Bé Cá Voi Sát Thủ Chỉ Muốn Dính Lấy Con Người - Chương 81

topic

Bé Cá Voi Sát Thủ Chỉ Muốn Dính Lấy Con Người - Chương 81 :Không ai được đánh vào mặt cậu ta, nhưng nếu đã đánh rồi…. đành nhịn vậy.

——————–

“Mặc dù vì chiếc cúp cũng không sai…” Tông Tức run rẩy, cố gắng kéo mục tiêu trở về đúng hướng, “Nhưng chúng ta không thể chỉ vì chiếc cúp….”

Người anh em à, chẳng lẽ chúng ta không nên có một mục tiêu cao hơn sao?

Ví dụ như, danh dự của cả học viện?

Hoặc ít nhất là danh dự của các anh chị năm trên?

Lần sau nếu cậu có ý định chơi khăm ai đó, có thể đừng nhắm vào đồng đội cùng học viện không?

Hoặc nếu cậu định giở trò, hay làm việc gì quái đản, có thể báo trước cho bọn anh được không?

Giang Kinh Mặc cảm động nhìn anh Gấu.

“Đàn anh, em biết anh lo lắng cho điểm tín chỉ của em, không sao đâu, em sẽ cố gắng hết mình.”

Tông Tức: !!!

Anh thật sự không có ý đó!!

Tông Tức run rẩy bị đồng đội kéo đi.

Giang Kinh Mặc dường như đã nhận ra ẩn ý của đàn anh, cười gian một tiếng.

Trương Dụ Ca cũng không nhịn được cười, đưa tay khoác vai Giang Kinh Mặc, nhìn Tông Tức như sắp phải đi thở oxy.

“Đại ca, cậu cũng quá xấu xa rồi.”

“Ai bảo anh ấy không nói rõ ràng.”

Giang Kinh Mặc nhún vai, để lộ ra răng nanh nhỏ, rồi nhìn sang Liêu Lân vẫn đang nghịch màn hình trên tay, và bên kia là Lục Đông Tâm đang ôm cái đuôi lớn của mình, lông xù dính đầy người.

Cậu chỉ vào mình, thậm chí còn có chút bất mãn: “Các cậu thấy tôi giống kiểu người không phân biệt địch ta lắm sao?”

Khi nói câu này, biểu cảm của cậu còn đặc biệt nghiêm túc.

“Không phải à?”

Mọi người xung quanh theo phản xạ đồng loạt nhìn cậu. Ngay cả giảng viên phụ trách đưa họ đến điểm tập trung cho trận đấu đầu tiên cũng không nhịn được tò mò nhìn qua.

Giang Kinh Mặc: ???

“Khoan đã, trong lòng các cậu, tôi rốt cuộc là hình tượng gì thế hả?”

Danh hiệu ‘Cá voi sát thủ nhỏ thân thiện và hòa nhã’ của cậu có còn tồn tại không vậy? Sự thân thiện đã rời bỏ cậu từ khi nào, một đi không trở lại sao?

Đúng lúc này, trong đám đông truyền đến một chút xôn xao. 

Mọi người ngẩng đầu nhìn qua.

“Năm ba cũng đến rồi, phần lớn họ sẽ làm trọng tài để theo dõi và phản hồi thông tin về trung tâm thi đấu.”

Liêu Lân đứng bên cạnh lên tiếng, tay đẩy nhẹ Lục Đông Tâm đang không ngừng nghịch đuôi của mình, giọng điệu đầy vẻ chê bai.

“Cậu có thể ngừng vuốt mấy sợi lông đó được không?”

Lục Đông Tâm không hài lòng.

“Cái gì mà mấy sợi lông? Cậu coi thường cái đuôi lông xù của tôi à?”

Giang Kinh Mặc và Trương Dụ Ca nhìn nhau với vẻ mặt đầy hứng thú, chỉ thiếu nước vỗ tay cổ vũ để hai người kia đánh nhau. Mặt mày đầy vẻ xem trò vui, không ngại chuyện lớn.

Còn thành công khiến những người xung quanh bị cuốn theo. 

Ai nấy đều chẳng có chút căng thẳng nào, chỉ nhìn chăm chú vào hai người kia, thiếu điều cổ vũ hô hào.

Các giảng viên đứng xung quanh bắt đầu nghi ngờ về độ nghiêm túc của đội ngũ năm nay của trường mình.

“Những khoá trước, sinh viên năm nhất có vui vẻ thế này không?”

“Hình như không? Tôi nhớ lúc tham gia giải đấu, đám sinh viên năm nhất căng thẳng muốn chết, chúng tôi còn phải làm công tác tư vấn tâm lý. Còn đám nhóc này thì chẳng biết lo lắng là gì….”

Nhìn lại xem ai là người dẫn đầu.

Các giảng viên: …

Thôi được, không sao cả.

Ở đằng xa, Đoạn Mặc Hiên đứng cạnh Thời Tuế, giơ tay che nắng nhìn ra xa xa, thấy cảnh tượng kia cũng không nhịn được mà cười thành tiếng.

Tuy Cốc Khải không phải sinh viên năm ba, nhưng vì thân phận trong tiểu đội dị năng Hồng Kông không thấp, nên anh ta được phân vào tổ chức giải đấu, không đi cùng bọn họ.

“Đúng là bạn học Tiểu Giang mà, Đại hội bốn viện lần này, có cảm giác như một đứa trẻ nghịch ngợm đã bị giấu không cho ra ngoài, giờ thả ra đi phá thiên hạ.”

Đúng là có chút cảm giác này thật.

Thời Tuế tưởng tượng ra cảnh đó, không nhịn được cười một tiếng, sau đó thu lại nụ cười, đứng ở xa nhìn về phía Giang Kinh Mặc. Ngón tay hắn gõ nhẹ lên vải áo, nhớ lại cuộc họp của các đội trưởng tiểu đội cấp cao cách đây hai ngày.

Cục trưởng An đặc biệt nhắc tới, hình như phía trên đã tra ra một số chuyện trước đây của Giang Kinh Mặc. Nhưng vì tình huống đặc biệt của Giang Kinh Mặc, nên phía trên vẫn chưa có hành động gì, chỉ dặn bọn họ tạm thời theo dõi cậu.

Nhưng vấn đề là, phía trên đã phát hiện ra điều gì mà lại không chịu nói.

Hắn đi hỏi ba mình, ba hắn nói đó chỉ là chuyện nghe đồn do một cố vấn của bộ phận điều động ở Tổng cục tra ra, có liên quan đến thuốc P, nhưng nhìn chung cũng không có vấn đề gì lớn, bảo hắn đừng tò mò hỏi linh tinh, mọi chuyện ở Hồng Kông đã có Cục trưởng An bao quát rồi.

Ngược lại, Phó Cục trưởng Thẩm thì lại có vẻ biết trước Thời Tuế sẽ không chịu an phận.

Nhưng chuyện này lại đúng như Giang Kinh Mặc đã nói, có liên quan đến thuốc P.

Dù vậy, vẫn có cảm giác…. có điều gì đó không đúng lắm.

Bao gồm cả giọng điệu và biểu cảm trước đó của Ứng Tích, không giống như Giang Kinh Mặc chỉ đơn giản là từng tiếp xúc với thí nghiệm kia mà thôi.

Thời Tuế chỉ cảm thấy những thứ liên quan đến thuốc P giống như một mớ hỗn độn, phức tạp và chồng chất lên nhau, nhìn qua chỉ thấy được mặt ngoài.

Cảm giác là có gì đó sai sai, nhưng đào thế nào cũng không moi ra được chân tướng.

Hắn đành tạm thời gác lại mấy chuyện đó trong lòng.

Thời Tuế đối mắt với Giang Kinh Mặc, người đang thò đầu ra nhìn về phía này.

Giang Kinh Mặc theo phản xạ nở một nụ cười rạng rỡ với gương mặt đơn thuần vô hại, rồi ngay sau đó bị Điền Nhạc Sơn ấn đầu trở lại.

“Đừng nhìn nữa, lên xe mau, lên xe mà bàn chiến thuật với đồng đội mới, hơn nữa đây là xe lớn, sẽ có cả các anh chị năm hai nữa đấy.”

Điền Nhạc Sơn nhìn đôi mắt sáng lấp lánh của Giang Kinh Mặc mà đau cả đầu, đưa tay ấn chặt Giang Kinh Mặc, thấp giọng nhắc nhở.

“Có chiêu gì thì nhớ tiết lộ với các bạn, lần này có giành được cúp về hay không là phụ thuộc vào các em!”

Là giảng viên chủ nhiệm của lớp cấp thấp, việc thầy có được nghỉ phép hay không, có được ngủ trưa yên bình hay không, đều phụ thuộc vào các em!

“Thầy, thầy đừng nói như thể em cố ý vi phạm có được không? Em luôn hành động trong khuôn khổ được quy định mà.” Giang Kinh Mặc bất mãn nhướn mày.

Sau đó cậu lại nhìn Điền Nhạc Sơn, cảm thấy thầy Điền quả thật không quên lời hứa với mình.

“Nhưng thầy yên tâm, em nhất định sẽ cố gắng mang cúp về!”

Giang Kinh Mặc: Vì điểm tín chỉ!

Điền Nhạc Sơn: Vì kỳ nghỉ phép!

Thầy trò nhìn nhau một cái, âm thầm đạt được sự đồng thuận, vui vẻ lên xe.

Những đàn anh đàn chị nghe xong lý luận về điểm tín chỉ của Giang Kinh Mặc liếc nhìn nhau, có chút bối rối.

“Họ đang nói về cùng một chủ đề à?”

Hình như có, mà cũng hình như không.

*****

Tại trung tâm thi đấu tổng hợp của Đại hội bốn viện, các giảng viên đại diện từ các học viện đã có mặt đầy đủ, các sinh viên từ bốn viện cũng lần lượt đến nơi.

Chiếc cúp từng được đặt ở Càn viện đã được thu hồi và đặt lại trên bục trao giải.

Buổi phát sóng trực tiếp vẫn chưa bắt đầu, nhưng trang web đã rất sôi sục.

Trong trung tâm chỉ huy tổng hợp, các giảng viên của bốn viện ngồi theo thứ tự xếp hạng từ kết quả mùa trước.

Lần trước Càn viện đứng nhất, nên được ngồi ở vị trí trung tâm thoải mái nhất để theo dõi các màn hình giám sát, ba viện còn lại ngồi theo thứ tự.

Càn viện do Cung Lũng và một số giảng viên năm hai đại diện, thế giới của người lớn không thể thiếu mấy lời khách sáo xã giao, nhưng ai nấy đều là cáo già, lời thì ngọt xớt nhưng trong lòng ai cũng hiểu rõ.

“Nghe nói năm nay Càn viện cũng có dị năng giả tiềm lực cấp 2S? Cá mập trắng? Nói mới nhớ, nghe đồn bên viện các anh còn có một dị năng giả cá voi sát thủ không tuân theo quy tắc nhỉ?”

Nhìn khuôn mặt tươi cười tủm tỉm kia, gần như ai cũng ngay lập tức đoán được hàm ý. Lần này, dị năng giả tiềm lực cấp 3S của Càn viện là Thời Tuế không tham gia, kết quả cuối cùng vẫn chưa thể phân rõ, nhưng nghe nói dị năng giả cá mập trắng của Càn viện trong kỳ thi khảo sát lần này thể hiện không được tốt lắm thì phải.

“Haha, Khôn viện của các anh cũng toàn anh tài trẻ tuổi mà, phải không? Nghe nói cũng có một dị năng giả tiềm lực cấp 2S? Xếp hạng thí sinh của viện các anh cao như vậy, hiện tại lại che che giấu giấu, nói tiềm lực dị năng không cao thì ai mà tin được.”

Giảng viên của Càn viện, Tần Nghị, cũng mỉm cười lên tiếng.

Nhưng kể từ khi bị Giang Kinh Mặc ‘tra tấn’, hễ nghe thấy mấy chữ dị năng giả cá voi sát thủ, ông vẫn không kìm được mà run lên một cái.

Trong lòng cũng thầm nghĩ: Haha, không ngờ tới chứ gì, mấy người cứ chú ý đến cá mập trắng đi, cá voi sát thủ của chúng tôi mới là vũ khí bí mật, úp sọt mấy người một trận ra trò luôn!

“Ly viện năm nay cũng có nhiều tân sinh viên không tệ, sinh viên năm hai cuối cùng cũng được rèn luyện tiến bộ, chỉ có Huyền viện chúng tôi là mãi chưa ngóc đầu lên được.”

“Vị trí địa lý của các anh hơi hẻo lánh, dân cư ít, nhưng sinh viên cũng không tệ, tổng thể vẫn rất mạnh, tinh thần hợp tác cũng rất tốt.”

Sau màn khen qua khen lại lẫn nhau, mọi người đều nở nụ cười xã giao, rồi cùng ngồi xuống nhìn các sinh viên từ bốn viện lần lượt bước vào.

Khi các sinh viên từ bốn viện bước vào, quả cầu phát sóng trực tiếp lập tức bay lên không trung.

Hơn sáu trăm quả cầu phát sóng trực tiếp phủ kín bầu trời, tạo nên một khung cảnh cực kỳ hoành tráng.

Ban tổ chức của Đại hội cũng vừa lúc bước vào cửa.

Bọn họ đều là các quản lý cấp cao từ các Cục Quản lý Dị năng giả, lúc này đều nở nụ cười trên môi.

“Chất lượng sinh viên trong những năm gần đây đều rất tốt, cũng nhờ các vị đã hết lòng đào tạo ra những nhân tài bảo vệ cho quốc gia, cho nước Vân Hạ chúng ta. Còn một lúc nữa mới bắt đầu, mọi người cứ ngồi xuống trước đi.”

Người nói là một ông lão tầm năm sáu chục tuổi, mặc dù cười hiền hậu nhưng đôi mắt lại vô cùng sáng suốt và sắc bén.

Vị này chính là người đã từng giữ chức Cục trưởng của Cục Quản lý Dị năng giả Kinh thị, hiện tại đã nghỉ hưu, mấy năm qua, ông phụ trách toàn bộ việc thiết kế độ khó và thể lệ của cuộc thi này.

Sau khi ngồi xuống, ông bắt đầu lật xem hồ sơ của các thí sinh, thỉnh thoảng thảo luận với người bên cạnh, rồi lấy ra bản điều lệ thi đấu được niêm phong kỹ càng. Nhìn dáng vẻ của An lão là biết ông rất hài lòng với bộ chương trình thi đấu do mình thiết kế.

Người bên cạnh nhìn đồng hồ, khẽ lên tiếng: “Ông An, đến giờ rồi.”

“Được.” An lão gật đầu.

….

Lúc này, trên trang web phát sóng trực tiếp của cuộc thi, khu bình luận liên tục được bắn ra như làn đạn.

— Cho tôi vô với…

— Tui muốn coi năm nay có dị năng giả nào siêu xịn hông!!!

— Có em nào lông xù xù đáng yêu không, trời ơi tui chịu không nổi nữa rồi!!!

Ngay lúc khán giả đang điên cuồng làm mới trang web, đột nhiên trang web bị lag nhẹ một cái.

Đoạn video giới thiệu về Đại hội bốn viện cuối cùng cũng bắt đầu phát sóng.

“Hôm nay là ngày 17 tháng 12 năm 223, cuộc thi thường niên của bốn viện chính thức bắt đầu, bây giờ tôi sẽ dẫn các bạn làm quen với các học viện dị năng giả và đội ngũ của bốn viện….”

Quả cầu phát sóng trực tiếp bắt đầu di chuyển ngay khi người dẫn chương trình giới thiệu.

Theo lời giới thiệu của người dẫn chương trình, quả cầu lần lượt hiển thị toàn cảnh các dị năng giả năm nay.

Hơn sáu trăm người đứng trong quảng trường tập hợp, trong Khôn viện, Từ Tấu đứng chung với tiểu đội của mình, quay đầu nhìn đồng đội một cái.

Đồng đội hiểu ý nhìn qua, nheo mắt mỉm cười hiền hòa.

“Là người đó à? Đừng lo, từ lúc bước vào sân là cuộc thi đã bắt đầu rồi, tôi sẽ đặt định vị lên người đối phương, đến lúc đó xử lý bọn họ trước.”

Đồng đội vừa nói vừa lấy một con côn trùng rất nhỏ từ trong túi ra, sau đó đôi mắt của hắn khẽ mở ra, đồng tử từ từ biến đổi….

Đây là dị năng điều khiển côn trùng, thuộc dạng dị năng cộng cảm.

Từ Tấu đáp lại một tiếng, cũng cảm thấy mình đã chú ý quá nhiều đến Giang Kinh Mặc, người này cần phải nhanh chóng bị đè bẹp, không để cho hành động trước đây của Giang Kinh Mặc ảnh hưởng đến trận đấu sắp tới. Nghĩ như vậy, cậu ta quay đầu lại.

Lúc này, đội của Nghiêm Kiệt và Úc Địch đang đứng cùng với đội của Giang Kinh Mặc.

Trương Dụ Ca lúc này tự tin ngút trời, thẳng lưng khoe khoang.

“Tôi đã được đại ca tăng cường sức mạnh, tôi đảm bảo lần này không ai có thể đánh vào mặt tôi nữa!”

Nghiêm Kiệt cùng vài người khác nhìn Trương Dụ Ca với ánh mắt kiểu cậu vui là được.

Giang Kinh Mặc nheo mắt, từ lúc nãy đã chú ý vào một điểm, ánh mắt đảo một vòng, cuối cùng dừng lại trên mặt Trương Dụ Ca.

Vì thế, khi các khán giả xem trực tiếp vừa mới nghe người dẫn chương trình giới thiệu Càn viện là quán quân năm ngoái….

Trong màn hình, người thanh niên vừa tuyên bố không ai có thể đánh vào mặt mình….

Bị cậu thanh niên đẹp trai đứng bên cạnh giơ tay lên, “bốp” một cái đập vào trán cậu ta.

Một cú đánh vang dội.

Khán giả: ??? Đây là viện quán quân sao??

“Ui da!”

Trương Dụ Ca ngơ ngác, quay đầu nhìn về phía Khôn viện, cảm giác như có ai đó vừa hét lên.

Nhưng trán thì vẫn ong ong, cậu ta bối rối quay sang nhìn Giang Kinh Mặc với ánh mắt lên án.

Giang Kinh Mặc nhìn bàn tay của mình, ngẩng đầu tỏ vẻ vô tội.

“À, không phải cố ý đâu, có côn trùng.”

Lúc này, trong phòng phát trực tiếp, bình luận lướt như bay.

— Tôi sẽ giải thích cho những ai chưa xem Đại hội bốn viện bao giờ, dị năng giả nổi tiếng nóng tính khó chiều, mà hầu hết đều là tiểu đội tạm thời, nên xung đột nội bộ là chuyện thường xảy ra. Nhưng Càn viện này định lập kỷ lục mới à? Vừa vào trận đã có drama nội bộ?”

— Chuyện này không tức không được mà, tháng 12 thì lấy đâu ra côn trùng? Có ai thấy đốm đen nào không? Đây rõ ràng là hành động trả thù cá nhân mà?”

Trương Dụ Ca nhìn đại ca nhà mình, sờ trán đang nóng lên vì bị đánh, dưới sự chú ý đặc biệt của khán giả, cậu ta ngu ngơ rướn cổ lên.

“Đâu? Côn trùng đâu?”

Không ai được đánh vào mặt cậu ta.

Nhưng nếu đã đánh rồi.

Thì cậu ta… đành nhịn vậy.

Khán giả: ???