Bé Cá Voi Sát Thủ Chỉ Muốn Dính Lấy Con Người - Chương 76

topic

Bé Cá Voi Sát Thủ Chỉ Muốn Dính Lấy Con Người - Chương 76 :Nhà họ Thời không thể có đàn ông cặn bã.

—————–

Tất nhiên, dù không nhiều lắm, nhưng Giang Kinh Mặc vẫn còn chút lương tâm với Thời Tuế. Cuối cùng, cậu nhìn vào mặt trứng sắp bị đập, rồi nhìn vào cái chén bên dưới, cậu dừng lại giữa chừng.

Cái đầu nhỏ suy nghĩ một lúc.

Cậu cảm thấy việc lừa dối đội trưởng như thế này có chút không tốt.

Thế là, Giang Kinh Mặc đem quả trứng đi rửa, hài lòng nhìn nó sạch bóng không còn phân biệt được mặt nào có vấn đề, rồi vui vẻ đập trứng vào chén.

Trên đời này làm gì có con cá voi sát thủ nào chu đáo được như cậu chứ?

Nhìn qua thì đúng là chẳng ai nhận ra con gà này không khỏe mạnh.

Thời Tuế lúc này còn đang vùi mặt vào gối, ngửi thấy mùi trứng chiên liền lơ mơ tỉnh dậy.

Hiếm khi hắn ngủ mê man như vậy, nửa đêm còn dán lên người Giang Kinh Mặc, cảm giác ôm cậu ngủ khiến hắn có cảm giác đặc biệt an tâm.

“Giống như một viên thuốc an thần nhỏ vậy….”

Thời Tuế lẩm bẩm, vừa gãi gãi mái tóc rối bù vừa nheo mắt đi đánh răng. Thân trên không mặc gì, nắng sớm xuyên qua cửa kính rơi lên làn da trần trụi nơi bờ vai và lồng ngực.

Những đường nét cơ bắp săn chắc, đầy quyến rũ, dễ dàng khơi gợi cảm xúc vào buổi sáng sớm.

Cũng may đây là tầng nhà cao, hắn như vậy cũng không sợ bị ai nhìn thấy.

Thời Tuế không giỏi nấu ăn, lại thêm điều kiện gia đình khá tốt, gia nghiệp phía sau nhà họ Thời bao gồm cả công việc của Khương Tự Nghi cũng đều liên quan đến khách sạn, gia đình Thời Tuế khởi nghiệp từ ngành khách sạn, chuỗi khách sạn của họ trải dài khắp cả nước. Vì vậy, vị thiếu gia này dù ở thành phố nào cũng chỉ cần một cuộc điện thoại là sẽ có người mang thức ăn đến tận nhà.

Bình thường Thời Tuế sẽ ăn các món được đưa tới, hoặc ăn sáng ở quán quen ven đường khi đi tập thể dục buổi sáng.

Năm nay hiếm khi hắn được lười biếng một chút, vậy mà vừa mở mắt ra đã nghe thấy trong bếp có người bận rộn, cảm giác quả thật rất mới mẻ.

Nhà bếp của hắn cũng sạch sẽ đến đáng sợ, đa số đồ dùng trong bếp đều là do thi thoảng mời người giúp việc đến nấu ăn để lại, vốn dĩ bọn họ cũng không nghĩ đến việc hắn sẽ nấu ăn, nên trong tủ lạnh chắc cũng không có nhiều nguyên liệu.

Ra khỏi phòng, vừa ngước mắt lên đã thấy Giang Kinh Mặc đứng trong bếp, còn đeo tạp dề kẻ sọc hồng dành cho người giúp việc, hai dây buộc quanh eo thon, phía sau còn thắt một chiếc nơ bướm xinh xắn.

À, không phải là thuốc an thần nhỏ, mà là một viên melatonin vị nước trái cây.

Thời gian gần đây, cậu thanh niên được hắn chăm sóc rất tốt, chiều cao tăng lên đáng kể, không còn thấp hơn hắn bao nhiêu, khi ôm vào lòng, chỉ cần hơi cúi đầu một chút là cằm có thể tựa lên vai cậu.

Trước đây khi Giang Kinh Mặc cọ cọ hắn đến mức ‘nổi lửa’, Thời Tuế đã từng đè cậu xuống để cảm nhận.

Chỉ có điều con cá này quá nghịch ngợm, suốt ngày làm bản thân bị thương, nên dù có cao lên một chút, nhưng vẫn chẳng mập lên được miếng nào.

Giờ đây cậu đang vặn lọ xay tiêu, rắc tiêu đen và muối lên bề mặt trứng chiên, sau lưng bất ngờ bị một lồng ngực nóng rực dán lên.

Cậu bị ôm chặt ngay lập tức.

Có hai bàn tay vô tư sờ loạn lên eo cậu.

Lực không hề nhẹ, Giang Kinh Mặc theo phản xạ nép vào lòng hắn để tránh.

Cậu bất mãn ngửa đầu lên nhìn.

“Đội trưởng, anh làm gì vậy?”

Cậu còn đang cầm xẻng chiên, suýt chút nữa đã lấy nó chọt vào cằm Thời Tuế.

Giờ tôi đang thực hiện ‘công việc thần thánh’, phiền anh thú hai chân dễ thương này ngoan ngoãn ra bên ngoài ngồi đợi tôi ‘sủng ái’ được không?

Ai ngờ hắn lại ôm cậu chặt như vậy.

Giang Kinh Mặc cảm thấy giới hạn của Thời Tuế đã bị đánh mất từ lần đầu tiên hắn hôn cậu.

Từ việc không biết xấu hổ trước khi quen nhau, đến bây giờ đã có tiềm năng trở thành một kẻ lưu manh già dặn.

Hai tay ở phía trước không chịu yên, liên tục di chuyển xuống dưới, thậm chí còn cọ mặt vào gáy của cậu, dán rất sát.

“Đội trưởng, con người là như vậy sao?”

Giang Kinh Mặc cúi đầu nhìn thoáng qua.

Thời Tuế hít hà mùi hương hòa quyện của cả hai trên cổ Giang Kinh Mặc, rồi hơi cúi lưng, cằm áp lên vai cậu, khàn giọng trả lời một tiếng, ánh mắt dừng trên khuôn mặt ngây thơ của cậu.

Từ khi Giang Kinh Mặc bắt đầu cọ cọ hắn, bạn học Tiểu Giang này vẫn luôn giữ thế chủ động, nhưng nói tới phương diện kia, Thời Tuế cảm thấy con cá voi sát thủ bạch thiết hắc này thực ra lại là một tờ giấy trắng.

Chỉ cần chạm vào một chút, đã để lại một vết mực, hắn thậm chí còn nghi ngờ Giang Kinh Mặc chưa từng trải qua chuyện này, dáng vẻ thiếu giáo dục về giới tính này khiến người ta rất muốn trêu chọc, thậm chí còn muốn giúp cậu tận hưởng.

Rất dễ khiến người ta trở thành một tên lưu manh.

Hắn không kìm được thấp giọng cười một tiếng, còn ác ý cọ vào chỗ cậu cố tình tránh.

Rồi nói với giọng điệu lưu manh đầy nghiêm túc.

“Con người là như vậy đấy.”

Còn cười nữa.

“Giúp anh được không?”

À—

Giang Kinh Mặc liếc nhìn trứng chiên trong chảo được cố định bằng khuôn trái tim, rồi lại nhìn khuôn mặt điển trai của đội trưởng nhà mình.

Bỗng nhiên cậu có chút muốn úp cái chảo này lên mặt hắn.

Mà không biết có phải do cảm nhận được nguy hiểm hay không, Thời Tuế nghiêng đầu cắn thêm một miếng lên cổ Giang Kinh Mặc, rồi mơ mơ màng màng chạy vào nhà vệ sinh giải quyết.

Cuối cùng, cả người Giang Kinh Mặc đều bị cọ ra một thân mùi bạc hà mát lạnh.

Khoảng hơn nửa giờ sau, Thời Tuế ngồi vào bàn, nhìn chén cháo trước mặt, kèm theo mấy cái bánh bao mà dì giúp việc để lại trong tủ lạnh. Hơi nóng bốc lên nghi ngút, bên cạnh còn có hai quả trứng chiên hình trái tim nằm gọn trong đĩa. Giang Kinh Mặc ngồi đối diện, vừa ăn cháo vừa tự tin khẳng định mình đã kiểm soát tốt lửa nấu ăn, muốn đút cho hắn.

“Trong nhà còn đúng hai quả trứng cuối cùng, đều dành cho đội trưởng hết đấy.”

Giang Kinh Mặc chống tay lên bàn, liếm vết cháo bên khoé môi.

Dáng vẻ cực kì chân thành.

“Sao hôm nay đối xử với anh tốt thế?”

Thời Tuế cầm điện thoại lên chụp một tấm, trên gương mặt lười nhác kia có thể nhìn ra chút đắc ý, hắn gắp lấy một quả trứng, trân trọng ăn hết ‘trái tim nhỏ’ của Giang Kinh Mặc.

Giang Kinh Mặc nghe không lọt tai lời này: “Bình thường em không đối xử tốt với đội trưởng à?”

Cậu đã cố gắng chăm sóc anh thú hai chân này rất tốt có được không?

Tuy trước đây cũng tốt, nhưng không có gần gũi như thời gian gần đây, cũng không tốt đến mức này. Có lẽ là từ khi xác định quan hệ, mọi thứ đều trở nên tốt đến mức Thời Tuế cảm thấy không chân thực.

Con đường tình duyên quá suôn sẻ.

Thời Tuế không nói gì, chỉ ngắm nhìn tấm ảnh trong điện thoại.

Cho đến khi nghe thấy Giang Kinh Mặc lên tiếng.

“Đội trưởng, anh có nhận ra hai quả trứng này có gì khác nhau không?”

Thời Tuế: ?

Cổ áo hắn tuỳ tiện mở ba cúc, còn đang suy nghĩ xem gần đây mình đã làm việc gì tốt mà lại khiến Giang Kinh Mặc chịu tiếp nhận nhanh như vậy.

Thậm chí còn nghiêm túc suy nghĩ xem bao giờ mới có thể chính thức khoe món trứng hình trái tim của bạn trai lên vòng bạn bè.

Hay là sau khi gặp gỡ cha mẹ hai bên?

Nhưng nếu đã gặp cha mẹ rồi, liệu có nên nghĩ đến việc đăng ký kết hôn không nhỉ?

Còn nếu cứ lén lút thế này thì có thể tiến xa hơn bước nữa không?

Ví dụ như ‘giúp đỡ’ lẫn nhau?

Trong đầu toàn bong bóng tình yêu lăn lộn, hắn nhét một miếng bánh bao vào miệng, theo bản năng trả lời: “Hửm?”

Khuôn mặt điển trai bị miếng bánh bao làm phồng lên, dáng vẻ lười nhác cao quý như con mèo lớn thường ngày giờ đây vì đắm chìm trong tình yêu mà thêm vài phần thật thà ngốc nghếch.

Chỉ thấy Giang Kinh Mặc cười ngượng ngùng.

“Có một quả trứng bị dính phân gà, nghe anh Hải cẩu nói đó là dấu hiệu của một con gà không khỏe, nhưng đội trưởng yên tâm, em đã rửa sạch rồi!”

Thời Tuế: …

“Anh có nên cảm ơn em không?”

“Không cần cảm ơn, cảm, cảm….”

Còn chưa kịp nói hết câu, cậu đã bị Thời Tuế kéo lại gần, ôm mặt vò mạnh một trận.

Giang Kinh Mặc ngay lập tức phản công.

Hai thanh niên, sức lực đều không nhỏ, không ai chịu nhường ai, huống chi với những dị năng giả như họ, mức độ này cũng chỉ là chơi đùa.

Dù chưa ăn no, nhưng cả hai vẫn dựa vào sức lực vốn có mà giằng co qua lại.

Cuối cùng, bữa sáng cũng chẳng thèm ăn, trực tiếp từ trên ghế lăn lộn xuống đất.

Cả hai cứ thế vật nhau đến tận tấm thảm trong phòng khách, mái tóc của Giang Kinh Mặc rối tung lên, bị Thời Tuế vuốt ngược ra sau, để lộ cái trán trắng nõn và đôi mắt đẹp sắc sảo.

Dưới tình huống hoàn toàn không dùng dị năng, vóc người hiện tại của cậu tất nhiên không lật được Thời Tuế, cuối cùng bị hắn đè bên dưới.

Hình như Thời Tuế cũng chưa từng náo loạn thế này, hắn vừa cười vừa cù lét Giang Kinh Mặc, nhìn cậu né tránh dưới thân mình.

“Cho đội trưởng ăn trứng từ một con gà không khoẻ? Chủ trương là chỉ cần không chết là được đúng không?”

Chuyện chọn trứng này, thực ra Thời Tuế cũng từng nghe qua, cũng không thể nói là có vấn đề gì nghiêm trọng, vì loại trứng này vẫn có thể ăn được bình thường.

Nhưng cậu lại cố tình chọn thời điểm này để nói ra, còn tò mò hỏi xem có gì khác biệt không, thì thực sự rất đáng bị cù lét một trận.

Ban đầu chỉ là trêu đùa, nhưng đùa riết lại thành quá trớn, Giang Kinh Mặc bị đè ra hôn loạn một trận.

Cho đến khi tiếng chuông điện thoại của Thời Tuế vang lên.

Đang trong kỳ nghỉ hiếm hoi, ban đầu Thời Tuế cũng không định nghe, nhưng chuông vừa dứt thì lại vang lên lần nữa, kiên trì không chịu buông tha.

Thời Tuế cảm thấy có gì đó không ổn, lẩm bẩm một câu rồi bò dậy tìm điện thoại.

Quả nhiên, ba chữ ‘Khương nữ sĩ’ hiện lên trên màn hình, cố chấp và kiên quyết nhấp nháy không ngừng.

Thời Tuế một tay cầm điện thoại, tay kia cầm một chiếc bánh bao, lúc đi qua Giang Kinh Mặc vừa mới bò dậy, còn cúi xuống hôn một cái lên má cậu rồi đi ra ban công.

Tóc tai cũng rối tung cả lên.

“Hình tượng hoàn toàn sụp đổ rồi, còn đâu hào quang của thần tượng nữa.”

Nếu có thể, thì phải để cậu của hai tháng trước đang mê mệt ‘chú mèo lớn cao quý lãnh đạm’ kia nhìn xem dáng vẻ hiện tại của Thời Tuế.

Thời Tuế đứng ở ban công, lười biếng nhấc máy: “Alo?”

“Tuế Tuế bảo bối, sao con không nghe điện thoại? Mẹ nói này, hôm nay Thời Duyên đã bập bẹ gọi ‘bà’ rồi đó….”

“Thế thì tốt….”

Thời Tuế theo phản xạ đáp lại, rồi chợt nhận ra điều gì đó.

“Hả? Gọi mẹ là bà?”

Vậy gọi hắn là gì?

Mẹ Khương cười đầy ẩn ý, tiếng cười này khiến da đầu Thời Tuế tê dại, mỗi khi mẹ hắn chuẩn bị làm chuyện ‘xấu’, hắn đều có dự cảm này.

Đúng lúc đó, giọng Giang Kinh Mặc từ trong phòng vọng ra.

“Đội trưởng, dù hôm nay là ngày nghỉ, nhưng sinh viên năm một và năm hai đều phải tranh thủ thời gian đi nhận bảng thành tích cuối cùng, em đi trước nhé! Còn sinh nhật của Trương Dụ Ca nữa, sau khi nhận xong em sẽ đi ăn một bữa với bọn họ, em sẽ mang bánh kem về cho anh!”

Giang Kinh Mặc vừa bò dậy đã nhanh chóng mặc đồ chỉnh tề, chuẩn bị bỏ mặc anh thú hai chân ở nhà nghỉ phép, vui vẻ đi mừng sinh nhật bạn học.

Thời Tuế quay lại, chỉ thấy bóng dáng Giang Kinh Mặc vui vẻ rời khỏi nhà, không khỏi bực mình chậc một tiếng.

Sau đó liền nghe thấy mẹ mình ở đầu dây bên kia cẩn thận mở lời, như thể đã nắm giữ một bí mật nhiều năm, giờ mới tìm được cơ hội bật mí.

“Là con dâu cả của mẹ à? Con trai cũng không sao, nhà người ta thế nào? Mặc dù xã hội bây giờ nam nam cũng rất bình thường, nhưng vẫn có những gia đình không chấp nhận được, Tuế Tuế bảo bối, con đừng để bố mẹ người ta đánh gãy chân nhé, đến lúc đó không rước con dâu cả của mẹ về được thì biết làm sao? Còn nữa, con phải có trách nhiệm đấy, đừng có bắt nạt người ta rồi phủi tay bỏ chạy, nhà họ Thời chúng ta không thể có một tên đàn ông cặn bã như vậy được.”

Nói cứ như Thời Tuế đã làm chuyện gì tồi tệ lắm, bắt nạt người ta xong còn không chịu trách nhiệm.

Hắn bắt nạt gì chứ? Sao hắn không biết? Hắn cũng muốn mà còn chưa ra tay được đây này. Vậy mà cái nồi này cũng bị ụp lên đầu?

Thời Tuế: ?

Thời Tuế: …

Thời Tuế bóp mạnh chiếc bánh bao trong tay, in rõ mấy dấu lõm.

Hắn nghiến răng, nếu hắn thực sự ra tay, thì cũng chẳng đến mức uất ức thế này. Dạo này hắn chỉ đổ hết sự bực tức vì không được thỏa mãn lên người Thời Nguyệt thôi.

“Mẹ, lần trước Thời Nguyệt về đã nói gì với mẹ?”