Bé Cá Voi Sát Thủ Chỉ Muốn Dính Lấy Con Người - Chương 82
topicBé Cá Voi Sát Thủ Chỉ Muốn Dính Lấy Con Người - Chương 82 :Áp lực của các đàn anh chính là cậu đấy??
🌊Chương 82🌊
18 Tháng Sáu, 2025 | OdaIris290
Áp lực của các đàn anh chính là cậu đấy??
—————–
Có thể giữ lại một chút nguyên tắc không vậy?
Xung quanh Giang Kinh Mặc đều là những gương mặt xa lạ với khán giả, những ai thường xuyên xem Đại hội bốn viện đều có thể dễ dàng nhận ra đây là lứa tân sinh viên năm nhất từ Càn viện, nhưng lại không giống với những tân sinh viên năm nhất tham gia thi đấu mấy năm trước.
Hoặc có thể nói là, khác hẳn với những tân sinh viên năm nhất đang đứng ở xung quanh.
Bốn học viện đều có sự khác biệt rõ ràng, mỗi viện đều mặc đồng phục và huy hiệu riêng. Khôn viện khí thế mạnh mẽ, Ly viện khiêm tốn trầm ổn, nhưng cũng xen lẫn chút lo lắng, Huyền viện im lặng quan sát xung quanh nhưng cũng không che giấu được sự kiêu ngạo. Mỗi viện đều có bầu không khí rất đúng chất.
Chỉ riêng Càn viện, không chỉ không có chút căng thẳng nào, mà còn như một đám ngốc đứng cười khờ khạo, toát lên vẻ ngây thơ vô tội.
Giống như một bầy husky lạc vào đàn sói, cả viện toát ra một loại khí chất rất khó diễn tả.
Tóm lại là…. sao họ có thể vui vẻ như vậy trong một khung cảnh nghiêm túc như thế này??
Hơn nữa, vừa nãy chẳng phải là bắt nạt sao?
Năm nhất gì mà xấu tính, sao có thể bắt nạt bạn học như thế được?
Không thấy cú vỗ khi nãy làm tóc của bạn học kia dựng đứng cả lên hay sao?!
Nhìn họ vui vẻ, khán giả vừa nghĩ vừa bắt đầu gõ bàn phím, chuẩn bị vui vẻ chỉ trích cậu bạn vừa đánh người kia, đồng thời cũng không quên nhìn kĩ Trương Dụ Ca.
Trương Dụ Ca vốn là kiểu thanh niên sáng sủa năng động, lại thích cười, không thể tránh khỏi có chút tự đắc. Thêm vào đó, bản thân vẹt Cockatiel đã rất nổi tiếng trong giới thú cưng, nên có không ít người bắt đầu tìm kiếm thông tin về Trương Dụ Ca, chuẩn bị ùa vào phòng livestream riêng* của cậu ta.
*Kiểu như fancam á, mỗi sinh viên đều một phòng và một quả cầu quay hình riêng.
Vì vậy, người vừa tát vào trán của Trương Dụ Ca là Giang Kinh Mặc, ngay lập tức trở thành mục tiêu chỉ trích của mọi người.
Từ góc quay của phòng livestream chủ, mọi người chỉ có thể nhìn thấy sườn mặt trắng trẻo của Giang Kinh Mặc từ xa, có thể nhận ra đó là một thanh niên rất đẹp trai.
Nhưng dù đẹp thì sao, có thể đẹp đến mức nào chứ?
Dị năng giả đẹp trai nhiều lắm, nhưng vẹt Cockatiel thì có thể chỉ có một….
Cho đến khi góc quay chính của livestream chủ ghi lại cận cảnh khuôn mặt vô tội của Giang Kinh Mặc.
Cậu thanh niên mặc đồng phục của Càn viện, hoa trà nở từ cổ áo kéo dài đến eo, mái tóc được cậu dùng một tay vén lên, cố gắng để đồng đội nhìn thấy sự chân thành trong mắt mình.
Không tránh khỏi việc lộ ra chút sắc bén ở đuôi mắt, đôi mắt ấy làm giảm đi vẻ ngây thơ vô hại của cậu, nhưng lúm đồng tiền ngọt ngào bên má phải lại khiến người ta không khỏi mềm lòng, thêm vào đó là nụ cười với chiếc răng nanh nhỏ lộ ra, chỉ cần đứng đó, gần như có thể thỏa mãn mọi tưởng tượng của mọi người về nam sinh đẹp trai nhất lớp ở độ tuổi này.
Những khán giả vừa định lên tiếng chỉ trích: ….Hít thở sâu.
Điên cuồng nhấn phím xóa.
Khụ khụ, nam sinh ở độ tuổi này, nghịch ngợm một chút cũng là chuyện bình thường thôi mà, đúng không?
—Mọi người ơi, đừng kiềm chế nữa, tôi đã xem rồi, ID của cậu ấy trong phòng livestream của Càn viện là 66, hệ sinh học, dị năng giả cá voi sát thủ.
—!!! Cá voi sát thủ!
—A a a là cá voi sát thủ đáng yêu!!
Lúc này, phòng livestream số 66 của Càn viện vừa mở ra đã đón một lượng lớn khán giả ùa vào, quả cầu livestream bắt đầu tận tâm quay quanh Giang Kinh Mặc.
Trương Dụ Ca cùng một đám người đã chụm đầu vào lòng bàn tay của Giang Kinh Mặc nghiên cứu một lúc lâu.
“Hình như đúng thật?”
Trong lòng bàn tay trắng trẻo của Giang Kinh Mặc là một điểm đen nhỏ dẹp lép.
Chỉ có thể từ sự run rẩy của những cái chân nhỏ xíu mỏng manh như sợi tóc kia, mới miễn cưỡng nhận ra một chút hình dạng của côn trùng.
“Uầy, làm thế nào mà cậu nhìn ra hay vậy?”
Nghiêm Kiệt cũng nheo mắt, cùng những người bên cạnh cẩn thận phân biệt.
“Thị lực động khá mạnh đấy.”
Dù sao thì tháng này cũng chẳng còn mấy con côn trùng, cộng thêm con này thực sự quá nhỏ, màu sắc cũng nhạt, dường như hòa vào trong môi trường xung quanh, nếu Giang Kinh Mặc không quá trắng thì thực sự rất khó nhận ra.
Vì vậy, một màn mở đầu tốt đẹp của Càn viện bỗng chốc thay đổi hoàn toàn, bị Giang Kinh Mặc làm lệch hướng chỉ vì đập côn trùng.
Đúng là có một không hai.
Giang Kinh Mặc tùy ý vỗ bay con côn trùng nhỏ xíu, mỉm cười.
“Không hẳn vậy, chủ yếu là có cảm giác….”
Cậu thả lọn tóc xuống, tóc mái che đi phần nào gương mặt, khiến cậu trông càng dịu dàng vô hại, dường như đang suy nghĩ nên dùng từ gì để diễn tả, khóe miệng mỉm cười nhạt, mắt đen láy. Ngay khoảnh khắc đó, hình ảnh truyền qua ống kính livestream như có một sức hút kỳ dị, khiến người ta không tự chủ mà bị cuốn vào.
“Cảm giác như đang bị ai đó theo dõi.”
*****
Mà Khôn viện ở cách đó không xa, Chu Hạ đứng bên cạnh Từ Tấu đột nhiên che miệng lại, mắt mở to.
Tiếng la bất ngờ của cậu ta khiến mọi người xung quanh giật mình.
“Chu Hạ, cậu sao vậy?”
Chu Hạ hoảng hốt lắc đầu: “Không, không sao, cắn trúng lưỡi thôi.”
Nói xong, Chu Hạ nhìn về phía Càn viện với tâm trạng phức tạp.
Giang Kinh Mặc cười vô hại, nói nhỏ với các đồng đội, nhưng cảm giác cộng hưởng vừa rồi cậu ta sẽ không bao giờ quên.
Dù bay thế nào cũng không thể thoát khỏi tầm nhìn của Giang Kinh Mặc, đôi mắt đen láy nhìn chằm chằm vào cậu ta, dường như mang theo lời cảnh báo, cuối cùng là một cái tát mạnh khiến cậu ta sợ đến mức run lẩy bẩy, rồi tự cắn trúng lưỡi.
Cảm giác như Giang Kinh Mặc đã phát hiện ra dị năng của cậu ta.
Nhưng sao có thể chứ?
Rõ ràng dị năng của cậu ta đã được ngụy trang đến mức phần lớn các anh chị năm hai, năm ba đều không nhận ra.
Chu Hạ nhìn kỹ lại số hiệu của Giang Kinh Mặc, là 66.
Thuộc loại trung cao, trong số các tân sinh năm nhất của Càn viện, đây là vị trí khá cao, nhưng cũng không thể nào nhìn thấu dị năng của cậu ta được.
Chắc chỉ là ảo giác.
Có lẽ cậu ta đã suy nghĩ nhiều rồi.
Chắc Giang Kinh Mặc chỉ có thị lực động tương đối tốt mà thôi.
Nghĩ vậy, Chu Hạ kéo tay Từ Tấu.
“Thị lực động của cậu ta có hơi mạnh, có thể tôi sẽ không theo dõi được cậu ta, đến lúc đó đổi cách khác vậy.”
Trong lời nói cũng nhuốm chút cố chấp.
Phải nghĩ cách hạ bệ Giang Kinh Mặc, nếu không họ sẽ luôn ám ảnh, tâm trạng bị ảnh hưởng, không thể tập trung thi đấu.
Từ Tấu ừ một tiếng đáp lại, liếc nhìn Giang Kinh Mặc lần nữa, cậu ta thấp giọng nói: “Mặc dù đối phương chưa chắc đã gây ra uy hiếp gì với chúng ta, nhưng cũng không nên chủ quan, dù gì cũng là thi đấu.”
Từ Tấu tự thấy bản thân đã ở trạng thái tốt nhất để đối mặt với Giang Kinh Mặc, cũng không hề có ý định khinh địch, nhưng lần này nhất định phải đứng trước mắt hàng ngàn khán giả trên sóng livestream, tìm lại thể diện đã mất ngày hôm đó.
Bài phát biểu khai mạc ngắn gọn đã kết thúc, trọng tài của giải đấu tiến vào trung tâm sân thi đấu, trước công chúng mở niêm phong quy định của giải đấu do ban tổ chức đặt ra và bắt đầu công bố.
Xung quanh lập tức im lặng.
“Giải đấu liên kết bốn phân viện của Học viện Dị năng lần này sẽ được tổ chức tại quần đảo As. Tổng cộng có năm vòng thi, giải đấu sẽ được tính theo hình thức tích điểm. Học viện nào có tổng điểm cao nhất sau năm vòng sẽ giành giải nhất. Mỗi viện có thể đạt tối đa ba điểm mỗi vòng và tối thiểu một điểm. Điểm sẽ được cộng dồn để chọn ra học viện xuất sắc nhất. Năm vòng thi bao gồm:
1. Trận đấu trên võ đài
2. Cuộc chiến giành điểm
3. Thu thập tài nguyên
4. Vòng hai của cuộc chiến giành điểm
5. Cuộc tổng đào thoát trên đảo.”
Trọng tài nhìn đồng hồ, rồi khẽ hắng giọng.
“Tiếp theo, các sinh viên dự thi của bốn viện phải tuân thủ nghiêm ngặt các yêu cầu của cuộc thi, phấn đấu hết mình để thể hiện quyết tâm bảo vệ tổ quốc của một dị năng giả xuất sắc, đồng thời thể hiện hình ảnh một dị năng giả có trách nhiệm và tận tâm trước công chúng, bảo vệ hòa bình và ổn định mà chúng ta khó khăn lắm mới có được.
Vậy nên, vòng thi đầu tiên, trận đấu trên võ đài của bốn viện, sẽ diễn ra trên hòn đảo đầu tiên mà chúng ta sắp đến. Trên đó có 30 võ đài ẩn mình trong địa hình của hòn đảo, nhiệm vụ của các bạn là đến hòn đảo mục tiêu đầu tiên, tìm võ đài và sử dụng thẻ điểm khởi đầu của đội mình để kích hoạt võ đài đó, coi như chiếm giữ võ đài.
Đồng thời, thông tin về võ đài bị kích hoạt sẽ được thông báo ở các khu vực xung quanh, sinh viên của các viện khác có thể đến để thách đấu. Để thách đấu, họ cũng phải đặt cược thẻ điểm, đội chiến thắng cuối cùng sẽ nhận được tất cả các thẻ điểm. Đội thua cuộc sẽ phải rời khỏi võ đài, và không thể thách đấu lại võ đài đó trong vòng 2 giờ.”
Phòng bên cạnh mở ra, lộ ra ba lô mà ban tổ chức đã chuẩn bị sẵn cho các thí sinh.
“Đội nào mất hết thẻ điểm sẽ tạm thời mất quyền tham gia vòng này. Học viện nào chiếm được nhiều võ đài nhất khi kết thúc trận đấu sẽ nhận được ba điểm, giảm dần cho các viện tiếp theo. Đội có được nhiều thẻ điểm nhất sẽ nộp thẻ vào cuối vòng, kết quả này sẽ được cộng dồn với kết quả chung cuộc của cả năm vòng thi. Các bạn đã rõ chưa?”
“Rõ rồi ạ!”
Trọng tài hài lòng gật đầu.
“Đương nhiên, trên sân đấu còn có vô số sinh viên năm ba ẩn mình, sẵn sàng hỗ trợ các bạn. Nếu không thể tiếp tục, hãy kịp thời bấm nút khẩn cấp trong ba lô của mình. Giải đấu cho phép đối đầu, cho phép tính toán chiến lược, cho phép cướp thẻ điểm, chấn thương là không thể tránh khỏi, nhưng khi đối phương đã mất khả năng hành động thì không được đánh chí mạng, nếu không sẽ bị xử thua.
Hiện tại, các phương tiện trên sân sẽ đưa các sinh viên của từng học viện đến địa điểm chỉ định. Trước 12 giờ trưa, thủy triều sẽ để lại những con đường ở mọi hướng, sau 12 giờ, các con đường sẽ dần bị dòng nước phong tỏa. Các sinh viên hãy phát huy hết khả năng, cố gắng đến đảo đầu tiên của quần đảo As sớm nhất và tìm được võ đài.”
“Nếu cứ bơi thẳng qua, chẳng phải chúng ta sẽ ăn chắc sao?” Trương Dụ Ca đi bên cạnh Giang Kinh Mặc, cả đội bốn người tiến về phía xe của Càn viện.
Liêu Lân nghe vậy, không nhịn được mà trợn mắt.
Hắn đưa tay đẩy quả bóng livestream đang bay đến trước mặt mình: “Cậu và đội trưởng thì tốt rồi.”
Một người biết bay, một người bơi giỏi.
Nhưng khi cậu nói câu đó thì có nghĩ đến cảm nhận của hai người còn lại không?
“Hồ ly ướt sũng thì có.”
Lục Đông Tâm rùng mình, tưởng tượng đến cảnh đó, cậu ta không nhịn được mà lắc đầu mạnh, rồi lại nhìn những quả bóng livestream bay xung quanh xe.
“Cuộc thi này ngày càng được tổ chức chuyên nghiệp, chỉ thiếu nhà tài trợ thôi, chứ thật sự đã tạo dựng được hình ảnh tích cực cho dị năng giả rồi đấy.” Lục Đông Tâm lẩm bẩm.
Trên thế giới này, có lẽ chỉ có nước Vân Hạ mới dám làm điều này.
Khi nhắc đến dị năng giả ở nước ngoài, đa số người bình thường đều quay lưng bỏ chạy.
Chỉ có ở nước Vân Hạ, nhắc đến dị năng giả của nhà mình, người dân lại có thể kể vanh vách về năng lực của họ, nào là thỏ con dễ thương, nào là hổ lớn dũng mãnh.
Sợ ư?
Sợ gì chứ?
Chỉ cần biết dị năng giả có tính tình không tốt, đừng chọc vào họ là được. Nhưng mọi người đều đã xem livestream rồi, cứ như thể chiếc màn bí ẩn của dị năng giả đã được vén lên trước công chúng.
Họ chẳng qua chỉ là những cậu trai có tính tình hơi khó chịu mà thôi.
Cũng không khác gì với người bình thường cho lắm.
Khi bạn đang xem tin tức, người liều mạng bảo vệ bạn, chẳng phải là bọn họ hay sao?
“Lúc đầu là để thu hẹp khoảng cách giữa dị năng giả và công chúng, sau này đã trở thành một giải đấu rồi,” Liêu Lân bình tĩnh nhìn ra ngoài, “Giải đấu càng lớn thì tất nhiên cũng cần nhiều tiền, nhưng dù vậy, sự sợ hãi của người dân vẫn còn đó….”
Cậu thanh niên với gương mặt không cảm xúc nhìn những quả bóng livestream ngoài cửa sổ, xe đã bắt đầu chạy, một loạt quả bóng bay theo phía sau xe.
Giang Kinh Mặc rủ mắt kiểm tra đồ đạc trong ba lô, không lâu sau, cậu rút ra một thanh năng lượng, nhắm mắt cảm nhận độ rắn chắc của nó, sau khi nếm thử, ngay cả tóc của cậu cũng ỉu xìu xuống.
“Trong mấy ngày thi đấu, sẽ không có cá mập giòn nữa sao?”
Trong phòng livestream không hề có bất kỳ dấu hiệu nào cho thấy người xem sợ hãi như họ tưởng.
—Đúng, đúng rồi, sợ chết đi được, hu hu hu, rõ ràng là tôi đến để xem thi đấu, nhưng sao lứa tân sinh năm nay lại chất lượng thế này? Tôi cứ tưởng không có Thời Tuế thì tôi có thể tập trung vào việc xem sự kỳ diệu của dị năng, nhưng giờ tôi sợ mục đích của mình lệch hướng mất rồi.
—Soái ca lạnh lùng, hồ ly lông xù, vẹt ngố, cá voi sát thủ đáng yêu, ôi ôi ôi, đây là cái đội hình gì thế này?
—Mắt của Liêu Lân có màu rất đặc biệt, theo giới thiệu thì dị năng của cậu ấy liên quan đến máy tính và cơ khí?
—Cyberpunk à?
—Cười chết mất thôi, soái ca nhỏ: Người dân có lẽ rất sợ dị năng giả. Bình luận: Hôn hít, ôm ấp, nhấc bổng bay cao! Mấy người có thể giữ mình một chút không?
—Cá mập giòn? Là bánh xốp socola à? Hừm…. nghe nói thôi mà đã thèm rồi, vì cá voi sát thủ đáng yêu, tôi phải đi mua một hộp mới được!!
Đám sinh viên trong xe hoàn toàn không biết gì về những bình luận nghịch thiên của khán giả trong phòng livestream.
Dù sao thì cuộc thi cũng diễn ra hàng năm, thời gian và hành động là cách thay đổi ấn tượng mạnh mẽ nhất, và giờ đây những lời bình luận đã khác xa so với những lần quan sát và chỉ trích trước đây.
Khi mọi người đứng trước ống kính livestream, tâm trạng có chút căng thẳng và lo lắng, không tự chủ được mà thẳng sống lưng, điều đó khiến cho bức tranh bên trong và bên ngoài màn hình hoàn toàn trái ngược.
Chẳng mấy chốc, xe đã đến điểm tập kết của Càn viện.
Năm nhất và năm hai xuống xe, nhìn con đường sỏi đá dẫn ra một góc của hòn đảo phía xa.
Đã có vài đội nhanh chóng di chuyển, nhảy qua các mỏm đá, bắt đầu điên cuồng lên đường.
Đội của Tông Tức sau khi nghe xong quy tắc, không nhịn được mà nán lại, chờ Giang Kinh Mặc xuống xe, còn thò đầu ra cười nói: “Thế nào? Bạn học Tiểu Giang, Đại hội bốn viện nghiêm túc hơn nhiều đúng không? Quy tắc gì cũng đều nói rất rõ ràng nhỉ?”
Lần này chắc cậu không thể lợi dụng kẽ hở của quy tắc được nữa đâu?
Tông Tức suýt nữa thì bật cười lớn, rồi bị đồng đội đầu đầy vạch đen kéo lại.
Cái tên này thật là, bình thường lúc nào cũng hi hi ha ha, lại còn thích trêu chọc các đàn em năm dưới, nhưng cứ gặp Giang Kinh Mặc là lại bị chọc tức, bị dạy dỗ hết lần này đến lần khác mà chẳng rút ra được bài học nào, vẫn cứ đi chọc tức Giang Kinh Mặc.
Là vì vừa nãy Tiểu Giang trêu chọc cậu à?
Giang Kinh Mặc ghi thù, cậu cũng ghi thù à?
Giang Kinh Mặc ngẩng đầu lên, mỉm cười với đàn anh to con như gấu kia: “Nói rất rõ ràng, nên là anh chạy nhanh đi, tạm biệt đàn anh.”
Cái con cá đen trắng này còn rất ngoan ngoãn.
Nhưng chính vì quá ngoan ngoãn, ngược lại làm Tông Tức cảm thấy có gì đó không ổn, khiến anh ta rùng mình, nheo mắt lại suy nghĩ.
Nhưng cuộc thi đã bắt đầu, mà trong cùng một học viện cũng không thể làm hại nhau, nên Tông Tức nhanh chóng bỏ qua cảm giác bất an đó, cùng đồng đội nhanh chóng tiến về hòn đảo đầu tiên.
Giang Kinh Mặc đứng từ xa nhìn theo, rồi kéo Nghiêm Kiệt đang chuẩn bị xuất phát lại.
Nghiêm Kiệt còn hơi bối rối, nhìn Giang Kinh Mặc đang khoác vai thân thiết với mình.
Cậu cười khanh khách nói: “Người anh em, chúng ta đi làm một vụ lớn nào.”
Nghiêm Kiệt: …?
“Cậu lại định làm gì nữa??”
Còn có quy tắc nào có thể lợi dụng được sao?
Mọi người xung quanh đều không nhịn được mà tiến lại gần, nghe Tiểu Giang vô tội nói: “Tại sao phải lợi dụng quy tắc chứ? Chẳng phải nói là có thể cướp đoạt sao?”
“Cho nên?”
Nghiêm Kiệt chưa nghĩ ra được.
Cướp đoạt thì ai cũng có thể cướp, đột nhiên cậu đòi cướp cũng chẳng có lợi thế gì cả.
“Thấy anh Gấu không? Với tính cách của anh Gấu, chắc chắn sẽ đi chiếm cứ võ đài đầu tiên, chúng ta cứ bám theo họ.”
Giang Kinh Mặc vuốt cằm, chăm chú nhìn theo bóng lưng Tông Tức.
“Đợi họ chiếm được võ đài, chúng ta sẽ dùng họ làm mồi nhử, mấy đội trông yếu thế mò tới thì chúng ta đánh cướp, còn mấy đội trông phiền phức thì cứ để đàn anh giải quyết.”
Mọi người xung quanh: ??????
Tiểu Giang một bụng đầy mưu mô nở nụ cười ngây thơ lương thiện: “Đây cũng là giúp các đàn anh giảm bớt áp lực mà, còn giúp các anh ấy phát huy tài năng nữa.”
Các đàn anh năm hai có biết là cậu đang giúp họ giảm bớt áp lực không??
E rằng áp lực của các đàn anh chính là cậu đấy??
Cả hai đội nhìn theo bóng dáng Tông Tức đã chạy xa với ánh mắt đầy cảm thông. Anh cũng thật là, trước khi đi còn trêu chọc cậu ấy làm gì??
~~~~~~~~~
Thật ra tui cũng không muốn ra chương lâu đâu, nhưng tác giả viết rất khó hiểu, kiểu tác giả viết nó không liền mạch, không khớp nhau á nên việc đọc hiểu và edit cho mn đọc khá là khó khăn. Có khi edit mà bị vướng ở một đoạn, tui phải đọc đi đọc lại nhiều lần mới hiểu ý tác giả nên tgian edit sẽ hơi lâu. Chắc là do khả năng đọc hiểu của tui chưa đủ, nên mong mn thông cảm nhá😥
Ngoài vấn đề đó thì nội dung bộ này khá là hay, nhân vật và nội dung tròn vai, không OOC cũng không đầu voi đuôi chuột, mọi twist mọi việc xảy ra đều có nguyên nhân kết quả đầy đủ. Theo cá nhân tui thấy là vậy nha, rất đáng đọc🥰