Bé Cá Voi Sát Thủ Chỉ Muốn Dính Lấy Con Người - Chương 83

topic

Bé Cá Voi Sát Thủ Chỉ Muốn Dính Lấy Con Người - Chương 83 :Rốt cuộc ai mới là kẻ gian xảo?!

Đội năm nhất của Càn viện cũng không phải ít, tổng cộng có khoảng mười ba đội.

Trong số đó, Giang Kinh Mặc chỉ quen thân với đội của Nghiêm Kiệt và đội của Úc Địch. Đội của Úc Địch, ngoài cậu ta ra, ba người còn lại đều không phải dị năng giả giỏi di chuyển dưới nước, nên sau khi xuống xe đã sớm xuất phát, vì vậy người bị Giang Kinh Mặc nhắm đến chỉ có đội của Nghiêm Kiệt, đội có hai dị năng giả hệ bay và hai dị năng giả hệ nước.

Tiếng thì thầm mưu kế của Giang Kinh Mặc được cậu cố ý hạ thấp, mà trong lúc này, quả cầu livestream sau khi vào trận đấu sẽ có một giai đoạn điều chỉnh, để đảm bảo khán giả có thể nghe rõ các tuyển thủ đang nói gì, nhưng lại không ảnh hưởng đến quá trình thi đấu của tuyển thủ.

Vì vậy trong giai đoạn điều chỉnh này, các khán giả đều không nghe rõ hai đội đang tụm lại bàn bạc chuyện gì.

Nhưng chỉ riêng việc cá voi sát thủ và cá mập trắng khoác vai thân thiết thôi đã đủ kịch tính rồi.

—Đang nói gì thế? Cá voi sát thủ nhỏ đúng là trông đáng yêu quá đi, nhìn là thấy ngoan ngoãn rồi, thật sự là dị năng giả sao?

—Cái vẻ mặt nhìn theo đàn anh ở xa xa này, có phải là không tìm được cách hợp tác với đàn anh hay không? Hu hu, thương quá.

—Một số người á, đừng có làm lố quá, rốt cuộc mấy người đến đây xem cái gì? Đây chẳng phải là cuộc thi của dị năng giả sao? Thôi được rồi, tôi phải thừa nhận rằng, vào phòng livestream cá nhân của tuyển thủ thì xuất hiện những phát ngôn thế này cũng là chuyện bình thường, tôi cũng thương quá hu hu, các đàn anh hãy giúp đỡ cá voi sát thủ nhỏ đi, cậu ấy xếp hạng 66, sẽ không làm vướng chân các anh đâu, chẳng lẽ không có chút tình đồng môn nào sao?

—Mặc dù cá voi sát thủ rất đáng yêu, thích ôm ôm cọ cọ, đặc biệt là giữa đồng bạn và thú hai chân, nhưng với cá mập trắng thì vẫn hơi khó hiểu, cá mập trắng thực sự sẽ không bị dạy dỗ chứ?

Nếu Nghiêm Kiệt có thể thấy được những dòng này, đảm bảo hắn sẽ nói rằng….

Đã dạy dỗ rồi, đừng nhắc lại những ký ức đau buồn đó nữa, cảm ơn.

—Nhưng vừa nãy nhìn anh Gấu năm hai chạy cứ như có ai đuổi theo phía sau ấy.

—Năm ngoái tôi có xem anh Gấu rồi, cũng là người nhiệt tình mà, chắc không đến mức cảm thấy đàn em kéo chân sau nên không chịu giúp đỡ đâu? Hay là có lý do nào khác nhỉ?

Mấy bình luận gần như đã đoán trúng sự thật này lướt qua rất nhanh, nhưng khán giả vốn đã bị vẻ ngoài vô tội của Giang Kinh Mặc che mắt, hoàn toàn không để ý, hoặc có để ý thì cũng chẳng để tâm.

Chỉ có những sinh viên khác của Càn viện, những người không tham gia cuộc thi nhưng đang xem trận đấu, mới biết biểu cảm vừa hoảng loạn vừa giả vờ bình tĩnh của Tông Tức là như thế nào. Rồi lại nhìn vẻ mặt kiểu bị sốc nhưng vẫn phải phối hợp của Nghiêm Kiệt.

Các bạn học gần như đã đoán ra được….

Anh Gấu lại đi trêu chọc Tiểu Giang nữa sao?

Ôi trời, sao anh ấy dám chứ?

Lẽ nào hiệu ứng buff ‘cùng học viện’ đã cho anh ấy sức mạnh sao?

Nhưng nụ cười của Tiểu Giang thực sự khiến người ta sợ hãi.

Đừng hỏi, hỏi tức là từng trải qua rồi 🙂

Ngàn lời vạn chữ gói gọn thành một câu….

Anh Gấu, bảo trọng nhé.

Ở trong phòng điều khiển tổng hợp, thiết bị gần như có thể nắm rõ tình hình của từng tuyển thủ.

Họ nghe rõ rành rọt màn ‘mưu kế to tiếng’ của Giang Kinh Mặc.

Cung Lũng im lặng một lúc, đưa tay day day trán.

Mấy giảng viên của Càn viện đứng phía sau cũng bất đắc dĩ liếc mắt đi chỗ khác, dùng tay che mặt.

Giang Kinh Mặc! Lại là Giang Kinh Mặc! Biết ngay là thằng nhóc này không yên phận mà!

Đúng là không yên phận thật! Lén tập kích thì cũng thôi đi, lại còn kiểu tập kích gài bẫy đàn anh nữa chứ??

Giảng viên của Khôn viện ngồi ngay phía sau Càn viện, huy hiệu hình hoa chuông trên cổ áo của Khôn viện lấp lánh ánh sáng, ông ta đan tay vào nhau, khuỷu tay chống lên bàn, kèm theo một nụ cười kiêu ngạo.

“Tân sinh của Càn viện đúng là thú vị thật đấy. Đây đều là những sinh viên tinh anh được bốn viện chọn ra để dự thi, vậy mà cậu ta lại chắc mẩm mình có thể thuận lợi cướp được thẻ điểm từ tay sinh viên của chúng tôi sao?”

“Đúng là hơi kiêu ngạo quá rồi.” Giảng viên của Ly viện bên cạnh cũng mỉm cười lắc đầu, “Ban đầu nhìn dáng vẻ còn tưởng là một đứa trẻ ngoan ngoãn, ai ngờ nghe xong thì… Nhưng mà dị năng giả mà, kiêu ngạo một chút cũng là bình thường.”

“Chẳng phải như vậy mới thú vị sao?” An lão ngồi ở phía trước cười vui vẻ, nhìn Giang Kinh Mặc với vẻ tò mò, “Vốn dĩ quy tắc này là để bọn chúng tranh đoạt lẫn nhau mà.”

Chỉ là việc dùng đàn anh khoá trên làm mồi nhử thế này, quả thật rất hiếm thấy.

Đúng là một cậu nhóc thú vị.

Lúc này, đội tám người vừa được thành lập tạm thời cũng bắt đầu nhanh chóng tiến về hòn đảo đầu tiên.

Giang Kinh Mặc mơ hồ đứng ngay vị trí chỉ huy ở giữa, tám người đều di chuyển rất nhanh, quan tâm lẫn nhau, trên đường đi còn có thời gian cười nói, thêm vài câu động viên rằng nhất định phải mang cúp về.

Trong một đội ngũ nghiêm túc chiến đấu, cả đám trông có vẻ không được thông minh cho lắm.

Bọn họ đang rất đói bụng, tuy đoạn đường này không quá dài, nhưng vì phải đến nơi trước 12 giờ, nên đành phải đợi đến đảo mới có thể tìm chỗ ăn uống, điều này làm tiêu tốn không ít thể lực của mọi người.

Mặt biển xanh ngọc có thể nhìn thấy đáy, những con cua ẩn mình trong kẽ đá, thỉnh thoảng khi tuyển thủ đi qua, chúng liền lăn lóc xuống mặt nước, mặt biển phía sau nhanh chóng khép lại, dần dần nối liền thành một dải, từ xa chỉ còn thấy một đường chân trời nơi biển và trời hòa vào nhau.

12 giờ trưa, ánh nắng rực rỡ trên đầu, gió lạnh mùa đông ven biển cũng không thể xua tan cái nóng của quần đảo As.

Cuộc đại triều thoái lui diễn ra vài tháng một lần đã kết thúc, quần đảo As lại một lần nữa bị bao quanh bởi làn nước xanh ngọc.

Khí hậu ở đây khá dễ chịu, hơn nữa phía xa còn có một hòn đảo cao chắn gió. Đảo thứ nhất của quần đảo As ngoài bãi đá dốc ven biển còn có rất nhiều cây cối và thực vật.

Hai đội nhỏ bám theo phía sau đội Tông Tức từ xa, không nhanh không chậm tiến vào khu rừng.

Đội của Tông Tức đang tranh thủ thời gian tìm kiếm và chiếm lĩnh võ đài, đội của họ là kiểu chuyên đối đầu trực diện, nên ngay từ đầu đã chuẩn bị sẵn sàng để giữ võ đài từ đầu đến cuối.

“Hòn đảo này cũng khá lớn đấy.” Giang Kinh Mặc nhìn bản đồ của đảo thứ nhất trong balo, miệng cắn thanh năng lượng không ngon lắm, cắn nhai rôm rốp bằng hàm răng khỏe mạnh.

Cây cối trong rừng rậm rạp, quả cầu livestream cũng phải cẩn thận len lỏi, bay vòng quanh nhóm người.

“Dù sao cũng thả xuống hơn 600 người một lúc, nếu diện tích quá nhỏ, chẳng phải vừa ngẩng đầu là nhìn thấy đối thủ ngay sao? Nhưng chắc giờ cũng sắp rồi, những người nhanh chân chắc đã tìm được võ đài, đang cân nhắc có nên chiếm lĩnh hay không. Nếu không thì cũng mon men đến gần chỗ các đội của học viện khác có thể xuất hiện.” Nghiêm Kiệt đứng bên cạnh lên tiếng.

“Tôi lên xe chậm, lúc cuối có quan sát một chút, đội gần chúng ta nhất có lẽ là đội của Ly viện. Học viện của họ nằm ở vị trí địa lý khá hẻo lánh, xung quanh không có nhiều người sinh sống, số lượng sinh viên trong trường cũng ít nhất trong bốn viện. Nhiều người chuyển đến Ly viện cũng là vì suất thi đấu của đại hội, có lẽ do sức mạnh tổng thể yếu nên họ nổi tiếng là trầm ổn và thích chơi ngầm, chúng ta là gương mặt mới của năm nhất, khá dễ bị chú ý, cần phải cẩn thận.”

Giang Kinh Mặc gật đầu, ngước mắt lên, thấy đội của Tông Tức đã tăng tốc.

Thanh năng lượng cứng rắn “rắc” một tiếng bị Giang Kinh Mặc cắn gãy, một bên má trắng nõn của cậu bị thanh năng lượng đẩy lên hơi phồng ra, vừa nhai rôm rốp vừa mở miệng nói mơ hồ, “Họ tìm thấy rồi kìa, đuổi theo!”

Nói rồi, Giang Kinh Mặc đưa tay ra, tóm lấy quả cầu livestream của mình, tốc độ đột nhiên tăng lên.

“Nghiêm Kiệt, các cậu vòng sang bên kia, tôi sẽ tìm người thích hợp để chặn, đến lúc tôi chặn được người thì các cậu chịu trách nhiệm xuất hiện để chặn đường. Những thành viên có khả năng quan sát giỏi thì ẩn nấp, dị năng giả hệ bay thì vào vị trí, lúc đầu đừng lộ diện vội.”

“Được.”

Mấy cậu trai vốn đã quen với việc được Giang Kinh Mặc chỉ huy nên vô thức đáp lời, sau đó mới hỏi, “Ẩn nấp để làm gì?”

“Gặp kẻ khó đối phó thì chúng ta lập tức chuồn, đừng phí thời gian.” Giang Kinh Mặc đáp như lẽ đương nhiên, rồi không nhịn được cười.

“Lục Đông Tâm và tôi sẽ chặn người, Nghiêm Kiệt, các cậu có hai người có dị năng mạnh thì phụ trách chặn đường. Thẻ điểm của cả đội nằm trong balo của một người, sau khi bảo vệ thẻ điểm của đội mình xong, nhớ ưu tiên cướp balo của đối phương. Mỗi đội cử ra hai người, giấu đi hai người, khiến họ nghĩ rằng ta chỉ có một đội.”

“Rõ.”

Trương Dụ Ca nhanh nhẹn đáp lời, cũng tóm lấy quả cầu livestream của mình rồi nhanh chóng ẩn nấp.

Trong khi đó, đội của Nghiêm Kiệt dưới sự chỉ huy của Giang Kinh Mặc đã bắt đầu di chuyển từ phía bên kia.

Hình ảnh trong phòng livestream lại bị khuôn mặt của Giang Kinh Mặc chiếm giữ.

Mọi người vừa gào vừa rít, cuối cùng lần này cũng nghe rõ đội bọn họ đang âm mưu gì.

—Có phải hơi quá rồi không? Hai đội năm nhất mà muốn phục kích người khác để cướp điểm sao? Vừa rồi chắc là muốn hợp tác với năm hai nhưng thất bại rồi phải không?

—Có vẻ là thế, dù sao cướp thẻ điểm cũng rất rủi ro. Khi phân tích quy tắc này, bạn sẽ thấy rằng, tuy võ đài có vẻ là nơi hỗn loạn nhất, nhưng thực tế các quy tắc trên võ đài rất hoàn chỉnh, thẻ điểm của đội đang chiếm lĩnh võ đài sẽ được bảo vệ, chỉ khi giành chiến thắng mới lấy được thẻ điểm. Trong khi những nơi khác, tuy có vẻ tránh xa xung đột, nhưng thực tế lại là nơi hỗn loạn nhất.

—Không suy nghĩ lại à? Rất có khả năng sẽ thất bại đấy. Hơn nữa làm sao cậu ấy có thể đoán chắc đội nào có thể cướp được, đội nào không? Không phải là đang chỉ huy mù quáng sao? Đội cậu ấy làm đội trưởng thì không sao, nhưng kéo theo đội khác thì liệu có ổn không? Thứ hạng của cá mập nhỏ cũng cao lắm đấy, đừng mù quáng tin tưởng cá voi nhỏ, chủ yếu là do tôi nghĩ cá voi nhỏ đang hại cá mập nhỏ á!

—Mọi người nhanh qua phòng livestream số 79 của Ly viện đi! Tôi đã nói mà, họ muốn đánh lén thì người khác chắc chắn cũng muốn đánh lén! Nếu muốn có thành tích cao, cướp thẻ điểm là lựa chọn tốt nhất, sinh viên năm hai của Ly viện đã mò tới rồi!

Trương Dụ Ca và Liêu Lân đã ẩn nấp kỹ, vô số máy bay do thám của Liêu Lân bay ra, ẩn mình trong tán lá. Giang Kinh Mặc và Lục Đông Tâm nấp sau bụi rậm và đá, từ xa quan sát Tông Tức đang không chút do dự lao vào trung tâm võ đài để kích hoạt.

Cùng lúc đó, tất cả máy truyền tin của mọi người đều bắt đầu nhấp nháy, điểm đánh dấu trên bản đồ cũng nhanh chóng chớp chớp vài cái. Trên màn hình hiển thị dòng chữ thông báo cho đội Giang Kinh Mặc: [Võ đài số 21 đã bị đội chúng tôi chiếm giữ. Xin hãy chú ý quy tắc của võ đài: trong thời gian thủ đài hoặc công đài, không được rời khỏi võ đài, nếu không sẽ bị coi là thất bại và không được vào lại võ đài đó trong vòng hai giờ.]

Tông Tức đứng trên võ đài cười ngây ngô, dị năng được kích phát, cả người mọc ra lớp lông dày rậm, thân hình trông càng cao lớn đồ sộ. Anh ta nắm chặt tay, đấm tay vào nhau, khí thế hừng hực.

Giang Kinh Mặc và Lục Đông Tâm nhìn nhau một cái.

Lục Đông Tâm cũng không nhịn được cười, nghĩ: Anh có biết bản thân vừa chọc giận cá voi sát thủ không mà cười tươi hớn hở thế?

Ngay lúc ấy, trong bụi rậm phía sau hai người, một đôi mắt đang chậm rãi di chuyển từ balo của Lục Đông Tâm sang người Giang Kinh Mặc.

Đôi mắt bình tĩnh và lặng lẽ, che giấu hơi thở đến mức thấp nhất, như thể đó không phải là một sinh vật sống, mà chỉ là một loài thực vật vốn dĩ đã sinh trưởng trên hòn đảo này.

—A a a, không dám xem nữa!!

—Cá voi sát thủ bị để ý rồi! Không thể nào! Tôi chỉ vừa mới tìm được một đội mình thích thôi mà, vừa lên đảo đã bị loại rồi sao?

Liêu Lân cũng phát hiện ra điều không ổn trên màn hình giám sát.

Mặt trời buổi trưa chói chang, dù là mùa này nhưng ánh nắng vẫn rất rực rỡ. Trong đám cây phía sau Giang Kinh Mặc và Lục Đông Tâm, bóng tối lại dày đặc một cách kỳ lạ….

Liêu Lân nhìn hai giây, phát hiện một đôi mắt lạnh lẽo chớp nhanh một cái. Cảm giác bị rình rập khiến hắn lập tức lạnh toát sống lưng.

Nhanh chóng kết nối với máy truyền tin nội bộ của đội.

“Đội trưởng, hình như có người sau lưng cậu!!”

Bọn họ còn chưa kịp đánh lén thì đã có sinh viên của viện khác nhanh chân hơn, nhắm vào đám năm nhất là họ!

Máy truyền tin nội bộ vừa được kết nối, kẻ giấu mình trong bóng tối cũng không chút do dự lao ra, mục tiêu chính là Giang Kinh Mặc.

Nếu nói vừa rồi khi nhìn thấy Giang Kinh Mặc đi cùng đội năm hai mạnh như Tông Tức, kẻ đánh lén còn có chút e dè, thì lúc này, sau khi nhìn thấy quy tắc của võ đài, rồi nhìn lại đội Tông Tức đã bước vào võ đài, không thể rời khỏi, đối phương liền không chút do dự, chuẩn bị cướp thẻ điểm của đội Giang Kinh Mặc rồi bỏ chạy.

Gió phía sau quét lá bay tán loạn, chỉ trong nháy mắt, một bàn tay gần như đã chạm được lên vai Giang Kinh Mặc.

Khán giả trong phòng livestream không ngờ vừa mở màn đã kịch tính thế này, ai nấy đều nín thở theo dõi.

Giảng viên của Ly viện cũng mỉm cười, khẽ lắc đầu: “Đây là sinh viên giỏi ẩn nấp nhất của viện chúng tôi, thất lễ rồi.”

Không khó dự đoán.

Chỉ cần người đó chạm được vai của Giang Kinh Mặc, thì khả năng cao sẽ lập tức đè Giang Kinh Mặc xuống đất, sau đó cướp balo của cậu.

Giảng viên Càn viện không nói gì.

Dù họ rất muốn nói rằng, cướp ai không cướp, sao lại cướp trúng Giang Kinh Mặc, nhưng vẻ mặt hoàn toàn không biết gì của Giang Kinh Mặc khiến các giảng viên không khỏi lo lắng, liệu em ấy có phát hiện ra không.

Nhưng đúng vào khoảnh khắc không dám chớp mắt đó, Giang Kinh Mặc chậm rãi quay đầu lại, khóe miệng khẽ cong, má lúm đồng tiền bên má phải hiện rõ, đôi mắt đen láy chuẩn xác bắt được đối phương, không chút tìm kiếm mà trực tiếp đối diện với đôi mắt lạnh lẽo ấy.

Trong mắt Giang Kinh Mặc không chứa chút kinh ngạc hay bất ngờ nào, cậu đẩy Lục Đông Tâm đang định xoay người bảo vệ mình ra, nhường lại vị trí ban đầu khiến kẻ tấn công lao vào khoảng không, Giang Kinh Mặc chống một tay, nhẹ nhàng lộn người, trực tiếp đổi vị trí với đối phương, xuất hiện ngay sau lưng kẻ đánh lén.

Mọi thứ diễn ra quá nhanh, chỉ một ánh mắt cũng đủ khiến kẻ đánh lén nhận ra mình đã bị lộ: “Cái gì? Sao cậu có thể….”

Trong đôi mắt bàng hoàng trợn to của đối phương, không để đối phương có cơ hội điều chỉnh, Giang Kinh Mặc đã đưa tay chạm vào vai anh ta, ngón tay hơi siết lại.

Một lực ép tức khắc dồn xuống, khiến người kia hít một hơi lạnh, chỉ nghe Giang Kinh Mặc nhẹ nhàng nói, ngữ điệu không hề thay đổi, thoải mái, dễ chịu, nhưng mỗi chữ như nện vào tai anh ta, khiến lông tơ trong nháy mắt dựng đứng.

“Em còn đang chờ xem khi nào đàn anh mới ra tay, thì ra là thấy đàn anh năm hai của bọn em vào võ đài rồi nên mới cảm thấy bọn em rất dễ bắt nạt đúng không?”

Cậu vừa nói vừa tỏ vẻ đau lòng, gương mặt ngây thơ vô hại, tay đặt lên vai đối phương, bầu không khí săn mồi trong nháy mắt biến mất, cậu hoàn toàn như một đứa trẻ ngoan đang tố cáo: “Đàn anh đánh lén như vậy, thực sự là quá gian xảo rồi!”

Tất nhiên, nếu như Giang Kinh Mặc không phải đang trong quá trình đánh lén người khác, thì có lẽ câu nói này sẽ càng có sức thuyết phục hơn.

Bị túm đến đau nhói, cộng thêm cơn lạnh buốt còn chưa kịp tan hết từ sống lưng truyền tới, vị đàn anh đến từ Ly viện nghe cậu nói xong liền ngây dại: ???

Cả người giật bắn, trừng to mắt nhìn Giang Kinh Mặc.

Rốt cuộc ai mới là kẻ gian xảo?!

Cái tên này thực sự là sinh viên năm nhất hả, chứ không phải là một tên cáo già năm hai nào đó khoác da tân sinh à?!

~~~~~~~

Để ý là tác giả toàn dùng từ ‘học trưởng’ chứ không có ‘học tỷ’. Chắc dị năng giả toàn nam, nữ cũng có nhưng thấy ít đề cập.