Bé Cá Voi Sát Thủ Chỉ Muốn Dính Lấy Con Người - Chương 77

topic

Bé Cá Voi Sát Thủ Chỉ Muốn Dính Lấy Con Người - Chương 77 :Không có đũa thì làm sao ăn được?

—————

Giang Kinh Mặc, người lúc nào cũng thích cọ cọ, suốt ngày trêu chọc đội trưởng nhà mình đã vui vẻ ra khỏi nhà.

Cậu hoàn toàn không biết trong suốt thời gian qua, Thời Tuế đã bị nhà họ Thời ụp bao nhiêu cái nồi.

Nhưng không biết cũng không sao, dù gì lần sau Thời Nguyệt đến, kiểu gì cũng gặp ‘tai ương giáng xuống đầu’.

Ở một nơi khác, Thời Nguyệt vừa tan học đã phải căng thẳng xử lý công việc kinh doanh của gia đình, đột nhiên hắt xì một cái.

Lạnh lùng từ chối lời bắt chuyện của mấy người bạn học đang muốn kết thân, tập trung nhìn chằm chằm những số liệu trên máy tính, thấy xung quanh không còn ai, cậu ta liếc trái liếc phải rồi cắn răng lấy điện thoại ra, màn hình khóa là hình Tiểu Duyên đang mếu máo sắp khóc.

Đối diện với đứa bé mới tròn một tuổi, Thời Nguyệt ôm mặt, không còn vẻ lạnh lùng như lúc nãy, đầu ngón tay chọc chọc vào màn hình, luôn nhớ tới việc bóc lột ‘lao động trẻ em’, khuôn mặt bộc lộ sự điên cuồng: “Cục cưng à, có phải con lại khóc nhè ở nhà đúng không? Haiz, chừng nào con mới lớn để giúp chú đây hả?”

*****

Nắng sớm trải khắp mặt đất, ánh sáng vào thời điểm này vừa vặn chiếu rọi lên tấm biển trước cổng Học viện Dị năng.

Biểu tượng hoa trà đặc trưng của Càn viện được phác họa bằng vài nét đơn giản mà đẹp mắt, dưới ánh mặt trời càng thêm lấp lánh rạng ngời.

Hôm qua, cuộc chiến cá nhân của năm nhất và năm hai vừa kết thúc, các thầy cô đã thức đêm để tổng hợp thứ hạng. Hơn một nửa đã bị loại, còn lại 156 người tham gia Đại hội, gồm 52 sinh viên năm nhất và 104 sinh viên năm hai. Những ngày này, toàn thể sinh viên được nghỉ ngơi, sau khi nghỉ ngơi xong, có thể đến nhận bảng thành tích của mình tại trường, đồng thời ghi danh vào Đại hội bốn viện.

“Đại ca! Bên này!”

Giang Kinh Mặc vừa bước xuống xe taxi, Trương Dụ Ca đã đứng ở cổng trường nhảy nhót vẫy tay với cậu.

Giang Kinh Mặc cẩn thận đưa cho Trương Dụ Ca một hộp quà được gói gém kỹ càng, nghiêm túc chúc mừng sinh nhật.

Sau đó liền thấy Trương Dụ Ca ánh mắt lấp lánh vui sướng, nhảy nhót như một con thú nhỏ.

Rõ ràng dị năng của cậu ta là một con vẹt Cockatiel nhỏ, vậy mà suốt ngày cứ hoạt bát nhảy nhót, trông còn năng động hơn cả chú chó Labrador là Địch Hán Thu.

Hai người cũng đã hơn nửa tuần chưa gặp, kể từ sau lần Giang Kinh Mặc ‘chơi lớn’ bị thương, hôm nay mới là lần đầu gặp lại.

Tiện thể nói thêm, trong những ngày diễn ra trận chiến cá nhân, cơ bản không ai táo bạo lươn lẹo như Giang Kinh Mặc, nên phần thi còn lại diễn ra khá khốc liệt. Mấy sinh viên năm nhất từng tranh thủ nước đục thả câu để đạt thứ hạng cao, trong lượt đấu này phần lớn đều bị loại sạch, các tiểu đội đều được tái cơ cấu.

Giống như tiểu đội của Giang Kinh Mặc, điểm nhóm và cá nhân trong hai bài kiểm tra trước không phải là kết quả cuối cùng. Giang Kinh Mặc đã đóng góp rất nhiều cho đội, chiếm nhiều điểm nhất, cộng thêm điểm từ các thầy cô và cái chết của Hải Ma Nữ. Hiện tại, thi thể của Hải Ma Nữ vẫn đang được Cục Quản lý Dị năng Hồng Kông bí mật lưu giữ tại một bến cảng, canh phòng rất nghiêm ngặt.

Nhưng nhìn chung, sau khi kết thúc hai bài kiểm tra này, điểm số của Giang Kinh Mặc đã cao đến mức đáng kinh ngạc, nổi bật một cách áp đảo.

Với điểm số cao như vậy, ngay cả khi cậu chỉ ‘vui chơi’ ở bài kiểm tra thứ ba cũng không thành vấn đề.

Hơn nữa cũng bởi vì Giang Kinh Mặc quá năng nổ, bất kể là vụ xử lý Hải Ma Nữ hay cái trò giày vò đàn anh đàn chị tài tình của cậu, đều khiến cho đám sinh viên năm hai năm ba như được buff cuồng hóa vậy, nghe nói mức độ cạnh tranh căng đét luôn.

“Mấy anh chị năm hai quả là mạnh mẽ.”

Trương Dụ Ca ôm hộp quà đứng bên cạnh Giang Kinh Mặc, vừa đi vào trường vừa tám chuyện về màn tàn sát đẫm máu trong trận chiến cá nhân cuối cùng…

Địch Hàn Thu và Kha Phong xui xẻo bị loại sớm, vì sự cạnh tranh quá khốc liệt, cuối cùng tổng điểm chỉ thiếu một chút là đậu, nhưng đối với hai người thì cũng đã là nỗ lực hết sức rồi.

Trương Dụ Ca vừa đủ lọt vào danh sách 156 người tham gia Đại hội bốn viện.

Có lẽ từ khi vào lớp cấp thấp, cậu ta chưa bao giờ nghĩ có ngày bản thân lại được tham gia Đại hội, cho nên từ cổng trường đến văn phòng, Trương Dụ Ca đều rất phấn khích và hứng khởi.

“Tôi đã bảo Địch Hán Thu và Kha Phong đến thẳng nhà tôi. Nhà tôi gần nhà Liêu Lân lắm, lần này có lẽ chúng ta sẽ gộp nhóm với Liêu Lân và Lục Đông Tâm, hai người họ cũng vừa đủ lọt vào danh sách. Lớp cấp thấp của chúng ta không có nhiều người tham gia, mấy Đại hội lớn như này đa số đều yêu cầu năng lực tấn công mạnh, hoặc là năng lực đặc biệt như của Liêu Lân, hoặc là mấy người có dị năng chữa trị. Nghe nói năm nay điểm của phần thi chữa trị chiếm tỷ lệ khá cao.”

“À đúng rồi, cuộc thi lớn như thế này, hầu như cả nước đều quan tâm, người dân cũng chỉ nhớ mặt chúng ta qua mấy lần kiểu này thôi. Mấy dị năng giả cấp 3S được tôn sùng hiện nay cũng từng có màn thể hiện vô cùng xuất sắc.”

Giang Kinh Mặc đứng bên cạnh, mắt lấp lánh lắng nghe Trương Dụ Ca nói, cười tươi tắn, vẻ mặt hiền lành dễ bắt nạt, mái tóc đen dài vừa khéo che đi đuôi mắt sắc sảo, khiến cậu trông càng thêm hiền hòa vô hại.

Nghe tin hai đồng đội khác không thể tham gia Đại hội, cậu hơi tiếc nuối thở dài một tiếng.

Cậu khá thích hai cậu bạn bướm nhỏ và chó nhỏ mà.

Hai người tới rất sớm, trên đường còn gặp vài anh chị năm hai và năm ba.

Ban đầu, ai nhìn thấy Giang Kinh Mặc cũng đều giật mình, vội vã tránh xa, nhưng khi thấy Giang Kinh Mặc cười tươi, ngoan ngoãn chào hỏi bọn họ như một đứa trẻ ngoan, họ mới hoảng hốt nhận ra rằng – À, bây giờ không phải lúc kiểm tra, không cần lo lắng Giang Kinh Mặc sẽ chơi khăm họ.

Hơn nữa, Tiểu Giang không chỉ đẹp mà còn rất ngoan ngoãn.

Nghĩ lại thời điểm không phải phe đối địch của cậu ấy, cái cảm giác suôn sẻ yên ổn đó…

Thế là, các anh chị năm hai và năm ba nhìn Tiểu Giang với biểu cảm khác hẳn.

Những gì xảy ra trên biển đều được giữ bí mật nghiêm ngặt, thi thể Hải Ma Nữ vẫn đang được điều tra, chủ yếu để xem thuốc P có gây ra ảnh hưởng nghiêm trọng với loại quái vật cấp cao như Hải Ma Nữ hay không.

Vì vậy, Giang Kinh Mặc vừa nhận được số hiệu 66, giống như một cao thủ level max bị ném vào ngôi làng tân thủ, như một quả bom nổ tung bầy cá.

Và lúc này, quả bom này cuối cùng cũng không hành hạ bọn họ nữa, mà sẽ chuyển sang hành hạ các học viện khác.

Nghĩ vậy, họ vừa hả giận vừa vui sướng, suýt chút nữa thì giống như hải cẩu vỗ tay nhiệt liệt để bày tỏ sự hoan nghênh.

Họ thích nhìn thấy điều này!

Càng nhiều càng tốt!

Để các học viện khác cảm nhận thử cảm giác bị Tiểu Giang dập cho te tua đi, bọn họ cũng cần thời gian để cân bằng tâm lý một chút.

Vì vậy, ai nấy đều nhìn Giang Kinh Mặc với ánh mắt cực kỳ phức tạp.

Mà Tiểu Giang cũng không mấy bận tâm, vẫn cười tươi tắn, lại còn đặc biệt lễ phép, hoàn toàn khác biệt với tên hung thần mưu mô trong buổi kiểm tra.

Chỉ trong chốc lát…. những ký ức kinh hoàng, cùng với tiểu bá vương trên biển, tất cả đều bay sạch.

Cuối cùng chỉ còn lại một Giang Kinh Mặc ngoan ngoãn, đáng yêu và vô tội.

Đàn chị năm ba vừa nhét đồ ăn vặt vào tay Giang Kinh Mặc vừa ôm hai má ửng đỏ: “Sao em ấy lại dễ thương vậy chứ? Đúng là chịu không nổi mà.”

Cô bạn bên cạnh cũng vừa nhét xong đồ ăn vặt, nhưng mục đích của cô theo kiểu dỗ dành trẻ con, có chút không nhìn nổi sự mê mệt của người bên cạnh đối với cá voi sát thủ, bèn khẽ ho một tiếng.

“Chị em à, tỉnh táo lại chút đi, cậu quên ai là người đã dẫn đầu một nhóm tới giật vòng tay của cậu trên biển rồi à?”

“Nhớ chứ,” Đàn chị kia xoa xoa mặt mình, “Thực ra trước đây tôi tức muốn chết, nhưng mấy hôm nay về nhà xem mấy cái video về cá voi sát thủ, dễ thương muốn xỉu, muốn nhào tới ôm cái bụng trắng của chúng quá.”

Nhìn người kia cúi đầu tìm video, cô bạn im lặng một chút rồi nói: “Chắc cậu cũng nhận ra nhỉ, hành động này của cậu đã thuộc loại quấy…”

…rối rồi.

Lời còn chưa nói hết đã bị chen ngang.

“Tôi mãi yêu cá voi sát thủ!”

Video bị dí sát vào mặt cô bạn.

Trong video là một vùng biển nào đó, một con cá voi sát thủ bất ngờ lao về phía con thuyền nhỏ của người quay phim, còn chưa kịp để người ta hét lên, ‘cá béo’ đã lặn xuống khi gần chạm vào mép thuyền, nó lật người, người quay phim ngạc nhiên hét lên, máy quay chuyển sang mặt biển phía bên kia của con thuyền, chỉ thấy ‘cá béo’ chậm rãi và lười biếng quẫy nhẹ cái đuôi, cho người ta ngắm rõ cái bụng trắng nõn của nó.

Sau đó, nó lại lật người, vòng trở lại, ló đầu ra khỏi mặt nước bên cạnh thuyền, để người ta chạm vào và kêu lên một tiếng.

Thực sự là một loài sinh vật làm người ta tức đến ngứa răng, nhưng lại không thể giận nổi.

Cô bạn bị ép xem xong video thở dài một tiếng.

Thành thật bấm vào video tiếp theo.

Đừng nói nữa, tôi cũng muốn hít bụng của ẻm!!!!

*****

Lúc này, Giang Kinh Mặc và Trương Dụ Ca đã ra khỏi văn phòng – hoặc nói đúng hơn là, sau khi Giang Kinh Mặc nói bóng gió về điểm số của mình, Điền Nhạc Sơn không chịu nổi, viện lý do bận rộn phối hợp với cơ quan an ninh điều tra, để đuổi cả hai đi.

Hai người rời khỏi trường học, cất kỹ thẻ của mình, đứng trước cổng trường chờ xe của nhà họ Trương đến đón.

“Tôi nghĩ lần này nếu chúng ta cố gắng thêm chút nữa, giảng viên chắc chắn sẽ tăng điểm cho tôi, chắc chắn sẽ vớt tôi. Chúng ta không thể bỏ lỡ cơ hội này!”

Giang Kinh Mặc không tin các giảng viên sẽ nhẫn tâm để một sinh viên chăm chỉ như cậu bị chìm trong đại dương điểm kém.

Cậu vừa nói vừa đầy tự tin nắm chặt tay.

Trương Dụ Ca ôm chặt hộp quà to đùng, đi suốt một quãng, mồ hôi tuôn như tắm. Nghe vậy, cậu ta không ngừng gật đầu: “Đại ca nói đúng lắm.”

“À, cậu có thể mở ra xem.” Giang Kinh Mặc chú ý thấy Trương Dụ Ca mồ hôi đầm đìa, liền nói.

Trận chiến kia của Giang Kinh Mặc gây ra động tĩnh quá lớn.

Hiện tại trong Càn viện, không ai là không biết cậu, tất cả đều lén lút nhìn qua, muốn hóng xem hai người họ đang nói gì.

Liệu có phải là một chiến thuật độc đáo nào đó cho Đại hội bốn viện sắp tới không.

Sau đó, họ nhìn thấy Trương Dụ Ca mở hộp quà to đùng kia ra, từ trong đó lấy ra một cái giá chim mạ vàng lấp lánh, mô phỏng theo hình dáng nhánh cây.

Trương Dụ Ca:!

“Đại ca, tôi rất thích cái này!! Từ giờ tôi có thể đứng ngủ trên đây rồi!”

Giang Kinh Mặc gật đầu một cách kín đáo.

“Cậu thích là tốt rồi.”

Đám người xung quanh suýt thì chói mù mắt:… Đúng là không thể đoán được trong đầu cá voi sát thủ nghĩ gì mà.

“Nhưng Lục Đông Tâm và Liêu Lân vẫn chưa tới, để lát nữa tôi nhắn cho Lục Đông Tâm nhé? Tuy không thân thiết như chúng ta, nhưng dù sao cũng là đồng đội tạm thời trong Đại hội, vẫn nên hòa đồng một chút.”

Trương Dụ Ca vừa nói vừa lướt điện thoại, sau đó lại nghĩ đến Liêu Lân.

“Còn nữa, lát nữa chúng ta qua nhà Liêu Lân gọi cậu ấy luôn nha? Tình hình ở nhà cậu ấy có chút đặc biệt, chúng ta mà không đến gọi, có lẽ cậu ấy sẽ không ra được.”

Giang Kinh Mặc gật đầu, cũng không hỏi thêm gì.

Lên xe, đến nhà họ Trương, lịch sự chào hỏi bố mẹ và người thân của Trương Dụ Ca xong, cậu nhìn Trương Dụ Ca cẩn thận đặt giá chim mạ vàng vào phòng mình, thậm chí còn định cởi đồ, biến hình đứng lên giá thử xem có thoải mái hay không.

Nhưng ý định này đã bị dập tắt khi cậu ta thấy mẹ mình, người phụ nữ mỉm cười dịu dàng nhưng tay thì đang cầm dép đe dọa.

Hai người đang định cùng đi gõ cửa nhà Liêu Lân.

Nhà họ Trương và nhà họ Liêu cách nhau không xa lắm.

Khu vực này đều là những biệt thự lớn sang trọng, nhà họ Liêu phát triển tốt hơn nhà họ Trương một chút, quy củ cũng nghiêm ngặt hơn.

“Lúc nhỏ, tôi nhớ Liêu Lân rất hay cười, lớn lên thì tính cách có chút vặn vẹo.”

Trương Dụ Ca không chút kiêng nể kể hết với Giang Kinh Mặc.

“Rõ ràng trước khi vào Học viện Dị Năng, cậu ấy vẫn còn là một đứa trẻ khá tốt.”

Một cục giấy nhỏ từ trên trời rơi xuống, đập trúng đầu Trương Dụ Ca. Trương Dụ Ca ngẩn người một lúc, nhìn quanh nhưng không thấy có gì lạ, liền gãi đầu đầy nghi hoặc.

Ý cười trong mắt Giang Kinh Mặc gần như tràn ra.

Hai người đi đến trước biệt thự nhà họ Liêu, từ xa đã thấy có mấy chiếc xe màu đen đậu trước cổng.

Trương Dụ Ca không tìm ra thủ phạm, nghĩ rằng có thể là quả từ cái cây nào đó rơi xuống, cũng không để ý, rồi nhìn thoáng qua trước cổng nhà họ Liêu.

“Lạ thật, sao hôm nay có nhiều xe thế nhỉ? Nhà họ Liêu cũng có chuyện à? Nói thật, nhà họ Liêu cứ như kiểu không có mệnh làm vua nhưng lại suốt ngày mang tâm tư của vua, cứ nghĩ mình oai phong lắm. Tôi nghĩ Liêu Lân sống trong cái môi trường đó nên mới thành ra như vậy. Đại ca, cậu thấy sao?”

Giang Kinh Mặc mỉm cười, cũng ghé lại, gật đầu đồng ý: “Tôi cũng thấy tính cách cậu ấy có chút kỳ quặc.”

Lần này là hai cục giấy nhỏ, một cục trúng đầu Trương Dụ Ca, còn cục kia thì bị Giang Kinh Mặc nhẹ nhàng búng lại, chuẩn xác đập vào trán Trương Dụ Ca.

“Ái da, ai đánh lén tôi vậy?!”

Trương Dụ Ca ngước đầu lên, lần này cuối cùng cũng nhìn rõ.

Trước ban công tầng hai của biệt thự có một thanh niên đang đứng. Hắn mặc áo hoodie đen và quần jeans tối màu, nhìn xuống Trương Dụ Ca từ trên cao. Trên đầu Trương Dụ Ca và Giang Kinh Mặc, mấy con drone không người lái kêu vo ve bay ra từ cửa sổ, cánh tay máy của chúng kẹp chặt những cục giấy nhỏ, rõ ràng vừa mới bay ra từ cửa sổ bên cạnh.

Trương Dụ Ca: …

Liêu Lân cười nhạo một tiếng.

“Tưởng tôi không nghe thấy à?”

Giang Kinh Mặc chớp chớp mắt.

“Không đâu, chúng tôi có nói xấu cậu đâu.”

“Cậu còn muốn chối à?!”

Trương Dụ Ca cũng chống nạnh hét lên với cửa sổ, đưa tay ra hiệu: “Cậu có gan thì xuống đây!”

Không rõ Trương Dụ Ca đang hùng hổ điều gì.

Giang Kinh Mặc đứng bên cạnh cũng hùa theo: “Đánh thắng tôi, tôi cho cậu làm đội trưởng!”

Liêu Lân: …

Hai con quỷ ấu trĩ này ở đâu ra vậy??

Ai thèm làm đội trưởng sau khi đánh thắng cậu chứ, đầu óc có vấn đề đúng không?

Nhưng nhìn hai người này nhảy nhót bên ngoài, Liêu Lân không nhịn được bật cười, thực sự trèo ra từ cửa sổ bên cạnh, nhảy xuống sân từ cửa sổ tầng hai. Hắn vừa định mở miệng bảo hai người tránh ra để hắn trèo tường ra ngoài.

Thì đã thấy một bàn tay bám vào vách tường, rồi khuôn mặt xinh đẹp của Giang Kinh Mặc xuất hiện.

Cậu thành thạo leo tường, ngồi trên đầu tường, cúi xuống nhìn Trương Dụ Ca đang đứng ở dưới.

Trương Dụ Ca rõ ràng không quen với việc này, không bay lên cũng không dùng dị năng, chỉ đơn giản là bám vào tường cao rồi từ từ leo lên, khuôn mặt nhăn nhó, lo lắng bảo Liêu Lân đang đứng ở dưới.

“Tránh ra! Mau tránh ra!”

Sau đó Trương Dụ Ca ngã xuống, nhưng giữa chừng được Giang Kinh Mặc nắm cổ áo kéo lại, phần dưới cơ thể cũng được Liêu Lân đỡ.

Cậu ta thở phào nhẹ nhõm, được đặt xuống đất, lòng vẫn còn sợ hãi nói: “Tôi vẫn hợp với bay hơn, không giỏi leo trèo đâu, đại ca, cậu thật sự quá lợi hại, không dùng dị năng mà chỉ dựa vào cơ thể cường tráng cũng có thể leo qua bức tường cao như vậy sao?”

Bức tường này cao gần bằng hai tầng lầu, không dùng chút dị năng thì đúng là quá khó với một con vẹt nhỏ như cậu ta.

Giang Kinh Mặc cũng nhẹ nhàng đáp xuống đất, phủi phủi bụi trên người.

“Hai người chạy đến đây giờ này làm gì?”

Liêu Lân phủi bụi trên tay, nhướng mày, vẫn giữ phong thái kiêu ngạo lạnh lùng như thường ngày.

“Tôi đến mừng sinh nhật.”

Trương Dụ Ca vốn dĩ rất để tâm đến chuyện này, nhất là hồi mới nhập học, đặc biệt là khi đối phương còn hợp tác với Lục Đông Tâm, cậu ta đã từng cố ý nhằm vào Liêu Lân và Lục Đông Tâm. Vốn dĩ hai người họ thường bị người lớn so sánh với nhau, nên khi Trương Dụ Ca phát hiện Liêu Lân không đứng cùng chiến tuyến với mình, cậu ta đã vô cùng tức giận.

Giờ đây, khi đã hiểu ra vấn đề, những căng thẳng đối đầu trước đây cũng giảm đi đáng kể.

“Để đồng đội mới chúc mừng sinh nhật tôi, thế nào, không quá đáng chứ? Tiện thể làm quen với cách phối hợp dị năng. Tôi cũng đã nhắn tin cho Lục Đông Tâm rồi, cậu ấy xác nhận là sẽ đến, giờ đang trên đường.”

Giang Kinh Mặc đứng bên cạnh cũng nói thêm: “À, tôi còn gọi cả mấy bạn trong lớp nữa, nhưng giờ còn sớm, chưa ai đến cả.”

Hai người nhìn Liêu Lân với vẻ mặt vô cùng hồn nhiên.

Liêu Lân thoáng nghẹn lời, hắn đưa tay nhẹ nhàng day trán, quay đầu nhìn ra ngoài, rồi lại nhìn vào tấm thẻ 66 mà Giang Kinh Mặc tùy tiện đeo trên cổ tay.

Có lẽ Giang Kinh Mặc thấy để trong túi cộm quá, nên mang ra đeo luôn cho tiện.

Liêu Lân nhìn vào trong nhà, chỉ trầm ngâm một lúc.

“Được rồi, chúng ta trèo tường ra ngoài.”

“Không nói với cô chú một tiếng à?”

“Hôm nay nhà có khách.”

Liêu Lân nhẹ giọng nói, không giải thích thêm.

“Để lát nữa tôi nhắn tin cho họ.”

Hắn suy nghĩ một chút, rồi quay sang Trương Dụ Ca.

“Cậu muốn quà sinh nhật gì?”

“Quà sinh nhật không quan trọng, mà nói thật, lâu rồi tôi mới tới đây, nhà cậu có thêm bể nuôi rùa à?”

Trương Dụ Ca tò mò nhìn quanh sân.

Hai gia đình ở gần nhau, trước khi có dị năng, quan hệ cũng khá tốt, Trương Dụ Ca từng đến đây chơi nhiều lần.

Ở góc sân, giờ có thêm một cái ao nhỏ, đá cuội trải dưới đáy, bên cạnh còn có một cái bệ nhỏ, bên trong có ba con rùa nhỏ to cỡ hai đồng xu đang bơi lội thư thái trên mặt nước.

“À, cái này mới làm gần đây thôi. Mấy con rùa này là giống ngoại lai, không biết ai thiếu đạo đức thả vào hồ nhân tạo trong công viên, mà chúng còn nhỏ quá, nếu bơi quá lâu sẽ mệt rồi chết chìm, nên tôi mang về nuôi. Mới hai tuần mà đã lớn hơn chút rồi.”

Liêu Lân nhìn hai người cúi xuống quan sát, còn nhìn cả thùng cá bên cạnh.

“Không cho ăn thức ăn cho rùa mà cho ăn cá à?”

Trương Dụ Ca chưa từng nuôi loại rùa này, tò mò cầm một con cá từ bên cạnh ra, thả vào hồ nhỏ.

Liêu Lân muốn nói lại thôi.

Hắn rất muốn hỏi cậu thiếu gia này có đang nghiêm túc không vậy, hay là đang đùa hắn, con cá này to gấp đôi con rùa, ai lại đi thả nguyên con vào, phải cắt nhỏ ra mới cho ăn được chứ.

Giang Kinh Mặc ở bên cạnh nhíu mày khó chịu, ngăn cậu ta lại.

“Cậu đang làm gì đấy? Sao lại làm như thế được?”

Liêu Lân nghĩ: Rất tốt, ít nhất vẫn còn một người bình thường, đội trưởng mới của hắn…

“Sao cậu chỉ lấy một con cá thôi vậy? Cậu không thấy có tận ba con rùa lận à? Mỗi con phải được một con cá chứ, không thể thiên vị được!”

Giang Kinh Mặc nghiêm túc nói, mặt đầy ý cười.

Liêu Lân: …

“Hả?”

“Đại ca nói đúng.”

Trương Dụ Ca lập tức sửa sai, cầm thêm hai con cá nữa.

“Tôi sẽ bổ sung ngay đây.”

Liêu Lân: …

Đội trưởng mới của hắn đúng là một thiên tài trong việc giữ cân bằng:)

Cơ mà cuối cùng hai con cá đó cũng không bị bỏ vào hồ thật. Hai người cầm cá trên tay, cùng quay lại nhìn Liêu Lân. Nhìn thấy đôi mày hắn vừa nhíu đã giãn ra, ánh mắt bất đắc dĩ pha chút buồn cười, họ còn chưa kịp buông tay thì trong nhà đã vang lên tiếng nói.

“Sao vậy? Chẳng phải vừa rồi Tiểu Lân còn ở trong phòng sao? Ôi trời, anh à, đúng là buồn cười, em gái anh đưa con trai từ xa đến thăm, mà lại có đứa cháu trốn tránh cô của mình ư? Tấu Tấu, con có thấy anh họ của con ở đâu không?”

Một giọng phụ nữ hơi the thé vang lên.

Sau đó, cửa kính ở sân sau bị kéo mạnh ra, một thanh niên mặc vest bước ra, trông cũng trạc tuổi bọn họ, nở nụ cười đầy tự mãn. Cậu ta lướt mắt qua mấy người trong sân, đặc biệt chú ý đến chiếc thẻ 66 mà Giang Kinh Mặc đang đeo trên cổ tay.

Nụ cười của cậu ta càng thêm ngạo nghễ, tay đưa lên chỉnh lại cà vạt trên cổ áo.

Cậu ta quay vào trong nhà, nói lớn: “Mẹ, anh họ con ở đây, hình như là đồng đội của anh ấy đến chơi.”

“Đồng đội cũng đến chơi à?”

Người phụ nữ nghe vậy, liền bước tới, cố gắng tỏ ra thân thiện, cười hỏi.

“Tấu Tấu, đội hình của Học viện Dị Năng bên con có giống như thế này không? Hình như bên Khôn viện của con chỉ được lập nhóm cùng cấp, trừ khi có trường hợp đặc biệt thì mới cho phối hợp với các cấp khác đúng không?”

“Vâng.” Thanh niên kia trả lời ngắn gọn.

Sau đó, cậu ta liếc nhìn những người trong sân với ánh mắt khinh thường.

Liêu Lân học lớp cấp thấp của Càn viện, những người cùng đội với Liêu Lân chắc chắn cũng là bạn học ở lớp cấp thấp.

Chẳng đáng để cậu ta phải để tâm.

Bao gồm cả người anh họ mà người lớn luôn khen ngợi là giỏi hơn cậu ta.

Bây giờ dị năng đã xuất hiện, chẳng phải đã thấy rõ rồi sao?

Trong thế giới của dị năng giả, mạnh là vua, yếu thì ngoan ngoãn bò dưới chân.

Cậu ta lại cười.

“Anh họ, không định giới thiệu chút sao? Sau này trên đấu trường chúng ta chắc sẽ gặp nhau đấy.”

Giọng điệu này không mấy thiện chí.

Trương Dụ Ca vô thức nhìn biểu cảm của Liêu Lân.

Nhận ra tâm trạng của Liêu Lân hôm nay không tốt, rõ ràng là bị cái đám họ hàng này làm phiền.

Có vẻ bọn họ đi chậm một bước rồi thì phải?

Tự dưng lúc nãy cứ phải đứng lại nhìn rùa làm gì không biết…

Còn mấy người thả rùa bậy bạ kia nữa! Đầu óc có vấn đề hay gì!!

Trong lúc bối rối, Trương Dụ Ca không biết làm sao để kết thúc tình huống này, nhìn thấy mấy con rùa đang bơi vòng quanh con cá mà cậu ta vừa tiện tay thả vào, bỗng buột miệng nói.

“Sao chúng không ăn vậy?”

Giang Kinh Mặc vừa mới chuyển sự chú ý sang đôi mẹ con kia, im lặng trong giây lát rồi quay đầu lại nhìn con cá to gấp đôi con rùa.

Cậu suy nghĩ một lúc rồi nghiêm túc thử thăm dò: “Chắc là vì cậu không đưa cho tụi nó đôi đũa? Không có đũa thì làm sao ăn được?”

Trong chớp mắt, mọi người đều đổ dồn về phía cậu.

Giang Kinh Mặc với vẻ mặt đầy thành thật, không biết là đang thật lòng hay giả bộ, nhưng giọng điệu chân thật đến mức nghe như rất thông minh.

Liêu Lân không thể nhịn nổi nữa, hắn che mặt, vai run run, quay đầu khẽ cười một tiếng.

Quá thông minh!

Không biết cái bệnh viện tâm thần nào đã thả hai vị Ngọa Long Phượng Sồ này ra vậy?