẩy.
"Em biết anh nhớ bàn phím đến thế nào. Em chỉ muốn thử vận may thôi, không ngờ thật sự tìm thấy, dù vốn tưởng sẽ là một cây dương cầm đứng, ai ngờ lại gặp 'người khổng lồ' này."
Đôi mắt cô sáng lấp lánh, như đang chờ một lời khen.
"Charoline, em đáng được ca ngợi. Anh có thể chơi bao lâu?"
"Bao lâu anh muốn — à, trừ khi là giờ lễ của làng nhé. Ban ngày thì tốt nhất nên chơi các khúc thánh ca, còn buổi chiều, nó là của anh, muốn chơi gì cũng được."
"Thế em đã phải đánh đổi thứ gì? Anh không tin vị linh mục kia sẽ dễ dàng cho mượn thế này đâu."
Anh dường như đã hiểu phần nào.
"Haizz, anh đừng nghĩ nghiêm trọng thế. Đánh đổi ấy mà? So với việc em từng thuyết phục anh để lại cây vĩ cầm, chuyện này chẳng đáng gì đâu." Cô mỉm cười nhẹ, giọng thoải mái, "Chỉ là em phải chứng minh lòng thành của mình trước Chúa thôi, bằng cách dâng tặng bộ trang sức mang từ phương Đông."
Liszt lặng người.
Anh nhớ rõ bộ trang sức tinh xảo ấy, đó là món kỷ vật cuối cùng người thân của cô để lại.